Chương 2 - 5
Chương 5: Thiếu niên bí ẩn
“Người trẻ tuổi, ngươi mới đến à? Ta là Ryunchester Edensia Orkbarransi, một thanh kiếm với tương lai sáng chói, chủ nhân đẹp trai không ai bì kịp, mặc dù không có liên quan với ngươi, nhưng nếu ngươi đã đến thì phải hiểu quy củ, sau này ta là lão đại, ngươi phải lễ phép với ta một chút.” — Ryunchester Edensia Orkbarransi
“Hơ… ta…” — Antilles
“Chờ ngươi có thể biến thành người rồi hẵng nói đi, đồ kiếm u mê ngu xuẩn.” — Narsi
Sau khi sống sót từ hiện trường vụ nổ, đầu óc của Yiye thật ra rất loạn. Chủ yếu là bởi vì tình huống quá khó hiểu, bên cạnh còn có thêm một thiếu niên liên quan mật thiết với sự kiện nhưng lại đã ngất xỉu, khiến cho hắn nhất thời không biết nên trở về hồi báo nhiệm vụ trước hay là trở về lữ quán giả vờ như chưa từng đến, sau khi mang người rời khỏi hiện trường, còn ở nơi hoang vắng do dự một hồi.
Trải qua đánh giá, hắn cảm thấy muốn làm ra quyết định khi đang mất bình tĩnh là một chuyện rất khó, đành vác thiếu niên không biết là thứ gì này trở về lữ quán, định hỏi thử ý kiến của Narsi.
Chuyện dính dáng tới nhiệm vụ của Linh Hiến Cung, còn phức tạp như thế này, phần lớn đừng để A Hàn biết thì tốt hơn. Ôm suy nghĩ như vậy, lúc Yiye trở về lữ quán thì cố hết sức né tránh người khác, dù sao sau khi vượt qua sóng xung kích của vụ nổ, dáng vẻ toàn thân chật vật của mình cũng không thích hợp xuất hiện trước mặt người khác.
Bởi vì thiếu niên vẫn chưa tỉnh lại, hắn liền tùy tiện quăng người lên giường, sau khi thay đồ vốn định lập tức đi tìm Narsi, lại phát hiện phòng của Narsi không có người.
Dưới tình huống này, thông tin định vị của vòng tay hẳn là rất tiện lợi, nhưng khi hắn bắt đầu thao tác thì lại phát giác vòng tay đã hỏng rồi.
Đủ chuyện không thuận lợi chính là như vậy, không còn cách nào khác, hắn đành nghỉ ngơi trước, kết quả vừa nằm lên giường ngủ đã ngủ đến sáng hôm sau, còn là Narsi với A Hàn đến gõ cửa hắn mới tỉnh lại.
“Yiye đại nhân, ngài đã về rồi à? Hôm nay mãi mà không có tin tức của ngài, cũng không dò được thông tin định vị, chúng tôi vốn còn rất lo lắng —“
Hắn vừa mở của, A Hàn liền tỏ ra thở phào, nhưng lời nói ra nghe làm sao cũng không thuận tai, cho nên A Hàn còn chưa nói xong, hắn đã trực tiếp lên tiếng cắt ngang.
“Đủ rồi đủ rồi, có cái gì phải lo lắng, các ngươi xem thường thực lực của ta sao? Chẳng lẽ các ngươi cho rằng ta sẽ không về được?”
“Ta không lo lắng, chỉ có hắn lo lắng mà thôi.”
Sau một câu đính chính của Narsi, A Hàn lần nữa sửng sốt nhìn hắn.
“Tùy tùng không lo lắng cho chủ nhân thì thôi, có người nói tốt giúp ngươi, ngươi vậy mà còn phủ nhận?”
Ý của câu này chính là “sao ngươi ngay cả diễn cũng không biết”, trên thực tế Yiye cũng rất muốn hỏi cái thân phận tùy tùng này của hắn phải chăng sớm đã không muốn diễn rồi hay không.
“Chuyện không có thì đương nhiên phải phủ nhận. Chẳng qua chỉ là một hướng dẫn viên, đừng chất vấn tùy tùng nhà người ta là làm như thế nào nữa, đây không nằm trong phạm vi nhận lương của ngươi.”
“Đây không phải vấn đề tiền lương, là nhìn không nổi! Người qua đường cũng nhìn không nổi! Nếu ngươi không sửa đổi, lúc không có Yiye đại nhân ta cũng không mang ngươi đi dạo đâu!”
“A Hàn, nhận tiền thì phải làm việc, sao ngươi lại không rõ ràng nội dung chức trách của mình như vậy? Không làm việc thì trả lại tiền.”
“Tiền là của Yiye đại nhân bỏ ra, có phải của ngươi bỏ ra đâu…”
Thấy hai người bọn họ cãi nhau không ngừng, Yiye chỉ có thể ngăn cản, rồi nói rõ vấn đề mình gặp phải.
“Các ngươi đừng ở đó cãi mấy chuyện không đâu nữa. Này, A Hàn, cái vòng tay này là thế nào, sao nó hỏng rồi vậy? Hại ta trở về không tìm được các ngươi.”
Chỉ cần ở Hồi Sa, vòng tay chính là vật phẩm cần thiết. Dưới tình huống vòng tay hỏng, ngay cả ngôn ngữ cũng không thông, vấn đề lớn như vậy hiển nhiên phải giải quyết càng sớm càng tốt. Yiye mặc dù không nhớ tên của A Hàn, nhưng Narsi vừa rồi mới gọi, gọi theo nhất định không sai.
“Ơ? Hỏng rồi?”
A Hàn giật mình vì lời của hắn, trải qua kiểm tra đơn giản, vòng tay xác thực không có phản ứng, cho nên hắn cũng chỉ có thể chấp nhận sự thực “vòng tay cao giai nhất cũng có khả năng bị hỏng”.
“Hết cách rồi, vậy thì trở lại chỗ thông đạo Trầm Nguyệt tìm người của Tồn Thức Cung đổi thôi, sao lại hỏng đến ngay cả thông tin định vị cũng không thể cung cấp cho chúng ta đây? Có lẽ là hàng lỗi?… Bởi vì đây là vòng tay cấp cao nhất, chúng tôi vốn đã đảm bảo sẽ không xảy ra vấn đề, cho nên vòng tay hỏng rồi sẽ không bắt ngài bồi thường, xin đừng lo lắng.”
“Rêu rao sẽ không hỏng giờ lại hỏng rồi, khiến người còn phải mất thời gian chạy thêm một chuyến, chẳng phải Tồn Thức Cung nên bồi thường bọn ta sao?”
Narsi lạnh nhạt hỏi vấn đề này.
“Bởi vì chưa gặp phải tình huống này bao giờ, có lẽ phải hỏi người của Tồn Thức Cung mới biết sẽ có bồi thường hay không…”
A Hàn khổ não trả lời như vậy. Yiye cảm thấy nếu là Tồn Thức Cung một mực không đền, bọn họ hình như cũng không thể làm gì, giá trị lớn nhất của Huyễn Thế đối với Hồi Sa chính là cung cấp lương thực, nhưng chút chuyện nhỏ này cũng không thể khiến người dùng việc ngừng cung ứng lương thực để uy hiếp, phần lớn sẽ không giải quyết được gì.
Nghe xong lời của hắn, Narsi không nói gì, lại chú ý thấy tình huống trong phòng phía sau Yiye, bởi thế nhíu mày.
“Trong phòng ngươi có người?”
Nếu Narsi chưa hỏi, Yiye gần như cũng sắp quên mất chuyện này. Hắn bởi vì câu hỏi này mà vô thức quay đầu lại, nhìn thấy thiếu niên chỉ từng xưng tên kia, bỗng chốc nhớ tới chuyện mình nhặt người về.
“Ngươi tỉnh lại lúc nào vậy!”
Có lẽ là bởi vì sau khi thiếu niên tỉnh lại chỉ lặng lẽ ngồi trên giường, cho nên Yiye căn bản không chú ý đến cái gã hôn mê này đã tỉnh lại rồi. Bị hắn hỏi bằng giọng bất thiện như vậy, thiếu niên hơi co rúm, nhưng không đáp cái gì.
“Vậy cậu ta rốt cuộc là ai?”
Narsi hoàn toàn không hiểu ở đây vì sao lại có thêm một người xa lạ, Yiye thì theo phản xạ nói ra lời trong lòng.
“Ta cũng muốn biết lắm chứ!”
“… Cái gì? Cậu ta ở trong phòng ngươi, ngủ trên giường ngươi, ngươi nói ngươi không biết cậu ta là ai?”
“Ta — ờm, cậu ta hình như từng nói tên của mình, gọi là gì nhỉ… này, ngươi tên gì vậy?”
Cái tên mà mới trước đó thiếu niên đã nói, Yiye đã quên sạch sẽ, đành hỏi lại lần nữa.
“…”
“Này! Làm sao không nói gì hết!”
“Antilles…”
Dưới thúc giục của Yiye, thiếu niên cuối cùng cũng dùng giọng yếu ớt nói ra tên của mình.
“Ngươi giữ người trong phòng một ngày, mà ngươi ngay cả tên của cậu ta cũng không biết?”
Hỏi ra tên hiển nhiên không thể khiến Narsi hài lòng. Từ vẻ mặt của hắn xem ra, hắn rõ ràng cảm thấy hết thảy đều vô cùng hoang đường, có khi còn hoài nghi mình chưa tỉnh ngủ.
“Không phải như vậy! Đây là do ta từ trong sào huyệt của bọn xấu nhặt về, bởi vì vòng tay bị hỏng cho nên không tìm được các ngươi, cho nên nghỉ ngơi trước — ta vì sao phải giải thích với các ngươi nhiều như thế! Giữ một người không quen biết ở phòng ta qua đêm, chỉ cần ta vui là có thể làm như thế không được à!”
Yiye hôm qua mới trải qua một chuỗi sự việc lạ lùng, sống sót từ trong vụ nổ, chưa kịp hiểu mô tê gì đã bị đồng bạn chất vấn, dưới tình huống này tâm tình của hắn đương nhiên không tốt được, đối mặt với câu hỏi của Narsi, hắn đang nói thì đột nhiên nạt trở lại.
“Ồ. Đúng là không liên quan đến ta, vậy ta không hỏi nữa, “chủ nhân”.”
Narsi cố ý nhét thêm cái xưng hô này, khiến Yiye cảm thấy sặc mùi trào phúng.
“Đây đương nhiên là tự do của ngài, bằng không chúng ta trở lại Tồn Thức Cung để đổi vòng tay trước nhé?”
Từ đầu đến đuôi vấn đề liên quan đến Antilles đều là do Narsi hỏi. A Hàn cảm thấy mình có chút vô tội, chẳng qua dựa vào lập trường của hướng dẫn viên, hắn vẫn hi vọng xử lý tốt chuyện này, nên lập tức liền đề xuất.
Thế là bọn họ liền ở trong bầu không khí như vậy đi Tồn Thức Cung, đồng thời ở lúc vừa đổi vòng tay xong thì gặp được đám người Lạc Thị, diễn một màn kịch nhỏ rồi mới trở về lữ quán.
Khi định đi Tồn Thức Cung, bọn họ không mang Antilles đi cùng, chủ yếu là Yiye biết thân phận của Antilles có khả năng không ổn lắm. Về phần ở lại lữ quán liệu có xảy ra chuyện hay không, Yiye cũng không chắc.
Sau khi yêu cầu Antilles ngoan ngoãn ở trong phòng chờ bọn họ trở về, Antilles gật đầu, lựa chọn của Yiye chính là tin tưởng lời hứa này — dù sao thì sau khi kiến thức được uy lực của vụ nổ kia, Yiye cũng không hề cảm thấy để Narsi hoặc A Hàn ở lại là có thể trông chừng được cậu.
Vừa vào lữ quán, Narsi không nói lời nào đã trực tiếp về phòng của mình, sau khi đuổi A Hàn đi, Yiye cũng vội vàng mở cửa phòng xác nhận Antilles còn hay không, rồi thở phào sau khi nhìn thấy người.
“Này, ờm… Antilles?”
Bởi vì gọi đúng tên, thiếu niên đang ngồi ngẩn ngơ trên giường cuối cùng cũng nhìn về phía hắn.
“Ngươi vì sao lại ở đó? Ngươi rốt cuộc là người hay là thứ gì khác?”
So với câu hỏi đầu tiên, Yiye thực ra để ý đáp án của câu hỏi thứ hai hơn.
Nếu như không phải loài người, liệu có phải khí linh không?
Chuyện xảy ra trong pháp trận, rốt cuộc có phải là nghi thức nhận chủ hay không?
Cho dù hắn cấp thiết muốn có giải đáp, Antilles lại sợ sệt cúi thấp đầu, dường như không muốn trả lời cả hai câu hỏi.
Yiye vốn là một người thiếu kiên nhẫn, hỏi mấy câu không ra, hắn liền bắt đầu nổi nóng.
“Trả lời đàng hoàng khó lắm sao, ngươi sợ hãi như vậy làm gì, chẳng lẽ ta còn sẽ ăn thịt ngươi?”
“… Ta không biết nên trả lời thế nào.”
Khó khăn lắm mới chờ được cậu mở miệng, lại là loại đáp án khiến người ức chế này, Yiye phát cáu rất muốn chửi ầm lên, sau khi miễn cưỡng nhẫn nhịn, liền quyết định ra ngoài trước để bình tĩnh lại.
Hôm qua trước khi trở về, hắn vốn định tìm Narsi thương lượng, bây giờ hắn cũng nhớ tới chuyện này, bởi thế sau khi tâm tình ổn định, hắn liền đi gõ cửa phòng của Narsi.
“Ai?”
“Ta đây, chẳng lẽ tên hướng dẫn viên kia biết tới gõ cửa phòng ngươi sao?”
“… Ngươi nói như vậy ta mới nhớ, hắn hình như thường không gõ cửa đã vào rồi.”
Yiye chỉ là thuận miệng hỏi chơi, không ngờ Narsi trong phòng vậy mà trả lời như thế, khiến hắn hơi sửng sốt.
“Cái gì, bất lịch sự như vậy?”
“Hết cách, ta chẳng phải chỉ là một tùy tùng sao? Tùy tùng không cần được tôn trọng.”
“Còn chẳng phải do ngươi tự quyết định làm tùy tùng! Ta mở cửa ra nhé?”
Yiye phớt lờ giọng điệu chua xót của Narsi, trực tiếp mở cửa vào phòng.
“Vậy ngươi còn có chuyện gì? Muốn thảo luận chuyện bị người của Đông Phương Thành nhìn thấy sao?”
Cuộc gặp gỡ bất ngờ xảy ra ở Tồn Thức Cung vừa rồi, bởi vì vướng A Hàn đi theo, bọn họ không thể lập tức thảo luận, lúc này Narsi chủ động nhắc tới, Yiye mới nhớ đến chuyện này cũng nên lưu ý.
Chỉ có thể nói mọi thứ quá hỗn loạn khiến đầu óc hắn không thể xử lý mỗi một chuyện cần xử lý, mới dẫn đến tình huống liên tục bỏ sót.
“Thân phận của ngươi cũng chưa bộc lộ, cùng lắm là bọn họ báo cho người của chúng ta, sau đó sẽ có người đến Hồi Sa tìm ngươi, hẳn là không cần đặc biệt xử lý đi?”
Yiye suy nghĩ cẩn thận rồi có được kết luận như vậy, Narsi ngồi bên cạnh bàn thì nhíu mày.
“Ngươi không phiền não sau khi thật sự tìm đến thì phải làm thế nào sao?”
“Cái gì mà làm thế nào? Truy cứu trách nhiệm của ta sao? Ngươi muốn ta mang ngươi đến, ta cảm thấy ta có thể bảo vệ tốt an toàn của ngươi, nếu muốn truy cứu trách nhiệm, cũng là ngươi xảy ra chuyện mới cần nghiêm túc truy cứu chứ.”
Narsi đôi khi sẽ không quen nhìn người quá mức tự tin, nhưng mà nếu như hắn muốn phản kích lời này, thì phải để mình xảy ra chuyện, đây hiển nhiên được không bằng mất.
“Ta không phải hỏi cái này. Sau khi bọn họ đến chắc sẽ muốn mang ta đi, nếu như ta không muốn trở về với bọn họ thì sao?”
“Không muốn trở về thì đừng về — Hả? Ngươi không muốn theo bọn họ về? Ngươi bị bắt rồi chẳng phải nên trở về sao?”
Yiye đang nói dở chừng mới phát giác mình đã nghe thấy cái gì, bởi thế trợn lớn mắt.
“Ai quy định? Ta mới ra ngoài hít thở được mấy ngày, nếu không có lý do tốt để người tin phục, ta không muốn trở về Huyễn Thế nhanh như vậy.”
“Nếu bọn họ nhìn thấy ngươi trực tiếp ở trước mặt mọi người quỳ xuống hô to bệ hạ, ta trái lại muốn xem ngươi làm thế nào.”
“… Chưa được ta đồng ý đã trực tiếp gọi, bộ hạ đần độn như vậy không cần giữ lại, tự sát tạ tội hết đi.”
“Lỡ trong đó có anh trai ngươi thì sao?”
“…”
Narsi im lặng trừng vào Yiye.
Yiye biết mình nói như vậy có chút thất đức, cho nên nhìn thấy phản ứng này của Narsi, hắn liền không tiện nói tiếp.
“Tóm lại… nếu thật sự tìm tới cửa thì tính sau đi! Ta có chuyện khác muốn hỏi ý kiến của ngươi.”
“Chuyện gì? Chắc không phải ngươi định nói với ta ngươi muốn mang trẻ mồ côi của Hồi Sa về chăm sóc đấy nhé? Ngươi nhiệt tình như thế từ lúc nào vậy?”
Vừa nghe hắn nói có chuyện muốn hỏi ý kiến, Narsi liền trực tiếp nghĩ đến cái người thừa ra trong phòng Yiye.
“Hơn nữa, hoàn cảnh của Huyễn Thế bất lợi cho người Hồi Sa sinh tồn, đừng nói ta không nhắc nhở ngươi.”
“Chuyện không phải như ngươi nghĩ! Gã đó… gã đó có lẽ không phải người!”
“Không phải người?”
Narsi không hiểu Yiye vì sao lại đột nhiên nói như vậy, đành kiên nhẫn chờ Yiye nói tiếp.
“Ta cảm thấy cậu ta có lẽ là một khí vật… cũng chính là nói, cậu ta chắc là khí linh.”
Yiye bổ sung câu này, ánh mắt Narsi nhìn hắn lập tức trở nên rất kỳ quái.
“Ngươi thèm vũ khí đến điên luôn rồi sao, thứ có thể biến thành người dễ gì cho ngươi nhặt được, còn ngoan ngoãn theo ngươi trở về, cũng không chạy mất?”
“Ta đương nhiên biết loại khí linh này rất hiếm thấy, cho nên mới không xác định lắm!”
“Vậy thì ngươi đã tốn hết một ngày rồi đấy, xác nhận xong chưa?”
“Vẫn chưa kịp hỏi ra cái gì đã ngất xỉu mất rồi, ta đành đi ngủ, vừa rồi muốn hỏi vừa lại hỏi không ra, ta chung quy không thể lấy kiếm bức cậu ta trả lời chứ!”
Nói tới nói lui nhiều câu như vậy, Narsi cảm thấy mình vẫn chưa nghe được trọng điểm.
“Nói đi nói lại, ngươi rốt cuộc vì sao cho rằng cậu ta không phải người?”
Thế là Yiye kể sơ qua chuyện xảy ra sau khi mình đến cái cứ điểm của băng nhóm trộm cướp kia. Võ giả cấp bảy cấp tám gì đó hắn cũng chưa gặp được, chỉ biết vụ nổ hình như là do Antilles dẫn phát, sau đó chính là nghi điểm cuối cùng.
“Ta đi vào cái pháp trận kia xưng tên của mình, và cũng hỏi tên của cậu ta, sau đó lúc ta vươn tay muốn kéo cậu ta dậy… nghi thức khế ước khi vũ khí nhận chủ hình như đã thành lập rồi.”
Nếu như có thể, Yiye cũng không hi vọng miêu tả của mình mang nhiều từ không xác định như thế, nhưng mà hắn xác thực không thể khẳng định mà phán đoán sự tình giống như hắn nghĩ, cho nên đành bảo lưu. Nếu như là khế ước tạm thời, hắn liền có thể dùng giao tiếp tâm linh để xác nhận, nhưng mà khế ước chính thức không có trực tiếp nhảy đến giai đoạn tâm linh tương thông, cũng không biết phải tốn bao lâu mới tu thành.
“Cho nên ngươi suýt nữa đã đi đời rồi.”
“Không có! Ngay từ đầu ta đã chặn được sóng xung kích rồi!”
“Không chạy mất thì ra là bởi vì đã nhận chủ.”
“… Là vậy sao?”
Yiye vẫn thật chưa nghĩ đến là nguyên nhân này.
“Có pháp trận xác thực có công hiệu cưỡng chế khí vật nhận chủ, trên người ngươi hình như có trầy xước, nên chắc tay có dính máu, dùng máu để xúc phát thì chính là huyết khế. Ngươi muốn tìm ta thương lượng cái gì? Hiếm khi gặp được thần khí, nên muốn biết làm thế nào mới có thể bình an mang về?”
Sau khi bình tĩnh phân tích điều kiện của khế ước, Narsi hỏi vấn đề này.
“Ta ngay cả cậu ta là cái gì cũng chưa biết đây!”
Bản thể của Antilles rốt cuộc là gì, đương nhiên là chuyện rất quan trọng, nhất định phải làm rõ.
“Đây còn không đơn giản, đi hỏi cậu ta xem, ta đi cùng với ngươi.”
Tự dưng bốc ra một khí vật có thể biến thành người, Narsi cũng rất tò mò. Mặc dù Huyễn Thế cũng có mấy thần khí hóa người, nhưng không phải không muốn tiếp xúc thì bình thường cũng sẽ không có cơ hội tiếp xúc, hiếm khi gặp được một thần khí ở khoảng cách gần, hắn đương nhiên muốn đi xem thử.
“Nhưng cậu ta không nói cái gì hết, ta vừa rồi hỏi cậu ta làm sao lại ở nơi đó, rốt cuộc là thứ gì, cậu ta vậy mà nói cậu ta không biết nên trả lời thế nào!”
Yiye tức hồng hộc kể lại ức chế mình mới gặp vừa rồi, Narsi thì không chút dao động.
“Nhất định do ngươi nóng ruột quá nên đã quên rất nhiều chuyện. Ngươi là chủ nhân, ngươi không biết ra lệnh cho cậu ta nói sao?”
Cái gọi là mệnh lệnh, cũng không phải yêu cầu ngoài miệng mà thôi, còn phải kèm thêm sức mạnh tinh thần, giống như lực lượng phát động kiếm khi muốn dùng kiếm, thu phát đều dùng mệnh lệnh tâm linh để khống chế. Đương nhiên vũ khí ở đẳng cấp cao hơn thì phải có mức độ hòa hợp tâm linh nhất định, cộng thêm hiểu biết về năng lực bản thân vũ khí, mới có thể điều khiển một cách tinh tế, nhưng loại mệnh lệnh đơn giản như “trả lời câu hỏi” này, cho dù khế ước mới thành lập, chưa có bao nhiêu liên hệ với nhau, cũng không thể nào thất bại.
“… Ta vô thức coi cậu ta thành người để nói chuyện rồi.”
Bởi vì trước mắt là một thiếu niên, Yiye cũng không nghĩ đến cách giao tiếp dùng cho vũ khí. Sau khi phát hiện sai lầm của mình, hắn liền mang theo Narsi về phòng, định hỏi lại lần nữa.
Antilles vẫn đang ngồi trên giường trong phòng, dường như khi không có người bên cạnh, cậu liền đờ ra không nhúc nhích. Sau khi phát hiện lại có người đi vào, Antilles vô thần nhìn về phía cửa, bầu không khí toát ra xung quanh mang đến cảm giác khó có thể đến gần.
Narsi cho đến bây giờ mới nhìn rõ “khí linh” đáng nghi này có dáng vẻ gì. Cậu có một mái tóc trắng đuôi tóc ngả sang màu băng giá, che khuất một bên mắt, vẻ đẹp mong manh mang đến cảm giác không chân thực lắm, nhưng nhìn sơ vẫn giống như là người thật.
“Anh chàng đẹp trai, ta vừa rồi có nghe thấy các ngươi nói chuyện, đây là vũ khí mới lấy được của các ngươi sao? Nhìn có vẻ vô hại.”
Bởi vì sau khi mặc đồ hoàn chỉnh, Narsi đeo kiếm ở bên hông, lúc này lại vô thức nắm lấy chuôi kiếm, âm thanh của Ryun liền truyền vào trong đầu hắn.
Từ sau khi thuê thanh kiếm này từ chợ vũ khí, hắn liền gác sang một bên không có giao lưu với nó. Lúc này bất thình lình nghe thấy âm thanh này, vẫn là khiến hắn không thích ứng mà run tay một cái.
“Ngươi nên gọi ta là chủ nhân.”
“Ồ, được. Chủ nhân đẹp trai, ngươi nhất định phải tin ta có thể biến thành người! Ta chỉ là chậm thành tài mà thôi! Đừng để cho người mới mê hoặc! Hắn mặc dù bây giờ đã là người, nhưng thoạt nhìn thể chất không tốt lắm, vẫn là chọn ta tốt hơn! Chọn ta chọn ta!”
Có lẽ là do tiếp xúc khiến cho vũ khí đọc được một ít suy nghĩ trong lòng hắn, Ryun hoàn toàn phớt lờ sự thực rằng chủ nhân hiện giờ của Antilles là Yiye, bắt đầu cảm thấy bất an mà nói xấu Antilles.
“Ta nói gọi chủ nhân, ai bảo ngươi thêm đẹp trai vào?”
“Được, được thôi, chủ nhân, mặc dù ta vẫn chưa biến thành người, nhưng ngươi cũng có thể dùng thử tính năng của ta, dáng vẻ chiến đấu của ngươi nhất định đẹp đến mức khiến người khóc rống, nghĩ đến ta chính là thanh kiếm vung múa trong tay ngươi, ta đã cảm thấy rất hạnh phúc, có thể để cảm giác hạnh phúc của ta duy trì lâu một chút không?”
Muốn nhìn thấy ta cầm kiếm chiến đấu, sợ rằng không có mấy cơ hội đi. Narsi nghĩ thầm.
Có Yiye ở đây, hắn xác thực không có mấy khả năng đích thân chiến đấu. Nghĩ đến đây, hắn liền cảm thấy bực bội, dù sao thì hắn cũng không cho rằng mình yếu đuối đến mức chiến đấu cũng phải nhờ người khác.
“Một ngày đừng nói quá mười câu với ta, nghe rất mệt.”
“Nhưng nếu ngươi đã chịu thuê ta, chúng ta nên giao lưu một chút mà —“
“Đã quá mười câu rồi.”
Sau khi Narsi đáp lại câu này, liền bỏ tay ra, không định nghe hắn nói tiếp. Bởi vì hắn đã hạ lệnh, cho dù khế ước tạm thời có công năng tâm linh tương thông, Ryun cũng không thể chủ động nói chuyện với hắn.
“Antilles, chúng ta có phải đã hoàn thành khế ước rồi không? Ngươi là khí linh đi, ta bây giờ là chủ nhân của ngươi sao?”
Lúc này Yiye cũng bắt đầu hỏi Antilles rồi. Khi trước mắt là dáng vẻ của một con người, Yiye thực sự rất khó thuyết phục mình sử dụng mệnh lệnh ngay từ đầu, cho nên hắn vẫn dùng giọng hòa hoãn để giao thiệp trước.
“Đúng vậy.”
Có lẽ là do câu hỏi này rất đơn thuần, Antilles lần này đã nhanh chóng cho đáp án rõ ràng.
“Vậy ngươi là thần khí có thể hóa thành người? Có phải là kiếm không?”
Lúc Yiye hỏi câu này, tâm tình rất căng thẳng. Mặc dù khả năng đối phương vừa khéo là kiếm không cao, nhưng hắn vẫn hi vọng có sự trùng hợp như vậy.
Nếu như là kiếm, đó chính là vũ khí trong mơ của hắn rồi. Thần khí phù hợp với thói quen sử dụng của mình, đó là chuyện chỉ có thể gặp nhưng không thể cầu, trong lòng hắn cũng rất rõ đó là thứ dù tiền có nhiều sợ rằng cũng không mua được, nếu tìm Linh Hiến Cung thương lượng có thể cho một thanh hay không, hắn đa phần cũng không có mặt mũi lớn như vậy.
Nói muốn tìm thần khí, kỳ thực chỉ là đang cầu may. Giờ đây hiếm khi có vận khí từ trên trời rơi xuống để hắn nhặt được thần khí còn đã nhận chủ, Yiye không biết có biết bao hi vọng Antilles có thể nói cho hắn, mình chính là một thanh kiếm.
“Ta…”
Antilles nhìn vẻ mặt chờ mong của Yiye, nhất thời dường như mất đi năng lực nói chuyện. Nhưng mà đây là chuyện cần nói rõ, cho nên sau khi tránh mắt đi, cậu thấp giọng trả lời.
“Không phải.”
Bởi vì khả năng vừa khéo nhặt được kiếm vốn đã không cao, Yiye hơi hơi thất vọng, sau đó vẫn là ôm hi vọng hỏi tiếp.
“Vậy bản thể của ngươi là gì? Đao à? Hay là gậy vân vân?”
Chỉ cần là vũ khí tương đối thường dùng hoặc vũ khí mà hắn vẫn có thể sử dụng, ít nhất vẫn còn may chán. Đương nhiên, hắn không hỏi Antilles có phải là roi hay không, bởi vì bản thân hắn cũng biết tỷ lệ ra roi thực sự quá thấp.
“… Thụ cầm.”
Nói một hồi, Yiye cuối cùng cũng có được đáp án, nhưng đáp án này hoàn toàn ngoài dự liệu của hắn.
“Thụ cầm? Ngươi tính là khí vật loại hình gì chứ? Người tạo ra ngươi có bệnh à? Rốt cuộc phải thích chơi trội cỡ nào mới có thể đem vật liệu tốt chế tạo thành thụ cầm!”
“Mặc dù bây giờ là thụ cầm, nhưng ta đã từng là một thanh kiếm —“
Sau khi Yiye lộ ra vẻ mặt không thể chấp nhận được, Antilles có vẻ muốn giải thích, nhưng mà Yiye đã nóng nảy cắt ngang lời của cậu.
“Cái gì gọi là đã từng hả! Ta không hiểu! Chẳng lẽ còn có thể biến trở lại sao? Vậy ngươi rốt cuộc là thụ cầm hay là kiếm, nói rõ ra xem nào!”
Đối mặt với câu hỏi hắn quăng tới, Antilles đầu tiên là ngẩn ra, rồi mới cúi đầu trả lời.
“Thụ cầm. Chính là thụ cầm. Tính là vũ khí đi, ta nghĩ, chắc là vậy.”
Nếu như lúc Antilles phủ nhận mình là kiếm, Yiye vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ hi vọng, vậy thì bây giờ hắn đã triệt để tuyệt vọng rồi. Sắc mặt xám xanh của hắn nói rõ hắn hoàn toàn không cảm thấy thụ cầm là vũ khí đáng được cân nhắc, hết thảy giống như trời cao đang đùa giỡn hắn, Narsi thì phát biểu một câu cảm tưởng.
“Thần khí đều kỳ quái như vậy sao? Phất trần với gương cũng không phải thứ mà người bình thường sẽ dùng.”
Câu này của hắn khiến Antilles liếc hắn một cái, Yiye nghe xong tức thì càng thêm phẫn hận.
“Rõ ràng cũng có kiếm với hộ giáp bình thường mà! Thiên La Viêm với Lăng Thị chẳng phải là vậy sao!”
Lời này hiển nhiên ý chỉ hắn không cho rằng Âm Thị với Bích Nhu là thứ bình thường.
“Thụ cầm cũng không tệ mà, tưởng tượng dáng vẻ ngươi dùng thụ cầm chiến đấu, nhất định là một loại thể nghiệm mới mẻ…”
Narsi hoàn toàn là giễu cợt, đang nói còn bởi vì nghĩ tới cảnh Yiye dùng thụ cầm chiến đấu mà bật cười.
“Ta không muốn cầm thụ cầm chiến đấu! Rõ ràng có thể dùng kiếm, ai muốn làm loại chuyện này chứ!”
“Nhưng ngươi không có kiếm, trừ phi ngươi muốn tính luôn cái thanh đeo cho có trên người mình.”
“Đương nhiên tính, vì sao không tính? Ta dùng thanh này cũng có thể đánh thắng ngươi!”
“… Đây là gây hấn sao? Được lắm, ta có ngay cơ hội thử kiếm rồi.”
“Nói ta gây hấn, là ai cười trên nỗi đau của người khác trước? Ta không muốn đánh với ngươi, ta muốn đến chỗ bán vũ khí, không tin tìm không được một thanh kiếm tốt!”
Yiye nói xong, lập tức mở cửa, có lẽ là muốn đi tìm A Hàn, Narsi thấy vậy cũng đi theo.
A Hàn đang ngồi nghỉ ngơi trong sảnh lữ quán, vừa nhìn thấy bọn họ xuất hiện, liền tận trách mà lại gần dò hỏi có phải là muốn đi đâu chơi hay không, Yiye cũng lập tức nói rõ mục đích của mình.
“Chợ vũ khí! Sở giao dịch vũ khí! Tóm lại chính là nơi có khả năng mua được vũ khí tốt, ở đâu có!”
“Rất, rất nhiều nơi đều có, Yiye đại nhân ngài bình tĩnh một chút, muốn đến địa điểm buôn bán vũ khí lớn hơn, chúng ta hãy đến sở giao dịch vũ khí xa hơn một chút đi!”
Khí thế hung tợn của Yiye khiến A Hàn cảm thấy áp lực rất lớn, mặc dù không hiểu Yiye vì sao có vẻ rất tức giận, hắn vẫn tận trách lấy bản đồ ra để thuyết minh vị trí của sở giao dịch, lần này sau khi đi đến nơi có thể thi triển ma pháp truyền tống, cũng là do Yiye phụ trách thi pháp.
Cho dù vừa rồi mới cùng Narsi đôi co mấy câu, lúc thi pháp Yiye vẫn mang theo Narsi, không bỏ sót hắn. Bất luận nói thế nào, thân là Quỷ Bài Kiếm Vệ hắn vẫn phải làm tốt chuyện nên làm, bỏ mặc một mình đại diện Hoàng Đế, loại chuyện này không thể làm, hắn thế nhưng không gánh nổi hậu quả nếu như xảy ra sự cố.
“Ở đây là sở giao dịch vũ khí, phạm vi không chỉ là một con phố thôi đâu. Cả hội trường khá là lớn, nếu đi từ từ cũng phải tốn ít nhất một buổi chiều mới có thể đi hết, chẳng qua trong đây ngoại trừ bán vũ khí còn có một số tiệm bán đồ ăn và tạp vật khác, ngài định bắt đầu đi từ bên nào?”
Sau khi giới thiệu đơn giản, A Hàn liền dò hỏi ý kiến của Yiye.
“Có cửa hàng nào chuyên bán kiếm không? Cần kiếm chất lượng tốt!”
“Đương nhiên có chứ, ngoài ra những tiệm tương đối lớn đều có bán kiếm, chẳng qua tôi cũng chưa từng đến chỗ này, có lẽ sẽ… đi cùng ngài, biết cái gì thì sẽ nói với ngài nhé?”
Đối với việc A Hàn thường xuyên có những nơi chưa từng đi qua, Yiye không quá để ý. Hồi Sa lớn như vậy, nếu như phải đi hết mỗi một xó xỉnh mới có thể làm hướng dẫn viên, điều kiện cũng quá khắt khe rồi. Lấy điều kiện hoàn cảnh của Hồi Sa, muốn chạy khắp mọi nơi trên thế giới không chỉ cần rất giàu, còn phải rất mạnh, loại người này đương nhiên sẽ không đến ứng tuyển làm hướng dẫn viên. Tốt xấu gì nơi bọn họ muốn đi, A Hàn đều có thể chỉ ra trên bản đồ, đây đã đủ rồi.
Muốn tìm cửa hàng bán kiếm trong hội trường lớn như vậy là chuyện vô cùng dễ dàng. Mà khi bọn họ ra khỏi một cửa hàng, định đi xem tiệm kế tiếp, Narsi chú ý thấy có người đi theo, nhìn kỹ, vậy mà là Antilles.
Mặc dù Antilles không có trực tiếp tiến lên nói chuyện với bọn họ, nhưng ngoại hình của cậu rất nổi bật, cho dù cách một đoạn, Narsi vẫn có thể dễ dàng nhìn thấy cậu.
So với Narsi, người chưa tìm được kiếm tốt như Yiye hoàn toàn không phát hiện chuyện này. Trên thực tế bước chân của Antilles nhẹ như không tồn tại, khí tức cũng ẩn giấu rất tốt, nếu không phải Narsi quay đầu lại đúng lúc nhìn thấy, cũng sẽ không để ý tới.
“Này, cậu ta đi theo rồi kìa.”
Nếu đã nhìn thấy rồi, Narsi liền tới gần Yiye nhỏ giọng nói một câu. Yiye nghe vậy nghi hoặc nhìn ra sau, tức thì sắc mặt đen sì.
“Đi theo làm cái gì chứ, chẳng qua chỉ là một cây thụ cầm, chẳng lẽ còn muốn ngăn cản ta mua kiếm?”
“Có lẽ là không muốn bị bỏ rơi đi, ngươi vừa rồi không bảo cậu ta chờ ngươi trở về.”
Mặc dù Yiye không nói câu này, nhưng hắn xác thực không có ý bỏ rơi. Phòng của lữ quán còn chưa trả, dạo xong tự nhiên vẫn phải trở về.
“Kệ đi, thích theo thì theo, dù sao cũng không liên quan với ta.”
Sau khi Yiye quyết định coi như chưa nhìn thấy Antilles, A Hàn đúng lúc tìm được một tiệm chuyên bán kiếm, bọn họ liền đi vào trước. Kiếm bên trong thoạt nhìn tốt hơn tiệm trước rất nhiều, Yiye cũng bắt đầu chuyên tâm nghiên cứu, rất nhanh sau đó đã nhìn trúng một thanh kiếm trên kệ, yêu cầu ông chủ lấy cho hắn xem.
“Kiếm ở đây chắc là đều không thể hóa người đi, ngươi hạ thấp tiêu chuẩn rồi?”
Narsi cảm thấy nếu Yiye thật sự mua ở chỗ này, cứ giống như là đang giận dỗi sau khi bị đả kích.
“Có thể hóa người thì lại mua không được!”
“Ta tưởng ngươi thà không có còn hơn mua bừa, thì ra không phải sao?”
“Ta cũng đâu có nói muốn mua!”
Yiye nói xong liền vươn tay cầm lấy kiếm mà ông chủ bê tới, sau đó là một tiếng kêu thảm — đến từ thanh kiếm kia.
Chỗ bán vũ khí ở Hồi Sa đều giống nhau, lúc khách muốn xem vũ khí, mới làm xử lý lâm thời đối với vũ khí, khiến nó có thể lên tiếng. Nhưng thanh kiếm này vừa mở miệng đã kêu thảm, còn rất là thê lương, Yiye dưới tình huống không hiểu chuyện gì, chỉ có thể bỏ kiếm xuống trước.
“Đừng chạm vào ta! Đáng ghét! Đau chết đi được! Đi ra đi ra!”
Từ âm thanh nghe lên, thanh kiếm này còn là nữ, Yiye thoáng chốc không biết nên nói gì, ông chủ thì cười khổ đi tới.
“Vị đại nhân này, ngài đừng đùa với chúng tôi nữa, đã có vũ khí tốt hơn, thì sao có thể nhìn trúng đồ trong tiệm chúng tôi đây?”
Ông chủ vừa nhắc đến, Yiye với Narsi lúc này mới nhớ tới chuyện “chủ nhân của thần khí đều có bàn tay sát đao”.
Chuyện bàn tay sát đao, bọn họ là nghe người khác nói, chưa từng đích thân kiến thức, giờ đây đã được chứng thực, sắc mặt của Yiye khó coi đến cực điểm, Narsi thì thừa dịp ông chủ còn chưa cất thanh kiếm, cấp tốc vươn tay túm lấy.
“Đổi người cũng vậy! Đừng chạm vào ta! Ta muốn về kho nghỉ dưỡng, các ngươi là đồ xấu xa!”
Mặc dù phản ứng của kiếm cũng rất tệ, nhưng rõ ràng không đến mức kêu đau thảm thiết như vừa rồi, vẫn còn sức mắng người. Thấy vậy, Narsi không khỏi liếc mắt nhìn thanh kiếm bên hông.
“Lão Lưu, xem ra ngươi cũng chẳng thế nào. Khí tức của kiếm chẳng phải sắc bén hơn sao? Vậy mà còn thua thụ cầm kìa.”
Khi Narsi chủ động dùng tinh thần nói chuyện với Ryun, Ryun liền có thể trả lời, phản ứng của hắn rất kích động.
“Không phải như vậy! Chủ nhân —! Ta đương nhiên cũng có uy áp, nhưng chúng ta là khế ước tạm thời, thanh kiếm tư chất đần độn kia không cảm nhận được! Hơn nữa chẳng phải đã bảo là gọi Ryun mà?”
“Vậy ý của ngươi là chuyển sang khế ước chính thức, kiếm trong căn phòng này khi bị ta nắm thì sẽ la hét?”
“Đúng là như vậy! Chủ nhân ngươi muốn mua ta rồi sao? Ta sẽ giúp ngươi mặc cả, làm ơn!”
“Tính sau đi.”
Sau khi Narsi nói qua loa một câu, rồi lại gác Ryun sang một bên, lúc này Yiye đang hỏi ông chủ chuyện tương quan.
“Ta thật sự không thể cầm vũ khí khác nữa?”
“Vũ khí không có linh trí thì chắc là không sao…”
“Vậy chẳng phải là vũ khí dỏm thông thường nhất sao! Ai cần loại đó!”
“Vậy ngài dùng vũ khí ban đầu là được rồi, so với thần khí của ngài, những cái trong tiệm chúng tôi đều là đồ dỏm.”
Yiye thực sự không có cách nào nói rõ cái chuyện “thần khí” kia cho một chủ tiệm không quen biết. Antilles là thụ cầm, chuyện này thật không biết khiến hắn hộc máu cỡ nào.
Thần khí nhặt được là loại hoàn toàn không thích hợp với mình, còn liên đới khiến cho hắn không thể sử dụng vũ khí tốt khác, chuyện này Yiye dù thế nào cũng không thể bỏ mặc. Thế là hắn trầm mặt đi ra ngoài, sau đó hoàn toàn phớt lờ A Hàn đang chờ ở cửa, trực tiếp đi về phía Antilles đang ở cách đó một đoạn.
“Yiye, ngươi…”
“Hai người các ngươi ở đây chờ một lát!”
Khi phát hiện Yiye đi thẳng về phía mình, Antilles lại lộ ra vẻ lúng túng, mà vừa đến trước mặt cậu Yiye đã mở miệng nói ra quyết định của mình.
“Giải trừ khế ước đi! Ngươi đi tìm chủ nhân khác, dù sao khế ước này vốn đã chẳng biết làm sao mà lập rồi.”
Đối với Yiye mà nói, xưng tên ở trong pháp trận chế thành khế ước, chỉ là sự cố mà thôi, nhưng mà Antilles sau khi nghe hắn nói như vậy thì ngẩn ra tại chỗ, không chút phản ứng.
“Ngươi đừng ngẩn ra nữa, nói gì đi chứ!”
Trong tiếng thúc giục của Yiye, Antilles cuối cùng cũng lên tiếng.
“Ngươi không cần ta?”
Ánh mắt tổn thương kia của hắn khiến Yiye khựng lại một chút, nhưng vẫn giữ vững lập trường của mình.
“Vũ khí ta dùng chủ yếu là kiếm, kiếm mới là thứ ta cần! Ngươi là thụ cầm, hoàn toàn không nằm trong loại hình vũ khí mà ta cân nhắc sử dụng, đi tìm người thích thụ cầm đối với ngươi mà nói cũng tốt hơn đi!”
“Ta…”
Antilles hẳn là muốn nói gì đó mới mở miệng, chẳng qua cậu mới nói một chữ đã ngừng lại, không tiếp tục nói.
“Đây có phải là huyết khế không? Cách giải trừ ngươi biết chứ?”
Yiye chỉ lo tiếp tục hỏi, Antilles thì cuối cùng cũng nói ra một câu.
“Sau khi giải trừ… ta có thể đi đâu?”
Dáng vẻ đáng thương khi cậu nói ra câu này, khiến Yiye thoáng chốc không biết nên nói tiếp thế nào, cảm giác bực bội cũng tăng lên nhanh chóng.
“Đó là chuyện của ngươi, ta nào biết ngươi có thể đi đâu! Chẳng lẽ ta ăn no rửng mỡ còn muốn giúp ngươi tìm chủ nhân mới sao? Muốn chủ nhân thì tìm tiệm vũ khí nào đó đem bán mình, không muốn thì đi Linh Hiến Cung, đừng quấn lấy ta!”
Mắt thấy bầu không khí nói chuyện bên này không tốt, Narsi vốn đang cùng A Hàn chờ ở phía sau, lúc này mới đi lên vỗ vai của Yiye.
“Yiye, đừng cãi nhau ở chỗ này, đổi nơi khác nói chuyện.”
Ở trong sở giao dịch vũ khí tham khảo vấn đề bỏ hay giữ khế ước với một thần khí, xác thực không ổn lắm. Lỡ bị người có tâm tư nghe thấy, nói không chừng sẽ dẫn tới sóng gió.
“Narsi, ngươi biết giải trừ huyết khế như thế nào không?”
Không hỏi được gì từ Antilles, hỏi Narsi cũng là một cách. Sau khi bắt buộc mình bình tĩnh lại, Yiye lập tức chuyển sang Narsi tìm hiệp trợ.
“… Để A Hàn trông chừng cậu ta trước, chúng ta đến nơi không có người nói chuyện.”
“Nếu như chỉ là không muốn để người nghe thấy, chúng ta trực tiếp dùng ma pháp nói chuyện chẳng phải là được rồi?”
Yiye bất mãn hỏi câu này, sau đó Narsi chỉ vào vòng tay của mình.
“ — Ta đã bảo thuê vòng tay cấp thấp nhất làm gì! Ngươi có cần trở về Tồn Thức Cung đổi cái khác không? Căn bản là vừa bất tiện vừa nát đến cực điểm!”
“Được chứ, ngươi làm phép mang ta đi, sau đó ngươi trả tiền.”
“Ta trả tiền? Dựa vào đâu!”
“Bởi vì người muốn đổi là ngươi, không phải ta. Ngươi rốt cuộc có cần đi cùng ta sang bên cạnh nói chuyện không?”
Sau khi kết thúc đề tài vòng tay, Yiye cuối cùng cũng làm theo lời của Narsi, để cho A Hàn và Antilles chờ ở bên đường, mình thì tìm nơi an tĩnh nói chuyện với Narsi.
“Muốn giải trừ huyết khế như thế nào, ta không tính là rõ lắm, chẳng qua ta nghĩ người của Linh Hiến Cung nhất định biết. Nếu như ngươi thật lòng muốn giải trừ khế ước, tìm Linh Hiến Cung trợ giúp nhất định có thể đạt được mục đích.”
Narsi ngay từ đầu đã vào trọng điểm, Yiye thì cảm thấy khó hiểu với từ nào đó trong lời nói của hắn.
“Cái gì bảo là nếu như ta thật lòng muốn giải trừ khế ước? Thái độ muốn giải trừ khế ước của ta thoạt nhìn chẳng lẽ giống như đang diễn sao?”
“Không. Ta là nghĩ ngươi có lẽ chưa từng nghĩ đến chuyện sau khi giải trừ.”
Bởi vì Yiye nhất định sẽ truy hỏi, Narsi cũng không có hứng câu giờ, sau khi dựa lên tường phía sau, hắn liền nói tiếp.
“Sau khi giải trừ khế ước, cậu ta chính là khí vật vô chủ, cho dù cậu ta muốn đi theo ngươi, ngươi cũng không thể ra lệnh cho cậu ta rời khỏi.”
“Cái gì? Vì sao cậu ta muốn đi theo ta? Không cam tâm bị vứt bỏ sao?”
Yiye không thể lý giải chuyện này vì sao có khả năng xảy ra.
“Ta chỉ là giơ ví dụ. Cho dù cậu ta ở trong mắt ngươi chỉ là một cây thụ cầm vô dụng, trên thực tế cậu ta vẫn là một tồn tại cường đại, thả đi rồi ai biết có xảy ra chuyện gì hay không.”
“Thả đi rồi đó cũng là chuyện của Hồi Sa, chúng ta sẽ trở về Huyễn Thế, hơn nữa nếu đi Linh Hiến Cung, nói không chừng Linh Hiến Cung sẽ trực tiếp giữ cậu ta lại?”
Yiye vừa trả lời Narsi, vừa nhớ tới pháp lệnh quản chế khí vật của Hồi Sa. Một thần khí có thể hóa người, Linh Hiến Cung không thể nào thả nó chạy loạn trên đường, vậy thì rất có khả năng trực tiếp mang đi.
“Cậu ta thật sẽ không cho những người ở đó nổ tung?”
Vụ nổ xảy ra ở băng nhóm trộm cướp, Narsi đã nghe Yiye kể lại, nếu như Antilles có thể vì không muốn bị bức nhận chủ mà giết nhiều người như thế, vậy thì để không bị hạn chế tự do mà làm điều tương tự, cũng là có khả năng.
“Vậy ngươi vẫn là đừng đi tốt hơn, tự ta đưa cậu ta đi tìm người của Linh Hiến Cung để giải trừ khế ước, cho dù cậu ta muốn nổ tung mọi người, ta cũng có thể bảo vệ mình rời khỏi.”
Yiye nghe xong vấn đề của Narsi, liền nhanh chóng trả lời như vậy. Loại đáp án “không có cục nợ như ngươi ở đó, chuyện sẽ đơn giản hơn” này khiến khuôn mặt tuấn mỹ của Narsi hơi hơi co giật.
“Ngươi bất chấp cái giá lớn như thế để vứt cậu ta đi?”
“Ý ngươi là gì, chẳng lẽ ngươi muốn ta tiếp tục duy trì khế ước quái quỷ này?”
“Đây thế nhưng là thần khí dù là ở Hồi Sa cũng rất hiếm, cứ thả cậu ta đi như thế chẳng phải rất đáng tiếc sao?”
“Cho dù ta biết đánh thụ cầm, ta cũng không muốn dùng thụ cầm làm vũ khí!”
Hắn vừa nói xong câu này, Narsi đã ngạc nhiên truy hỏi.
“Ngươi biết đánh thụ cầm? Nói chơi thôi hay là biết thật?”
“Hỏi nhiều như vậy làm gì, dù sao ta cũng không định dùng thụ cầm, biết đánh thì làm sao?”
Đề tài này khiến sắc mặt Yiye càng ngày càng khó coi.
“Ngươi thoạt nhìn không giống người sẽ đi học nhạc cụ, chẳng lẽ ngươi kỳ thực rất thích thụ cầm sao?”
Bởi vì quá tò mò, Narsi không nhịn được tiếp tục hỏi.
“Ai thích thụ cầm chứ! Đừng nhắc đến thụ cầm nữa, ngươi không có chuyện khác để nói à?”
Bởi vì Yiye lấy thái độ cứng rắn từ chối tiếp tục đề tài này, Narsi đành bỏ cuộc.
“Muốn trở về đề tài ban đầu cũng được, ngươi thật sự không giữ cậu ta lại?”
“Ngươi không nghe thấy chủ tiệm kia nói sao! Ta là Ma Pháp Kiếm Vệ, có Ma Pháp Kiếm Vệ nào dùng thụ cầm chiến đấu! Giữ nó lại, cho dù để đó không dùng, ta từ nay về sau cũng chỉ có thể cầm kiếm dỏm thông thường nhất thôi!”
Tâm tình của Yiye giờ phút này hoàn toàn thể hiện trên giọng điệu bực bội của hắn, chẳng qua Narsi hình như cảm thấy đây chẳng có gì ghê gớm.
“Đó chẳng phải thứ ngươi đang cầm hiện giờ à? Cho dù cầm kiếm dỏm cũng rất mạnh mà, có khác biệt gì sao?”
Câu này của hắn khiến Yiye không biết nên phẫn nộ hay là vui thích, nhất thời tâm tình trở nên phức tạp. Thấy hắn không lập tức phản bác, Narsi liền thuyết phục tiếp.
“Hơn nữa ngươi chẳng phải rất ghen tị Phạm Thống có thần khí sao? Bây giờ ngươi cũng có rồi, lại muốn từ bỏ?”
“Ta đâu có ghen tị! Đã nói không dùng được thụ cầm rồi!”
Yiye chừng như sắp phát điên tới nơi.
“Ngươi cho rằng trên thế giới có bao nhiêu thần khí? Trong những thần khí còn lại, ngươi có chắc trong đó có kiếm?”
“Đây…”
Yiye vốn không nghĩ nhiều như thế, đột nhiên đối mặt với vấn đề này, đầu óc tức thì trở nên hỗn loạn.
“Kiếm ngoài thần khí ra, bất luận là kiếm tốt hay là kiếm dỏm, ngươi cầm vào chẳng phải cũng không đánh thắng được Phạm Thống?”
Narsi liên tục chất vấn, gần như đều gay gắt đến nỗi khiến người muốn trực tiếp bảo hắn câm miệng.
“Ai không đánh thắng được Phạm Thống! Rõ ràng chưa đánh thực tế, ngươi thì biết cái gì!”
“Vậy cầm kiếm ngoài thần khí ra, ngươi đánh thắng được Englar không?”
Câu hỏi tương tự nhưng tên thay đổi, Yiye liền cứng họng.
“Có vẻ là đánh không lại đi, cho nên ngươi vì sao không chấp nhận cây thần khí kia? Cầm kiếm dỏm đánh không lại, không sai, cầm kiếm tốt cũng đánh không lại, nhưng ít nhất ngươi vẫn có thần khí.”
“Có thần khí để làm gì! Cũng có dùng tới đâu!”
“Ngươi một mực muốn giải trừ khế ước với cậu ta như vậy sao? Ta nói nhiều như vậy rồi, chẳng lẽ ngươi không cho rằng có giá trị tham khảo?”
“Ta đã quyết định rồi, bây giờ sẽ mang cậu ta đi tìm người của Linh Hiến Cung!”
Mắt thấy thuyết phục thất bại, Narsi biết nói tiếp cũng vô dụng, thế là thở dài.
“Ta biết rồi. Đúng rồi, mượn tay một chút.”
“Hả? Này! Làm gì vậy!”
Narsi vừa rút kiếm, vừa túm lấy tay của Yiye ấn lên chuôi kiếm, sau khi hoàn thành cái động tác này, tiếng của Ryun lại vang lên ở trong đầu hắn.
“Đau đau đau! Sẽ đau đấy! Chủ nhân đừng mà, mặc dù sẽ không chết, nhưng thật sự có hơi đau đó!”
Bởi vì đã kiểm tra xong, Narsi liền buông tay của Yiye ra, sau đó lạnh nhạt nhìn kiếm trong tay mình.
“Lão Lưu, ngươi thật sự có thể biến thành người sao? Một thanh kiếm tự xưng có thể biến thành người vậy mà sợ khí tức của thụ cầm?”
“Chủ, chủ nhân! Ngươi phải tin ta! Là do thụ cầm kia quá kỳ quái, không phải tại ta! Nó nhất định đã sử dụng yêu thuật gì, bằng không chính là người bạn kia của ngươi còn có vũ khí mạnh hơn!”
“Ngươi lắm lý do thật đấy, nghe lên chẳng đáng tin gì hết.”
“Ta nói thật mà! Ta thật sự là kiếm tốt có thể biến thành người, chỉ cần tin ta, sẽ có một ngày nhất định sẽ trở thành sự thật!”
“Ờ.”
Sau khi dùng giọng điệu còn lạnh nhạt hơn ánh mắt để gạt Ryun đi, Narsi liền chuyển chú ý trở về Yiye.
“Ngươi vừa rồi là làm gì vậy? Chắc không phải là lấy tay của ta thử kiếm đấy chứ?”
Yiye không đần độn đến mức hoàn toàn nghĩ không được đáp án này, cho nên Narsi cũng không thèm bận tâm mà gật đầu thừa nhận.
“Lúc vẫn còn giá trị lợi dụng thì phải dùng một chút, chờ ngươi giải trừ khế ước xong thì không thể lấy để kiểm tra nữa.”
“Ngươi ăn nói không thể dễ nghe một chút sao?”
“Nói chuyện dễ nghe để làm gì? Để ngươi nghe xong thấy vui hơn? Nếu ngươi cần, ta sẽ điều chỉnh một chút, ai bảo ta bây giờ là tùy tùng.”
“…”
Tùy tùng lớn lối như vậy khiến Yiye hết biết nói gì. Nếu chuyện cần bàn đã bàn xong, bọn họ liền quay lại tìm A Hàn và Antilles.
◎ Lời bổ sung của Phạm Thống
Buổi sáng đầu tiên ở Hồi Sa, Lạc Thị hẹn chúng tôi cùng nhau ăn sáng mở họp, cho nên tôi đánh răng rửa mặt xong liền trực tiếp đi qua, sau đó tôi vậy mà là cái người đến muộn nhất.
Chỉ có tôi cảm thấy mở họp ở dị thế giới, chẳng có chút cảm giác di du lịch gì hết sao? Đây hình như là chuyện mà chúng tôi ở Huyễn Thế cũng có thể làm, cần gì chạy đến đây?
Nghĩ thì nghĩ như vậy, loại phàn nàn này tôi vẫn không thể nói ra khỏi miệng. Làm người thì phải biết điều, lãnh lương cần làm gì thì làm cái đó, mặc dù tôi ngồi họp ở đây cũng không giúp được gì, nhưng không thể vì như vậy mà không đến chứ?
Huy Thị với Sano cũng tham gia buổi họp lần này. Lạc Thị hình như cũng không né tránh, cứ luôn coi quan viên nước khác thành anh trai mình… Là anh kết nghĩa, tóm lại cậu ta không để ý thì tôi cũng không để ý.
Trong suốt thời gian ăn sáng, Sano đều ở trạng thái ngẩn ngơ, cả người rất thiếu tinh thần. Bởi vì không quen thuộc, tôi không mở miệng hỏi han cô ta, dù sao nếu cô ta trả lời tôi “tối qua mệt quá” vậy sẽ có chút xấu hổ, chẳng lẽ tôi còn có thể trả lời cô ta “vậy tối nay có cần nghỉ ngơi để ngày mai tiếp tục không” sao? Nói không chừng với da mặt hiện giờ của Lạc Thị còn nói ra được, nhưng tôi thì không!
Kết luận của buổi họp trong bữa sáng nay là chúng tôi tạm thời ở lại hội sở chiêu đãi mấy ngày trước đã, nhóm Huy Thị tiếp tục đi nghe ngóng tin tức, rồi trao đổi tình báo với nhau. Lăng Thị đại nhân với Tiểu Kim đều có nhiệm vụ của mình, mà tôi thì sao?
Lạc Thị bảo tôi chờ lệnh, đừng tùy tiện nói chuyện với người khác, sau đó cậu ấy bảo tôi làm cái gì thì tôi làm cái đó.
… Nhiệm vụ này rốt cuộc là khó hay là đơn giản? Tôi vừa mới nghĩ tới lãnh lương thì phải làm theo ý của ông chủ, cậu ta thật sự đã nói như vậy rồi, đến lúc đó liệu có bắt tôi làm một số chuyện quái gở nào không? Nếu như muốn tôi giả vờ làm cao nhân thâm tàng bất lộ, tôi thế nhưng không biết đâu!
Sau khi tôi mang vẻ mặt khủng hoảng hỏi Lạc Thị rốt cuộc muốn tôi làm gì, Lạc thị cười tủm tỉm nói, cậu ta đã nói chuyện xong với Linh Mộng, ăn cơm xong tôi sẽ biết ngay thôi.
Thế là tôi đột nhiên rất không muốn bữa sáng kết thúc, tôi vẫn hi vọng mọi người có thể ngồi ở đây lâu một chút! Trò chuyện phiếm cũng được! Đừng bảo người khác dọn bàn! Lạc Thị rốt cuộc muốn tính kế tôi đi làm cái gì vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro