Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 41-50

Chương 41: Thích... Côи ŧɦịŧ lớn quá...
Lần cao trào này của Trần Hương kéo dài trọn một phút, cơ thể cô nhạy cảm tới mức không ngừng run rẩy.
Liêu Tuấn đặt người lên bồn rửa tay, duỗi ra hai ngón tay đút vào trong cô bé, sau vài lần cắm nông thì bắt đầu tiến sâu thêm vào. Anh thấy Trần Hương có phản ứng mạnh mẽ, bèn kéo hai người sát lại với nhau, các khớp ngón tay bắt đầu nhanh chóng đâm vào. Trần Hương bật khóc túm lấy tay anh, miệng không ngừng kêu lên: "Đừng mà..."
Khoái cảm tràn ngập, bụng dưới của cô rùng mình vài cái, dâm thủy bên trong cô bé trào ra từng đợt, tay người đàn ông lại hơi dùng sức, ngón tay đâm vào bên trong tiểu huyệt liên tục kích thích, dâm thủy cũng theo ngón tay không ngừng trào ra ngoài.
Trần Hương cảm thấy mình sắp chết đến nơi rồi, cổ ngẩng cao, đầu chạm vào mặt gương sau lưng. Cô thở hổn hển, nước mắt giàn dụa khắp mặt, ánh mắt mông lung như người mất hồn.
"Thật tuyệt." Liêu Tuấn ôm người vào lòng, cúi đầu cắn vào miệng cô, cả người Trần Hương mềm nhũn, miệng bị anh hôn cũng chỉ biết khẽ hừ mấy tiếng. Hai bầu ngực mềm mại cọ vào ngực đối phương, núm vú bị một tay anh vân về vừa đau lại vừa ngứa.
Liêu Tuấn hôn dọc theo cổ cô đến cặp vú gợi cảm, đầu lưỡi quấn lấy đầu ti của cô, hàm răng anh khẽ cắn.Trần Hương ôm đầu anh, nức nở khóc.
"Ngực của em có cảm thấy sướng không?" Liêu Tuấn vừa hỏi miệng lại dùng thêm sức, phát ra tiếng mút: "Hử? Em có sướng không?".
"Sướng ..." Trần Hương luồn tay vào trong tóc anh, ý thức sớm đã trở nên hỗn loạn: "Sướng lắm..."
"Em có muốn cây hàng khủng này chơi em không?" Liêu Tuấn một tay xoa nắn bầu ngực còn lại, dùng năm ngón tay nắm lấy nó, dùng đầu ngón tay xoa nắn đầu ti cứng lên, tay còn lại lần tìm vào trong mật động của cô, đầu ngón tay hơi dùng sức xoa nắn âm đế.
Trần Hương bị kích thích đến phát run, giọng nói run rẩy kêu một tiếng: "Em muốn... Em muốn..."
Hành lang vừa mới đạt được khoái cảm trống rỗng vô cùng cần được lấp đầy, cô bé của cô nóng bỏng, hơi nóng phả ra, cô khó chịu vặn vẹo người, đưa hai tay ôm cổ người đàn ông, nhỏ giọng kêu: "Muốn... Dương vật lớn... "
"Fuck! Đúng là bé dâm đãng!" Liêu Tuấn khịt mũi rồi nhấc người lên, ôm thẳng đến chỗ cửa sổ kính sát đất, ép người cô vào tấm kính, nắm lấy hai cánh tay của cô áp lên trên đầu, tách hai chân cô ra, sau đó tiến vào bên trong từ phía sau.
Chỉ một lúc sau, anh nhấc một chân của cô ra rồi áp lên cửa kính, khiến cả người Trần Hương dính chặt vào tấm kính.Núm vú thỉnh thoảng bị cọ xát vào tấm kính, cái chạm vào lạnh lẽo kích thích khiến cô không ngừng run rẩy, hai tay đè lên đỉnh đầu không thể động đậy, nơi đó của Trần Hương bị người đàn ông không ngừng ra vào, thứ đó của anh vừa thô vừa dài, mỗi lần tiến vào đều chạm tới nơi sâu nhất, nhấp hơn mười lần, mông của Trần Hương đã đỏ bừng cả lên.
Người đàn ông đưa tay ra nắm lấy gáy cô, dùng một tay ôm eo cô rồi không ngừng nhấp vào trong, một lúc lâu sau Trần Hương đã lên đỉnh, huyệt nhỏ co rút kịch liệt, Liêu Tuấn bị siết chặt tới mức thắt lưng run lên.
Anh nắm lấy mông cô điên cuồng nhấp vào mấy chục cái, làm tới mức nước mắt cùng nước miếng của cô đều chảy xuống dưới, cả người ghé sát vào tấm kính, không ngừng kêu lên: "A..."
Anh khẽ gầm một tiếng, đột ngột rút dương vật ra, nắm lấy tuốt mạnh mấy cái, sau đó bắn lên eo Trần Hương.
Trần Hương bị anh làm đến nỗi ý thức cũng dần trở nên trống rỗng, tới khi bị Liêu Tuấn ôm đi tắm, hai mắt vẫn nhắm chặt. Người đàn ông giúp cô tắm rửa sạch sẽ, ôm cô đến bên giường đặt xuống, xoa nắn ngực cô một lúc, dương vật lại cứng lên, còn muốn làm thêm một lần nữa.
Anh cúi đầu xuống chợt nhìn thấy Trần Hương cứ như vậy mà ngủ mất, chẳng khác nào một con vật nhỏ, nhìn thấy như vậy Liêu Tuấn nhịn không được bật cười.
Anh ôm Trần Hương vào lòng, cầm bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên thứ đã sớm ngẩng đầu lên lần nữa kia, sau đó hôn lên mặt cô nói: "Quên đi, tạm tha cho em, đêm nay ngủ trước đã."
__________________
Chương 42: Có phải muốn ăn cây hàng này không?
Đêm nay Trần Hương ngủ rất sâu, mơ thấy rất nhiều thứ linh tinh, trong giấc mơ Liêu Tuấn đưa cô đến bãi biển, cho cô ăn kem, cây kem kia liền biến thành thằng em của anh. Cô không muốn ăn, Liêu Tuấn liền bôi đầy kem hương vị khác nhau lên đó rồi dỗ dành cô ăn.
Khi Trần Hương tỉnh dậy, phát hiện quả thực trong miệng cô đang ngậm dương vật.
Thấy cô đã tỉnh, Liêu Tuấn lại đẩy vào miệng cô, thở hổn hển nói: "Em cứ liếm anh, có phải muốn ăn dương vật không?"
Đầu Trần Hương vẫn còn choáng váng, tối hôm qua cô uống rượu đến bây giờ tỉnh lại đầu óc vẫn còn trì độn một hồi lâu, hồi lâu sau lại bị người đàn ông nắm lấy đầu đâm thứ kia vào miệng, cực kỳ khó chịu, hai tay mềm nhũn không ngừng đẩy anh ra, trong miệng ú ở kêu: "Ưm ... Không.. Um..." Xuan dung 1
Khi Liêu Tuấn tỉnh dậy, người phụ nữ không ngừng liếm hầu kết của anh, như thể cô đang ăn một thứ gì đó ngon lành, liếm đến mức khiến dương vật của anh cứng lên khó chịu vô cùng, cô giống như đang ăn một cây kem, đầu lưỡi vươn ra liếm láp, khiến anh thô bạo thở ra một tiếng.
Người đàn ông nhấp hơn mười cái vào miệng, sau đó lập tức bắn vào trong miệng.
Trần Hương bị tinh dịch nóng hổi làm nức nở, mặt mũi tràn đầy nước mắt, khi anh rút ra liền dựa vào giường ho sặc sụa, tinh dịch màu trắng sữa men theo khóe miệng chảy xuống cổ rồi tới ngực cô, tới đầu vú của cô thì ngừng lại.
Liêu Tuấn chỉ liếc mắt nhìn một cái lại một lần nữa cứng lên.
Thật ra đêm qua Trần Hương bị anh làm rất kịch liệt, cũng để lại trên người cô rất nhiều dấu vết mờ ám khác nhau, bàn tay anh nắm eo cô tối qua cũng để lại trên đó vết xanh tím. Liêu Tuấn cũng không muốn làm cô, ôm người vào trong phòng tắm, cùng nhau tắm rửa một lúc, sau đó dọn dẹp một chút rồi đưa cô ra ngoài, xuống dưới khách sạn ăn cơm trưa, chuẩn bị đưa cô về.
Trần Dương cùng những ngườikhác đã trở về từ tối hôm qua, phó quản lý thức cả đêm để in thành tích tập huấn của bọn họ, sáng sớm Liêu Tuấn đã nhận được báo cáo, nhìn chằm chằm vào hai chữ thất bại phía sau cái tên của Trần Dương, cũng không để ý. Ngược lại còn nhắn tin cho quản lý, nói với anh ta sau này ba bữa trong phần cơm của bọn họ bổ sung thêm đùi gà. Xuan dung 1
Phó giám đốc biết anh đang cố ý chăm sóc cho Trần Dương, nhưng lại không rõ tiền căn hậu quả, nhịn không được liền hỏi: "Rốt cuộc Trần Dương có quan hệ gì với anh vậy?"
Tay Liêu Tuấn nghịch tóc Trần Hương, gõ mấy chữ trả lời: "Em vợ tương lai."Phó Giám đốc: 66 ور
Trần Hương nghĩ Liêu Tuấn sẽ đưa cô về quê, nhưng xe chạy thẳng vào bãi đậu xe ngầm của một trung tâm mua sắm trong thành phố, cô ngồi trong xe, cắn mỗi không dám xuống xe.
"Xuống đi, anh chọn cho em hai bộ quần áo đẹp." Liêu Tuấn đi vòng qua đầu xe đến chỗ phụ lái, mở cửa xe, cúi đầu, cởi dây an toàn cho Trần Hương rồi bế người đi ra ngoài.
"Em, tự mình đi." Cô đỏ mặt đẩy anh, bàn tay bé nhỏ mềm mại, không có một chút sức lực nào.
Liêu Tuấn bật cười, nắm tay dắt cô vào thang máy. Trần Hương vẫn mặc chiếc váy hoa từ hôm qua, lộ ra tấm lưng đẹp đẽ, một tay che ngực, tay còn lại bị người đàn ông giữ lấy, cúi đầu co vai lại nhìn xuống dưới chân, đột nhiên, người đàn ông cúi đầu thổi vào tai cô, hơi thở của anh nóng hổi.
Xương cốt cô tê dại, toàn thân run ray.
Liêu Tuấn khẽ cười cắn vào tại cô: "Ngẩng đầu lên nhìn xem."
Trần Hương cũng không rõ nhưng vẫn ngẩng đầu lên, trên cánh cửa kim loại của thang máy được tráng gương, cô có thể nhìn thấy rõ ràng vài người phụ nữ đang đứng phía sau nhìn chằm chằm vào Liêu Tuấn bên cạnh cô.Người đàn ông có bờ vai rộng, thân hình cao lớn, cơ bắp của anh căng ra dưới áo vest, cánh tay dài của anh buông thõng xuống để nắm lấy tay cô, một đường gân xanh nổi lên dọc theo mu bàn tay, da thịt màu đồng nắm lấy cánh tay trắng nõn của cô, càng kích thích thị giác, lại càng khiến Liêu Tuấn trở nên cao lớn khôi ngô.
"Nhìn thấy không, nắm chặt một chút." Người đàn ông siết chặt lòng bàn tay của cô, cắn vào tại cô rồi nói, giọng nói khàn khàn bị ép xuống rất thấp: "Người đàn ông của em đúng là rất nổi bật."
Cơ thể của Trần Hương bị hơi thở nóng bỏng làm cho cả người như nhũn ra, tức thì bị câu "người đàn ông của em" làm cho giật mình một cái.
Đây là lần thứ hai Liêu Tuấn nói với cô rằng anh là người đàn ông của cô.
__________________
Chương 43: Không có phí đổi xưng hô sao?
Liêu Tuấn đi vào trong một cửa hàng quần áo mà giống như xã hội đen hùng hổ kéo tới xét nhà, tư thế dẫn Trần Hương vào còn đáng sợ hơn, lông mày nhãn lại, vẻ mặt nghiêm nghị như muốn ăn thịt người.
Nhân viên cửa hàng căng thẳng đi tới chào hỏi anh: "Thưa anh, anh cần tìm gì ạ?"
"Tất cả những gì cô ấy có thể mặc, đều mang tới đây." Liêu Tuấn nói xong còn tự mình đi qua chọn lựa, da Trần Hương vốn trắng, mặc những thứ này khẳng định là rất đẹp, cái này cũng rất dễ nhìn, cái này... Anh nhìn cái gì cũng đều cảm thấy rất hợp, một tay cầm toàn bộ mang tới, để vào trong lòng Trần Hương: "Đi thử đi."
Trần Hương nhìn anh chằm chằm, nhỏ giọng nói: "Anh đã mua rất nhiều quần áo."
"Anh nói em đi thử, em đi thử đi." Liêu Tuấn cau mày, trước đây cùng phụ nữ đi mua quần áo, lúc nào cũng ngồi ở khu vực sô pha, sau năm phút đồng hồ liền nóng nảy mà bỏ đi, nào giống như bây giờ, tự tay đi chọn quần áo, còn đưa vào tay cô, bảo cô mau đi mặc thử, còn mình thì kiên nhẫn chờ.
Trần Hương cúi đầu không dám mở miệng, liếc mắt một cái liền nhìn thấy giá tiền in trên nhãn mác, sợ tức mức trực tiếp ném quần áo trong tay đi.
Trong lòng của Liêu Tuấn đang chuẩn bị bốc hỏa, thấy cô bị giá tiền in trên đó dọa sợ, bỗng nhiên bật cười: "Nhìn em thật ngốc."
Trần Hương lại vội vàng nhặt quần áo lên, giống như lo lắng bị bẩn, cô đưa tay vỗ vỗ quần áo.
Liêu Tuấn cầm lấy quần áo trong tay cô, đưa cô đến chỗ phòng thử đồ, mở cửa đẩy cô vào: "Mau mặc thử, đừng làm anh tức giận."
Trần Hương không dám làm trái lệnh, cô gật đầu đi vào.
Liêu Tuấn không giỏi về quần áo, nhưng trước kia mẹ Liêu đã từng nói qua chất lượng quần áo ở cửa hàng này không tồi, chỉ là có chút xa xỉ.
Khi Trần Hương mặc váy đi ra, Liêu Tuấn chỉ có một suy nghĩ trong đầu: Fuck, dù đắt đến đâu cũng đáng.
Thương hiệu của Pháp, chủ đạo là thiết kế độc đáo, lấy màu trắng làm chủ đạo, được bổ sung thêm màu vàng ấm áp, cổ tay áo chỉ dài đến khuỷu tay, vạt áo dài đến mắt cá chân, thắt eo làm nổi bật vòng eo thon nhỏ, cô vẫn còn mang đôi giày đi biển, rất hợp với chiếc váy này.
Trần Hương chọn một bộ ít hở hang hơn, không khoe vai, không hở lưng, không lộ hàng, nhưng khi bị ánh mắt rực lửa của người đàn ông nhìn chằm chằm, cô cảm thấy nóng hết cả người, như thể mình không mặc gì.
"Đẹp, tôi muốn cái này." Liêu Tuấn ra hiệu cho cô tiếp tục thử.Trần Hương không muốn mặc nữa, chiếc váy này quá đắt, bên trong phòng thử đồ cô đã lén đếm mấy con số trên nhãn, luôn lo lắng mình đếm nhầm, nếu không thì tại sao một chiếc váy lại đắt như vậy.
Cô lắc đầu, đi đến bên cạnh Liêu Tuấn, nói nhỏ: "Em, chúng ta đến cửa hàng khác xem, được không?"
Liêu Tuấn cau mày, Trần Hương sợ anh, nhưng cũng biết anh sẽ không làm tổn thương cô.
Cô chủ động vươn tay kéo anh, giọng nói rụt rè: "Em, em không có nhiều tiền như vậy, em, em không muốn anh bỏ nhiều tiền ra mua một chiếc váy đắt tiền như vậy cho em."Bàn tay nhỏ bé mềm mại gãi gãi trong lòng bàn tay, hết lần này đến lần khác, lửa giận trong lòng Liêu Tuấn từng chút một tan biến.
Anh nhéo nhéo mặt Trần Hương: "Được, nghe em."
Trên mặt Trần Hương xuất hiện một nụ cười, Liêu Tuấn nhìn thấy nụ cười của cô lần này là chân thành, vì vậy không khỏi cúi đầu hôn lên miệng cô: "Em vui không?"
Trần Hương đỏ mặt né tránh, chuẩn bị đi vào thay quần áo.
Có một vị khách tiến vào cửa hàng, Liêu Tuấn liếc mắt nhìn đối phương, nụ cười thu lại, Trần Hương nhạy cảm quay đầu lại, chỉ thấy một người phụ nữ trung niên đi theo sau là một cô gái trẻ.
Khi cả hai bước vào, họ cũng nhận ra Liêu Tuấn, còn có Trần Hương bên cạnh Liêu Tuấn.
"Thật trùng hợp, anh họ, anh đưa bạn gái đi mua quần áo à?" Cô gái trẻ cười hỏi.
Liêu Tuấn "ừm" một tiếng, nhìn người phụ nữ trung niên, một lúc lâu sau mới gọi một tiếng: "Mẹ."
Mẹ Liêu gật đầu, ánh mắt bà nhìn lướt qua anh nhìn Trần Hương phía sau anh, Trần Hương lúc này cực kỳ khiếp sợ, cô không ngờ lại có thể gặp mẹ của Liêu Tuấn ở đây.
Cô vội vàng muốn lên tiếng chào hỏi, nhưng đại não nhất thời không kịp phản ứng lại, mở miệng gọi một tiếng: "Mẹ."
Khi giọng nói phát ra, cô rất sợ hãi, sau khi gọi xong liền lập tức che miệng lại, vẻ mặt tràn ngập hoảng sợ nhìn về phía Liêu Tuấn.
Liêu Tuấn mỉm cười, lòng bàn tay to đặt lên đầu cô xoa nhẹ: "Rất tốt."
Trần Hương sợ tới mức sắp khóc: "Em, em không biết... Em sai rồi..."
Liêu Tuấn không nhịn được cười, quay đầu nói với mẹ Liêu: "Đều đã gọi một tiếng mẹ rồi, mẹ không định trả phí đổi xưng hô sao?"
Mẹ Liêu: "..."
__________________
Chương 44: Muốn cứng
Ở bên ngoài Liêu Tuấn có bao nhiêu bạn gái, mẹ Liêu cũng không rõ lắm.
Điều duy nhất bà biết là Liêu Tuấn chưa bao giờ dẫn một cô gái nào về nhà, còn nói rằng mình muốn kết hôn.
Nếu hôm nay không phải bà vô tình bắt gặp, có lẽ bà cũng sẽ không thể tin được rằng cậu con trai mình có thể đối xử với một cô gái dịu dàng đến như vậy, còn cười thành ra như vậy.
Liêu Tuấn rất nóng tính, cũng không biết tính cách này được di truyền từ ai, một khi tức giận, không biết đã ầm ĩ thành thế nào, sau khi rời khỏi nhà cũng không thường xuyên trở về, một năm cũng chỉ có thể gặp mặt vào dịp Trung Thu và Tết.
Trong hai lần gặp gỡ đó, lúc ăn cơm Liêu Tuấn cũng chưa từng tươi cười như vậy, ăn xong liền rời đi, giống như nơi cần đến không phải là nhà mà chỉ là một cái khách sạn vậy.
Tuần trước, mẹ Liêu cùng bạn thân của bà nói buôn chuyện với nhau, đối phương hỏi thăm con trai bà bao nhiêu tuổi rồi, có phải sắp ba mươi tuổi rồi không, có nghĩ tới chuyện kết hôn hay chưa. Mẹ Liêu cũng không dám nói nhiều, vốn dĩ quan hệ mẹ con giữa hai người cũng không mấy hòa hợp, bà lo lắng nếu nhúng tay vào chuyện kết hôn của Liêu Tuấn, sẽ chỉ khiến anh cảm thấy không thoải mái, cho nên chỉ nói không biết, cũng chưa từng nghe anh nhắc tới chuyện kết hôn.
Vậy mà cô gái này vừa mới gặp mặt không cẩn thận hỏi sai, dáng vẻ hoảng sợ kia còn chọc cho Liêu Tuấn phải bật cười, quay đầu liền hỏi bà phí thay đổi xưng hộ?
Mẹ Liêu cúi đầu mở túi, may là trong ví vẫn còn tiền, bà lấy toàn bộ tiền mặt ra, cũng không đếm, đi tới trước vài bước liền đưa cho Trần Hương: "Nào, tên cháu là gì?"
Bà không biết liệu sau này Liêu Tuấn có phải sẽ kết hôn cùng cô gái này hay không, nhưng ấn tượng ban đầu của bà về Trần Hương rất tốt.
Không trang điểm, khuôn mặt sạch sẽ, trông rất vừa mắt, hình như... Cô gái này rất sợ bà, trốn ở phía sau Liêu Tuấn, ngón tay nắm chặt lấy tay anh.
Một lúc sau ló đầu ra, nói chuyện với bà: "Dạ, cháu xin lỗi dì, cháu tên là Trần Hương, Trần trong Trần Gia trang, Hương trong trắng cùng mùi thơm ngọt ngào... À, không phải, không phải, là Hương trong mùi thơm ngào ngạt. "
Liêu Tuấn thiếu chút nữa muốn chết cười, khóe miệng nhếch lên đến mang tai lộ ra hàm răng trắng nõn, ngón tay nhéo nhéo mặt Trần Hương: "Sao em lại đáng yêu như vậy."
Mẹ Liêu: "..."
Lần đầu tiên, cô em họ bên cạnh nhìn thấy Liêu Tuấn như thế này, nhìn anh chằm chằm như thấy quỷ, còn không ngừng tự hỏi người đàn ông trước mặt có phải là anh họ cô quen không.
Liêu Tuấn lúc ở nhà vẫn luôn là người nóng tính, tính tình không tốt, không thèm nói chuyện với ai trong gia đình, bất luận là người nào muốn tới lôi kéo bắt chuyện làm quen, đều sẽ bị anh trực tiếp từ chối, nói chuyện cũng không nổ mặt bất cứ ai, trong lòng cảm thấy không thoải mái cũng trực tiếp không thèm để ý, người bên ngoài cũng không vừa mắt anh, cảm thấy anh không được dạy dỗ đàng hoàng, nói chuyện chẳng khác nào mấy tên lưu manh.
Trần Hương cũng không nhận tiền, nhưng Liêu Tuấn lại cầm lấy,nhét vào trong tay Trần Hương, miệng còn nói: "Mẹ anh đưa, em nhận lấy đi."
Trần Hương thật sự muốn khóc, đáng thương nhìn anh nói: "Em sai rồi..."
Liêu Tuấn nhéo nhéo mặt cô, cúi đầu cắn vào tai cô: "Nếu em còn tiếp tục gọi nữa, anh sẽ cứng mất."
Trần Hương sợ tới mức mím môi không dám ôm anh, Liêu Tuấn cười cười, siết chặt tay cô trong lòng bàn tay rồi nhét tiền vào túi.
Mẹ Liêu cũng đã xác nhận Liêu Tuấn rất thích cô gái trước mặt, tuy ngoài miệng bà không nói nhưng trong lòng đã rất sốt ruột, Liêu Tuấn cùng đã ba mươi tuổi rồi. Cậu con trai bạn thân của mẹ Liêu sớm đã kết hôn từ lâu, hiện tại con cũng đã hơn một tuổi, mà hoàn toàn ngược lại, Liêu Tuần không có một cô bạn gái cố định, sớm đã không biết người bên ngoài bàn tán thành chuyện gì rồi.
Bây giờ, Liêu Tuấn có thể để Trần Hương nhận chút tiền này, điều đó đồng nghĩa với việc sau này nhất định sẽ kết hôn với Trần Hương, trong lòng mẹ Liêu cũng đã sớm có tính toán, nhìn Trần Hương cười dịu dàng nói: "Hôm nào đến nhà dì ăn một bữa cơm."
Trần Hương ngây ngốc, khi phản ứng lại lập tức xua tay, vừa duỗi tay ra liền bị Liêu Tuấn giữ lại, xoay người nói với mẹ Liêu: "Được." Trần Hương sững sờ, cô chưa kịp nói thì đã bị Liêu Tuấn kéo ra ngoài, người đàn ông cầm chiếc váy hoa cô đã thay rồi nói với mẹ Liêu: "Chiếc váy trên người cô ấy con vẫn chưa tính tiền, mẹ thanh toán giúp con, coi như quà gặp mặt."
Mẹ Liêu: "....
__________________
Chương 45: Kết hôn với anh
Khi Trần Hương bước ra khỏi cửa hàng, đầu óc cô vẫn còn rối bời: "Huấn luyện viên, em... Không thể đi. Em, không phải..."
"Không phải cái gì?" Liêu Tuấn nắm lấy tay cô, anh hơi khom lưng nhìn cô.
Trên khuôn mặt của anh, ngũ quan cứng rắn lạnh lùng, bên môi râu ria xồm xoàm rất có mùi vị của đàn ông. Cặp mắt anh nhìn chằm chằm vào người đang ngẩng cổ nhìn lên, càng tăng thêm khí thế của anh. Trần Hương bất giác lùi về sau, giọng nói run rẩy: "Em... Không biết."
"Sợ cái gì, nói đi." Liêu Tuấn kiên nhẫn dỗ dành cô: "Em nói cho tôi biết, em sợ cái gì?" "Em, em không biết." Khuôn mặt Trần Hương hơi ửng đỏ, thân thể lùi lại một chút. Cô nhìn anh bằng ánh mắt đáng thương, nói: "Em em không thể đi."
"Nếu em không thích mẹ tôi, sau này chúng ta không gặp bà ấy nữa." Liêu Tuấn dùng lòng bàn tay gạt nước mắt của cô: "Vì dù sao tôi cũng không thích bà ấy."
Trần Hương sững sờ, suy nghĩ bị dẫn theo hướng khác: "Vì sao?"
Từ lúc còn nhỏ, ba mẹ của cô đã ra ngoài làm công cho người ta, cô mong đợi nhất chính là vào dịp tết đến, ba mẹ có thể về nhà. Khi đó, cô đã rất vui vẻ, cũng rất mãn nguyện.
Nhưng cô không rõ vì sao Liêu Tuấn lại không thích mẹ của anh, trông bà ấy có vẻ rất dịu dàng.
"Muốn biết à?" Liêu Tuấn trêu cô: "Gọi ông xã đi."
Trần Hương đỏ mặt, cô quay người đi không để ý tới anh nữa.
Liêu Tuấn dẫn cô đi dạo ở mấy cửa hàng khác, Trần Hương cảm thấy quá đắt nên không mua một bộ quần áo nào. Đến cuối cùng, hai người đi đến trung tâm mua sắm sầm uất trong thành phố, trên vỉa hè có bán rất nhiều quần áo, chỉ năm tệ năm chiếc áo sơ mi kẻ ô vuông màu xám. Trần Hương cầm lên ướm thử trên người, khiến Liêu Tuấn nhìn thấy vừa tức vừa buồn cười.
Lúc Trần Hương mua quần áo,bác gái bán quần áo còn nói với cô: "Lấy cho chồng của cô hai bộ này. Chồng đẹp trai như vậy, mặc gì cũng đẹp."
Khuôn mặt Trần Hương ửng hồng, cô mở miệng giải thích: "Không phải."
Khóe miệng Liêu Tuấn nhếch lên, để lộ ra hàm răng trắng. Bàn tay to của anh ôm lấy vai trần như ngọc của cô, cười đến khoái chí: "Nghe thấy chưa, lấy cho chồng của em hai bộ."
Trần Hương: ""
Lúc đầu Liêu Tuấn còn tỏ ra ghét bỏ sạp bán quần áo này, sau khi đi theo Trần Hương dạo một vòng, thái độ của anh đã hoàn toàn trái ngược.
Các bác gái bán quần áo khen anh không ngớt miệng, khen rằng Trần Hương thật hạnh phúc, trên đời này làm sao có thể gặp được một người đàn ông đối xử với cô tốt như vậy, vừa đẹp trai, vừa cao to, ôi chao, cô nhìn dáng người này nè, là vận động viên đúng không? À không phải, huấn luyện viên càng lợi hại hơn!
Trần Hương mở to mắt nhìn Liêu Tuấn xách túi lớn túi nhỏ, chưa đến một lúc đã mua cả một cốp xe quần áo. Lúc lái xe trở về, Liêu Tuấn còn rất vui vẻ: "Lần sau lại đến."
Trần Hương sững sờ. Cô còn nhớ rõ khi mình muốn đến nơi này, người đàn ông tỏ vẻ ghét bỏ, ghét đến nói ra khỏi miệng: "Mẹ kiếp, quần áo có mấy chục đồng mà cũng có người mua à?"
Sau khi xe về đến khu nhà nhỏ của Liêu Tuấn, Trần Hương nhìn sắc trời bên ngoài đã sắp tối, cô nhỏ giọng hỏi Liêu Tuấn: "... Hôm nay, em có thể về nhà không?"
Liêu Tuấn nghiêng đầu liếc mắt nhìn Trần Hương. Anh đã từng gặp rất nhiều người phụ nữ, bám được anh cứ như bám được cái đùi vàng, đòi hỏi điên cuồng, không phải muốn mua cái này chính là muốn mua cái kia. Bọn họ cố tình khoe khoang đủ kiểu trong vòng bạn bè, cứ như sợ người khác không biết bọn họ bám được vào người anh.
Nhưng Trần Hương lại không giống vậy, cho dù anh cho cô nhiều hay ít, cô đều cẩn thận không dám nhận. Dường như từ tận đáy lòng cô suy nghĩ rằng anh chỉ đang chơi đùa với cô, đến cuối cùng sẽ không ở bên cô nữa.
"Trần Hương." Liêu Tuấn dừng xe lại, tháo dây an toàn. Anh xoay người nhìn cô: "Năm nay anh đã ba mươi tuổi. Có thể anh lớn tuổi hơn em một chút, tuy rằng tính tình anh không tốt, nhưng sau này anh sẽ học cách sửa đổi."
Trần Hương không rõ vì sao anh lại nói chuyện nghiêm túc như vậy, cô cũng bị dáng vẻ nghiêm túc này của anh khiến cho sợ hãi. Trần Hương không nhúc nhích, cô nhìn anh chăm chú ngón tay nắm thật chặt dây an toàn.
"Em và anh thử xem nhé." Liêu Tuấn kéo lấy tay cô, đặt ở trên môi đặt xuống một nụ hôn: "Nếu em cảm thấy anh cũng không tệ lắm, vậy chúng ta kết hôn, em thấy thế nào?"
__________________
Chương 46: Sâu quá... Hu hu...
Trần Hương bị dọa cho sững sờ.
Liêu Tuấn thấy dáng vẻ ngốc nghếch này của cô, không nhịn được duỗi tay xoa nhẹ đầu cô. Anh nghiêng người tựa lưng vào ghế ngồi, nhẹ giọng mắng thầm một tiếng "mẹ kiếp".
"Nói thật là từ trước đến nay anh chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn, vả lại anh cũng chưa gặp được người nào phù hợp."
"Từ sau khi gặp được em." Anh siết chặt tay cô, ánh mắt nóng bỏng dừng trên khuôn mặt cô. Hiếm khi anh tỏ ra một chút dịu dàng như thế: "Rất muốn nghe em gọi anh là ông xã, gọi theo cách hợp pháp đấy."
Đầu óc Trần Hương vẫn còn sững sờ, trái tim cô đập cực nhanh.
Người đàn ông nghiêng người sát lại, hôn lên môi cô rồi hỏi: "Có được không?"
Trần Hương ngơ ngác, đầu óc CÔ vẫn còn rối bời. Cô nghe lời Liêu Tuấn thổ lộ nhưng vẫn run rẩy, không dám tin những gì mình nghe thấy.
Cô tự ti biết bao nhiêu. Vì cô là đồ nhà quê lớn lên ở nông thôn, không thể cứ mặc vào quần áo đẹp là có thể trở thành người thành phố. Trong nhà cô vẫn còn nợ nần đầy đầu, có bà nội tuổi cao sức yếu, còn có em trai tập quyền vất vả. Cuộc sống của cô bị đủ loại áp lực bủa vây, cô không có cuộc sống giống như tư bản, càng không có dũng khí đứng trước mặt người có thân phận như Liêu Tuấn để nói chuyện kết hôn với anh.
Nước mắt cô tuôn rơi, rõ ràng nên từ chối nhưng cô lại khóc lóc nói: "Anh đừng gạt em."
Liêu Tuấn là người đàn ông đầu tiên đứng ra bảo vệ cô, tuy lúc nào anh cũng nói chuyện bằng giọng điệu cộc cằn, nhưng anh vẫn luôn che chở cô. Rõ ràng cô sợ anh, nhưng từ khi sống chung, anh lại mang cho cảm giác rất an toàn. Vì vậy cô sợ một khi mình từ chối, người đàn ông này đi rồi thì sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa.
Trong lòng Liêu Tuấn mềm nhũn. Anh tháo dây an toàn, ôm người vào trong ngực: "Gạt em làm gì. Em không nhận ra anh rất thích em sao?"
Trần Hương vẫn khóc, nhưng tiếng khóc đã dịu lại: "Em, em sợ."
"Sợ cái gì, trời sập đã có anh chống đỡ." Liêu Tuấn ôm chặt người vào lòng: "Em nói cho anh biết, em có thích anh không? Có muốn ở bên anh không?"
Trần Hương không nói nên lời, chỉ khẽ gật đầu.
Khóe miệng Liêu Tuấn nhếch lên thật cao, anh cúi đầu dùng tay xoa nước mắt cho cô: "Đừng khóc, anh đưa em về."
Trần Hương hít hít mũi, người đàn ông lại cúi đầu dụ dỗ cô: "Gọi một tiếng ông xã đi." Cô trừng mắt kinh ngạc, vành tai nóng đến bỏng rát, mím môi không nói lời nào. Người đàn ông vươn ngón cái ra xoa môi cô, anh cúi đầu, ngậm lấy đôi môi của cô cắn mút. Đầu lưỡi tiến sâu vào, cuốn lấy đầu lưỡi của cô rồi kéo ra, mút mát đầy dục vọng khiến tiếng chụt chụt vang lên.
Trần Hương bị hỗn đến mức khuôn mặt đỏ bừng, người đàn ông hôn một lúc lâu, rồi kéo lấy người lại ngồi trên đùi của mình. Một tay anh xoa eo cô, tay còn lại ôm bờ mông đầy đặn của cô. Anh đã cương cứng, cách một lớp quần, dương vật dựng đứng giữa hai chân cô.
Trần Hương bị dọa sợ hãi muốn lùi lại, nhưng người đàn ông giữ chặt eo của cô, thở hổn hển quát:"Đừng lộn xộn!"
Xe dừng ở ven đường, bên ngoài người đến người đi, trời vẫn chưa tối hẳn. Trần Hương xấu hổ không chịu nổi, nhìn anh bằng ánh mắt đáng thương vô cùng. Cô mím chặt môi, một lúc lâu sau mới run rẩy gọi anh: "Ông xã..."
"Mẹ kiếp!" Chỉ một tiếng như vậy đã khiến dương vật của Liêu Tuấn bị kích thích đến dựng đứng. Anh bóp eo cô ấn mạnh xuống, khiến dương vật ma sát vài cái thật mạnh với bộ phận giữa hai chân cô.
Trần Hương bị cọ khiến giữa hai chân chảy nước luôn rồi. Tay nhỏ đẩy anh, thút thít nói: "Đừng... Sẽ bị người ta... thấy..."Liêu Tuấn cứng không chịu nổi, anh cúi đầu nhìn, quần lót trong váy của cô đã ướt đẫm, có chút nước chảy ra dính vào quần của anh. Anh đè người sang một bên, khởi động xe, lái vào gara.
Xe vừa mới dừng lại, anh lập tức lột quần lót của Trần Hương vứt sang một bên, móc côn thịt ra trượt dọc theo hai cánh môi âm hộ, bắt đầu cọ tới cọ lui. Dâm thủy rất nhiều, chỉ cọ vài cái như vậy đã khiến Trần Hương có chút chịu không nổi, cô phải ôm cổ anh kêu rên.
Liêu Tuấn nhịn không nổi nữa, dùng quy đầu dính đủ dâm thủy cắm vào bên trong. Dương vật đút vào hết cỡ, thúc vào đến mức người phụ nữ trong lòng run rẩy rùng mình, ôm đầu anh khóc rống: "Sâu quá... Hu hu... Chậm một chút..."
__________________
Chương 47: Không... A...
Không gian trong ghế điều khiển chật hẹp, Liêu Tuấn điều chỉnh ghế dựa ra sau. Sau đó anh bóp eo Trần Hương liên tiếp dập mười mấy cái. Một tay anh kéo váy cô ra, vùi mặt vào đó, hôn từ cổ xuống núm vú.
Anh đẩy mạnh phần hông một cái, Trần Hương lập tức ôm cổ anh nức nở một tiếng như sắp khóc.
"Em yêu rên thích quá." Liêu Tuấn ấn eo cô, eo và hông cùng lắc lư, dương vật hung hăng thúc vào trong cô bé của cô. Bàn tay kia của anh vươn ra xoa nắn âm đế nhô ra: "Gọi ông xã, nói ông xã chơi em đi."
"Hu hu." Trần Hương bị sờ soạng khiến cả người run rẩy như bị điện giật, đầu óc hỗn loạn, cô ôm cổ anh vừa khóc vừa gọi: "Ông xã... hu hu... chơi em đi..."
Liêu Tuấn vừa nghe câu này, dương vật đang vùi trong cơ thể của cô lại cương to hơn một chút, tiếng thở dốc cũng nặng nề hơn.
Hai tay anh bóp chặt eo cô, nhấc bổng cô giữa không trung, eo hông mạnh mẽ thúc vào rút ra mấy chục lần, đâm cho đến khi dâm thủy của Trần Hương văng khắp nơi. Cô hét lên một tiếng, bụng dưới run rẩy dữ dội, dâm thủy trào ra, một vũng nước nhỏ rơi trên người Liêu Tuấn.
Anh xoay người đè cô xuống ghế, để cô nằm úp mặt xuống, tách hai chân của cô ra, nắm lấy dương vật cắm vào, cả người nằm đè xuống lưng cô. Anh duỗi tay vén mái tóc dài của cô ra, hôn xuống sống lưng tinh tế mịn màng.
Trần Hương bị hơi thở nóng bỏng làm cho sống lưng tê dại, trong đầu trống rỗng, cô bé bị chơi đến mức không ngừng chảy nước, khoái cảm càng ngày càng dồn dập. Hai tay cô chống trên ghế dựa nhưng vẫn không chống lại được lực đẩy mạnh đâm vào rút ra của người đàn ông ở phía sau.
"Mẹ kiếp, âm hộ kẹp chặt quá." Liêu Tuấn thúc một cái thật mạnh, trong miệng xuýt xoa một tiếng. Anh ấn chặt phần eo của Trần Hương, hông bắt đầu điên cuồng đưa đẩy trên mông cô.
Dương vật tiến vào chỗ sâu nhất hết lần này đến lần khác, đục khoét cổ tử cung khiến Trần Hương trợn trắng mắt.
Sức của người đàn ông rất mạnh, tốc độ nhanh, bờ mông bị chơi đến mức rung lên bành bạch. Trần Hương bị chơi đến nỗi không chịu nổi, lắc đầu kêu khóc chói tai: "A a a... Nhanh quá... Không... A..."
Liêu Tuấn tăng nhanh tốc độ, toàn bộ phần dưới nâng lên hạ xuống với tần suất cao, làm đến hai bờ mông đầy đặn đỏ ửng. Anh thúc vào đến đỏ cả mắt, làm liên tiếp mấy chục lần, lúc này mới rút ra bắn lên eo cô.
Trần Hương thả lỏng một lúc lâu vẫn chưa ổn định lại được, thân thể cô vẫn run rẩy không ngừng, trên ghế ngồi đầy dâm thủy.Liêu Tuấn ôm người về nhà tắm rửa, thân thể Trần Hương bị chơi đến mức vô cùng mẫn cảm. Tay anh chỉ chạm vào một chút, cô đã run rẩy, cô bé cũng chảy nước ròng ròng. Ngón tay anh cắm vào, moi móc một hồi, khiến người ta sống đi chết lại một lần nữa.
Trần Hương mệt đến mức không nhấc nổi mí mắt, khi Liêu Tuấn ôm cô lên giường, cô đáng thương vô cùng nói rằng phải về nhà, Liêu Tuấn không lay chuyển được cô, anh đành mặc quần áo cho cô rồi lái xe đưa cô ra ngoài.
Vừa ra đến cửa, cô đã cầm theo quả bóng bay phát sáng đã mua vào ngày hôm đó.
Trần Hương rất thích, rõ ràng nó chỉ có mấy đồng nhỏ nhặt, nhưng cô nắm thật chặt trong tay, vui vẻ hơn có bất cứ thứ gì, cười đến mí mắt cong cong.
Bên ngoài trời đã tối rồi, Liêu Tuấn dẫn cô đi ăn chút gì đơn giản, rửa xe, sau đó mới lái xe đưa cô về quê. Khi đi ngang qua thị trấn Đồng Hương, Liêu Tuấn xuống xe, dẫn cô vào siêu thị đi dạo một vòng.
"Em thấy ai không vừa mắt thì cứ đuổi người đó, bây giờ siêu thị là của em, em có hiểu không?"
Liêu Tuấn dẫn cô tới gần quầy thu ngân, chỉ vào mấy người nhân viên thu ngân cúi đầu không dám hé răng: "Sau này ai dám bắt nạt em, em bắt nạt lại, hoặc nói cho anh biết, anh trút giận cho em. Có nghe không?"Trần Hương gật gật đầu.
"Vậy em nói cho anh biết, bây giờ em muốn làm gì?" Liêu Tuấn còn nghĩ rằng mình đã nhắc nhở rõ ràng như thế, lúc này Trần Hương nên ra oai phủ đầu với mấy người nhân viên thu ngân này, để bọn họ biết cô mói là bà chủ của siêu thị này. Bây giờ cô muốn đuổi ai thì đuổi, xem sau này bọn họ còn dám bắt nạt cô nữa không.
Nào biết Trần Hương suy nghĩ một chút, rồi nói: "Muốn mua chút dưa muối."
Liêu Tuấn: "...."
Mẹ nó!
__________________
Chương 48: Trên giường không tính
Trần Hương thật sự đi mua dưa muối, còn xếp hàng chuẩn bị tính tiền.
Liêu Tuấn ôm lấy người kéo ra ngoài: "Bây giờ em đã là bà chủ rồi, mua đồ cần gì phải tính tiền."
Trần Hương há miệng nhỏ giọng "À" lên một tiếng: "Vậy em... lấy thêm hai túi."
Liêu Tuấn: "."
Hai người lái xe về đến nơi đã rất khuya, bà nội đã ngủ từ sớm, nhưng nghe thấy tiếng động bà lập tức thức dậy xem. Thấy Trần Hương đã trở về, bà rất vui mừng, nhìn thấy Liêu Tuấn khiến bà lại càng mừng hơn. Bà bảo Trần Hương châm trà rót nước, rồi về phòng tìm kiếm cả buổi nhưng vẫn không tìm được thứ gì có thể đem ra đãi khách.
Liêu Tuấn lấy rất nhiều quần áo từ cốp xe ra. Hôm nay bọn họ đi dạo ở khu phố sầm uất kia, Trần Hương có mua quần áo cho bà ngoại, còn có giày. Những thứ này rất rẻ, nhưng cô chưa kịp trả tiền đã bị Liêu Tuấn giành trả trước. Tính ra đều là Liêu Tuấn mua.
Người đàn ông đi vào xách theo túi lớn túi nhỏ chứa rất nhiều đồ. Bỏ đồ xuống trước mặt bà nội, anh nói với bà: "Bà nội, bọn con mua quần áo cho bà, đồ do Trần Hương chọn."
Vừa rồi khi bọn họ rời khỏi siêu thị, anh xách theo rất nhiều loại trái cây, nào là táo, chuối tiêu,quýt, dưa Hami ,... Anh còn ôm theo hai quả dưa hấu không hạt, biết Trần Hương thích ăn kem, lại mua thêm một túi kem đến đây. Nhưng trong nhà Trần Hương không có tủ lạnh, suốt quãng đường đi Trần Hương đều sợ kem tan hết.
Bà nội thấy Liêu Tuấn chạy tới chạy lui xách theo nhiều đồ đi vào, bà vừa vui vừa lo: "Ôi chao, sao cháu lại mua nhiều đồ như vậy."
Bà cũng không ngốc, nhìn tình huống này liền biết là Liêu Tuấn tiêu không ít tiền.
Trần Hương nấu nước xong rồi đi vào, cô nhìn thấy Liêu Tuấn lột chuối đưa cho bà nội, anh nói với bà: "Bà nội, cháu thích Trần Hương, cháu muốn kết hôn với cô ấy."
Trần Hương lảo đảo suýt nữa đẩy ngã cửa, thật vất vả mới đỡ khung cửa đứng vững, cô lại thấy Liêu Tuấn cau mày đi tới: "Sao lại thế này? Đi đường cũng không cẩn thận chút nào."
Anh nói chuyện hung dữ như vậy, nhưng tay lại xoa xoa đầu gối người ta: "Có bị đập trúng chỗ nào không?"
"... Không ạ." Trần Hương nhẹ nhàng lắc đầu. Cô thật cẩn thận liếc mắt nhìn bà nội, lập tức thấy bà nội cũng đang nhìn mình chằm chằm: "Trần Hương, cháu vào đây với bà một chút."Trần Hương rụt vai như người làm sai việc đi theo bà nội vào phòng. Liêu Tuấn tiếp tục bóc quýt. Tuy anh chỉ tiếp xúc với bà nội của Trần Hương một khoảng thời gian rất ngắn, nhưng anh hiểu rõ bà lão rất yêu thương Trần Hương.
Nhưng điều anh lo lắng chính là Trần Hương sẽ nghe theo mấy câu nói của bà nội, rồi lâm trận bỏ chạy, cô sẽ không đổi ý đấy chứ.
Bà nội gọi Trần Hương đi vào cũng không hỏi gì khác, đầu tiên bà hỏi cô: "Cháu có biết chuyện huấn luyện viên của Trần Dương thích con không?"
Trần Hương có chút thẹn thùng, gật gật đầu.Bà nội lại hỏi: "Vậy còn con? Thích cậu ấy không?"
Trần Hương căng thẳng vặn ngón tay, qua một lúc lâu, cô mới nhẹ nhàng gật đầu.
Bà nội thở dài một tiếng: "Trần Hương, hai người... Chênh lệch rất lớn. Gia đình của cậu ấy có thể đồng ý sao? Quả thật trông cậu ấy rất khá, nhưng con người ai rồi cũng sẽ thay đổi, con có thể đảm bảo cả đời này cậu ấy sẽ yêu thương con không? Thành phố lớn lắm, không thể so với nông thôn chúng ta. Chúng ta có cãi nhau cũng có thể cố gắng chấp nhận sống cả đời như vậy, nhưng bọn họ đụng một chút lập tức muốn ly hôn. Con đến đó... bị bắt nạt, bà nội cũng không biết, cũng không giúp được con. Nếu gia đình bọn họ đối xử với con không tốt, bà nội cũng không biết..."
Bà nội nói xong lời cuối cùng thì khóc ra tiếng: "Bà nội sợ con bị người ta bắt nạt."
Đôi mắt Trần Hương cũng đỏ hoe: "Bà nội..."
Hai người ở trong phòng nói chuyện rất lâu, bên ngoài, Liêu Tuấn sắp ăn xong quả quýt rồi, lúc này Trần Hương mới đi ra với đôi mắt ửng đỏ.
Liêu Tuấn nhíu mày hỏi: "Sao vậy? Bà nội nói gì với em à?"
"Không ạ." Trần Hương nói với giọng mũi rất nặng, dừng ở trong tai anh lại có chút dịu dàng khác thường."Bà không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau sao?" Liêu Tuấn hỏi.
Trần Hương không nói.
"Mẹ kiếp." Liêu Tuấn nhướng mày, không thể tin được: "Bà nội thật sự không đồng ý sao?"
"Không ạ." Trần Hương lắc đầu.
"Vậy em khóc cái gì?" Liêu Tuấn nâng cằm cô lên, dùng ngón cái xoa nước mắt cho cô.
"Bà nội nói em đi theo anh sẽ bị người ta bắt nạt, lúc ấy bà cũng không thể nhìn thấy." Cô lại rơi nước mắt.
"Ai dám bắt nạt em, ông đây chém kẻ đó!" Trong ánh mắt Liêu Tuấn lộ ra vẻ tàn nhẫn.Trần Hương sụt sùi nói: "Anh"
Lòng bàn tay to của Liêu Tuấn đưa lên xoa xoa đầu cô: "Đừng nói đến những vấn đề mang tính giả thiết đó với anh, căn bản chuyện đó không thể xảy ra với anh."
Trần Hương nhìn anh bằng vẻ mặt đáng thương vô cùng, cô hỏi nhỏ: "Nếu, sau này, anh bắt nạt em thì sao?"
Liêu Tuấn bị ánh mắt kia nhìn khiến trái tim cũng mềm nhũn, giọng nói không tự chủ được nhẹ nhàng hơn một chút: "Em thấy anh bắt nạt em bao giờ chưa."
Ngay sau đó, anh lại bổ sung thêm một câu:"Trên giường không tính."

Chương 49: Ngủ không được
Trần Hương vừa nghe anh nói lời đùa cợt như vậy khiến cô lập tức căng thẳng, cô nhón chân duỗi tay che miệng anh lại, nhìn anh bằng ánh mắt cầu xin, trong miệng nhỏ giọng nói: "Anh đừng nói những lời này."
Bàn tay nhỏ thơm ngào ngạt, người đàn ông vươn đầu lưỡi ra liếm, râu ria thô ráp cọ vào lòng bàn tay của cô, từ trong cổ họng phát ra một tiếng: "Ừm."
Trần Hương bị anh liếm khiến sống lưng tê dại. Cô đỏ mặt rụt tay về, lòng bàn tay chà xát thật mạnh trên quần áo nhưng vẫn không thể loại bỏ hết cảm giác ngứa ngáy đến thấu tim kia.
Bà nội ở trong phòng đi ra, Trần Hương vội vàng cúi đầu bước ra bên ngoài nấu nước rửa mặt. Bà nội ngồi xuống ghế trong căn phòng chính, sau đó bà chỉ chiếc ghế dài bên cạnh, đợi sau khi Liêu Tuấn ngồi xuống, bà mới nói: "Huấn luyện viên Liêu, cậu hãy đồng ý với tôi một việc."
Liêu Tuấn ngồi nghiêm chỉnh: "Bà nội nói đi."
"Nếu sau này cậu không thích con bé nữa, hãy đưa nó về lại đây." Đôi mắt bà nội ửng đỏ, bà nói tiếp: "Chỉ cần tôi còn sống, còn một hơi thở, tôi vẫn có thể nuôi được con bé."
Liêu Tuấn không hứa hẹn thêm điều gì cả, anh chỉ đáp một tiếng: "Được ạ."
Bà nội rất vừa lòng với người như Liêu Tuấn, nhưng bà và Trần Hương sống nương tựa lẫn nhau ở nông thôn này, vốn dĩ bà định để Trần Hương và một người dân quê chân chính tìm hiểu nhau rồi kết hôn sinh con, ai ngờ lại gặp phải người có điều kiện giống như Liêu Tuấn.
Người đàn ông như vậy muốn dạng phụ nữ thế nào chẳng được.
Bà nội sợ Trần Hương sẽ đau khổ, sợ nếu sau này tình cảm giữa hai người phai nhạt, Trần Hương sẽ bị người ta vứt bỏ. Cô không giống những người phụ nữ có học vấn trong thành phố, gả đi không tốt còn có thể tái giá kết hôn lần hai, dựa vào tính tình của Trần Hương, nếu cô ly hôn với người ta rồi, chắc chắn cô sẽ ôm ấm ức trở về sống goá bụa cả đời.Bà nội nghĩ như vậy cũng đúng thôi, nhưng Liêu Tuấn không biết có phải người phụ nữ ngốc nghếch kia cũng nghĩ như vậy hay không. Anh nhìn vào phòng bếp thấy Trần Hương đang nấu nước, một tay chụm thêm nhánh cây, tay còn lại cầm một nhánh cây khác viết vẽ gì đó trên mặt đất.
Liêu Tuấn vừa đi vào, cô lập tức lấy chân xóa sạch thứ viết trên mặt đất.
"Viết cái gì mà không cho anh xem thế?" Liêu Tuấn cầm ghế nhỏ đến ngồi xuống bên cạnh cô.
Trần Hương không nói lời nào. Ánh lửa rọi vào khiến khuôn mặt của cô càng thêm dịu dàng và ấm áp, vành tai trắng nõn hơi ửng hồng, cô khẽ mím môi, nhỏ giọng nói: "Viết bậy bạ thôi."
Đó là viết tên của Liêu Tuấn.
Liêu Tuấn nhìn dáng vẻ này của cô lập tức biết chuyện này nhất định có liên quan đến mình, trong lòng anh rất thỏa mãn. Anh dịch chuyển ghế lại gần cô một chút, nắm lấy bàn tay của cô đặt trong lòng bàn tay mình thưởng thức.
Yên lặng một lúc, anh đột nhiên hỏi: "Nếu một ngày nào đó anh bị xe đụng, rồi tàn phế, vậy em có thể mặc kệ anh không?"
Trần Hương giật mình trừng mắt nhìn anh, sau một lúc lâu cô mới hiểu rõ ý của anh, Trần Hương nhẹ nhàng lắc đầu.
Liêu Tuấn mỉm cười, anh vươn tay ra véo mặt cô: "Vậy em nghe cho rõ, cho dù sau này có xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ không vứt bỏ em."
Trần Hương ngơ ngẩn.
Người đàn ông dùng lòng bàn tay vuốt ve mặt cô, giọng nói khàn khàn: "Đừng sợ."
Đầu quả tim Trần Hương run rẩy dữ dội.
Nước sôi ùng ục sủi bọt phun trào, Trần Hương đứng dậy muốn đi đổ đầy ấm chứa nước. Liêu Tuấn sợ tay cô bị bỏng, anh nằng nặc đòi để mình làm. Trần Hương lo anh sẽ làm bản thân mình bị bỏng, anh có nói gì cô cũng không để anh làm. "Anh da dày thịt béo có bị bỏng một chút cũng không sao, tay em nhỏ bé như vậy nếu như bị bỏng sẽ khiến anh đau lòng chết mất." Liêu Tuấn véo mặt cô.
ور
Trần Hương đỏ mặt, đưa vại múc nước cho anh, lại lo lắng dặn dò anh: "Cẩn thận một chút."
Liêu Tuấn đắc ý nhướng mày: "Người đàn ông của em có gì mà không làm được chứ?"
Trần Hương: " ور
Cô đến gom lại cành cây trên mặt đất, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn nổi, khóe môi hơi nhếch lên cao để lộ ra một nụ cười cong cong. Ban đêm, Trần Hương và bà nội ngủ một phòng, Liêu Tuấn ngủ một mình trong phòng của Trần Dương.
Mấy ngày nay anh đã quen với việc ngủ cùng Trần Hương, lúc này đột nhiên ngủ một mình khiến anh có chút không quen. Anh trằn trọc trở mình ngủ không được, lúc đi tiểu thì bắt gặp Trần Hương vừa đến nhà vệ sinh trở về, anh lập tức ôm người đến trên giường.
"Huấn luyện viên!" Trần Hương đẩy anh: "Không được..."
"Không làm em đâu. Chỉ ôm em ngủ một lúc thôi. Anh không ngủ được." Anh ôm người vào lòng ngực, chôn mặt trong hõm cổ của cô: "Nhớ em quá không ngủ được."
__________________
Chương 50: Buộc trên cạp quần mang theo
Mặt Trần Hương ửng đỏ, rõ ràng họ ở cùng một nơi. Sao anh có thể nhớ nhung đến mức mất ngủ nhỉ?
Cô chỉ im lặng, hàng mi run rẩy. Một lúc sau, Trần Hương đã nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Liêu Tuấn. Cô vừa nhúc nhích cơ thể muốn đứng dậy, thì cánh tay của người đàn ông đang đặt trên eo bỗng siết lại, ôm cô càng chặt hơn.
Trần Hương tưởng rằng anh đãtỉnh lại, ngẩng đầu liếc nhìn. Nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ, cô có thể thấy được hai mắt người đàn ông nhắm lại, vẫn đang say giấc.
Trần Hương nhìn chằm chằm khuôn mặt của Liêu Tuấn một lúc. Ngày thường, cô hay xấu hổ chẳng dám nhìn thẳng vào anh. Bây giờ, ỷ vào người đàn ông đã ngủ say, lúc này cô mới dám quang minh chính đại chăm chú ngắm nhìn gương mặt anh.
Vẻ ngoài của Liêu Tuấn thuộc kiểu chàng trai vạm vỡ rắn rỏi. Lông mày đen rậm, sống mũi cao thẳng, bộ râu quanh miệng thể hiện được hết nét đàn ông. Lúc anh ngủ hay để trần, lộ ra cơ bụng săn chắc, cánh tay dài ôm lấy eo cô. Bắp tay cuồn cuộn, làn da màu đồng dán lên làn da trắng nõn của cô. So sánh với nhau lại càng đánh sâu vào thị giác hơn.
Trần Hương duỗi tay muốn chạm vào mặt anh, nhưng đưa được một nửa cô lại rụt về.
Một lúc sau, cô giơ ngón trỏ khế khàng chạm vào bộ râu của anh, sau đó lại nhẹ nhàng vuốt ve mỗi anh.
Cô rúc vào lòng anh, bởi vì hành động nhỏ này của mình mà mặt đỏ tim đập một hồi, lo lắng đánh thức người ta. Sau khi Trần Hương thu tay lại không còn tiếp tục lộn xộn. Đôi mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt của người đàn ông, trong đầu văng vắng từng câu nói của Liêu Tuấn.
"Năm nay anh đã ba mươi, lớn hơn em một chút như vậy. Tuy rằng tính tình không tốt, nhưng về sau anh sẽ sửa."
"Em thử ở bên cạnh anh đi."
"Nếu em cảm thấy anh cũng không tệ lắm thì kết hôn với anh.Em thấy thế nào?"
Khuôn mặt và trái tim cô lại lần nữa nóng lên. Một cảm giác khó diễn tả bao trùm lấy cô. Lần đầu tiên, cô được người khác giới quý trọng, che chở, còn yêu thương và đau lòng như vậy.
Cảm giác chua xót muốn rơi lệ mỗi khi nhớ lại này, lan từ trong ngực ra bên ngoài, rồi toả ra khắp người, máu bắt đầu trở nên sôi trào nóng bỏng. Như thể có người rót vào một dòng nước nóng trong sinh mệnh của cô, gột rửa linh hồn cô.
Cô ngước mắt nhìn vào khuôn mặt của Liêu Tuấn. Hai tay dè dặt vươn ra, nhẹ nhàng ôm lấy eo anh, dán mặt lên ngực anh rồi từ từ nhắm mắt lại. Ngày hôm sau khi Trần Hương tỉnh lại, trên giường chỉ có một mình cô. Cô hốt hoảng, nhớ tới buổi tối bản thân đã quên trở về phòng của bà nội. Cô lo bà sẽ tức giận, vội thay quần áo rồi đi ra.
Cô vừa đi ra thì đã thấy Liêu Tuấn đang giúp bà nhổ củ cải ở trong vườn. Ánh nắng mai rơi trên người anh, chiếu rọi cả đầu lấm tấm mồ hôi của anh. Nhưng thật ra, công việc cũng không mệt nhọc, chẳng qua mùa hè trời nóng, nắng hấp hừng hực.
Cũng không biết anh đã làm bao lâu, áo ba lỗ ướt đẫm hết cả.
Trần Hương rửa mặt xong lúc này mới tới giúp đỡ. Trước tiên, cô lấy khăn lông lau mồ hôi cho Liêu Tuấn rồi khẽ nói: "Anh nghỉ ngơi đi, để em làm."
Liêu Tuấn nhận lấy khăn lông lau mồ hôi rồi phất tay với cô: "Anh lại không mệt, em cứ nghỉ đi, đừng để phơi nắng."
Bà nội đang rửa củ cải ở bên cạnh, nghe thấy vậy thì nhìn thoáng qua Liêu Tuấn.
Mặt Trần Hương hơi ửng hồng, cô đi tới chuồng gà nhặt bốn quả trứng trước, rồi thái nhỏ lá củ cải ném cho gà ăn.
Liêu Tuấn rửa tay xong nhận một cuộc điện thoại. Anh có việc đột xuất phải về câu lạc bộ một chuyến. Trần Hương đang nấu cơm trong phòng bếp thấy anh phải đi, bèn bước ra tiễn anh.
"Em không đi cùng anh à?" Liêu Tuấn hỏi cô.
Trần Hương lắc đầu.
"Được rồi, anh bận xong sẽ tới tìm em." Liêu Tuấn đi tới chiếc xe đậu đẳng trước, như thể nhớ ra điều gì lại nói: "Ai mà bắt nạt em thì phải gọi điện cho anh đẩy, biết không?"
Trần Hương ngoan ngoãn gật đầu. Liêu Tuấn đi được mấy bước lại quay đầu, không yên tâm dặn dò cô: "Bị người bắt nạt thì nhất định phải đánh trả. Nếu xảy ra chuyện gì đã có anh lo, hiểu không?"
Trần Hương sững sờ giây lát, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Tay Liêu Tuấn sắp chạm vào cửaxe, anh lại xoay người: "Mẹ nó."
Anh đưa tay ra ôm Trần Hương vào lòng, phả ra hơi thở nóng bỏng.
"Thật mẹ nó muốn buộc em vào cạp quần mang theo quá."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #tty