
Chương 60:Giang Minh Tranh, anh có đói bụng không?
Bên ngoài cổng trường, một đám đông người đang tụ tập, toàn là phụ huynh đang đợi con tan học.Giang Minh Tranh nổi bật giữa đám đông, trông có vẻ lạc lõng. Có người thấy anh cao ráo, đẹp trai nên muốn bắt chuyện, nhưng thấy vẻ mặt lạnh lùng của anh, thì thầm với những người khác.
Anh trai của ai ra đón vậy? Sao vẻ mặt lại lạnh lùng thế?
Bọn họ không biết, cũng không cách nào tìm hiểu. Trong đầu bọn họ có đủ loại suy đoán, thỉnh thoảng lén lút liếc nhìn anh. Giang Minh Tranh bực bội, ánh mắt lạnh lùng quét qua. Những người khác bất ngờ bị ánh mắt của anh làm cho giật mình, trong lòng đều cảm thấy sợ hãi, xấu hổ lập tức ngậm miệng lại.
Sao giới trẻ bây giờ lại hung hăng đến thế? Vài người liếc mắt nhìn nhau rồi lặng lẽ lùi lại.
Giang Minh Tranh phát hiện đám người này cố ý tránh xa mình, cô lập mình trong một vòng tròn nhỏ, điều này càng khiến anh không vui.
Trước khi đến đây, anh đã gọi điện thoại xong cho chú anh là Giang Tây Sơn. Đối phương vẫn như vậy, dỗ ngọt anh như một vị hoàng tử, hỏi thăm sức khỏe anh, mỗi lời nói ân cần đều tràn đầy nịnh hót, không hề có chút thành ý nào.
Gia đình chú anh là một gia đình vô cùng sợ nghèo, dựa vào mẹ anh để xoay chuyển tình thế leo lên địa vị xã hội. Bọn họ tham lam xấu xa, giống như những con đỉa không biết thỏa mãn. Trước kia bọn họ hút máu mẹ anh, giờ đây lại cẩn thận điên cuồng bám lấy anh. Họ sống trong sợ hãi, sợ làm mất lòng anh, càng sợ bị anh vứt bỏ. Vì vậy, họ luôn cúi mình trước anh, chờ đợi anh thưởng cho họ.
Anh cảm thấy thương hại bọn họ, và cũng thương hại cho chính mình. Trương Trường Hòa tuy đáng ghét, nhưng ít nhất ông ta cũng có chút thành tâm với Giang Minh Lệ. Nhưng còn Giang Tây Sơn thì sao? Ông ta chưa bao giờ coi anh là cháu trai. Trong mắt Giang Tây Sơn, anh là một cái máy ATM, một mỏ vàng, nhưng không phải là người thân.
Sau khi cúp điện thoại, anh đứng một mình trước khung cửa sổ lớn kiểu Pháp, cảm thấy vô cùng cô đơn. Nhưng giờ anh đứng đây, anh vẫn còn cảm thấy cô đơn, sắc mặt càng lúc càng u ám. Mãi đến khi nhìn thấy Giản Linh, anh mới không còn đáng sợ nữa. Nhưng anh không nói một lời, chỉ nắm chặt tay cô, che chở cô giữa dòng người đông đúc.
Giản Linh nhíu mày, không hiểu sao tự nhiên mình lại nổi giận. Mọi người xung quanh cứ nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ, và Giản Linh cảm thấy như mình đang bị lôi đi trên xe tù. Cô không vui, nhưng cũng chẳng buồn hỏi thêm gì nữa.
Vừa vào đến căn hộ,Giang Minh Tranh đã không thể chờ đợi thêm được nữa, anh hôn cô nồng nhiệt. Anh kéo chiếc cặp sách của cô xuống và ném nó rơi phịch xuống sàn. Anh ôm cô, động tác vừa mạnh bạo vừa nóng vội, như thể muốn trút hết mọi cảm xúc dồn nén qua nụ hôn. Giản Linh cảm thấy hơi khó chịu, cô loạng choạng lùi lại. Cả hai ngã vật xuống giường. Chưa kịp thở lấy hơi, anh đã lại đè lên người cô. Cô biết nếu lúc này cô chống cự chỉ càng khiến anh tức giận, nên cô không phản kháng. Dù có bị tổn thương hay đau đớn, cô vẫn âm thầm chịu đựng.
Cô cố gắng thích nghi với anh cho đến khi anh dần bình tĩnh lại dưới sự an ủi của cô, cơn bão dữ dội lắng xuống, nhường chỗ cho hơi ấm dịu dàng và êm ái. Anh trút bỏ cơn giận trong lồng ngực, mãn nguyện mở mắt ra. Và ngay sau đó, anh bắt gặp ánh mắt mệt mỏi, lạnh lẽo và đôi môi sưng phồng của cô, nụ cười vừa mới nở trên môi anh chợt cứng đờ.
"Anh xong chưa?" Giản Linh khẽ hỏi khi thấy anh dừng lại và nhìn mình chằm chằm.
Giang Minh Tranh đột nhiên cảm thấy lòng trống rỗng khó tả, giống như có một lỗ hổng lớn hơn xuất hiện trên cơ thể, theo bản năng anh buông tay và nhanh chóng đứng dậy.
"Giản Linh, anh—" Anh định nói, nhưng lại thôi.
Anh đến với cô để tìm kiếm sự an ủi, nhưng giờ đây, anh không biết phải nói gì. Anh có nên nói về gia đình bất hòa của mình và sự thờ ơ giả tạo của người thân không? Hay là cứ tự mình bày tỏ lòng thương hại, nói rằng trên đời này chưa từng có ai thực sự yêu thương anh?
Anh không muốn làm kẻ ăn xin về mặt cảm xúc, nhất là khi phảidùng thái độ yếu đuối như vậy để cầu xin tình yêu của Giản Linh.
Giản Linh bình tĩnh nhìn anh, thấy anh không nói gì, cô chậm rãi đứng dậy, lặng lẽ đi đến bàn học, ngồi xuống, bắt đầu làm bài.
Tâm trạng của anh càng lúc càng phức tạp. Anh vừa khó chịu vì thái độ đứng ngoài cuộc của cô, vừa vô cớ cảm thấy áy náy. Anh mím chặt môi, im lặng hồi lâu, nhặt cặp sách dưới đất lên, kéo một chiếc ghế ra ngồi xuống phía sau lưng cô.
Giản Linh nghe thấy tiếng động phía sau, cô không khỏi cười lạnh. Cô không tức giận. Cô không kỳ vọng gì ở người đàn ông này, đương nhiên sẽ không tức giận với hành vi của anh. Cô chỉ thấy ghê tởm. Ghê tởm sự ích kỷ của anh, ghê tởm cách anh trút giận lên người cô như thế này.
Đừng nói như cô là bến đỗ, là thuốc chữa bách bệnh của anh. Nghe thì có vẻ dễ nghe đấy nhưng đó chỉ là lời nói suông.
Cô tập trung vào câu hỏi, lờ đi sự hiện diện của anh, như thể anh không hề tồn tại. Sau khi để anh một mình được một tiếng, cô xoay cổ như thể giãn gân cốt, rồi đột nhiên quay sang nhìn anh : "Giang Minh Tranh, anh có đói bụng không?"
Tôi lại xin lỗi mọi người. Tôi thực sự xin lỗi vì tốc độ cập nhật chậm. Tôi sẽ không dừng lại! Tôi viết mỗi ngày! Bạn có thể tích trữ bài viết nhưng đừng bỏ cuộc nhé. QAQ
Edit: Nhiều bạn đã nt cho mình nói rằng mình dịch như AI vậy á nhưng mà tác giả viết vậy thật đó ạ, chắc do mình chuyển ngữ không kéo dài ra huhu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro