Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1-5

Chương 5: ... của Quỷ Bài Kiếm Vệ

"Narsi ngoan như vậy, rốt cuộc là học hư từ ai?" - Suyelan

"Không phải ta! Chắc là không phải..." - Yiye

"Hử?" - Nguyệt Thoái

Qua một đêm suy nghĩ, Narsi trên cơ bản đã quyết định xong phải làm thế nào. Thông thường chuyện gì hắn đã quyết định thì không ai có thể thay đổi.

Nếu trong lòng đã có dự định, cảm giác bực bội liền giảm xuống rất nhiều, Narsi một mặt bình tĩnh làm việc, mặt khác chờ đợi người nào đó xuất hiện. Hắn tin mình muốn Yameidie chuyển lời, Yameidie nhất định sẽ truyền đạt, vậy thì theo lý thuyết cái người vắng mặt hôm qua cũng nên xuất hiện rồi.

Yiye tới sau giờ trưa, thời gian xấp xỉ dự tính của hắn. Bây giờ trong cung San Siro có thêm rất nhiều trình tự, nhưng Ma Pháp Kiếm Vệ luôn luôn là giai cấp đặc thù, không cần thông qua tầng lớp cửa ải, trực tiếp vào cung là có thể đến thư phòng gặp Narsi như thường, dù sao thì người phía dưới đều nhận ra hắn.

"Ta nghe Yameidie nói ngươi tìm ta? Làm sao vậy, một lần không tham gia hội nghị chắc không phải chuyện gì lớn chứ?"

Vừa đi vào thư phòng, Yiye đã trực tiếp mở miệng hỏi. Đối với hắn mà nói, tất cả đều là người quen, có chuyện thì không cần thiết vòng vo, nói thẳng là được.

"Không phải chuyện gì lớn? Nói cứ như ngươi chỉ có xin nghỉ hội nghị lần này vậy."

Bị Narsi hờ hững nói như vậy, Yiye tức thì nghẹn lời, không biết phải nói tiếp thế nào.

Trên thực tế, bởi vì hẳn chủ yếu phụ trách chuyện liên quan tới quân vụ, mà hắn lại không có hứng với chính vụ khác, cho nên chỉ cần đề mục dự định thảo luận hôm đó không có dính dáng quá nhiều tới quân vụ, hắn thường kiếm cớ xin nghỉ làm biếng không có mặt.

Loại thái độ "chuyện khác của Tây Phương Thành thế nào cũng được, các ngươi tự quyết định", mọi người thấy vậy, nhưng cũng không nói gì. Narsi bình thường cũng sẽ không nhắc đến chuyện hắn cố ý xin nghỉ, chẳng qua khi lời Yiye nói ra rõ ràng không khớp với thực tế, Narsi thực sự không nhịn được đâm thọc hắn mấy câu.

Mà ngay trước mặt khiến Yiye không xuống được đài, thông thường đều sẽ không có chuyện gì tốt, chỉ trừ lúc hắn hoàn toàn đuối lý.

"Dù sao ta tham dự hội nghị... cũng không thể cho ý kiến gì tốt. Không biết nhưng giả vờ biết, sau đó đề xuất tầm bậy, như vậy có ý nghĩa không?"

Từ phản ứng của Yiye xem ra, hắn xác thực biết việc tham dự hội nghị là một trong những chức trách của Ma Pháp Kiếm Vệ, cho nên mới cố gắng giải thích cho hành vi của mình.

"Hơn nữa sau khi kết thúc hội nghị ta cũng sẽ tìm người để tìm hiểu quá trình! Chỉ là sau khi hiểu rõ thì không đề xuất dị nghị nữa mà thôi."

Thấy Narsi không trả lời, Yiye lại bổ sung một câu, thế là Narsi nhìn hắn.

"Ý là ngươi đã biết hôm qua bọn ta đã thảo luận cái gì rồi? Ai cũng đều phản đối ta đi Hồi Sa, ngươi nói thế nào?"

"Hả? Ta nói thế nào có quan trọng lắm không? Ngươi đến nơi đó đương nhiên không tốt lắm, cho dù ngươi là đại diện hoàng đế, không phải hoàng đế chân chính, lấy thân phận của ngươi muốn đến Hồi Sa, đối phương vẫn phải cẩn thận tiếp đãi theo lễ tiết đi? Như thế mọi người đều sẽ rất mệt, khảo sát cũng rất khó tiến hành, ngươi nói xem, ngươi đi rồi chẳng phải là chỉ thêm loạn sao?"

Yiye mặc dù cũng cho rằng hắn không nên đi, nhưng lý do lại không giống người khác. Về điều này, Narsi không có hứng biện luận với hắn, sau khi quyết định đi vào mục đích chính, Narsi bắt đầu chậm rãi tìm kiếm trong ngăn kéo phần công văn hôm qua.

"Ta đã thấy đơn xin nghỉ của ngươi rồi, ngoại trừ hội nghị hôm qua, ngươi còn xin nghỉ dài một tháng, là chuẩn bị đến Hồi Sa đúng không?"

Giọng điệu như còn có lời phía sau này của hắn khiến Yiye có loại cảm giác hắn định làm khó, lập tức sinh lòng cảnh giác.

"Thì sao? Ta thế nhưng đã làm xong công việc trước một tháng mới nộp đơn, hơn nữa đây mặc dù là hành trình cá nhân, nhưng cũng xem như là nhu cầu công vụ! Vũ khí ta hỏng đã mấy năm rồi, mãi mà không tìm được cái thích hợp, nghe nói Hồi Sa chuyên sản xuất các loại khí vật, lần này ta nhất định phải mua bằng được thanh kiếm tốt!"

Thân là một võ giả ba đường chỉ vàng, suốt nhiều năm bởi vì không có vũ khí cao cấp mà phải sử dụng kiếm dỏm thông thường, đối với Yiye mà nói đây hiển nhiên là chuyện rất đau khổ. Nhịn lâu như thế rồi, mắt thấy có đường dây tìm được vũ khí cấp cao, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua.

"Ngươi cho rằng có một thanh kiếm tốt, ngươi sẽ có thể đánh thắng Englar sao?"

Narsi vẫn muốn nói khích hắn mấy câu, Yiye cũng lập tức nổi nóng.

"Mới không phải vì cái này! Thân là Quỷ Bài Kiếm Vệ, cứ mãi dùng vũ khí bình thường mà coi được sao! Cho dù không phải thời kỳ chiến tranh, trang bị cũng phải có mức độ nhất định mới đúng, ngươi có ý kiến sao?"

"Đơn xin nghỉ của ngươi ta đã duyệt rồi, thuận tiện thêm cho ngươi một tên tùy tùng, công văn thông báo sẽ được phát xuống hôm nay, để đơn vị phụ trách xử lý."

"Thì ra ngươi có duyệt, không nói sớm... từ từ, ngươi tùy tiện thêm người lung tung làm gì? Ai cần tùy tùng, ta hành động một mình là được rồi, dẹp cái của nợ dư thừa này đi, ta không cần!"

"Miễn bàn. Phục trang tùy tùng của ta đã chuẩn bị xong rồi, hơn nữa ta cũng có năng lực tự bảo vệ, tuyệt đối không phải của nợ như ngươi tưởng."

Nghe xong lời Narsi nói, vẻ mặt của Yiye thoáng chốc thay đổi rồi lại thay đổi, một hồi sau mới xanh mặt chỉ vào hắn nói ra một câu.

"Ngươi bị đụng đầu à?"

"Sao lại nói như vậy?"

"Không làm đại diện hoàng đế cho tốt, vậy mà muốn đóng giả thành tùy tùng của ta để chạy ra ngoài mạo hiểm, nếu không phải đụng đầu thì là gì?"

"Như vậy đỡ rách việc hơn không phải sao? Nếu không phải đại diện hoàng đế thì hết thảy sẽ không cần quá mức phô trương, có thể lẳng lặng đi Hồi Sa, có vấn đề gì đâu?"

"Vấn đề có đầy! Còn nữa, năng lực tự bảo vệ cái gì chứ, với kiếm thuật mèo cào của ngươi là muốn làm thế nào để không trở thành của nợ!"

Bị hắn nghi ngờ thực lực như vậy, Narsi đương nhiên cũng có chút nổi nóng.

"So sánh với ngươi, chẳng đến ba người không phải kiếm thuật mèo cào đi!"

Lời này vốn là kháng nghị Yiye nếu như là lấy chính mình làm tiêu chuẩn so sánh thì cũng hơi quá đáng, nhưng Yiye hình như lý giải thành khen ngợi mình, bởi thế tâm tình chuyển đổi một chút.

"Ồ? Ngươi cho rằng như vậy à?"

Thấy hắn hình như vui hơn, Narsi bèn nhẫn nhịn, không tạt nước lạnh vào hắn.

"Ta đã âm thầm luyện kỹ xảo ma pháp hỗn hợp phù lực, nói chung ta có năng lực tự bảo vệ."

Cho dù hắn nhiều lần nhấn mạnh, Yiye vẫn tỏ thái độ không tin.

"Đó là thứ mà chỉ có con lai mới tu được đi? Cho dù như vậy, ngươi đánh lại ta không?"

Nghe thấy vấn đề này, Narsi tức thì có chút đứt lý trí.

"Ta vì sao phải đánh lại ngươi? Quỷ Bài Kiếm Vệ chẳng phải chính là phụ trách bảo vệ hoàng đế sao?"

"Ngươi là đại điện hoàng đế, cũng đâu phải hoàng đế thật!"

Yiye cũng chỉ có ở lúc tranh chấp mới nói ra câu này.

"Hoàng đế thật thì lại không cần ngươi bảo vệ, cậu ta còn mạnh hơn ngươi được chưa? Phiền ngươi làm tốt chức trách bảo vệ đại diện hoàng đế, bằng không ngươi lúc nào cũng rảnh rỗi."

Narsi chọc thẳng chỗ hiểm của Yiye.

"Cái gọi là làm tốt chức trách thì phải là ngăn cản ngươi dấn thân nguy hiểm!"

"Có quy định nào viết Quỷ Bài Kiếm Vệ phải ngăn cản hoàng đế đi đến nơi có khả năng có nguy hiểm, ngươi chỉ cho ta xem?"

"Làm sao có khả năng viết cái chuyện này chứ!"

"Chức trách của Quỷ Bài Kiếm Vệ là phụ trách dẹp bỏ mọi chướng ngại cho hoàng đế đúng chứ?"

"Đúng vậy!"

"Thế thì dưới tình huống ta muốn đi Hồi Sa, cái gọi là chướng ngại, đương nhiên bao gồm kẻ địch với người phản đối ta đến đó. Ta không yêu cầu ngươi dẹp bỏ kiếm vệ khác, chỉ cần giấu bọn họ mang ta đi là được rồi, đơn giản như vậy ngươi cũng làm không được?"

"Quỷ Bài Kiếm Vệ nào phải chức vị giúp hoàng đế làm chuyện xấu! Ngươi cho rằng nói như vậy ta sẽ đồng ý sao? A, từ từ..."

Bị Narsi khích như vậy, Yiye suýt nữa trúng kế, nhưng khi hắn đang hỗn loạn thì lại nghĩ đến một cái vấn đề.

"Ngươi chẳng phải muốn giả trang thành tùy tùng của ta? Vậy còn lên mặt hoàng đế cái gì!"

"Vậy thì nếu chịu khó làm tùy tùng của ngươi thì không có vấn đề nữa?"

"Hả? Mới không phải ý này -"

"Người đồng hành là tùy tùng hay là hoàng đế, ngươi chọn một cái."

"Đương nhiên là tùy tùng!"

"Vậy thì quyết định như thế, ngày xuất phát thì hẹn sau."

Sau khi ý thức được mình đã nói cái gì, sắc mặt của Yiye thoáng cái trở nên rất khó coi, cũng không biết nên thu hồi lời vừa rồi hay là ráng nuốt xuống.

"Ngươi rốt cuộc đang nghĩ cái gì hả... còn muốn giấu người khác? Bọn họ phát hiện ngươi biến mất nhất định sẽ loạn thành một đống đi!"

"Đừng lo, ta sẽ để lại ghi chú cho bọn họ. Dù sao thì loại ghi chú như là "ra ngoài chơi hết thảy bình an đừng tìm ta" ta đã nhận được rất nhiều lần, nên viết thế nào ta rất rõ."

Ghi chú trong miệng Narsi rốt cuộc là ai viết, Yiye không cần hỏi cũng biết. Khẳng định chính là cái tên hoàng đế tối ngày chạy ra ngoài kia - bây giờ còn dữ dội đến mức gần như không về nữa.

"Về phần động cơ, thật ra cũng không có gì đặc biệt. Ngươi đi tìm kiếm mới, ta chẳng lẽ không thể đi tìm vũ khí của ta sao? Mấy năm qua, ta cứ luôn ở Cung San Siro bận rộn công vụ, không dễ gì mọi thứ mới vào quỹ đạo, muốn đi đến nơi xa một chút để hít thở không khí, vì sao phải cân nhắc nhiều chuyện như thế?"

Yiye vốn còn muốn khuyên can, nhưng sau khi Narsi nói tiếp như vậy, Yiye liền rơi vào trầm mặc.

Nói đến đây, Narsi vẫn không biết Yiye có đồng ý hay không. Hắn thật ra không có bao nhiêu nắm chắc, chẳng qua cứ nên thử xem.

"... Việc thẩm lý lúc nào mới có kết quả?"

Hắn hẳn là chỉ thủ tục đi đến Hồi Sa, Narsi sau khi thoáng suy nghĩ rồi cho hắn đáp án.

"Nếu là công văn khẩn, khoảng ngày mốt là sẽ phát văn kiện tương quan xuống."

"Ngươi đi lúc nào cũng được?"

"Ừ? Đúng..."

"Vậy sau khi ta nhận được văn kiện sẽ đến đón ngươi, đến lúc đó đừng có nói với ta ngươi còn chuyện khác cần ở lại xử lý!"

Sau khi bỏ lại câu này, Yiye hình như sợ nói tiếp sẽ đổi ý, cho nên lập tức xoay người rời khỏi thư phòng.

Theo như hiểu biết của Narsi đối với Yiye, đây xem như là thành công rồi. Đàm phán không thất bại, khiến hắn thở phào một hơi... mà đây cũng có nghĩa là hắn thật sự phải đi tìm một bộ quần áo tùy tùng mới được.

Trước khi rời khỏi Tây Phương Thành, còn có một số chuyện phải bàn giao trước. Hắn có ít nhất hai ngài để xử lý mọi chuyện, mà điều đầu tiên nên làm là liệt ra danh sách công việc cần người làm thay.

"Phải giao cho người có thể xử lý tốt, đồng thời không thể tiết lộ mình muốn rời khỏi..."

Narsi nhíu mày suy nghĩ, sau đó quyết định đến hôm đấy thì đem những chuyện cần bàn giao viết ở trong thư. Có thể tín nhiệm quan viên cư dân tân sinh đã tiếp nhận trung thành chú, cho nên chỉ cần truyền lệnh xuống là xong.

Lúc hắn đang suy nghĩ xem có bỏ sót cái gì hay không, con chim trắng yêu dấu của hắn từ bên ngoài cửa sổ bay vào, vỗ vỗ cánh ở trước mặt hắn.

"Chíp chíp."

"... À, còn ngươi nữa..."

Nếu như hắn thật sự muốn rời khỏi Tây Phương Thành một thời gian, nên thu xếp cho Tuyết Lộ thế nào cũng là chuyện cần suy nghĩ cẩn thận.

◊◊◊◊

Phải làm sao rời khỏi Cung San Siro mà không kinh động bất cứ người nào - Narsi chưa từng nghĩ đến mình sẽ có một ngày phải phiền não loại chuyện này. Nếu như hết thảy đều giống như trước kia, hắn muốn ra ngoài cung cũng không khó, nhưng bây giờ nhân viên tăng nhiều, cũng thêm rất nhiều thủ tục.

Muốn vô trách nhiệm mà nói muốn ra ngoài thì ra ngoài, nhất định sẽ có không ít người kêu rên, cầu xin hắn đừng để bọn họ khó xử. Đại diện hoàng đế không phải không thể xuất cung, chỉ là mọi người đều hi vọng hắn ít nhiều mang thêm mấy tên hộ vệ.

Chế độ nghiêm cẩn là cần thiết, cũng là hắn gật đầu đồng ý, hắn thật sự không trách được ai.

Nói không chừng chính là bởi vì ngay cả rời khỏi cũng trở nên phiền hà như thế, Englar mới dứt khoát biến mất tăm. Trong lòng Narsi nghĩ như vậy, đồng thời cũng không khỏi than thở mình không có thân thủ xuất quỷ nhập thần, không có khả năng chuồn êm ra ngoài.

Sau khi thẩm tra tư liệu phát xuống, Narsi liền thông báo cho Yiye. Quỷ Bài Kiếm Vệ muốn nộp đơn đi Hồi Sa thì sẽ không có vấn đề, mà Quỷ Bài Kiếm Vệ muốn mang theo một tùy tùng, cũng không thể nào có người bác bỏ, hiện giờ giấy chứng nhận xuất nhập của hai người chắc hẳn cũng đã đưa đến tay Yiye, giờ chỉ chờ hắn đến đón.

Giả như Yiye muốn nuốt lời, trực tiếp cho hắn leo cây, tự cầm chứng nhận đi đến thông đạo Trầm Nguyệt, Narsi cũng không làm gì được hắn.

Chẳng qua hắn tin Yiye không phải loại người này. Ôm tự tin như vậy chờ đến chiều, người hắn chờ cuối cùng cũng xuất hiện.

"Ngươi cuối cùng cũng đến rồi, ta còn tưởng ngươi ở trong nhà do dự đây."

Vừa nhìn thấy Yiye, Narsi liền đứng dậy. Sắc mặt của Yiye không dễ coi lắm, nghe hắn nói vậy, tức thì nhìn sang bên cạnh, miệng thì lẩm bẩm một câu.

"Ta nhất định là điên rồi mới đáp ứng ngươi..."

"Ngươi nói cái gì?"

"Ngươi làm sao còn chưa thay đồ? Không phải muốn đi sao?"

Sau khi Yiye bẻ đề tài, Narsi liền trừng vào hắn.

"Còn chưa đợi được người, thay đồ cái gì? Ta có thể mặc y phục tùy tùng ngồi ở đây làm việc sao?"

"Dù gì y phục tùy tùng của ngươi cũng nhất định chẳng nát được đến đâu, người khác cho dù nhìn thấy cũng chỉ cho rằng ngươi hôm nay mặc đồ mới đi!"

"Có tùy tùng bên cạnh quan lớn nào lại mặc đồ rách nát? Trước hết đừng nói tới y phục, chúng ta nên làm thế nào rời khỏi Cung San Siro?"

Nếu mình đã nghĩ không ra biện pháp, vậy thì giao cho người khác nghĩ, nói không chừng sẽ có phương pháp bất ngờ. Narsi cho rằng như vây, Yiye thì tràn ngập nghi hoặc sau khi nghe xong câu hỏi của hắn.

"Chẳng phải trực tiếp đi ra sao? Đây có cái gì phải hỏi."

Đối mặt với câu trả lời thế này, Narsi thật không biết phải nói cái gì mới ổn.

"Ngươi cho rằng đại diện hoàng đế có thể tự tiện ra ngoài? Bất cứ ai phát hiện ta muốn rời khỏi hoàng cung, liền sẽ ra sức khuyên ta mang thêm mấy tên hộ vệ, làm như muốn dàn thành đại trận như thể đi tế lễ mới cam tâm, vậy thì muốn trực tiếp đi ra kiểu gì?"

"Ngươi nói cái gì vậy hả, lý do bọn họ muốn ngươi mang theo một đống người là vì lo cho an toàn của ngươi đi? Nhưng hôm nay ngươi cũng đâu phải ra ngoài một mình."

Yiye tỏ ra không hiểu Narsi đang nói cái gì. Sau khi hắn nói xong, lại chỉ vào mình nói tiếp.

"Bây giờ có ta đi cùng ngươi mà? Đã có Quỷ Bài Kiếm Vệ phụ trách làm hộ vệ rồi, vậy còn có vấn đề an toàn gì nữa? Chúng ta cứ đi cửa chính! Kẻ nào dám bắt ngươi mang thêm mấy người tức là xem thường ta sao? Có gan thì đứng ra!"

Bởi vì lời của hắn xác thực chỉ đúng trọng điểm, Narsi có cảm giác đột nhiên được đánh thức.

Thì ra đơn giản như vậy, trực tiếp ra ngoài là được rồi mà. Về phần ra ngoài là muốn đi đâu, người trong hoàng cung đương nhiên quản không được, không phải sao?

"Nếu đã như thế, vậy thì không thể thay đồ trước rồi?"

"Làm gì có? Ngươi cứ thay đi, lúc ra ngoài thì nói chúng ta không muốn quá rầm rĩ, như vậy an toàn hơn. Nói trước với ngươi một tiếng, chúng ta còn phải đến nơi khác trước, sẽ không trực tiếp đi thông đạo Trầm Nguyệt."

"Phải đi nơi khác trước?"

Narsi vừa lấy y phục ra khỏi hành lý của mình, vừa lên tiếng nghi vấn.

"Ừ, chúng ta phải đi mua lương thực trước. Lương thực mang theo có thể đổi thành tiền tệ ở đó, nếu là đi tìm vũ khí, đương nhiên phải chuẩn bị tiền bạc đầy đủ."

Xem ra Yiye đã nghiên cứu không ít, rất nghiêm túc muốn mua được kiếm tốt đúng ý mình. Một thanh kiếm tốt phù hợp với yêu cầu của hắn, nghĩ tới chắc không rẻ được đến đâu, thật không biết phải mang bao nhiêu tiền mới đủ.

"Ta ra ngoài chờ ngươi, thay xong thì đi ra, cái khác trên đường sẽ nói sau."

Yiye nói xong liền ra ngoài trước, Narsi thay đồ cũng không cần bao nhiêu thời gian, chẳng qua lúc hắn thay xong mở cửa, Tuyết Lộ đang nghỉ ngơi trên kệ sách đột nhiên bay tới đậu lên vai hắn.

"Chíp chíp."

Đây nghiễm nhiên là muốn theo ra ngoài.

"Ngươi đừng nói với ta, đi đến dị thế giới chưa biết thế nào, ngươi còn muốn mang theo con chim này nhé?"

Yiye ở bên ngoài còn chưa kịp nhìn rõ Narsi thay đồ gì, đã bị Tuyết Lộ thu hút chú ý. Ra ngoài mang theo thú cưng đương nhiên không được, đặc biệt là bọn họ còn phải vượt qua thông đạo Trầm Nguyệt.

"Không có chuyện này. Trong ghi chú ta để lại có căn dặn ai chăm sóc Tuyết Lộ rồi, chưa biết tình huống bên kia thế nào, ta làm sao có thể mang Tuyết Lộ đi?"

Nói là ghi chú, kỳ thực là đầy năm trang giấy lớn. Để bàn giao hết sự tình sau khi rời khỏi, để Tây Phương Thành có thể tiếp tục vận chuyển, Narsi gần như đã viết toàn bộ những chuyện nghĩ đến được. Hắn đã yêu cầu một quan viên cư dân tân sinh ở thời điểm chỉ định đến thư phòng lấy mệnh lệnh trong ngăn kéo, tin rằng hết thảy sẽ tiến hành theo như hắn nghĩ.

"Vậy ngươi xử lý mau lên một chút, nó bây giờ đang bám trên người ngươi rồi kìa."

"Không cần ngươi nói ta cũng biết."

Nói xong, Narsi khẽ vuốt lưng Tuyết Lộ.

"Tuyết Lộ, ngoan, trở về nghỉ ngơi."

"Chíp chíp?"

Tuyết Lộ nghiêng đầu, hình như không hiểu hắn đang nói cái gì.

"Ngươi có chắc con chim này nghe hiểu tiếng người không?"

Yiye hoài nghi ra mặt.

"Bọn ta chỉ là ra ngoài một lát, ngươi ngoan ngoãn ở đây chờ ta trở về."

Narsi không ngó ngàng Yiye, tiếp tục nói chuyện với Tuyết Lộ.

"Chíp chíp chíp chíp."

Lần này Tuyết Lộ hình như nghe hiểu rồi, sau khi vỗ cánh vẫn không bay đi, xem ra có vẻ không đồng ý.

"Ta thấy cứ đánh ngất nó cho rồi..."

Yiye không có lòng kiên nhẫn gì đối với chim chóc, nhưng Narsi đương nhiên sẽ không chấp nhận đề nghị của hắn.

"Sao ngươi phải vội như thế? Bộ chờ thêm một lát là sẽ mất miếng thịt nào sao?"

Sau khi bị hắn rầy, Yiye cuối cùng cũng không lên tiếng nữa. Thế là Narsi dùng cách đơn giản nhất để giải quyết - trở về thư phòng, bỏ đồ ăn lên bàn.

Vừa phát hiện chủ nhân muốn cho ăn, Tuyết Lộ lập tức nhảy lên bàn đi ăn. Khi lực chú ý của nó đang bị đồ ăn thu hút, Narsi vội vàng rời khỏi thư phòng.

"Được rồi, đi thôi."

"Nó rốt cuộc là thích đồ ăn hay là thích ngươi vậy?"

"Chịu ăn là may rồi, mắc mớ gì đến ngươi."

"Chịu ăn là ngươi hài lòng rồi? Tiêu chuẩn cũng thấp quá đi!"

"Ngươi không biết có kẻ cho đồ ăn cũng không ăn sao?"

Bởi vì đề tài này rất vô bổ, bọn họ không nói tiếp nữa.

Khi sắp đến cửa cung, Narsi không nhịn được bắt đầu suy nghĩ bọn họ rốt cuộc có bị chặn lại hay không. Người vào cung rời khỏi cung, theo lý thuyết phải ký tên, làm cái thủ tục đơn giản, Yiye hình như định là nếu không ai hỏi thì sẽ không chủ động nói rõ, nhưng thủ vệ của Cung San Siro hiển nhiên vẫn không đần độn đến mức không phát hiện khi hắn rời khỏi có mang thêm một người.

"Yiye đại nhân, vị bên cạnh ngài là..."

Giọng điệu này rốt cuộc là không nhận ra, hay là nhận ra rồi nhưng không tự tin lắm, Narsi cảm thấy rất khó phân biệt.

"Chẳng phải đại diện hoàng đế của các ngươi sao? Có nhầm không đấy, các ngươi nhận không ra mặt của hắn?"

Yiye trực tiếp nói ra thân phận của Narsi, tức thì khiến ba tên thị vệ hiệp trợ xử lý thủ tục ở đấy đều hoảng hốt.

"Bệ hạ hôm nay muốn xuất cung sao? Không có nghe nói!"

"Có cần mang thêm mấy người không? Chúng tôi bây giờ sẽ đi liên lạc -"

"Ồn chết đi được! Các ngươi hoảng cái gì chứ, hộ vệ chính cống của hoàng đế là Quỷ Bài Kiếm Vệ, các ngươi không biết chuyện này sao? Là ta muốn mang hắn xuất cung, không phải hắn tự muốn xuất cung, các ngươi có ý kiến sao?"

Narsi vốn còn định lát nữa phải cười nhạo Yiye bị người coi thường, không ngờ Yiye sau khi nói xong lời này, mấy tên thị vệ lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh, tiếp đến liền thở phào.

"Là thế à, nếu ngài phụ trách hộ vệ thì không có vấn đề nữa."

"Làm phiền ngài rồi, chúc các ngài thuận buồm xuôi gió."

Hiển nhiên ở trong lòng đám thị vệ, Yiye khá là đáng tin cậy, vừa rồi chỉ là chưa rõ tình huống mà thôi.

"Narsi. Để phòng ngộ nhỡ, vẫn là bảo bọn họ đừng nói ra đi."

Lúc này Yiye quay lại nói với hắn như vậy, Narsi mới chú ý đến bọn họ là cư dân tân sinh, liền dứt khoát hạ mệnh lệnh.

"Chuyện ta và Quỷ Bài Kiếm Vệ cùng nhau ra ngoài, không được nói ra, đây là mệnh lệnh."

Mấy tên thị vệ sau khi nghe xong mệnh lệnh này, đầu tiên ngẩn ra, sau đó lần nữa tỏ ra hoảng sợ, khiến Narsi thoáng cảm thấy nghi hoặc.

Ngẫm kỹ lại, nếu hắn tự đi đến cửa cung, dựa vào trung thành chú, cũng có thể khiến thị vệ cư dân tân sinh trực tiếp cho qua. Sau khi phát hiện điều này, Narsi tức thì cảm thấy mình trước đó thật ngớ ngẩn khi nghĩ hoài không ra biện pháp.

"Narsi, vẻ mặt vừa rồi của bọn họ có phải là hơi kỳ quái?"

Yiye cũng chú ý đến điều này, bởi thế sau khi mang hắn rời khỏi hoàng cung liền nhíu mày hỏi một câu.

"Có lẽ là cảm thấy mình bất cẩn phát hiện ra bí mật gì đó, lo bị diệt khẩu chăng."

Narsi ngẫm nghĩ, cảm thấy đây là nguyên nhân có khả năng.

"Đúng là bí mật không sai, đại diện hoàng đế giấu mọi người tự mình chạy đi Hồi Sa gì đó..."

"Ngươi đơn thuần như vậy thật là tốt quá."

"Hả?"

Bởi vì nơi Yiye muốn mua lương thực nằm ở trong thành, sau khi bọn họ đi mấy bước liền trực tiếp lấy ma pháp dịch chuyển đến nơi. Nghe Yiye nói trước đó hắn đã đặt sẵn một số lượng rất lớn, tốn không ít tiền, Narsi không nhịn được hỏi hắn một vấn đề.

"Nếu muốn tiết kiệm, đi Dạ Chỉ thu mua lương thực công cộng chẳng phải là được rồi sao?"

"Nghe nói lương thực phẩm chất cao có thể đổi được nhiều tiền hơn, số lượng ta có thể mang cũng không phải vô hạn, nếu đã như vậy đương nhiên phải mua đồ đắt đi đổi mới đủ tiêu chứ!"

Nếu Yiye đã có cân nhắc của hắn, Narsi liền không ý kiến nữa. Mà khi người trong tiệm chung tay vác cái bao tải siêu khổng lồ ra, hắn mới hiểu Yiye rốt cuộc đã mua số lượng lớn bao nhiêu.

"Đại nhân! Toàn bộ đều ở bên trong rồi, xin ngài kiểm kê!"

Bao bố cỡ bự gần như cao bằng Yiye, bên trong hình như là chia thành nhiều túi nhỏ, bất luận là từ thị giác hay là trọng lượng đều rất kinh người.

"Vầy là muốn kiểm làm sao? Thôi thôi, ta ký nhận rồi trực tiếp mang đi, tiền các ngươi cứ đến nhà ta lấy."

Yiye cho dù nhìn thấy cái bao lớn như thế cũng không biến sắc. Chẳng qua khi nghe thấy hắn muốn trực tiếp mang đi, người làm thuê trong tiệm hết sức ngạc nhiên.

"Trực tiếp mang đi? Nhưng trọng lượng này - vị bên cạnh là bạn của ngài?"

"Là tùy tùng của ta."

"Ồ... tùy tùng à? Có thể làm tùy tùng của ngài chắc hẳn phải có bản sự hơn người, giao cho hắn cầm sao?"

Vừa nói ra lời này, Yiye và Narsi đều sửng sốt.

Thân là tùy tùng, thì nên làm chút gì đó. Narsi lập tức bình tĩnh vươn tay túm cái bao to tướng, sau đó dưới ánh mắt ngạc nhiên của Yiye, mở miệng bao, lấy ra một cái túi lương thực nhỏ.

"Ta cầm những cái này."

" 'Những'?"

Yiye vốn tưởng hắn thật sự muốn cầm cả bao, bởi thế hết sức kinh ngạc, sau khi phát hiện hắn chỉ cầm một túi, lập tức chất vấn lượng từ mà hắn sử dụng.

"Có người chia sẻ trọng lượng giúp ngươi là may rồi."

"Mặc dù ta vốn không nghĩ tới cần ngươi cầm giúp, nhưng ngươi có phải là quên mình chưa mua lương thực hay không! Đi đến đó ngươi thế nhưng sẽ không có tiền dùng!"

"Nếu đã như thế, vậy ta cũng mua một chút, cho ta ba túi."

"Ngươi chỉ mua ba túi? Cũng đâu phải không có tiền!"

Sau khi nuôi Tuyết Lộ một thời gian, Narsi sâu sắc cảm thụ được mình cần tiền, cho nên vẫn cấp mình tiền lương. Bởi vì bình thường ngoại trừ đồ ăn của Tuyết Lộ, hắn gần như không mua đồ, muốn nói hắn có chút tiền để dành cũng không sai.

Chẳng qua đối mặt với câu hỏi này của Yiye, đáp án của hắn hoàn toàn không liên quan đến tiền.

"Bốn túi thì quá nặng."

Nghe vậy, Yiye lẳng lặng lấy lại cái túi trên tay Narsi quăng trở về cái bao lớn, Narsi cầm tiền mua ba túi lương thực với nhân viên đang trợn tròn mắt, tiếp đến Yiye dùng sức vác lên cả cái bao lớn, hai người liền thong dong mà đi.

"Ông chủ, tùy tùng của Yiye đại nhân thật có cá tính..."

"Suỵt, gu tuyển người của một số vị quan to khá là kỳ quái, giả vờ không thấy là được."

◊◊◊◊

Sau khi xác định phương án đi đến Hồi Sa, khu vực gần thông đạo Trầm Nguyệt liền được rào lại quản lý. Tuy khu vực này định kỳ sẽ có khí lưu bất ổn định, chẳng qua vật liệu xây dựng đều đã được gia cố, nghĩ đến cũng không dễ hư tổn như thế, bọn họ liền an tâm xây dựng kiến trúc vật ở đây.

Tuy nói là rào lại để quản lý, nhưng cân nhắc đến vấn đề hoàn cảnh, đây kỳ thực là công trình không người. Chỉ cần đi vào sau đó đem chứng nhận đã được thẩm duyệt đặt lên cơ quan là có thể mở cửa thông đạo, đồng thời nhận được bảo vệ khi vượt qua thông đạo Trầm Nguyệt. Trên lý luận cũng có thể không cần xin chứng nhận mà trực tiếp xông vào, nhưng muốn phá hoại cửa cũng không dễ, vẫn là trả tiền xin chứng nhận thì thực tế hơn.

Sau khi Yiye dùng chứng nhận mở cửa thông đạo, miệng thông đạo Trầm Nguyệt lơ lửng trên không trung liền xuất hiện trước mắt bọn họ.

"Chỉ cần nhảy vào là được rồi sao?"

Narsi muốn nhảy vào thì không có vấn đề, Yiye có lẽ phải chịu sức nặng của bao lương thực to tướng kia, nên tương đối khó một chút, nhưng chút chuyện này không làm khó được một võ giả ba đường chỉ vàng.

"Ta đã hỏi cư dân tân sinh có kinh nghiệm, nghe nói sau khi đi vào thì phải đi một đoạn đường ngắn, tiếp theo sẽ bị hút xuống dưới, trực tiếp trượt đến Hồi Sa."

Nghe lên không phải thể nghiệm sung sướng gì. Nếu như quá trình rất kịch liệt, lương thực trên tay tốt hơn là phải túm chặt, tránh cho văng ra ngoài.

Nghĩ đến đây, hắn không khỏi dùng ánh mắt dị dạng nhìn Yiye.

"Nhìn cái gì mà nhìn? Ánh mắt của ngươi rất kỳ quái."

Yiye nhạy bén phát giác được tầm nhìn của hắn, sau đó chất vấn một câu.

"Ta chỉ là đang nghĩ, cái bao kia của ngươi nếu nổ tung ở trong thông đạo, cảnh tượng nhất định rất đáng xem."

Nghe hắn nói như vậy, sau khi tưởng tượng cái tình huống đó, sắc mặt Yiye trở nên không dễ coi lắm.

"Bớt trù ẻo đi, tốt nhất đừng có xảy ra chuyện đó!"

"Cư dân tân sinh mà ngươi hỏi có nói cho ngươi cần chú ý chuyện gì không?"

"Ta đã hỏi rất nhiều, bọn họ cũng đã nói rất nhiều, nhưng tình huống trước kia khác với bây giờ, tình huống sau khi bị hút xuống dưới hẳn là đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều rồi? Dù gì bọn họ cũng nói ta tuyệt đối sẽ không có vấn đề."

"Ờ..."

Narsi đáp một tiếng coi như trả lời, thế là Yiye lại nói tiếp.

"Nếu như không phải ngươi cũng muốn đi, ta mới chẳng buồn hỏi kỹ như vậy, thật là."

"Ý ngươi là nếu đã đáp ứng thì sẽ trở thành trách nhiệm của ngươi sao?"

"Đúng thế, thân mang chức trách, nếu ta đi một mình thì cần gì phiền đến thế? Làm ta giống như đi dị địa căng thẳng lắm vậy..."

Đây đại khái là coi hắn thành bạn mới phàn nàn mấy câu như thế. Nếu như đơn thuần chỉ coi hắn là đại diện hoàng đế, Yiye phần lớn sẽ tự cho mình xui xẻo mà làm tốt chuyện nên làm, sau đó âm thầm mắng người rước phiền toái cho hắn.

Narsi đột nhiên cảm thấy mình hình như nên nói tiếng cảm ơn, nhưng nói ở lúc này, cảm giác rất kỳ quái, cũng không biết cảm ơn cái gì.

"Được rồi, chúng ta nhảy vào trước đi, đợi khi nào đến chỗ lực hút mạnh thì bám chắc, tránh cho phân tán."

"Bám chắc? Ngươi đã phải trông chừng cái bao của ngươi rồi, sẽ không trở ngại hoạt động sao?"

"Cái bao này lớn như thế, ngươi không biết bám vào nó à? Ta dù thế nào cũng sẽ không buông nó ra! Ngươi chỉ cần bám được cái bao là bằng với bám chắc rồi!"

Kết luận của Yiye khiến Narsi cạn lời một hồi.

Đây chẳng phải biến thành hai người đu bám một cái bao to tướng rồi sao? Cảnh tượng này mà coi được?

"Bởi vì phải chứa thứ nặng như thế, ta đặc biệt yêu cầu bọn họ chuẩn bị cái bao kiên cố. Bản thân cái bao này cũng không ít tiền đấy! Chắc là chịu nổi đi!"

Yiye hình như hiểu lầm vẻ mặt của hắn, bởi thế bắt đầu giới thiệu cái bao, đây khiến Narsi càng không biết nói gì mới ổn.

"Có tay đàng hoàng không bám, mà lại đi bám cái bao, ngươi cho rằng ta là đồ ngốc sao?"

"Này! Ngươi túm tay của ta, lỡ trong thông đạo có cái gì văng tới trước mặt, ta phải làm thế nào gạt ra?"

"Không biết dùng chân đá ra à, lực phản ứng của ba đường chỉ vàng không yếu đến thế chứ?"

"Không lấy được ba đường chỉ vàng ngươi tức à?"

"Ta lấy được, chỉ là chẳng thèm lấy mà thôi."

Lời này của Narsi rốt cuộc có bao nhiêu độ tin cậy, chỉ có bản thân hắn biết.

"Ngươi lấy được? Ba đường chỉ vàng chắc cũng có chia rất yếu với rất mạnh đi, chậc."

"Ngươi muốn đánh nhau với ta lắm sao?"

"Đánh với ngươi? Vậy làm sao được, lỡ bất cẩn giết ngươi thì làm sao?"

Xem ra trong lòng Yiye hắn chỉ là một cái bao cát rất dễ giải quyết. Có khi giống như cái bao bố này đi.

Narsi bực bội không muốn nói chuyện, trực tiếp đi vào thông đạo Trầm Nguyệt, sau khi cùng đi đến cái vị trí sản sinh lực hút, hắn mới quay sang hỏi Yiye.

"Tiếp tục tiến lên chắc sẽ bị hút thẳng đến Hồi Sa nhỉ? Cứ trực tiếp đi vào như vậy à?"

"Ta thì không có vấn đề, nhưng ngươi có cần phóng chút ma pháp phòng ngự lên người mình không? Ngươi chẳng phải nói ma pháp hỗn hợp phù lực gì đó của ngươi rất lợi hại sao? Giữ mạng quan trọng, mau phóng một chút."

Chỉ cần bận tâm đến an toàn sinh mệnh của Narsi, Yiye sẽ đặc biệt kỹ lưỡng. Giữ mạng xác thực quan trọng, bởi vì Narsi không phản đối đề nghị của hắn, sau khi chọn mấy cái rồi phóng lên người mình, cũng thuận tiện nhìn Yiye.

"Ngươi có muốn -"

"Không cần đâu không cần đâu! Làm mấy cái đó chi cho rườm rà? Ta không sao!"

Nếu Yiye đã nói như vậy, Narsi liền vươn tay bám lấy cái bao hắn đang vác.

"... Ngươi chẳng phải nói muốn bám tay sao? Rốt cuộc muốn bám tay hay là bám bao?"

"Vì thông cảm ngươi không dùng chân phòng ngự được, ta bám bao."

"Cái gì mà bảo ta không làm được!"

Bởi vì nếu tiếp tục cãi nhau thì không biết khi nào mới có thể đi, Narsi bất chấp cơn giận của Yiye, trực tiếp xô mạnh một cái - hai người cứ như thế ngã vào trong thông đạo có lực hút cường đại, trượt xuống với tốc độ cao.

"OAAAAA-"

Yiye dường như rất hoảng sợ, sự kinh hoảng trong tiếng la hét khiến Narsi phải liếc nhìn. Tiếng gió rít và cảm giác tốc độ gần như cực hạn, đối với hắn mà nói xác thực là thể nghiệm chưa từng có. Ngoại trừ phải gào lên mới có thể nghe thấy tiếng của nhau, trái lại không có cảm giác khó chịu, xem ra sự bảo vệ của Trầm Nguyệt xác thực có phát huy tác dụng, ma pháp hắn thi phóng trước đó cũng khiến bản thân không đến mức quá chật vật ở trong gió táp.

So với sự bình tĩnh của hắn, Yiye thoạt nhìn thích ứng không được tốt lắm. Thông đạo Trầm Nguyệt dài hẹp khiến quá trình này duy trì một lúc lâu, mặc dù Yiye nhịn được la hét, sắc mặt vẫn xanh mét không còn hột máu.

"Yiye, ngươi vẫn ổn chứ?"

Narsi cố hết sức phóng to âm lượng hỏi câu này, câu trả lời của Yiye thì hết sức cậy mạnh.

"Ta không sao!"

Thế này cũng có thể bảo không sao à? Narsi không cho là đúng.

"Lát nữa sau khi ra ngoài sẽ là tình huống gì? Ngươi có hỏi không?"

Bởi vì trước khi vào quên mất chuyện này, Narsi đành hỏi trong hoàn cảnh phải gào hét này.

"Sau khi ra ngoài - là ở -"

"Ngươi nói cái gì?"

Câu trả lời của Yiye bị tiếng cuồng phong át đi phần lớn, lúc này tầm nhìn của bọn họ đột nhiên trở nên rộng mở, Narsi ý thức được đây đại biểu bọn họ đã đến Hồi Sa, sau đó liền bị trọng lực tự nhiên lôi xuống.

"Sau khi ra ngoài là ở giữa không trung!"

Vừa rời khỏi thông đạo Trầm Nguyệt, tiếng của Yiye liền hết sức rõ ràng. Khi Narsi đang nghĩ ma pháp trên người mình rốt cuộc có tác dụng chống va đập hay không thì được Yiye thuận thế mang theo, dựa vào xung lực hắn đánh xuống phía dưới triệt tiêu lực rơi mà bình an tiếp đất.

Cái bao không có bị rách thật là tốt quá, nếu mà từ không trung rơi lả tả xuống thì nhất định rất đặc sắc.

Sau khi tưởng tượng cảnh trời giáng mưa lương thực, Narsi không khỏi nghĩ như thế.

Yiye còn chưa kịp lấy hơi, xung quanh liền truyền đến tiếng vỗ tay và tán thán, bọn họ mới phát hiện bên ngoài vùng đất trống này có không ít người bao vây gần đó.

"Thật lợi hại!"

"Các ngươi là nhóm đầu tiên sau khi tới nơi không bị té lăn lông lốc, hơn nữa là lần đầu tiên đến đây nhỉ?"

Trong quần chúng vây xem có một người tiến lên hỏi câu này, nói ngôn ngữ của Tây Phương Thành, hiển nhiên đã đặc biệt học qua. Thế là Yiye liền bực bội phàn nàn.

"Cũng quá cao rồi đi! Bộ kiểm tra lực phản ứng của ai hả! Chẳng trách tỷ lệ thương vong đến Hồi Sa cao như vậy, không chết ở bên trong, ra ngoài cũng té chết!"

"À... lối ra vào của thông đạo mở ra ở đâu, đây không phải chuyện bọn tôi có thể quyết định, ngài là người đến từ Tây Phương Thành sao? Người của Tồn Thức Cung chúng tôi phụ trách liên hệ với Huyễn Thế và chào đón mọi người đến với Hồi Sa, hẳn là có nhắc đến chuyện này."

Tồn Thức Cung là tổ chức phụ trách xử lý sự vụ tương quan với lữ khách Huyễn Thế, điều này Yiye biết. Về phần bọn họ và cấp cao của Huyễn Thế đã liên lạc những cái gì, người không tham gia hội nghị như hắn làm sao biết được, thế là trừng vào Narsi.

"Nhìn ta làm gì, ta không chú ý đến tình báo này. Cái gọi là giữa không trung, ta cho rằng chỉ là cao giống như thông đạo Trầm Nguyệt bên chúng ta."

Bởi vì không tiện trực tiếp thảo luận chuyện này trước mặt người ngoài, cho nên Narsi sử dụng ma pháp nói chuyện với Yiye.

"Sao có thể bất cẩn như vậy! Ngươi biết ngươi vừa rồi suýt nữa đã té chết không!"

"Không xác nhận độ cao là sơ sót của ta, nhưng cư dân tân sinh mà ngươi hỏi cũng không nhắc ngươi chuyện này? Hắn là định xem kịch vui của ngươi?"

"Ta trở về nhất định phải giết hắn ba lần!"

Chính bởi vì là cư dân tân sinh, cho nên mới có thể giết, hơn nữa nếu chê giết một lần không đủ, vẫn có thể giết ba lần.

"Nhiệt tình cung cấp cho ngươi nhiều tình báo như thế, kết quả lại bị ngươi giết ba lần."

Narsi trái lại không cảm thấy cư dân tân sinh gì kia đáng thương, chỉ là đơn thuần muốn trào phúng Yiye.

"Bỏ sót trọng điểm, dù nói nhiều cũng vô nghĩa! Mạng của cư dân nguyên sinh chỉ có một cái, giết ba lần đã là may cho hắn lắm rồi được chưa?"

Bọn họ dùng thông tấn ma pháp nói đến đây, cái người tiến lên bắt chuyện kia lại bổ sung một câu.

"Chẳng qua để phòng sự cố, sau khi thương nghị hoàn thành, chúng tôi đã dùng ma pháp bổ cường ở mặt đất chỗ lối ra, kỳ thực trực tiếp té xuống đất cũng sẽ không có nguy hiểm tính mạng đâu."

Sẽ không chết, nhưng liệu có gãy tay gãy chân hay không thì khó nói.

Yiye và Narsi quăng ánh mắt không tín nhiệm vào người này, nhưng nếu đã bình an tiếp đất, chung quy cũng nên xử lý một số thủ tục. Thế là bọn họ liền đi vào cái lều bên cạnh dưới dẫn dắt của nhân viên tương quan, bắt đầu tiến hành chuyện mà lữ khách Huyễn Thế nên làm.

Đầu tiên là kiểm tra chứng nhận xuất nhập. Thật ra nếu không có chứng nhận xuất nhập, chỉ cần mang theo lương thực, thì sau khi đăng ký thông tin cơ bản với người của Hồi Sa, vẫn có tỷ lệ nhất định sẽ được cho đi, chẳng qua người có chứng nhận xuất nhập có thể dùng lương thực đổi lấy tiền với tỷ lệ tốt hơn, đây là điều mà hai nước của Huyễn Thế đã bàn bạc xong với bên này.

"Là Ma Pháp Kiếm Vệ của Tây Phương Thành à? Chẳng trách thoạt nhìn đặc biệt lợi hại!"

Ở lúc kiểm tra thân phận, nhân viên sát hạch sau khi chú ý thấy chức vị của Yiye liền kêu lên một tiếng. Ma Pháp Kiếm Vệ đối với bọn họ mà nói thế nhưng là đại nhân vật dị thế giới chưa từng nhìn thấy, đương nhiên đáng để quan sát thêm. Về phần Narsi bên cạnh, bởi vì thân phận đăng ký là tùy tùng, nên không có ai quan tâm hắn.

"Xin hỏi mục đích ngài lần này đến Hồi Sa là?"

Sau khi phát hiện là đại nhân vật, thái độ nói chuyện của nhân viên cũng trở nên tôn kính. Vấn đề đơn giản này Yiye trả lời rất dứt khoát.

"Muốn mua thanh kiếm tốt."

"Ồ, đại nhân, vậy ngài nhất định cần một vị hướng dẫn viên dẫn đường thôi, có cần giới thiệu cho ngài không?"

"Có đắt không? Ta muốn dành tiền để mua kiếm."

"Giá cả hướng dẫn viên của chúng tôi giới thiệu rất phải chăng, ngài chỉ cần cho hắn kim ngạch tương đương với nửa túi lương thực cao cấp, là có thể thuê hắn ba mươi ngày!"

Nửa túi lương thực cao cấp có thể mua một hướng dẫn viên ba mươi ngày, rốt cuộc là rẻ hay đắt, Narsi không có khái niệm. Từ vẻ mặt của Yiye xem ra, hắn hiển nhiên chưa nghiên cứu cái này, nhưng vì không quen thuộc nơi đây, cuối cùng hắn vẫn là đồng ý tìm một hướng dẫn viên.

"Được thôi. Ngoại trừ nửa túi kia, cái khác ta muốn đổi thành tiền, giúp ta tính xem có thể đổi bao nhiêu."

Lương thực cao cấp số lượng lớn như vậy, đương nhiên có thể đổi được một khoản khổng lồ, Narsi cũng thuận tiện đổi mấy túi mà mình mua. Tiếp đến, bọn họ lấy ra hai cái vòng tay kiểu cài khóa và nói đây là thứ cần đeo vào, đồng thời bắt đầu thuyết minh công dụng của đồ vật này.

"Hễ là lữ khách từ Huyễn Thế qua đây, đều phải đeo vòng tay chúng tôi chuẩn bị. Đây là khí cụ đặc chế của chúng tôi, sẽ không gây nguy hại cho thân thể, dụng ý là để biết hành tung của những lữ khách, khi các người rời khỏi chúng tôi sẽ phụ trách giải trừ vòng tay."

Nghe xong cách nói như vậy, Yiye tức thì tỏ ra không vui.

"Nói thì dễ nghe lắm, nhưng trên thực tế chẳng phải chính là máy theo dõi thiếu lễ độ sao? Đừng nói còn có công năng thu thập tình báo như nghe lén gì đó chứ?"

"Không không không, chỉ có dò tìm vị trí mà thôi, dù sao nếu có người chạy mất thì cũng sẽ rất khó cho chúng tôi, nếu như có sự kiện đặc thù cần tìm cái người đó, vòng tay cũng sẽ khiến sự tình trở nên đơn giản hơn. Không đeo vòng tay thì không thể cho đi, xin ngài phối hợp."

Vòng tay này không chỉ khiến bọn họ có thể biết hành tung, còn không thể tự tháo xuống. Yiye thực sự không muốn đeo lên, thế là lại lấy thông tấn ma pháp hỏi Narsi.

"Narsi, lúc Hồi Sa bàn chuyện tương quan với chúng ta có nhắc đến vòng tay này không?"

"Hình như là có, trong ấn tượng đúng là dùng để theo dõi. Bởi vì chúng ta cũng muốn tránh tình huống những người nào đó mất tích sau khi đến Hồi Sa, nên đã đồng ý đề nghị của bọn họ."

Nếu hắn đã nói như vậy, Yiye liền không thể một mực không đeo. Quy tắc là chính bọn họ đồng ý, thân là quan viên Tây Phương Thành, hắn đương nhiên không nên yêu cầu đãi ngộ đặc biệt.

Trước khi mang vòng tay, đối phương tiến hành một số điều tiết nhỏ trên vòng tay, đồng thời cũng nhắc đến một công dụng khác của vòng tay.

"Vòng tay cũng có phân đẳng cấp, vòng tay cao cấp có thể chịu đựng sức mạnh của võ giả cấp cao, chẳng qua tiền thuê đắt hơn, ngài là ba đường chỉ vàng, chắc cần loại cao cấp nhất nhỉ?"

"Cái gì? Thứ các ngươi bắt bọn ta đeo còn đòi ta trả tiền?"

Yiye bình thường không phải người hẹp hòi, nhưng chỉ cần nghĩ đến tiền dành cho mua kiếm chỉ nhiêu đây, chi hết cái này đến cái nọ, có khi đến lúc gặp được kiếm muốn mua thì lại mua không nổi, hắn liền không khỏi cảm thấy phản cảm đối với những chi tiêu ngoài dự toán này.

"Đại nhân, đây là tiêu phí cần thiết, cũng là chuyện chúng tôi đã bàn với Huyễn Thế."

"Lại là đã bàn trước? Ta làm sao đều không biết?"

Yiye lần nữa hỏi Narsi, dù sao Narsi cũng là người duy nhất hắn có thể hỏi.

"Ngươi bây giờ đã biết mình không tham gia hội nghị là đã bỏ lỡ bao nhiêu chi tiết chưa?"

Narsi mỉa mai hắn một câu, cũng đồng nghĩa nói cho hắn đối phương là nói thật.

"Từ từ, đắt với rẻ có gì khác biệt? Vì sao vòng tay cần chịu đựng sức mạnh của bọn ta? Ta không thể thuê cái cấp thấp sao?"

Nếu đã muốn tính toán thiệt hơn, thì phải tính toán đến cùng. Sau khi Yiye hỏi, đối phương bối rối trả lời.

"Đại nhân, cấp thấp sẽ bị hỏng. Chỉ cần lực lượng ngài phát ra khi động võ vượt quá mức chịu đựng của nó, thì sẽ gây hư tổn cho nó, đến lúc đó phí bồi thường sẽ rất đắt, trừ phi ngài định thuê cấp thấp, sau đó không sử dụng võ lực vượt giai cấp của nó -"

"Sẽ hỏng? Vậy công năng theo dõi thì sao?"

"Công năng theo dõi vẫn tồn tại, chẳng qua công năng khởi động với công năng phiên dịch ngôn ngữ của vòng tay sẽ bị hư, đến lúc đó lấy xuống sẽ rất phiền, về sau cũng không thể sử dụng lại, cho nên ngài vẫn là thuê cái đắt đi. Nếu như cái cao cấp nhất bị ngài làm hư, đó là do tay nghề chúng tôi không tốt, sẽ không thu phí bồi thường với ngài, nhưng cố ý thuê cấp thấp để rồi hỏng thì phải bồi thường, tôi cần phải nói rõ cho ngài."

"Công năng phiên dịch ngôn ngữ?"

Sau khi Yiye lưu ý đến điều này, đối phương cũng bắt đầu thuyết minh.

"Đúng vậy, nhờ có hiệp trợ của Linh Mộng đại nhân, vòng tay có công năng phiên dịch ngôn ngữ, như vậy ngài ở Hồi Sa mới có thể giao tiếp với người chưa học ngôn ngữ Tây Phương Thành. Lời bọn họ nói ngài sẽ tự nhiên hiểu được, lời ngài nói cũng sẽ được chỉnh thành ngôn ngữ của Hồi Sa, rất tiện lợi."

"Trước khi vòng tay này được phát minh, người của Huyễn Thế qua đây là làm thế nào giao tiếp với các ngươi?"

"Chúng tôi có kỹ pháp phức chế ký ức ngôn ngữ rồi đem cấy qua, cấu tạo linh hồn của cư dân tân sinh tương đối dễ sửa, cho nên không có vấn đề."

Xem ra bọn họ học ngôn ngữ Huyễn Thế cũng là nhờ loại kỹ pháp này.

"Vậy thì sau khi làm hỏng vòng tay, tiền trên người ta không đủ bồi thường thì làm sao?"

"Chúng tôi sẽ nghĩ cách liên lạc với Huyễn Thế, xin bọn họ đưa đủ lương thực đền bù qua đây, trước đó thì phải làm phiền ngài ở lại rồi."

Cho dù đối phương sử dụng kính xưng, nhưng khi giao thiệp vẫn không chút khách khí. Nếu Yiye muốn lấy vũ khí làm liều, hẳn là vẫn có thể đột nhập thông đạo Trầm Nguyệt, nhưng mà loại hành vi này sẽ khiến quan hệ hai bên căng thẳng, bên Tây Phương Thành cũng không dễ ăn nói.

Quan trọng hơn là, không có trình tự chứng nhận của bên Hồi Sa, khi hắn đi vào thông đạo Trầm Nguyệt sẽ không được bảo vệ, mà từ Hồi Sa trở về Huyễn Thế nguy hiểm hơn Huyễn Thế đến Hồi Sa rất nhiều, thân là cư dân nguyên sinh, hắn đương nhiên không dám đánh cược. Phiên dịch ngôn ngữ chỉ là công năng tặng kèm cho bọn họ mà thôi, trên thực tế thái độ của Hồi Sa chính là muốn biết tung tích của mỗi một lữ khách Huyễn Thế, trong lòng hắn rất rõ.

"... Vậy thì đưa cái đắt nhất chết tiệt kia cho ta! Để ta xem có dùng đến hỏng hay không!"

"Không vấn đề - vậy thì, tùy tùng của ngài thì sao? Xin nói cho ta giai cấp thực lực của ngươi, để ta chọn cái vòng tay cho ngươi."

Phát hiện mình trở thành đối tượng đàm thoại của đối phương, Narsi hờ hững trả lời.

"Ba đường chỉ vàng."

"Hả? Hai đường chỉ vàng đi?"

Nhân viên vừa mới sững sờ, Yiye đã mở miệng nghi vấn rồi, hắn hiển nhiên rất có ý kiến đối với loại chuyện khai gian thực lực này.

"Ta nói ba đường chỉ vàng là ba đường chỉ vàng, có phải ngươi đeo đâu."

"Có thể bớt tốn tiền thì sao phải tốn thêm? Chẳng lẽ là sĩ diện?"

"Ai sĩ diện? Đến lúc đó nếu như hỏng rồi thì ngươi có đền không?"

"Sao hỏng được? Có ta ở đây cần gì ngươi động thủ, còn động đến mức đấy?"

Yiye nói cũng có lý, bởi thế Narsi do dự một chút.

"Vậy lấy cái dùng cho một đường chỉ đồng đi, cấp thấp nhất là được rồi, đã tiết kiệm thì tiết kiệm cho trót."

"Chờ một chút! Cũng lệch quá nhiều rồi đi! Ngươi thật sự ngay cả một ngón tay cũng không định động tới sao? Lúc gặp phải nguy hiểm thì phóng cái ma pháp cho mình cũng không chịu?"

"Dù sao cũng có ngươi ở đây, ta sợ cái gì chứ?"

Narsi thuần túy chỉ là muốn dùng lời của Yiye để đáp trả hắn, xem hắn sẽ phản ứng thế nào, không ngờ phản ứng của Yiye sau khi nghe xong không giống như hắn nghĩ.

"Ta không hề biết ngươi tín nhiệm năng lực của ta như vậy đấy, thì ra ngươi thật sự cảm thấy ta rất mạnh sao?"

"..."

"Sao nào, chẳng lẽ không phải ý này?"

"Xác thực rất mạnh, gánh vác nổi chức vị Quỷ Bài Kiếm Vệ."

Narsi nói thật lòng, Yiye thì không ngờ sẽ được khẳng định ngay trước mặt, vì thế trở nên lúng túng.

"Khụ! Xử lý xong chuyện trước mắt trước đi, chọn cho hắn cái vòng tay cấp thấp... vẻ mặt các ngươi là làm sao vậy?"

"Không... không có gì, đại nhân ngài tốt với tùy tùng thật đấy, ngài nhất định là người tốt nhỉ?"

Nghe đối phương nói như vậy, Yiye mới phát hiện mình hoàn toàn quên mất thiết định thân phận tùy tùng này, lời vừa rồi nghe làm sao cũng không nên là của chủ nhân nói với tùy tùng, chẳng trách sắc mặt của mọi người đều rất kỳ quái.

"Đây không quan trọng! Còn có chuyện gì muốn căn dặn không?"

"Chúng tôi vẫn phải nhắc nhở ngài, cho dù vòng tay hỏng rồi cũng đừng cố tháo vòng tay ra, lỡ kích nổ thì không hay."

"Nổ? Các ngươi đang nói đùa đấy à? Các ngươi trang bị vật phát nổ lên người mỗi một lữ khách? Lỡ đang đánh nhau va phải thì làm sao?"

"Lấy kỹ thuật của chúng tôi, tình huống va đập khi đánh nhau không thể khiến vòng tay bị vỡ ra, ngài phải triệt để phá hoại vòng tay mới có cách tháo gỡ. Nổ cũng sẽ không trí mạng, nhưng sẽ bị chúng tôi xem là sự kiện cảnh giới cấp một để xử lý, có lẽ sẽ gây trở ngại đến hành trình của ngài."

"Ờ... biết rồi."

Sau khi hai người đều mang vòng tay, hình như không còn chuyện gì nữa, thủ tục tương quan đã xử lý gần như xong, sau đó nhân viên cuối cùng cũng tuyên bố bọn họ có thể rời khỏi, chính thức bước vào Hồi Sa.

"Đúng rồi, hướng dẫn viên của bọn ta đâu?"

Trước khi muốn rời khỏi, Yiye nhớ tới chuyện này. Tiền đã trả rồi, thì phải bận tâm một chút.

"Sau khi chúng tôi tìm được người thích hợp, sẽ nhờ người đó dựa vào vị trí hiển thị trên vòng tay để tìm các ngài, muộn nhất hẳn là ngày mai sẽ đến."

Vòng tay còn có công dụng này, không biết nên nói là tiện lợi hay là khiến người không thoải mái.

Bởi vì tạm thời không có hướng dẫn viên, Yiye nhờ bọn họ giới thiệu lữ quán gần nhất, sau đó mang theo Narsi xuất phát đến hướng thành trấn.

◎ Lời bổ sung của Phạm Thống

Tôi đầy lòng mong mỏi sau khi Tây Phương Thành đáp ứng là có thể bắt đầu tiến hành, kết quả vẫn thật như tôi đoán, bàn bạc mấy chuyện vụn vặt khác đã tốn mất mười mấy ngày a a a - nghe nói như vậy còn tính là nhanh rồi -

Sau mười mấy ngày không có A Pu, tôi cảm thấy mình chính là phế nhân, sinh hoạt không thể tự lo liệu, vắng vẻ tịch mịch cảm thấy lạnh lẽo.

Bất luận muốn đi đâu cũng thật bất tiện, ở trong nhà thường tự hỏi tự đáp, không có người sẽ đốc thúc tôi dậy sớm tu luyện, lúc theo thói quen muốn vớ lấy vũ khí, bên hông cũng trống không, thật không quen...

Nhân viên đi Hồi Sa không dễ gì mới quyết định xong, là tôi, Tiểu Kim với Lăng Thị đại nhân. Kết quả chỉ là Vi Thị đại nhân ở lại. Về phần Âm Thị đại nhân... chúng tôi rất cố gắng giấu ngài ta để tiến hành, cho nên ngài ta kỳ thực vẫn chưa biết chuyện chúng tôi muốn đi, chờ đến khi ngài ta biết được chân tướng rốt cuộc sẽ thế nào đây? Nhưng mang theo ngài ta đi tuyệt đối sẽ chọc không ít phiền toái! Bởi vì Lạc Thị rất rầm rộ mà định lấy thân phận quốc chủ bệ hạ sang đó, ở trước mặt người của Hồi Sa, chúng tôi không thể mất mặt!

Sau khi mọi trình tự đều xử lý hoàn tất, chúng tôi cuối cùng cũng bắt đầu xử lý đơn xin đi đến Hồi Sa, vốn tôi cho rằng giai đoạn này là có thể đi rồi, không ngờ Lạc Thị nói muốn chờ mấy ngày, để cư dân tân sinh đi dò đường, chờ hồi báo rồi tính tiếp.

Tôi thật sự không thể đi đón A Pu về nhà trước sao? Kỳ thực mấy ngày trước tôi đã nghĩ, thời gian dài như thế, tôi hẳn là có thể đi đón hắn trước đi?

So với không khí sôi nổi bên chúng tôi, cấp cao bên Tây Phương Thành hình như có vẻ không mấy ai muốn đi. Bọn họ như vậy là sao, không tò mò về thế giới mới à? Nghe nói chỉ có tên lùn nộp đơn đăng ký, thật khiến tôi cảm thấy bất ngờ.

Ngay cả Huy Thị cũng có vẻ không hứng thú. Theo như hắn nói, hắn dù sao cũng là quan viên của Tây Phương Thành, cho nên không tiện đi cùng chúng tôi, đồng thời hắn cũng không muốn đi chung với người khác ở Tây Phương Thành, cho nên dứt khoát không đi. Hắn là nói như vậy, nhưng tôi cảm thấy sự tình chưa chắc đơn giản như thế, tương lai luôn là tràn ngập biến số mà.

Lạc Thị lần này mang chúng tôi đi cùng, nhưng không nói muốn ở bao lâu. Rốt cuộc là xem một chút rồi trở về, hay là muốn ở lâu hơn, cậu ấy làm sao không thể quyết định trước khi xuất phát đây? Như vậy bảo chúng tôi đóng gói hành lý thế nào?

Bởi vì phải đến nơi chưa từng đi, tôi cũng nghiên cứu thủ tục tương quan một chút, xem ra rất nhiều quy củ, hơn nữa vậy mà phải lấy lương thực đổi tiền.

Vậy chúng tôi có thể mang một đống lương thực công cộng đi không? Tôi một lần đem đi một đống, cấn trừ phí đăng ký thì nhất định có lời, đem thêm mấy lần là có thể làm đại phú ông ở Hồi Sa rồi! Nói không chừng còn mua được nhà? Người của Hồi Sa chắc giống chúng tôi, chắc hẳn cũng có không ít mỹ nữ? Chẳng lẽ mộng tưởng mua nhà kết hôn của tôi cuối cùng vậy mà có thể thực hiện ở Hồi Sa?

Cho dù suy nghĩ này rất thiếu chí khí, tôi vẫn muốn thảo luận với người khác về tính khả thi. Thế là tôi lập tức tìm Huy Thị, hỏi hắn có cảm tưởng gì. Dù sao trò chuyện là phải tìm bạn bè, Lạc Thị với Huy Thị, tôi cảm thấy tìm Huy Thị trước tốt hơn.

Huy Thị sau khi nghe xong suy nghĩ của tôi thì lặng đi mấy giây, tiếp đến hỏi tôi một cái vấn đề.

"Phạm Thống, nếu ngươi sau này đều ở Hồi Sa, không gặp bọn ta nữa, sẽ không cảm thấy tịch mịch sao?"

Tôi cảm thấy đây đúng là câu hỏi hay.

Cái gọi là câu hỏi hay chính là câu hỏi không biết trả lời thế nào. Đây đơn giản là đang hỏi tôi phải chăng có người yêu là không cần bạn bè nữa, các cậu có thể cùng dọn đến Hồi Sa với tôi không?... Được thôi, Lạc Thị là quốc chủ Đông Phương Thành, đương nhiên không được.

Lúc này Lạc Thị vừa khéo đến tìm tôi, cho nên cũng gia nhập đề tài của chúng tôi. Sau khi nghe xong ý đồ không tưởng của tôi, cậu ta cười ha ha, trực tiếp phủ định.

"Ở lúc thông qua điều khoản đi đến Hồi Sa, chúng ta cũng đã quy định một ngày tối đa chỉ có thể lấy năm túi lương thực công cộng. Dù sao đây cũng là lương thực cấp thấp nhất, ở Hồi Sa một túi đổi được không nhiều tiền, cho dù mỗi ngày cậu trữ năm túi cũng chẳng kiếm được bao nhiêu, huống hồ nếu để quá lâu sẽ hỏng, nếu chưa tích được mấy túi đã đem đi, trừ bỏ phí đăng ký là hết lời rồi, tỉnh lại đi."

Ơ! Vậy mà có loại chính sách mới đáng ghét này! Các cậu mở hội nghị quan trọng lại không hẹn tôi!

"Chẳng qua nếu như tôi mua lương thực không bình thường đem sang đổi tiền, hiệu suất tích tiền vẫn sẽ thấp hơn bên này đi!"

"Cậu nói như vậy không sai."

Lạc Thị lần này không lập tức phản bác tôi, nhưng mà tôi vui chưa được hai giây, cậu ta lại mở miệng.

"Nhưng cậu nếu đã biết lương thực của Hồi Sa rất đắt, sau khi cậu kiếm đủ tiền của Hồi Sa rồi định cư ở đó, sau này cậu muốn làm sao lấy được lương thực? Muốn lương thực bình thường thì phải ói tiền kiếm được trước đó ra mua, muốn mua từ Huyễn Thế, cậu đã bỏ việc ở Huyễn Thế rồi, làm gì có tiền dùng. Chẳng lẽ cậu muốn trở lại Huyễn Thế vác lương thực công cộng? Nhưng cậu chỉ cần trở về thì lại không trả nổi phí đăng ký để trở về - Ồ đúng rồi, có khi sau này chúng ta sẽ đóng cửa dịch vụ cho mọi người đến Hồi Sa, ta cũng sẽ giải trừ khế ước của cậu với Trầm Nguyệt, cậu nghĩ nhiều như vậy làm gì, căn bản không có cơ hội để làm mà."

Đây -

"Kết luận quá sớm rồi, ta còn định nói cậu cứ mười năm phải thay thân xác một lần, đến lúc đó thì phải về Huyễn Thế làm công một thời gian, mới có thể gom đủ phí đăng ký về gặp vợ đây. Hơn nữa khi đó quốc chủ cũng chưa chắc là ta, thì đừng mơ dựa vào quan hệ lấy được ưu đãi nhé."

Lạc Thị cậu... từ khi lên làm quốc chủ, liền biến thành ác ma rồi sao?

"Thì ra như vậy, quá tốt rồi, ta còn đang nghĩ phải khuyên như thế nào, suýt nữa dọa chết ta."

Thì ra Huy Thị ngươi cũng không tán thành mà! Không tán thành chẳng lẽ không thể trực tiếp nói sao? Hay là ngươi nghĩ không ra lý do không tán thành?

"Hê hê, Huy Thị anh hiền quá đấy, nghe thấy loại suy nghĩ đầu cơ trục lợi này đương nhiên phải không chút khách khí đập nát huyễn tưởng của cậu ta chứ. Giáo dục bộ hạ là trách nhiệm của quốc chủ ta đây, không dạy dỗ tốt Phạm Thống, Huyễn Thế sẽ không tốt."

Cái gì vậy chứ! Câu này tôi trước đó đã nghe qua, đừng nói câu này nữa! Huyễn Thế có tốt hay không liên quan gì đến tôi, tôi không muốn gánh vác trách nhiệm nặng nề này!

"Tóm lại cậu cứ thành thực chờ đi Hồi Sa đi, đừng suy nghĩ lung tung nữa. Mọi người nắm tay nhau đi tham quan, cũng có thể xem bên trong thông đạo Trầm Nguyệt trông thế nào."

Sau khi nghe qua miêu tả của Tiểu Kim, thành thật mà nói tôi vẫn luôn cảm thấy lời mời này của cậu giống như đề nghị chúng ta cùng nhau xuyên qua đại tràng và tiểu tràng vậy, hơn nữa dựa vào tư liệu, còn là lưu động cao tốc trực tiếp bài xuất? Mặc dù tôi nói nghe rất dơ, nhưng tôi cảm giác càng nghĩ càng giống...

Tóm lại mộng mua nhà của tôi lại vỡ lần nữa rồi. Mà trước khi chúng tôi xuất phát, lại nghe thấy một chuyện lớn.

Narsi biến mất rồi.

Cụ thể mà nói hắn hình như đã để lại ghi chú muốn mọi người đừng tìm hắn, nhưng đúng là người đã biến mất, chiêu này là bắt chước Nguyệt Thoái sao?

Vốn tôi cho rằng Narsi cũng biết chán ngán chính vụ cho nên muốn bỏ mặc trách nhiệm tự mình ra ngoài dạo chơi, chẳng qua nghe nói trước khi đi hắn đã để lại tư liệu phân chia công việc rất tường tận, hắn rốt cuộc đang nghĩ cái gì chứ?

Thế là Huy Thị liền mất bóng, trước khi đi có lẽ sẽ không gặp được hắn, phần lớn là đang sứt đầu mẻ trán tìm em trai của mình đi... Hi vọng bọn họ có thể thuận lợi tìm được người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #lightnovel