Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2-3


Chương 3: Đã lâu lắm rồi…

“Hỏi nhanh đáp nhanh, Hoàng Đế của Tây Phương Thành là ai?” — Suyelan

“Narsi.” — Nguyệt Thoái

“Vẫn là đừng dừng hỏi đi!” — Phạm Thống

Sau khi để cho tất cả người hầu lui xuống và bố trí kết giới chống nghe lén, Lạc Thị liền đen sì mặt nhìn Suyelan.

“Huy Thị, anh có muốn giải thích vì sao mang Âm Thị tới không?”

Mặc dù Sano ở đây, chẳng qua chuyện Suyelan từng là Huy Thị của Đông Phương Thành, cô cũng đã biết.

Sau khi Toản Thạch Kiếm Vệ tân nhiệm chính thức được thụ huân, Narsi đã trực tiếp ở ngay trước mặt nói cho cô biết Mai Hoa Kiếm Vệ là anh trai của mình, là cùng một người với Huy Thị của Đông Phương Thành, đồng thời lấy trung thành chú hạ lệnh bắt cô không được nói ra. Bởi vì quá trình quá nhanh, không ai kịp ngăn cản hắn, Sano cứ như thế ngơ ngác xác nhận tin đồn là thật, nhưng hoàn toàn không biết Suyelan làm sao lại đi Đông Phương Thành, và lại vì sao trở thành cư dân tân sinh.

Suyelan cảm thấy không nói cho cô cũng không sao, dù gì mọi người cũng chỉ là đồng sự chẳng mấy quen thân, Sano cho dù không biết chuyện của hắn cũng chẳng hề gì, nhưng Narsi nhìn chằm chằm vào hắn nói một câu “Lạc Thị nói cậu ta không thể chịu đựng khi hai nước họp với nhau thì phải giả vờ không quen biết anh”, liền khiến Suyelan đầu hàng. Theo như Phạm Thống thấy thì cả hai đứa em trai đều không thể chịu đựng điều này, chỉ là có người lấy Lạc Thị làm lá chắn mà thôi.

“Xin lỗi, ta chỉ là muốn đến Hồi Sa tìm thử xem Narsi có tới hay không, Âm Thị bảo ta phải mang vũ khí, ta cảm thấy có lý, nhưng Skies lại bị kiểm tra ra sau đó bị chặn lại, ta dưới cấp bách đành nói là đưa đến cho em…”

Âm Thị thân là Nguyệt Nha Nhận Skies, theo lý thuyết là kiếm của Quốc Chủ Đông Phương Thành, Suyelan đại khái rất khó giải thích với người Hồi Sa vì sao mình lại là chủ nhân của Skies, cho nên mới bất đắc dĩ nói dối là đưa kiếm.

Âm Thị đang lấy hình thái kiếm đeo bên hông Suyelan, đến bây giờ cũng không biến thành hình người xen miệng phàn nàn, không biết là do Suyelan khống chế tốt, hay là không được mang đi cùng cho nên rất ấm ức.

“Kiểm tra? Bọn họ có kiểm tra vũ khí tùy thân sao? Ta thấy Phạm Thống hình như không sao mà.”

Lạc Thị nhíu mày nhìn Phạm Thống, Phạm Thống thì tỏ ra vô tội nhìn trở lại.

Tôi cũng rất lo chuyện kiểm tra, nhưng cuối cùng không có kiểm tra, ai biết là chuyện làm sao?

“Skies và Thiên Huyễn Hoa đều là khí vật của Hồi Sa tặng cho Huyễn Thế, đã từng được đăng ký đặc biệt, có lẽ cũng đã làm ký hiệu, Âm Thị là nói như vậy…”

Suyelan giải thích, Lăng Thị cũng trầm mặt xác nhận lời này.

Vậy… Các người cứ như là tội phạm nghiêm trọng bị quản chế ấy, còn có ký hiệu? Chẳng qua, nếu như hồi đó tặng quà cũng chặt chẽ như vậy, bây giờ làm sao không kiểm tra khí vật tùy thân khi ra vào? Hại tôi uổng công lo lắng phải làm thế nào bưng bít.

Bởi vì đã hỏi rõ mọi chuyện, cộng thêm Âm Thị không xuất hiện để nói những lời khiến người tức giận, Lạc Thị nhanh chóng quyết định không truy cứu nữa.

“Được thôi, chúng ta hãy thảo luận chuyện hồi nãy. Vị cung chủ vừa rồi, mọi người cảm thấy thế nào?”

Cái gì mà bảo là mọi người cảm thấy thế nào? Nghe lên giống đang hỏi “cô gái vừa rồi các cậu cảm thấy thế nào”, cậu rốt cuộc có muốn nghiêm túc cầu hôn hay không? Bây giờ là muốn tham khảo ý kiến của chúng tôi, để chúng tôi bình luận cô ta có thích hợp làm vợ của Quốc Chủ Đông Phương Thành hay không saos? Đúng rồi, vợ của Quốc Chủ nên gọi là gì nhỉ, nếu là Hoàng Hậu nghe lên giống như là vợ của Nguyệt Thoái hơn.

“Cảm giác có hơi giả. Giống như những cô gái quý tộc mang mặt nạ xã giao trong thế giới của tôi.”

Kim Thị tiên phong bình luận như vậy.

Ơ? Bây giờ là công kích nhân phẩm trước sao? Nếu cậu không thêm câu phía sau, tôi sẽ cho rằng cậu có phải là đang nói cô ta từng phẫu thuật thẩm mỹ…

“Cái gì? Vậy Tiểu Kim ngươi cảm thấy cảm giác ta mang đến cho người khác có giả hay không?”

Bây giờ lại là câu hỏi gì đây, Lạc Thị ý của cậu chắc không phải là phong cách giống nhau thì có thể kết hôn chứ?

“Quốc.. Quốc Chủ bệ hạ đương nhiên không giả, hết sức thẳng thắn.”

Cậu nói gì? Lạc Thị thẳng thắn? Cậu nói Lạc Thị thích hê hê này là thẳng thắn? Cậu nịnh bợ quá đà rồi đấy! Tôi cũng nghe không nổi nữa! Tiền bối tôi đây chưa từng dạy cậu tâng bốc Quốc Chủ bệ hạ như vậy, tôi khinh bỉ cậu!

“Thẳng thắn? Sao nói vậy?”

Cậu xem, ngay cả bản thân Lạc Thị cũng ngập tràn nghi hoặc! Lời mình nói ra phải tự mình phụ trách, Tiểu Kim cố lên nhé…

“Quốc Chủ bệ hạ bất luận là giả ngây hay là cái gì khác, đều diễn một cách rất cố ý, giống như muốn người khác biết mình đang giả vờ hoặc là đang gạt người vậy, đây chẳng phải rất thẳng thắn sao?”

Sau khi Kim Thị giải thích xong, mọi người đều trầm mặc. Bởi vì hắn rất nghiêm túc, Lạc Thị hình như không biết nên trả lời thế nào, đành trở lại chủ đề ban đầu.

“Chúng ta vẫn là nói về Cung Chủ Tồn Thức Cung trước đi, Phạm Thống, cậu có muốn bổ sung gì không?”

Cậu… cậu không cảm thấy so với hỏi tôi thì hỏi Lăng Thị đại nhân hữu dụng hơn sao?

Nếu đã bị chỉ điểm rồi, Phạm Thống cũng chỉ có thể gắng gượng nói chút ý kiến.

“Thật hay không đều chẳng sao cả, cô ta không phải người Hồi Sa, nếu như cậu cưới cô ta thì chẳng phải bị phân cách ở hai thế giới sao?”

Sau khi hắn phát biểu xong ý kiến, mọi người cũng rơi vào trầm mặc.

Sao lại yên lặng rồi, tôi đã nói sai cái gì sao?

“Thật ngại quá, lúc ta không biết đã xảy ra chuyện gì? Vì sao đột nhiên lại dính dáng đến hôn ước?”

Suyelan hình như bị chấn động rất mạnh, bởi thế giơ tay hỏi.

“Không có chuyện này, ta chỉ là muốn thăm dò cô gái kia nên mới nói mấy câu vớ vẩn, kết quả Phạm Thống vậy mà tưởng ta nghiêm túc.”

Lạc Thị buồn cười mà làm sáng tỏ hiểu lầm này.

Hả? Thăm dò? Cậu rốt cuộc muốn thăm dò cái gì, phong độ sao? Hay là cách xử lý khi gặp tình huống bất ngờ? Mà Tiểu Kim hồi nãy mới nói cái gì mà Quốc Chủ bệ hạ cố ý để người khác biết mình đang diễn, có à? Tôi luôn bị lừa đấy thôi!

“Phụ Hồn Sứ cô ta mang theo hẳn là thật, chỉ có vương tộc Hồi Sa mới có thể chế tác Phụ Hồn Sứ, cho nên cô ta có lẽ thật sự được ủy thác trách nhiệm.”

Mặc dù Lăng Thị được cho là không còn nhớ rõ rất nhiều chuyện trước kia, nhưng hắn tốt xấu gì cũng từng ở Hồi Sa, so với những người chưa từng đến Hồi Sa như bọn họ, vẫn là hắn hiểu rõ nơi này hơn, cho nên mọi người đều rất tin tưởng phán đoán của hắn.

“Vậy cô ta nói tuổi lớn hơn ta cũng là thật?”

“Đây thì không rõ, chẳng qua tuổi thọ của người Hồi Sa dài hơn, tuổi tác và bề ngoài xác thực không thể dùng tiêu chuẩn của Huyễn thế để xem xét.”

Ơ, thật hay giả! Có khả năng xảy ra trường hợp cảm thấy cô nàng Hồi Sa ven đường không tệ, kết quả bắt chuyện mới biết con trai của cô ta đã lớn bằng mình vân vân sao!… Mà thôi, ngẫm kỹ lại cư dân tân sinh cũng là lừa đảo tuổi tác, Sano cũng không biết mấy tuổi rồi…

“Vậy thì cái vòng tay này có chỗ nào đáng nghi hay không?”

“Trước mắt vẫn nhìn không ra điều gì, chẳng qua đúng là có công năng ngôn ngữ và theo dõi. Nếu như muốn phân tích, có lẽ phải tìm thợ rèn chuyên nghiệp. Ngươi không đeo là đúng, như vậy cho dù có vấn đề cũng sẽ không xảy ra ở trên người ngươi.”

Lăng Thị vừa nói, vừa thay Lạc Thị tiến hành pháp thuật cấy ghép ngôn ngữ. Thân là cư dân nguyên sinh, Lạc Thị không thể dùng tự sát để thoát khỏi cảnh nguy hiểm, nếu vòng tay có ảnh hưởng xấu đến cơ thể, cư dân nguyên sinh mang cái vòng tay này xác thực sẽ rơi vào trong tình huống rất phiền phức.

“A, A Tu, như vậy lúc ta biến thành người thì không có vòng tay, liệu có vấn đề hay không?”

Âm Thị nghe đến bây giờ cuối cùng cũng xen miệng hỏi một câu, chẳng qua hắn vẫn duy trì hình thái kiếm.

“Ngươi có thể giả trang thành người Hồi Sa, cho dù có kí hiệu cho nên sẽ bị nhận ra là Skies, cũng là do Tồn Thức Cung quên cho ngươi vòng tay, bọn họ rõ ràng biết Skies có thể biến thành người.”

Sau khi Suyelan trả lời như vậy, Sano tò mò hỏi thêm một câu.

“Vậy nếu Lăng Thị biến thành nguyên hình, vòng tay sẽ thế nào?”

… Ờ ha? Nếu biến trở lại Thiên Huyễn Hoa thì vòng tay đeo chỗ nào? Vòng tay này thế nhưng không giống hộ giáp mà Âm Thị đại nhân tự biến ra để làm tạo hình, vòng tay vẫn là có thực thể, liệu có rớt xuống không?

“Chắc sẽ rơi ra, có lẽ bọn họ cũng không bắt buộc khí linh mang vòng tay, chỉ là từ việc ta có chấp nhận hay không để xem thái độ của chúng ta mà thôi.”

Lăng Thị cũng không có ý định thí nghiệm tại chỗ, chẳng qua đeo khí vật khác cho khí linh, xác thực là chuyện rất buồn cười.

Lại là xem thái độ? Mấy người kiểm tra đối phương cũng nhiều quá đấy, tôi bắt đầu cảm thấy mình không thích hợp làm quan rồi, tôi muốn về quê cày ruộng cơ!

Nói đến đây, Lạc Thị nói sơ tình huống khi vừa mới đến cho Suyelan với Sano nghe, hai người bọn họ sau khi nghe xong cũng cảm thấy có chút bất an.

“Suyelan, hay là chúng ta hãy mau tìm đại diện Hoàng đế về đi? Hơn nữa còn phải hiệp trợ hắn tiếp tục ẩn giấu thân phận, sau đó nhanh chóng để hắn rời khỏi Hồi Sa, như vậy bọn họ mới coi hắn là lữ khách bình thường sau đó ngoan ngoãn tháo vòng tay cho hắn.”

Dù là cuộc chạm mặt ngắn ngủi vừa rồi, bọn họ cũng chưa để ý Narsi có mang vòng tay hay không, nhưng nếu đã lấy thân phận tùy tùng đến đây thì hẳn là không thể có lý do gì để hắn không mang.

“Lỡ Narsi không muốn trở về thì sao? Nó trước giờ chẳng mấy khi nghe lời…”

Còn chưa gặp được người, Suyelan đã bắt đầu thiếu tự tin về khả năng thuyết phục của mình.

“Quỷ Bài Kiếm Vệ luôn biết phân biệt nặng nhẹ đi? Dù sao bây giờ cũng là tùy tùng của hắn, có thể bảo hắn phụ trách đánh ngất mang về.”

Đánh… đánh ngất mang về? Thiếu tôn kính đại diện Hoàng Đế như vậy liệu có sao không? Hay là cô cảm thấy không phải cô đánh ngất là được, đằng nào cũng không trách lên đầu cô được?

“Quốc Chủ bệ hạ, bước tiếp theo chúng ta nên làm thế nào đây?”

Lúc này Kim Thị cung kính hỏi như vậy. Suyelan với Sano muốn đi tìm Narsi, đó là chuyện của Tây Phương Thành bọn họ, kế hoạch bên Đông Phương Thành vẫn nên xác định một chút.

“Cứ ở lại đây, không cần lo ăn uống, nơi ở vừa lại thoải mái, muốn ta ở nửa năm cũng chẳng sao, hê hê.”

Đừng hê hê nữa! Tiểu Kim là hỏi nghiêm túc đó, cậu hê cái gì mà hê!

“Vậy bọn ta có thể ở tạm đây một ngày, nghe ngóng thêm chút tình báo rồi mới đi không?”

Suyelan đề xuất thỉnh cầu như vậy, Lạc Thị thì đồng ý rất nhanh chóng.

“Đương nhiên có thể. Dù sao cũng không biết bọn họ có chuẩn bị chỗ ở khác cho khách quý Tây Phương Thành hay không, ở đây lại lớn như thế, cứ chọn phòng tùy thích đi.”

“Quốc Chủ bệ hạ ngài thật hào phóng! Suyelan, ta có thể ngủ cùng một phòng với ngươi không?”

“Cô làm ơn cách xa ta một chút. Phạm Thống, ta có thể chọn phòng kế bên ngươi không? Hiếm khi rảnh rỗi, buổi tối trò chuyện cũng tiện hơn.”

“Ồ, không được.”

So với đồng ý buổi tối đến phòng của Sano, đồng ý ở phòng kế bên Suyelan nhẹ gánh hơn nhiều, Phạm Thống trả lời rất nhanh.

“Thôi vậy… ta vẫn là đi câu đàn ông Hồi Sa thuận tiện nghe ngóng tình báo cho rồi.”

Sano tràn ngập cảm giác bất lực mà từ bỏ mấy chàng trai trước mắt, quyết định tìm thú vui nơi bản địa. Sau khi mọi người tự chọn phòng xong, liền đi làm chuyện của mình trước.

Đã hứa với Suyelan dò tìm giùm hắn, bây giờ nếu đang rảnh, Phạm Thống liền móc phù chú ra để thử tìm kiếm vị trí của Narsi, nhưng mà tìm không có kết quả. Theo như Puhahahah nói, Hồi Sa có một số nơi sẽ xuất hiện tình huống này, đây cũng là chuyện hết cách.

Giả thiết Yiye với Narsi di động đến nơi khác, có lẽ sẽ tìm được. Nhưng Phạm Thống không thể cứ hở tí là tìm giúp Suyelan, bèn hẹn hai ngày tìm giúp hắn một lần.

Bởi vì không thể lập tức đi tìm Narsi, Suyelan định nhân lúc ban ngày tìm hiểu thêm về Hồi Sa, nên rời khỏi trước. Phạm Thống ở một mình trong phòng, mau chóng bắt đầu ngẩn ra.

Bình thường mà nói, chuyện mà khi đi du lịch thường làm là thưởng thức món ngon địa phương với nhìn ngắm phong cảnh, nhưng… Trước mắt Hồi Sa là một nơi thiếu thốn lương thực, đương nhiên không có khả năng để tôi đi dạo khắp nơi ăn uống, nếu nhìn ngắm phong cảnh, cũng phải có hướng dẫn viên hoặc mua sách hướng dẫn? Nhưng trên người tôi ngay cả tiền của Hồi Sa cũng không có!

Nói đến tiền của Hồi Sa, bởi vì đi theo Quốc Chủ bệ hạ, mang vác lương thực thì quá khó coi, cho nên tôi không cách nào mang lương thực công cộng đến đổi tiền, vậy tiêu phí cá nhân của chúng tôi ở đây thì làm thế nào? Lạc thị cậu có phát tiền cho chúng tôi không? Mặc dù ở chỗ này có lẽ không cần tốn tiền, nhưng không đại biểu chúng tôi không đi nơi khác? Đây hình như không đúng lắm!

Lúc hắn đang suy nghĩ mình rốt cuộc có thể làm gì, máy thông tin phù chú đột nhiên vang lên, khiến hắn giật nảy mình.

Máy.. máy thông tin phù chú vì sao lại kêu! Là ai vậy! — — Nguyệt Thoái? Không phải chứ, đã đến một cái thế giới khác rồi mà vẫn nhận được tín hiệu? Nguyên lý rốt cuộc là gì?

Ôm tâm tình vừa nghi hoặc vừa kinh ngạc, Phạm Thống nhận cuộc gọi, sau đó đưa máy thông tin phù chú lên tai.

“Này? Nhật Tiến?”

“Ừ, tôi là Nhật… Không đúng. Tôi chỉ là thử xem có thể kết nối hay không, không ngờ thật sự có thể, thật là tốt quá. Phạm Thống, cậu đến Hồi Sa rồi?”

A A A thật sự là Nguyệt Thoái! Tôi nói nè Nguyệt Thoái, cậu có phải là nghe Nhật Tiến nhiều quá, nên vô thức coi thành tên mình rồi không? Nếu như là vậy, thật là ngại ghê, chẳng qua vì sao có thể kết nối?

“Đúng vậy, tôi không ở Hồi Sa. Máy thông tin phù chú thật thần kỳ, ngay cả không cùng thế giới cũng không thể kết nối? Đúng là khó tin!”

Hắn vừa mới biểu đạt xong kinh ngạc của mình, Nguyệt Thoái đã cười đính chính.

“Không, tôi cũng ở Hồi Sa. Khác thế giới đương nhiên không thể kết nối, bây giờ có thể kết nối có lẽ là bởi vì khoảng cách không quá xa đi.”

Là thế à? Vậy tôi không muốn nghiên cứu nguyên lý của máy thông tin phù chú nữa, cảm giác rất phức tạp. Chẳng qua cậu cũng ở Hồi Sa? Đến lúc nào vậy! Còn nữa, cậu vừa rồi đã cười sao? Thật hiếm có!

“Nguyệt Thoái, tâm tình cậu hình như có vẻ không tệ?”

“Tâm tình… chắc vậy đi. Cảm giác khi đến đây vẫn không tệ, thân thể cũng thích ứng rất nhanh. Không khí với hoàn cảnh của Hồi Sa rất tốt, Phạm Thống cậu có chú ý thấy không?”

“Đúng là rất kém, hình như khiến thân thể nặng nề hơn đi.”

“Ơ? Chỉ có như vậy sao? Có phải là cậu mới đến cho nên không có cảm giác?”

Bằng không còn có thế nào? Hít thở không khí có thể lấp đầy bụng sao? Chắc là không được đi.

“Vậy cậu còn cảm giác không được cái gì?”

“Ví dụ như là hít thở sẽ no, lâu lắm mới cần ăn cơm một lần, còn có — —“

Không phải chứ! Tôi chỉ nghĩ chơi mà thôi, cậu còn thật sự nói ra vọng tưởng vừa rồi của tôi? Cậu nghiêm túc sao? Làm gì có khả năng này, nếu như hít thở sẽ no, cư dân Hồi Sa nào cần lương thực của chúng ta nữa!

“Đừng nói đùa nữa, cư dân Hồi Sa đều không ăn cơm, làm gì có khả năng hít thở sẽ đói chứ.”

“Nhưng mà — —“

“Chắc là cậu đến muộn hơn chúng tôi nhỉ, hành trình thuận lợi không? Mà cậu có mang lương thực đến đổi tiền không đấy?”

Phạm Thống đột nhiên nghĩ đến vấn đề này, bởi thế cắt ngang lời Nguyệt Thoái, chuyển đề tài đến lữ phí.

“Có chứ, tôi đã mang một ít. Suýt nữa quên mất chuyện này, may mà cha có nhắc nhở tôi.”

Hơ… Cậu là loại người ra ngoài không quen mang theo tiền sao? Đừng ngay cả ra khỏi nước cũng không mang có được không, huống hồ đây đã là thế giới khác rồi.

“Không biết cậu cách chúng tôi có xa hay không, nếu như rất xa có muốn qua đây gặp gỡ một chút không? Hay là tôi đi tìm cậu cũng được, trước bữa tối đúng lúc có thời gian.”

Bình thường ở Huyễn Thế gặp thì ít xa thì nhiều, bây giờ lại hẹn gặp mặt ở dị thế giới, bản thân Phạm Thống cũng thấy có chỗ nào quai quái. Chẳng qua hắn đúng là cảm thấy lâu lắm chưa gặp được Nguyệt Thoái, vừa khéo có cơ hội, gặp một chút cũng tốt.

“Gặp một chút… sao?”

Giọng của Nguyệt Thoái nghe lên có mấy phần do dự.

Làm ơn, đây có cái gì để do dự? Hay là cậu đã sắp xếp xong hành trình sắp tới rồi, cho nên cậu không muốn thay đổi?

“Đúng vậy, cũng có thể trao đổi thông tin vị trí, như thế sau này lỡ cần tìm người thì sẽ rất bất tiện.”

Mặc dù máy thông tin phù chú có thể thu được tín hiệu, nhưng cũng không thể đảm bảo sẽ không bị ngắt ở khoảng cách xa, Phạm Thống cho rằng vẫn là trao đổi thông tin vị trí với người quen trước, thì sẽ đảm bảo hơn.

Sau khi hắn đề xuất điều này, Nguyệt Thoái do dự một hồi mới trả lời.

“Ừ. Cậu nói có lý. Vậy thì cậu đến tìm tôi đi, tôi nghĩ lấy năng lực của cậu, dò tìm chắc không thành vấn đề.”

Cậu hẳn là đang nói năng lực của A Pu đi… ôi. Nói đi thì nói lại, nếu cậu đúng lúc cũng ở vị trí không thể dò tìm, vậy tình huống chẳng phải sẽ rất ngượng sao?

“Chờ tôi hai lát.”

Để tránh sau khi ngắt cuộc gọi thì không kết nối được nữa, Phạm Thống quyết định dò tìm trước. Dò tìm lần này thuận lợi hơn nhiều, hắn vừa tìm được vị trí của Nguyệt Thoái, liền trực tiếp móc ra phù chú dịch chuyển, chớp mắt đã đến nơi.

Bởi vì Phạm Thống thiết đặt vị trí không chính xác lắm, cho nên khi hắn đến nơi, cũng không phải xuất hiện bên cạnh Nguyệt Thoái, mà là xuất hiện ở bên cạnh lữ quán.

Dưới tình huống này, đương nhiên là đi vào gõ cửa thì tiện hơn. Thế là Phạm Thống lần nữa cầm máy thông tin phù chú, lên tiếng xem thử Nguyệt Thoái còn đang nghe hay không.

“Này? Nhật Tiến, cậu ở ngoài lữ quán sao? Phòng nào vậy?”

“Cậu là hỏi số phòng sao? Số bốn bốn bốn.”

Sau khi Nguyệt Thoái nhẹ nhàng trả lời câu này, Phạm Thống sửng sốt, nhất thời có chút nói không nên lời, thậm chí cũng quên hoài nghi lữ quán làm sao lại có loại số phòng này.

Nếu nói là khơi gợi hồi ức, cũng không hẳn. Trong tâm tình phức tạp của hắn giờ phút này xen lẫn rất nhiều thứ khó nói rõ, trong đó bao gồm cảm thán thời gian trôi mau, cũng bao hàm cảm giác khó chịu vì cảm thấy bất lực khi đối mặt với người bạn tốt nhiều năm này.

Nguyệt Thoái, cậu có phải là đến bây giờ vẫn… Không, lúc cậu ở gian phòng này trong lòng rốt cuộc đang nghĩ cái gì?

Hắn còn nhớ hình vẽ trên tường mà mình phát hiện sau khi trở lại túc xá. Nguyệt Thoái từng nói lúc còn ở đó rất vui, có lẽ là thật.

“Lữ quán làm sao không có số phòng này? Đây là bình thường à?”

“Tôi cũng không biết, ông chủ nói căn phòng này có thể tính đặc biệt rẻ, tôi liền chọn nó.”

Này! Không chỉ là con số mà thôi, đây hẳn là căn phòng có vấn đề đi! Cậu cũng dám ở? Sau khi đi lên tôi vẫn là xem thử giúp cậu vậy, mặc dù cậu có khi thật sự không sợ…

Phạm Thống vừa nghĩ vừa đi lên lầu, nhìn thấy tấm biển bốn bốn bốn liền thuận tay gõ cửa, đồng thời lên tiếng gọi vào trong máy thông tin phù chú.

“Nguyệt Thoái, cậu không ở bên ngoài sao? Tôi ra ngoài nhé.”

“Hả? Cậu đã tới rồi? Chờ, chờ một chút! Trước hết đừng mở cửa!”

Sau khi phát giác Phạm Thống đã ở bên ngoài, Nguyệt Thoái đột nhiên trở nên hốt hoảng, cũng không biết đang hoảng cái gì.

“A? Là muốn không chờ cái gì?”

Phạm Thống không biết một người đang dùng máy thông tin phù chút nói chuyện với mình thì sẽ đang bận cái gì, khiến cho cần phải yêu cầu hắn đứng ngoài cửa chờ.

Từ tạp âm trong máy thông tin phù chú truyền tới nghe lên, Nguyệt Thoái đại khái đang tạm thời bỏ máy ở gần đó, cho nên không nghe được tiếng cậu. Phạm Thống thắc mắc nhưng vẫn ngoan ngoãn chờ một hồi, sau đó lại không nhịn được gõ cửa lần nữa.

“Nhật Tiến — — xong chưa?”

Máy thông tin phù chú không ở bên tai, trực tiếp gõ cửa chắc sẽ nghe được. Phạm Thống nghĩ như vậy, và cũng đã nhận được hồi ứng.

“Xin lỗi, chờ thêm một lát!”

“Cậu rốt cuộc đang làm gì vậy?”

“… Kỳ thực tôi vừa rồi là tắm xong ra ngoài nhìn thấy máy thông tin phù chú, nhất thời hứng lên liên lạc với cậu, quần áo vẫn chưa mặc xong…”

Âm thanh từ trong phòng truyền ra có chút yếu ớt, có lẽ là Nguyệt Thoái khi đang nói cũng tự cảm thấy rất ngớ ngẩn.

Ồ… cậu tắm xong đi ra nhìn thấy máy thông tin phù chú, liền quên phải mặc đồ trước, vốn chỉ là thử xem có thể liên lạc với tôi hay không, không ngờ vậy mà thành công, khi trò chuyện cũng không nghĩ quá nhiều liền hẹn gặp mặt, sau đó tôi vừa tới cậu mới nhớ mình chưa mặc đồ? Dòng suy nghĩ của cậu nhảy cóc quá đấy, có phải càng ngày càng nghiêm trọng rồi không?

“Nhưng cậu cũng cởi quá lâu rồi đi, chẳng lẽ cậu lại không biết cởi đồ sao?”

Tôi là nói mặc đồ! Ôi, cảnh này hình như từng thấy trước đây, thật hoài niệm, cậu hồi đó chẳng phải cũng không biết mặc đồ như thế nào sao?

“Không phải, chỉ là bởi vì có chút phức tạp, muốn mặc nhanh một chút thì lại mặc sai… gần xong rồi, vào đi.”

Không dễ gì chờ được Nguyệt Thoái nói xong, Phạm Thống lúc này mới mở cửa vào.

Nguyệt Thoái đang đứng bên cạnh giường, quần áo chỉnh tề, đang cúi đầu nhìn máy thông tin phù chú, nghe thấy tiếng mở cửa mới nhìn về phía hắn.

Từ khi Nguyệt Thoái bởi vì tái sinh xảy ra vấn đề mà biến thành bộ dạng khoảng mười tám tuổi, mức độ giống Narsi càng cao. Về sau mặc dù cậu cũng từng bất cẩn chết mấy lần, nhưng vẫn duy trì dáng vẻ hiện giờ, không biến trở lại bộ dạng thiếu niên ban đầu.

Sự thay đổi này khiến Phạm Thống không thích ứng lắm, chẳng qua Nguyệt Thoái cũng không đặc biệt muốn nhờ Trầm Nguyệt giúp mình tái sinh trở về tuổi ban đầu, nếu đã như vậy, hắn cũng không thể nói cái gì.

Cho dù khuôn mặt tuấn mỹ kia rất giống Narsi, Phạm Thống vẫn sẽ không nhận sai người. Dưới tình huống lâu lắm không gặp, người bạn trước mắt khiến hắn cảm thấy có chút xa lạ, chẳng qua khi Nguyệt Thoái mỉm cười, cảm giác quen thuộc liền trở lại.

“Lâu lắm không gặp, Phạm Thống.”

Hơ hơ, đúng vậy, thật sự là lâu lắm không gặp… cậu vẫn cảm thấy không thể gặp người khác khi quần áo chưa chỉnh tề sao? Đã quen nhau lâu như vậy rồi, cũng có sao đâu? Chưa mặc xong thì thôi.

“Lần cuối gặp mặt, cậu cũng đang cởi đồ nhỉ.”

Tôi là nói lần đầu gặp mặt cậu cũng đang nghiên cứu mặc quần áo như thế nào. Nguyền rủa thật là phiền, không thể để tôi hoài niệm yên ổn, đừng phá hoại bầu không khí sao?

“Nếu như có thể, tôi cũng muốn gặp mặt cậu một cách thong thả hơn… Nói tới nói lui vẫn là tại tôi rất hay quên trạng thái trước đó của mình.”

Giọng của Nguyệt Thoái mang theo mấy phần ảo não. Lúc bạn mình tới gõ cửa, mình vậy mà đang ở trạng thái không tiện tiếp khách, đây hình như khiến cậu cảm thấy khó chịu.

“Đừng quên nữa được không, cậu có phải cũng từng ở lúc liên lạc với tôi quên mình đang chiến đấu, sau đó liền sống không?”

Sau khi Phạm Thống nói ra chuyện tạo nên ấn tượng sâu sắc lúc trước, Nguyệt Thoái chớp mắt, vẻ mặt vô tội.

“Có à? Sao tôi không nhớ có chuyện này?”

Vậy mà còn phủ nhận! Rõ ràng là có! Cậu biết cảm giác khi đang nói chuyện dở chừng thì nghe thấy âm thanh kỳ lạ, sau đó bạn mình không trả lời nữa, nó như thế nào không? Tôi còn tưởng máy thông tấn phù chú hỏng rồi cơ, kết quả lần sau liên lạc cậu vậy mà nói cậu đang ở ao nước!

“Cậu hẳn là quên hết chuyện có lợi với mình rồi đi! Bằng không sao lại nhớ chuyện này!”

Phạm Thống bất mãn chất vấn, thái độ trả lời của Nguyệt Thoái thì chẳng có vẻ gì là chột dạ.

“Có lẽ tái sinh xảy ra chút vấn đề, quên mất một đoạn ký ức trước khi chết?”

… Đừng nói một cách nghiêm túc như thế được không, vẫn thật có khả năng đấy. Nhưng trọng điểm là cậu có thể đừng cứ chết một cách lãng xẹt được không? Rõ ràng mạnh như vậy, tôi làm sao cảm thấy mấy năm nay cậu chết còn nhiều hơn tôi?

“Thôi vậy, sao cậu lại đến Hồi Sa? Tôi biết cậu không đến.”

Sau khi từ bỏ đề tài kia, Phạm Thống hỏi mục đích du lịch của Nguyệt Thoái.

“Hm, đến chơi thôi, thuận tiện làm một số chuyện.”

Đây chẳng phải nói cũng như không sao?

“Vốn có một hướng dẫn viên, nhưng sáng nay hắn đã chạy rồi.”

Hướng dẫn viên? Lữ khách đúng là nên có hướng dẫn viên, nhưng hướng dẫn viên chạy rồi là chuyện làm sao?

“Tôi có thể hỏi hướng dẫn viên vì sao không chạy không…?”

“Tôi cũng không biết, tối qua lúc tôi ngủ hắn hình như tới tìm tôi, sáng hôm nay đã khóc đòi đi, bảo tôi mời cao minh khác, thật là rắc rối.”

Lúc cậu ngủ lại làm gì dọa người ta rồi? Chẳng qua hướng dẫn viên kia chưa chết, hình như vẫn còn may chán…

“Cậu có hỏi mơ hồ hắn vì sao cười không?”

“Tôi không muốn biết lắm… Tôi đã nói lúc ngủ đừng đến gần tôi rồi, ai ngờ hắn không để tâm chứ. Đúng rồi, Phạm Thống, cậu có thể giúp tôi tháo bỏ cái gương trong phòng tắm không? Trước khi hắn đi tôi quên nhờ hắn làm giùm chuyện này.”

“Ơ? Đã tháo bỏ thì cậu tắm thế nào? Nghe nói có thể nhờ người hầu của lữ quán làm giúp mà?”

“Là tôi nói không rõ ràng. Có thể giúp tôi tháo bỏ cái gương vỡ trong phòng tắm không? Tôi chỉ là không muốn nhìn thấy mảnh vỡ nữa. Người hầu sẽ hỏi quá nhiều, lúc không ở nữa thì đền tiền sau là được.”

… Đã bị cậu đập vỡ rồi? Cậu vì sao không trả phí để tái sinh thành dáng vẻ trước kia?

Thanh lý một cái gương sẽ không tốn quá nhiều thời gian, Phạm Thống liền ngoan ngoãn xử lý giúp cậu.

“Hiếm khi gặp mặt lại đề xuất yêu cầu này, thật là xin lỗi.”

Khi hắn làm biếng dùng phù chú dọn dẹp, Nguyệt Thoái đứng ở cửa phòng tắm cũng bày tỏ áy náy của mình.

“Không đâu, bình thường tôi cũng không giúp cậu được gì, chút chuyện lớn này có cái gì để xin lỗi.”

Lúc trả lời câu này, hắn cũng gần như dọn xong rồi, Nguyệt Thoái thì nở nụ cười lúc hắn đi ra.

“Nếu đã không nói xin lỗi, vậy thì nói cảm ơn nhé.”

Trong khi nói mấy câu này, bầu không khí trái lại rất nhẹ nhàng thoải mái. Không có thứ cảm giác nặng nề khiến Phạm Thống thường xuyên muốn tránh né, làm hắn thở phào.

“Sau khi cậu đến có đi thiên viên nào chơi không?” (thiên viên # địa phương)

Khi đang đi du lịch thì thứ dễ nói chuyện nhất chính là đề tài bản địa, mặc dù Nguyệt Thoái có lẽ đến chưa lâu, nhưng nói không chừng đã đi qua một vài nơi rồi.

“Tùy tiện đi xem chợ vũ khí mà thôi, Hồi Sa hình như có rất nhiều nơi bán vũ khí, nếu đã đến rồi thì thuận tiện xem thử một chút.”

Cậu nói tùy tiện xem thử, Phạm Thống tin như vậy. Người đã có Tứ Huyền Kiếm Thiên La Viêm như cậu, thực sự không cần thiết mua cái gì ở chợ vũ khí của Hồi Sa, trừ phi muốn mua một số khí vật có công năng tương đối đặc biệt.

“Chợ hộ giáp à… nếu coi như đi tham quan, tôi cũng không muốn đi thử xem, đáng tiếc tôi có thể đi hay không thì phải xem Lạc Thị sắp xếp hành trình tiếp đến như thế nào.”

Ta đã tiêm ngừa rồi, ta chỉ là muốn tham quan! Chỉ tò mò Hồi Sa bán những gì mà thôi! Đây là tâm thái của khách tham quan, không phải muốn đi mua vũ khí gì mới, A Pu ngươi đừng nhảy ra mắng ta!

Không biết có phải tiêm ngừa thật sự hữu dụng, hay là Puhahaha đã ngủ rồi, sau khi Phạm Thống nghĩ những lời này trong lòng, Puhahaha cũng không nhảy ra nói cái gì.

“Nghe lên có vẻ rất bất đắc dĩ, cậu thật là nghiêm túc làm việc.”

Đâu có đâu có… khoan đã, cái tên không làm việc chỉ đứng nói chuyện như cậu không mỏi lưng sao! Lúc nói tôi nghiêm túc làm việc, cậu không muốn nỗ lực một chút à?

Đối với việc Nguyệt Thoái gần như bỏ mặc chức vụ hoàng đế, ngay cả Tây Phương Thành cũng không thường trở về, Phạm Thống mới đầu cũng từng quan tâm chuyện này.

Nhưng mà sự quan tâm của hắn lại nhận được những lời như “tôi đã quyết định rồi”, “sau này cứ coi Narsi là hoàng đế đi, như vậy cũng không có gì không tốt, sớm đã nên trực tiếp làm như vậy” vân vân, khiến hắn tức thì không biết nên hỏi tiếp thế nào, đành coi như cậu nhất thời suy nghĩ tiêu cực, không phải nói nghiêm túc.

Ít nhất bản thân Narsi hình như cũng không chấp nhận chuyện này, vậy thì Hoàng Đế Tây Phương Thành vẫn đúng là Nguyệt Thoái.

“Nếu đã như vậy, bây giờ cậu có thời gian, không bằng chúng ta đi dạo nhé? Mặc dù không có hướng dẫn viên, nhưng ít nhất chỗ đã đi hôm qua thì tôi biết đi như thế nào, trên người cũng có tiền để dùng.”

Nghe cậu đề nghị đi dạo phố, Phạm Thống hơi ngẩn ra sau đó liền hớn hở gật đầu.

“Được chứ!… Chờ hai lát, những nơi đó cậu chẳng phải đều chưa đi? Như vậy sẽ không nhàm chán sao?”

“Không sao, dù gì cậu cũng chưa đi.”

Nguyệt Thoái tỏ vẻ đi thêm lần nữa cũng không hề gì, thấy vậy, Phạm Thống liền chấp nhận.

Không ngờ ngày đầu tiên đến Hồi Sa đã có thể làm khách tham quan rồi, tôi cảm động quá… Tôi còn tưởng chuyến lữ trình này đều phải đi theo nhóm Lạc Thị đấu đá đây! Loại tình huống phải luôn luôn để ý mọi chuyện, còn phải để phòng mỗi một người xa lạ, thực sự không thích hợp với tôi lắm, vẫn là nên thả lỏng đầu óc dạo phố rồi tính sau!

“Phạm Thống, vậy chúng ta trao đổi thông tin vị trí vòng tay trước… Ủa? Cậu không có vòng tay?”

Nguyệt Thoái sau khi nhìn kỹ cổ tay của Phạm Thống mới kinh ngạc phát hiện chuyện này.

Tiếp đến tôi có phải là gặp người nào cũng phải dùng nói ngược để giải thích chuyện không có vòng tay hay không? A Pu ngươi vì sao không để ta đeo vòng tay cho rồi, ta không muốn đứng riêng biệt một mình đâu — —

“Nói đến thì ngắn, mặc dù không có vòng tay, tôi vẫn có thông tin vị trí để trao đổi với cậu, đây là Trầm Nhật làm giúp tôi, hẳn là rất không đáng tin.”

Bởi vì làm biếng nói nhiều, Phạm Thống qua loa vài câu cho xong chuyện này, tiếp đến liền cùng Nguyệt Thoái trao đổi thông tin định vị.

“Các cậu lúc nào trở về Huyễn Thế?”

Trước khi ra ngoài, Nguyệt Thoái thuận miệng hỏi vấn đề này.

“Đây… tôi không mơ hồ, tôi chỉ là đi theo, không có quyền làm nô, cậu thì sao? Định ở bao lâu?”

Tôi là nói lúc nào trở về tôi không thể tự mình làm chủ, cho nên không rõ…

“Tôi sao? Tôi không biết…”

Bị hỏi vấn đề này, trên mặt Nguyệt Thoái xuất hiện mấy phần mờ mịt, im lặng một hồi rồi chuyển đề tài.

“Đúng rồi, ở đây dù sao cũng là dị thế giới, khó tránh có một số nguy hiểm không thể dự đoán… Có cần tôi làm cái ma pháp bảo hộ theo dõi lên người cậu không? Để phòng ngừa?”

Đó là ma pháp gì vậy? Cậu có thể giải thích trước không?

Trước khi Phạm Thống lên tiếng hỏi, Nguyệt Thoái đã mở to mắt, lại tự mình nói tiếp.

“Thì ra trên người cậu đã có rồi? Hình như rất mạnh, được rồi, vậy thì thôi. Ngẫm kỹ lại, có Trầm Nguyệt với Puhahaha ở đây, an toàn của cậu hẳn là không có vấn đề.”

Cái… cái gì đã có rồi? Ma pháp bảo vệ theo dõi sao? Vì sao lại có, tôi làm sao không biết, chẳng lẽ A Pu hay là Trầm Nguyệt đã len lén phóng lên người tôi?

Phạm Thống ù ù cạc cạc, chẳng qua vấn đề này Nguyệt Thoái cũng không có đáp án. Khi hắn đang do dự có cần hỏi Puhahaha và Trầm Nguyệt hay không thì Nguyệt Thoái đã gọi hắn đi theo, hắn liền tạm thời gác chuyện này ra sau.

Chợ vũ khí ở gần đây có một cái, bởi vì Puhahaha không ra mắng, lúc Phạm Thống đi cùng với Nguyệt Thoái thì rất an tâm.

Theo như suy đoán của hắn, nếu chỉ là xem thôi, Puhahaha có lẽ sẽ chẳng buồn quản. Nhưng nếu hắn dám biểu hiện ý đồ muốn mua hoặc là muốn đeo lên người, phần lớn sẽ bị Puhahaha đấm một quyền xuổng đầu.

“Chỗ bán hộ giáp ở đây đúng là tịch liêu hơn Huyễn Thế rất nhiều.”

Sau khi đến chợ vũ khí, vừa nhìn thấy sạp và hàng quán hai bên đường, Phạm Thống không nhịn được cảm thán một tiếng. Mặc dù từ khi Phạm Thống mua được vũ khí đến nay thì không có mấy cơ hội đến tiệm vũ khí của Huyễn Thế, nhưng trong ấn tượng, Đông Phương Thành cũng chỉ có mấy tiệm, không có nơi nào mà trải khắp cả con phố, có một đống đồ để chọn như ở đây.

“Đúng thế, nghe nói ở đây không tính là lớn, sở giao dịch vũ khí còn lớn hơn nữa, nguồn hàng chắc cũng rất đầy đủ, không giống tiệm vũ khí của Huyễn Thế, sẽ có tình huống không tìm được chủng loại vũ khí đặc biệt, còn phải ủy thác ông chủ đi tìm, chất lượng đặt hàng cũng chưa chắc tốt hơn.”

Sau khi Nguyệt Thoái nói như vậy, Phạm Thống ngạc nhiên nhìn cậu.

“Cậu làm sao biết những cái này? Chẳng lẽ cậu có đi chợ hộ giáp để đặt hộ giáp?”

“Đương nhiên sẽ không. Tôi đều là nghe người ta nói.”

À… chắc không phải là tên lùn tìm không được vũ khí tốt sau đó phàn nàn với người nhà chứ? Nói đi thì nói lại, hắn vẫn đang dùng roi, thứ này ở Huyễn Thế có khi cũng không dễ mua được.

“Hơn nữa ở đây có rất nhiều khí vật chưa từng thấy ở Huyễn Thế, nhìn kỹ còn rất thú vị.”

“Nói không chừng có thể dùng rất nhiều tiền đào được rác?”

Nghĩ đến khả năng này, mắt Phạm Thống tức thì phát sáng, Nguyệt Thoái thì không khỏi bật cười.

“Vũ khí với hộ giáp của cậu bây giờ đã đủ tốt rồi đi, bảo bối có tốt chỉ sợ cũng không bì được với bọn họ.”

“Không phải nói như thế, nếu như mua được bằng giá đắt, khi trở về tôi đem bán lại là có thể đền một khoản!”

Tôi vẫn còn vương vấn căn nhà mà mình mua không nổi! Đây hẳn là cơ hội kiếm tiền không tệ!

“Hai trăm xâu tiền mua được A Pu nhà cậu, loại chuyện này hẳn là tám kiếp mới có khả năng xảy ra một lần đi?”

Nguyệt Thoái vẫn không tán đồng với suy nghĩ của hắn.

“Cho dù tốn bớt một chút tiền để mua, chỉ cần phẩm chất thấp hơn nhiều so với ở Huyễn Thế, vẫn là không có lời mà?”

Ý của tôi là nếu không cách nào mua được đồ rẻ, tốn thêm chút tiền để mua cũng không sao, chỉ cần là đồ tốt, mang về là có thể đầu cơ tích trữ rồi? Có khi vũ khí cấp trung ở đây, ở Huyễn Thế sẽ được mọi người giành nhau mua!

“Phạm Thống, nhưng cậu biết làm thế nào phân biệt phẩm chất tốt hay xấu không?”

Nguyệt Thoái nửa cười nửa không mà nhìn hắn, vấn đề này cũng khiến Phạm Thống hơi khựng lại.

Đánh đố tôi rồi, làm thế nào phân biệt phẩm chất vũ khí, tôi chưa từng học qua. Tục ngữ nói ra ngoài nhờ bạn bè, vậy cậu có học qua chưa? Nếu như cậu học rồi thì dễ thôi, tôi hỏi cậu chẳng phải là được rồi sao?

“Tôi không rành lắm, vậy cậu biết không? Nếu cậu không biết, giúp tôi nghe thử xem những cái nào không đáng mua?”

“Phạm Thống, nhưng cậu không có tiền mà.”

Một… một phát ngay tim. Làm sao đây, thật quá lắm rồi, tôi không chỉ bắt cậu dẫn tôi đi dạo nơi mà cậu đã đi, bắt cậu giúp tôi giám định đồ vật có đáng mua hay không, còn bắt cậu cho tôi mượn tiền để tôi mua đồ, bản thân tôi cũng bắt đầu cảm thấy cậu có người bạn như tôi thật là xui xẻo, quá bi thương…

“Tôi… tôi vốn còn nghĩ đến một phương pháp giám định rất tệ, nhưng lại quên chuyện không có tiền…”

“Phương pháp giám định rất tuyệt? Phương pháp gì?”

“Là thế này, tôi lấy tay phải cầm vũ khí, chỉ cần không la hét thì chính là vũ khí kém rồi!”

Phạm Thống cũng vừa mới nghĩ đến tay phải của mình hẳn là tay sát đao, bởi thế cảm thấy làm như vậy là có thể phân biệt vũ khí tốt xấu một cách nhanh chóng đơn giản, nhưng mà Nguyệt Thoái nghe xong phương pháp của hắn liền cười khổ.

“Phương pháp này… ở đây có lẽ sẽ không mua được đồ đâu. Cho dù may mắn gặp được vũ khí sau khi cầm vào sẽ không la hét, phần lớn cũng sẽ không có cái giá mà tôi trả nổi.”

Cái gì? Cậu đã trực tiếp quyết định trả giúp tôi rồi? Cậu tốt thật đấy, nhưng cậu nói cậu cũng trả không nổi… đành thôi vậy, hay là xem mấy thứ nhỏ là được.

“Vậy thì nghiêm túc xem đi, có hề gì.”

“Được thôi, nhìn trúng cái gì thì nói với tôi, tôi mua tặng cho cậu.”

Vậy mà không cần trả tiền? Sao có thể không biết xấu hổ như vậy được chứ?

Sau khi bỏ ý định mua đồ về bán lại, Phạm Thống liền cùng Nguyệt Thoái đi dạo chợ vũ khí.

Ngoại trừ một số loại vũ khí với hộ giáp liếc mắt một cái là có thể gọi được tên, ở đây cũng có rất nhiều thứ không biết dùng để làm gì. So với nói là chợ vũ khí, còn không bằng nói là chợ khí vật, chẳng qua hàng được bán phần nhiều vẫn là vũ khí.

“Ở đây có bán đồ lưu niệm cho chủ tham quan không nhỉ?”

Sau khi cưỡi ngựa xem hoa một đoạn đường, Phạm Thống tò mò hỏi, việc nói ngược cũng khiến hắn ảo não như mọi khi.

“Đồ lưu niệm bán cho khách tham quan sao? Hình như không nghe nói đến. Điểm này thì Đông Phương Thành chuẩn bị tốt hơn.”

Cái gì mà chuẩn bị tốt hơn, chẳng phải chính là Lạc Thị muốn moi tiền lữ khách sao?

“Ở đây không có thứ gì muốn mua sao? Nếu như muốn tìm đồ lưu niệm, có lẽ chúng ta đi nơi khác dễ hơn — —“

“Không cần đâu không cần đâu, mới đến chưa bao lâu đã chạy mất, vậy chẳng phải không uổng công chạy một chuyến?”

“Tôi không hề gì, cậu muốn dạo ở đây thì dạo ở đây đi.”

“A? Cậu làm sao đều có ý kiến vậy?”

“Dạo ở đâu không quan trọng. Quan trọng là cậu cảm thấy vui đi.”

Cậu đột nhiên nói như vậy, tôi thật không biết nên trả lời thế nào — — so với đó, cậu mới là cái người thiếu niềm vui hơn!

Bởi vì Phạm Thống không có ý định rời khỏi, hai người liền đi dạo tiếp.

“Nguyệt Thoái, tôi có thể hỏi thêm cậu về một số chuyện không liên quan với khí hóa không?”

Dạo chợ vũ khí đối với Phạm Thống mà nói vốn đã là cưỡi ngựa xem hoa, trong lúc đang đi, hắn liền nhớ tới chuyện này, bây giờ đúng là dịp tốt để hỏi.

“Được thôi, cậu muốn hỏi cái gì? Vẫn thuận lợi chứ?”

Nguyệt Thoái cũng không biết tình hình tu luyện về sau của Phạm Thống, nghe hắn nhắc đến liền thuận tiện quan tâm một chút.

“Tôi… tôi cũng không biết tình huống của tôi là gì. Cậu có từng gặp tình huống sau khi khí hóa thất bại đột nhiên giải trừ không?”

“Sau khi khí hóa thất bại đột nhiên giải trừ?”

Câu “thất bại” của Phạm Thống là nói ngược, nhưng có lẽ là ngữ ý sau khi dịch lại khiến người khó hiểu, Nguyệt Thoái tỏ vẻ nghi hoặc.

“Chính là sau khi khí hóa chưa hoàn thành thì không bao lâu đã giải trừ, đây hẳn là không bình thường đi?”

Thấy cậu nghe không hiểu, Phạm Thống đành giải thích lần nữa.

“Làm sao lại có tình huống này? Cậu thật sự khí hóa thành công rồi?”

“Giả đấy! A Pu đã biến mất toàn bộ, trong thời gian mấy giây đó cảm giác cũng rất khác, nhưng bị phân ly ra ngay lập tức, A Pu còn nói không phải do hắn, bảo tôi phải tiếp tục tu luyện…”

Nói đến chuyện này, Phạm Thống liền ủ rũ. Cho đến bây giờ vẫn chưa hiểu vấn đề ở đâu, đây đối với hắn mà nói cũng rất khốn đốn.

“Tình huống này nghe lên rất đặc thù, tôi thật sự chưa từng gặp, xem ra tôi lại không giúp được rồi, xin lỗi.”

Nguyệt Thoái áy náy nói như vậy, khiến cho Phạm Thống để lộ vẻ thất vọng.

Nhất định là do tôi tìm sai người rồi, cậu là thiên tài trong thiên tài, mọi quá trình đều suôn sẻ, đương nhiên sẽ không gặp phải chuyện mắc kẹt… Tôi nên tìm người nào đã trải qua luyện tập vất vả mới thành công để hỏi mới đúng, vấn đề là thật sự có loại người này sao? Người có thể luyện đến cảnh giới khí hóa chẳng phải đều là thiên tài hiếm thấy?

Cũng không đúng, nghĩ như vậy, chẳng lẽ tôi cũng là thiên tài sao? Tốt xấu gì tôi cũng đã tiếp xúc được khí hóa rồi, nhưng tôi chưa từng cảm thấy mình có liên quan gì với hai chữ thiên tài này!

“Vì sao không xin lỗi? Đây cũng không phải lỗi của cậu. Tôi tiếp tục tìm tòi thử xem vậy.”

Ôi, nếu như A Pu có thể nói cho tôi vấn đề ở đâu thì tốt rồi… Hay là tôi có thể hỏi Trầm Nguyệt? Đây hình như là một chủ ý không tệ.

Phạm Thống chợt nghĩ đến còn có một đối tượng để hỏi, chẳng qua bây giờ đang dạo phố với Nguyệt Thoái, hắn cũng không vội tìm Trầm Nguyệt nói chuyện.

“Nói cái khác vậy, giai đoạn trước của khí hóa chẳng phải là nghĩ thái sao? Nghĩ thái luyện thế nào đây?”

“Đó cũng là một tiến triển tự nhiên đi.”

Đối với vấn đề của Phạm Thống, Nguyệt Thoái luôn luôn sẵn lòng trả lời, hơn nữa đều trả lời rất nghiêm túc. Nhưng nếu như đây chính là đáp án nghiêm túc của cậu, Phạm Thống thực sự rất muốn hộc máu.

Tự nhiên? Vậy chẳng phải không cần luyện gì hết? Đây cũng quá tùy duyên đi, hay là cậu cũng không biết làm sao luyện ra được?

“Không thể nói mơ hồ hơn một chút sao?”

“Thực sự rất đơn thuần… để tôi giải thích thêm mấy câu vậy.”

Bởi vì Phạm Thống đã đề xuất yêu cầu, Nguyệt Thoái liền cải thiện mà giải thích kỹ hơn. Đáng tiếc sau khi nghe xong mấy câu đơn giản của cậu, Phạm Thống vẫn cảm thấy khó lòng tưởng tượng, đành dứt khoát bỏ qua luôn.

Sau khi đưa chú ý trở về đạo phố, bọn họ lại cùng nhau xem không ít thứ mới lạ. Nguyệt Thoái có lần lấy tiền ra muốn mua gì đó cho hắn làm đồ lưu niệm, nhưng Phạm Thống từ chối, nên đành thôi.

“Phạm Thống, vì sao cậu không muốn gì hết vậy, tôi thấy cậu cũng có chút hứng thú mà?”

Sau nhiều lần thu hồi tiền, Nguyệt Thoái hình như cảm thấy rất bức bối.

“Bởi vì không phải muốn mua bằng được, lại còn quá rẻ nữa! Tiêu tốn lữ phí của cậu chẳng phải sẽ hết sao?”

“Hết thì thôi, luôn sẽ có cách.”

Cách gì! Chẳng lẽ đường đường là một Hoàng Đế như cậu còn muốn làm công ở đây sao? Như vậy cũng quá mất giá rồi!

“Cậu bây giờ là rất không muốn tiêu tiền?”

Phạm Thống cảm thấy đây chính là cảm giác ngứa tay khi có tiền trên người.

“Muốn chứ! Cậu từng tặng quà cho tôi, có cơ hội tôi đương nhiên cũng muốn tặng gì đó cho cậu. Bình thường không biết cậu thích cái gì, bây giờ nếu cậu đã ở đây, đúng lúc có thể tự mình chọn.”

Quà… cái gì vậy? Tôi từng tặng cậu cái gì sao… A, chắc không phải đang nói cái kính vạn hoa kia chứ? Chuyện đã lâu lắm rồi! Chẳng qua chỉ là một món đồ chơi giá rẻ thôi mà!

“Chuyện này không cần để ngoài lòng đâu, tôi thấy cũng đến lúc rồi, có lẽ đi dạo đến đây thôi.”

Thấy thời gian đã gần chiều tối, trong lúc từ chối quà tặng, Phạm Thống cũng nhớ tới bữa tiệc tối ở hội sở chiêu đãi, chỉ có thể biểu thị mình nên trở về.

“Buổi tối nhất định phải về sao? Tôi vốn còn nghĩ, biết đâu có thể cùng nhau ăn cơm?”

Nguyệt Thoái có vẻ không muốn hắn đi bây giờ, nhưng đối với Phạm Thống mà nói, ở lại đồng nghĩa với bỏ việc, cho nên rất khó xử.

Hay là tôi dùng máy thông tin phù chú hỏi Lạc Thị thử xem, tôi có thể không tham gia bữa tiệc tối nay được không…? Chẳng qua đây giống như là ỷ vào quan hệ bạn bè để làm biếng, vừa lại không có lý do chính đáng, đây sợ rằng không tốt lắm, làm người thì không nên mặt dày như vậy…

“Tôi cảm thấy không nên trở về, lấy tiền lương của người ta, tùy tiện xin nghỉ thì thật dễ ăn nói, hay là để không hẹn lần trước.”

Tôi là nói để hẹn lần sau, thời gian cậu ở Hồi Sa nếu như không ngắn, chúng ta sau này vẫn có rất nhiều ngày để hẹn, cũng không vội hôm nay.

“Nếu không còn cách nào thì thôi vậy, ừ.”

Chỉ cần đối phương từ chối, Nguyệt Thoái thường sẽ không cưỡng cầu. Chẳng qua lúc này, Phạm Thống lại đột nhiên nghĩ đến một phương án thay thế.

“Đúng rồi! Nếu tiếp đến cậu không rảnh, thật ra có thể cùng tôi trở về tham gia tiệc tối của Tồn Thức cung mà!”

“Tham gia… tiệc tối?”

Nguyệt Thoái bởi vì đề nghị đột ngột này mà sửng sốt, dòng suy nghĩ hình như vẫn chưa kịp vận chuyển.

“Đúng vậy, Lạc Thị nhìn thấy cậu chắc cũng sẽ rất buồn đi? Các cậu có phải cũng đã rất lâu có gặp mặt rồi? Về phần lấy thân phận gì để tham gia, chỉ cần cậu muốn đi, vấn đề này hẳn không khó giải quyết — —“

“Không, cảm ơn, tôi không muốn đi.”

Không chờ Phạm Thống nói xong, Nguyệt Thoái đã trực tiếp cảm ơn ý tốt của hắn.

Hơ, từ chối trực tiếp vậy?

“Cậu sợ nếu lộ thân phận thì rất phiền sao? Tôi có thể hỏi giao tình tương lai của cậu với Lạc Thị thế nào được không?”

Tôi là nói giao tình hiện tại! Hiện tại! Các cậu chắc không phải cãi nhau lúc nào mà tôi không biết đấy chứ?

“Giao tình trước giờ vẫn vậy, không có gì thay đổi. Tôi không phải không muốn gặp Lạc Thị, đừng lo lắng.”

Sau khi Nguyệt Thoái nhàn nhạt giải thích, Phạm Thống không nhịn được hỏi tiếp.

“Vậy chắc không có lý do gì không thể đi chứ? Người không quen trong bữa tiệc chỉ có Lạc Thị, Lăng Thị đại nhân, Tiểu Kim, Huy Thị với Sano, Narsi vừa lại không xuất hiện, hắn bây giờ với Yiye tỷ tỷ nhà cậu đang ở nơi khác — —“

“Phạm Thống. Đừng nhắc đến bọn họ nữa.”

Nguyệt Thoái ngăn cản hắn lên tiếng, dường như không muốn nghe thấy đề tài liên quan.

“Tôi không thích trường hợp xã giao, cho nên như vậy đi.”

Nguyệt Thoái cũng đã nói rõ là không thích rồi, Phạm Thống đương nhiên không thể tiếp tục truy hỏi.

“Được thôi… hi vọng tiếp đến cậu sẽ không vui vẻ, vậy tôi về trước nhé, không có cơ hội liên lạc sau.”

“Ừ. Lần sau gặp.”

Sau khi tạm biệt với Nguyệt Thoái, Phạm Thống lập tức dùng phù chú rời khỏi hiện trường.

Nguyệt Thoái nán lại chỗ ban đầu, cũng bất chấp việc đứng ngẩn ra trên đường liệu có kỳ quái hay không, cứ như thế đứng thất thần một hồi.

Tiếp đến nên làm cái gì đây?

Cậu tự hỏi mình vấn đề này.

Cậu bây giờ rất tự do, có thời gian dùng không hết, gần như muốn làm gì cũng được, muốn đi đâu cũng không có vấn đề.

Nhưng cậu vẫn thường xuyên hoang mang không biết mình nên làm thế nào bước ra bước tiếp theo.

Cha của cậu từng nói với cậu, nếu như những đau khổ mà chuyện nên làm mang đến cho cậu đã tạo thành áp bức, vậy thì cứ từ bỏ, chọn làm chuyện muốn làm là được.

Giờ đây cậu không dễ gì mới có thể từ bỏ, nhưng lại rơi vào khó khăn mới.

Nếu như không có bất cứ chuyện gì muốn làm, nên làm sao đây?

Nếu như những chuyện ít ỏi mà mình muốn làm, đều là chuyện không nên làm, thì làm sao đây?

Dường như dù có học tập thế nào, cũng không có được đáp án của vấn đề này. Cậu nghĩ, cuối cùng mình vẫn chỉ có thể từ trong những chuyện nên làm chọn ra cái không đến nỗi bài xích để làm vậy.

Khi suy nghĩ những chuyện này, cậu không khỏi lại lấy ra máy thông tin phù chú.

Rốt cuộc là từ lần nào máy thông tin ma pháp bị hỏng rồi lại đổi sang máy thông tin phù chú, cậu đã không còn nhớ nữa. Cứ đổi tới đổi lui như vậy, khó tránh đánh mất cách liên lạc với một số người, nhưng cũng có một vài người, cậu rõ ràng không cần liên lạc, nhưng vẫn ghi tên đối phương ở trong máy.

Cậu nhìn cái tên trên máy thông tin phù chú rất lâu, nhất thời không nhịn được gửi yêu cầu liên lạc.

Nhưng mà lần này không thuận lợi như khi liên lạc Phạm Thống. Máy thông tin phù chú hiển thị không thể gửi thông tin liên lạc, kết quả này khiến Nguyệt Thoái không biết nên cảm thấy mất mát hay là thở phào.

Kỳ thực sớm đã không cần thiết kiểm tra chính mình nữa. Cậu sớm đã biết, có một số chuyện mình vĩnh viễn không làm được, chỉ là ngay từ đầu cậu vẫn luôn giả vờ không phát hiện chuyện này.

Từ trong người lấy ra một cái mặt dây chuyền, cậu vừa nhìn chằm chằm vào nó vừa suy nghĩ.

“Thôi kệ, vẫn là đi làm chính sự vậy.”

Sau khi làm xong quyết định, thu hồi mặt dây chuyền vào trong người, cậu không lưu luyến nữa mà lập tức rời khỏi chợ vũ khí.

◎ Lời bổ sung của Phạm Thống

Lâu như thế không gặp Nguyệt Thoái, không ngờ vậy mà có thể gặp mặt ở Hồi Sa, thật là khiến tôi ngạc nhiên. Rốt cuộc nên nói cuộc đời có nhiều bất ngờ, hay là thế giới thật nhỏ? Nếu nói thế giới thật nhỏ cũng không đúng, đây rõ ràng là một cái thế giới khác…

Luôn cảm thấy lần gặp mặt này cậu ấy có vẻ cởi mở hơn một chút, chắc không phải ảo giác của tôi đi? Cư xử hình như cũng… xem như là trong phạm vi người bình thường? Nhưng dùng hai chữ “bình thường” lên Nguyệt Thoái, thực sự khiến người rất cảm động, có thể tiếp tục bảo trì không?

Chẳng qua muốn nói bình thường, cậu ấy hình như vẫn là thích độc lai độc vãng, không muốn liên lạc với người khác. Nguyệt Thoái, hiện giờ người mà cậu sẽ chủ động liên lạc, chắc không phải chỉ còn lại mỗi tôi đấy chứ?

Không biết về sau có thời gian hẹn nhau ra ngoài chơi nữa hay không, nhưng trước đó tôi liệu có nên kiếm tiền trước không? Dưới điều kiện không trở về Huyễn Thế lấy lương thực, phải làm thế nào mới có tiền tiêu đây?

Tôi bây giờ có lẽ là muốn biết sau khi trở về, buổi tiệc tối nay có cái gì ngon để ăn không. Đói chết mất — —

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #lightnovel