Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2-2


Chương 2: Cuộc gặp gỡ bất ngờ

“Thật ra ta không thích những điều bất ngờ trong cuộc sống.” — Lạc Thị

“Như là anh kết nghĩa bất ngờ mất tích hay đại loại vậy sao?” — Suyelan

“Ta cũng rất không thích bất ngờ.” — Yiye

“Như là bất ngờ phát hiện mình không thể cao lên hay đại loại vậy sao?” — Narsi

Lạc Thị từ chối mang vòng tay, tức thì khiến bầu không khí trong phòng trở nên rất căng thẳng. Vẻ mặt của Linh Mộng tỏ ra có mấy phần cứng ngắc, dù sao vấn đề này cũng không phải chuyện mà những Phụ Hồn Sứ bên cạnh có thể hiệp trợ giải quyết.

Phạm Thống bắt đầu cảm thấy đau dạ dày.

Khiêu chiến quy củ của đối phương đặt ra, cũng xem như là một loại kiểm tra. Kiểm tra mức độ quan tâm của đối phương đối với quy củ này, kiểm tra thái độ của đối phương đối với phe mình vân vân. Phạm Thống không giỏi đối mặt với kiểu giao thiệp mang tính thăm dò này, chuyện duy nhất đáng mừng là hai người đang đối thoại không bao gồm hắn.

Trước khi Linh Mộng trả lời, hắn thậm chí bắt đầu lo lắng bên Hồi Sa liệu có trực tiếp trở mặt hay không, dẫn đến tình huống đánh nhau tại chỗ, chẳng qua mọi chuyện không có tồi tệ như hắn tưởng.

“Quốc Chủ bệ hạ là khách quý của chúng tôi, ngài không muốn đeo, chúng tôi đương nhiên sẽ không miễn cưỡng. Vậy thì tôi sẽ chuẩn bị vòng tay cao giai nhất cho ba vị đại nhân còn lại nhé?”

Ồ! Thỏa hiệp rồi kìa! Tốt quá, vầy là qua ải chưa? Cho nên chúng tôi vẫn là phải đeo à? Được thôi, đeo cũng chẳng làm sao…

Bởi vì Linh Mộng không thu tiền thuê vòng tay, mọi đều không có ý kiến mà trực tiếp chọn vòng tay cao giai nhất. Nhưng mà, ngay khi Phạm Thống đeo vòng tay, giọng nói không vui của Puhahaha truyền vào đầu hắn.

“Phạm Thống chết tiệt, bổn phất trần có cho phép ngươi dùng khí vật khác không? Ai cho ngươi lá gan để ngươi tùy tiện lấy vật phẩm liệt đẳng khác để dùng?”

Dọa, dọa chết ta rồi! Ta hỏi lại lần nữa, ngươi chẳng phải muốn ngủ sao! Mà tiêu chuẩn của ngươi cũng quá khắt khe rồi, đây chẳng phải chỉ là cái vòng tay? Người của Hồi Sa đã nói phải mang vào kìa! Lúc rời khỏi sẽ trả cho bọn họ, vòng tay này vừa lại không có linh tính!

“Khí vật không có linh tính ngươi cũng muốn, rốt cuộc muốn thêm bao nhiêu nữa.”

Không phải nói như vậy! Ta cũng đâu thể từ chối! Huống hồ ta cũng cần công năng phiên dịch ngôn ngữ Hồi Sa mà, chẳng lẽ ngươi dịch giúp ta sao?

“Phiên dịch thì tìm cái gương hỏng kia kìa, bổn phất trần không rảnh quản chuyện cỏn con này.”

Ta phát hiện tần suất ngươi gọi em gái mình một cách bình thường thấp đến đáng thương, như vậy thật sự có được không? Với lại Trầm Nguyệt làm gì có kiên nhẫn dịch giúp ta, ngươi rốt cuộc có hiểu rõ em gái ngươi không đấy?

“Bảo nó cấy ngôn ngữ vào trong đầu ngươi là được rồi, đây là một loại kỹ pháp, chắc nó biết.”

A? Cũng có nghĩa là cấy ghép ngôn ngữ giống như ngự hỏa chú, học thì sẽ biết? Ta còn cho rằng phải cần khí vật có năng lực đặc thù tương quan với ký ức giống như Lăng Thị đại nhân mới được… vấn đề là ta đã đeo vòng tay rồi, bây giờ lại không tiện bảo bọn họ lấy xuống giùm ta…

“Bổn phất trần làm hỏng nó cho ngươi, là có thể bảo bọn họ cất đi rồi.”

Này! Chờ đã! Đừng làm loạn! Đùng phá hoại đồ của người khác, như vậy rất thất lễ — —

Cho dù Phạm Thống lập tức ngăn cản, nhưng không biết là cảm ứng nội tâm lại bị đứt, hay là Puhahaha mặc kệ hắn, vòng tay bỗng chốc hư hỏng sau khi phát ra một âm thanh bất bình thường.

“Phạm Thống, vòng tay của cậu làm sao vậy?”

Mọi người đương nhiên không thể không chú ý thấy tình huống này. Lạc Thị là người đầu tiên hỏi, khi ấy Phạm Thống cũng chỉ có thể tỏ ra bối rối giả ngu.

“Hình như là… tốt rồi đi?”

Tôi là nói hỏng rồi! Đúng rồi, các cậu đã nói với bọn họ chuyến này có một đồng bạn có vấn đề ngôn ngữ nói mười câu sẽ bị đảo ngược chín câu chưa?

“Hỏng rồi?”

Lạc Thị giả vờ ngạc nhiên, tiếp đến liền nhướn mày nhìn Linh Mộng.

“Cung Chủ, phẩm chất đồ vật của các ngươi có phải là có vấn đề? Vừa mới đeo lên đã hỏng rồi, đây bảo người khác làm sao an tâm?”

Linh Mộng đương nhiên rất nghi hoặc, nhưng mà sau khi kiểm tra, chứng thực vòng tay thật sự đã hỏng, đây cũng khiến cô ngờ vực nhìn Phạm Thống, trong lòng không biết đang nghĩ cái gì.

Hơ… nghe nói vòng tay này có thể chịu đựng sức mạnh của ba đường chỉ vàng? Nếu như cô ta không cho rằng cái vòng tay này là hàng lỗi, chẳng phải chỉ có thể đoán thực lực của tôi siêu mạnh có thể cố ý làm hỏng sao? Đây hình như là một hiểu lầm tốt đẹp?

“Rất xin lỗi vì xảy ra sự cố như vậy, chúng tôi lập tức lấy cái mới.”

Không, cô đừng lấy ra, lấy thêm cái nữa cũng chỉ sẽ bị A Pu làm hỏng mà thôi!

“Xin lỗi, cái vòng tay kia hẳn là có vấn đề, chắc là do thể chất của tôi bình thường đeo lên sẽ không bị hỏng, tôi thấy tôi không đeo nữa vậy, chuyện ngôn ngữ tôi sẽ không tự nghĩ biện pháp giải quyết.”

Vừa nói ra xong, không chờ Linh Mộng hỏi, Kim Thị đã tự động giúp phiên dịch.

“Tiền bối nói thể chất của ngài ấy đặc thù, vòng tay đeo lên sẽ hỏng, cho nên vẫn là đừng lãng phí vòng tay nữa, vấn đề ngôn ngữ ngài ấy sẽ tự giải quyết.”

Tiểu Kim từ lúc nào cậu có thể phiên dịch nói ngược của tôi nhanh như thế rồi? Hay là câu này đặc biệt đơn giản?

“Vị đại nhân này vì sao không trực tiếp nói ra ý minh xác?”

Linh Mộng hỏi chuyện nói ngược trước.

“Tiền bối cao thâm khó lường, lời nói ra thường có hàm ý khác, các người nghe không hiểu cũng không sao, chúng tôi sẽ hiệp trợ thuyết minh.”

Này. Này! Không thể thành thật nói tôi từng trúng nguyền rủa, lời nói ra có tỷ lệ rất cao sẽ bị đảo ngược sao? Ai cao thâm khó lường, muốn giả vờ cao thâm khó lường rõ ràng là Lạc Thị mà!

Phạm Thống rất muốn kháng nghị, nhưng hắn không thể dùng miệng của mình nói ra kháng nghị chính xác, chỉ có thể ấm ức nhìn bọn họ nói chuyện.

Cái gọi là thể chất đặc thù thực sự rất khó khiến người tin tưởng, Phạm Thống bất đắc dĩ biểu thị có thể thử thêm mấy lần, Puhahaha cũng không chút do dự làm hỏng mấy cái. Thế là cuối cùng Linh Mộng đành đồng ý để cho Phạm Thống không cần đeo vòng tay, dù sao thì cô cũng không lấy ra được khí cụ nào có thể đặt lên tay hắn một cách êm đẹp.

Sau khi hoàn thành trình tự đeo vòng tay, Linh Mộng lại cho người tặng lễ vật.

Lễ vật là một túi quặng. Theo như cô nói, đây là thứ biểu thị hoan nghênh để tặng cho khách quý trong tập tục Hồi Sa, nghe vậy, Lạc Thị cười nhẹ.

“Quà gặp mặt sao? Mặc dù trước khi đến ta đã sai người tặng đồ qua đây, nhưng nhận quà của các ngươi thì nên đáp lễ, đáng tiếc ta bây giờ không mang gì cả.”

“Bệ hạ, nếu như cần, tôi bây giờ có thể tự sát trở về lấy, chỉ chờ ngài căn dặn.”

Kim Thị đứng ra tích cực biểu đạt quyết tâm phục vụ hết mình, cảnh này lần nữa khiến Phạm Thống hoảng hốt.

“Vì sao muốn hắn tàn sát trở về? Không thể trực tiếp lợi dụng thông đạo trở về sao?”

Hắn không nhịn được lên tiếng hỏi, Kim Thị trả lời rất nghiêm túc.

“Dùng thông đạo trở về, sẽ dùng hết chứng nhận, xin lại cái khác sẽ tốn thời gian nhiều hơn, chen hàng thì sẽ gây phiền toái cho đồng sự khác, cho nên tự sát trở về rồi quay lại sẽ tốt hơn.”

Nhưng chứng nhận để đến đây cậu vừa rồi đã dùng mất rồi, cho nên lần thứ hai là cậu muốn dùng lực lượng của mình để vượt qua mọi nguy hiểm của thông đạo Trầm Nguyệt sao? Làm đến mức này chẳng lẽ là biểu thị của lòng trung thành?

“Không, như vậy hơi khó coi, hay là đưa thư để người khác đem tới vậy.”

Sau khi Lạc Thị từ chối đề nghị của Kim Thị, Phạm Thống mới thở phào. Tiếp đến Linh Mộng tỏ ý muốn mang bọn họ đến hội sở chiêu đãi đã được chuẩn bị sẵn, mời bọn họ di chuyển cùng cô, mọi người liền ra khỏi cái lều này.

Phù, cuối cùng cũng có thể rời khỏi hải quan rồi, vừa rồi tôi gần như chẳng còn hứng thú du lịch nữa, bây giờ có thể tìm lại một chút không? — — Khoan đã, người bên kia có phải là có chút quen mắt?

Khi Phạm Thống phát hiện người đang nói chuyện với nhân viên công tác phía trước chính là người quen, đồng bạn khác cũng đã chú ý thấy.

Sao lại khéo như thế, vậy mà gặp gỡ ở đây, tên lùn chẳng phải xuất phát sớm hơn mà? Hay là đến đây xử lý công việc? Ủa hắn cũng có đồng bạn à… Ơ! Cái người bên cạnh hắn chẳng phải chính là Narsi sao!

Bởi vì phong cách ăn mặc của Narsi hoàn toàn khác hẳn mọi khi, Phạm Thống không nhận ra hắn ngay.

Không, nói không chừng là Nguyệt Thoái… Không đúng! Khuôn mặt mặc dù rất giống như vẫn không giống! Về phần Huy Thị thì càng không thể nào, tóm lại chính là Narsi đi? Narsi ngươi chơi trò mất tích kết quả là đi theo tên lùn đến Hồi Sa? Làm cho thần bí như thế để chi vậy?

Phạm Thống mang đầy nghi vấn nhìn chằm chằm vào hai người này, rất nhanh sau đó, đối phương cũng phát hiện ra bọn họ.

Lúc Yiye nhìn thấy bọn họ thì đờ ra thấy rõ, bởi vì Lạc Thị cũng ở đây, hắn hiển nhiên không thể coi bọn họ như không khí, chỉ có thể đi qua hành lễ.

“Tây Phương Thành Quỷ Bài Kiếm Vệ Yiye, xin chào Quốc Chủ bệ hạ.”

Vì gặp gỡ ở trường hợp không chính thức, sau khi hành lễ như vậy thì xem như là chào hỏi rồi. Nếu như chỉ có Lăng Thị, Phạm Thống với Kim Thị, Yiye đại khái sẽ trực tiếp giả vờ không nhìn thấy, nhưng trước mặt người ngoài hắn thực sự không thể không nể mặt Lạc Thị.

“Gặp gỡ ở đây thật là có duyên, vị phía sau là?”

Lạc Thị cố ý hỏi như vậy.

Người ở đây đều nghe thấy câu hỏi này, thế là Narsi đang đứng phía sau liếc qua, khá lãnh đạm trả lời một câu.

“Tùy tùng của hắn.”

… What the… Không, tôi đã nghe thấy gì vậy?

Được rồi, cứ coi như ngươi đang sắm vai tùy tùng đi cùng hắn vậy, nhưng tùy tùng phải có dáng vẻ của tùy tùng chứ! Trước mắt ngươi là Quốc Chủ bệ hạ của Đông Phương Thành, vừa rồi ngươi chẳng phải cũng nghe thấy rồi sao, có tùy tùng nào của Quỷ Bài Kiếm Vệ còn ngạo mạn hơn Quỷ Bài Kiếm Vệ không, ngươi căn bản không quan tâm thân phận bị vạch trần đi!

Yiye chưa kịp đáp đã bị cướp lời, lần này cũng chưa kịp phản ứng đã bị một người khác phía sau giành phát ngôn trước.

“Yiye đại nhân cũng đã hành lễ rồi, đó chắc là một đại nhân vật đi, tùy tùng như ngươi sao lại vô phép như vậy! Đây sẽ khiến Yiye đại nhân rất khó làm người!”

… Tôi đang nằm mơ sao, trên thế giới vậy mà có người dám trực tiếp mắng Narsi… Nghĩ kỹ thì Lăng Thị đại nhân với Bích Nhu cũng dám, nhưng cũng không phải nói như vậy, tên này thoạt nhìn chỉ là một người bình thường, không có lực phòng ngự siêu mạnh và dũng khí không sợ chết, chết rồi chắc cũng không thể sống lại?

“Ngươi yên tâm, Quốc Chủ bệ hạ sẽ không so đo với một tùy tùng cỏn con.”

Narsi rất hời hợt mà nói như vậy, nhưng đối phương vẫn lo lắng ra mặt.

“Mặc dù ta không rõ là bệ hạ gì, nhưng ngươi dựa vào đâu cho rằng ngài ta sẽ không so đo, nhờ ngươi đẹp trai sao?”

Đẹp trai thì có liên quan gì đến chuyện này? Chẳng qua nói đến, Quỷ Bài Kiếm Vệ mang theo một tùy tùng rất đẹp trai vừa lại không dùng tới, tôi nghĩ làm sao cũng cảm thấy tùy tùng này không đơn thuần! Vị tiên sinh này ngươi đừng lo lắng Quốc Chủ bệ hạ có tính toán với hắn hay không, Quỷ Bài Kiếm Vệ có tính toán với ngươi hay không mới là quan trọng! Hơn nữa ngươi ngay cả cái từ Quốc Chủ này cũng chưa từng nghe qua sao? Viết cho ngươi xem có khi còn sẽ tưởng là quốc vương đây!

“A Hàn, ngươi chắc không phải cho rằng dọc đường Yiye đại nhân không tính toán với ta là bởi vì ta đẹp trai đấy chứ?”

Lúc này Narsi mang thần sắc phức tạp hỏi vấn đề này, thanh niên được gọi là A Hàn thì lập tức lắc đầu.

“Đương nhiên không phải! Là bởi vì Yiye đại nhân rất tốt tính!”

Bọn họ nói đến đây, Yiye cuối cùng cũng không nhịn được nữa.

“Các ngươi câm miệng!”

Sau khi gào lên với hai người này xong, hắn lập tức chuyển sang Lạc Thị, gắng gượng lên tiếng.

“Quốc Chủ bệ hạ, bọn ta phải chuẩn bị rời khỏi rồi, có chỗ nào thất lễ xin thông cảm.”

“Tùy tùng thật sự không hành lễ sao?”

Lạc Thị hình như không muốn cứ như thế bỏ qua cho bọn họ. Nhưng từ vẻ mặt của cậu xem ra, chỉ là nổi hứng đùa giỡn, mà không phải tức giận.

“Tùy tùng không hành lễ thì quan trọng lắm sao? Hê hê.”

Cuối câu trả lời của Narsi tuyệt đối có thể nói là trào phúng.

Ngươi ngay cả biểu cảm cũng không có, tiếng hê hê đầy âm u nặng nề, căn bản là đối chọi Lạc Thị đi? Mặt của Lạc Thị giật một cái, ngươi thật sự muốn lấy thân phận tùy tùng đắc tội Quốc Chủ bệ hạ sao? Ngươi có biết ta bây giờ mỗi lần ý kiến với từ hê hê là sẽ bị phạt mười xâu tiền không?

“Quỷ Bài Kiếm Vệ, ngươi không cảm thấy nên nói gì đó với tùy tùng đẹp trai nhưng thất lễ này của ngươi sao?”

Mọi người kỳ thực đều quen biết nhau, so với nói đây là một nguy cơ ngoại giao, không bằng nói là Lạc Thị nắm được chuôi của người khác liền thừa cơ trêu chọc kiêm làm khó.

“Nể tình hắn đẹp trai thì cứ kệ hắn đi.”

Yiye đã từ bỏ đối đáp nghiêm túc rồi, từ thái độ buông xuôi của hắn xem ra, hắn hiển nhiên đã không còn kiên nhẫn để diễn tiếp với bọn họ.

Lạc Thị, tôi thấy cậu vẫn là tha cho bọn họ đi đi, Narsi hiển nhiên không muốn bị cậu lấn lướt, hắn tuyệt đối sẽ không bởi vì mấy câu của cậu mà hành lễ đâu! Đúng rồi, tên A Hàn kế bên, ngươi cũng chưa hành lễ đấy!

“Thôi vậy, các ngươi đi đi, trở về nhớ dạy dỗ cho tốt nhé.”

Lạc Thị vẫy vẫy tay, còn không quên bổ thêm một câu. Lần này tới lượt khóe miệng Narsi co giật, nhưng không nói thêm cái gì.

Ba người này nhanh chóng rời khỏi hiện trường, Linh Mộng mặc dù cảm thấy bầu không khí kỳ lạ, nhưng cũng không nhìn ra điều gì.

“Quốc Chủ bệ hạ, chúng ta ra ngoài đi, xin chư vị đi cùng tôi.”

Nếu người đã đi rồi, đương nhiên nên tiếp tục tiến lên. Nhưng mà bọn họ vừa mới đi được mấy bước, phía sau lại có người đuổi theo.

“Linh Mộng đại nhân! Có khách mới, nói là đến đưa kiếm cho Quốc Chủ bệ hạ!”

Khi mới nghe thấy “có khách mới”, vẻ mặt của Linh Mộng thoạt nhìn như muốn trách mắng bọn họ đừng vì một chút chuyện nhỏ đã tới quấy rầy, nhưng câu phía sau khiến cô không thể nói ra lời trách mắng.

“Vậy thì mang người qua đây.”

Tình huống đột ngột này khiến Phạm Thống cảm thấy có chút bất an.

Đưa kiếm? Đừng nói là…

Có mệnh lệnh của Linh Mộng, đám bộ hạ nhanh chóng mang người đến trước mặt bọn họ. Trên thực tế, khi nhìn thấy từ xa, mặt Lạc Thị và Lăng Thị đã biến sắc, Phạm Thống cũng bởi vì nỗi bất an trong lòng được chứng thực mà trợn mắt há hốc mồm.

Người xuất hiện trước mắt bọn họ là Suyelan và Sano, Suyelan vừa nhìn thấy bọn họ liền nhiệt tình vẫy tay, dường như hoàn toàn không nhìn thấy sắc mặt khó coi của bọn họ.

Sự xuất hiện của hai người này không phải trọng điểm, trọng điểm là thanh kiếm Suyelan mang trên người — — bất luận nhìn làm sao cũng là Skies.

Huy Thịiiiiii! Ngươi mang Âm Thị đại nhân đến làm gì! Ngươi còn mang theo cô nàng đáng sợ kia nữa, rốt cuộc là muốn thế nào, muốn cắt đứt giao tình với mọi người tại đây sao!

“Thật vui khi nhìn thấy các ngươi, may mà đuổi kịp. Quốc Chủ bệ hạ, ngài quên mang theo kiếm ra ngoài, ta đưa đến cho ngài nè.”

Cho dù Lạc Thị vẫn luôn rất dịu dàng với Suyelan, nhưng sau khi nghe xong lời như vậy, vẫn là khựng lại hai giây mới cố gắng nặn ra nụ cười.

“Thật là cảm ơn anh nhé, vậy mà đặc biệt chạy tới một chuyến. Cung chủ của Tồn Thức Cung đang muốn mang bọn ta đến hội sở chiêu đãi, có muốn đi cùng không?”

“Được chứ được chứ, cảm tạ ngài!”

… Ta nói nhé Huy Thị, ngươi lát nữa nếu không thể cho Lạc Thị một cái lý do tốt, nhất định sẽ chết rất khó coi. Cho dù Lạc Thị không so đo, Lăng Thị đại nhân cũng sẽ khiến ngươi chết rất khó coi…

Nói đến, các ngươi làm sao lại đột nhiên muốn đến Hồi Sa? Chẳng phải đang tìm Narsi sao… Ồ đúng rồi! Bọn ta vừa mới nhìn thấy hắn!

“Huy Thị, bọn ta vừa rồi có gặp được em gái ngươi đấy.”

“Cái gì! Ở đâu? Quả nhiên ở Hồi Sa sao, ta biết ngay mà!”

Phản ứng của Suyelan rất kịch liệt, dù sao thì bọn họ cũng đã tìm Narsi khá lâu rồi.

“Đã đi mất rồi, nếu như dùng ma pháp rời khỏi, có lẽ anh cũng không đuổi kịp đâu. À… Cung Chủ, vòng tay của các ngươi chẳng phải có công năng truy lùng sao? Bọn ta có thể xin cô vị trí của cái người vừa mới rời khỏi không?”

Lúc Lạc Thị trả lời Suyelan thì vừa khéo nhớ đến chuyện này, liền thuận miệng hỏi Linh Mộng một câu.

“Nếu như là người của Đông Phương Thành, chỉ cần Quốc Chủ bệ hạ ngài mở miệng, tôi sẽ có thể cho ngài thông tin vị trí của bọn họ, có điều hai vị vừa rồi hình như là của Tây Phương Thành, vậy thì phải có lý do chính đáng đồng thời cung cấp văn thư chính thức, tôi mới có thể cung cấp hiệp trợ.”

Cái gọi là lý do chính đáng, đương nhiên là có, nhưng mà bọn họ thực sự không thể trực tiếp nói cho cô.

Đại diện Hoàng Đế của bọn ta hành tung không rõ, cho nên muốn nhờ cô cung cấp hiệp trợ — — nói như vậy khác nào trực tiếp bộc lộ thân phận của Narsi, trước hết không nói đến Narsi có tức giận hay không, bản thân chuyện bộc lộ này sẽ khiến Narsi rơi vào nguy hiểm khó đề phòng bị ám hại, tốt nhất đừng làm như vậy.

“Văn thư chính thức là cái được đóng dấu sao?”

“Đúng vậy. Dưới tình huống có văn thư chính thức, nếu như đối phương là tội phạm, tôi có thể trực tiếp cung cấp hiệp trợ. Nếu như tìm kiếm đối phương là vì lý do hòa bình hơn, bởi vì đối phương không phải quốc dân của ngài, bất luận là chuyện gì chúng tôi cũng sẽ nghĩ cách liên hệ trước, bọn họ đồng ý mới có thể cung cấp thông tin.”

Đem người thông báo thành tội phạm đương nhiên không thể được, dù sao Tây Phương Thành cũng không gấp đến nỗi phải lập tức gặp được Narsi. Về phần phương pháp hòa bình, thì còn cách để cho Tây Phương Thành trực tiếp phát công văn… nhưng dưới tình huống không có Narsi, bọn họ đương nhiên không thể tùy tiện lấy danh nghĩa đại diện Hoàng Đế để dùng con dấu, dù sao trước khi đi Narsi không ủy quyền cho bất người nào ban bố loại công văn này.

Trừ phi bọn họ có thể tìm Hoàng Đế chính cống đến làm chuyện này. Nhưng vẫn là đừng dễ dàng làm như vậy thì hơn.

“Vậy còn người nhà? Người nhà cũng không thể lấy được thông tin vị trí sao?”

Suyelan mang tâm thái được cái nào hay cái đấy, Linh Mộng thì lắc đầu từ chối.

“Không được. Các người có thể trao đổi tư liệu vị trí với nhau, về sau là có thể theo dõi được, nhưng chuyện này phải gặp mặt mới có thể xử lý, chỗ chúng tôi sẽ không trực tiếp cho ngài. Quốc Chủ bệ hạ, có thể tiếp tục tiến lên chưa?”

“Không vấn đề.”

Kỳ thực Tây Phương Thành cũng không phải cần tìm Narsi về cho bằng được, chỉ là muốn xác nhận hắn ở đâu, có an toàn hay không mà thôi. Lạc Thị biết rõ điều này, cho nên không tiếp tục cưỡng cầu Linh Mộng phối hợp.

Dưới bất đắc dĩ, Suyelan cũng đành tạm bỏ cuộc, về phần công văn có lỗ hổng gì để chui hay không, vẫn phải bỏ sức suy nghĩ thêm.

Tiếp đến, khi Lạc Thị và Linh Mộng trò chuyện về Hồi Sa, Suyelan và Sano đến gần Phạm Thống và Kim Thị nghe ngóng tin tức.

“Phạm Thống, vừa rồi ta nghe thấy là hai vị đúng không, người đi cùng Narsi là ai?”

“Là tên cao kều á. Tóm lại là Thần Bài Thuẫn Vệ.”

Phạm Thống vừa đáp xong liền lập tức bổ sung một câu, sau đó cảm thấy bất lực.

Nguyền rủa à ngươi rốt cuộc muốn thế nào đây? Mặc dù tỷ lệ nói ra bị đảo ngược cao đến chín phần, nhưng lúc này bị đảo thành như vậy, cứ như ta đang nói ám ngữ tránh cho bị người ngoại quốc nghe thấy từ mấu chốt vậy…

“Quả nhiên là hắn! Vậy mà bắt cóc em trai ta! Cái đồ biển thủ!”

Này, có phải ngươi dùng từ có vấn đề hay không, từ này là dùng như vậy sao? Hay ta hiểu lầm về công việc của Quỷ Bài Kiếm Vệ? Chức trách của Quỷ Bài Kiếm Vệ hẳn là không bao gồm trông coi đại diện Hoàng Đế đừng để hắn chạy ra khỏi Hoàng Cung đi? Ngươi ngay từ đầu đã không nên có loại kỳ vọng sai lầm này.

“Kỳ thực ta vẫn rất tò mò, Suyelan ngươi vì sao nghe hiểu được những câu nói ngược quái lạ này?”

Sano đi bên cạnh không nhịn được hỏi một câu như vậy. Câu vừa rồi của Phạm Thống, cô hoàn toàn nghe không ra nguyên bản định nói cái gì.

Hm… tôi cảm thấy nếu như muốn chấm điểm năng lực phiên dịch nói ngược, mọi người chỉ cần đầu óc không kém, nói chuyện lâu với tôi đại khái đều được bảy mươi đểm. Chẳng qua Huy Thị có lẽ đã đạt được mức chín mươi chín điểm, thực sự là rất giỏi, chẳng lẽ là bởi vì hắn theo tôi sống ở thế giới ban đầu của tôi quá lâu sao?

“Linh hồn bọn ta từng thắt chặt vào nhau, bây giờ mặc dù đã tách ra nhưng vẫn giống như tâm linh tương thông. Sau khi biết điều này cô có thể từ bỏ săn đuổi ta chưa?”

Ta vừa mới run lên một cái đã phát hiện thì ra ngươi là muốn khuyên Sano rút lui à? Thắt chặt linh hồn vẫn đúng là sự thật, có điều…

“Phạm Thống, đánh hắn! Tâm linh tương thông rõ ràng là đặc quyền của vũ khí!”

Chẳng qua ngươi kích thích trúng A Pu rồi. Dùng từ cẩn thận vào.

“Ngươi đang giải thích ngươi vì sao không hề động lòng với quyến rũ của ta à?”

Các người là đang ở trước mặt người ngoài nói những chuyện riêng tư sao! Săn đuổi cái gì quyến rũ cái gì!

“Không, vừa rồi nói không rõ, ý của ta là ta hi vọng cô chỉ là đơn thuần đặt câu hỏi, sau khi nhận được đáp án thì có thể kết thúc đề tài này, sẽ không tiếp tục diễn biến thành các loại trêu ghẹo dụ dỗ.”

“Đáng ghét, ngươi nhất định phải nói rõ như vậy sao?”

Sano ra vẻ ấm ức phàn nàn, nhưng Suyelan hoàn toàn không dao động.

“Ta biết đối với người như cô, không nhấn mạnh nói rõ, thì giống như không nói vậy. Xin cô duy trì quan hệ đồng sự đơn thuần với ta đi, cảm ơn.”

Thấy loại thái độ này của hắn, Sano dứt khoát không tiếp tục giả vờ uất ức, chuyển sang giọng gây hấn truy hỏi.

“Nếu thật không thích thì không biết bảo đại điện Hoàng Đế hạ lệnh ta đừng quyến rũ ngươi sao? Như vậy chẳng phải dứt khoát hơn?”

“Ta bây giờ không tìm được em ấy… chẳng qua đây không phải trọng điểm, chuyện có thể giải quyết bằng nói chuyện, thì đừng dùng mệnh lệnh, như vậy đỡ tổn thương tình đồng sự hơn mà? Tóm lại ta rất có thành ý xin cô từ bỏ ta, hi vọng cô có thể để vào tai.”

Phạm Thống nghe bọn họ nói chuyện nghe đến thất thần, Sano đã hừ một tiếng sau đó di chuyển mục tiêu, áp sát Kim Thị.

“Kim Thị, ngươi tối nay có rảnh không?”

Cô nàng khủng bố ơi, cô thật sự khủng bố lắm đấy, vì sao mới bị Huy Thị từ chối đã có thể lập tức nhảy sang con mồi tiếp theo rồi?

“Ta? Không biết nữa.”

Kim Thị cười cười, không tỏ ý kiến mà trả lời như vậy.

“Sao lại không biết, rảnh chính là rảnh, không rảnh chính là không rảnh mà.”

“Nói không chừng Quốc Chủ bệ hạ buổi tối lâm thời cần ta, vậy thì phải bận công vụ rồi, cho nên ta xác thực không biết có rảnh hay không.”

“Vậy nếu không có công vụ, ngươi có muốn làm người tình một ngày của ta không?”

Sano nói những lời này hoàn toàn không đỏ mặt, căn cứ vào cách nói của cô, cô thông thường chỉ cần ngoắc tay là sẽ có đàn ông quỳ rạp dưới váy, bởi thế cô gần như đều mời gọi rất trực tiếp.

“Không được, đã làm một ngày thì phải chịu trách nhiệm, nếu như cô định qua lại nghiêm túc rồi hẵng nói đi.”

Kim Thị hết sức đứng đắn nói như vậy, Sano nghe xong mặt cũng méo xệch.

“Rõ ràng có khuôn mặt Tây Phương Thành, vì sao quan niệm bảo thủ như vậy chứ.”

“Cảm ơn lời khen của cô.”

“Không phải đang khen ngươi!”

Sau khi liên tục gặp thất bại hai lần, Sano cũng không hề chán nản, cô nhanh chóng chạy sang Phạm Thống hỏi cùng một vấn đề.

“Phạm Thống, ngươi thì sao? Tối nay có rảnh không, có hứng đến phòng của ta không?”

A?

Tôi… Tôi còn tưởng cô sẽ trực tiếp nhảy qua tôi chứ? Bây giờ tôi nên mừng phát khóc vì mình vẫn được phụ nữ để mắt, hay là nên hoảng sợ nếu đi rồi liệu có còn xương để lại hay không?


“Được chứ. Bất luận tối nay có rảnh hay không, tôi cũng không muốn ở lại phòng của mình.”

Khoan đã! Tôi rõ ràng là từ chối! Tôi rõ ràng là muốn từ chối! Tùy tiện đồng ý lời mời này trước mặt người khác, cũng quá tệ hại rồi đi!

“Nếu riêng tư thì không vấn đề sao, Phạm Thống cái đồ háo sắc này, ngươi muốn bổn phất trần khinh bỉ mấy lần?”

A Pu lại xuất hiện rồi! Chết mất, Huy Thị mau giúp ta phiên dịch!

“Hả? Đồng ý nhanh vậy? Ngươi thẳng thắn không ngờ đấy, không tệ không tệ.”

Huy Thị! Phiên dịch đâu! Huy Thị!

“Sano, Phạm Thống vừa rồi là nói “Không muốn, bất luận tối nay có rảnh hay không, tôi đều muốn ở lại phòng của mình”.”

Lúc này Suyelan cuối cùng cũng nói ra ý đúng giùm cho hắn, nhưng Sano không tin.

“Ý của ngươi là ta bị từ chối? Làm sao có chuyện ấy được.”

Nếu như cô cảm thấy mình không nên bị từ chối vậy vừa rồi vì sao lại ngạc nhiên khi tôi đồng ý nhanh như thế! Còn nữa, là bởi vì cô cảm thấy mình thừa mị lực cho nên sẽ không bị từ chối, hay là bởi vì tôi thoạt nhìn rất dễ dụ cho nên không thể từ chối cô?

“Chính là có chuyện này. Phạm Thống, ta nói không sai chứ?”

Thừa dịp Suyelan trưng cầu ý kiến của hắn, Phạm Thống vội vàng gật đầu, tránh cho tiếp tục bị hiểu lầm.

“A — — không thể nào! Hôm nay ta làm sao vậy? Vì sao không câu được một chàng trai nào?”

“Cô chẳng phải muốn đến Hồi Sa thử điều mới lạ sao, vậy cô nên thử câu người bản địa mới đúng, không thì chờ Quốc Chủ bệ hạ nói chuyện với mỹ nữ kia xong, cô có thể nắm lấy cơ hội cuối cùng hỏi thử xem.”

Lời tiến cử vô lương tâm của Suyelan bị Lạc Thị nghe thấy rồi, bởi thế bị Lạc Thị trừng một cái, nhưng vì đang vướng nói chuyện với Linh Mộng, cho nên không đi qua.

Huy Thị, ngươi bây giờ đã biết bán đứng em trai rồi sao? Hay là ngươi cảm thấy đứa em này đã có thể xuất sư rồi, cho cậu ta chút khảo nghiệm để thúc đẩy cậu ta trưởng thành?

“Mỹ nữ… Suyelan, lúc nào ngươi mới có thể gọi ta một tiếng mỹ nữ từ đáy lòng?”

Sano biểu đạt bất mãn, chẳng qua Suyelan chỉ lịch sự mỉm cười đáp lại.

“Khi nào có chuyện muốn nhờ cô chăng. Phạm Thống, vậy… Narsi thoạt nhìn vẫn ổn chứ?”

Vấn đề này là muốn ta trả lời thế nào? Chẳng lẽ ngươi hoài nghi hắn không phải tự muốn đến, mà là bị tên lùn bắt cóc đến đây? Nhưng ta cảm thấy hắn hoàn toàn không có ý cầu trợ, chỉ muốn bọn ta coi như không nhìn thấy hắn, hoàn toàn không có khả năng bị uy hiếp đi.

“Ta cảm thấy hắn làm tùy tùng rất đau khổ, mặc dù bên cạnh có người quen rất biết điều với hắn, nhưng hắn cũng có vẻ không để ý.”

Ta là nói có người không biết điều với Narsi… Mà nói đến cái người đó là ai vậy nhỉ? Người hầu bọn họ tìm được ở Hồi Sa sao? Bởi vì tùy tùng cũng là người hầu, hắn liền cảm thấy mình ngang hàng với Narsi và có thể uốn nắn hành vi của Narsi? Đồ ngốc, chỉ nhìn mặt đã biết đây không phải tùy tùng bình thường rồi đi?

“Tùy.. tùy tùng? Phạm Thống ngươi nói cái gì, tùy tùng là chuyện làm sao?”

Nhìn Suyelan tỏ ra sửng sốt, Phạm Thống mới nhớ đến mình bỏ sót điều này chưa nói với hắn.

“Hắn bây giờ là tùy tùng của tên cao kều, vừa rồi quên nói với ngươi.”

Tin tức này khiến Suyelan bị đả kích lần nữa.

“Đang yên đang lành vì sao muốn chạy đi làm tùy tùng của người ta? Đây bảo người làm anh như ta chấp nhận thế nào được? Lỡ bị chủ nhân làm khó thì sao, để người khác phục vụ thì không tốt à? Nó rốt cuộc nghĩ gì vậy?”

Theo ta thấy hắn chẳng có vẻ gì là bị làm khó, toàn là hắn làm khó chủ nhân thì đúng hơn. Với cái tính của em trai ngươi, ngươi cho rằng hắn sẽ chịu thiệt?

“Thế nào cũng không được, còn nữa, sao ngươi không dùng ma pháp tìm thử xem? Nếu như tìm được thì không cần dựa vào vòng chân định vị nữa.”

Nghe hắn hỏi như vậy, vẻ mặt Suyelan tỏ ra rất ai thương.

“Hoàn cảnh ở Hồi Sa khá kỳ lạ, không tiện dùng ma pháp tìm người, mà phải tốn ma lực cao hơn bình thường rất nhiều mới có thể tìm kiếm ở phạm vi lớn. Cộng thêm một vài nơi có tính chất ngăn trở, không chỉ khó tìm được người, sợ rằng ngay cả ma pháp truyền tống cũng không thể sử dụng, tóm lại trình độ ma pháp của ta ở chuyện này có lẽ không đủ cao… A, Phạm Thống hay ngươi tìm giúp ta thử xem, đối với ngươi mà nói có khi là chuyện nhỏ?”

Ngươi nghiên cứu Hồi Sa thật kỹ hơn ta nhiều, Lạc Thị hiển nhiên cũng biết chuyện này cho nên vừa rồi không kiến nghị ngươi tìm kiếm… A? Ngươi đánh giá cao ta vậy sao? Không đúng, ngươi là đánh giá cao A Pu đi?

“Chờ lúc không rảnh ta giúp ngươi thử xem.”

Nếu như một tấm phù chú là có thể giải quyết, Phạm Thống trái lại không ngại giúp đỡ, chuyện này cũng không cần thông qua Puhahaha đồng ý.

“Phạm Thống, thì ra ngươi mạnh hơn Suyelan à? Bình thường không thấy ngươi biểu lộ thân thủ gì hết.”

Câu hỏi của Sano khiến hắn không biết nên trả lời thế nào. Muốn nói hắn với Suyelan đánh nhau ai sẽ thắng, bởi vì có Puhahaha, đại khái không có khả năng thua, nhưng đây hình như không phải chuyện gì đáng khoe khoang.

“Hắn là tua rua màu đen xám, ta hai đường chỉ vàng, giai cấp này chẳng phải xấp xỉ sao? Cho dù hắn mạnh hơn ta, cô cũng không cần ngạc nhiên chứ.”

“Hai đường chỉ vàng của ngươi chẳng phải thấp hơn thực tế sao?”

Thì ra hai đường chỉ vàng của Huy Thị là thấp hơn thực tế? Ta đến hôm nay mới nghe nói chuyện này! Vì sao lại có chuyện ta chưa nghe nhưng người khác đã biết, chúng ta thật sự đã lâu lắm chưa giao lưu sao?

“Tiền bối rất mạnh, tua rua màu đen xám cũng là thấp hơn thực tế.”

Lúc này Kim Thị xen miệng bổ sung một câu, khiến cho Phạm Thống càng không biết nên làm thế nào gia nhập đề tài này.

Con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi rất mạnh! Đừng đồn bậy! Mạnh là A Pu!

“Cái gì, vậy hắn có thực lực của tua rua màu đen thuần sao?”

Không có! Không có! Người khôn không nghe đồn bậy, bây giờ chính là lúc để cô chứng minh mình có đầu óc, mau nhận rõ chân tướng sự thực đi!

“Nhất định có. Nếu không có ta sẽ ăn lương thực công cộng ba tháng.”

Tiểu Kim cậu chém đinh chặt sắt cái gì vậy hả! Đừng dùng vẻ nghiêm túc như thế để cam đoan lung tung! Hơn nữa ăn lương thực công cộng ba tháng… Đây rốt cuộc là cược lớn hay là cược nhỏ?

“Vậy hai người các ngươi vì sao muốn cầm tua rua với chỉ vàng thấp hơn một cấp?”

Sau khi Sano hỏi ngược lại, Suyelan cười trả lời.

“Không có thời gian thi ba đường chỉ vàng.”

“… Ta cũng không phải có thời gian thi.”

Phạm Thống dứt khoát sao chép đáp án.

Tua rua màu đen xám của hắn thật ra là của Đông Phương Thành trực tiếp phát cho hắn, cũng chính là nói hắn dựa vào quan hệ để bỏ qua điều kiện của mỗi một giai cấp trung gian, cũng không đi quyết đấu để nhảy cấp. Nếu như muốn lấy rua rua màu đen thuần, trái lại không phải không có thời gian thi, chỉ là trong lòng hắn luôn có một khúc mắc, không muốn trực tiếp đi thi như vậy.

Tua rua màu đen thuần mỗi tháng có thể nhận được nhiều tiền hơn, đây đại khái là lực hấp dẫn lớn nhất. Đối với hắn mà nói, lực hấp dẫn này đã đủ khiến hắn nghiên cứu thi như thế nào rồi, nhưng hắn vẫn muốn chờ đến khi luyện được một chút thành quả rồi tính sau.

Vốn hắn hi vọng luyện thành khí hóa rồi đi thi.

Nghĩ đến chuyện này, tâm tình Phạm Thống liền sa sút.

“Thi được hẳn là có một số lợi ích mà? Suyelan chẳng phải ngươi suốt ngày than nghèo?”

Tây Phương Thành cũng phát tiền mỗi tháng theo giai cấp sao? Vậy Huy Thị ngươi thật sự nên đi thi một chút, ngươi cực kỳ thiếu tiền mà?

“Làm người vẫn nên khiêm tốn một chút thì tốt hơn, bản thân ta có quá nhiều bí mật không thể bị biết, cộng thêm ta nổi bật như vậy, nếu còn không khiêm tốn, người khác phải sống thế nào?”

… A ngươi nói như thể mình đã quá đẹp trai, nếu như vừa mạnh vừa đẹp trai thì người khác sẽ không lấy được vợ vậy… Chẳng qua hai đường chỉ vàng cũng có khiêm tốn bao nhiêu đâu? Hay là bởi vì Ma Pháp Kiếm Vệ mà không được hai đường thì quá kém?

“Đúng rồi, Phạm Thống, ngươi làm sao không có vòng tay?”

Trước khi Sano tiếp tục truy hỏi, Suyelan chuyển đề tài hỏi chuyện vòng tay. Vòng tay của hắn với Sano hẳn là đã đeo trước khi gặp bọn họ.

“Đây… nói đến thì ngắn.”

Cho dù muốn nói cũng không phải nói ở đây đi? Linh Mộng còn đang bên cạnh kìa.

“Bởi vì tiền bối quá mạnh, cho nên không thể đeo vòng tay.”

Kim Thị tốt bụng giải thích, đây khiến Phạm Thống không khỏi co giựt khóe miệng.

Có thể đổi đề tài hay không, vì sao đang nói vòng tay mà cũng lái sang ta rất mạnh vậy hả!

“Phiền rồi đây, ta vốn định trao đổi tin tức vị trí trong vòng tay, nếu ngươi không có vòng tay ta làm sao tìm được ngươi?”

Ờ ha, đây đúng là có chút phiền toái.

“Chờ hai lát, để ta nghĩ biện pháp.”

Cái gọi là nghĩ biện pháp của hắn đương nhiên chính là hỏi Puhahaha.

“A Pu, có cách nào để hắn biết vị trí của ta không? Nguyên lý của vòng tay là gì, có cách nào khác làm được không?”

So với nghĩ trong lòng rồi hi vọng Puhahaha cảm ứng được, không bằng trực tiếp dùng giao tiếp tâm linh để hỏi.

“Bảo hắn đừng tìm ngươi nữa là xong. Dựa vào cái gì muốn biết ngươi đang ở đâu?”

Này! Sao lại nữa rồi! Ngươi thật sự có địch ý với Huy Thị đấy, cho dù lúc trước hắn nương nhờ trên người ta cũng đâu cần phải thế? Ta cũng muốn biết vị trí của hắn mà!

“Biết chuyện này làm gì, bổn phất trần cảm thấy chẳng có chút ý nghĩa nào.”

Được rồi không nhờ ngươi nữa ta đi hỏi em gái ngươi!

Sau khi phát hiện chuyện này tìm Puhahaha cũng vô dụng, Phạm Thống lập tức đổi đối tượng để cầu trợ, động tác niết tua rua của hắn bây giờ đã rất thành thạo.

So với Puhahaha, Trầm Nguyệt ở mặt này dễ nói chuyện hơn, sau khi Phạm Thống nói xong nhu cầu, cô cũng không lập tức từ chối giúp đỡ.

“Loài người, sao ngươi rắc rối quá vậy? Ngươi có phải là cứ luôn cần người khác thu dọn giúp ngươi, cái gì cũng không thể tự xử lý?”

Nói gì vậy hả! Bất luận là vấn đề ngôn ngữ hay là công năng định vị, đều là tại anh trai cô không để ta đeo cái vòng tay kia mà ra, đây xem như thu dọn cho anh trai cô mới đúng!

“Phạm Thống chết tiệt ngươi muốn mang khí vật khác đến thế ư?”

A A A! A Pu đừng nghe lén chứ! Ta chỉ phàn nàn em gái ngươi một chút mà thôi, không thể giả vờ như không nghe thấy sao?

“Đây là rắc rối do anh trai cô tạo ra, thân là một đứa em gái tốt thì thu dọn giùm hắn một chút đi!”

Hiệu quả khi dùng cái từ em gái tốt này thật không tệ, Trầm Nguyệt thoáng cái đã động lòng.

“Được thôi, ta biết ngôn ngữ Hồi Sa, phức chế cấy cho ngươi là được. Về phần định vị, thì dùng tua rua đi. Nguyên lý hẳn là tương tự cái vòng tay kia, sau khi ta cho ngươi tư liệu định vị là có thể trao đổi với bọn họ, như vậy hẳn là có thể giảm thấp khả năng ngươi tùy tiện làm mất ta.”

Cô cho rằng ta là Âm Thị đại nhân sao? Đeo tua rua trên người không có dễ làm mất đến thế!

Bất luận thế nào, có thể thương lượng xong vẫn là chuyện tốt. Sau khi hắn trao đổi tư liệu định vị với Suyelan xong, Linh Mộng đúng lúc cũng mang mọi người vào truyền tống trận, nhanh chóng đến được hội sở chiêu đãi.

◎ Lời bổ sung của Phạm Thống

Tôi có cảm giác người khắp thế giới đều chạy đến Hồi Sa, là ảo giác của tôi sao?

Người tìm không được với người vốn không nói muốn tới, toàn bộ tụ tập ở đây! Mặc dù vẫn có một số người chưa xuất hiện, nhưng tôi vẫn cảm thấy mọi người cứ như là đến đây mở nhạc hội vậy, Tây Phương Thành các ngươi vì sao không mang người khác tới luôn cho rồi?

Hội sở chiêu đãi mà Tồn Thức Cung chuẩn bị cho chúng tôi rất lớn, cho nên dù có thêm Huy Thị và cô nàng nóng bỏng kia, căn phòng vẫn rộng rãi. Người hầu có cư dân tân sinh cũng có người bản địa, bởi vì đồ ăn của chúng tôi là tự phái người đưa đến, trái lại cũng không có vấn đề thiếu đồ ăn.

Sau đó bọn họ định buổi tối ở đây làm cái buổi tiệc đón chào, đồ ăn đại khái là lấy thứ đã trao đổi với chúng tôi trước đấy. Không biết tiệc rượu có lớn không nhỉ, liệu có nhân vật quan trọng nào đến để chúng tôi làm quen hay không? Đối với Lạc Thị mà nói, đây biết đâu có thể thỏa mãn nguyện vọng được người đón tiếp long trọng của cậu ta.

Sau khi ấn định thời gian buổi tối, Linh Mộng liền được Phụ Hồn Sứ bao quanh rời khỏi trước, chúng tôi cuối cùng cũng có được cơ hội đóng cửa thảo luận.

Tôi nói nhé Lạc Thị, để người của Tây Phương Thành với Âm Thị đại nhân thảo luận chung, thật sự không có vấn đề sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #lightnovel