Chương 2-1
Chương 1: Đi du lịch phải nghiên cứu trước
"Tôi tưởng đóng gói hành lý xong là đi được rồi... đây chẳng phải là chỗ xấu của đi theo đoàn sao?" - - Phạm Thống
"Hết thảy giao cho tôi đi, tiền bối!" - - Kim Thị
"Ta đã nghiên cứu rất nhiều... kết quả không được đi..." - - Vi Thị
Sử dụng chứng minh để thông qua cơ quan bên ngoài thông đạo Trầm Nguyệt sau đó vào trong thông đạo, khi đi đến vùng khí lưu cao tốc rồi thuận theo đi xuống là có thể đến được Hồi Sa - - trước khi xuất phát, Phạm Thống nghe bảo như vậy, chẳng qua lúc đi trong thông đạo, hắn vẫn có chuyện muốn hỏi.
"Lạc Thị, tôi thấy hành lý các cậu đều rất phức tạp, chẳng lẽ chúng ta không cần mang lương thực đi đến đó đổi tiền?"
Tôi biết khách quý được chiêu đãi là chuyện đương nhiên, nhưng bọn họ chắc sẽ không cho chúng ta tiền tiêu vặt đâu nhỉ?
"Chúng ta trước đó đã đưa một ít lương thực cho bọn họ làm quà, cũng đã chuyển lương thực đổi lấy tiền qua đó trước rồi, đồ chúng ta ăn hàng ngày cũng sẽ có người chuyên môn đưa đến từ Đông Phương Thành, cậu cho rằng ta muốn đi du lịch vùng đất khác bằng tay không sao? Ngây thơ quá rồi đấy, Phạm Thống."
Lạc Thị cười cười giải thích sắp xếp của mình, Kim Thị bên cạnh bổ sung một câu.
"Dù sao chúng ta cũng không mang người hầu, tự mình xách lương thực thì không dễ coi lắm, Quốc Chủ bệ hạ là nghĩ như vậy."
Ồ... cũng phải, một Quốc Chủ và ba quan lớn, rõ ràng là hành trình chính thức, mà còn phải tự mình xách một đống lương thực, để đối phương nhìn thấy thì hình như có chút mất mặt... chẳng qua vì sao không mang người hầu?
"Vì sao chúng ta không mang chủ nhân? Sinh hoạt của Quốc Nô bệ hạ không có chủ nhân phục vụ chẳng phải rất kỳ quái sao?"
Ơ hơ hơ hơ, mọi người đừng để ý tôi nói ngược, may mà Vi Thị đại nhân không ở đây, bằng không tôi lại bị mắng rồi...
"Có người đi theo bên cạnh thì không thể nói lung tung. Còn chuyện về sau, ở đó có một số cư dân tân sinh của Huyễn Thế định cư, Tồn Thức Cung cũng có cư dân tân sinh của Đông Phương Thành, đã liên hệ nhờ bọn họ hiệp trợ thu xếp sự vụ tương quan rồi, nếu không đủ người thì để người của Hồi Sa phục vụ cũng không có gì không được."
Có người đi theo bên cạnh thì không thể nói lung tung? Cậu chắc chứ? Tôi cảm thấy lúc có người ngoài, cậu cũng thường xuyên nói lung tung! Hay ý của cậu là không thể nói lung tung chuyện cơ mật?
"Dùng quỷ của bọn họ liệu có đảm bảo quá không?"
"Cứ dùng trước thử xem, có thể thuận tiện quan sát, tìm hiểu người Hồi Sa nghĩ gì về chúng ta, nếu thật sự không an toàn thì điều người từ Huyễn Thế tới sau."
Thì ra các cậu đã cân nhắc hết cả rồi, vậy tôi còn lo lắng cái gì? Ngay cả chuyện tôi chưa nghĩ tới chắc cũng đã nghĩ qua rồi đi? Có điều... muốn quan sát bọn họ, nhiệm vụ này giao cho ai? Nếu như tôi phải ở chung với các cậu, chuyện này tôi không giỏi lắm đâu...
"Còn có gì muốn hỏi không? Đã đến vùng khí lưu cao tốc của thông đạo rồi, đi xuống thì không tiện nói chuyện nữa đâu, tranh thủ hỏi đi."
Lạc Thị rất chu đáo mà nhắc nhở Phạm Thống chuyện này, đúng lúc hắn cũng có vấn đề chưa hỏi.
"Lúc nhắc đến Âm Thị đại nhân, các cậu hình như đã nói khí linh không có quỷ mang theo thì không thể tùy ý bước lên đất Hồi Sa, cái này có pháp quy tương quan gì sao?"
Nghe hắn hỏi chuyện này, Lạc Thị mới đầu nhìn sang Lăng Thị, suy nghĩ một chút mới chuyển sang Kim Thị hạ lệnh.
"Tiểu Kim, ngươi giải thích đi."
"Về chuyện này, chúng tôi cũng là nghe Lăng Thị đại nhân nhắc đến mới biết, tình báo còn lại thì do cư dân tân sinh đi đến Hồi Sa trong thời gian gần đây cung cấp."
Kim Thị xưng hô Lăng Thị, Vi Thị với Âm Thị đều thêm kính xưng, Phạm Thống thực sự không biết đây có phải là học theo mình hay không.
"Hồi Sa có vẻ khá nghiêm ngặt đối với việc quản chế thợ rèn và khí vật cao giai, có lẽ là bởi vì trong quá khứ đã từng xảy ra chuyện rất nghiêm trọng. Linh Hiến Cung đứng đầu là Đại Vương bệ hạ, phụ trách quản chế thợ rèn có năng lực và mọi khí vật mà thợ rèn cao giai tạo ra. Ngài biết chế độ phân cấp thực lực của Hồi Sa không?"
Sau khi nói xong mở đầu, hắn đột nhiên hỏi vấn đề này, khiến cho Phạm Thống có chút bối rối.
Tôi có biết hay không hẳn là không quan trọng đi, cậu cứ nói thẳng không được sao? Bị cậu hỏi như vậy, tôi lại không chắc điều mình nghĩ tới có phải là cái cậu nói hay không, lỡ nói sai chẳng phải rất xấu hổ?
"Cậu là nói phân thành mười cấp gì đó sao? Nếu như phải thì tôi có biết."
"Không sai, chính là cái đó. Dựa vào quy định hiện nay của Hồi Sa, chỉ cần có thể chế tạo ra khí vật mạnh ngang với cường giả cấp tám, thì là thợ rèn cao giai phải chịu quản chế. Mà khí vật từ cấp tám trở lên cũng bị quản chế, Đại Vương không cho phép thợ rèn cao giai tự chế tạo khí vật khi chưa được cho phép, bất cứ ai muốn sở hữu khí vật cao giai, cũng phải thông qua Linh Hiến Cung đồng ý mới được."
Ồ... Đại Vương này đúng là một tên cuồng khống chế, chuyện gì cũng phải qua hắn đồng ý, để cho hắn biết? Như vậy chẳng phải rất phiền sao? Hồi Sa năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện nghiêm trọng cỡ nào, khiến bọn họ phải kiểm soát nghiêm ngặt như thế?
"Chúng tôi không rõ Lăng Thị đại nhân được tính là cấp nào trong chế độ phân cấp của Hồi Sa, nhưng khí vật có thể hóa người nhất định là khí vật cao giai cấp tám trở lên. Hồi đó Lăng Thị đại nhân là hộ giáp của Hồi Sa tặng cho Huyễn Thế, nghe nói dựa vào quy định, dưới tình huống chưa được cho phép thì không thể trở lại và can thiệp vào sự việc của Hồi Sa. Nếu như là đi theo chủ nhân, hình như nằm trong phần chưa rõ ràng, dù sao đã tặng vũ khí với hộ giáp thì không có lý nào không cho người khác dùng."
Thế à, cho nên chúng ta mang Lăng Thị đại nhân đi cùng, kỳ thực là đang lách luật? Thì ra bọn họ không thể trở về, đây là khái niệm con gái đã gả đi rồi thì không được về nhà mẹ đẻ?
"Đây phải chăng không đảm bảo lắm? Các cậu không thể hỏi sau à?"
Tôi cảm thấy hỏi đối phương trước có thể đi hay không thì phải phép hơn, đi rồi mới bị nói không được, chẳng phải rất lúng túng?
"Hỏi xong nếu bị từ chối thì không thể giả vờ không biết sau đó chất vấn bất hợp lý nữa, chúng ta cũng có thể thuận tiện thăm dò thái độ của đối phương, cùng lắm là để Lăng Thị tự mình trở về, không có tổn thất gì."
Lạc Thị trả lời vấn đề này, Phạm Thống một mặt cảm thấy cách ứng đối này rất vô sỉ, mặt khác cũng nhớ tới một chuyện.
"Khoan đã, Tiểu Ngân vừa mới nói đi theo người hầu, xem như nằm trong phần rõ ràng, vấn đề là Lăng Thị đại nhân bây giờ chẳng phải không có chủ nhân?"
Các cậu nói cứ như ngài ta đã nhận Lạc Thị làm chủ vậy, nhưng rõ ràng không có mà! Chắc không phải đã nhận rồi mà tôi không biết nhé? Nếu các cậu ngay cả tin tức này mà cũng giấu tôi, đó thật sự không coi tôi là một thành viên của Thần Vương Điện rồi!
"Xác thực không có, nhưng không nói thì ai biết được? Người người đều cho rằng Thiên Huyễn Hoa đương nhiên là hộ giáp của Quốc Chủ Đông Phương Thành. Hơn nữa nếu tạo thành hiểu lầm này, bọn họ từ chối Thiên Huyễn Hoa nhập cảnh tương đương với yêu cầu một Quốc Chủ đến chỗ bọn họ còn phải tháo bỏ vũ trang, làm ra yêu cầu này nghe lên vừa giống như có ý đồ xấu vừa lại thất lễ, đúng chứ?"
Lạc Thị cười cười nói như vậy, thế là Phạm Thống cũng không biết nên bình luận chuyện này thế nào nữa.
Vấn đề là cậu xác thực không khác gì nhập cảnh mà không có vũ trang! Cậu không có vũ khí cũng không có hộ giáp, mọi người có phát hiện chuyện này hay không! Tôi cho rằng cái gọi là khảo sát du lịch chính là vừa đi du lịch vừa ở đó nghiên cứu, nhưng sự thực chứng minh tôi hình như quá ngây thơ rồi. So với tìm hiểu cách làm của các cậu, không bằng trực tiếp nói với tôi có cái gì tôi làm được đi...
"Nếu không có vấn đề, chúng ta có thể đi xuống rồi."
Lúc này Lăng Thị lạnh nhạt thúc giục, Phạm Thống vội vàng hỏi ra hai vấn đề cuối cùng.
"Trước khi trở về tôi rốt cuộc không cần phụ trách cái gì? Còn nữa, tôi mang theo A Pu với Trầm Nguyệt đi liệu có vấn đề hay không?"
Tôi là nói sau khi đi rồi tôi phải phụ trách cái gì! Chắc không phải chỉ có ở lúc tình huống không ổn thì yêu cầu Trầm Nguyệt mang chúng ta trở lại chứ? Và hai thứ trên người tôi tuyệt đối là thần khí cao giai, Đại Vương có khả năng mặc kệ sao?
"Tiền bối, chúng ta là đi cùng Quốc Chủ bệ hạ, cũng xem như là đại biểu Đông Phương Thành, cho dù đối phương yêu cầu vũ khí cao giai phải có đăng ký, cũng sẽ không chủ động đòi lục soát người."
Kim Thị nói như vậy, Phạm Thống thì vẫn bất an như cũ.
"Vậy lỡ không bị phát hiện, các cậu có nghĩ đến xử lý thế nào không?"
Chắc sẽ không bị tịch thu chứ! Ở thế giới của tôi hải quan phát hiện đồ cấm đều sẽ bị tịch thu a a a!
"Kỳ thực hiện nay Huyễn Thế vẫn chưa có thợ rèn có thể chế tác ra khí cụ có thể biến thành người, cho nên người Hồi Sa đều sẽ không quá để tâm đối với vũ khí trên người chúng ta, đối với bọn họ mà nói cái đáng chú ý chỉ có vũ khí cao giai do bọn họ lưu nhập vào Huyễn Thế thôi."
Kim Thị nhiệt tình giải thích kỹ hơn, đơn giản mà nói thì là "Huyễn Thế không làm ra được thứ gì tốt, ngoại trừ cái chúng ta tặng cho bọn họ, cái khác đều không cần đề phòng."
"Ồ... tôi không hiểu rồi."
Phạm Thống vừa gật đầu, vừa lại nghĩ đến một chuyện.
Hử? Khoan đã, A Pu với Trầm Nguyệt chẳng phải cũng là thần khí của Hồi Sa chuyển qua?
Bây giờ Trầm Nguyệt là linh thể ký túc ở trong tua rua, tương đối không cần lo lắng bản thể sẽ bị nhận ra, nhưng A Pu thì sao? Loại vũ khí phất trần này phải chăng rất hiếm?
Vấn đề này, so với hỏi bọn họ, không bằng trực tiếp hỏi Puhahaha nhanh hơn. Phạm Thống là nghĩ như vậy.
"A Pu, ngươi ở Hồi Sa có nổi tiếng không?"
Sau khi hắn sử dụng giao tiếp tâm linh dò hỏi, tiếng trả lời của Puhahaha nghe lên có mấy phần khinh thường.
"Đương nhiên rất nổi tiếng. Ngươi rốt cuộc có hiểu rõ giá trị của bổn phất trần hay không, bổn phất trần thế nhưng là một trong những thần khí chỉ có vẻn vẹn mấy thanh trên thế giới, đã nói cái giá ngươi mua được hồi đó coi như là chuyện may mắn nhất trong đời ngươi rồi."
Ta không phải đang thảo luận ngươi có đáng với cái giá hồi đó hay không! Hay là hồi đó bị bán giá rẻ như thế kỳ thực làm ngươi rất tổn thương?
"Ta biết ngươi cực kỳ ghê gớm, nhưng điều ta muốn biết là ngươi liệu có dễ nhận ra hay không? Chúng ta đi Hồi Sa liệu có bị nhận ra ngay lập tức hay không? Vũ khí phất trần ở Hồi Sa có nhiều không?"
"Không biết. Bổn phất trần chưa từng quan tâm những vũ khí khác, sao biết được loại chuyện này."
Vậy ngươi rốt cuộc quan tâm những cái gì! Có thể nói ra xem không!
"Rốt cuộc muốn xuất phát chưa?"
Lăng Thị hiển nhiên đã chờ đến khó chịu, Phạm Thống hơi run lên một cái sau đó vội vàng gật đầu.
"Vậy thì xuống theo thứ tự, ai trước?"
Nhất định phải nhanh như vậy sao? Tôi vẫn chưa hỏi xong! Nếu A Pu không rõ tình huống, ít nhất để tôi hỏi Trầm Nguyệt xem đã?
"Nghe nói bị hút xuống rất kích thích, chắc vui lắm đây, chẳng qua ta không muốn làm người đầu tiên, các ngươi trước đi."
Quốc Chủ bệ hạ đã mở miệng rồi, Lăng Thị lại không có ý hành động trước, hai đại diện Thị đương nhiên chỉ có thể ngoan ngoãn xếp phía trước.
"Tiền bối, để tôi nhảy trước đi! Nếu phía trước có nguy hiểm tôi sẽ cố hết sức báo cho các ngài trước khi chết!"
Kim Thị dũng cảm xung phong làm người đầu tiên nhảy xuống, Phạm Thống thì không nhịn được muốn mở miệng nói mấy câu.
"Bây giờ là dựa vào bối phận để nhảy sao? Càng thâm niên càng xếp trước nhất?"
"Nếu như vậy sau khi Tiểu Kim nhảy xuống, chúng ta phải cách bao lâu mới có thể nhảy? Không có tin tức có khi là chết rồi mà không phải an toàn?"
Lạc Thị nhíu mày, Trầm Nguyệt nghe bọn họ nói chuyện nãy giờ cuối cùng cũng không nghe nổi nữa.
"Làm gì có nguy hiểm! Ta đã ở đây rồi, các ngươi coi ta là cái gì hả! Đi xuống hết cho ta!"
Thiếu nữ hóa thân ra mắng một câu, chỉ làm một việc rồi lại chui vào trong tua rua - - việc đó chính là thi triển ma pháp quét toàn bộ xuống thông đạo.
"Ơ Ơ - - sao mọi người đều nhảy xuống hết rồi, vậy có ổn không?"
Kim Thị đi đằng trước hiển nhiên có chút kinh hoảng, tiếp đến bởi vì tiếng gió rít trong thông đạo quá lớn, khiến cho người trước người sau nói cái gì, Phạm Thống đều nghe không rõ.
Trò giải trí giật gân gì đây! Tàu lượn siêu tốc tốt xấu gì cũng có đai an toàn, đây rõ ràng là ống trượt cao tốc còn va lên đập xuống! Mặc dù vừa rồi khẩn cấp túm phù chú làm chút bảo hộ, va đập sẽ không bị thương, nhưng tôi cảm thấy người nào có dạ dày yếu có khi sẽ ói mất, rốt cuộc còn bao nhiêu khúc cua nữa - -!
"Phạm - - thông đạo -- chắc là - -"
Lúc này Lạc Thị hình như hét lên gì đó với hắn, nhưng mà bên tai Phạm Thống đều là tiếng gió thét gào, không nghe thấy cả câu đang nói gì.
Cậu muốn nói lời gì không thể không nói với tôi nhưng lại không nói sớm cho tôi hả! Không thể dùng phù chú hay là phương pháp gì để thông báo à? - - Ơ?
Phạm Thống đột nhiên mất đi cảm giác bị cường phong bao vây, mà khi hắn cảm nhận được trọng lực một lần nữa thì đã ở trạng thái rơi xuống.
Đây là từ tàu lượn siêu tốc không có đai bảo vệ đột nhiên biến thành rơi tự do chân chính sao! Khoan đã! Phù chú của tôi - -
Mắt thấy mình sắp tiếp xúc thân mật với mặt đất rồi, nhưng Phạm Thống không kịp móc ra một tấm phù chú để tự cứu mình, chỉ muốn nhắm mắt không muốn nghĩ xem va đập sẽ đau cỡ nào. Chẳng qua trước khi té xuống đất, một luồng sức mạnh êm ái từ mặt đất đẩy lên, chống đỡ thân thể rớt xuống của hắn, bởi thế lực rơi của hắn không có nặng như tưởng tượng, hơn nữa là đè lên người khác mà không phải mặt đất.
Người bị hắn đè lên làm đệm thịt, đương nhiên là Kim Thị đã xuống đầu tiên.
"Ồ, tôi vốn định giúp, nhưng kỹ thuật hình như không đủ tốt, thật là ngại quá."
Tiếng của Kim Thị mang theo áy náy, Phạm Thống thì vừa nói xin lỗi thành không sao đâu, vừa chật vật đứng lên.
Phù, may mà có Tiểu Kim giúp, bằng không cho dù trên người tôi có bảo hộ chú, va đập vẫn sẽ đau... Đúng rồi, Lạc Thị với Lăng Thị đại nhân đâu?
Nhớ tới hai đồng bạn khác, Phạm Thống vội vàng ngẩng đầu nhìn, đúng lúc nhìn thấy Lạc Thị đang mỉm cười, cùng Lăng Thị nhẹ nhàng đáp xuống. Bọn họ xuống như đang bước xuống bậc thang trong suốt, nhìn thái độ ung dung, hiển nhiên sớm đã biết sau khi ra khỏi thông đạo sẽ từ trên cao rơi xuống, nên đã chuẩn bị sẵn sàng.
Vậy nên... Lạc Thị chẳng lẽ điều cậu muốn nói với tôi trong thông đạo là cái này sao? "Sau khi ra ngoài là rơi tự do đấy, trước khi xuất phát quên nói cho cậu, ha ha ha" phải vậy không? Mặc dù tôi bây giờ không bị gì, nhưng các cậu dùng tư thái như thần tiên giáng trần này, vẫn là khiến tôi thấy khó chịu...
"Có vẻ các cậu không bị thương? Hê hê, thật là tốt quá, đại diện Thị của bổn quốc quả nhiên đều là nhân tài hiếm có, ta đã biết đây không thành vấn đề đối với các cậu mà."
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Lạc Thị vững vàng bước lên mặt đất, việc đầu tiên cậu làm chính là quay sang hỏi thăm bọn họ một câu, đáng tiếc Phạm Thống chỉ muốn lấy phất trần làm chổi lông gà nện xuống đầu cậu.
Lúc này còn nghe thấy hê hê, đặc biệt cáu! Nếu đã là nhân tài hiếm có, vậy có cần thăng lên Thị chính thức không?
"Quốc Chủ bệ hạ quá khen rồi. Bởi vì không có chuẩn bị tâm lý, chúng tôi không thể đáp đất một cách ưu nhã, không biết có làm mất mặt Đông Phương Thành hay không, đang muốn xin ngài trách phạt đây."
So với nỗi căm phẫn bất bình của Phạm Thống, Kim Thị thì cảm thấy mình không đủ tốt, không có tư cách tiếp nhận lời khen của Lạc Thị.
Này Tiểu Kim, nô tính của cậu có mạnh quá không đấy? Cho dù muốn tạo mặt mũi cho Lạc Thị, người của Hồi Sa cũng chưa qua đây, cậu nói lúc này, bọn họ cũng không nghe thấy!
"Loại chuyện này nếu cũng muốn trách phạt, hình như hơi quá nghiêm khắc nhỉ?... Ồ, xem ra người phụ trách xuất hiện rồi, Lăng Thị, làm dữ với bọn họ."
Sau khi Lạc Thị nhẹ nhàng gạt Kim Thị đi, chú ý thấy có người tiếp cận, lập tức hạ mệnh lệnh đơn giản với Lăng Thị.
Thế là khi đoàn người kia đi đến trước mặt bọn họ, hành lễ đồng thời xác nhận thân phận của bọn họ, Lăng Thị mặt vô biểu cảm lấy giọng lạnh lùng báo chức danh của ba người, giới thiệu Lạc Thị, đồng thời truy cứu trách nhiệm của đối phương.
"Để tìm hiểu tình huống Hồi Sa, Quốc Chủ bệ hạ dù trăm công nghìn việc vẫn rút ra thời gian đến thăm. Rõ ràng đã báo trước thời gian, xin hỏi bố trí an toàn bên ngoài thông đạo ở đâu? Kết giới phòng hộ ở đâu? Nếu bị thương các ngươi có thể chịu trách nhiệm không?"
Sau khi hỏi ba câu liên tiếp, Lăng Thị lại bổ sung một câu.
"Ta không cảm nhận được sự kính trọng và lễ nghi cơ bản, hay đây là muốn biểu đạt rõ sự "không hoan nghênh" đối với bọn ta?"
Ồ, làm dữ với bọn họ thật kìa! Ngay từ đầu đã làm dữ với bọn họ! Được thôi, tôi cũng cảm thấy đón khách quý thì không nên để người ta tự ứng phó độ cao sau khi ra khỏi thông đạo, nếu cứ im lặng chấp nhận thì giống như chúng tôi dễ bắt nạt lắm vậy, đúng là nên kháng nghị một chút. Công việc này cũng chỉ có thể giao cho Lăng Thị đại nhân, tôi với Tiểu Kim đều không có khí thế này, hơn nữa tôi còn sẽ nói ngược...
"Chúng tôi tuyệt đối không có ý bất kính nào đối với các vị khách quý, sự thật là xung quanh khu vực này không được ổn định, không tiện dựng kết giới, cho nên chúng tôi cũng đã báo trước tình huống sau khi ra khỏi thông đạo - -"
Bị Lăng Thị chất vấn, đối phương hình như rất hoảng hốt, mới giải thích được một nửa, lại bị Lăng Thị cắt ngang.
"Ý của ngươi là, Hồi Sa không thể làm bất cứ thay đổi nào vì an toàn của khách quý trong miệng các ngươi, bọn ta đến rồi thì tự chịu hậu quả, phải thông qua khảo nghiệm mới có tư cách đứng ở trên đất của các ngươi?"
"Không, không phải! Đại nhân ngài đừng hiểu lầm, bọn tôi, bọn tôi..."
Các người làm sao lại phái tới một tên nói chuyện cũng không nên hồn? Đừng nói cho tôi chỉ có hắn đã học ngôn ngữ của Đông Phương Thành đấy nhé, phải có người khác học nữa chứ? Mồm miệng của người phụ trách tiếp đón phải lợi hại một chút mới đúng, mới thế này đã đầm đìa mồ hôi, vậy phải làm sao giao thiệp ngang hàng? Lạc Thị sẽ cười thầm trong lòng các người thật dễ ứng phó, sau đó sẽ xem thường các người đấy!
"Là sơ sót của chúng tôi, chúng tôi xin tạ lỗi với ngài, xin ngài - -"
"Từ từ, ngươi có thân phận gì? Ngươi có thể đại biểu ai để xin lỗi? Trả lời vấn đề của ta."
Ơ? Xin lỗi còn không được sao?
"Ngươi kinh ngạc cái gì, xin lỗi đương nhiên không được, nếu như không có bảo hộ chú, ngươi chẳng phải suýt nữa đã té chết sao?"
Dọa chết ta rồi, A Pu ngươi đột nhiên mở miệng làm gì... Vậy ngươi vừa rồi vì sao không giúp ta? Bởi vì có bảo hộ chú? Nói đến, nếu xin lỗi không thể giải quyết vấn đề, vậy muốn giải quyết thế nào?
"Có thể xin các ngài vào trong đây nghỉ ngơi một lát trước, chờ chúng tôi trình báo vấn đề với đại nhân phía trên, rồi mới chính thức tạ lỗi được không? Đây là lần đầu tiên chúng tôi tiếp đón khách quý từ Huyễn Thế, có lẽ có rất nhiều chỗ không được chu toàn, hi vọng Quốc Chủ bệ hạ có thể cho chúng tôi cơ hội bù đắp."
Người phụ trách ban đầu hình như đã hoảng loạn không nói được gì rồi, cho nên người bên cạnh nói giúp lời này. Nghe vậy, Lăng Thị nhìn Lạc Thị, thấy Lạc Thị gật đầu, mới chấp nhận đề nghị của bọn họ.
Tôi đã bảo người phụ trách ban đầu là sai rồi đi? Các ngươi vì sao không thể phối hợp trước rồi mới ra sân đây?
Thấy bọn họ tạm thời không ồn ào nữa, Phạm Thống lúc này mới bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Bên ngoài thông đạo Trầm Nguyệt, được bao quanh bởi một vùng đất trống, cũng chính là vị trí hiện giờ của bọn họ. Nhìn ra ngoài, là một số kiến trúc vật với lều dựng tạm, người vây xem không biết có phải là nhân viên tương quan hay không.
Theo như Kim Thị nói, những người chờ ở đây hẳn đều là người của Tồn Thức Cung. Đối với tổ chức này, Phạm Thống cũng chỉ phổ cập một ít tri thức, không tính là rõ lắm.
Khi mới bước lên đất của Hồi Sa, hắn vẫn chưa cảm nhận được bầu không khí dị thế giới mãnh liệt gì. Ngoại trừ không khí tương đối trong lành, thân thể hình như nhẹ nhõm hơn, ở đây nhìn sơ không có khác biệt quá lớn với Huyễn Thế, cư dân cũng không có hình thù kỳ quái.
Ngoại trừ nhân viên làm việc có cảm giác không đáng tin cậy lắm, trước mắt trái lại không phát hiện chỗ quỷ dị nào. Đương nhiên, nếu đối phương có mưu đồ, không dễ gì ngay từ đầu đã bộc lộ ra, vẫn phải chú ý nhiều hơn xem có manh mối gì hay không.
Có khi người ta thật sự chỉ là muốn thu nạp lương thực với số lượng lớn, cho nên đơn thuần lấy danh nghĩa du lịch thu hút cư dân Huyễn Thế mang theo lương thực để giao dịch với bọn họ. Đã nhiều năm như vậy rồi, dân cư người ta cũng có khả năng gia tăng, lương thực bởi thế trở nên thiếu thốn, cho ra hạ sách này cũng không thể trách được đi?
Phạm Thống thực sự nghĩ không ra giao dịch du lịch của Hồi Sa có thể ẩn chứa cái bẫy gì. Huyễn Thế ngoại trừ lương thực, hình như cũng không có thứ gì để bọn họ mưu đồ.
Vốn hắn từng nghĩ, dưới trạng thái nhiều năm thiếu thốn lương thực, nhân dân Hồi Sa liệu có ham muốn đất đai của Huyễn Thế, muốn di dân hoặc xâm lược hay không, nhưng nghe nói không khí của Huyễn Thế rất khắc nghiệt với người Hồi Sa, căn bản không thích hợp ở lâu, bởi thế hắn tạm thời loại bỏ khả năng này, định để đầu óc xả hơi cho người thông minh hơn suy nghĩ.
"Vậy thì, xin ngài chờ trong giây lát, chúng tôi đi mời Linh Mộng đại nhân tới."
Bọn họ được xếp vào một cái lều rộng rãi, sau khi đối phương dâng trà nước bánh ngọt rồi lập tức cáo từ.
Lạc Thị dùng mắt ra hiệu, Lăng Thị lập tức dựng một kết giới cách âm đơn giản, sau đó bọn họ liền bắt đầu thảo luận.
"Thế nào? Nói thử cách nhìn của các ngươi đi."
"Chuẩn bị tiếp đón không chu đáo, so với nói là sơ sài, không bằng nói là chưa được huấn luyện tốt, phần nhiều là người không rõ tình huống?"
Lạc Thị vừa hỏi, Kim Thị liền lên tiếng trước tiên, Lăng Thị cũng phát biểu ý kiến.
"Xem ra Đại Vương và Tế Vũ phu nhân đều không ở đây, khi Quốc Chủ Đông Phương Thành đến thăm, vậy mà không có người địa vị ngang hàng ở đây, bọn họ cần một giải thích hợp lý."
"Đúng vậy, ta tịch mịch quá, vốn tưởng sẽ có nghi thức đón tiếp rầm rộ, đến thăm Tây Phương Thành đã không được dàn trận chào đón rồi, vốn tưởng ở đây sẽ có."
Lời của Lạc Thị khiến Phạm Thống không nhịn được muốn truy hỏi.
"Cậu không muốn được dàn trận thế nào?"
"Như là đội xe hoặc là đội ngũ sĩ binh đã được huấn luyện ra nghênh đón, khung cảnh bố trí hoa lệ, tốt nhất là còn có tiệc rượu vân vân, thoạt nhìn giống như đã tốn rất nhiều tiền vì ta, có vẻ rất xót ruột - - ôi, Narsi vậy mà trực tiếp nói với ta không thể chuẩn bị những cái này cho ta, ngay cả khui rượu vì ta hắn cũng chê lãng phí, sao hắn có thể keo kiệt như vậy nhỉ."
Vậy cậu rốt cuộc muốn nhìn thấy bày trận hay thuần túy chỉ là muốn khiến người khác xót ruột hả? Nếu như là cái sau, vậy cũng phải là Narsi tốn tiền, cậu mới có cảm giác đi!
"Mặc dù ở đây không có bố trí rầm rộ như Quốc Chủ bệ hạ mong muốn, chẳng qua tôi cảm thấy bọn họ không tính là keo kiệt đâu, bởi vì bọn họ ngoại trừ dâng trà, còn đưa bánh ngọt, ở nơi thiếu thốn lương thực này, bánh ngọt tuyệt đối là vật phẩm xa xỉ, bởi vì không dễ lấy được nguyên liệu, có tiền còn chưa chắc mua được."
Lời của Kim Thị khơi lên hứng thú cho Phạm Thống, thế là hắn lập tức bỏ qua chất vấn về bày trí, chuyển sang Kim Thị hỏi.
"Bánh ngọt này khoảng bao nhiêu tiền? Tiểu Ngân ngươi biết không?"
"Phải xem chủng loại. Chẳng qua chỉ cần làm tốt, có lẽ một phần đã ngang bằng thu nhập một năm của người bình thường. Bởi vì thiếu lương thực, người giàu có và vương tộc ở Hồi Sa rất ít tổ chức tiệc tùng cỡ lớn, cho dù có, trong buổi tiệc đại khái cũng sẽ không cung cấp đồ ăn được lấy tự do, tôi nghe nói như vậy."
Tôi còn tưởng người giàu ở Hồi Sa vẫn có thể tổ chức tiệc tùng như thường, làm một ít bánh ngọt ăn đến no để khoe mức độ giàu có của mình, rốt cuộc là bọn họ không chi nổi hay là làm như vậy sẽ khiến mọi người phẫn nộ, cho nên không dám làm?
"Phạm Thống, cậu thì sao?"
Tôi cái gì? Tôi... à, muốn nghe ý kiến của tôi? Cậu vậy mà muốn nghe ý kiến của người ngoài nghề như tôi? Nhưng lời tôi nói có giá trị tham khảo hay không? Hơn nữa tôi căn bản không nhìn ra gì cả...
"Linh Mộng tiểu nhân là ai vậy? Là tiểu nhân vật nào sao?"
Dưới bất đắc dĩ, Phạm Thống đành hỏi chuyện mình không rõ. Bởi vì lúc nghiên cứu tư liệu không nhìn thấy cái tên này, hắn cảm thấy người khác có khi sẽ biết.
"Ta chưa từng nghe nói đến nhân vật này..."
Lạc thị dường như cho rằng người không được nhắc đến trong tư liệu không đáng đặc biệt chú ý, Kim Thị với Lăng Thị cũng không biết người này là ai, bởi thế bọn họ liền suy đoán vị "đại nhân" sắp xuất hiện này là người mới, đảm nhiệm chức vụ đặc biệt trong Tồn Thức Cung.
"Người đến rồi sẽ biết, nếu như lại là một tên khiến người cảm thấy thiếu thành ý, Lăng Thị ngươi cứ tiếp tục làm dữ với đối phương đi."
Sau khi thảo luận sơ bộ, Lạc Thị đã quyết định xong phương châm tiếp theo. Phạm Thống cảm thấy mình chỉ là đến xem kịch, hắn tức thì cảm thấy bất lực.
Dọa một tên đi, liền đổi sang một người lợi hại hơn đến, đúng không?
"Mục tiêu của các cậu đừng nói là làm dữ đến khi Đại Vương không đến mới thôi nhé?"
"Ha ha ha, Phạm Thống cậu nghĩ quá nhiều rồi, mặc dù ta rất tò mò chuyện vương tộc Hồi Sa là hậu duệ của thần, nhưng mục đích chúng ta đến đây chỉ là muốn tìm hiểu ý đồ của Hồi Sa đối với chúng ta, có thể gặp mặt hay không căn bản không phải trọng điểm. Cứ tiếp tục làm dữ vô cớ như vậy, đến lúc đó trái lại sẽ biến thành chúng ta đuối lý đấy."
Tốt quá, tôi còn định nói nếu lát nữa các cậu muốn bắt đầu chê trà hơi nguội bánh quá ngọt, tôi sẽ giả vờ không quen biết các cậu... Đương nhiên tôi cũng chỉ là nghĩ mà thôi, thật hi vọng người sắp đến có thể xử lý cục diện, bầu không khí này khiến người căng thẳng quá.
Đối phương đến khá nhanh, sau khi chú ý thấy tiếng bước chân, Lăng Thị liền thu lại kết giới cách âm, mọi người cũng thức thời ngừng nói chuyện quan trọng.
Sau khi người hầu bên ngoài thông báo, một thiếu nữ đi vào trong lều dưới sự bao quanh của nhiều người. Từ kiểu cách này xem ra, thiếu nữ chính là "Linh Mộng" được nhắc tới vừa rồi, chẳng qua người đi vào cùng cô có mấy người thoạt nhìn đặc biệt khác.
Phạm Thống không biết loại cảm giác quái dị đó là chuyện làm sao, mấy kẻ trùm đầu kia hình như không giống người bình thường, khiến hắn không nhịn được muốn nhìn lâu hơn.
Ngay cả hắn cũng chú ý thấy, người khác đương nhiên sẽ không bỏ sót. Lạc Thị lẩm bẩm một câu "Phụ Hồn Sứ", đây mới khiến Phạm Thống nhớ tới trong tư liệu xác thực có cái tên này.
Tôi đã đọc rồi! Tôi nhớ tôi đã đọc được trong tư liệu! Nhưng mà... nội dung viết gì vậy nhỉ? Có xem nhưng không có nhớ, quên quá triệt để rồi, bây giờ lại không tiện hỏi người khác trước mặt đối phương...
Hắn đang ảo não vì trí nhớ mình không tốt, tiếng của Puhahaha đã truyền vào trong đầu hắn.
"Ngươi có vấn đề thì không biết hỏi bổn phất trần sao? Bổn phất trần đang ở đây, ngươi còn muốn cầu trợ người khác?"
Ờ ha! Còn có ngươi để hỏi! Ngươi cũng tính là người bản địa mà? Nhưng mà chẳng phải ngươi không quan tâm đến mấy chuyện không quan trọng, cho dù chú ý có khi cũng quên sạch sao...
"Ngươi rốt cuộc có muốn hỏi hay không?"
Hơ, lại bị nghe thấy rồi. Ta không có ý âm thầm nói xấu ngươi đâu.
"Ta muốn hỏi chứ, ngươi biết Phụ Hồn Sứ là gì không?"
"Đó là thủ hạ mà chỉ có vương tộc Hồi Sa mới có thể chế tác, cần bỏ vào tinh khí để chế tác. Thông thường là con rối, lấy một cái lõi làm bản thể, rồi thêm chút hình thù."
Ngươi nói như vậy, ta hình như có chút ấn tượng rồi. Phần lớn Phụ Hồn Sứ đều là con rối cấp thấp, sau khi chết sẽ tự nhiên tiêu tan đúng không? Điều này hình như có chút tương tự cư dân tân sinh.
"Bọn chúng sau khi chết sẽ biến mất, chỉ có bản thể sẽ lưu lại, nếu bản thể cũng tổn hại thì không quá có khả năng phục hồi giống như cũ. Phần lớn mà vương tộc Hồi Sa chế tác đều là Phụ Hồn Sứ cấp thấp, bởi vì như vậy có thể làm nhiều hơn, cũng không cần tốn quá nhiều tinh khí."
Ơ? Sao ngươi lặp lại những điều ta đã nhớ tới? Vừa rồi chẳng phải ta... Ta biết rồi, cảm ứng nội tâm bất ổn định giữa chúng ta vừa rồi lại đứt đoạn đúng không, tình huống này thật là phiền, rốt cuộc khí hóa xảy ra vấn đề gì?
Nghĩ đến đây, Phạm Thống không nhịn được lại ủ rũ.
"A Pu chuyện ngươi nhớ được cũng không ít mà, ta tưởng ngươi đã quên sạch chuyện quá khứ rồi."
Bởi vì cảm ứng nội tâm đứt đoạn, Phạm Thống đành dùng giao tiếp tâm linh để nói chuyện với Puhahaha.
"Bổn phất trần nào có quên sạch, ngươi vì sao lại nghĩ như vậy?"
"Ngươi ngay cả em gái mình cũng quên, ta thực sự không cảm thấy ngươi sẽ nhớ chuyện trước kia..."
"Quên nó cũng không phải chuyện gì ghê gớm."
Vậy sao! Không phải nói như vậy đi! Ý ngươi là mấy thứ như Phụ Hồn Sứ gì đó còn quan trọng hơn em gái ngươi, cho nên ngươi mới nhớ? Trong lòng thần khí như ngươi thật sự chứa được những sự vật không có một chút uy hiếp này sao?
"Bổn phất trần gần đây có dần dần động não nhớ tới một số chuyện rồi, Phạm Thống chết tiệt ngươi đừng đoán bậy."
Cảm ứng nội tâm lại kết nối rồi? Vậy thì tốt, cho nên ngươi nhớ tới chuyện liên quan đến em gái mình rồi sao? Và ý của ngươi là trước đó ngươi không có động não?
"Bổn phất trần đang ngủ mà! Ngủ thì làm sao động não? Ta có nhớ ra cái gương nát đó hay không thì quan trọng lắm sao? Ngươi quan tâm nó như vậy làm gì!"
A... tức giận rồi? Ta đâu có quan tâm cô ta, ta là quan tâm thái độ của ngươi đối với người ta! Vũ khí với hộ giáp phải chăng không có quan niệm người nhà, nếu như vậy, ngươi vì sao lại chịu thừa nhận cô ta là em gái ngươi?
"Bổn phất trần đi ngủ đây, ngươi phiền quá."
Vậy mà bởi vì không muốn trả lời cho nên chọn đi ngủ! Vậy lát nữa nếu như ta có vấn đề muốn hỏi thì làm sao!
Vì bất đắc dĩ, Phạm Thống chỉ có thể đưa chú ý trở lại cuộc giao thiệp trước mắt. Lúc hắn nói chuyện với Puhahaha, hai bên đã hoàn tất giới thiệu sơ bộ, cũng đã nói không ít lời khách sáo. Bởi vì không tập trung nghe, hắn chỉ lưu ý đến chức danh của thiếu nữ là Cung Chủ Tồn Thức Cung, vừa rồi bọn họ đã nói gì, Phạm Thống hoàn toàn không biết.
Theo như bầu không khí ở hiện trường, Lạc Thị hình như muốn thử giao thiệp với thiếu nữ tên là "Linh Mộng" này, cho nên không vội đuổi cô đi. Cung Chủ Tồn Thức Cung cũng tính là người có địa vị, mặc dù không thể sánh với Quốc Chủ Đông Phương Thành, nhưng Lạc Thị hình như không định so đo quá nhiều.
"Tế Vũ phu nhân suy nhược hay đau bệnh, cho nên không tiện đích thân đến đây. Phu nhân ủy quyền để tôi làm người đại diện của người, nếu như các ngài có chuyện muốn hiệp thương với người, tôi có thể truyền đạt."
Lúc này Linh Mộng nói như vậy, hiển nhiên đề tài trước đó của bọn họ là đang dò hỏi chuyện của Tế Vũ phu nhân.
Nói đến Tế Vũ phu nhân... tôi nhớ cũng là vương tộc, hình như là... em gái của Đại Vương? Là em gái hay là vợ nhỉ? Nếu như là em gái, vì sao gọi là phu nhân? Trước khi đến tôi hình như thật sự không xem tư liệu kỹ lắm, giả như phần tư liệu đó là đề thi cuối kỳ, tôi thi xong có khi chỉ lấy được bốn mươi điểm...
"Người phụ nữ kia là em gái của Liệt Thôi, mới không phải vợ, Phạm Thống ngươi thật thiếu tri thức."
Lại mắng ta? Ngươi chẳng phải nói muốn ngủ sao?
"Bổn phất trần vừa mới bắt đầu ngủ, đã nghe thấy ngươi lảm nhảm trong lòng, còn không phải tại ngươi quá ồn."
...
Được rồi đều là ta sai ta biết rồi. Nhưng ngươi không thể bắt ta đừng suy nghĩ đi? Vậy chuyện liên quan đến Tế Vũ phu nhân, ngươi còn biết những gì?
"Ta ngay cả chuyện của em gái mình cũng không biết, thì làm sao biết được em gái người khác."
Đây... hình như cũng có lý. Em gái ngươi nghe thấy rốt cuộc sẽ vui hay buồn? Lấy tiêu chuẩn thấp của Trầm Nguyệt, có khi cô ta sẽ cảm thấy rất vui...
Vậy vì sao gọi là phu nhân?
"Bổn phất trần đã nói không biết rồi. Lúc đó hình như là Tế Vũ tiểu thư, ai biết về sau vì sao đổi lại."
Ồ! Ngươi nói như thế ta mới phát hiện, vậy lúc ngươi còn ở Hồi Sa những người này đã có rồi! Lúc trước, khi xem tư liệu ta đã nghĩ, Đại Vương Liệt Thôi sống lâu như thế cũng quá đáng sợ rồi đi, vương tộc thật sự đều có thể bất lão bất tử như vậy? Bọn họ thật sự không phải cư dân tân sinh sao?
"Phạm Thống cái tên đần này, thứ mà cái gương nát kia làm ra mới gọi là cư dân tân sinh, Liệt Thôi với em gái của hắn đã sống ở trên đời này từ trước khi bọn ta xuất hiện rồi, dùng tóc nghĩ cũng biết vương tộc không phải cư dân tân sinh được chưa?"
Nhưng vương tộc chết rồi liền có thể lấy làm cư dân tân sinh mà!
Bởi vì không cam tâm bị mắng là đần, Phạm Thống cố gắng tìm ra khả năng khác.
"Vậy cũng phải giết chết được mới được, hơn nữa bọn ta từ rất lâu trước kia đã rời khỏi Hồi Sa rồi, ngươi đừng không thừa nhận mình ngốc nữa."
... Xin lỗi, là ta ngốc. Ta ngốc đã vậy còn không chịu khó đọc sách. A chết rồi, bọn họ lại nói đến đâu rồi?
Thân là quan viên đi cùng Quốc Chủ đến vùng đất khác, khi người hai bên tiếp xúc thì lại lơ đễnh không chú tâm, thực sự là hành vi không nên. Phạm Thống tự kiểm điểm một chút sau đó lập tức chú ý lắng nghe đàm thoại của bọn họ.
"Cung Chủ năm nay mấy tuổi nhỉ? Ta không rành đoán tuổi của người Hồi Sa, nhưng cô thoạt nhìn hình như rất trẻ, người có thể được Tế Vũ phu nhân ủy thác trọng trách, ắt hẳn rất có năng lực?"
Lúc này Lạc Thị cười hỏi như vậy, Phạm Thống tức thì lại không nhịn được lẩm bẩm trong lòng.
Quốc Chủ bệ hạ, đừng trêu ghẹo quan viên nơi khác! Tự dưng hỏi tuổi của một mỹ thiếu nữ, không cảm thấy lạ chỗ nào sao! A, cô ta vậy mà còn đỏ mặt rồi! Bầu không khí bây giờ là sao? Cô ta mấy tuổi thật sự rất quan trọng? Điều cậu chân chính muốn hỏi là gì?
Giống như Lạc Thị nói, Linh Mộng thoạt nhìn là một thiếu nữ xinh đẹp khoảng chừng mười sáu tuổi. Dáng vẻ hơi đỏ mặt của cô lúc này thật giống như một cô gái bình thường đang thẹn thùng, chẳng giống đại nhân vật có thể quản lý cả Tồn Thức Cung chút nào.
Mà đối với câu hỏi này, cô cũng không lập tức cho đáp án.
"Quốc Chủ bệ hạ làm sao lại muốn biết tuổi của tôi?"
"Đột nhiên hỏi tuổi của cô xác thực có chút mạo muội, chẳng qua con người ta khá là trực tiếp, Cung Chủ khí chất xuất chúng, xinh đẹp động lòng người, ta chưa cưới vợ, nếu như tuổi tác tương đương, nói không chừng có thể tìm hiểu sâu hơn một bước?"
Lời Lạc Thị nói ra đã vượt quá phạm vi dự tưởng của Phạm Thống rồi, hắn phải cố hết sức khống chế vẻ mặt, tránh cho thất thố.
Bây giờ là chiêu gì vậy - -! Lạc Thị một Quốc Chủ bệ hạ như cậu, bị tiếng sét ái tình với một thiếu nữ mới gặp lần đầu sao? Đây chẳng phải chính là ý cầu hôn? Người của Hồi Sa chẳng phải không thể sống lâu ở Huyễn Thế sao? Tôi nhớ có chuyện này, với hoàn cảnh của Huyễn Thế bọn họ ở đó sẽ có vấn đề đi! Hay là cậu định dọn đến Hồi Sa ở? Cậu muốn cầu hôn, đã thương lượng với mọi người trước chưa - -
Phạm Thống một mặt hò hét trong lòng, mặt khác phát hiện Lăng Thị không chút phản ứng, Kim Thị cũng chỉ chớp mắt.
Khoan đã, các người là quá trấn định hay là các người lại thông đồng trước mà không nói với tôi? Hay bất luận Lạc Thị nói cái gì các người đều sẽ không coi là thật?
"Quốc Chủ bệ hạ... có hảo cảm với tôi sao? Vì sao vậy?"
Linh Mộng hơi sửng sốt, lập tức hỏi như vậy, Lạc Thị thì trả lời rất tùy hứng.
"Có lẽ là bởi vì khí chất của cô rất giống mẫu thân đã mất của ta chăng."
Đồ khốn này! Bất luận là bên nữ hay là mẹ cậu nhất định đều sẽ rất không vui! Hơn nữa giống chỗ nào? Rất giống mẫu thân trong lý tưởng của cậu sao?
"Cảm tạ lòng yêu mến của ngài, đáng tiếc tuổi của tôi còn lớn hơn ngài, sợ rằng không phải đối tượng kết hôn lý tưởng của ngài đâu."
Ha ha ha ha Quốc Chủ cầu hôn vẫn bị từ chối - - từ từ, cái gì? Cô còn lớn hơn Lạc Thị? Ta có nghe nhầm không? Vậy tuổi tác của người Hồi Sa rốt cuộc phải xem như thế nào!
"Xác thực rất đáng tiếc, nếu đã như thế, vậy thì trở lại đề tài ban đầu đi."
Thế là Linh Mộng rất phối hợp xem như không có chuyện vừa rồi, trực tiếp tươi cười giới thiệu với bọn họ sự vụ liên quan đến kế hoạch du lịch lần này.
Đầu tiên cô nói rõ nguyên nhân không tiện dựng kết giới phòng hộ gần lối ra vào thông đạo Trầm Nguyệt. Bởi vì gần lối ra kỳ thực có thể xem là một nơi không gian bị rạn nứt, kết giới dựng lên xong cũng sẽ bởi vì không gian giằng xé mà hư tổn, kiến trúc vật cũng bởi vì không duy trì được lâu cho nên không có xây dựng, chỉ ở lúc có người muốn trở về Huyễn Thế thì dựng lều tạm thời, hiệp trợ đối phương nhảy vào thông đạo.
Đối với thuyết minh của cô, bọn họ đương nhiên vẫn có mấy phần nghi vấn.
"Khí lưu chẳng phải là hút về phía Hồi Sa sao? Như vậy làm thế nào trở về, đi vào là ngược gió mà."
Vấn đề của Kim Thị cũng là điều Phạm Thống muốn hỏi.
"Đúng là ngược gió, nhưng kỳ thực lối vào khi trở về nằm ở gần mặt đất hơn, có khác với thông đạo lúc đến, cũng chính là trong thông đạo kỳ thực chia làm hai tầng trên dưới, chỉ cần đi vào tầng dưới thì sẽ được đưa về Huyễn Thế - - nhưng dưới tình huống không có Trầm Nguyệt hiệp trợ thì không đảm bảo bình an."
Ồ... May mà cô không nói lúc trước cư dân tân sinh đều là lấy chết trở về Huyễn Thế cho nên cô cũng không biết. Tôi vốn còn muốn hỏi nếu như người đi và đến là cùng lúc, liệu có tông vào nhau trong thông đạo hay không, xem ra vấn đề này không cần hỏi nữa, thì ra bên trong chia làm hai tầng trên dưới? Có lẽ là do quá trình đi xuống tốc độ cao quá kích thích, cho nên tôi không chú ý thấy...
Bởi vì hỏi người đương sự sẽ rõ hơn, Phạm Thống nhéo tua rua một cái, nhờ vào tiếp xúc để tiến hành giao tiếp tinh thần với Trầm Nguyệt.
"Trầm Nguyệt, thông đạo cao tốc kia thật sự chia thành hai tầng? Có nghĩa là bên Hồi Sa có lối ra lối vào khác nhau?"
"Cô gái kia chẳng phải đã nói rồi à? Ngươi vì sao còn muốn hỏi lần nữa?"
Bởi vì cô ta dù sao cũng là người xa lạ, ta không tin tưởng cô ta lắm...
"Ta cảm thấy lời của cô đáng tin hơn, hơn nữa chia thành tầng trên tầng dưới nghe lên rất thần kỳ, thông đạo này là do cô làm ra? Cảm giác thật lợi hại."
Sau khi hắn nói như vậy, giọng điệu của Trầm Nguyệt hiển nhiên có chút đắc ý.
"Nghiêm khắc mà nói là do ta tạo thành, sau đó trải qua một số chỉnh sửa. Kỳ thực bên trong còn có rất nhiều nhánh ẩn, chính là dùng để bắt cư dân tân sinh của thế giới khác qua đây, bình thường sẽ không mở ra, chuyện ngươi không biết còn nhiều lắm đấy."
Phản ứng sau khi được khen này... Cô với A Pu quả nhiên là anh em.
Phạm Thống có được cảm tưởng như vậy.
"Vậy thì cái gọi là không gian giằng xé kia, có ảnh hưởng đối với lữ khách hay không?"
Kim Thị hỏi tiếp chuyện này, Linh Mộng thì gật đầu.
"Có. Chẳng qua giằng xé là theo từng đợt, thời gian lữ khách đi qua lối vào khá ngắn, nếu vận khí đừng quá kém thì sẽ không sao. Ngoài ra, lữ khách hiện nay đều có lực lượng của Trầm Nguyệt bảo vệ, hẳn là có thể tránh được sự cố này."
Như vậy nghe lên, người lúc trước muốn đến Hồi Sa thật là vất vả. Có nhiều khả năng gặp phải nguy hiểm như thế, chẳng trách cư dân nguyên sinh đều không dám tới...
Sau khi giải thích xong những cái này, Linh Mộng tỏ ý xin lỗi vì không có cung cấp nhiều bảo hộ hơn, đồng thời nói rõ bọn họ tính sai thời gian khách quý đến nơi. Lạc Thị hình như đã không còn hứng thú đối với đề tài này nữa, lập tức chấp nhận xin lỗi của cô.
Được rồi, cuối cùng cũng đổi đề tài rồi sao? Tiếp đến muốn nói cái gì? Hử? Bọn họ mang vào cái gì vậy?
Thấy bọn họ bê vào một khay gì đó giống như vòng tay, Phạm Thống nảy sinh mấy phần tò mò.
"Mọi lữ khách Huyễn Thế đến Hồi Sa, đều phải mang vòng tay mà chúng tôi chuẩn bị, khi rời khỏi mới do chúng tôi lấy xuống. Vòng tay có thể trợ giúp chúng tôi biết rõ hành tung của mỗi vị lữ khách, bởi vì các ngài là khách quý, chúng tôi sẽ không thu phí thuê mướn, chỉ cần đừng tự tháo ra, vòng tay là vô cùng an toàn."
Khi Linh Mộng đang thuyết minh, thái độ rất ôn hòa, nhưng mà giọng điệu của cô cho người khác cảm giác không được từ chối, khiến Phạm Thống bắt đầu suy nghĩ đồng bạn mình liệu có ý kiến hay không.
Mang vào rồi thì không thể tháo ra, cho đến khi trở về mới thôi? Nhưng như vậy thì lúc tắm rửa ngủ nghỉ sẽ không tiện lắm...
"Ồ, vậy đối với bọn ta thì có lợi ích gì?"
Trước khi Lăng Thị với Kim Thị hỏi, Lạc Thị đã mở miệng trước.
Tôi hi vọng cậu sẽ hỏi nếu tự tháo sẽ xảy ra chuyện gì. Chẳng lẽ cậu không tò mò sao? Không hỏi rõ thì không thể an tâm!
"Sau khi mang vòng tay, các ngài sẽ nghe hiểu lời cư dân Hồi Sa nói, lời các ngài nói ra cũng sẽ được phiên dịch thành ngôn ngữ Hồi Sa, du lịch ở Hồi Sa, tương thông ngôn ngữ hẳn là chuyện rất quan trọng.
Ơ, tôi đến bây giờ mới phát hiện cô nãy giờ là dùng ngôn ngữ Đông Phương Thành giao tiếp với chúng tôi! Vậy người của Tồn Thức Cung đều đã đặc biệt học qua sao?
"Công năng phiên dịch? Nguyên lý là gì?"
Cậu thật sự không hỏi nếu tự tháo sẽ xảy ra chuyện gì sao?
"Chúng tôi lợi dụng kỹ pháp đặc thù để phức chế ký ức ngôn ngữ của Huyễn Thế từ người cư dân tân sinh, tìm hiểu ngôn ngữ của Huyễn Thế, trải qua xử lý rồi bố trí ngôn ngữ Hồi Sa tương ứng lên vòng tay."
Nghe xong thuyết minh này, Phạm Thống đang ở trạng thái thả rông đầu óc, nghĩ không ra nên hỏi cái gì. Lần này người tò mò là Kim Thị.
"Kỹ pháp này nghe lên thật lợi hại, nếu như ký ức ngôn ngữ có thể phức chế sau đó bố trí vào người khác, phải chăng đại biểu cũng có thể phức chế ký ức khác? Ví dụ như ma pháp hoặc võ thuật gì đó?"
Oa, Tiểu Kim cậu đã hỏi một vấn đề khiến người toát mồ hôi đấy! Nếu có loại kỹ thuật này, người của Hồi Sa há chẳng phải đều có thể dễ dàng trở nên siêu mạnh?
"Làm không được, không gian mà ký ức ngôn ngữ chiếm khá nhỏ, cho nên mới có thể phức chế rồi cấy vào người khác, loài người tiếp thụ ký ức người khác có giới hạn, nếu quá phức tạp hoặc quá nhiều, lập tức sẽ sản sinh tình huống rối loạn và bài xích, xin chư vị yên tâm."
Nghe vậy, phản ứng của Kim Thị và Lạc Thị đều là nhìn Lăng Thị, dường như muốn chờ hắn phát biểu ý kiến mới quyết định có tin hay không.
"Ký ức công năng khác ngoài ký ức ngôn ngữ, nếu lấy từ người khác để nhồi nhét vào, loài người đúng là chịu không nổi."
Suýt nữa quên mất Lăng Thị đại nhân là chuyên gia về mặt ký ức. Nói như vậy, ký ức ngài lấy từ chỗ cư dân tân sinh là để ở đâu? Hay là loài người chịu không nổi, nhưng khí vật thì có thể?
Khoan đã, vậy còn chuyện Huy Thị chuyển giao toàn bộ ký ức cho tôi là thế nào? Sao lại chịu không nổi, tôi chẳng phải đã chịu nổi mà? Vấn đề này để hỏi Trầm Nguyệt thử xem...
Nghĩ tới nghĩ lui, Phạm Thống lần nữa chạm vào tua rua, dò hỏi việc kế thừa ký ức Huy Thị và cái phức chế cấy ghép này có gì khác nhau.
"Đương nhiên là khác. Cái tên lông đen kia là dùng tà chú khắc linh hồn của mình lên thân ngươi, hơn nữa là hiến dâng tự nguyện, sẽ không tạo thành bất cứ tổn thương thực tế nào cho ngươi, ký ức là kèm thêm, không phải trực tiếp cấy vào trong đầu như người phụ nữ kia nói."
"Cái gì? Vậy Huy Thị bây giờ phân ly ra rồi, chỗ ta sẽ không còn ký ức của hắn nữa à? Nhưng sao ta cảm thấy không phải như vậy? Ta vẫn biết kiếm thuật đó thôi!"
"Cái ngươi từng xem sẽ tự ghi nhớ lại, cái từng dùng cũng sẽ ghi lại."
Ồ... vậy đầu của ta là ổ C, Huy Thị là usb, cái từng nhìn thấy từng sử dụng đều sẽ lưu trữ tạm ở ổ C, về phần cấy ghép ký ức mà Linh Mộng nói chính là copy sau đó cài trực tiếp vào ổ C?
"Nhưng trong thời gian hắn phân ly ra, ta vẫn từng tra được ký ức của hắn mà?"
"Ngươi là nói khoảng thời gian hắn phân ly ra nhưng vẫn chưa được ta làm thành cư dân tân sinh? Đó không phải phân ly bình thường, ta cũng chưa xử lý thứ còn lại ở chỗ ngươi."
"Nhưng về sau - -"
"Nếu như còn có thì đó là tàn lưu đi."
Trầm Nguyệt dùng giọng không quan tâm trực tiếp hạ kết luận.
Cái gì! Nếu tàn lưu chẳng phải chứng tỏ cô chưa làm tốt chuyện này sao! Vì sao có thể tỉnh bơ như vậy chứ!
Bực thì bực, Phạm Thống cũng không muốn nghiêm túc so đo, lúc này Linh Mộng đã cầm lấy một cái vòng tay, mỉm cười chờ người nào đó trong bọn họ nhận lấy trước.
"Vòng tay của chúng tôi còn có chia đẳng cấp, vòng tay càng cao giai có thể chịu lực càng lớn, các ngài đều là tua rua màu đen, thì dùng cấp cao nhất được không?"
"Vòng tay này, khí vật có thể mang?"
Lăng Thị hỏi câu này, Linh Mộng liền đoán sơ được thân phận của hắn.
"Ngài là vũ khí của Quốc Chủ bệ hạ, Skies sao?"
"Không phải."
Lăng Thị lạnh lùng phủ nhận. Xem ra bị ngộ nhận thành Skies khiến hắn rất không vui.
... Lúc các cậu thông báo cho Hồi Sa rốt cuộc có nói ai sẽ tới không? Để lấp liếm cho nên ngay cả Thiên Huyễn Hoa đi theo cũng không nói rõ?
"Vậy thì chính là Thiên Huyễn Hoa rồi? Hồi Sa có quy định đối với khí vật cao đẳng, tin rằng ngài cũng biết, bởi vì ngài là đi cùng Quốc Chủ bệ hạ, chúng tôi sẽ không mời ngài trở về, nhưng vòng tay vẫn là phải mang."
Tôi nhớ khí tức của vũ khí sẽ khiến khí vật khác bị thương, cho nên hộ giáp không có vấn đề này? Hồi Sa vẫn thật là không khách khí đối với khí vật cao giai, là bởi vì tin rằng mình mạnh hơn? Thông thường kẻ mạnh hơn mới dám không khách khí với kẻ yếu, vậy tôi thực sự tưởng tượng không ra người mạnh cỡ nào mới dám không khách khí với A Pu...
"Ta không muốn mang cái vòng tay này."
Lúc này Lạc Thị đột nhiên nói như vậy, Linh Mộng vội vàng bổ sung mấy câu.
"Nếu như còn bất cứ vấn đề nào đối với vòng tay, tôi đều có thể cung cấp giải đáp, không biết Quốc Chủ bệ hạ có băn khoăn điều gì?"
"Lăng Thị sẽ ở bên cạnh ta, có hắn thì có thể phiên dịch rồi. Công năng của vòng tay ta không cần."
"Nhưng đây là quy định, Quốc Chủ bệ hạ - -"
"Kỳ thực cô cũng không cần hỏi ta có băn khoăn gì, ta thậm chí ngay cả lý do cũng không muốn giải thích. Có cần thiết giải thích không?"
Sau khi Lạc Thị cắt ngang lời của Linh Mộng, nở nụ cười nói tiếp.
"Ta chính là không muốn đeo, cô định làm thế nào?"
◎ Lời bổ sung của Phạm Thống
Tôi cảm thấy mình mãi mà không thể nhập tâm vào tình huống. Bây giờ lại là sao đây? Lạc Thị cậu đang giở trò lưu manh sao - - Khách khó chiều! Đừng bởi vì người ta vừa rồi từ chối nên cậu liền ôm hận ở trong lòng có được không, vậy cậu rốt cuộc có nhìn trúng cô ta hay không? Nhìn trúng rồi thì đừng làm khó chứ!
Chẳng qua nói đi thì nói lại, vòng tay này rốt cuộc có đơn thuần hay không? Chúng tôi có thể nhờ Lăng Thị đại nhân thử nghiệm đeo vào trước để xem có xảy ra chuyện gì được không? Thái độ phòng phạm đối phương của các cậu làm cho tôi rất căng thẳng, tôi muốn thả lỏng một chút!
Có cảm giác đi du lịch nước ngoài lại bị kẹt ở hải quan, chúng ta thật sự không thể làm lữ khách biết điều một chút sao? Thật sự không được?... Ôi, tôi cũng biết không được, thân phận phiền toái chính là vậy.
Nói như thế, chắc không phải mỗi một ngày chúng tôi ở Hồi Sa cũng đều ở tình huống này đấy chứ?
Thì ra thật sự là hành trình công vụ không phải du lịch sao... Chẳng trách được nhận lương... Tôi bắt đầu nhớ Huyễn Thế rồi, tốt xấu gì ở đó cũng chỉ cần mỗi ngày ứng phó mọi người chào buổi sáng với tôi là được.
Xin để tôi bình an trở về! Làm ơn! A... chuyện này liệu có nên nhờ Trầm Nguyệt không? Hay là nhờ A Pu?
Nếu như bây giờ nói với Lạc Thị trong cuộc đời tôi không có cái lựa chọn hi sinh vì công việc, liệu có bị cậu ấy đánh chết hay không - -
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro