Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1-2

Chương 2: Phương án du lịch dị thế giới

"Các cậu có phải suốt ngày toàn nghĩ đến làm thế nào đền tiền không vậy hả?" - Phạm Thống

"Người lãnh đạo tốt là phải nghĩ cách để cho quốc gia trở nên giàu có, hê hê." - Lạc Thị

"Nếu bộ hạ có thể giàu lên theo thì tốt biết bao nhiêu..." - Suyelan

Mỗi sáng sớm, Phạm Thống đều phải bò ra khỏi ổ chăn để bắt đầu cố gắng. Mặc dù hôm qua ngủ khá sớm, nhưng buổi sáng hắn vẫn thường muốn ngủ thêm, may mà Puhahaha luôn tích cực gọi hắn dậy.

Rõ ràng mình bình thường mới người là thích ngủ nhất, sao sáng nào cũng có thể dậy đúng giờ để gọi người ta như thế...

Phạm Thống thường sản sinh cảm khái như vậy sau khi tỉnh dậy. Từ điều này cho thấy, Puhahaha thật sự rất nghiêm túc đốc thúc hắn tu luyện.

Sau khi sửa soạn xong, hắn chọn một khu vực khá xa như mọi khi, lợi dụng phù chú truyền tống mình qua đó. Sau khi Puhahaha yêu cầu hắn làm từ tâm vô tạp niệm, hắn liền bắt đầu thất thần.

Chuyện khí hóa này... sau khi thành công, vũ khí sẽ dung hợp lên người đi? Tưởng tượng A Pu hóa thành một bộ phận thân thể của mình giống như tay trái tay phải, như vậy có được không nhỉ?

Hắn cố gắng tìm ra một phương pháp thích hợp với mình để dễ tiến hành tu luyện. Sau khi có ý tưởng, Phạm Thống lập tức nhắm mắt bắt đầu tưởng tượng.

Dáng vẻ phất trần dung hợp vào cánh tay, kỳ thực rất khó tưởng tượng. Phạm Thống nghĩ một hồi, gần như sắp không rõ mình đang huyễn tưởng cái gì nữa, nhưng vào lúc ấy hắn lại cảm thấy vũ khí trong tay hình như nóng lên.

Đó là một loại cảm giác rất kỳ diệu, chưa từng xảy ra trong những lần trước đó. Hắn có thể cảm nhận rõ vũ khí đang đáp lại tiếng gọi của hắn, tâm tình mừng rỡ khiến cho hắn tràn ngập mong đợi.

Trước kia nghe thôi đã cảm thấy rất ly kỳ, khi thật sự xảy ra mới có thể hiểu vì sao người khác đều nói khí hóa là quá trình rất tự nhiên. Khi hào quang sáng lên, Phạm Thống cảm thấy cảm ứng tâm linh tương thông đột nhiên trở nên rất khó hình dung, giữa hắn và vũ khí dường như không còn ngăn cách, mà khi vũ khí bám lên người, cũng không có cảm giác quái dị như dự tưởng.

Thật ra hắn rất tò mò mình sau khi khí hóa sẽ có dáng vẻ gì, bởi thế khi ánh sáng vừa biến mất, hắn liền vội vàng nhìn về phía tay phải mình.

Ơ? Làm sao không có? Cả cây phất trần đều biến mất rồi! Đây là tình huống gì, dung hợp toàn bộ rồi sao? Vậy tôi bây giờ rốt cuộc trông như thế nào? Không đúng, tôi nên thử thực lực sau khi khí hóa mới đúng!

Phạm Thống một mặt muốn soi gương, mặt khác lại muốn biết dưới trạng thái hiện giờ có thể làm được những chuyện gì, thế là hắn quyết định hỏi Puhahaha trước.

"A Pu, như vầy là thành công rồi sao? Có phải là có thêm năng lực gì để dùng không?"

Hắn không nghe thấy Puhahaha đáp lại, mà khí hóa mới hoàn thành lại đột nhiên trở nên bất ổn định.

Phản ứng bài xích đến một cách đột ngột khiến tinh thần hắn giống như bị xung kích, đầu óc trống rỗng, sau đó ánh sáng lóe lên, Puhahaha ở trạng thái hình người phân ly ra, phản ứng khí hóa cũng hoàn toàn biến mất.

Nếu không phải thể lực rõ ràng bị hao tổn, Phạm Thống gần như sắp cho rằng vừa rồi chỉ là ảo giác của mình. Vẻ mặt vủa Puhahaha mang theo mấy phần ngơ ngác, hiển nhiên vừa rồi không phải là hắn cố ý giải trừ khí hóa.

"A Pu... vừa rồi là thế nào, khí hóa rốt cuộc là thất bại hay thành công? Vì sao lại đột nhiên giải trừ vậy?"

Bởi vì không hiểu gì cả, Phạm Thống chỉ có thể lên tiếng hỏi Puhahaha. Nhưng sau khi nghe xong vấn đề của hắn, Puhahaha lập tức rơi vào trầm mặc, dường như hoàn toàn không có ý định trả lời hắn.

Rốt cuộc làm sao vậy? Ngươi nói gì đi chứ! Hay là ngươi cũng không biết vấn đề nằm ở đâu, cho nên nhất thời không biết trả lời thế nào?

Phạm Thống lại kiên nhẫn chờ hắn một hồi, nhưng vẫn không chờ được Puhahaha mở miệng. Dưới tình huống này, hắn đành hỏi lần nữa.

"A Pu - ngươi có nghe thấy câu hỏi của ta không? Hay là ngươi cần nghĩ thêm hai lát mới có thể trả lời ta?"

"... Ta có nghe thấy."

"Quá tệ rồi, vậy ngươi có kết luận gì không?"

Nghe hắn hỏi như vậy, Puhahaha trước hết là lắc đầu, nhưng lập tức dừng lại, sắc mặt cũng trở nên rất khó coi.

"Không biết. Không rõ lắm."

"Vậy... hay là làm lại hai lần nữa? Như vậy sẽ không rõ hơn chứ?"

Sau khi Phạm Thống đề nghị, Puhahaha gật đầu, coi như là đồng ý làm thêm một lần nữa thử xem.

Lần thứ hai khí hóa, mới đầu đã không thuận lợi lắm. Cảm giác phụ thể biến mất, nhiệt độ mới thoáng xuất hiện đã nhanh chóng tiêu tan, khó khăn lắm mới hoàn thành hiệu quả dung hợp vũ khí, nhưng lại giải trừ càng nhanh, khiến Phạm Thống sau khi thất bại tràn ngập ủ rũ và cảm giác bất lực.

"Vì sao lại như vậy hả? Chúng ta có cần làm lại lần nữa nghe thử không?"

"Không cần thử. Trước hết đừng luyện khí hóa nữa."

Bởi vì không ngờ Puhahaha lại quả quyết kết luận như vậy, Phạm Thống giật mình.

Chúng ta đã cố gắng lâu như thế, không dễ gì mới có tiến triển, sao lại nói đừng luyện là đừng luyện? Chẳng lẽ ta hết cứu rồi sao? Là do tư chất của ta quá kém, hay là -

"Không liên quan tới ngươi."

Hắn không có mở miệng, Puhahaha đã đọc được suy nghĩ trong lòng hắn, bởi thế trực tiếp trả lời hắn.

"Có lẽ là do bổn phất trần... chắc là vậy đi."

Từ khi quen biết đến nay, Puhahaha gần như chưa từng thừa nhận mình sai. Giờ phút này hắn nói như vậy, Phạm Thống thực sự không kịp phản ứng.

Ngươi nói cái gì? Có lẽ là vấn đề ở ngươi? Ngươi sẽ có vấn đề gì, nói rõ một chút xem nào?

"Bổn phất trần không biết nên nói làm sao, ngươi đừng hỏi, trở về đi."

Puhahaha nói xong, liền tự động biến trở lại phất trần đeo bên hông Phạm Thống, như là không muốn trả lời cái gì nữa.

... Tôi rốt cuộc nên nói cái gì... Tôi bây giờ nghĩ cái gì, A Pu phải chăng cũng nghe thấy? Tình huống này thật khiến người bối rối, vốn đang rất vui vì cuối cùng cũng luyện thành, bây giờ lại giống như từ thiên đường bị đánh xuống địa ngục vậy, tâm trạng thật kém...

Nếu Puhahaha đã nói muốn trở về, Phạm Thống đương nhiên cũng không có lý do ở lại. Nghe ý của Puhahaha, như là muốn hắn từ ngày mai cũng không cần luyện nữa, Phạm Thống thật không biết nên chịu đả kích lớn hay là an ủi mình về sau có thể ngủ nướng một chút.

Thần linh ơi, con chỉ muốn mạnh hơn mà thôi, vì sao mạnh hơn lại khó như thế? Nếu như không tiếp tục luyện khí hóa nữa, tiếp đến tôi chỉ có thể tiếp tục nâng cao phù chú của mình thôi sao?

Hắn cần phải điều chỉnh tâm tình để chuẩn bị đi làm, điều này cũng khiến hắn rất bất dắc dĩ.

Thần Vương Điện hôm nay không có gì khác thường ngày, mọi người vẫn chăm chỉ chào buổi sáng với hắn, mà do tâm tình không tốt, hắn đáp lại có chút miễn cưỡng. Khi sắp đến địa điểm họp, Phạm Thống chợt nhận ra mình không thể cứ tiếp tục ủ rũ như vậy, vội vàng vỗ hai má, tự cổ vũ bản thân.

Tốt! Bắt đầu làm việc! Cái gọi là hội nghị quan trọng rốt cuộc là muốn nói về chuyện gì đây? Mong đợi quá đi! Đừng có đặc biệt gọi tôi đến họp, kết quả lại là mấy chuyện nhàm chán đấy nhé...

Sau khi chuẩn bị xong, Phạm Thống đi vào nghị đài lộ thiên ở Đệ Nhất Điện, sau đó phát hiện mình là người đến thứ hai. Người ngồi sẵn bên trong là Kim Thị, vừa nhìn thấy hắn vào liền nhiệt tình chào hỏi.

"Tiền bối! Ngài đến thật là sớm, thật mừng vì sáng sớm đã có thể gặp mặt ngài!"

Nụ cười tươi sáng của hắn khiến Phạm Thống khó thích ứng. Chẳng qua bất luận làm sao, sau khi trải qua đả kích buổi sáng, có người tươi cười nói chuyện với mình, xác thực là chuyện tốt, cho nên hắn lịch sự gật đầu.

"Ngươi mới là đến muộn đi? Người đến cuối cùng, thật là không nghiêm chỉnh."

Lời khen ngợi có thể bị đảo cho thành bắt bẻ như vậy, tôi chỉ biết câm nín hỏi trời cao!

"Ta dù gì cũng là người mới mà, nên đến sớm chuẩn bị. Hơn nữa hôm nay lại là hội nghị quan trọng, nếu không chuẩn bị tốt, mất mặt trước mặt tiền bối thì làm sao?"

Thái độ của Kim Thị rất khiêm tốn, Phạm Thống thì cạn lời với hắn lần nữa.

Ta cảm thấy mất mặt trước mặt quốc chủ bệ hạ mới là nghiêm trọng hơn chứ? Mà nói đi thì nói lại, chẳng ai nói cho tôi chủ đề hội nghị, cho nên tôi không có chuẩn bị gì hết, như vậy có sao không?

"Tiểu Ngân à, ngươi có biết nội dung thứ yếu của hội nghị hôm nay là gì không? Ta muốn không chuẩn bị tâm lý."

Mặc dù Phạm Thống cảm thấy thân là tiền bối lại hỏi ra vấn đề này, thực sự rất mất mặt, nhưng hắn xác thực rất muốn nghe ngóng trước một chút.

Dù sao các ngươi chắc đều biết ta bình thường không tiếp xúc đến chính vụ quan trọng mà? Cho nên ta không cần đặc biệt ẩn giấu chuyện này, mau nói cho ta hội nghị hôm nay muốn thảo luận cái gì!

"À, hôm nay là muốn thảo luận chuyện tế đàn Trầm Nguyệt và Lý Giới, tiền bối lúc trước hình như không có tham dự thảo luận, không bằng để ta nói sơ qua với ngài trước?"

"Được được! Ta không cần có cái khái niệm, mau nói với ta!"

Đề nghị này Phạm Thống đương nhiên cầu còn không được, vội vàng thúc giục hắn nói tiếp.

"Vậy thì nói từ Lý Giới trước. Tiền bối có kiến thức cơ bản đối với cái nơi này không?"

Đương nhiên không có. Cái gọi là kiến thức cơ bản rốt cuộc là cơ bản bao nhiêu? Ta bây giờ chỉ biết chỗ đó sản xuất vũ khí cao cấp, sẽ dùng các loại đồ vật để trao đổi lương thực với chúng ta mà thôi, kiến thức như vậy phải chăng không được đầy đủ cho lắm?

"Ta chỉ biết là một cái thế giới khác chuyên sản xuất vũ khí cấp thấp, ngươi bổ sung thêm gì đó đi?"

"Được. Lý Giới thật ra là cách gọi của Huyễn Thế đối với cái thế giới đó, giống như Đông Phương Thành được gọi là Dạ Chỉ, Tây Phương Thành được gọi là Lạc Nguyệt vậy. Trên thực tế thế giới đó tên là Hồi Sa, chia làm đằng Nam và đằng Bắc, bên có tương liên và qua lại với Huyễn Thế là đằng Bắc."

Ồ... Hử? Cho nên bọn họ cũng là hai nước? Vậy vì sao đằng Nam không qua lại với chúng ta? Người sống ở phía Nam không thích chúng ta sao?

"Giữa đằng Nam và đằng Bắc ngăn cách bởi khe nứt thế giới... đính chính, bức tường thế giới. Tóm lại, ở giữa Hồi Sa có một bức tường không thể vượt qua, sau khi bức tường này xuất hiện, đằng Nam và đằng Bắc liền bị phân cách, thông đạo liên thông với Huyễn Thế nằm ở bên đằng Bắc, bởi thế chúng ta không thể liên hệ với đằng Nam."

"Vì sao phải đính chính? Khe liền thế giới với bức tường thế giới không liên quan gì?"

"Thật ra là cùng một thứ, nhưng vết nứt là cách gọi của đằng Nam, trước giờ chúng ta nhận biết là tên của đằng Bắc, ngài vẫn là ghi nhớ bức tường thế giới đi."

Cách gọi của đằng Nam? Vậy làm sao ngươi biết? Thật là bác học...

"Mà đằng Bắc sở dĩ tương thông với chúng ta, là bởi vì Trầm Nguyệt lấy lực lượng của mình chọc xuyên ra một con đường giữa hai thế giới. Đây với thông đạo Trầm Nguyệt tiếp đón cư dân tân sinh là cùng một con đường, chẳng qua nguyên lý không giống lắm. Cư dân của Hồi Sa gọi cái ngày thông đạo xuất hiện là "ngày chọc trời", từ ngày chọc trời cho tới nay đã qua khoảng một ngàn ba trăm năm, trong thời gian này chúng ta dựa vào kỹ thuật mà đằng Bắc truyền thụ để khống chế Trầm Nguyệt, đồng thời mượn vương huyết kiến lập hệ thống sống lại của ao nước -" (Ngày chọc trời: "Thiên xuyên chi nhật")

Khoan đã chờ một chút! Ngươi nói một hơi quá nhiều rồi! Hơn nữa ta chỉ chú ý đến một chuyện, một ngàn ba trăm năm! Một ngàn ba trăm năm trước đã có Trầm Nguyệt rồi, A Pu tuổi của ngươi hẳn là xấp xỉ với cô ta đi? Số tuổi của ngươi còn lớn hơn ta nghĩ đấy!

"Phần trước coi như là bối cảnh lịch sử, tiếp đến nói về thứ thực tế hơn. Khi Trầm Nguyệt dẫn đưa cư dân tân sinh đến Huyễn Thế, chỉ có lợi dụng một đoạn thông đạo nhỏ. Đơn giản mà nói chính là đặt linh hồn được hút tới ở gần miệng thông đạo sát với Huyễn Thế, để cho bọn họ sau khi thành hình rồi tự đi ra. Trên thực tế nguyên một thông đạo rất dài, muốn từ Hồi Sa đến được Huyễn Thế, thì phải xuyên qua cả thông đạo, nếu không có Trầm Nguyệt bảo vệ, khí lưu mang tính gián đoạn sẽ khiến quá trình này trở nên rất nguy hiểm. Bởi thế cư dân của Hồi Sa không có mấy khả năng đến được Huyễn Thế, trái lại Huyễn Thế vẫn luôn có cư dân tân sinh đến thăm Hồi Sa."

Ta bắt đầu nghe không hiểu rồi đấy. Cho nên ý của ngươi là người ngoài hành tinh sẽ không tới, nhưng chúng ta thường xuyên sang hành tinh khác à? Sao ta chưa từng nghe nói phải đi như thế nào? Còn nữa, ngươi nói tiếp đón cư dân tân sinh chỉ dùng một đoạn gần miệng thông đạo... ngươi nói như vậy khiến ta cảm thấy hồi đó ta chỉ đi phần trực tràng, nếu như quay đầu sang Hồi Sa sẽ phải đi hết đại tràng và tiểu tràng!

"Vì sao quỷ của Huyễn Thế có thể đi Hồi Sa? Chỗ này ta nghe không hiểu lắm."

Phạm Thống hỏi xong, Kim Thị liền giải thích phần này.

"Đối với Hồi Sa mà nói, khí lưu của thông đạo Trầm Nguyệt là khí lưu ngược chiều, độ khó giữa đi và về là có khác biệt... Tóm lại, giả như trong quá trình từ Hồi Sa đến Huyễn Thế cần phải tua rua màu đen thuần mới có thể giữ được tính mạng, thì từ Huyễn Thế đến Hồi Sa cỡ tua rua tím đậm là sẽ không chết rồi. Nếu chịu thử thêm mấy lần, nói không chừng tua rua màu lam cũng có cơ hội sống sót đến được Hồi Sa, đương nhiên, loại thử nghiệm này chỉ có cư dân tân sinh có thể tái sinh mới tiến hành được."

Thử thêm mấy lần cũng phải trả phí ao nước tái sinh, nghĩ đến chuyện này tôi liền thấy xót...

"Vậy sau khi đi làm sao trở về? Trở về chẳng phải không khó hơn sao?"

"Cư dân Hồi Sa nếu như có năng lực bình an đến được Huyễn Thế, thì muốn trở về đương nhiên không thành vấn đề. Về phần người Huyễn Thế đi Hồi Sa phải làm sao trở lại... Cho nên bình thường mà nói chỉ có cư dân tân sinh mới đi, trực tiếp tự sát là về được rồi."

... Tự sát xong ao nước tái sinh? Chơi hẳn chiêu này? Dữ vậy luôn? Không thể đừng chết sao? Đau lắm đó!

"Còn về giao lưu vật tư lúc trước, bên chúng ta sẽ phái cư dân tân sinh đưa đi, bên Hồi Sa bình thường đều là trực tiếp dùng dụng cụ kiên cố gói kín đồ đạc và ma pháp ghi hình rồi đưa qua, về sau cũng sẽ nhờ cư dân tân sinh chuyển đạt lời nhắn."

"Cư dân cựu sinh cũng vô dụng thật... vậy nên vẫn có duy trì qua lại?"

"Từ sau khi nữ vương bệ hạ quá cố trở thành cư dân tân sinh, Đông Phương Thành và Hồi Sa hình như không mấy liên hệ nữa, tình huống bên Tây Phương Thành thì ta không rõ lắm. Bởi vì không muốn hoàn toàn đoạn tuyệt qua lại, nữ vương bệ hạ mỗi năm vẫn sẽ âm thầm truyền lệnh sai người chuyển lương thực vào trong thông đạo, khi đến được Hồi Sa hẳn là vẫn có thể ăn."

"Ồ... bọn họ rất thiếu nam bắc không thể ăn sao?" (nam bắc đảo ngược của đông tây. Đông tây còn có nghĩa là đồ vật, thứ gì đó vân vân)

Phạm Thống không hiểu đưa lương thực là chuyện làm sao, bởi thế lên tiếng hỏi.

"Nguồn lương thực đằng Bắc thiếu thốn, cho nên sau khi Nam Bắc phân cách, bọn họ phải đối mặt với nguy cơ rất lớn, may mà Trầm Nguyệt đả thông con đường nối với Huyễn Thế, bằng không tình huống đằng Bắc chỉ sợ sẽ càng thảm."

Hm, không có cái ăn thật sự là một chuyện rất nghiêm trọng, chẳng qua vì sao phải lén lút đưa qua? Trầm Nguyệt không cho sao?

"Cái gọi là phái cư dân tân sinh đi, rốt cuộc tìm ở đâu? Giả như cần người có lực phòng ngự yếu ớt, vừa lại hi vọng người đó không đáng tin, làm sao không phái Lăng Thị đại nhân đi? Còn nữa, Hồi Sa là ai cũng có thể đi sao? Không cần được ủy quyền gì đó?"

Đối với những vấn đề này, Kim Thị cũng giải thích từng cái một.

"Thân phận của Lăng Thị đại nhân là khí vật có thể hóa người, đây kỳ thực có chút khó xử ở Hồi Sa, về phần ngài ta có từng qua hay không, ta không biết. Thông đạo Trầm Nguyệt ngoại trừ cái lối ra vào trực tiếp liên thông với tế đàn Trầm Nguyệt kia, còn có lối ra vào mà bình thường cư dân tân sinh đi ra, gần đó không có ai trông coi, cho nên nếu có gan thì có thể nhảy vào đi thử, một số người qua xong, khi trở về cũng sẽ chia sẻ kinh nghiệm."

Tôi làm sao cảm thấy nghe cứ như mạo hiểm gì ghê gớm lắm vậy... Sau khi mạo hiểm trở về còn có thể khoe khoang ta đã đến Lý Giới rồi đó, các ngươi chưa đi à?

"Trên thực tế mấy tháng trước Hồi Sa lại bắt đầu liên lạc với chúng ta rồi. Cư dân tân sinh chúng ta phái đi đã mang về một số tin tức, quốc chủ bệ hạ hôm nay muốn thuận tiện thảo luận chuyện bảo trì tế đàn Trầm Nguyệt, tiền bối còn có gì muốn hỏi không?"

Xem ra giải thích cơ sở của hắn đã kết thúc, Phạm Thống suy nghĩ một chút, lại bổ sung một vấn đề.

"Vậy ngươi có biết lần này vì sao lại đặc biệt không muốn ta đến tham gia hội nghị không?"

Trước kia đều không tìm tôi, bây giờ đột nhiên tìm tôi, khiến trong lòng cứ hồi hộp. Chẳng lẽ có liên quan tới Nguyệt Thoái? Hôm qua tôi mới tìm cậu ấy hỏi chuyện, hôm nay đã có tiến triển rồi, hiệu suất tốt đến thế?

"Quốc chủ bệ hạ không có nói, chắc lát nữa sẽ biết?"

Bởi vì không trả lời được, nụ cười của Kim Thị có thêm mấy phần áy náy.

"Vi Thị đại nhân hình như đến rồi, hi vọng hội nghị hôm nay có thể thuận lợi."

Trên năng lực chú ý hoàn cảnh xung quanh, Phạm Thống vẫn luôn biểu hiện chẳng ra làm sao. Sau khi Vi Thị đi vào nghị đài lộ thiên, nhìn thấy bọn họ liền ngẩn ra.

"Các ngươi vậy mà đến sớm như vậy?"

Từ giọng điệu Vi Thị, nguyên nhân hắn sửng sốt là không ngờ bên trong có người. Nói đúng hơn là không ngờ có người vào sớm hơn mình.

"Vi Thị đại nhân ngài cũng rất sớm! Muốn uống li trà không?"

Kim Thị nói xong liền đứng dậy bắt đầu chào hỏi. Mặc dù Vi Thị đến nay vẫn không có thích cư dân tân sinh lắm, nhưng đối với đồng sự nghiêm túc làm việc vừa lại lễ phép, dưới tình huống bới không ra lỗi nên hắn cũng không thể nói cái gì.

Vi Thị khác với Kim Thị, Phạm Thống không dám tùy tiện trò chuyện với hắn, đặc biệt là khi biết đối phương trước giờ không thích cư dân tân sinh. Đối với Vi Thị, hắn vẫn luôn giữ thái độ có vấn đề mới đi thỉnh giáo, nếu là Lăng Thị... đại khái là chỉ sợ né còn không kịp.

Lý do chỉ sợ né còn không kịp kỳ thực cũng không khác mấy. Lăng Thị trước giờ rất ghét Tây Phương Thành, hắn lại là bạn thân của cái tên thiếu đế Tây Phương Thành đã giết nữ vương bệ hạ... mà Lăng Thị bất luận là thủ đoạn hay khí thế đều khủng bố hơn Vi Thị rất nhiều, so với kỳ vọng tạo mối quan hệ thân thiết, còn không bằng tránh xa một chút, đối với mọi người đều tốt.

Ôi, nhất định là bởi vì tôi quá sợ bọn họ rồi, cho nên dù đã lên làm đại diện Thị, qua ba năm chung sống, khi đối mặt vẫn cảm thấy mình kém một khúc, chỉ dám ở trong lòng chế giễu người ta... Khí chất của kẻ bề trên quả nhiên là cần huấn luyện sao?

"Nếu các ngươi đã đến rồi, vậy thì xem trước tư liệu của hội nghị đi, cầm lấy."

Vi Thị vừa nói, vừa đặt mấy tờ văn kiện đã chỉnh lý ở trước mặt bọn họ, nhưng chỉ có một phần.

Một phần ý là muốn chúng tôi xem chung? Vi Thị đại nhân, ngài sao lại tiết kiệm như thế...

"Đại diện Thị lúc trước không tham dự thảo luận, cho nên ta chỉ chỉnh lý tư liệu cho hắn, Kim Thị ngươi muốn thuận tiện xem cũng được."

Sau khi chú ý thấy vẻ mặt nghi hoặc của Phạm Thống, Vi Thị hờ hững bổ sung một câu.

Vậy, vậy à? Thì ra là chuẩn bị cho tôi? Ngài thật cẩn thận chu đáo...

"Ta sẽ xem ngay bây giờ, không khách khí."

"Vi Thị đại nhân, ngài thật tốt."

Ứng đáp của hai người bọn họ khiến Vi Thị trở nên mất tự nhiên, lập tức làm mặt nghiêm.

"Trong hội nghị nếu có người hoàn toàn không nhập tâm, sẽ lãng phí thời gian của mọi người, cũng là không tôn trọng quốc chủ bệ hạ, cho nên ta mới soạn cái này, không liên quan có tốt với người khác hay không!"

Được rồi, nói chung là ngài không muốn thừa nhận ngài đối tốt với người khác mà! Tóm lại tôi nghiêm túc xem tư liệu là được rồi chứ!

Thế là Phạm Thống cúi đầu bắt đầu nghiên cứu tư liệu, Kim Thị cũng lại gần xem. Bên trong đại khái đề cập đến một số thứ mà Kim Thị mới nói qua, còn có kết luận của hội nghị trước đó. Nội dung không tính là nhiều, Phạm Thống nhanh chóng xem đến trang cuối cùng, chẳng qua câu chữ của trang cuối khiến hắn sửng sốt.

Mục đích Hồi Sa chủ động liên hệ lần này là quảng cáo cho người bên Huyễn Thế sang du lịch? Đây là đang nói đùa sao?

"Vi Thị đại nhân, chuyện du lịch có chắc là không viết đúng chứ? Bọn họ vì chuyện vừa thú vị vừa có ý nghĩa như vậy mà chủ động liên hệ với chúng ta?"

Bởi vì khó có thể tin, Phạm Thống không nhịn được hỏi. Cơ hội nói chuyện giữa Vi Thị và Phạm Thống không nhiều, cho nên năng lực phiên dịch nói ngược không tốt, nhưng hắn vẫn miễn cưỡng nghe ra Phạm Thống là đang ngờ vực điều mục nào.

"Ta làm sao có thể viết sai? Chính là tới để bàn chuyện du lịch, đây có gì phải lấy làm lạ sao?"

Đây có cái gì để lấy làm lạ... Cho nên hễ có chuyện liên quan đến du lịch là đều đến tìm tôi? Phương án du lịch Đông Phương Thành với Tây Phương Thành lần trước cũng vậy, nói cái gì mà mười xâu tiền thỏa thích du lịch Dạ Chỉ Lạc Nguyệt, lừa được không ít tiền, chẳng lẽ các người lần này lại muốn lừa tiền?

Vậy các người đến bây giờ mới tìm ta tham gia hội nghị là vì sao!

"Ồ, các ngươi đều đến hết rồi à? Mọi người thật đúng giờ."

Lúc này Lạc Thị và Lăng Thị cùng nhau từ bên ngoài đi vào, cậu cũng không câu nệ nghi thức gì, trực tiếp ngồi vào chỗ mình sau đó tuyên bố hội nghị bắt đầu.

Cái gì đều đến hết rồi? Rõ ràng còn thiếu một người mà?

"Lạc Thị, Âm Thị tiểu nhân chẳng phải vẫn chưa đến?"

"Không có hắn, hội nghị sẽ thuận lợi hơn. Trực tiếp bắt đầu đi, Phạm Thống cậu biết chủ đề mở họp hôm nay của chúng ta chưa?"

Câu này hình như rất có lý, nhưng cũng quá trực tiếp! Còn nữa, cậu cái gì cũng không nói cho tôi, vì sao lại mong đợi tôi biết chủ đề họp hôm nay? Đây là đang kiểm tra thành ý làm việc của tôi hay là thử xem người khác có hiệp trợ tôi hay không?

"Tôi vừa mới biết, là chuyện du lịch Hồi Sa với phí bảo trì tế đàn Phù Nhật...?"

"Tốt lắm, cậu nắm hết hai chủ đề này rồi, vậy thì chúng ta bắt đầu thảo luận từ phần du lịch Hồi Sa đi."

Lạc Thị rất hiệu suất mà quyết định chủ đề nào thảo luận trước, sau đó Lăng Thị liền lấy văn kiện trong tay bắt đầu thuyết minh.

"Sau khi biết được tình huống Trầm Nguyệt những năm gần đây đã ổn định, Hồi Sa thông qua cư dân tân sinh và thông đạo, đề xuất yêu cầu giao lưu kinh tế. Theo như bọn họ nói, việc dùng tri thức và vũ khí để trao đổi lương thực này có hiệu ích quá thấp, hi vọng có thể mở cửa cho cư dân Huyễn Thế đến Hồi Sa tham quan, đi qua dùng lương thực đổi lấy tiền của bọn họ để sử dụng tại đó."

Trong bản chỉnh lý của Vi Thị chỉ nói đến Hồi Sa muốn mở cửa du lịch, sau khi qua giải thích kỹ hơn của Lăng Thị, lý do hình như đã bình thường hơn một chút.

"Bên chúng ta không có từ chối đề nghị này, chi tiết cũng nghiên cứu thảo luận gần như xong rồi. Đầu tiên phải đưa khu vực gần thông đạo Trầm Nguyệt vào quản chế, không để người khác tự do ra vào nữa, trước hết sẽ đưa nhân viên đến Hồi Sa đàm phán, sau khi tìm hiểu kỹ mới công bố chuyện này cho dân chúng, đồng thời thu phí người có ý định đi sang, sau đó kiểm định có nên cho người đi vào hay không. Buổi thảo luận hôm nay chính là xác nhận những chi tiết này, cộng với bổ sung chuyện chưa xong."

Mới đầu đã nghiêm túc như vậy, tôi cũng căng thẳng lên rồi. Cho nên... lợi ích các người muốn có được trong cái đề án này, chính là kiểm soát nhân viên ra vào và thu phí? Nhưng tôi cảm thấy kiểm soát nhân viên vốn đã có thể làm, trao đối vũ khí cao cấp và kỹ thuật với bọn họ hẳn là hữu dụng hơn chứ, các người thật sự thiếu tiền như vậy sao?

"Đây có chỗ xấu gì so với trạng huống ban đầu?"

Nếu đã chất chứa nghi vấn, Phạm Thống liền trực tiếp hỏi. Người trả lời vấn đề của hắn là Vi Thị.

"Giao lưu với Hồi Sa có ích cho việc hấp thu tri thức mới, dưới hiệp trợ của đối phương chúng ta cũng có thể hiểu rõ hơn về cái nơi này, đây là điều cần thiết cho tương lai. Về phần sau khi đánh giá liệu có muốn để hàng loạt cư dân đi sang hay không thì là chuyện khác, chúng ta cũng không hứa hẹn chuyện này."

À... cho nên các người thật ra không có hoàn toàn nghĩ đến tiền, chỉ là muốn thừa dịp tìm hiểu cái nơi này, để cuộc đàm phán tương lai càng thêm thuận lợi? Thật âm hiểm.

"Như thế đối với bọn họ mà nói thì có chỗ xấu gì? Bọn họ chẳng lẽ không nghĩ đến chúng ta sẽ không làm như vậy sao?"

Sau khi Phạm Thống tiếp tục truy hỏi, Lạc Thị cười trả lời hắn.

"Đối phương có lẽ chỉ là muốn xoay sở lương thực trong thời gian này, cũng có lẽ có ý đồ khác. Chẳng qua, bất luận mục đích của đối phương là gì, nếu chúng ta không đồng ý thì không cách nào biết được. Bọn họ phần lớn cũng sẽ không bởi vì bị từ chối mà bỏ cuộc, lần sau sẽ dùng phương pháp gì để đạt được mục đích thì không biết được, không bằng đồng ý rồi thăm dò thử xem."

Thì.. thì ra là như vậy, cho nên là do tôi nghĩ quá đơn giản quá ít rồi sao? Tôi còn tưởng các cậu thật sự muốn làm du lịch đến điên rồi, kết quả không phải à... Tôi thậm chí còn nghiêm túc suy nghĩ phải chăng có ngày lễ đặc biệt gì, cho nên các cậu bỏ công bỏ sức liên hợp chuẩn bị trêu đùa tôi...

"Cho nên các cậu đã quyết định dở dang rồi mà, hôm nay vì sao muốn đặc biệt tìm tôi đến tách ra họp?"

Đằng nào cũng đã hỏi tới mức này rồi, Phạm Thống dứt khoát hỏi ra điều này, thế là Lạc Thị liền nói tiếp.

"Bởi vì phải bàn chung với một chuyện khác nữa, muốn xúc tiến kế hoạch cần có hiệp trợ của cậu, ta cũng muốn nghe thử ý kiến của cậu."

"Chuyện... chuyện gì?"

Mặc dù Lạc Thị tỏ thái độ có chuyện quan trọng cần dựa vào hắn, nhưng Phạm Thống cứ cảm thấy hồi hộp trong lòng, chỉ hi vọng đừng là chuyện muốn đem bán hắn hay gì đó.

"Chuyện kinh phí duy trì tế đàn Trầm Nguyệt. Trước đó chúng ta yêu cầu chia đôi với Tây Phương Thành, kết quả bọn họ không thể chấp nhận cái giá đưa ra, bây giờ chúng ta muốn áp dụng cách khác để giảm giá cả, mà đây cần cậu phối hợp."

Hai chuyện này rốt cuộc là làm sao dính dáng với nhau? Du lịch với kinh phí duy trì có liên quan gì?

Phạm Thống tỏ ra không hiểu gì hết, chỉ chờ Lạc Thị giải thích tiếp.

"Việc bảo trì tế đàn hiện nay có hơn phân nửa tốn ở việc hạn chế Trầm Nguyệt, chúng ta cho rằng nếu như có thể tín nhiệm cô ta, phần hạn chế sẽ có thể điều chỉnh thành để cô ta không thể tự tiện rời khỏi tế đàn là được, như vậy tiền cần tiêu tốn sẽ giảm mạnh, Narsi nghe xong cũng chấp nhận cách xử lý này."

"Hắn trước đó vì sao không chấp nhận? Đơn thuần cảm thấy quá rẻ nên trực tiếp không chịu sao?"

"Không, hắn đã tra tư liệu bảo trì trước đây, chắc đã lội lên khoảng ba trăm năm trước, mà hắn cảm thấy giá cả lúc trước không đắt như vậy, cho nên nghĩ rằng chúng ta khai giá tiền quá cao."

Đây... thật đúng là nghiêm túc, quả nhiên phải tra tư liệu thật kỹ cho có bằng có chứng mới dễ tiến hành đàm phán?

"Vậy các cậu giả sự khai giá quá thấp?"

"Đúng là khai hơi cao, cứ tưởng bọn họ không biết mà..."

Mấy kẻ tham lam các người! Đâu dễ gì qua mắt được người tinh ranh như Narsi chứ! Muốn gạt tiền trong tay hắn nhất định không dễ, đừng có đùa nữa!

"Ghi chép lâu như thế vẫn tìm ra được, thật khiến người bất ngờ."

Từ sắc mặt Lăng thị xem ra, không lừa được tiền hắn rất không vui.

"Hơn nữa sau khi bị lấy ra bằng chứng chất vấn, chúng ta cũng không tiện lấy cớ tính sai để trả lời, đành nghĩ biện pháp khác."

Kim Thị bổ sung câu này, mặt đầy bất đắc dĩ.

"Vậy về sau là ai liên lạc với Narsi?"

"Tiền bối, chính là ta."

A? Mấy tên lão luyện các người không đi, phái người mới đi, đây là đang luyện binh sao? Người sắc bén vừa lại mang tính công kích như Narsi, một đại diện Thị như Tiểu Kim nuốt nổi không?

"Ánh mắt của cậu cứ như đang hoài nghi bọn ta bắt nạt Tiểu Kim vậy, để Tiểu Kim phụ trách đàm phán cũng là chuyện hết cách. Nếu Lăng Thị đi sẽ biểu lộ ác ý quá minh hiển, nếu ta đi thì Narsi chắc cũng sẽ không tin, gần đây hắn đã phát giác ta cái quỷ gì cũng nói ra được rồi. Tiểu Kim đi, nếu xảy ra vấn đề, tốt xấu gì hắn vẫn có thể đổ thừa mình là người mới, không rõ tình huống, sau đó quay về hỏi - nếu nói như vậy, Narsi cũng chỉ có thể tạm thời bỏ qua cho hắn thôi."

Phạm Thống cạn lời đối với suy tính của Lạc Thị, hắn quyết định trở về đề tài ban đầu.

"Được thôi, cho nên các cậu định tín nhiệm Trầm Nhật? Tìm tôi tới để hi vọng tôi nhờ A Pu thuyết phục cô ta sao?"

"Gần như vậy, nhưng không hẳn. Chỉ là thuyết phục ngoài miệng vẫn không đủ."

Lạc Thị nói xong, không úp mở nữa, trực tiếp nói ra yêu cầu của mình.

"Bọn ta hi vọng cậu ký khế ước tạm thời với Trầm Nguyệt, trở thành chủ nhân của cô ta trong khoảng thời gian này."

À, thì ra là muốn tôi đi làm chủ nhân của người ta à, nghe lên vẫn không xấu - Hả? Thấy quỷ rồi, các cậu muốn tôi đi làm chủ nhân của Trầm Nguyệt? Đề nghị quái quỷ gì thế này!

"Các cậu không phải đang nói đùa đi! Trầm Nguyệt thế nhưng là thứ không quan trọng chi phối tương lai Huyễn Thế! Thứ như vậy làm sao không thể có chủ nhân, truyền ra ngoài nhất định sẽ không bạo động, huống hồ cô ta nào sẽ từ chối!"

Tôi là nói chuyện này quá không tưởng rồi, hơn nữa các cậu là nói bên Tây Phương Thành cũng tán đồng? Chẳng lẽ đầu óc các cậu đồng thời bãi công?

"Rất lâu trước kia, Trầm Nguyệt xác thực từng nhận chủ, đối tượng là nữ vương của Đông Phương Thành lúc ấy, chẳng qua đây không phải trọng điểm. Chỉ là khế ước tạm thời, nói không chừng có thể thương lượng, về phần bạo động gì kia, chỉ cần đừng để người ngoài biết là sẽ không có chuyện, không sao cả."

Tôi có phải là nên hỏi cái khế ước tạm thời kia là cái gì trước rồi quyết định trả lời các cậu thế nào sau không?

"Các cậu tín nhiệm tôi như vậy, không sợ tôi lấy Trầm Nguyệt làm chuyện tốt?"

"Ta tin cậu sẽ không, cảm động chưa?"

Nếu chỉ có cậu tin, chuyện này căn bản đã không có chỗ để thảo luận đi?

"Cậu tin tôi, nhưng tôi cảm thấy chuyện không có phức tạp như vậy -"

"Đại diện Thị, không được vô lễ với quốc chủ bệ hạ!"

Đối với Phạm Thống mà nói, Lạc Thị dù sao cũng là bạn, cho nên hắn nói chuyện thường sẽ không cố kỵ quá nhiều. Nhưng Vi Thị thì nhìn không nổi, hắn thật không biết đã bị uốn nắn thái độ bao nhiêu lần.

"Được thôi, trên thực tế là Nguyệt Thoái thuyết phục bọn ta. Cậu ấy nói Trầm Nguyệt có nhận chủ hay không thì cũng như nhau, chỉ cần cậu muốn, không nhận chủ cũng có thể để A Pu nhà cậu thuyết phục cô ta làm việc cho cậu, bọn ta ngẫm lại cảm thấy đúng là như vậy, còn không bằng tạm thời nhận chủ, ít nhất có thể lợi dụng."

Cậu nói như vậy tôi liền cảm thấy có độ tin cậy rồi, mặc dù tâm tình tôi phức tạp. Hơn nữa Nguyệt Thoái thật sự nói được làm được... Tôi thấy sau khi hội nghị kết thúc tôi sẽ tới tìm cậu ấy trò chuyện vậy...

"Tôi hiểu rồi, nhưng tôi cảm thấy A Pu sẽ không từ chối, hắn luôn nói nếu tôi dám tìm hộ giáp, đến cái nào đánh thủng cái đó, cho dù là em trai mình, hắn cũng chưa chắc đã chịu?"

"Đã nói là tạm thời mà! Về sau có thể giải trừ đấy thôi! Bằng không cậu mời hắn ra, bọn ta trực tiếp đàm phán với hắn?"

Nhưng tâm tình của hắn bây giờ không tốt lắm! Tôi nghĩ hắn đang ngủ đi! Đang ngủ bị quấy rầy tâm tình chẳng phải sẽ càng kém, đây là thời cơ tốt để thương lượng sao?

Cấp trên cũng đã đề xuất yêu cầu rồi, Phạm Thống cũng chỉ có thể đáp ứng sau đó đánh liều thử xem.

"A Pu, ngươi đang tỉnh sao?"

"Ừ."

Cái gì? Ngươi đang tỉnh? Vậy ngươi chẳng phải nghe thấy hết rồi?

Trong lòng Phạm Thống run lên một cái, nhưng vẫn tiếp tục hỏi.

"Ngươi bây giờ mới tỉnh, hay là vẫn chưa có ngủ?"

"Vẫn chưa có ngủ."

Òaaaa đáng sợ quá! Làm sao đây A Pu đã biết hết rồi! Ngươi liệu có đánh thủng cả ta lẫn em gái ngươi không!

"Bổn phất trần không muốn đánh thủng ngươi, bớt ở đó tùy tiện nghĩ ta tàn bạo như thế."

Ngươi lại nghe lén! Rõ ràng ngươi từng nói như vậy, cho nên ta vẫn luôn không dám tìm hộ giáp, cả người đầy sợ hãi!

"Cho nên vừa rồi ngươi nghe thấy hết rồi sao? Vậy ngươi cảm thấy thế nào?"

"Bổn phất trần cảm thấy..."

Puhahaha mở miệng nói đến một nửa, liền rơi vào trầm mặc, một hồi sau mới nói tiếp.

"Có thể."

Ơ? Có thể? Vậy mà có thể? Khoảng lặng vừa rồi của ngươi có phải là rất không tình nguyện? Không thích thì cứ nói!

"Đừng đoán bừa tâm tình của bổn phất trần, tóm lại ngươi cứ đi làm cái nhận chủ tạm thời gì kia đi, nếu cô ta không đồng ý ta nói với cô ta sau."

Ngươi đang nói ai? Trầm Nguyệt sao? Ngươi vậy mà chịu thuyết phục giùm? Đây rốt cuộc là tình huống gì!

"Bổn phất trần đã trả lời xong vấn đề ngươi hỏi rồi, hôm nào muốn đi thì mang ta theo, ta muốn suy nghĩ, không để ý ngươi nữa."

Puhahaha hiển nhiên lại nghe thấy nội tâm hắn, mới trả lời như vậy. Khoảnh khắc ấy, Phạm Thống đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu.

Khó chịu không phải bởi vì suy nghĩ trong lòng đều không thể che giấu, mà là sự bất đồng đẳng của cảm ứng tâm linh.

Vì sao ngươi có thể nghe thấy hết ta đang nghĩ cái gì, nhưng ta lại không thể nghe thấy suy nghĩ trong lòng ngươi? Cơ chế của khí vật như vậy phải chăng quá bất hợp lý...

Bực thì bực, Puhahaha đã cho đáp án rồi, hắn đương nhiên nên báo lại cho Lạc Thị biết.

"Tin tốt đây, A Pu nói không vấn đề, đồng ý giúp."

Lúc này Phạm Thống đúng lúc nói ra một câu không bị đảo ngược, vẻ mặt mọi người tức thì ngưng đọng.

"Kết quả vẫn là không chịu? Tạm thời cũng không được?"

"Tiền bối, có thể mời hắn nói chuyện với bọn ta không?"

Các người sao thế hả! Vậy là các người cũng dự liệu sẽ bị từ chối, mới không phát hiện tôi không phải nói ngược chứ gì!

"Tôi vừa rồi là nói ngược, hắn đã từ chối rồi!"

"Câu này thật khó phán đoán, Lăng Thị, ngươi thấy thế nào?"

Lạc Thị cậu vậy mà còn hỏi người khác phiên dịch làm sao, thân là bạn của tôi, cậu có thấy mất mặt không!

"Hắn chắc không phải là nói vũ khí của hắn đã đồng ý rồi đấy chứ?"

Lăng Thị nhíu mày suy đoán như vậy, hình như cũng không dám khẳng định. Túm lấy cơ hội này, Phạm Thống vội vàng gật đầu.

Sau khi hiểu ý của hắn, Lạc Thị không khỏi ngẩn ra, tiếp đến thở dài.

"Sự tình làm sao không giống như ta nghĩ? Đã chuẩn bị sẵn lời thoại để thuyết phục mà chẳng dùng đến!"

A bằng không cậu muốn làm sao? Nếu thật sự hụt hẫng như vậy tôi sẽ bảo A Pu từ chối cậu, sau đó cậu từ từ thuyết phục hắn, đã không cần tốn sức mà còn chê không tốt?

"Cậu đã chuẩn bị lời thoại thế nào? Ngoại trừ tăng kinh phí bảo trì còn có cái khác sao?"

"Như là đảm bảo an toàn của cậu khi vượt qua thông đạo Trầm Nguyệt tiến tới Hồi Sa, đồng thời có thể lợi dụng sức mạnh của Trầm Nguyệt để cung cấp sự bảo vệ trên đường xuyên qua, để cư dân nguyên sinh cũng có cơ hội đến với Hồi Sa."

Nghe lên vẫn thật hữu dụng... từ từ, tôi muốn đi Hồi Sa lúc nào?

Lời Lạc Thị nói khiến Phạm Thống đột nhiên phát hiện sự tình có gì sai sai.

"Tôi không muốn đi Hồi Sa lúc nào, sao tôi có nghe nói?"

"Cái gì, cậu không muốn đi sao? Du lịch dị thế giới chỉ nghĩ thôi đã thấy rất thú vị, ta còn tưởng cậu sẽ muốn đi dạo chơi."

"Làm gì có tiền mà đi! Hơn nữa đi rồi khác nào bỏ mặc công việc ở đây, có khi còn bị cậu tăng lương!"

Nếu có thể đi du lịch tôi cũng muốn lắm chứ! Nhưng hiện thực tàn khốc như vậy đấy, tôi còn cách nào đây?

Sau khi nghe xong lời Phạm Thống nói, Lạc Thị mỉm cười, chỉ vào mình.

"Cậu đi cùng với ta, chính là đi công tác, có thể lĩnh tiền lương."

... A?

Suy nghĩ của Phạm Thống chậm nửa nhịp, ba giây sau mới tiêu hóa Lạc Thị đã nói cái gì.

Khoan đã, cậu cũng muốn đi? Cậu có thể đi sao? Không đúng, cậu là vì mình muốn đi nên mới bày vẽ những chuyện này chứ gì! Sau khi Nguyệt Thoái nhắc đến, cậu đã bắt đầu suy nghĩ làm thế nào mới có thể để cư dân nguyên sinh như cậu đi Hồi Sa rồi có phải không? Thật nhìn không ra cậu mới là người muốn du lịch nhất!

"Cậu không thể đi! Cậu làm sao có thể đi! Cậu là quốc nô bệ hạ đấy! Lỡ xảy ra chuyện gì thì làm sao?"

Hồi Sa đối với bọn họ mà nói dù sao cũng là một nơi xa lạ, thân là chủ Đông Phương Thành, Lạc Thị xác thực không nên dễ dàng đặt chân. Nhưng sau khi Phạm Thống chất vấn điều này, Lạc Thị hoàn toàn không dao động.

"Chỉ cần có phụ trợ của Trầm Nguyệt, xuyên qua thông đạo sẽ không có nguy hiểm. Không chỉ ta theo cậu đâu, hẳn còn sẽ mang thêm mấy người, nếu các cậu gặp nguy hiểm ta cũng lo lắm chứ, không có ta ở đó, ai dùng vương huyết cứu các cậu?"

... Cậu thật sự không phải muốn đi chơi sao? Tôi nghiêm túc hoài nghi cậu chỉ là dùng những lời này để bao che sự thật rằng mình muốn đi chơi...

"Nếu như ngươi thật sự muốn đi, mang ta theo luôn đi."

Lăng Thị hờ hững xen vào một câu. Hắn hiện nay là hộ giáp vô chủ, nhưng hình như rất coi trọng chuyện của Đông Phương Thành, đương nhiên sẽ để ý an nguy của Lạc Thị.

"Nếu ngươi đi, Âm Thị chắc cũng sẽ đi, như vậy không phải thêm loạn sao?"

Vi Thị có chút ý kiến đối với chuyện này, Lăng Thị thì lạnh nhạt liếc hắn một cái sau đó căn dặn.

"Để hắn đi làm phiền chủ nhân của hắn là được, nói không chừng Suyelan cũng sẽ đi?"

Lúc này, Kim Thị cũng chủ động đề xuất yêu cầu với Lạc Thị.

"Quốc chủ bệ hạ, xin để ta cũng đi theo hầu hạ!"

Tiểu Kim ngươi góp vui cái gì chứ? Không đúng, Trầm Nguyệt người ta còn chưa đồng ý ký khế ước tạm thời với ta đây!

"Hả? Các ngươi như vậy há chẳng phải muốn để một mình Vi Thị ở lại Thần Vương Điện?"

Lời này của Lạc Thị hình như là bác bỏ khả năng Vi Thị đi Hồi Sa, đây khiến Vi Thị mang thần sắc phức tạp mà mở miệng.

"Bệ hạ, nếu như có thể, ta cũng muốn đi theo góp chút tâm lực -"

"Không được, mỗi người nên làm chuyện mình thiện trường, ngươi vẫn là ở lại xử lý chính vụ thì hơn."

"Nhưng mà bệ hạ, bây giờ đã có rất nhiều quan chính vụ phụ trợ những chuyện này, không phải bắt buộc cần có một người ở lại, nếu thời gian không quá lâu, tạm thời để cho bọn họ xử lý cũng -"

"Không được, tua rua màu tím đậm của ngươi."

Sau khi bị câu này bật lại, Vi Thị nhất thời nghẹn họng, thực sự nghĩ không ra lời tiếp theo.

Cho dù có bảo vệ của Trầm Nguyệt, để cư dân nguyên sinh có thể an toàn vượt qua thông đạo Trầm Nguyệt đến với Hồi Sa có lẽ vẫn cần trình độ tua rua màu đen mới khiến người an tâm hơn. Cư dân tân sinh chết rồi có thể trở về Huyễn Thế, cư dân nguyên sinh thì không được, chẳng qua khi Lạc Thị trực tiếp chỉ ra điều này, thực sự khiến Vi Thị rất bức bối.

Vi Thị đại nhân vất vả rồi, vì tập trung chính vụ cho nên ba năm qua thực lực không tăng, đây khiến người phải nói cái gì mới tốt?

"Quốc chủ bệ hạ, vậy thì ta có thể đi không?"

Bởi vì vừa rồi Lạc Thị không có minh xác đồng ý hoặc từ chối Kim Thị, cho nên Kim Thị đành hỏi lại lần nữa.

"Ngươi đó, sắp tới nỗ lực biểu hiện, nếu tâm tình ta tốt sẽ để ngươi theo."

"Nếu có bất cứ chuyện gì xin cứ bảo ta! Cho dù là đi mua bánh bao hấp cũng được!"

Có cần thiết vì đi chơi mà bợ đỡ thằng nhóc kiêu ngạo này như thế không? Tiểu Kim ngươi tỉnh lại đi, ngươi thế nhưng là Thị, không phải người hầu -

"Trở về vấn đề chính, Phạm Thống, chuyện này có thể làm xong trước ngày mai không?"

Sau khi Lạc Thị thu lại thần thái đùa giỡn, Phạm Thống vốn cho rằng cậu muốn nói chuyện gì nghiêm túc, không ngờ vậy mà là yêu cầu vô lý này.

Trước ngày mai chẳng phải nghĩa là trong hôm nay? Cậu muốn tôi bây giờ đi tế đàn Trầm Nguyệt hay là tan ca xong rồi đi? Sau tan ca đi có tính là tăng ca không? Thời gian này liệu có gấp quá không!

"Vì sao phải chậm như thế?"

"Như vậy giờ hành chính ngày mai ta sẽ có thể để Tiểu Kim đi trả lời Narsi rồi, ta thích cảm giác tiến hành nhanh gọn."

Thì ra là tự bản thân cậu cảm thấy tốt đẹp. Narsi chẳng lẽ có thúc giục sao? Chắc không có?

"Cậu vẫn là muốn để Tiểu Ngân giao thiệp với Narsi à?"

"Bằng không thì cậu đi? Nhớ nói với hắn chúng ta đã tạo điều kiện cho cư dân nguyên sinh cũng có thể an toàn đi đến Hồi Sa rồi, bảo hắn xì tiền nhanh lên một chút."

Tôi đi? Tôi không biết chi tiết trước đó thì nối tiếp kiểu gì! Như vậy hắn sẽ cảm thấy Đông Phương Thành chúng ta rất không tôn trọng người khác!

"Tiền bối, ngài chiếu cố ta như vậy thật là khiến ta cảm động, cho dù tan xương nát thịt ta cũng sẽ báo đáp ân tình của ngài!"

Chờ một chút cho ta! Tiểu Kim ngươi coi như ta đã muốn thay ngươi đi giao thiệp rồi sao? Ta vẫn chưa đồng ý thay ngươi đi giao thiệp với Narsi! Hơn nữa đẳng cấp của tan xương nát thịt với mua bánh bao hấp cũng chênh nhau quá nhiều rồi đi, chút chuyện nhỏ này đã có thể khiến ngươi tan xương nát thịt báo đáp, vậy chuyện lớn hơn ngươi lấy cái gì để hồi báo?

"Được rồi được rồi, vậy cứ như thế đi, thừa dịp Âm Thị còn chưa đến thì mau giải tán."

Này! Đừng nói thẳng ra như vậy! Hơn nữa trốn người đến mức này cũng quá mất mặt rồi, thân là quốc chủ bệ hạ chẳng lẽ không có uy nghiêm để ra lệnh cho Thị của mình đừng tham gia hội nghị sao?

"Cậu vẫn chưa nói cho tôi cái khế ước tạm thời kia phải làm như thế nào, cái đó rốt cuộc là nam bắc gì?"

Nếu như hôm nay phải đến tế đàn Trầm Nguyệt xử lý chuyện này, Phạm Thống đương nhiên phải tìm hiểu rõ mọi chi tiết ngay bây giờ.

"Ờ ha, suýt nữa quên mất. Khế ước tạm thời là thế này, trong thời gian ký khế ước cậu là chủ nhân, nhưng người chứng kiến có thể dựa vào phán đoán của mình để giải trừ khế ước thay cho các cậu mà không cần thông qua đồng ý của các cậu. Cái gọi là người chứng kiến, có thể thiết định ba người, một người trong đó thì chọn A Pu nhà cậu, như vậy chắc là hắn sẽ dễ chấp nhận hơn đi?"

Chuyện quan trọng như vậy, cậu vì sao lại suýt quên! Lúc tôi ký khế ước với A Pu đã cảm thấy rất giống công chứng kết hôn, bây giờ vậy mà còn là mỗi người làm chứng đều có thể vô điều kiện phán ly hôn...

"Vậy hai người còn lại thì sao?"

"Cậu cũng nói rồi, Trầm Nguyệt là khí vật rất quan trọng, Đông Phương Thành và Tây Phương Thành đương nhiên đều rất coi trọng, cho nên hai người còn lại chính là quân chủ hai nước. Narsi nói chọn Nguyệt Thoái, mặc dù ta cảm thấy chọn cư dân nguyên sinh thì tốt hơn, nhưng vẫn tôn trọng ý của hắn."

Narsi, trong lòng ngươi đúng thật là luôn luôn có Nguyệt Thoái. Vậy bây giờ là quân chủ hai nước với anh trai bên nhà gái chi phối vận mệnh của cuộc hôn nhân này? Tôi... mà thôi, tôi tốt hơn là đừng dùng hôn nhân để nghĩ về chuyện này nữa.

"Vậy phải thiết định thế nào? Quỷ không cần có mặt sao?"

"Ta bảo Lăng Thị lát nữa lấy trận pháp đã thiết định sẵn cho cậu, A Pu nhà cậu chắc là biết dùng, đến lúc đó cứ nhờ hắn đi."

Ồ, vậy là các cậu đã viết sẵn chứng thư kết hôn rồi... Không, đủ rồi, tôi nhất định phải thoát khỏi cái liên tưởng kết hôn chết tiệt này!

"Nếu không có chuyện khác cần hỏi thì giải tán, mọi người lo chuyện của mình đi. Buổi họp hôm nay rất có hiệu suất, ta rất hài lòng, hi vọng sau này cũng có thể tiếp tục duy trì."

Cậu rốt cuộc đang truy cầu hiệu suất gì, so với hiệu suất, quan trọng hơn là giải quyết sự tình cho tốt mà?

Sau khi tuyên bố giải tán, Lạc Thị tự mình rời khỏi. Vi Thị ở lại rầu rĩ chép lại trọng điểm, Kim Thị cũng đang sao chép gì đó, Lăng Thị thì đứng dậy nhìn Phạm Thống.

"Đại diện Thị, theo ta trở về lấy trận pháp."

Tôi có thể không cần đi không... A xin lỗi, tôi chỉ là vô thức không muốn đi, trên thực tế không thể không đi đúng chứ? Ôi.

Nếu như có thể, Phạm Thống thật hi vọng có thể lấy trận pháp từ người khác. Chẳng qua sở dĩ phải tìm Lăng Thị, đại khái là bởi vì Lăng Thị thiện trường chuyện này hơn, thực sự hết cách rồi.

"Phạm Thống nếu ngươi không muốn đi, bổn phất trần cũng có thể vẽ cho ngươi."

Ngươi lại nghe thấy rồi? Làm sao ngươi vẫn chưa ngủ? Nếu ngươi nói sớm một chút ta đã không cần xin Lạc Thị, bây giờ đã xin rồi, Lăng Thị đại nhân cũng đã gọi ta đi lấy, không còn đường lui nữa a a a -

"Ngươi không hỏi ta, làm sao ta biết ngươi cần."

Được rồi lại là lỗi của ta, nói chung lần nào cũng là lỗi của ta... Nhưng ngươi không phải nghe thấy được sao? Nếu ngươi cảm ứng được ta cần, ta đã khỏi phải mở miệng hỏi rồi đi? Hay là vừa rồi cảm ứng lại mất tác dụng?

"Bổn phất trần đi ngủ đây."

Ngươi... ngươi như vậy là không muốn trả lời câu hỏi vừa rồi?

Bởi vì Puhahaha không mở miệng nữa, đề tài liền kết thúc.

◎ Lời bổ sung của Phạm Thống

Hôm nay lại là một ngày tăng ca - đây là cảm tưởng rõ ràng nhất trong lòng khi tôi rời khỏi nghị đài lộ thiên. Mặc dù Lạc Thị không nói không được đi xử lý trong giờ làm việc, nhưng nếu tôi bỏ mặc công văn không kiểm duyệt, đương nhiên cũng sẽ không có người làm thay tôi, so với để công việc tích lũy đến ngày mai, không bằng làm cho xong sau đó tan ca hẵng đi...

Mà trên đường theo Lăng Thị đại nhân trở về Lăng Thị Các, tôi cứ luôn cảm thấy lạnh sống lưng. Giữa Lăng Thị đại nhân với tôi trước giờ không có gì để nói, cho nên trước khi đi đến Lăng Thị Các, tôi và ngài ta đều không có mở miệng nói chuyện.

Nếu như có thể lựa chọn, tôi nghiêm túc cảm thấy giữ im lặng cũng đỡ hơn gắng gượng nói chuyện... cho dù ngài ta có vẻ đẹp như nữ thần trong lòng phái nam, tôi vẫn không muốn nói chuyện trực tiếp với ngài ta. Chỉ cần là kẻ đứng ở bên cạnh người từng giết chủ nhân của ngài ta khi đó, đối với ngài ta mà nói chắc hẳn đều là đối tượng vĩnh viễn không thể tha thứ. Bởi vì có thể lý giải, cho nên tôi cũng không thể phàn nàn cái gì.

Sau khi đến nơi, Lăng Thị đại nhân từ trong ngăn kéo lấy ra tờ giấy đã vẽ sẵn trận pháp, sau đó đặt trên bàn muốn tôi lấy đi. Tôi bởi vì có thể nhanh chóng rời khỏi mà thở phào, về phần pháp trận dùng thế nào, đương nhiên chờ đến lúc đó rồi hỏi A Pu sau.

Tiếp đến tôi cũng dùng máy thông tin liên lạc với Nguyệt Thoái một chút, lần này cậu ấy để khá lâu mới tiếp, âm thanh cũng tỏ ra có chút thất thần.

"... Phạm Thống?"

Giọng điệu không chắc chắn kia là thế nào? Chẳng lẽ vẫn chưa tỉnh ngủ?

"Tôi không quấy rầy cậu ngủ sao?"

"Không có gì. Tôi đã mơ thấy ác mộng... tỉnh lại cũng tốt."

Bởi vì không biết tiếp lời thế nào, tôi đành đề cập chuyện muốn nói trước.

"Lạc Thị đã nói với tôi đề nghị của cậu, vậy là cậu đã đặc biệt chạy một chuyến đến gặp mặt để thuyết phục bọn họ? Làm sao không thuận tiện tìm tôi, chúng ta đã lâu lắm có gặp mặt rồi."

"Tôi không có gặp mặt bọn họ, chỉ là dùng máy thông tin liên lạc mà thôi."

Cho nên thật sự là nói mấy câu đã thuyết phục được người ta...

"Vậy thì đã bàn xong chưa? Thật ra cũng có phương pháp khác để giải quyết chuyện chi phí, chẳng qua tôi cảm thấy giải quyết như vậy có lợi cho cậu hơn."

Cậu đúng là nghĩ cho tôi. Tìm chủ nhân cho Trầm Nguyệt như vậy có ổn không? Cậu cũng là cư dân tân sinh đó, Trầm Nguyệt thế nhưng là thứ có thể khống chế cư dân tân sinh, chẳng lẽ cậu không cảm thấy có chỗ nào quai quái.

"Bàn xong rồi, chẳng qua cậu biết cậu cũng là một trong những quỷ chứng kiến khế ước vĩnh hằng không?"

"Hả? Vì sao là tôi?"

"Bọn họ nói đại biểu của Tây Phương Thành phải chọn hoàng hậu, sau đó Narsi nói chọn cậu."

Tôi chỉ là nói theo sự thật mà thôi, nhưng Nguyệt Thoái im lặng rất lâu mới nói tiếp.

"Vậy à. Cũng không hề gì, lúc cậu muốn giải trừ thì nói với tôi một tiếng, bất luận ý kiến người khác thế nào tôi đều sẽ giải trừ giúp cậu."

Ồ, cũng chính là nói cậu sẽ toàn lực ủng hộ tôi ly hôn... đã nói không phải kết hôn rồi! Ai thèm cưới cô gái đáng sợ như thế!

"Vậy cậu bây giờ đang ở Tây Phương Thành sao? Hay là Đông Phương Thành?"

Bởi vì Nguyệt Thoái cứ luôn chạy tới chạy lui, tôi cũng không rõ cậu ấy đang ở đâu. Nếu như cậu ấy rảnh thì có thể cùng đến tế đàn Trầm Nguyệt, tôi là nghĩ như vậy.

"Không, tôi đang ở bên ngoài. Quá nhiều người rồi... quá nhiều người quen."

Tôi mất mấy giây suy nghĩ mới hiểu cậu ấy là đang giải thích mình vì sao không ở Tây Phương Thành, cũng không ở Đông Phương Thành.

"Bằng không thì cậu ở đâu, trước giờ làm tôi đi tìm cậu?"

"Tôi cũng không biết mình đang ở đâu. Thường thường như vậy, vẫn là thôi đi."

Không biết mình đang ở đâu có chút nghiêm trọng đấy! Cậu là đang tỉnh thì đi lung tung, mệt rồi thì nằm ngủ tại chỗ sao! Hơn nữa còn thường thường như vậy, cậu rốt cuộc bao lâu không trở về rồi?

"Đúng rồi, Phạm Thống, chúc mừng cậu nhé."

"Chúc mừng cái gì?"

"Cưới được vợ rồi kìa."

Vì sao ngay cả cậu cũng nói như vậy -! Đó mới không phải vợ! Tuyệt đối không phải!

"Khế ước với vũ khí hộ giáp không liên quan tới ly hôn! Bằng không cậu nói xem Thiên La Viêm với Bích Nhu là gì của cậu! Chẳng lẽ cả hai đều là chồng cậu?"

"Thời gian Bích Nhu ở chung với tôi không nhiều, cảm giác khế ước cũng có thể giải trừ rồi. Còn Thiên La Viêm... hơi vi diệu một chút, bởi vì cô ấy luôn mong muốn mình là nam, cho nên nói là vợ cũng không đúng lắm."

Cậu vì sao nghiêm túc lên vậy? Ai quan tâm cậu là chồng hay vợ, đó cũng đâu phải người!

"Tóm lại vũ khí với hộ giáp không giống như chồng!"

"Có cái gì không giống? Chẳng phải đều là bạn đời luôn bên cạnh, thấu hiểu nhau và yêu thương nhau?"

Tôi nổi hết da gà rồi. Tôi lại nghĩ đến Huy Thị với Âm Thị đại nhân, Uwaaaa -

"Theo như cậu nói, quỷ có hộ giáp với vũ khí há chẳng phải không thể kết hôn với thần khác à?"

"Nếu như đã có vũ khí với hộ giáp mà vẫn rất để ý người đó, thì chính là yêu rất sâu đậm, tốt hơn là kết hôn đi. Phụ thân tôi nói với tôi như vậy."

Hả? Vậy là cậu cũng từng trò chuyện với phụ thân cậu đề tài này sao? Ông ta bắt đầu lo lắng hai đứa con trai của mình đều không kết hôn rồi à?

"Đối với cậu mà nói có đối tượng như vậy không?"

"Có."

"Vậy mau ly hôn đi! Chờ cái gì?"

"Có chút phức tạp..."

"Đơn thuần cái gì, có người mà hoàng hậu cưới không được sao?"

"Không phải như vậy, tình huống không giống lắm, hơn nữa cũng không thể cưới."

"Rốt cuộc là ai vậy, tôi không quen chứ?"

"Narsi."

Nghe thấy cái tên này tôi liền câm nín. Quả nhiên tình huống không giống lắm, chuyện tôi hỏi với trả lời của cậu là hai việc khác nhau! Ai hỏi gì về kẻ thù cậu đặt trong lòng đâu chứ!

"Thôi thôi, tôi làm việc tiếp đây, lúc nào cậu không về thì nói vài tiếng đi."

"Được. Cảm ơn cậu, Phạm Thống."

Vì sao muốn nói cảm ơn? Tôi vẫn không hiểu cậu gì hết.

Sau khi nói chuyện với Nguyệt Thoái xong, tôi liền ngoan ngoãn trở về Huy Thị Các làm việc, chuẩn bị buổi tối xuất phát đến tế đàn Trầm Nguyệt.

Như vậy xem ra, hẳn là tôi đi với A Pu. Mặc dù có thể rủ Huy Thị đi cùng, nhưng đây không phải đi tham quan, tốt hơn là tôi tự đi vậy.

Ôi, Nguyệt Thoái, nếu như cậu cứ luôn du đãng bên ngoài, nói không chừng đi bắt mèo tam thể với Âm Thị đại nhân còn có lý hơn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #lightnovel