Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1-6

Chương 6: Trường kiếm đoản kiếm, có thể biến thành người chính là kiếm tốt

"Có thể biến thành người chính là kiếm tốt? Phản đối." - Lăng Thị

"A, Lão Già ngươi đang phản đối cái gì?" - Âm Thị

Người bình thường nếu như mang một khoản tiền lớn dùng cho mục đích đặc biệt, thì phần lớn sẽ hi vọng mau chóng đạt thành mục đích, để không cần gánh vác áp lực vì đang mang rất nhiều tiền. Yiye đương nhiên cũng muốn sớm mua được kiếm lý tưởng trong lòng mình, nhưng mà hướng dẫn viên có lẽ ngày mai mới tới, hắn đành an phận mà nghỉ ngơi một đêm trước rồi tính.

May mà với thân thủ của hắn, không cần lo lắng vấn đề bị cướp tiền.

Sau khi bị nhìn bằng ánh mắt kỳ quái lúc làm thủ tục, trên đường đến lữ quán, Yiye bèn chủ động tìm Narsi bàn chuyện này - tóm lại hành động về sau nếu dính dáng đến thân phận thì phải có điều chỉnh, tốt hơn là thống nhất ý kiến trước.

"Narsi, ngươi còn muốn tiếp tục tự xưng là tùy tùng sao? Vấn đề là ngươi chẳng giống chút nào."

"Tại ngươi nói chuyện không thèm suy nghĩ mới khiến cho không giống đó chứ?"

Narsi không cho rằng sự kiện vừa rồi là vấn đề của mình. Mà lời này của hắn hình như cũng đại biểu hắn muốn tiếp tục sử dụng cái thiết định thân phận này.

"Nhưng về sau nếu như lại quên, thì sẽ rất phiền. Đi đến đâu cũng bị người ta cảm thấy cặp chủ tớ này rất kỳ quái, đây chẳng phải phiền lắm sao?"

"Nhưng đăng ký trên chứng minh thân phận là Quỷ Bài Kiếm Vệ và tùy tùng, hướng dẫn viên trước khi tới tìm chúng ta cũng sẽ nhận được tình báo này. Bây giờ đổi lại nói không phải tùy tùng, chỉ là ẩn giấu thân phận, chúng ta liền sẽ biến thành người khả nghi."

Cân nhắc đến điều này, đúng là không nên thay đổi thiết định. Hồi đầu nói là tùy tùng cũng là để tiện thông qua thẩm hạch, như vậy không cần bịa ra một người có lai lịch.

"Vậy ngươi chỉ có thể làm tùy tùng cho tốt thôi... Không đúng, ngươi thật sự biết làm tùy tùng như thế nào sao?"

"Ta tốt xấu gì cũng từng làm đầy tớ, đại khái là biết đi."

"Mỗi một loại chức trách trong phận đầy tớ không phải cái nào cũng giống nhau, đâu phải cứ từng lau nhà là biết giặt đồ - từ từ, ngươi từng làm đầy tớ? Loại nào vậy?"

Yiye không dám tin mà hỏi, nhưng Narsi không muốn trả lời vấn đề này.

"Hỏi nhiều như vậy làm gì, dù sao nếu thật sự không giả vờ được thì nói ngươi là một người tốt, coi tùy tùng là bạn, ngươi cứ kiến lập hình tượng bên ngoài hung ác bên trong dịu dàng trước mặt người xa lạ đi."

"Thứ gì nghe lên mắc ói vậy! Ta không muốn!"

"Vậy chẳng lẽ ngươi muốn ta nghiêm túc sắm vai tùy tùng? Chỉ sợ ngươi càng khó thích ứng."

Nghe hắn nói như vậy, Yiye cứng đờ nhìn hắn mấy cái, lập tức kiên quyết lắc đầu.

"Tùy ngươi! Ta mặc kệ hết, ngươi thích làm sao thì làm!"

"Ngươi không soạn lời thoại trước với ta sao? Lúc có người hỏi thì xử lý thế nào?"

"Cứ trả lời 'mắc mớ gì đến ngươi'!"

Sau khi lấy câu này làm kết luận, bọn họ liền đi vào lữ quán nghỉ ngơi. Ông chủ lữ quán hình như cảm thấy cặp chủ tớ mạnh ai nấy ở còn chia nhau trả tiền này rất kỳ quái, sau khi nghe nói bọn họ là lữ khách Huyễn Thế, cũng thuận tiện trò chuyện mấy câu với bọn họ.

"Lữ khách của Huyễn Thế mấy năm qua dần dần nhiều hơn, bởi thế Tồn Thức Cung cũng đã thuê một vài cư dân tân sinh hiệp trợ xử lý sự tình, các người nếu có vấn đề gì hẳn là có thể đi tìm bọn họ."

Nghe thấy Hồi Sa có thuê cư dân tân sinh, xác thực khiến bọn họ cảm thấy bất ngờ. Xem ra độ tiếp thụ cư dân dị thế giới của người ở đây không thấp, nếu như bọn họ không bài xích lữ khách Huyễn Thế, đi ở bên ngoài cũng sẽ an toàn hơn tưởng tượng.

"Tiền ngươi mang có thật sự đủ dùng không?"

Sau khi biết một đêm ở lữ quán bao nhiêu tiền, Yiye tức thì hoài nghi tiền của Narsi có thể tiêu được bao lâu.

"Ngươi yên tâm, hết tiền là ta về, sẽ không mượn ngươi đâu."

"Không phải nói như vậy đi! Ai yên tâm để một mình ngươi trở về? Đường trở về nghe nói hung hiểm hơn đấy! Nếu như ngươi muốn trở về, ta sẽ phải về cùng ngươi, cùng lắm ta tự tới lần nữa!"

Yiye rất có ý thức trách nhiệm, nếu hắn đã đáp ứng mang người ra, thì nên đưa người bình an trở về Huyễn Thế. Nhưng mà sau khi nghe thấy câu này, Narsi liếc hắn một cái, không nhịn được lẩm bẩm một câu.

"Cùng lắm? Thật sự không hề gì? Trong thông đạo Trầm Nguyệt, ta lần đầu tiên nghe thấy ngươi kêu thảm như thế đấy."

"Đừng nhắc đến nữa! Đó là nhất thời chưa kịp thích ứng mà thôi! Hơn nữa ngươi vì sao xô ta xuống!"

Vừa nhắc đến chuyện này, Yiye liền nổi cáu, Narsi thì nhảy qua câu hỏi của hắn mà tiếp tục hỏi.

"Ngươi sợ cảm giác rơi?"

"Ai sợ chứ! Hơn nữa đó không phải cảm giác rơi, đó mới không phải! Đừng ỷ vào thân phận mà cứ luôn hỏi đến chuyện ta không muốn nhắc tới, ngươi cho rằng ta thật sự không dám làm gì ngươi sao!"

"Thế nào, ngươi muốn cầm kiếm chém tùy tùng? Đúng là một chủ nhân tàn bạo, nghe nói ngươi cũng rất bạo lực với người hầu trong nhà ngươi."

"Tùy tùng gì chứ! Bây giờ trong phòng không có người khác, ai tùy tùng với ngươi! Người hầu trong nhà ta là cư dân tân sinh - không đúng! Ngươi nghe ai nói!"

Bởi vì cần thảo luận, nên bọn họ hiện giờ đang nói chuyện trong phòng của Yiye. Nghe Yiye nói như vậy, Narsi nhướn mày, vẫn không chùn bước.

"Cho dù trong phòng không có người khác, cũng không thể tùy tiện, ai biết liệu có người nào đột nhiên xông vào hay không?"

"Chẳng thà ngươi nói liệu có người nghe lén hay không đi?"

"Nghe lén cũng chẳng sao, dù gì ở đây không phải thông đạo Trầm Nguyệt, sẽ không nghe thấy tiếng kêu thảm."

"- Ngươi rốt cuộc muốn nhắc mấy lần!"

"Vậy ra ngươi chẳng dám làm gì ta."

Khi Yiye đang định đập bàn hỏi hắn có phải là đang kiểm tra lòng trung thành của Quỷ Bài Kiếm Vệ hay không, đột nhiên có người gõ cửa phòng.

"Ai vậy!"

Vì đang nổi nóng, tiếng Yiye đáp lại đương nhiên không thân thiện cho lắm, người ngoài cửa có lẽ là bị dọa, ba giây sau mới đáp lời.

"Tôi... tôi là hướng dẫn viên do Tồn Thức Cung phái đến, xin hỏi trong phòng là Yiye đại nhân sao?"

Vốn cho rằng hướng dẫn viên ngày mai mới tới, không ngờ nhanh như thế. Yiye và Narsi đều tỏ ra bất ngờ, đành mời đối phương vào trong rồi tính.

Đi vào phòng là một chàng trai trẻ tuổi, mặt có mấy phần hoảng sợ, chẳng qua vẫn tự giới thiệu.

"Chào hai vị, tôi tên là A Hàn, Tồn Thức Cung đã cho tôi tư liệu, để tôi đến đây trình diện..."

Nói đến đây, A Hàn nhìn Yiye, rồi nhìn Narsi, tức thì rơi vào khó xử.

"Xin hỏi... vị nào là Yiye đại nhân?"

Câu này khiến hai người ngẩn ra. Rõ ràng người bảo hắn đến không dặn kỹ đặc trưng của Quỷ Bài Kiếm Vệ, mà Yiye và Narsi trước mặt hắn... thực sự khiến người phân không ra vị nào mới là "đại nhân" chân chính.

Bởi vì vừa rồi mới thảo luận vấn đề thiết định thân phận, lần này Yiye không quên Narsi bây giờ là tùy tùng, đành tỏ ra bộ dạng bất mãn.

"Là người nào ngươi cũng nhận không ra? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta với tùy tùng của ta thoạt nhìn không có gì khác biệt sao!"

Có lẽ là do hắn diễn quá gượng gạo, Narsi suýt nữa bị sặc, đành cố hết sức giữ bình tĩnh tránh cho phì cười.

"Ngài là Yiye đại nhân sao? Xin lỗi, người của Tồn Thức Cung chỉ nói là chủ tớ một cao một lùn, không nói ngài là cái người cao hay là cái người lùn..."

Sau khi A Hàn nói ra, sắc mặt của Yiye đã khó coi đến cực điểm. Narsi không khỏi lặng lẽ quay đầu đi, bởi vì cái bản mặt phải kiềm chế nộ khí kia thực sự quá khiến người hả hê.

"Ta nghe nói ngài muốn đi đến chợ vũ khí, ngài định khi nào xuất phát?"

Có lẽ sắc mặt Yiye thay đổi rất rõ, A Hàn phát hiện mình có lẽ đã nói sai gì đó, vội vàng đổi đề tài đánh lạc chú ý.

Mua vũ khí dù sao cũng là chính sự, nếu yêu cầu đổi hướng dẫn viên, có khi người mới vẫn sẽ nói lời đâm trúng nỗi đau lần nữa, mà cư dân Hồi Sa thì không thể giết bừa, chỉ có thể nhẫn nhịn.

Sau khi dò hỏi lộ trình và giá cả đại khái của vũ khí, Yiye xem thời gian, quyết định sáng sớm mai xuất phát.

"Yiye đại nhân, ngài sẽ ở đây khoảng bao lâu? Nếu biết có bao nhiêu thời gian, tôi có thể giúp ngài lên kế hoạch đi những chợ vũ khí và sở giao dịch nào, giúp ngài tìm được vũ khí lý tưởng."

Mặc dù A Hàn mới đầu hơi ngốc, nhưng hắn vẫn rất cố gắng làm tốt công việc này.

"Có lẽ... hai mươi ngày đi?"

Yiye dựa vào tiền của Narsi mang theo có thể ở được bao lâu để tính, A Hàn thì tỏ ra kinh ngạc.

"Hai mươi ngày? Nếu tính lộ trình, chợ có thể đi sẽ không nhiều."

"Cái gì? Lộ trình không thể dùng ma pháp giải quyết sao? Nếu dùng ma pháp hẳn là sẽ đến rất nhanh đi?"

"Bởi vì vấn đề hoàn cảnh của Hồi Sa, có một số nơi không được ổn định, nếu như lộ trình phải đi qua những khu vực đó, kiến nghị đừng dùng ma pháp tốt hơn."

Mời hướng dẫn viên vẫn có chút ích lợi, loại tình báo này Yiye với Narsi đều không biết, lỡ như dưới tình huống không biết mà dùng ma pháp vượt qua, có khi sẽ xảy ra sự cố.

"Nhưng nếu ở quá lâu, kinh phí trừ đi phần nghỉ trọ, nói không chừng sẽ không mua nổi kiếm mình cần."

Yiye rất nghiêm túc phiền não chuyện này. Tuy có thể trở về một chuyến rồi lại tới, nhưng nếu tìm được vũ khí mình thích, khi đó lại không đủ tiền mua, sẽ sinh ra rất nhiều biến số, hắn thế nhưng không muốn gặp phải loại chuyện này.

"Nếu như ngài muốn tiết kiệm, có thể ở chung một phòng, tùy tùng ngủ ở sàn nhà cũng đủ không gian."

A Hàn cảm thấy tùy tùng ngủ trên sàn nhà cũng là chuyện thường tình, nhưng mà hắn vừa nói ra câu này, Yiye đã theo phản xạ từ chối.

"Đây làm sao có thể!"

"Vì.. vì sao không thể? Tôi cũng là phải tự tìm nơi qua đêm, tùy tùng ngủ trên sàn nhà thì quá đáng lắm sao?"

"Chủ nhân đã tiết kiệm chi phí vào nghỉ trọ rồi, phòng của ta là ta tự bỏ tiền lương ra."

Để tránh cho Yiye tiếp tục thất thố, Narsi tự mình nói luôn. Thế là A Hàn lấy ánh mắt hết sức ngạc nhiên nhìn hắn, trong đó dường như bao gồm những ngờ vực như "một tên tùy tùng ra ngoài ở tốt như thế làm gì", "sướng quen rồi", "bộ tiền lương nhiều lắm sao" vân vân.

"Tùy tùng tiêu tiền ở trọ lữ quán thì lạ lắm sao?"

Bị người nhìn chằm chằm như vậy, Narsi không nhịn được muốn hỏi một số vấn đề gây hấn, nhưng lần này người nhìn hắn bằng ánh mắt dị dạng là Yiye, rõ ràng muốn nói "tùy tùng như ngươi căn bản là lạ từ đầu đến đuôi".

"Ngươi muốn ở... đó cũng là tự do của ngươi."

A Hàn thực sự nói không ra lời nào khác. Người ta có tiền muốn ở phòng chính thức của lữ quán, đúng là chẳng liên quan gì tới hắn. Thế là, sau khi hẹn sáng sớm mai xuất phát, hắn liền rời khỏi trước.

"Narsi, ngươi có thể đừng diễn tùy tùng nữa được không? Cả người ta đều không thoải mái."

Người ngoài vừa rời khỏi, Yiye đã mang sắc mặt khó coi yêu cầu như vậy.

"Trước đó đã diễn rồi, đột nhiên không diễn nữa chẳng phải rất kỳ sao?"

"Diễn tệ như thế cũng gọi là diễn sao!"

"Thì ra ngươi biết diễn rất tệ."

"Ta chịu diễn là may rồi, chẳng lẽ ngươi còn mong đợi ta nghiêm túc coi ngươi là tùy tùng sao, vậy ta sai bảo ngươi làm việc nhé?"

"Đừng có mơ, bây giờ làm gì có người ngoài. Ta về phòng nghỉ ngơi đây."

Dứt lời, Narsi không chờ Yiye kháng nghị, đã tự mình mở cửa ra ngoài. Dù sao chuyện đóng giả tùy tùng này bàn thế nào cũng sẽ không có kết quả tốt hơn, cứ thuận theo tự nhiên cho đơn giản.

Chợ vũ khí Hồi Sa sắp đi ngày mai, nếu như có vũ khí thích hợp, hắn cũng không ngại chọn một thanh. Chẳng qua tiền hắn mang đến vốn đã không mua nổi hàng cao cấp, nếu thật sự mua vũ khí tầm trung, thời gian có thể ở lữ quán sẽ càng ít.

Nếu thời gian đảo ngược, để hắn chọn lại phải mang bao nhiêu lương thực đến Hồi Sa đổi tiền, Narsi phần lớn vẫn không muốn lấy quá nhiều. Mượn tiền Yiye nói không chừng sẽ hại hắn mua không được kiếm mình thích - hắn không khỏi bắt đầu nghiêm túc cân nhắc có cần thiết ngủ trên sàn nhà để tiết kiệm đến cùng hay không.

◊◊◊◊

Yiye luôn luôn dậy rất sớm, cho dù đến dị thế giới cũng vậy. Hoàn cảnh của Hồi Sa khác với Huyễn Thế, ở đây luôn cảm thấy thân thể nhẹ nhàng hơn, cảm giác hô hấp cũng rất thoải mái, cho nên sau khi thức dậy, hắn mang tinh thần hăng hái đi xuống ăn sáng, âm thầm mong đợi có thể nhanh chóng mua được kiếm tốt.

A Hàn xuất hiện khi hắn ăn được một nửa, mặc dù Yiye không nhớ mặt hắn, nhưng hắn nhớ Yiye, cho nên chủ động đi qua chào hỏi.

"Chào buổi sáng, Yiye đại nhân, ngài dậy sớm thật đấy, tôi vốn tưởng mình tới sớm rồi... Lần sau tôi sẽ chú ý."

Dù sao cũng là nhận tiền làm việc, người thuê mình còn là cường giả tính tình có vẻ nóng nảy, thái độ A Hàn rất dè dặt, chỉ sợ chọc Yiye mất hứng.

"À, thời gian không tính là muộn, dù sao cũng không nói thời gian chính xác, không tính là đến trễ."

Yiye cũng không bởi vì hướng dẫn viên không đến sớm chờ sẵn dưới lầu mà tức giận. Đối với hắn mà nói, đã hẹn thời gian chính xác mà không thấy bóng dáng, mới khiến hắn nổi nóng.

"Hôm qua ngài nói ăn xong bữa sáng là sẽ xuất phát nhỉ, tùy tùng của ngài đang xử lý chuyện khác sao?"

Bởi vì không nhìn thấy Narsi, A Hàn liền thuận miệng hỏi một câu, Yiye cũng trả lời rất trực tiếp.

"Hắn ấy hả, chắc còn đang ngủ."

Mặc dù Yiye không đến phòng Naris để xác nhận, nhưng hoàn toàn không có động tĩnh, chắc là chưa ngủ dậy.

"Còn... còn đang ngủ?"

A Hàn bởi vì đáp án này mà đơ ra, sau đó không khỏi hỏi thêm mấy câu.

"Yiye đại nhân, ngài không hề gì sao?"

Muốn ở trước mặt người xa lạ duy trì thiết định thân phận, đối với Yiye mà nói đây thực sự là một chuyện rất đau khổ. Lúc này hắn cũng bắt đầu suy nghĩ mình có nên áp dụng cái gọi là "quan hệ với tùy tùng giống như bạn bè", nhưng hắn vừa lại cảm thấy nói ra lời này quá ngượng miệng, cho nên vẫn không muốn làm như vậy.

"Nói chung hắn là như vậy đấy, ta đi... ngươi đi gọi hắn một tiếng đi!"

Trước khi định nói "ta đi gọi hắn dậy", Yiye cuối cùng cũng nhớ tới thân phận của mình không thích hợp làm loại chuyện này, bèn sai A Hàn đi gọi Narsi.

Mặc dù hướng dẫn viên không phải người hầu, hẳn là không cần ôm đồm mọi chuyện, nhưng dưới khí thế như chuyện đương nhiên của Yiye, A Hàn liền ngoan ngoãn lên lầu đi gọi Narsi.

Hắn vừa lên lầu vừa thở dài, khi gõ cửa chỉ nghe thấy tiếp đáp lại yếu ớt giống như bị đánh thức, trực tiếp đi vào thì lại phát hiện Narsi còn đang nằm trên giường, không nhịn được đi đến lột chăn của Narsi ra.

"Đừng ngủ nữa! Đến lúc thức dậy rồi! Chủ nhân sắp ăn sáng xong rồi kìa, ngươi làm sao còn ngủ! Có ai làm tùy tùng như ngươi không!"

Narsi quen cởi áo ngoài khi ngủ, mở mắt dưới tình huống bị giật chăn một cách đột ngột, đầu óc chưa tỉnh hẳn nên vẫn không thể hiểu rõ tình huống, chỉ nghe A Hàn nói tiếp.

"Tùy tùng làm sao có thể dậy muộn hơn cả chủ nhân đây? Khi chủ nhân nhà ngươi thức dậy thì ngươi đã nên ở bên cạnh hỏi ngài ấy có cần gì không chứ? Yiye đại nhân ăn sáng, cũng không thấy ngươi ở bên cạnh rót trà, ngươi lĩnh lương như vậy không thấy cắn rứt lương tâm sao? Rõ ràng còn rất trẻ, làm việc nghiêm túc một chút có được không?"

Sau khi bị rầy một tràng dài như vậy, Narsi ngồi dậy, đầu óc cuối cùng cũng bắt đầu vận chuyển, chẳng qua hắn vẫn thật không biết phải nói gì.

Cho dù hắn muốn làm tùy tùng đàng hoàng, chỉ sợ Yiye cũng không chịu chấp nhận. Huống hồ lúc không có người ngoài, thì muốn làm cho ai xem chứ?

Dù sao sắp tới cũng phải đi chung với hướng dẫn viên, Yiye tỏ rõ không muốn phụ trách giải thích, Narsi đành tự tổ chức xây dựng một cái tình tiết hư cấu, rồi lạnh nhạt nói ra khỏi miệng.

"Ta là do lão gia phái đi theo, chủ nhân không thích ta lẩn quẩn bên cạnh, hơn nữa ngài ấy cũng không cần ta hầu hạ."

Nghe xong giải thích của hắn, A Hàn ngẩn ra.

"Cho.. cho dù nhận tiền lương của lão gia, ngươi cũng không nên ngủ tới khi Yiye đại nhân cũng sắp ăn xong bữa sáng mà vẫn còn chưa dậy chứ, lão gia nhà ngươi phái ngươi đến để làm gì -"

"Giám sát thiếu gia đừng làm ra chuyện thái quá. Không còn gì khác."

Để sau này có thể làm biếng một cách danh chính ngôn thuận, Narsi bịa ra lí do như vậy. Về phần Yiye, có cơ hội thì nói cho hắn sau.

Mà sau khi A Hàn nghe xong, hình như cảm thấy mình quản quá nhiều chuyện bao đồng mà trở nên ngượng ngùng, bộ dạng khổ não không biết nên nói gì của hắn khiến Narsi hơi mất kiên nhẫn, dứt khoát tự mình mở miệng.

"Ngươi có thể ra ngoài chưa? Ta rửa mặt thay đồ xong sẽ đi xuống."

"Ờ, được..."

Sau khi đuổi người đi, Narsi liền xuống giường bắt đầu chuẩn bị. Tránh cho Yiye đợi đến mất kiên nhẫn, hắn còn đặc biệt tăng tốc, chẳng qua còn chưa xong Yiye đã chạy lên xông vào phòng rồi.

"Narsi, ngươi rốt cuộc đã nói gì với tên hướng dẫn viên kia? Vì sao ánh mắt của hắn đột nhiên trở nên rất kỳ quái, còn nói ta vất vả rồi? Hắn là đang thương hại ta vì mang theo một tên tùy tùng ương bướng sao?"

"Hắn tên là A Hàn. Ngươi không biết tự hỏi hắn à?"

Narsi vừa nói vừa rửa mặt, Yiye thì bất mãn phàn nàn.

"Ta làm sao có thể hỏi hắn? Lỡ hắn lại hỏi thêm cái gì, câu trả lời của ta không khớp với lời của ngươi thì làm sao!"

"Ta nói ta là tùy tùng cha nươi phái tới giám sát ngươi, không cần hầu hạ ngươi, chỉ đơn giản như vậy."

Trong lúc treo khăn lông trở lại, Narsi trả lời giản lược câu hỏi này, khiến cho Yiye trợn lớn mắt.

"Giải thích kiểu gì vậy hả!"

"Kiểu giải thích có thể để ta sống thuận tiện hơn."

"Vì sao phải nói cứ như cha ta đối xử tệ với ta lắm vậy, ông ấy mới sẽ không làm chuyện này!"

"Hắn sợ rằng cả đời cũng sẽ không gặp được cha ngươi, ngươi lo cái gì? Hơn nữa ý của ta là giám sát ngươi đừng làm chuyện thái quá."

"Khoan đã, thì ra ngươi không phải ô miệt cha ta, mà là ta?"

Sau khi Yiye bỗng nhiên lĩnh ngộ sự thực, giọng điệu như rất muốn tìm Narsi tính sổ, nhưng Narsi hoàn toàn không ngó ngàng hắn, ra khỏi phòng tắm liền chỉ lo đi lấy áo ngoài đang đặt trên ghế, ung dung mặc vào.

"Ta cảm thấy đây không phải ô miệt, ngươi vốn đã rất dễ dàng manh động khi tức giận."

"Ta không chém ngươi thì ngươi đã được đằng chân lên đằng đầu cứ thích khiêu chiến giới hạn của ta sao!"

"Ta xong rồi, xuất phát thôi. Ngươi chẳng phải rất kỳ vọng đi mua kiếm? Tiếp tục ở đây tranh cãi cũng chỉ là lãng phí thời gian."

"Ngươi ngủ đến bây giờ mới dậy thì có tư cách gì nói lãng phí thời gian?"

"Ta vốn còn định ngủ tiếp, nhưng A Hàn lột chăn của ta ra rồi giáo huấn ta một trận. Người mò đến giường ta đánh thức ta trước giờ chỉ có Englar mà thôi, lâu lắm không có ai dám vô lễ như thế với ta rồi."

Có lẽ lời này của hắn đã bao hàm quá nhiều tin tức, Yiye thoáng cái nghẹn họng, mấy giây sau mới mở miệng nói chuyện.

"Hắn lột chăn ngươi ra rồi giáo huấn ngươi một trận? Làm tốt lắm! Ta muốn làm như thế từ lâu rồi. Mà ngươi không tức giận à?"

"Nếu như thân phận bây giờ không phải tùy tùng, ta sẽ tức giận."

Narsi coi như không nghe thấy hai câu "làm tốt lắm ta muốn làm như thế từ lâu rồi".

"Vậy vụ Englar là sao?"

"Không có gì, đã lâu lắm không tới tìm ta rồi."

Mặc dù câu này nghe lên không giống không có gì, vấn đề hình như cũng chưa giải quyết, nhưng Narsi tỏ thái độ không muốn tiếp tục nói rõ, Yiye đành từ bỏ truy hỏi.

"Được thôi... vậy thì xuất phát. Ngươi muốn ăn sáng không? Vừa rồi ta gọi đại một vài món, phát hiện đồ ăn ở đây thật không phải đắt bình bường, trừ đi tiền cơm, thời gian có thể ở sợ rằng không đến mười lăm ngày..."

Bọn họ dùng lương thực để đối lấy một đống tiền, vậy thì đồ ăn ở Hồi Sa rất đắt, chuyện này chỉ nghĩ thôi cũng biết.

"Cho nên cách du lịch có lợi nhất, kỳ thực là mang theo lương thực cao cấp đổi lấy tiền, sau đó mang thêm một ít lương thực công cộng để ăn sao?"

Sau khi hỏi Yiye bữa sáng rẻ nhất là bao nhiêu, Narsi bắt đầu lo lắng vấn đề không đủ tiền.

"Làm gì có ai ra ngoài du lịch còn ăn lương thực công cộng chứ! Cũng không phải trong nhà không có tiền, quá khốn khổ rồi đi!"

"Ngươi không phải đến du lịch, rõ ràng là đến mua vũ khí. Rốt cuộc có xuất phát hay không?"

Vốn Yiye còn đang băn khoăn liệu có nên thừa dịp vẫn chưa đi xa thông đạo Trầm Nguyệt, trở về một chuyến vác thêm một ít lương thực, nhưng một mặt Narsi muốn đến lần nữa cũng không dễ, mặt khác hành trình mua vũ khí đang ở ngay trước mắt, bởi thế hắn suy nghĩ một chút rồi liền quyết định đi xem thử rồi tính.

Căn cứ vào cách nói của A Hàn, lộ trình đến chợ vũ khí gần nhất là khoảng nửa ngày. Cũng có thể dùng ma pháp trực tiếp đi đến. Nếu có thể dùng ma pháp tiết kiệm thời gian, hai người liền không chút do dự lựa chọn cách di chuyển này.

"Yiye đại nhân, ngài định dùng ma pháp sao? Có điều tôi không rành ma pháp lắm, nếu như ngài muốn mang tôi đi cùng, có thể làm phiền tùy tùng của ngài lúc sử dụng ma pháp thì mang theo tôi không? Không thì tôi chỉ có thể nói cho ngài đi như thế nào thôi."

Tốn tiền mời một hướng dẫn viên, nếu chỉ có công năng chỉ đường, thì cũng hơi quá lãng phí, Yiye đương nhiên sẽ không chấp nhận.

"Đương nhiên phải mang ngươi đi! Dù gì ta với tùy tùng của ta đều biết ma pháp, một người trong đó mang theo ngươi dịch chuyển là được rồi!"

Sau khi hắn nói xong câu này, Narsi nhìn hắn một cái, sau đó giơ vòng tay trên tay lên.

"... Tóm lại ta sẽ phụ trách mang theo các ngươi, sử dụng ma pháp truyền tống cho ba người chẳng là gì đối với ta."

Bổ sung của Yiye khiến A Hàn lần nữa kinh ngạc nhìn Narsi.

"Không phải biết ma pháp sao? Vậy mà bắt Yiye đại nhân phải nhọc công, tùy tùng mà ngay cả ma pháp cũng không tự dùng rốt cuộc là thế nào?"

Ở trước mặt Yiye nói như vậy tất nhiên rất thất lễ, nhưng hắn thực sự không nhịn được muốn hỏi ra vấn đề trong lòng.

"Thân là hướng dẫn viên, ngươi nhìn không ra vòng tay của ta là cấp thấp nhất sao?"

Để tránh cho Yiye lại dùng diễn kỹ tệ lậu nói ra lời không nên nói, Narsi quyết định mở miệng hỏi ngược lại.

"A... vậy là ma pháp của ngươi kỳ thực rất tệ?"

"..."

Thấy A Hàn hiểu theo hướng sai lầm, Narsi chẳng buồn giải thích, Yiye cũng không muốn tiếp tục đề tài này, trực tiếp hỏi rõ địa điểm rồi dùng ma pháp mang theo hai người qua đó.

Thân là hướng dẫn viên, trước khi đi vào chợ vũ khí, A Hàn có nghĩa vụ giới thiệu tình hình bên trong với bọn họ. Chợ vũ khí trước mắt tương đối giống như là cả con đường đều toàn những gánh hàng rong, chỉ có một vài cửa hiệu chính thức, đoàn người không tính là nhiều, nhưng quy mô tổng thể thì lớn hơn nhiều so với tiệm vũ khí ở Huyễn Thế, xem ra người đến bán còn nhiều hơn người mua.

"Bởi vì ngài chưa từng đi dạo chợ vũ khí của Hồi Sa, tôi muốn bắt đầu giới thiệu từ cái gần nhất cho ngài, coi như nhập môn, sau này khi đi sở giao dịch vũ khí lớn hơn cũng sẽ có kinh nghiệm."

Sau khi A Hàn giải thích vì sao muốn mang bọn họ tới đây, rồi bắt đầu nói rõ hơn.

"Loại chợ vũ khí lộ thiên này có hiệu buôn và hàng rong, tiêu chuẩn buôn bán của hàng rong khá thấp, chỉ cần đăng ký là có thể bày khí vật ra bán, thợ rèn vô danh thường lựa chọn đường lối này để bán tác phẩm của mình, đôi khi cũng vớ được đồ quý. Vũ khí của hiệu buôn, nếu lấy phẩm chất như nhau mà nói, thường thì sẽ đắt hơn hàng rong rất nhiều, ưu điểm là đầy đủ chủng loại, khí vật cũng có chất lượng nhất định, đó phải xem ngài lựa chọn thế nào."

"Ở đây có thể mặc cả không? Còn nữa, có thể dùng thử không?"

Bởi vì kim ngạch có hạn, Yiye không thể không hỏi vấn đề này. Dùng thử đối với hắn mà nói cũng rất quan trọng, tuy dưới tình huống chưa nhận chủ, vũ khí không thể phát huy ra tính năng vốn có, nhưng lấy bản lĩnh của hắn, chỉ cần có thể dùng thử, ít nhiều vẫn có thể biết kiếm trên tay có phải hàng tốt hay không.

"Nghị giá thì chỉ cần hai bên thương lượng xong là được, nếu dùng thử thì phải xem tâm tình của ông chủ rồi."

"Vậy ngươi biết giám định không? Lỡ hắn nói thách, ngươi có thể nhìn ra không?"

"Đây... tôi chỉ là hướng dẫn viên, giá tiền có hợp lý hay không tôi cũng không rõ, tóm lại muốn tiết kiệm thời gian thì trực tiếp vào hiệu buôn, tìm không được thứ mình thích có thể săn lùng ở hàng rong thử xem, nếu đều không hài lòng thì đến sở giao dịch vũ khí lớn hơn, còn không hài lòng nữa thì lấy thân phận của ngài, có lẽ có thể liên lạc với Linh Hiến Cung, xem bọn họ có muốn để ngài đi chọn kiếm..."

Bình thường khi nghe thấy cái tên chưa từng nghe qua, Yiye chỉ cần cảm thấy không liên quan đến mình, thì sẽ vô thức bỏ qua. Nhưng cái Linh Hiến Cung này nghe lên có quan hệ rất lớn với vũ khí, hắn liền hỏi một tiếng.

"Linh Hiến Cung là phụ trách cái gì?"

"Linh Hiến Cung là tổ chức do Đại Vương (*) chúng tôi chủ đạo, phụ trách thu nạp sắp xếp giám sát thợ rèn, rất nhiều thợ rèn ưu tú đều ở trong tổ chức, khí vật rèn xong cũng sẽ giao cho tổ chức quản lý. Thật ra phải nói là... thợ rèn không ở trong tổ chức cực kỳ hiếm, chỉ cần có trình độ và dang tiếng nhất định, người của Linh Hiến Cung sẽ yêu cầu đối phương vào tổ chức, để tiện quản lý, nếu từ chối sẽ bị truy nã." (* từ "đại" [] trong "Đại Vương" [代王] phía trên nghĩa là đại diện vua, không phải từ "Đại Vương" [大王] trong cách gọi vua chúa đâu nhé)

Mỗi một tổ chức của Hồi Sa, người của Huyễn Thế cho dù có biết, cũng chỉ là hiểu biết sơ sài. Mà Đại Vương của Hồi Sa là người thế nào, mọi người càng không có một chút khái niệm.

Đối với Narsi mà nói, nhắc đến Đại Vương của Hồi Sa, cảm tưởng đầu tiên của hắn là "sao vua của Hồi Sa cũng là đại diện vậy", về phần tin đồn tương quan, bởi vì không thể cầu chứng thật giả, hắn có ghi nhớ nhưng không mấy để tâm.

Yiye không rõ thông tin của Đại Vương Hồi Sa lắm, để ý cũng chỉ là bởi vì nghe nói Đại Vương rất mạnh, tò mò rốt cuộc mạnh bao nhiêu mà thôi. So với đó, chi tiết của cái tổ chức Linh Hiến Cung này trái lại đáng để ý hơn, dứt khoát hỏi luôn cả hai.

"Vậy thợ rèn của các ngươi là bị cưỡng chế quản lý? Thái độ của Đại Vương cứng rắn như vậy? Hay là duy trì chính sách của người đi trước?"

Bởi vì câu hỏi này quá thiếu hiểu biết. Narsi không nhịn được mở miệng nhắc nhở trước khi A Hàn trả lời.

"Chính sách này đã thực hành hơn một ngàn ba trăm năm rồi, Đại Vương khi đó và bây giờ là cùng một người."

"Cái gì?"

Do không phổ cập lịch sử Hồi Sa, bởi thế Yiye bị sốc bởi con số kinh người này.

"Đại Vương của Hồi Sa chẳng lẽ cũng là cư dân tân sinh? Đây không thể nào!"

Narsi cố gắng nuốt câu "ngươi cũng biết không thể nào vậy nói ra làm gì" trở lại, bởi vì lời này thực sự không phải điều mà một tùy tùng nên nói với chủ nhân.

"Đại Vương bệ hạ không phải người bình thường, vương tộc đều là hậu duệ của thần, thông qua tu luyện có thể trường sinh bất lão, thậm chí thành thần. Thần thể của Đại Vương bệ hạ mới nửa thành đã lợi hại như thế rồi, thật không biết Vương với thần thể hoàn chỉnh có bao nhiêu mạnh."

Lời của A Hàn nói nghe lên rất không chân thực, chẳng qua loại tin đồn này, Narsi cũng từng nghiên cứu.

Đại Vương Liệt Thôi, thân phận là em trai của Hồi Sa Vương Giáng Phong, sau khi Giáng Phong đột nhiên mất tích liền gạt bỏ dư luận lấy danh nghĩa Đại Vương để chưởng quản Hồi Sa, tác phong rất cứng rắn. Nghe nói Liệt Thôi năm đó khi tiếp quản mọi thứ đã bị trọng thương, bởi thế không dễ dàng lộ diện trước mặt người khác, trong trực hệ vương tộc ngoại trừ Giáng Phong và Liệt Thôi còn có người khác, nhưng nhiều năm qua địa vị Đại Vương của Liệt Thôi vẫn không bị dao động.

Còn truyền thuyết hậu duệ của thần, thành thần vân vân gì kia, Narsi trước giờ đều bán tín bán nghi. So với nói là "thần" chân chính, không bằng nói là lực lượng mạnh đến nỗi phàm nhân không thể tưởng tượng, cho nên được hình dung như thần. Nhưng mà không phải cư dân tân sinh lại sống một ngàn ba trăm năm, chuyện này đúng là cho thấy vương tộc Hồi Sa không tầm thường, cũng là sự vật không thể lý giải giống như vương huyết của Huyễn Thế.

So với chuyện Giáng Phong mất tích mạnh cỡ nào, điều mọi người muốn biết hơn hẳn là hắn rốt cuộc vì sao lại mất tích.

"Nếu thần như vậy, là ai khiến hắn bị trọng thương?"

Yiye lờ mờ nhớ được mình từng xem thấy chuyện Đại Vương trọng thương bởi thế trốn ở sâu trong Minh Cung. Hắn trái lại không phải muốn ngờ vực thực lực của Đại Vương, chỉ là cảm thấy tò mò đối với lực lượng có thể khiến loại nhân vật này bị trọng thương.

"Ngài đánh đố tôi rồi, loại chuyện này những bình dân như chúng tôi nào có thể biết được, chúng tôi không chỉ chưa từng nhìn thấy Đại Vương bệ hạ, rất nhiều người cả đời này ngay cả Minh Cung trông như thế nào cũng không biết đây!"

Minh Cung tức là hoàng cung của Hồi Sa, cũng chính là nơi Đại Vương Liệt Thôi cư trụ. Hồi Sa không giống Huyễn Thế, hoàng cung không tọa lạc ở trong thành thị phồn hoa náo nhiệt, mà là độc lập ở nơi vắng vẻ, bình dân tận mắt nhìn thấy đương nhiên không nhiều.

"Đại Vương các ngươi rất ít xuất hiện trước mặt người khác sao? Vậy thì nếu Hoàng Đế chúng ta đến, Đại Vương bệ hạ liệu có gặp mặt một cái không?"

Vấn đề này của Yiye chỉ là thuận miệng hỏi, Huyễn Thế và Hồi Sa hẳn là ở lập trường đồng đẳng, vậy thì người với thân phận đồng đẳng đến thăm, theo lễ nghi Liệt Thôi cũng nên hiện thân gửi lời chào hỏi mới đúng. Nhưng mà hắn vừa hỏi xong vấn đề này, A Hàn đã lộ ra thần sắc khó xử.

"Sự vụ ở Tồn Thức Cung là do Tế Vũ phu nhân chủ đạo, không liên quan đến Đại Vương bệ hạ, cho nên Hoàng Đế quốc gia ngài nếu đến thăm, phần nghênh đón hẳn là do bên Liên Cung và Tồn Thức Cung sắp xếp, chưa chắc sẽ thông báo cho Đại Vương bệ hạ."

Hắn nói như vậy, Yiye và Narsi đều không hiểu gì hết.

"Tế Vũ phu nhân thì lại là ai? Vậy là do cô ta đàm định hợp ước lần này với bọn ta? Không phải Đại Vương?"

"Tế Vũ phu nhân là em gái của Đại Vương bệ hạ, sống ở Liên Cung trên Kỳ Sơn. Mệnh lệnh lần này là lấy danh nghĩa của phu nhân ban bố, những hướng dẫn viên chúng tôi chỉ là nghe nói có công việc thì đến đăng ký, không rõ tường tận lắm..."

Bọn họ tin hắn không rõ, nhưng cách nói này vẫn khiến người nghi hoặc.

"Loại chuyện này người ngoài Đại Vương có thể quyết định sao?"

"Yiye đại nhân, tôi thật sự không rõ mà, ngài nếu như muốn hỏi kỹ một chút, có lẽ phải đi hỏi cấp cao của Tồn Thức Cung chăng?"

Làm khó một hướng dẫn viên không rõ tình huống là chuyện rất vô nghĩa, cho nên Yiye không bức hỏi nữa, chuyển sang dùng ma pháp nói chuyện với Narsi.

"Narsi, mới đầu người truyền tin của Hồi Sa là nói thế nào? Trên công văn là tên của ai?"

"Liên Cung chủ đạo, nhưng trên công văn đóng dấu của Đại Vương. Ta không nghĩ quá nhiều, chỉ cảm thấy là Đại Vương ủy phái Liên Cung xử lý, nên không hỏi nhiều."

Trên thực tế nếu Đại Vương ủy phái Liên Cung xử lý, hướng dẫn viên thuê bên ngoài không rõ cũng là rất bình thường. Narsi cũng không quên một trong những lý do đồng ý hiệp nghị lần này - tra rõ mục dích chân thực của Hồi Sa vì sao làm đề nghị như vậy. Bởi thế tin tức này khiến hắn bắt đầu do dự người phái đến trinh sát rốt cuộc nên nghe ngóng Đại Vương hay là Tế Vũ phu nhân, chẳng qua cho dù muốn điều chỉnh mệnh lệnh, cũng phải chờ hắn về Tây Phương Thành mới có thể thay đổi.

"Mà thôi, ta đi vào xem vũ khí đây, ngươi cứ tìm nơi nào chờ bọn ta đi."

"Ơ? Ngài không cần tôi đi cùng sao?"

"Ngươi không thể mặc cả, cũng không thể giúp ta tìm hàng tốt, ta mang ngươi theo làm gì?"

"Ví dụ như là tiệm nào được đánh giá tốt hơn, tiệm nào phục vụ kém hơn, tôi ít nhiều có thể nói cho ngài một số mà -"

"Ta không cần! Chỉ cần hàng tốt là được, nếu như quá trình mua bán thật sự xảy ra vấn đề ta sẽ tìm ngươi giúp sau, ngươi đi tìm nơi nào nghỉ ngơi, đừng theo ta, ta không thích lúc chọn kiếm bị người ngoài quấy rầy."

Yiye sở dĩ bắt A Hàn đừng đi theo, lý do lớn nhất kỳ thực là không muốn sắm vai chủ nhân mang theo tùy tùng nữa. Chỉ cần A Hàn ở đây, hắn sẽ phải luôn nhắc nhở mình thân phận hiện giờ của Narsi là tùy tùng, đây đối với hắn mà nói thực sự rất mệt, thà đuổi hướng dẫn viên đi, quá trình tìm mua kiếm sẽ nhẹ nhõm hơn.

"Được thôi, vậy thì tôi sang quán trà bên cạnh uống nước, nếu ngài dạo xong có thể đến đó tìm tôi.

Thế là, hai người bọn họ tạm thời tạm biệt A Hàn, tiến đến chợ vũ khí.

Dưới tình huống hoàn toàn chưa từng tới đây, bất luận nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ. Yiye không định dạo hết một vòng rồi mới quyết định xem ở gian nào, trước mắt vừa xuất hiện hàng rong nào bày tương đối nhiều kiếm, hắn liền hứng thú đến gần.

Tiêu chuẩn hàng rong ở đây không đồng đều, phẩm chất khí vật được bán cũng có chênh lệch không nhỏ, trừ gian hàng nào chỉ bán đồ của chính chủ sạp chế tạo. Mặc dù gọi là chợ vũ khí, nhưng thật ra ngoài vũ khí cũng có rất nhiều gian hàng bán các loại khí vật khác.

Gian hàng đầu tiên Yiye dừng lại xem, toàn trưng những vũ khí bình thường, bởi thế hắn chỉ tùy tiện hỏi một chút, không định nghiêm túc. Narsi sau khi nhìn mấy gian hàng, cũng có chút tâm đắc, hai người liền bắt đầu thảo luận.

"Hầu như sạp nào cũng chủ yếu là vũ khí linh năng, hình như không có gian nào bán vũ khí phệ hồn, là bởi vì cư dân tân sinh không thường thấy ở Hồi Sa sao? Hay sợ giết cư dân tân sinh sẽ có vấn đề?"

Mặc dù mục đích của Yiye không phải mua vũ khí phệ hồn, nhưng hắn có lưu ý sơ phần này. Hắn không phải nhân viên của Tây Phương Thành phái tới dò xét, chẳng qua tốt xấu gì cũng là Ma Pháp Kiếm Vệ của Tây Phương Thành, giúp thu tập tình báo trong phạm vi năng lực cũng là điều nên làm.

Lấy tình hình của Huyễn Thế mà nói, vũ khí có linh trí, biết nói chuyện là vũ khí tốt thường thấy nhất, gọi chung là vũ khí linh năng. Lên trên nữa, là vũ khí có linh tính nhưng không biết nói chuyện, cộng với vũ khí có thể biến thành người hiếm thấy gần như không có ai sở hữu. Có thể nói chuyện xem như là công năng được ưa thích và phổ biến, nhưng đối với võ giả truy cầu vũ khí mà nói, giai cấp không cao lại đòi vũ khí mở miệng, chỉ là lòe thiên hạ mà thôi, chẳng có ích gì trong việc giao tiếp.

Về phần vũ khí phệ hồn, xem như là một phân loại khác, hồi đó là người Hồi Sa dạy cho Huyễn Thế chế tác.

"Có lẽ là không thường thấy đi. Giết cư dân tân sinh sẽ không có vấn đề, Hồi Sa lớn như vậy, trước đó lại không có hệ thống theo dõi, ai biết họ là chưa về Huyễn Thế hay là bị người dùng vũ khí phệ hồn giết."

"Chậc, bọn họ chẳng lẽ chưa từng có kinh nghiệm giết một cư dân tân sinh, kết quả người ta tái sinh trở về phục thù sao? Dùng thứ giết không chết người ta, đã vậy còn không có thực lực phát ra lực phệ hồn, gặp phải người xấu chẳng phải tiêu rồi?"

"Đây là chuyện mà bọn họ cần phiền não. Ngươi là Quỷ Bài Kiếm Vệ của Tây Phương Thành, không phải Quỷ Bài Kiếm Vệ của Hồi Sa."

"Chuyện này không cần ngươi nhắc!"

Khi đi ở khúc giữa chợ, Narsi chú ý thấy trên sạp bày một thanh kiếm có thể thấy rõ là làm khá tốt. Nên liếc nhìn thêm mấy cái, khi hắn đang định quay đầu gọi Yiye, chủ sạp đã chủ động đến gần.

"Đại nhân, ngài thích thanh kiếm này sao? Có cần cầm lấy thử không? Đây là thanh tốt nhất chỗ chúng tôi, ngài tinh mắt thật đấy."

Nếu A Hàn ở đây, phần lớn sẽ căm phẫn bất bình mà tỏ ra "một tên tùy tùng mà thôi ngươi gọi đại nhân cái gì chứ". Narsi không khỏi nghĩ như vậy.

Bởi vì người muốn mua kiếm thật ra không phải hắn, Narsi cầm kiếm lên xem một chút, liền muốn bỏ xuống gọi Yiye tới - chẳng qua trước khi hắn nói như thế, kiếm đã mở miệng nói chuyện trước, là một giọng nói mềm mại vừa lại tỏ vẻ đáng yêu... có điều là giọng nam.

"Anh chàng đẹp trai, ngươi nhìn trúng người ta rồi sao? Nếu như là ngươi, người ta nguyện ý lấy thân báo đáp."

Trong một thoáng, nếu không phải cân nhắc đến tiền trên người có lẽ không đủ trả phí bồi thường, Narsi thật muốn vứt kiếm đi luôn cho rồi.

"Ơ ơ? Đừng buông tay chứ! Ta là một thanh kiếm ưu tú như vậy, ngươi làm sao vừa cầm lên đã bỏ xuống, không thưởng thức ưu điểm của người ta một chút à? Mặc dù ta rất ưu tú, nhưng ngươi đẹp trai như vậy, nếu là ngươi, năm trăm lương tệ là được rồi!"

Năm trăm lương tệ tương đương với giá của một bữa sáng, trước khi Narsi bỏ kiếm xuống thì nghe thấy câu này, thế là mặt cười nhưng trong không cười mà nhìn chủ sạp.

"Ông chủ, thanh kiếm này nói mình có thể bán năm trăm lương tệ."

"Cái gì! Đừng nghe nó nói bậy, làm gì có chuyện rẻ đến thế! Thanh kiếm này là bảo vật tổ truyền của tôi, dù nói chuyện có hơi tệ, cái khác đều rất tuyệt!"

Chủ sạp nói xong, cầm một tấm phù dán lên kiếm, xem ra là phù chú để kiếm có thể nói chuyện với mọi người, sau đó cái giọng nam giả vờ đáng yêu kia liền trực tiếp truyền ra, cho dù tay của Narsi đã buông ra vẫn nghe thấy được, khiến hắn rất muốn chém phăng cái tay dán phù chú của chủ sạp.

"Nếu nói chuyện tệ hại thì có thể bán năm trăm đi? Năm trăm thôi! Chỉ năm trăm có được không? Năm trăm nói không chừng hắn sẽ chịu mua rồi, lỡ hắn chê đắt thì làm sao, khó khăn lắm mới có người đẹp trai như thế nhìn trúng ta, ngươi muốn hại ta bỏ lỡ lương duyên của mình sao?"

"Năm trăm ngay cả phí vật liệu cũng không đủ! Ngươi tỉnh táo một chút!"

"Anh chàng đẹp trai, không thì sáu trăm nhé? Nếu như ngươi đã có vũ khí khác, ta nguyện ý làm nhỏ!"

"Thanh kiếm này toàn bắt chuyện với khách như vậy sao? Nó tưởng khen đẹp trai thì sẽ khiến khách muốn mua hơn?"

Giọng của Narsi đã lạnh đến mức có thể đông chết người rồi, chẳng qua chủ sạp hình như chưa phát giác, chỉ ngây ngẩn đáp lại một câu.

"Mặc dù nó rất thường bắt chuyện như vậy, nhưng đại nhân ngài đúng là rất đẹp trai. Ngài là vị khách tuấn mỹ nhất tôi từng thấy từ lúc bày hàng đến giờ."

"..."

Lời nói này khiến Narsi không thể lập tức đáp lại. Phản bác không được mà nhận cũng không phải, mà lúc này Yiye đúng lúc đi tới, phát hiện hắn đang nói chuyện với chủ sạp, liền tò mò hỏi.

"Sao rồi, ngươi nhìn trúng vũ khí gì muốn mua à?"

"Không có."

Narsi lấy giọng không chút tình cảm phủ nhận ngay lập tức.

"Đừng mà! Anh chàng đẹp trai, ngươi cân nhắc một chút nữa đi mà! Bằng không năm trăm rưỡi! Năm trăm rưỡi!"

"Ngươi vừa phải thôi, ta từ lúc nào nói giá cả có thể do ngươi quyết định hả!"

Tiếng kêu rên của kiếm và tiếng quát mắng của chủ sạp gần như đồng thời vang lên, Narsi vốn định quay đầu bỏ đi, nhưng Yiye lại nảy sinh hứng thú.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Gặp phải một thanh kiếm khiến người khó chịu, muốn tự chào hàng mình, chỉ vậy thôi."

Narsi hiển nhiên không muốn kể rõ chi tiết.

"Vị đại nhân này, thật ngại quá, thanh kiếm này nhà chúng tôi nhìn thấy ai đẹp trai là sẽ rất kích động, tiếp đến chỉ muốn bán mình, có lẽ là do bạn của ngài đặc biệt đẹp trai, nó có hơi nhiệt tình quá mức, xin các ngài thông cảm, cứ kệ nó đi, nếu thích gì khác đều có thể thương lượng."

Lúc này chủ sạp tự động xin lỗi, phần lớn là lưu ý đến ba đường chỉ vàng phối trên người Yiye, cho nên không dám đắc tội. Bởi vì giá mà kiếm tự khai quá thấp, chủ sạp phần lớn cũng không muốn bán, chỉ mong có thể tiễn hai vị khách này đi.

Nhưng kiếm của hắn không chịu phối hợp.

"Không -! Đừng phớt lờ ta! Ông chủ ngươi làm sao có thể như vậy, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy rồi, ngươi lại chỉ muốn đem ta đổi lấy tiền, bỏ mặc hạnh phúc của ta! Năm trăm rưỡi có cái gì không thể bán. Chỉ cần hắn chịu mua, bao nhiêu tiền đều có thể bán cho hắn -"

Nghe vậy, Yiye mặc dù không rõ đầu đuôi, vẫn là hả hê nhìn Narsi.

"Năm trăm rưỡi có thể mua à, vì trông đặc biệt đẹp trai cho nên chiết khấu cũng đặc biệt nhiều? Rẻ như vậy, mua được cũng lời."

"Mua xong để rồi bẻ gãy sao?"

Giọng điệu của Narsi khá là nghiêm túc. Hai người cứ như thế bắt đầu thảo luận mà không thèm đếm xỉa tới chủ sạp căn bản không muốn bán với cái giá này.

"Kiếm này thoạt nhìn không tệ, bẻ gãy cũng quá đáng tiếc, nếu không muốn tự mình dùng, ngươi có thể mua về tặng cho Yameidie."

"Có thể phát ngôn như vậy, ngươi kỳ thực là bạn xấu của hắn đi."

"Hai vị khách ơi, giá tiền này tôi không thể bán được, hết sức xin lỗi."

Lúc này chủ sạp cố lấy dũng khí tỏ rõ ý tứ của mình, Yiye liền tò mò dò hỏi.

"Bằng không ngươi muốn bán bao nhiêu?"

"Lấy tính năng và vật liệu của thanh kiếm này. Cho dù bởi vì mồm miệng khó nghe nên giảm giá, ít nhất cũng phải năm vạn mới có thể bán cho các ngài!"

"Năm vạn? Ngươi ăn cướp à?"

Yiye vừa nghe thấy giá cả, lập tức bỏ đi ý định bảo Narsi mua về tặng người khác, năm vạn lương tệ thế nhưng không phải thứ mà bọn họ bây giờ có thể tùy tiện tiêu tốn, tiền Narsi mang theo cũng không đủ.

"Ta.. ta thật sự có giá trị như thế! Chỉ cần cho ta thời gian, để ta hấp thu lực lượng, ta sẽ có thể biến thành người! Anh chàng đẹp trai ngươi tin ta đi mà!"

Vừa nghe nó nói mình có thể biến thành người, Narsi liền nhìn Yiye.

"Người muốn mua kiếm rõ ràng là ngươi đi, bây giờ có một thanh vũ khí tự xưng mình có thể biến thành người đang ở trước mặt ngươi, ngươi không xem thử sao?"

Cho dù hắn hỏi như vậy, nhưng giọng điệu này rõ ràng là không tin.

"Hm, thật sự có thể biến thành người?"

Nghe thấy thanh kiếm này tuyên bố như vậy, Yiye hình như có chút động lòng, dù sao thì vũ khí có thể hóa người chỉ có thể gặp nhưng không thể cầu, hắn trước khi đến mặc dù cũng từng khát vọng, nhưng cũng không cảm thấy có thể tìm được một thanh.

"Ngài vẫn là đừng quá tin tưởng thì tốt hơn, có thể biến thành người thì không phải giá tiền này đâu! Từ cái thời của ông nội tôi, đã nghe nó nói mình có thể biến thành người, nhưng đến bây giờ cũng chưa từng biến đổi, tôi thực sự không thể cam đoan thay nó."

Chủ sạp thấy vậy liền vội vàng thanh minh, chỉ sợ Yiye tưởng thật, sau khi mua về cảm thấy bị lừa, rồi lại tới tìm hắn tính sổ.

"Có thể biến thành người hay không, chỗ các ngươi chẳng lẽ không có dân chuyên nghiệp kiểm tra sao?"

"Muốn tìm được thợ rèn đáng tin để giám định, thế nhưng không phải chuyện dễ dàng, bọn lừa đảo thu phí giám định rất nhiều, nhà chúng tôi cũng không quen biết thợ rèn lợi hại đến mức có thể giám định ra, nên đành thôi."

"Các ngươi không tin ta gì hết! Cũng không suy tính cho tương lai của ta! Hơn nữa cả nhà các ngươi đều không đẹp trai!"

"Chẳng phải có Linh Hiến Cung sao? Thợ rèn ở đó chẳng lẽ cũng không đáng tín nhiệm?"

Narsi đem tiếng kháng nghị của kiếm xem như là tạp âm bối cảnh, trực tiếp hỏi chủ sạp.

"Đây... nếu giám định ra nó nói dối, thì không sao cả, nhưng nếu như không nói dối, thanh kiếm này sợ rằng sẽ bị Linh Hiến Cung trưng thu. Tốt xấu gì cũng ở nhà tôi nhiều năm như vậy, chung cuộc cũng không nhẫn tâm để nó bị bày trong kho của Linh Hiến Cung chịu cô đơn tịch mịch."

"Ngươi tiếc tiền thì có!"

"Ta đâu có!"

"Vậy thì tính năm trăm! Giúp ta xin hắn mua với -"

Cảnh kiếm mặc cả với ông chủ xin được bán rẻ, Yiye với Narsi đều chưa từng thấy.

"Yiye, ngươi muốn mua sao? Chẳng lẽ ngươi muốn một thanh kiếm ồn ào giống như Skies?"

"Skies mặc dù ồn ào, nhưng ít nhất là thanh kiếm tốt!"

"Thì ra loại trình độ đó ngươi cũng có thể bao dung?"

"Ai biết được, dù sao thì đó cũng không phải kiếm của ta! Ông chủ, thanh kiếm này có thể dùng thử không?"

"Có thể, mời ngài. Bén lắm đấy, nhưng ở trong nhà chúng tôi cùng lắm lấy để bổ củi thái rau."

Ngay cả bổ củi thái rau cũng nói được, xem ra là thật sự không muốn bán lắm.

Nhưng mà, chủ sạp nói có thể dùng thử, bản thân kiếm lại hét lên trước khi Yiye cầm lấy.

"A-! Đừng đụng vào ta! Ta chỉ cần anh chàng đẹp trai bên kia làm chủ nhân, ta không muốn người lùn như vậy!"

"... Có thể trực tiếp bẻ gãy rồi trả tiền sau không?"

Trên người Yiye thoáng cái đã bùng lên sát khí hết sức đáng sợ.

Ngay cả Âm Thị ồn ào hắn cũng cảm thấy có thể nhịn được, nhưng lại không nhịn được bị người khác nói lùn. Narsi cạn lời với hắn.

"Lão Lưu, ngươi thất lễ quá rồi đấy, làm sao có thể nói chuyện với khách như vậy!"

Lão Lưu có vẻ là tên thân mật, hơn nữa kiếm khá là chống đối cái tên thân mật này.

"Đừng ở trước mặt trai đẹp gọi biệt danh đặt bừa này! Ngươi bảo người ta phải làm người thế nào!"

"Được rồi! Tiểu Lưu nghe lời, nhìn thấy trai đẹp là trở mặt, không phải trai đẹp thì không muốn, ngươi như vậy làm sao gả đi được?"

"Dù sao không có đồng ý của ta cũng không thể nhận chủ! Ngươi chẳng phải vẫn không bán ra được! Bán năm trăm cho hắn đi!"

"Ta hình như chưa từng nói năm trăm là ta sẽ mua?"

Narsi lạnh nhạt xen vào một câu.

"Năm trăm ngươi đương nhiên phải mua! Chẳng phải mua để bẻ sao! Ta trả tiền giùm ngươi cũng không sao!"

Sát ý của Yiye thế nhưng không dễ tiêu tan đến vậy, thế là Narsi suy nghĩ một chút, rồi lại nhìn thanh kiếm kia.

"Ngươi rốt cuộc là nam hay nữ?"

"Trong.. trong lòng người ta vẫn luôn khát vọng trở thành thiếu nữ đáng yêu, nhưng lại bị rèn thành nam..."

"Với cái giọng nói đó mà ngươi còn hỏi nó là nam hay nữ à? Có cần thiết hỏi không?"

Vấn đề của Narsi khiến Yiye cảm thấy không tưởng tượng được.

"Cần thiết."

Narsi hờ hững trả lời, sau đó lập tức kết luận.

"Bởi vì phí nghỉ trọ không đủ, đưa ngược lại ta năm ngàn lương tệ, ta sẽ mang ngươi về nuôi."

Yiye trợn lớn mắt, chưa kịp phát biểu ý kiến, chủ sạp đã vội vàng lắc đầu.

"Ngài nói đùa đấy à! Kiếm tốt nhà tôi cho ngài miễn phí còn đưa tiền ngược cho ngài? Làm gì có chuyện tốt như vậy!"

"Ngươi cho hắn đi! Chỉ năm ngàn! Lúc ngươi lấy ta làm dao phay mở tiệm đã kiếm được biết bao nhiêu rồi, coi như là của hồi môn cho ta đi mà!"

Yiye lúc này đã hồi thần, cuối cùng cũng lên tiếng.

"Narsi, đòi tiền cũng đừng đòi một cách không biết xấu hổ như thế chứ? Bộ đẹp trai thì ghê gớm lắm à?"

"Là rất ghê gớm. Ngươi từng bị theo đuổi chưa?"

"Có quan trọng lắm không! Bị một thanh kiếm nam theo đuổi chẳng lẽ vui lắm à? Hơn nữa còn là bởi vì tướng mạo, không phải bởi vì thực lực!"

"Ta chỉ là thiếu tiền mà thôi, trái lại không phải bởi vì cảm thấy vui. Thu năm ngàn đã nể mặt lắm rồi, bình thường mà nói những kẻ ý đồ theo đuổi ta, muốn cho cái gì ta còn chưa chắc sẽ nhận."

"Nam hay nữ?"

"Có cần thiết hỏi không?"

Lúc này chủ sạp đã bị kiếm nhà mình làm phiền đến đau đầu, vừa lại cảm thấy hình như không mời hai vị khách này đi được, đành nhăn mặt giao thiệp lần nữa.

"Hai vị khách ơi, tôi muốn làm ăn yên ổn, xin các ngài giơ cao đánh khẽ, đừng làm khó tôi... nếu như các ngài thiếu tiền, tôi trái lại biết cách kiếm tiền, thù lao không tệ, không biết các ngài có hứng thú nghe không?"

"Ồ?"

Tiền mang theo không đủ, thì ở Hồi Sa kiếm tiền, đây cũng là một cách. Bởi thế Yiye với Narsi đều bị thu hút, chờ chủ sạp nói tiếp.

Nếu như thù lao không tệ, nói không chừng chuyến đi Hồi Sa này có thể ở lâu hơn một chút.

◎ Lời bổ sung của Phạm Thống

Ngày mai sẽ phải xuất phát đi Hồi Sa rồi! Tôi chờ ngày này đã lâu!

Hôm nay dưới tình huống Tây Phương Thành ẩn giấu tin tức, âm thầm tìm Narsi suốt một ngày, kết quả hoàn toàn không tìm được người, chúng tôi cũng giúp một chút, nhưng thực sự không chút đầu mối.

Narsi không có bạn bè gì, đi tìm bạn là chuyện không quá có khả năng. Nếu tự mình đến khu ngoại ô đi dạo, vậy ma pháp phong tỏa khí tức của hắn làm tốt thật đấy, không có lấy nửa người lần được.

Dù sao hắn cũng là tự mình chạy mất, không phải bị bắt cóc, cho nên chúng tôi cũng không lo lắng. Người của Tây Phương Thành nói không chừng cũng không lo lắng, chỉ là đau đầu mà thôi, dù sao bất luận có tìm được người hay không, chúng tôi ngày mai vẫn sẽ đến Hồi Sa như dự định

Chẳng qua, bởi vì tôi đột nhiên nghĩ đến hoàng đế chân chính hẳn là biết chuyện đại diện hoàng đế biến mất, cho nên tôi vẫn là cầm lấy máy thông tin phù chú liên lạc Nguyệt Thoái.

"... Ừ. Narsi biến mất rồi, tôi biết."

Tiếng đầu bên kia máy thông tin nghe lên nồng nặc tử khí.

"Cậu làm sao không biết?"

"Hôm qua vừa phát hiện hắn biến mất, liền có người liên lạc tôi, hỏi tôi có làm gì người ta hay không."

Ồ... Là thế à? Mọi người đều cảm thấy cậu rất có khả năng làm gì hắn sao? Vậy.. vậy cậu rốt cuộc có hay không?

"Ha ha ha, tôi nghĩ hẳn là có liên quan với cậu đi?"

"Phạm Thống... cậu thật tín nhiệm tôi."

Cái gì? Chẳng lẽ cậu thật sự có làm gì người ta sao!

"Có vài chuyện cần xử lý, trước hết cứ vậy đi."

Chờ một chút! Cậu nói rõ một chút xem nào!

Nghĩ thì nghĩ, tôi vẫn không dám gọi cậu ấy lại. Nếu tôi gọi, chẳng phải biến thành không tín nhiệm cậu ấy sao?

Chuyện đến nước này, tôi cứ nghiêm chỉnh tin là không có đi! Sự tình không liên quan tới cậu, nhất định là như vậy!

Đúng rồi, cậu rõ mình đang ở đâu chưa? Rốt cuộc bao giờ mới định về?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #lightnovel