Phần 1-4
Chương 1: Gái quê
Đây là lần thứ hai Trần Hương tới đây, cô còn rụt rè hơn cả lần trước.
Lần đầu tiên tới đây, có lẽ do bên trong đang trang trí, cho nên không có mấy người.
Nhưng hôm nay, bên trong câu lạc bộ quyền anh lại chật kín người, hơn nữa... tất cả đều là đàn ông.
Cô đi theo em trai vào bên trong, hơi tự ti rụt vai lại, đôi mắt cũng không dám nhìn lung tung khắp nơi. Lúc nghe em trai giới thiệu mọi người, lúc này cô mới ngẩng đầu nở một nụ cười chất phác với đối phương.
"Chị, đây là ông chủ của chúng em, anh ấy cũng là huấn luyện viên của tụi em, lần trước chị vẫn chưa gặp anh ấy đâu." Em trai Trần Dương dẫn cô đi tới phía dưới sàn đấu, sau đó hô một tiếng với người đàn ông trên sàn đấu tứ giác: "Huấn luyện viên! Đây là chị gái của em!"
Người đàn ông trên sàn đấu để trần thân trên, lộ ra cơ bắp cuồn cuộn rắn chắc. Anh tiện tay tìm một chiếc khăn lau bừa bãi trên mặt, sau đó xoay người cầm nước lên ngửa đầu uống. Anh rũ mắt xuống, liếc nhìn người phụ nữ nông thôn ăn mặc quê mùa, trong cổ họng nặn ra một tiếng: "Ừ."
Trần Hương ngước mắt lên lập tức trông thấy hầu kết của người đàn ông chuyển động. Cô ngượng ngùng xoay mặt đi, đuôi mắt nhìn thấy làn da màu đồng của anh. Vành tai đỏ bừng, cô rụt lại trốn sau lưng Trần Dương rồi cúi đầu nói: "... Huấn luyện viên, chào anh! Tôi là Trần Hương, chị gái của Trần Dương, cám... cám ơn anh đã chăm sóc cho em ấy trong quãng thời gian qua, tôi, tôi... cám ơn."
Khoảng cách có hơi xa, Trần Hương lại nói nhỏ, giọng của những người khác đang luyện quyền anh trong câu lạc bộ vang lên hết đợt này đến đợt khác, dẫn tới Liêu Tuấn hoàn toàn không nghe rõ cô nói gì cả. Lúc Trần Hương nói chuyện, cô vẫn luôn cúi đầu. Anh liếc mắt nhìn qua, chỉ trông thấy chiếc đầu với mái tóc được tết thành bím. Cô gái mặc một chiếc áo sơ mi kẻ ô vuông màu xám trên người, phía dưới là chiếc quần jean đã giặt đến mức phai màu. Bàn chân co rụt bên trong đôi giày thể thao cũ rách, trông cực kỳ nghèo khổ.
Rất nhiều người ở bên cạnh chú ý tới động tĩnh phía này. Tất cả đều nhìn qua, có người khẽ cười ra tiếng, trong mắt ngập tràn vẻ khinh bỉ cùng xem thường.
Trần Hương bị tầm mắt xung quanh nhìn chằm chằm khiến cả người không thoải mái. Cô vừa mới giơ chiếc túi trong tay ra được một nửa, lại không dám đưa tới trước nữa. Cuối cùng, Trần Dương nhận lấy chiếc túi từ trong tay cô rồi nói với huấn luyện viên: "Huấn luyện viên, đây là đồ chị gái em làm, tặng cho anh ăn đấy."
Liêu Tuấn xoay người nhảy xuống khỏi sàn đấu, đi thẳng tới. Giọng nói của anh hơi thô, còn xen lẫn chút khàn khàn: "Có thịt kho tàu không?"
Lần trước Trần Hương đưa Trần Dương tới đây, cũng gói cho cậu ấy rất nhiều đồ ăn do chính tay cô làm. Trần Dương chia cho mọi người một ít, Liêu Tuấn là người cuối cùng được nếm thử. Đó chỉ là một miếng thịt kho tàu nhỏ xíu mà thôi, nhưng lại khiến anh thèm thuồng gần nửa năm. Bây giờ bản thân đã được gặp cô gái thôn quê này, điều duy nhất nhớ tới chính là tay nghề của cô không tồi. Anh đã đi loanh quanh khắp thành phố nhiều lần, nhưng không tìm thấy món thịt kho tàu nào nấu ngon hơn cô làm.
Dáng người anh cường tráng vạm vỡ, lại vô cùng cao lớn. Anh vừa bước đến, hơi thở đàn ông đã ập tới trước mặt, xen lẫn mùi mồ hôi nồng đậm, khiến người ta khó mà bỏ qua cảm giác áp lực.
Trần Hương bất giác lùi về phía sau, trên khuôn mặt đã lấm tấm một lớp mồ hôi bởi hơi nóng tỏa ra từ trên người đối phương. Dường như quần áo của cô đã bị ướt, trên người cũng cực kỳ nóng, giọng nói như thể bị dọa sợ mà trở nên run rẩy: "... Có."
Người đàn ông nhận lấy chiếc túi, sau đó mỉm cười với cô: "Cám ơn!"
Trần Hương sợ hãi nhìn khuôn mặt đó, bất tri bất giác đỏ bừng mặt.
Dáng người anh cao lớn, thân hình vạm vỡ cơ bắp. Khuôn mặt góc cạnh cùng đường nét rõ ràng tựa như dao khắc, cằm lún phún râu. Làn da hơi ngăm đen, lúc anh nhìn chằm chằm vào người ta, ánh mắt hơi u ám nhưng khi cười lên... lại có chút đẹp trai.
Vành tai của Trần Hương nóng bừng, cô cúi đầu lắp bắp nói: "Không, không cần khách sáo, nên, nên, nên làm mà."
Trần Dương dắt Trần Hương đi về ký túc xá của mình: "Huấn luyện viên, em dẫn chị gái đi trước đây."
"Được."
Đến khi Trần Dương dẫn Trần Hương rời đi không lâu, có học viên lại gần rồi cười với Liêu Tuấn: "Ông chủ, có phải chị gái của Trần Dương để ý đến anh không, khuôn mặt đều đỏ bừng kìa."
Liêu Tuấn lại không để ý: "Thật à?"
Vừa nãy anh chỉ quan tâm đến thịt kho tàu.
"Thật đấy, cả khuôn mặt đều đỏ như đít khỉ vậy." Học viên vừa nói vừa cười: "Đúng là đồ nhà quê, anh không thấy bộ quần áo cô ta đang mặc hả, quê mùa chết đi được."
Tục ngữ nói rất đúng, bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm.
Liêu Tuấn ăn thịt kho tàu của người ta làm, lại còn cầm một túi đồ ăn vặt của cô nữa. Nghe thấy học viên kia nói vậy, anh cau mày lại, tính tình mất kiên nhẫn: "Mẹ kiếp, người ta quê mùa hay thì không liên quan gì tới cậu, đi luyện quyền của mình đi."
__________________
🍁 chương 2:
Trần Dương ở trong ký túc xá bốn người một phòng trên tầng hai.
Trần Hương tới giúp cậu ấy giặt quần áo bẩn, cọ giày dép, lại thay ga trải giường rồi đem đi giặt giũ phơi phóng cho em mình, nhân tiện quét dọn toàn bộ phòng ký túc xá của họ một lượt.
Lúc Liêu Tuấn mang túi tới trả, nhìn thấy phòng sạch sẽ như vậy, suýt chút nữa còn tưởng mình đi nhầm phòng.
"... Huấn luyện viên?"
Trần Dương đã đi luyện quyền, trong phòng chỉ còn mình Trần Hương. Cô vừa mới trải xong ga giường, quay đầu lại thì đã trông thấy Liêu Tuấn. Cả người lại rụt rè lo lắng đứng đó, thậm chí còn không nặn nổi một nụ cười.
Người đàn ông lưng hùm vai gấu, trên người mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen, chiếc áo bị căng phồng bởi cơ ngực, cánh tay xách chiếc túi nổi đầy gân xanh.
"Trả lại túi cho cô." Liêu Tuấn bước vào trong, đặt túi xuống đất rồi quan sát xung quanh, sau đó nói: "Thu dọn sạch sẽ như vậy cơ à, suýt chút nữa tôi còn tưởng mình đi nhầm."
Trong lòng Trần Hương thoải mái hơn đôi chút, nói rất khẽ: "Đàn ông không biết dọn dẹp cho lắm."
Liêu Tuấn gật đầu, cất giọng thô khàn nói: "Ừ, phòng của tôi cũng như cái chuồng heo vậy."
"..."
Trần Hương cắn môi, do dự giây lát rồi khẽ nói: "Nếu... anh, anh không ghét bỏ thì tôi có thể giúp anh quét dọn."
"Được chứ." Liêu Tuấn lại liếc nhìn quần áo phơi trên ban công: "Cô còn giúp em trai mình giặt đồ lót nữa à?"
Trần Hương xấu hổ xua tay: "Không, không có, đó là nó tự mình giặt đấy."
"Ồ." Liêu Tuấn nhìn cô rồi hỏi: "Vậy có thể giúp tôi giặt qυầи ɭóŧ không?"
Trần Hương: "..."
Khuôn mặt của cô đỏ bừng với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường, thật sự không khác gì táo đỏ. Trong lòng Liêu Tuấn nghĩ thầm, còn thật sự bị cậu học viên kia đoán đúng rồi, người phụ nữ quê mùa này thật sự thích anh.
Dưới lầu có người gọi anh, Liêu Tuấn đáp lại một tiếng rồi đi xuống.
Trần Hương ngồi trên giường của Trần Hương một lát. Chờ đến khi cậu ấy lên tới, cô lại hỏi phòng của Liêu Tuấn, sau đó đi vào phòng bắt đầu quét dọn giúp anh. Thật ra phòng anh cũng không bẩn thỉu lộn xộn lắm, chỉ có điều vứt quần áo bừa bãi khắp nơi, cơm hộp ăn xong cũng ném trên bàn uống nước không dọn.
Sức anh của anh rất kinh người, sau hộp cơm đều bị anh ăn sạch sẽ.
Toàn bộ quần áo ở trong tủ đều là áo ba lỗ màu đen giống hệt nhau, tiếp theo chính là... số lượng qυầи ɭóŧ cực kỳ nhiều, đủ đúng hơn một trăm chiếc. Trần Hương nhớ tới lời người đàn ông đã nói, đỏ mặt giặt sạch qυầи ɭóŧ giúp anh, phơi tất cả trên ban công.
Chờ đến khi cô hoàn toàn quét dọn xong xuôi mới phát hiện sắc trời đã tối, chuyến xe muộn nhất để về quê là bảy giờ, bây giờ đã sáu giờ bốn mươi tư phút rồi.
Lúc Trần Dương đi tới, Trần Hương mồ hôi nhễ nhại đầy đầu, ôm túi định chạy xuống lầu: "Trần Dương, chị đi đây, chị sợ không bắt kịp xe."
"Chị, để em đưa chị đi." Trần Dương vén áo lau mồ hôi trên mặt, tuy cậu mới mười sáu tuổi, nhưng cơ bụng đã hiện rõ, chẳng qua quá gầy nên đường cong cơ bắp không đẹp như của Liêu Tuấn.
"Không cần, em cứ ở đây, chị vẫn nhớ đường." Trần Hương vội vàng chạy xuống, lúc đi xuyên qua hành lang còn suýt chút nữa đụng vào người khác.
Vì để tiết kiệm tiền nên cô không gọi taxi, giá taxi khởi điểm là mười bốn tệ, nhưng vé xe buýt cô về quê cũng chỉ có tám tệ mà thôi.
Nhưng lúc cô chạy tới trạm xe, chuyến xe cuối cùng đã rời bến từ lâu. Hiện tại đã bảy giờ năm phút, cô đã lỡ chuyến xe cuối cùng này.
Tiếng di động vang lên, cô bấm nghe máy, là Trần Dương gọi tới hỏi cô có bắt kịp xe hay không.
Trần Hương nói dối: "Đừng lo lắng, chị đã lên xe rồi."
"Chị, đừng có gạt em, chị quay đầu lại đi."
Trần Hương ngạc nhiên quay đầu lại, Trần Dương đang đứng cách đó không xa. Cậu ấy cũng không chạy qua, giọng nói hổn hển, trên mặt mồ hôi nhễ nhại: "Chị, em hỏi huấn luyện viên rồi, anh ấy nói có thể để chị ở phòng nghỉ miễn phí."
Trần Hương sững sờ một lát, mới khụt khịt mũi, ép lệ nóng nơi hốc mắt trở lại.
"Huấn luyện viên của các em... sẽ không coi thường chị đấy chứ?" Trên đường trở về, Trần Hương hỏi em trai mình: "Chị sẽ không làm em mất mặt đấy chứ?"
Ai sẽ không bắt kịp chuyến xe cuối cùng rồi ở lại phòng nghỉ của câu lạc bộ chứ, điều đó chứng tỏ cô không thuê nổi phòng, nghèo rớt mồng tơi.
"Không có, huấn luyện viên nói chị dọn dẹp phòng anh ấy rất sạch sẽ, còn chưa kịp cảm ơn chị đấy." Trần Dương cười nói: "Chị, chị là người chị tốt nhất trên đời này, từ trước đến nay sẽ không làm em mất mặt."
Vành mắt Trần Hương bỗng đỏ hoe.
__________________
Chương 3: Cho tôi nhìn ngực một chút
Trước khi trở lại câu lạc bộ, Trần Hương đã mua mấy chiếc màn thầu ở bên ngoài, rồi ăn kèm với một gói dưa muối.
Trần Dương nói mua một phần mì xào rẻ tiền cho cô, nhưng cô không ăn còn nói rằng tiết kiệm một chút tiền, để mua đồng phục mới cho cậu ấy đi thi đấu.
Trần Hương gặm màn thầu ăn rất ngon lành, còn nói rằng đã lâu rồi chưa được ăn màn thầu, ở nhà đều ăn bánh bao với đủ loại nhân thịt đa dạng, ngán ăn thịt rồi.
Trần Dương biết cô đang nói dối, cậu ấy quay lưng đi lau nước mắt, sau đó ngẩng mặt lên cố ý nói: "Ăn ngon như vậy, chẳng trách chị mập lên rồi."
"Hả?" Trần Hương còn tưởng thật: "Chị cũng cảm thấy hình như chị béo lên rồi."
Ngực to hơn trước một số, mặc áσ ɭóŧ cũng thấy chật.
Trần Dương bật cười, cậu ấy rất giống ba, đôi mắt hơi nhỏ, nét trẻ con trên gương mặt vẫn chưa hoàn toàn rút đi, khi cười lên trông rất giống một đứa trẻ: "Béo một chút cũng đẹp."
Trần Hương lắc đầu, trước mặt em trai ruột của mình, cô mới dám để lộ ra vẻ tự ti của mình: "Chị không đẹp một chút nào."
"Vớ vẩn, rõ ràng chị rất đẹp." Trần Dương đưa nước cho cô: "Chờ năm sau em thi đấu thắng lấy được tiền thưởng, em sẽ mua cho chị quần áo và mỹ phẩm đắt tiền, để chị càng trở nên xinh đẹp hơn."
Trần Hương bật cười, cô suy nghĩ một lát rồi nói: "Không cần thứ đắt quá."
Hai chị em trò chuyện vui vẻ một lát mới trở về. Trần Dương nói buổi tối mười hai giờ câu lạc bộ sẽ đóng cửa. Sau đó, cô có thể tới phòng nghỉ nghỉ ngơi.
Phòng nghĩ cũng khá bẩn thỉu, tuy rằng bên trong có mấy chiếc ghế sô pha dài cùng một chiếc bàn tròn, nhưng trên đất đều là dấu giày dép bẩn. Trần Hương lại đi lấy cây lau nhà quét dọn.
Lúc cô ra ngoài còn bị người ta tưởng nhầm là nhân viên quét dọn, lại bị học viên đến luyện quyền khác gọi tới dọn dẹp nhà vệ sinh. Chờ đến khi cô bận rộn xong thì đã hơn mười hai giờ từ lâu. Cô vô cùng mệt mỏi, vừa vào phòng nghỉ đã nằm vật lên trên sô pha, thở hổn hển.
Trên người nhớp nháp cực kỳ khó chịu, còn có mùi mồ hôi. Tóc cũng đã ướt nhẹp từ lâu, dường như trên quần áo còn có mùi hôi thối của nhà vệ sinh. Cô cố nhịn nhắm mắt lại ngủ, nhưng mãi một lúc vẫn không thể chìm vào giấc ngủ.
Lúc sắp sửa mười hai rưỡi, cuối cùng cô không chịu nổi nữa, lần mò trong bóng tối đi tới nhà tắm.
Câu lạc bộ tổng cộng có hai nhà tắm, chia ra thành nhà tắm nam và nữ. Trần Hương hoàn toàn không biết đâu là nhà tắm dành cho nữ, chỉ phân biết bằng theo cách nam trái nữ phải. Vì thế cô dứt khoát đi vào nhà tắm bên tay phải.
Bên trong hiếm hoi vẫn còn sáng đèn, cô còn tưởng rằng là ai quên tắt đèn. Lúc cô bước vào nhìn thoáng qua, trong đó không hề có người, lúc này mới yên tâm cởϊ qυầи áo bước vào.
Phòng tắm rất lớn, bên trong được ngăn thành hai mươi gian nhỏ. Trong mỗi gian đều có nước gội đầu và sữa tắm. Cô gội đầu xong, lại thoa sữa tắm hai lượt rồi tắm táp. Mùi thơm rất dễ ngửi khiến cô không nhịn được lại tắm thêm lần thứ ba, sau đó nghe thấy tiếng đàn ông vọng lại từ bên trong.
Giọng nói khàn khàn, xen lẫn đôi chút mất kiên nhẫn.
"Mẹ kiếp đứa nào lề mà lề mề tắm lâu như vậy?"
Trần Hương hốt hoảng che ngực, cô cẩn thận tắt vòi hoa sen, dán lên vách tường không dám nói chuyện. Quần áo vẫn còn treo trên tường ngăn, cô run rẩy duỗi ngón tay đi lấy, nhưng tiếng bước chân đang đi tới đã văng vẳng bên tai. Cô sợ hãi không thôi, túm lấy quần áo muốn khoác lên trên người. Trong lúc tay chân luống cuống, tất cả qυầи ɭóŧ và áo ngực đều bị rơi xuống đất. Cô bắt lấy quần, nhưng vẫn còn chưa kịp mặc vào thì người đàn ông đã đứng trước mặt.
Là Liêu Tuấn.
Cơ thể vạm vỡ trần trụi, anh vừa mới bước ra khỏi hồ bơi, trên người đỏ ửng vì ngâm lâu. Đôi mắt đặt trên người cô như thể bị khóa chặt không thể rời đi.
Cô gái quê mùa cởϊ qυầи áo ra, làn da trắng đến phát sáng. Mái tóc vừa mới gội xong vẫn còn ướt sũng dính chặt lên gáy. Một mảnh đen nhánh càng tôn hai ngọn đồi trước ngực kia lên giống như chiếc bánh bao vừa mới ra lò, vừa to lại vừa trắng.
Núʍ ѵú nhỏ xinh, vừa hồng lại mềm mại. Điều tuyệt vời nhất chính là cô gái này là một bạch hổ, không hề có chút lông nào. Hai cánh bướm mũm mĩm đang khép lại, chỉ lộ ra khe hở nông đỏ hồng.
Gần như gậy thịt của Liêu Tuấn lập tức dựng thẳng lên.
Trần Hương ngừng mặc quần, một tay che ngực, tay còn lại che phần thân dưới. Cả gương mặt nghiêng sang một bên, giọng nói run rẩy dữ dội: "Xin, xin lỗi, tôi, tôi tưởng rằng đây là nhà tắm nữ..."
Cô sợ hãi sắp khóc thì nghe thấy người đàn ông cất giọng nói thô khàn: "Bỏ tay xuống."
"Cho tôi nhìn ngực một chút."
__________________
Chương 4 .sao lại chặt như vậy
Trần Hương còn tưởng rằng mình nghe nhầm, cô mở to mắt ra, nhìn người đàn ông đầy kinh ngạc, cánh môi run rẩy hai cái rồi hỏi: ".. Gì, gì cơ?"
Liêu Tuấn đã không chờ nổi nữa, gậy thịt căng cứng tới phát đau. Anh tiến lên trước một bước, túm lấy tay của cô gái ra, cặp bồng đào như hai chú thỏ trắng đập vào tầm mắt.
Mẹ nó, trắng quá đi mất.
Cổ họng anh cực kỳ khô khốc, muốn liếm và cắn, mẹ kiếp, sao anh không phát hiện ra cô gái vừa cởi quần áo ra, bên dưới lại là một cơ thể hấp dẫn người ta như vậy chứ?
"Huấn luyện viên..." Trần Hương sợ tới mức sắp khóc ra tiếng: "Xin lỗi... Tôi sai rồi..."
Cô run cầm cập, hai con thỏ trắng kia cũng run rẩy theo sau, cũng không biết eo thon như vậy làm sao có thể chống đỡ được hai khối thịt này nhỉ.
"Cố ý đến tìm tôi hả?" Liêu Tuấn nhìn khuôn mặt cô chăm chú rồi hỏi, giọng nói đã khàn khàn.
Trần Hương có vẻ ngoài cũng không xấu, mặt mày ngoan ngoãn, chiếc miệng cũng rất nhỏ. Làn da vừa mới tắm xong trắng như đậu hũ, trên lông mi của cô vẫn còn vương bọt nước, đang run rẩy chớp chớp. Ánh mắt đáng thương như vậy thật sự khiến Liêu Tuấn suýt chút nữa đã trực tiếp đã rút súng mà làm rồi.Không thể trách anh nghĩ nhiều được.
Cô vừa đưa đồ ăn, lại quét tước phòng ốc, còn giặt quần lót cho anh, vừa nói mấy câu với anh đã đỏ mặt. Bây giờ, cô còn to gan đuổi theo đến tận phòng tắm.
Trong đầu Liêu Tuấn, tất cả đều là đôi thỏ ngọc kia, nào còn nghe thấy Trần Hương vừa rồi nói gì nữa, chỉ cho rằng cô chính là đến tìm mình.
Để anh làm cô.
"Không, không phải... tôi không biết..." Trần Hương còn muốn giải thích, nhưng Liêu Tuấn đã nghiêng người ép sát. Một bàn tay anh giữ lấy cánh tay cô, tay còn lại trực tiếp chụp lấy một bên vú của cô, sau đó cúi đầu ngậm lấy.
Đầu lưỡi thô ráp quét qua đỉnh anh đào, đôi môi nóng bỏng ra sức ngậm lấy bầu vú căng tròn đầy thịt, cắn nuốt từng ngụm lớn vào trong miệng. Anh thở dốc như trâu, vô số hơi thở nóng rực phun lên cần cổ cô, hàm răng nhay đầu vú vừa lôi vừa kéo, ngậm vào trong miệng rồi mút thật mạnh, ăn đến mức vang lên tiếng chùn chụt.
Trần Hương như thể bị điện giật, cả người không kiểm soát được run lên đôi chút. Đầu vú bị những sợi râu thô ráp của người đàn ông cọ phải vừa đau vừa tê. Trong cơ thể càng dâng lên khoái cảm và sự chua xót không tên. Cô khó chịu vặn vẹo vùng vẫy, hai tay đẩy đầu anh ra, trong miệng hô lung tung:"Không phải huấn luyện viên... hu hu... đừng.... đừng cắn..."
"Mẹ kiếp, mềm thật đấy!" Liêu Tuần vừa cắn mút xong một bên, thở hổn hển ăn tiếp một bên khác. Anh đè cả người lên, bao phủ cô gái trên vách tường gạch men. Cơ thể anh vạm vỡ toàn thịt, cơ bắp cứng như đá, Trần Hương đẩy không ra còn bị người đàn ông đè xuống liếm đôi thỏ ngọc một lượt.
"Huấn luyện viên... hu hu... tôi sai rồi... a... đừng cắn... đau... hu hu..." Cô vừa khóc vừa đánh lên vai anh. Đối với anh mà nói, một chút sức lực đó chẳng khác mèo cào.
Liêu Tuấn túm lấy tay cô, trùm lên gậy thịt của chính mình: "Nào, sờ một chút."Vũ khí của đàn ông dữ tợn, thân gậy tím đen, những đường gân uốn lượn bên trên. Quy đầu thô to vểnh cao, trên đỉnh còn tiết ra dịch nhờn hưng phấn.
Trần Hương nào đã gặp phải trường hợp như vậy, thậm chí đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy thứ đen sì này. Cô vừa mới liếc nhìn đã không dám xem tiếp, bàn tay nhỏ của cô run lên, giọng nói run rẩy xen lẫn tiếng khóc: "Hu hu... không cần..."
Bàn tay nhỏ trắng nõn kia bị buộc phải bọc lấy gậy thịt, như thể đang nắm phải một thanh sắt nóng đỏ, nóng tới mức cả người Trần Hương cũng run lên theo.
Liêu Tuấn vươn tay ra sờ âm hộ mập mạp của cô, ngón tay vừa duỗi vào trong đã chạm phải một tay đầy nước. cô gái trong lòng giãy dụa dữ dội, nghẹn ngào đẩy anh: "Không cần... không cần... cầu xin anh."
Đôi bồng đào trắng nõn cọ qua cụ lại trên lồng ngực rắn chắc của anh, Liêu Tuấn bị cọ đến độ sắp không thể nhẫn nại được nữa. Ngón tay anh cắm vào bên trong lỗ nhỏ mấy cái, moi ra một đống nước. Anh nhấc một chân cô lên, định cắm vào trong.
"Không cần." Trần Hương cúi đầu nhìn cây gậy thịt tím đen kia, sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, khóc lóc cầu xin anh: "Xin anh đấy... đừng mà..."Liêu Tuấn đỡ gậy thịt cọ mấy cái ở cửa mình của cô. Quy đầu men theo khe hở kia chen vào bên trong, nhưng vừa mới đi được nửa đầu đã bị siết đến da đầu tê dại: "Mẹ kiếp, sao chặt thế chứ..."
Anh giữ lấy mông của cô gái, nhân eo xuống, toàn bộ gậy thịt đều chọc vào bên trong, giữa chừng anh cảm nhận được một lớp trở ngại chặt chẽ. Anh sững sờ một lát, ngay sau đó đáy mắt hiện lên niềm vui sướng vô bờ: "Mẹ nó, lần đầu tiên hả?"
__________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro