Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

TRẦM HƯƠNG Kết

 [Ch.18-1] - Chương Kết 

Năm sau, khi xuân về hoa nở Cổ Hân chết vì bệnh.Ba năm sau Quan Tĩnh cũng chết.

Cổ Hân là vì kinh sợ mà chết, còn Quan Tĩnh là chết bất đắc kì tử

Tin tức này gây chấn động đén hai bên bờ song Trầm Tinh, nhân dân Nam Quốc hoảng loạn, người dân bắc Quốc lạ khui rượu chức mừng.

Trong khoảng thời gian ngắn mất đi hai vị đại thần, hoàng đế trẻ tuổi k biết phải làm sao, liên tục suốt mấy ngày k hề lâm triều may mà văn võ bá quan nhất chí tiến cử văn sĩ Hàn Lương,hoàng đế rất nhanh đã hạ thánh chỉ, phong hàn Lương làm Trung Đường.

Tất cả nhanh chóng khôi phục lại như cũ.

Nam quốc vân như trước có hai triều đình, minh triều đình ở trong hoàng cung, ám triều đình ở trong phủ trung đường người đứng đầu là trung đường Hàn Lương.

Sau đó , trong lúc gió Xuân , Phương thành tổ chức 2 tang lễ, tiên bước 2 vị đại quan.

Tang lễ của Cổ Hân,tuy rằng được làm long trọng, cỗ xe ngựa trước cửa nhà lại lạnh lẽo vô cùng.

Trái lại ba ngày sau,tang lễ của Quan Tĩnh lại cực kì giản lược,đúng như di ngôn của hắn , hai bộ nến trắng, một bộ tố y,hoa tươi k cần,mộc quan(tài)1 bộ k cần phải có điều khiển ca tụng công lao sự nghiệp to lớn,chỉ cần 4 võ tướng than tín nâng quan tài là đủ.

Nhưng , quan tài vừa bước ra cửa, đã có quan võ tướng cùng vs đại đội quân võ quan đi theo.

Trên đường người người trang nghiêm.

Hàn Lương là chủ lễ tang,tuy rằng thân đã là Trung  Đường,nhưng hăn k hề cưỡi ngựa, mà từng bước từng bước, đem quan tài của Quan tĩnh tiễn ra ngoài thành ,đi theo mãi cho đến nơi đặt mộ.

Ngày hôm đó ánh mặt trời sáng lạn.

Phía đầu đạo quan,thương lữ gặp đội đưa tang, đều sẽ lui bước nhường đường.

Đội ngũ màu trắng,sau khi đi xa khỏi thành ,nơi mai tang hắn,được chọn ở phía đông Phượng Thành , là một nơi có phong cảnh tươi đẹp, sau có núi Thương,trước có Thanh Khê xa xa có thể nhìn thấy Phượng thành.

Độ nhũ đưa tang dài dằng giặc ,kéo ra thật sự rất dài .

Những người quan sát ở bên đường, có người vẻ mặt đờ đẫn, có người trong long thống khoái, trong đám ng đó ,có một nữ tử nhỏ xinh đeo chiếc mũ có mạng che, cũng đang lẳng lạng đứng nhìn.

Nam nhân đứng ở phía sau nàng , nhẹ giọng hỏi: ” làm sao vậy ? ”.

Nàng xoay ng lại nói vs hắn: “ không có gì chỉ là gặp đọi ngũ đưa tang của Quan đại nhân ”.

“Vậy sao?” Nam nhân hạ mắt xuống “Tang lễ này có  quá mức long trọng hay k?”

“K hề, rất đơn giản” Nàng nói :”Nhưng những ng đi theo quá nhiều, xem ra,chúng ta k đi qua được rồi ,chi bằng đi đường vòng đi !”

“Cũng tốt”

Nghe thấy lời nói chuyện 

của hai người, một người 

đứng bên trong lúc vô 

ý quay đầu lại, chỉ 

nhìn thấy tiểu nữ nhân, 

đang cẩn thận, đỡ lấy 

nam nhân xoay người. Nam 

nhân kia trong tay cầm 

một quải trượng, đang dò dò phía 

Chương 18

Năm sau, khi Xuân về 

hoa nở, Cổ Hân chết 

vì bệnh. Ba ngày sau 

Quan Tĩnh cùng chết.

Cổ Hân là vì kinh 

sợ mà chết, còn Quan 

Tĩnh lại là chết bắt 

đắc kỳ tử.

Tin tức này, gây chấn 

động đến hai bờ bên

sông Trầm Tinh, nhân dân 

Namquốc hỗn loạn, người dân 

Bắc quốc lại khui rượu 

chúc mừng.

Trong khoảng thời gian ngắn 

mất đi hai vị trọng 

thần, Hoàng đế trẻ tuổi 

không biết nên làm sao, 

liên tục suốt mấy ngày 

không hề lâm triều, may 

mà văn võ bá quan, 

nhất trí tiến cử văn 

sĩ Hàn Lương, Hoàng đế 

rất nhanh đã hạ thánh 

chỉ, phong Hàn Lương làm 

Trung đường.

Tất cả, nhanh chóng khôi 

phục về như cũ.

Nam quốc vần như trước 

có hai triều đình, minh 

triều đình ở trong hoàng 

cung, ám triều đình ở 

trong phủ Trung Đường, người 

đứng đầu, là Trung đường 

Hàn Lương.

Sau đó, trong lúc gió 

Xuân, Phượng thành tiến hành 

hai lễ tang, tiễn bước 

hai vị đại quan.

Tang lễ của Cổ Hân, 

tuy rằng được làm long

trọng, cổ xe ngựa trước 

cửa nhà lại lạnh lẽo

vô cùng.

Trái lại ba ngày sau, 

tang lễ của Quan Tĩnh,

lại cực kỳ giản lược, 

đúng như di ngôn của

hắn, hai ngọn nến trắng, 

một bộ tố y, hoa 

tươi không cần, mộc quan 

một bộ, không cần phải

có người điều khiển ca 

tụng công lao sự nghiệp 

to lớn, chỉ cần bốn 

võ tướng thân tín nâng 

quan là đủ.

Nhưng, quan tài vừa bước 

ra khỏi cửa, đã có

quan văn võ tướng cùng 

với đại đội quân sĩ

nước Nam một đường đi 

theo.

Trên đường, người người trang 

nghiêm.

Hàn Lương là chủ lễ 

tang, tuy rằng thân đã 

là Trung đường, nhưng hắn 

không hề cưỡi ngựa, mà 

từng bước từng bước, đem 

quan tài của Quan Tĩnh, 

tiễn ra ngoài thành, đi 

theo mãi cho đến nơi 

đặt mộ.

Ngày hôm đó, ánh mặt 

trời sáng lạn.

Phía đầu đạo quan, thương 

lữ gặp đội đưa tang, 

đều sẽ lui bước nhường 

đường.

Đội ngũ màu trắng, sau 

khi ra khỏi thành đi 

xa, nơi mai táng của 

hắn, được chọn ở phía 

Đông thành, là một nơi 

phong cảnh tươi đẹp, sau 

có núi Thương, trước có 

Thanh Khê, có thể xa 

xa là nhìn thấy được 

Phượng thành.

Đội ngũ đưa tang dài 

dằng dặc, kéo ra thật 

sự rất dài rất dài.

Những người quan sát ở 

bên đường, có người vẻ 

mặt đờ đẫn, có người 

trong lòng thống khoái, trong 

đám người đó, có một 

nữ tử nhỏ xinh đeo 

chiếc mũ có mạng che, 

cũng đang lẳng lặng đứng 

nhìn.

Nam nhân đứng ở phía 

sau nàng, nhẹ giọng hỏi: 

“Làm sao vậy?”

Nàng xoay người lại, nói 

với hắn: “Không có gì, 

chỉ là gặp đội ngũ 

đưa tang của Quan đại

nhân.”

“Vậy sao?” Nam nhân hạ 

mắt xuống. “Tang lễ này, 

có quá mức long trọng 

hay không?”

“Không hề, rất đơn giản.” 

Nàng nói. “Nhưng, những người 

đi theo quá nhiều, xem 

ra, chúng ta không đi 

qua được rồi, chi bằng 

đi đường vòng đi!”

“Cũng tốt.”

Nghe thấy lời nói chuyện 

của hai người, một người 

đứng bên trong lúc vô 

ý quay đầu lại, chỉ 

nhìn thấy tiểu nữ nhân, 

đang cẩn thận, đỡ lấy 

nam nhân xoay người. Nam 

nhân kia trong tay cầm 

một quải trượng, đang dò 

dò phía đằng trước mặt, 

những người xung quanh thấy 

thế mới biết, nam nhân 

đó là một kẻ mù,

nhanh chóng nhường đường, để 

hai người họ được đi 

qua.

Đợi cho hai người họ 

vừa đi, thừa ra hai 

chỗ trống, đã lập tức 

được những người thích xem

náo nhiệt xen vào.

Không có bất kỳ ai, 

chú ý hơn đến hành 

tung của đôi nam nữ 

đó.

Nữ nhân đỡ nam nhân, 

về tới trên chiếc xe

được kéo bởi con lừa 

già, con lừa già đang

tước cỏ, nữ tử cũng 

không thúc giục, để cho

nó chầm chậm nhai nuốt, 

tùy ý theo quyết định

ăn uống chậm rãi, mà 

muốn dừng hoặc muốn đi 

tiếp.

“Cỗ quan đó, thoạt nhìn 

có vẻ nặng quá. Bên

trong thực sự có thi 

thể sao?” Đợi cho con 

lừa già đã kéo xe, 

sau khi rời xa Phượng 

thành, nàng mới nhịn không 

được mà hiếu kỳ hỏi.

Hắn ngồi ở bên cạnh, 

gương mặt đầy vẻ tươi

cười trả lời: “Có chứ.”

“Ai?”

“Cổ Hân.”

Nàng hơi sửng sốt. “Thật 

sao?”

“Hàn Lương nói, Quan Tĩnh 

làm nhiều điều bất nghĩa, 

ác danh lan xa, sau 

khi chết rồi nhất định 

sẽ có người tới trộm 

mộ, trong quan tài nếu 

không có người, không có 

xương, e là sẽ khiến 

người ta nghi ngờ, dễ 

xảy ra chuyện.”

“Nhưng Cổ Hân không phải 

từ mấy ngày trước, đã 

đưa tang rồ sao?”

Nam nhân lại cười: “Cái 

tên Hàn Lương kia, bảo 

người ta đem lão đào 

lên, nói người này nghiệp 

chướng quá nặng, không đáng 

được kết cục tốt như 

thế. Có điều, lão chắc 

sẽ không ngờ tới được, 

là lại có nhiều người 

vì ác nhân mà tiễn 

đưa như vậy.”

Chương 18

Năm sau, khi Xuân về 

hoa nở, Cổ Hân chết 

vì bệnh. Ba ngày sau 

Quan Tĩnh cùng chết.

Cổ Hân là vì kinh 

sợ mà chết, còn Quan 

Tĩnh lại là chết bắt 

đắc kỳ tử.

Tin tức này, gây chấn 

động đến hai bờ bên

sông Trầm Tinh, nhân dân 

Namquốc hỗn loạn, người dân 

Bắc quốc lại khui rượu 

chúc mừng.

Trong khoảng thời gian ngắn 

mất đi hai vị trọng 

thần, Hoàng đế trẻ tuổi 

không biết nên làm sao, 

liên tục suốt mấy ngày 

không hề lâm triều, may 

mà văn võ bá quan, 

nhất trí tiến cử văn 

sĩ Hàn Lương, Hoàng đế 

rất nhanh đã hạ thánh 

chỉ, phong Hàn Lương làm 

Trung đường.

Tất cả, nhanh chóng khôi 

phục về như cũ.

Nam quốc vần như trước 

có hai triều đình, minh 

triều đình ở trong hoàng 

cung, ám triều đình ở 

trong phủ Trung Đường, người 

đứng đầu, là Trung đường 

Hàn Lương.

Sau đó, trong lúc gió 

Xuân, Phượng thành tiến hành 

hai lễ tang, tiễn bước 

hai vị đại quan.

Tang lễ của Cổ Hân, 

tuy rằng được làm long

trọng, cổ xe ngựa trước 

cửa nhà lại lạnh lẽo

vô cùng.

Trái lại ba ngày sau, 

tang lễ của Quan Tĩnh,

lại cực kỳ giản lược, 

đúng như di ngôn của

hắn, hai ngọn nến trắng, 

một bộ tố y, hoa 

tươi không cần, mộc quan 

một bộ, không cần phải

có người điều khiển ca 

tụng công lao sự nghiệp 

to lớn, chỉ cần bốn 

võ tướng thân tín nâng 

quan là đủ.

Nhưng, quan tài vừa bước 

ra khỏi cửa, đã có

quan văn võ tướng cùng 

với đại đội quân sĩ

nước Nam một đường đi 

theo.

Trên đường, người người trang 

nghiêm.

Hàn Lương là chủ lễ 

tang, tuy rằng thân đã 

là Trung đường, nhưng hắn 

không hề cưỡi ngựa, mà 

từng bước từng bước, đem 

quan tài của Quan Tĩnh, 

tiễn ra ngoài thành, đi 

theo mãi cho đến nơi 

đặt mộ.

Ngày hôm đó, ánh mặt 

trời sáng lạn.

Phía đầu đạo quan, thương 

lữ gặp đội đưa tang, 

đều sẽ lui bước nhường 

đường.

Đội ngũ màu trắng, sau 

khi ra khỏi thành đi 

xa, nơi mai táng của 

hắn, được chọn ở phía 

Đông thành, là một nơi 

phong cảnh tươi đẹp, sau 

có núi Thương, trước có 

Thanh Khê, có thể xa 

xa là nhìn thấy được 

Phượng thành.

Đội ngũ đưa tang dài 

dằng dặc, kéo ra thật 

sự rất dài rất dài.

Những người quan sát ở 

bên đường, có người vẻ 

mặt đờ đẫn, có người 

trong lòng thống khoái, trong 

đám người đó, có một 

nữ tử nhỏ xinh đeo 

chiếc mũ có mạng che, 

cũng đang lẳng lặng đứng 

nhìn.

Nam nhân đứng ở phía 

sau nàng, nhẹ giọng hỏi: 

“Làm sao vậy?”

Nàng xoay người lại, nói 

với hắn: “Không có gì, 

chỉ là gặp đội ngũ 

đưa tang của Quan đại

nhân.”

“Vậy sao?” Nam nhân hạ 

mắt xuống. “Tang lễ này, 

có quá mức long trọng 

hay không?”

“Không hề, rất đơn giản.” 

Nàng nói. “Nhưng, những người 

đi theo quá nhiều, xem 

ra, chúng ta không đi 

qua được rồi, chi bằng 

đi đường vòng đi!”

“Cũng tốt.”

Nghe thấy lời nói chuyện 

của hai người, một người 

đứng bên trong lúc vô 

ý quay đầu lại, chỉ 

nhìn thấy tiểu nữ nhân, 

đang cẩn thận, đỡ lấy 

nam nhân xoay người. Nam 

nhân kia trong tay cầm 

một quải trượng, đang dò 

dò phía đằng trước mặt, 

những người xung quanh thấy 

thế mới biết, nam nhân 

đó là một kẻ mù,

nhanh chóng nhường đường, để 

hai người họ được đi 

qua.

Đợi cho hai người họ 

vừa đi, thừa ra hai 

chỗ trống, đã lập tức 

được những người thích xem

náo nhiệt xen vào.

Không có bất kỳ ai, 

chú ý hơn đến hành 

tung của đôi nam nữ 

đó.

Nữ nhân đỡ nam nhân, 

về tới trên chiếc xe

được kéo bởi con lừa 

già, con lừa già đang

tước cỏ, nữ tử cũng 

không thúc giục, để cho

nó chầm chậm nhai nuốt, 

tùy ý theo quyết định

ăn uống chậm rãi, mà 

muốn dừng hoặc muốn đi 

tiếp.

“Cỗ quan đó, thoạt nhìn 

có vẻ nặng quá. Bên

trong thực sự có thi 

thể sao?” Đợi cho con 

lừa già đã kéo xe, 

sau khi rời xa Phượng 

thành, nàng mới nhịn không 

được mà hiếu kỳ hỏi.

Hắn ngồi ở bên cạnh, 

gương mặt đầy vẻ tươi

cười trả lời: “Có chứ.”

“Ai?”

“Cổ Hân.”

Nàng hơi sửng sốt. “Thật 

sao?”

“Hàn Lương nói, Quan Tĩnh 

làm nhiều điều bất nghĩa, 

ác danh lan xa, sau 

khi chết rồi nhất định 

sẽ có người tới trộm 

mộ, trong quan tài nếu 

không có người, không có 

xương, e là sẽ khiến 

người ta nghi ngờ, dễ 

xảy ra chuyện.”

“Nhưng Cổ Hân không phải 

từ mấy ngày trước, đã 

đưa tang rồ sao?”

Nam nhân lại cười: “Cái 

tên Hàn Lương kia, bảo 

người ta đem lão đào 

lên, nói người này nghiệp 

chướng quá nặng, không đáng 

được kết cục tốt như 

thế. Có điều, lão chắc 

sẽ không ngờ tới được, 

là lại có nhiều người 

vì ác nhân mà tiễn 

đưa như vậy.”

“Chả trách, mặt hắn thối 

như thế.”

“Có rất nhiều người đưa 

tiễn như vậy, Cổ Hân

chắc là chết cũng nhắm 

được mắt rồi.”

“Chàng không phải ghét hắn 

nhất sao?”

“Cho nên, tương lai kẻ 

bị đào xác, là hắn, 

chứ không phải ta.”

Những lời này, làm cho 

nàng cười khẽ ra tiếng.

Bàn tay to của nam 

nhân sờ soạng, rốt cuộc

cũng nắm được tay nàng.

“Tiếng cười của nàng, thật 

dễ nghe.”

Yết hầu của nàng có 

chút co rút, trái tim 

nhỏ bé lại đau đớn, 

song một câu cũng không 

nói, chỉ ngược lại nắm 

lấy bàn tay gầy rộc 

của hắn, nắm đến rất 

chặt rất chặt.

Vì để viết bộ đại 

sách trị quốc kia, Quan 

Tĩnh cơ hồ như dốc 

hết cả tâm lực, những 

u hồn đòi mạng, dù 

là sau chuyện làm loạn 

của Cổ Hân, đã ít 

đi khá nhiều, nhưng vẫn 

không hoàn toàn tiêu tán.

Mỗi khi màn đêm buông 

xuống, vẫn có những kẻ 

cố chấp, đang khóc gào 

đòi mạng.

Mùa đông năm trước, hắn 

đã suýt nữa chết thật.

Trầm Hương đã dùng hết 

tâm lực, lấy hương làm 

dược, giữ lại mạng hắn, 

bảo vệ người của hắn, 

bổ thân cho hắn, chẳng 

dễ dàng gì, cũng hiệp 

trợ được hắn, thuận lợi 

viết xong quyển thư, lại 

thương nghị với Hàn Lương, 

dùng kế giả chết, để 

đổi trắng thay đen.

Mơ hồ bên trong, còn 

như nghe được, hắn đang 

cười nói, mưu kế này, 

trước đây đã có người 

từng dùng qua.

Một chiêu đó, lừa được 

người cũng lừa được quỷ.

Sau khi hắn vừa chết, 

đêm đó, những tiếng 

Chương 18

Năm sau, khi Xuân về 

hoa nở, Cổ Hân chết 

vì bệnh. Ba ngày sau 

Quan Tĩnh cùng chết.

Cổ Hân là vì kinh 

sợ mà chết, còn Quan 

Tĩnh lại là chết bắt 

đắc kỳ tử.

Tin tức này, gây chấn 

động đến hai bờ bên

sông Trầm Tinh, nhân dân 

Namquốc hỗn loạn, người dân 

Bắc quốc lại khui rượu 

chúc mừng.

Trong khoảng thời gian ngắn 

mất đi hai vị trọng 

thần, Hoàng đế trẻ tuổi 

không biết nên làm sao, 

liên tục suốt mấy ngày 

không hề lâm triều, may 

mà văn võ bá quan, 

nhất trí tiến cử văn 

sĩ Hàn Lương, Hoàng đế 

rất nhanh đã hạ thánh 

chỉ, phong Hàn Lương làm 

Trung đường.

Tất cả, nhanh chóng khôi 

phục về như cũ.

Nam quốc vần như trước 

có hai triều đình, minh 

triều đình ở trong hoàng 

cung, ám triều đình ở 

trong phủ Trung Đường, người 

đứng đầu, là Trung đường 

Hàn Lương.

Sau đó, trong lúc gió 

Xuân, Phượng thành tiến hành 

hai lễ tang, tiễn bước 

hai vị đại quan.

Tang lễ của Cổ Hân, 

tuy rằng được làm long

trọng, cổ xe ngựa trước 

cửa nhà lại lạnh lẽo

vô cùng.

Trái lại ba ngày sau, 

tang lễ của Quan Tĩnh,

lại cực kỳ giản lược, 

đúng như di ngôn của

hắn, hai ngọn nến trắng, 

một bộ tố y, hoa 

tươi không cần, mộc quan 

một bộ, không cần phải

có người điều khiển ca 

tụng công lao sự nghiệp 

to lớn, chỉ cần bốn 

võ tướng thân tín nâng 

quan là đủ.

Nhưng, quan tài vừa bước 

ra khỏi cửa, đã có

quan văn võ tướng cùng 

với đại đội quân sĩ

nước Nam một đường đi 

theo.

Trên đường, người người trang 

nghiêm.

Hàn Lương là chủ lễ 

tang, tuy rằng thân đã 

là Trung đường, nhưng hắn 

không hề cưỡi ngựa, mà 

từng bước từng bước, đem 

quan tài của Quan Tĩnh, 

tiễn ra ngoài thành, đi 

theo mãi cho đến nơi 

đặt mộ.

Ngày hôm đó, ánh mặt 

trời sáng lạn.

Phía đầu đạo quan, thương 

lữ gặp đội đưa tang, 

đều sẽ lui bước nhường 

đường.

Đội ngũ màu trắng, sau 

khi ra khỏi thành đi 

xa, nơi mai táng của 

hắn, được chọn ở phía 

Đông thành, là một nơi 

phong cảnh tươi đẹp, sau 

có núi Thương, trước có 

Thanh Khê, có thể xa 

xa là nhìn thấy được 

Phượng thành.

Đội ngũ đưa tang dài 

dằng dặc, kéo ra thật 

sự rất dài rất dài.

Những người quan sát ở 

bên đường, có người vẻ 

mặt đờ đẫn, có người 

trong lòng thống khoái, trong 

đám người đó, có một 

nữ tử nhỏ xinh đeo 

chiếc mũ có mạng che, 

cũng đang lẳng lặng đứng 

nhìn.

Nam nhân đứng ở phía 

sau nàng, nhẹ giọng hỏi: 

“Làm sao vậy?”

Nàng xoay người lại, nói 

với hắn: “Không có gì, 

chỉ là gặp đội ngũ 

đưa tang của Quan đại

nhân.”

“Vậy sao?” Nam nhân hạ 

mắt xuống. “Tang lễ này, 

có quá mức long trọng 

hay không?”

“Không hề, rất đơn giản.” 

Nàng nói. “Nhưng, những người 

đi theo quá nhiều, xem 

ra, chúng ta không đi 

qua được rồi, chi bằng 

đi đường vòng đi!”

“Cũng tốt.”

Nghe thấy lời nói chuyện 

của hai người, một người 

đứng bên trong lúc vô 

ý quay đầu lại, chỉ 

nhìn thấy tiểu nữ nhân, 

đang cẩn thận, đỡ lấy 

nam nhân xoay người. Nam 

nhân kia trong tay cầm 

một quải trượng, đang dò 

dò phía đằng trước mặt, 

những người xung quanh thấy 

thế mới biết, nam nhân 

đó là một kẻ mù,

nhanh chóng nhường đường, để 

hai người họ được đi 

qua.

Đợi cho hai người họ 

vừa đi, thừa ra hai 

chỗ trống, đã lập tức 

được những người thích xem

náo nhiệt xen vào.

Không có bất kỳ ai, 

chú ý hơn đến hành 

tung của đôi nam nữ 

đó.

Nữ nhân đỡ nam nhân, 

về tới trên chiếc xe

được kéo bởi con lừa 

già, con lừa già đang

tước cỏ, nữ tử cũng 

không thúc giục, để cho

nó chầm chậm nhai nuốt, 

tùy ý theo quyết định

ăn uống chậm rãi, mà 

muốn dừng hoặc muốn đi 

tiếp.

“Cỗ quan đó, thoạt nhìn 

có vẻ nặng quá. Bên

trong thực sự có thi 

thể sao?” Đợi cho con 

lừa già đã kéo xe, 

sau khi rời xa Phượng 

thành, nàng mới nhịn không 

được mà hiếu kỳ hỏi.

Hắn ngồi ở bên cạnh, 

gương mặt đầy vẻ tươi

cười trả lời: “Có chứ.”

“Ai?”

“Cổ Hân.”

Nàng hơi sửng sốt. “Thật 

sao?”

“Hàn Lương nói, Quan Tĩnh 

làm nhiều điều bất nghĩa, 

ác danh lan xa, sau 

khi chết rồi nhất định 

sẽ có người tới trộm 

mộ, trong quan tài nếu 

không có người, không có 

xương, e là sẽ khiến 

người ta nghi ngờ, dễ 

xảy ra chuyện.”

“Nhưng Cổ Hân không phải 

từ mấy ngày trước, đã 

đưa tang rồ sao?”

Nam nhân lại cười: “Cái 

tên Hàn Lương kia, bảo 

người ta đem lão đào 

lên, nói người này nghiệp 

chướng quá nặng, không đáng 

được kết cục tốt như 

thế. Có điều, lão chắc 

sẽ không ngờ tới được, 

là lại có nhiều người 

vì ác nhân mà tiễn 

đưa như vậy.”

“Chả trách, mặt hắn thối 

như thế.”

“Có rất nhiều người đưa 

tiễn như vậy, Cổ Hân

chắc là chết cũng nhắm 

được mắt rồi.”

“Chàng không phải ghét hắn 

nhất sao?”

“Cho nên, tương lai kẻ 

bị đào xác, là hắn, 

chứ không phải ta.”

Những lời này, làm cho 

nàng cười khẽ ra tiếng.

Bàn tay to của nam 

nhân sờ soạng, rốt cuộc

cũng nắm được tay nàng.

“Tiếng cười của nàng, thật 

dễ nghe.”

Yết hầu của nàng có 

chút co rút, trái tim 

nhỏ bé lại đau đớn, 

song một câu cũng không 

nói, chỉ ngược lại nắm 

lấy bàn tay gầy rộc 

của hắn, nắm đến rất 

chặt rất chặt.

Vì để viết bộ đại 

sách trị quốc kia, Quan 

Tĩnh cơ hồ như dốc 

hết cả tâm lực, những 

u hồn đòi mạng, dù 

là sau chuyện làm loạn 

của Cổ Hân, đã ít 

đi khá nhiều, nhưng vẫn 

không hoàn toàn tiêu tán.

Mỗi khi màn đêm buông 

xuống, vẫn có những kẻ 

cố chấp, đang khóc gào 

đòi mạng.

Mùa đông năm trước, hắn 

đã suýt nữa chết thật.

Trầm Hương đã dùng hết 

tâm lực, lấy hương làm 

dược, giữ lại mạng hắn, 

bảo vệ người của hắn, 

bổ thân cho hắn, chẳng 

dễ dàng gì, cũng hiệp 

trợ được hắn, thuận lợi 

viết xong quyển thư, lại 

thương nghị với Hàn Lương, 

dùng kế giả chết, để 

đổi trắng thay đen.

Mơ hồ bên trong, còn 

như nghe được, hắn đang 

cười nói, mưu kế này, 

trước đây đã có người 

từng dùng qua.

Một chiêu đó, lừa được 

người cũng lừa được quỷ.

Sau khi hắn vừa chết, 

đêm đó, những tiếng khóc 

đòi mạng kia, liền tan 

biến.

Suốt những ngày này, hắn 

rốt cuộc đã có thể

ngủ một giấc thật no, 

tinh thần cũng dần hồi

phục, lúc này mới khiến 

cho nàng luôn lo lắng

không thôi, thở ra được 

một hơi nhẹ nhõm.

Con lừa già chậm rãi 

bước đi, đến bên quan

đạo cạnh song Trầm Tinh, 

hướng về phía Tây mà 

đi.

Trong ngày xuân đẹp đẽ, 

sông Trầm Tinh ánh sáng 

chói mắt, đằng xa xa 

kia còn nhìn thấy được, 

có mấy chấm đen của 

thuyền đánh cá, nếu đến 

gần phía đằng trước hơn 

chút nữa, sẽ có thể 

nhìn thấy, bờ bên kia 

đã đang có người xây 

dựng đê phòng.

Công trình đó, là hắn 

mệnh lệnh cho người đi

làm, xem bộ dáng kia, 

đã hoàn thành vượt hơn

phân nửa.

Nam nhân này tâm hoài 

thiên hạ. (Trong lòng mang 

cả thiên hạ)

Hắn không chỉ viết về 

cách trị thế của Nam

quốc, cũng viết cả cách 

trị thế của Bắc quốc,

sau khi hoàn thành, toàn 

bộ đều giao cho Hàn

Lương đa mưu túc trí 

nhất, để hắn tiếp tục 

kế thừa di chí.

Nàng nắm lấy tay hắn, 

nhẹ nhàng nói: “Vừa rồi, 

thiếp ở trong tang lễ, 

nhìn thấy hoàng thượng đến 

đó, còn ban cho Quan 

Tĩnh cửu tích*.”

Cửu tích, vốn là chín 

loại ban thưởng cao nhất

của Hoàng thượng cho thần 

tử, là vinh dự vô

cùng.

*Bao gồm: Xa mã, quần 

áo, nhạc, chu hộ, nạp

bệ, dũng sĩ, búa rìu, 

cung tiễn, sưởng (rượu cúng 

thời xưa). Những lễ khí 

này thông thường chỉ có 

thiên tử mới được sử 

dụng, ý nghĩa của hình 

thức ban thưởng lớn hơn 

rất nhiều với giá trị 

món đồ.

“Cửu tích?” Hắn cong khóa 

miệng, hứng thú 

Chương 18

Năm sau, khi Xuân về 

hoa nở, Cổ Hân chết 

vì bệnh. Ba ngày sau 

Quan Tĩnh cùng chết.

Cổ Hân là vì kinh 

sợ mà chết, còn Quan 

Tĩnh lại là chết bắt 

đắc kỳ tử.

Tin tức này, gây chấn 

động đến hai bờ bên

sông Trầm Tinh, nhân dân 

Namquốc hỗn loạn, người dân 

Bắc quốc lại khui rượu 

chúc mừng.

Trong khoảng thời gian ngắn 

mất đi hai vị trọng 

thần, Hoàng đế trẻ tuổi 

không biết nên làm sao, 

liên tục suốt mấy ngày 

không hề lâm triều, may 

mà văn võ bá quan, 

nhất trí tiến cử văn 

sĩ Hàn Lương, Hoàng đế 

rất nhanh đã hạ thánh 

chỉ, phong Hàn Lương làm 

Trung đường.

Tất cả, nhanh chóng khôi 

phục về như cũ.

Nam quốc vần như trước 

có hai triều đình, minh 

triều đình ở trong hoàng 

cung, ám triều đình ở 

trong phủ Trung Đường, người 

đứng đầu, là Trung đường 

Hàn Lương.

Sau đó, trong lúc gió 

Xuân, Phượng thành tiến hành 

hai lễ tang, tiễn bước 

hai vị đại quan.

Tang lễ của Cổ Hân, 

tuy rằng được làm long

trọng, cổ xe ngựa trước 

cửa nhà lại lạnh lẽo

vô cùng.

Trái lại ba ngày sau, 

tang lễ của Quan Tĩnh,

lại cực kỳ giản lược, 

đúng như di ngôn của

hắn, hai ngọn nến trắng, 

một bộ tố y, hoa 

tươi không cần, mộc quan 

một bộ, không cần phải

có người điều khiển ca 

tụng công lao sự nghiệp 

to lớn, chỉ cần bốn 

võ tướng thân tín nâng 

quan là đủ.

Nhưng, quan tài vừa bước 

ra khỏi cửa, đã có

quan văn võ tướng cùng 

với đại đội quân sĩ

nước Nam một đường đi 

theo.

Trên đường, người người trang 

nghiêm.

Hàn Lương là chủ lễ 

tang, tuy rằng thân đã 

là Trung đường, nhưng hắn 

không hề cưỡi ngựa, mà 

từng bước từng bước, đem 

quan tài của Quan Tĩnh, 

tiễn ra ngoài thành, đi 

theo mãi cho đến nơi 

đặt mộ.

Ngày hôm đó, ánh mặt 

trời sáng lạn.

Phía đầu đạo quan, thương 

lữ gặp đội đưa tang, 

đều sẽ lui bước nhường 

đường.

Đội ngũ màu trắng, sau 

khi ra khỏi thành đi 

xa, nơi mai táng của 

hắn, được chọn ở phía 

Đông thành, là một nơi 

phong cảnh tươi đẹp, sau 

có núi Thương, trước có 

Thanh Khê, có thể xa 

xa là nhìn thấy được 

Phượng thành.

Đội ngũ đưa tang dài 

dằng dặc, kéo ra thật 

sự rất dài rất dài.

Những người quan sát ở 

bên đường, có người vẻ 

mặt đờ đẫn, có người 

trong lòng thống khoái, trong 

đám người đó, có một 

nữ tử nhỏ xinh đeo 

chiếc mũ có mạng che, 

cũng đang lẳng lặng đứng 

nhìn.

Nam nhân đứng ở phía 

sau nàng, nhẹ giọng hỏi: 

“Làm sao vậy?”

Nàng xoay người lại, nói 

với hắn: “Không có gì, 

chỉ là gặp đội ngũ 

đưa tang của Quan đại

nhân.”

“Vậy sao?” Nam nhân hạ 

mắt xuống. “Tang lễ này, 

có quá mức long trọng 

hay không?”

“Không hề, rất đơn giản.” 

Nàng nói. “Nhưng, những người 

đi theo quá nhiều, xem 

ra, chúng ta không đi 

qua được rồi, chi bằng 

đi đường vòng đi!”

“Cũng tốt.”

Nghe thấy lời nói chuyện 

của hai người, một người 

đứng bên trong lúc vô 

ý quay đầu lại, chỉ 

nhìn thấy tiểu nữ nhân, 

đang cẩn thận, đỡ lấy 

nam nhân xoay người. Nam 

nhân kia trong tay cầm 

một quải trượng, đang dò 

dò phía đằng trước mặt, 

những người xung quanh thấy 

thế mới biết, nam nhân 

đó là một kẻ mù,

nhanh chóng nhường đường, để 

hai người họ được đi 

qua.

Đợi cho hai người họ 

vừa đi, thừa ra hai 

chỗ trống, đã lập tức 

được những người thích xem

náo nhiệt xen vào.

Không có bất kỳ ai, 

chú ý hơn đến hành 

tung của đôi nam nữ 

đó.

Nữ nhân đỡ nam nhân, 

về tới trên chiếc xe

được kéo bởi con lừa 

già, con lừa già đang

tước cỏ, nữ tử cũng 

không thúc giục, để cho

nó chầm chậm nhai nuốt, 

tùy ý theo quyết định

ăn uống chậm rãi, mà 

muốn dừng hoặc muốn đi 

tiếp.

“Cỗ quan đó, thoạt nhìn 

có vẻ nặng quá. Bên

trong thực sự có thi 

thể sao?” Đợi cho con 

lừa già đã kéo xe, 

sau khi rời xa Phượng 

thành, nàng mới nhịn không 

được mà hiếu kỳ hỏi.

Hắn ngồi ở bên cạnh, 

gương mặt đầy vẻ tươi

cười trả lời: “Có chứ.”

“Ai?”

“Cổ Hân.”

Nàng hơi sửng sốt. “Thật 

sao?”

“Hàn Lương nói, Quan Tĩnh 

làm nhiều điều bất nghĩa, 

ác danh lan xa, sau 

khi chết rồi nhất định 

sẽ có người tới trộm 

mộ, trong quan tài nếu 

không có người, không có 

xương, e là sẽ khiến 

người ta nghi ngờ, dễ 

xảy ra chuyện.”

“Nhưng Cổ Hân không phải 

từ mấy ngày trước, đã 

đưa tang rồ sao?”

Nam nhân lại cười: “Cái 

tên Hàn Lương kia, bảo 

người ta đem lão đào 

lên, nói người này nghiệp 

chướng quá nặng, không đáng 

được kết cục tốt như 

thế. Có điều, lão chắc 

sẽ không ngờ tới được, 

là lại có nhiều người 

vì ác nhân mà tiễn 

đưa như vậy.”

“Chả trách, mặt hắn thối 

như thế.”

“Có rất nhiều người đưa 

tiễn như vậy, Cổ Hân

chắc là chết cũng nhắm 

được mắt rồi.”

“Chàng không phải ghét hắn 

nhất sao?”

“Cho nên, tương lai kẻ 

bị đào xác, là hắn, 

chứ không phải ta.”

Những lời này, làm cho 

nàng cười khẽ ra tiếng.

Bàn tay to của nam 

nhân sờ soạng, rốt cuộc

cũng nắm được tay nàng.

“Tiếng cười của nàng, thật 

dễ nghe.”

Yết hầu của nàng có 

chút co rút, trái tim 

nhỏ bé lại đau đớn, 

song một câu cũng không 

nói, chỉ ngược lại nắm 

lấy bàn tay gầy rộc 

của hắn, nắm đến rất 

chặt rất chặt.

Vì để viết bộ đại 

sách trị quốc kia, Quan 

Tĩnh cơ hồ như dốc 

hết cả tâm lực, những 

u hồn đòi mạng, dù 

là sau chuyện làm loạn 

của Cổ Hân, đã ít 

đi khá nhiều, nhưng vẫn 

không hoàn toàn tiêu tán.

Mỗi khi màn đêm buông 

xuống, vẫn có những kẻ 

cố chấp, đang khóc gào 

đòi mạng.

Mùa đông năm trước, hắn 

đã suýt nữa chết thật.

Trầm Hương đã dùng hết 

tâm lực, lấy hương làm 

dược, giữ lại mạng hắn, 

bảo vệ người của hắn, 

bổ thân cho hắn, chẳng 

dễ dàng gì, cũng hiệp 

trợ được hắn, thuận lợi 

viết xong quyển thư, lại 

thương nghị với Hàn Lương, 

dùng kế giả chết, để 

đổi trắng thay đen.

Mơ hồ bên trong, còn 

như nghe được, hắn đang 

cười nói, mưu kế này, 

trước đây đã có người 

từng dùng qua.

Một chiêu đó, lừa được 

người cũng lừa được quỷ.

Sau khi hắn vừa chết, 

đêm đó, những tiếng khóc 

đòi mạng kia, liền tan 

biến.

Suốt những ngày này, hắn 

rốt cuộc đã có thể

ngủ một giấc thật no, 

tinh thần cũng dần hồi

phục, lúc này mới khiến 

cho nàng luôn lo lắng

không thôi, thở ra được 

một hơi nhẹ nhõm.

Con lừa già chậm rãi 

bước đi, đến bên quan

đạo cạnh song Trầm Tinh, 

hướng về phía Tây mà 

đi.

Trong ngày xuân đẹp đẽ, 

sông Trầm Tinh ánh sáng 

chói mắt, đằng xa xa 

kia còn nhìn thấy được, 

có mấy chấm đen của 

thuyền đánh cá, nếu đến 

gần phía đằng trước hơn 

chút nữa, sẽ có thể 

nhìn thấy, bờ bên kia 

đã đang có người xây 

dựng đê phòng.

Công trình đó, là hắn 

mệnh lệnh cho người đi

làm, xem bộ dáng kia, 

đã hoàn thành vượt hơn

phân nửa.

Nam nhân này tâm hoài 

thiên hạ. (Trong lòng mang 

cả thiên hạ)

Hắn không chỉ viết về 

cách trị thế của Nam

quốc, cũng viết cả cách 

trị thế của Bắc quốc,

sau khi hoàn thành, toàn 

bộ đều giao cho Hàn

Lương đa mưu túc trí 

nhất, để hắn tiếp tục 

kế thừa di chí.

Nàng nắm lấy tay hắn, 

nhẹ nhàng nói: “Vừa rồi, 

thiếp ở trong tang lễ, 

nhìn thấy hoàng thượng đến 

đó, còn ban cho Quan 

Tĩnh cửu tích*.”

Cửu tích, vốn là chín 

loại ban thưởng cao nhất

của Hoàng thượng cho thần 

tử, là vinh dự vô

cùng.

*Bao gồm: Xa mã, quần 

áo, nhạc, chu hộ, nạp

bệ, dũng sĩ, búa rìu, 

cung tiễn, sưởng (rượu cúng 

thời xưa). Những lễ khí 

này thông thường chỉ có 

thiên tử mới được sử 

dụng, ý nghĩa của hình 

thức ban thưởng lớn hơn 

rất nhiều với giá trị 

món đồ.

“Cửu tích?” Hắn cong khóa 

miệng, hứng thú dạt dào 

cười: “Trước đây Nam quốc, 

thần tử duy nhất được 

nhận cửu tích, cuối cùng 

đã giết vua soái vị!”

Con mắt đen thẫm của 

nàng khẽ kinh ngạc mà

chớp: “Đó không phải là 

mục tiêu vốn dĩ của

chàng sao?”

“Đó là ý tứ của 

đám Hàn Lương, chứ không

phải của ta.” Lời nói 

của hắn thản nhiên, nói

cho nàng: “Ta, không có 

tâm xưng đế.”

“Cho dù mắt chàng không 

bị mù sao?”

“Đúng.” Hắn thản nhiên cong 

khóe miệng, cười đến vô 

cùng nhẹ nhàng. “Ta ngay 

từ lúc đầu, đã chỉ 

thị Hàn Lương, đem ác 

danh của ta truyền bá 

khắp thiên hạ.”

“Vì sao chứ?”

“Bách tính thiên hạ, luôn 

cần có người để cho

họ hận, cho họ nguyền 

rủa, để họ có chung

cùng một mối thù, có 

cùng một mục tiêu, mới

có thể hưng gia hưng 

quốc.”

Nàng ngạc nhiên hỏi lại: 

“Chàng đến thanh danh của 

chính mình cũng đem gán 

lên sao?”

“Thanh danh?” Hắn cười khẽ: 

“Ta chưa bao giờ để 

ý tới thứ đó.”

Đúng vậy, hắn trước giờ 

chưa từng để ý.

Hắn để cho chính mình 

trở thành kẻ vạn ác

không tha, để cứu vớt 

vạn dân khắp thiên hạ.

“Chàng nghĩ, sử quan sẽ 

viết thế nào về chàng?” 

Nàng tò mò hỏi lại.

Hắn nghĩ cũng không nghĩ, 

đã trả lời nàng. “Năng 

thần trị thế, gian hùng 

loạn thế.”

Trên khóe môi hồng nhuận, 

cong lên thành một nụ 

cười mỉm.

Nam nhân này, thực biết 

rõ vị trí cùng phân

lượng của mình.

“Nàng nghĩ xem, sử quan 

sẽ viết thế nào về 

Chương 18

Năm sau, khi Xuân về 

hoa nở, Cổ Hân chết 

vì bệnh. Ba ngày sau 

Quan Tĩnh cùng chết.

Cổ Hân là vì kinh 

sợ mà chết, còn Quan 

Tĩnh lại là chết bắt 

đắc kỳ tử.

Tin tức này, gây chấn 

động đến hai bờ bên

sông Trầm Tinh, nhân dân 

Namquốc hỗn loạn, người dân 

Bắc quốc lại khui rượu 

chúc mừng.

Trong khoảng thời gian ngắn 

mất đi hai vị trọng 

thần, Hoàng đế trẻ tuổi 

không biết nên làm sao, 

liên tục suốt mấy ngày 

không hề lâm triều, may 

mà văn võ bá quan, 

nhất trí tiến cử văn 

sĩ Hàn Lương, Hoàng đế 

rất nhanh đã hạ thánh 

chỉ, phong Hàn Lương làm 

Trung đường.

Tất cả, nhanh chóng khôi 

phục về như cũ.

Nam quốc vần như trước 

có hai triều đình, minh 

triều đình ở trong hoàng 

cung, ám triều đình ở 

trong phủ Trung Đường, người 

đứng đầu, là Trung đường 

Hàn Lương.

Sau đó, trong lúc gió 

Xuân, Phượng thành tiến hành 

hai lễ tang, tiễn bước 

hai vị đại quan.

Tang lễ của Cổ Hân, 

tuy rằng được làm long

trọng, cổ xe ngựa trước 

cửa nhà lại lạnh lẽo

vô cùng.

Trái lại ba ngày sau, 

tang lễ của Quan Tĩnh,

lại cực kỳ giản lược, 

đúng như di ngôn của

hắn, hai ngọn nến trắng, 

một bộ tố y, hoa 

tươi không cần, mộc quan 

một bộ, không cần phải

có người điều khiển ca 

tụng công lao sự nghiệp 

to lớn, chỉ cần bốn 

võ tướng thân tín nâng 

quan là đủ.

Nhưng, quan tài vừa bước 

ra khỏi cửa, đã có

quan văn võ tướng cùng 

với đại đội quân sĩ

nước Nam một đường đi 

theo.

Trên đường, người người trang 

nghiêm.

Hàn Lương là chủ lễ 

tang, tuy rằng thân đã 

là Trung đường, nhưng hắn 

không hề cưỡi ngựa, mà 

từng bước từng bước, đem 

quan tài của Quan Tĩnh, 

tiễn ra ngoài thành, đi 

theo mãi cho đến nơi 

đặt mộ.

Ngày hôm đó, ánh mặt 

trời sáng lạn.

Phía đầu đạo quan, thương 

lữ gặp đội đưa tang, 

đều sẽ lui bước nhường 

đường.

Đội ngũ màu trắng, sau 

khi ra khỏi thành đi 

xa, nơi mai táng của 

hắn, được chọn ở phía 

Đông thành, là một nơi 

phong cảnh tươi đẹp, sau 

có núi Thương, trước có 

Thanh Khê, có thể xa 

xa là nhìn thấy được 

Phượng thành.

Đội ngũ đưa tang dài 

dằng dặc, kéo ra thật 

sự rất dài rất dài.

Những người quan sát ở 

bên đường, có người vẻ 

mặt đờ đẫn, có người 

trong lòng thống khoái, trong 

đám người đó, có một 

nữ tử nhỏ xinh đeo 

chiếc mũ có mạng che, 

cũng đang lẳng lặng đứng 

nhìn.

Nam nhân đứng ở phía 

sau nàng, nhẹ giọng hỏi: 

“Làm sao vậy?”

Nàng xoay người lại, nói 

với hắn: “Không có gì, 

chỉ là gặp đội ngũ 

đưa tang của Quan đại

nhân.”

“Vậy sao?” Nam nhân hạ 

mắt xuống. “Tang lễ này, 

có quá mức long trọng 

hay không?”

“Không hề, rất đơn giản.” 

Nàng nói. “Nhưng, những người 

đi theo quá nhiều, xem 

ra, chúng ta không đi 

qua được rồi, chi bằng 

đi đường vòng đi!”

“Cũng tốt.”

Nghe thấy lời nói chuyện 

của hai người, một người 

đứng bên trong lúc vô 

ý quay đầu lại, chỉ 

nhìn thấy tiểu nữ nhân, 

đang cẩn thận, đỡ lấy 

nam nhân xoay người. Nam 

nhân kia trong tay cầm 

một quải trượng, đang dò 

dò phía đằng trước mặt, 

những người xung quanh thấy 

thế mới biết, nam nhân 

đó là một kẻ mù,

nhanh chóng nhường đường, để 

hai người họ được đi 

qua.

Đợi cho hai người họ 

vừa đi, thừa ra hai 

chỗ trống, đã lập tức 

được những người thích xem

náo nhiệt xen vào.

Không có bất kỳ ai, 

chú ý hơn đến hành 

tung của đôi nam nữ 

đó.

Nữ nhân đỡ nam nhân, 

về tới trên chiếc xe

được kéo bởi con lừa 

già, con lừa già đang

tước cỏ, nữ tử cũng 

không thúc giục, để cho

nó chầm chậm nhai nuốt, 

tùy ý theo quyết định

ăn uống chậm rãi, mà 

muốn dừng hoặc muốn đi 

tiếp.

“Cỗ quan đó, thoạt nhìn 

có vẻ nặng quá. Bên

trong thực sự có thi 

thể sao?” Đợi cho con 

lừa già đã kéo xe, 

sau khi rời xa Phượng 

thành, nàng mới nhịn không 

được mà hiếu kỳ hỏi.

Hắn ngồi ở bên cạnh, 

gương mặt đầy vẻ tươi

cười trả lời: “Có chứ.”

“Ai?”

“Cổ Hân.”

Nàng hơi sửng sốt. “Thật 

sao?”

“Hàn Lương nói, Quan Tĩnh 

làm nhiều điều bất nghĩa, 

ác danh lan xa, sau 

khi chết rồi nhất định 

sẽ có người tới trộm 

mộ, trong quan tài nếu 

không có người, không có 

xương, e là sẽ khiến 

người ta nghi ngờ, dễ 

xảy ra chuyện.”

“Nhưng Cổ Hân không phải 

từ mấy ngày trước, đã 

đưa tang rồ sao?”

Nam nhân lại cười: “Cái 

tên Hàn Lương kia, bảo 

người ta đem lão đào 

lên, nói người này nghiệp 

chướng quá nặng, không đáng 

được kết cục tốt như 

thế. Có điều, lão chắc 

sẽ không ngờ tới được, 

là lại có nhiều người 

vì ác nhân mà tiễn 

đưa như vậy.”

“Chả trách, mặt hắn thối 

như thế.”

“Có rất nhiều người đưa 

tiễn như vậy, Cổ Hân

chắc là chết cũng nhắm 

được mắt rồi.”

“Chàng không phải ghét hắn 

nhất sao?”

“Cho nên, tương lai kẻ 

bị đào xác, là hắn, 

chứ không phải ta.”

Những lời này, làm cho 

nàng cười khẽ ra tiếng.

Bàn tay to của nam 

nhân sờ soạng, rốt cuộc

cũng nắm được tay nàng.

“Tiếng cười của nàng, thật 

dễ nghe.”

Yết hầu của nàng có 

chút co rút, trái tim 

nhỏ bé lại đau đớn, 

song một câu cũng không 

nói, chỉ ngược lại nắm 

lấy bàn tay gầy rộc 

của hắn, nắm đến rất 

chặt rất chặt.

Vì để viết bộ đại 

sách trị quốc kia, Quan 

Tĩnh cơ hồ như dốc 

hết cả tâm lực, những 

u hồn đòi mạng, dù 

là sau chuyện làm loạn 

của Cổ Hân, đã ít 

đi khá nhiều, nhưng vẫn 

không hoàn toàn tiêu tán.

Mỗi khi màn đêm buông 

xuống, vẫn có những kẻ 

cố chấp, đang khóc gào 

đòi mạng.

Mùa đông năm trước, hắn 

đã suýt nữa chết thật.

Trầm Hương đã dùng hết 

tâm lực, lấy hương làm 

dược, giữ lại mạng hắn, 

bảo vệ người của hắn, 

bổ thân cho hắn, chẳng 

dễ dàng gì, cũng hiệp 

trợ được hắn, thuận lợi 

viết xong quyển thư, lại 

thương nghị với Hàn Lương, 

dùng kế giả chết, để 

đổi trắng thay đen.

Mơ hồ bên trong, còn 

như nghe được, hắn đang 

cười nói, mưu kế này, 

trước đây đã có người 

từng dùng qua.

Một chiêu đó, lừa được 

người cũng lừa được quỷ.

Sau khi hắn vừa chết, 

đêm đó, những tiếng khóc 

đòi mạng kia, liền tan 

biến.

Suốt những ngày này, hắn 

rốt cuộc đã có thể

ngủ một giấc thật no, 

tinh thần cũng dần hồi

phục, lúc này mới khiến 

cho nàng luôn lo lắng

không thôi, thở ra được 

một hơi nhẹ nhõm.

Con lừa già chậm rãi 

bước đi, đến bên quan

đạo cạnh song Trầm Tinh, 

hướng về phía Tây mà 

đi.

Trong ngày xuân đẹp đẽ, 

sông Trầm Tinh ánh sáng 

chói mắt, đằng xa xa 

kia còn nhìn thấy được, 

có mấy chấm đen của 

thuyền đánh cá, nếu đến 

gần phía đằng trước hơn 

chút nữa, sẽ có thể 

nhìn thấy, bờ bên kia 

đã đang có người xây 

dựng đê phòng.

Công trình đó, là hắn 

mệnh lệnh cho người đi

làm, xem bộ dáng kia, 

đã hoàn thành vượt hơn

phân nửa.

Nam nhân này tâm hoài 

thiên hạ. (Trong lòng mang 

cả thiên hạ)

Hắn không chỉ viết về 

cách trị thế của Nam

quốc, cũng viết cả cách 

trị thế của Bắc quốc,

sau khi hoàn thành, toàn 

bộ đều giao cho Hàn

Lương đa mưu túc trí 

nhất, để hắn tiếp tục 

kế thừa di chí.

Nàng nắm lấy tay hắn, 

nhẹ nhàng nói: “Vừa rồi, 

thiếp ở trong tang lễ, 

nhìn thấy hoàng thượng đến 

đó, còn ban cho Quan 

Tĩnh cửu tích*.”

Cửu tích, vốn là chín 

loại ban thưởng cao nhất

của Hoàng thượng cho thần 

tử, là vinh dự vô

cùng.

*Bao gồm: Xa mã, quần 

áo, nhạc, chu hộ, nạp

bệ, dũng sĩ, búa rìu, 

cung tiễn, sưởng (rượu cúng 

thời xưa). Những lễ khí 

này thông thường chỉ có 

thiên tử mới được sử 

dụng, ý nghĩa của hình 

thức ban thưởng lớn hơn 

rất nhiều với giá trị 

món đồ.

“Cửu tích?” Hắn cong khóa 

miệng, hứng thú dạt dào 

cười: “Trước đây Nam quốc, 

thần tử duy nhất được 

nhận cửu tích, cuối cùng 

đã giết vua soái vị!”

Con mắt đen thẫm của 

nàng khẽ kinh ngạc mà

chớp: “Đó không phải là 

mục tiêu vốn dĩ của

chàng sao?”

“Đó là ý tứ của 

đám Hàn Lương, chứ không

phải của ta.” Lời nói 

của hắn thản nhiên, nói

cho nàng: “Ta, không có 

tâm xưng đế.”

“Cho dù mắt chàng không 

bị mù sao?”

“Đúng.” Hắn thản nhiên cong 

khóe miệng, cười đến vô 

cùng nhẹ nhàng. “Ta ngay 

từ lúc đầu, đã chỉ 

thị Hàn Lương, đem ác 

danh của ta truyền bá 

khắp thiên hạ.”

“Vì sao chứ?”

“Bách tính thiên hạ, luôn 

cần có người để cho

họ hận, cho họ nguyền 

rủa, để họ có chung

cùng một mối thù, có 

cùng một mục tiêu, mới

có thể hưng gia hưng 

quốc.”

Nàng ngạc nhiên hỏi lại: 

“Chàng đến thanh danh của 

chính mình cũng đem gán 

lên sao?”

“Thanh danh?” Hắn cười khẽ: 

“Ta chưa bao giờ để 

ý tới thứ đó.”

Đúng vậy, hắn trước giờ 

chưa từng để ý.

Hắn để cho chính mình 

trở thành kẻ vạn ác

không tha, để cứu vớt 

vạn dân khắp thiên hạ.

“Chàng nghĩ, sử quan sẽ 

viết thế nào về chàng?” 

Nàng tò mò hỏi lại.

Hắn nghĩ cũng không nghĩ, 

đã trả lời nàng. “Năng 

thần trị thế, gian hùng 

loạn thế.”

Trên khóe môi hồng nhuận, 

cong lên thành một nụ 

cười mỉm.

Nam nhân này, thực biết 

rõ vị trí cùng phân

lượng của mình.

“Nàng nghĩ xem, sử quan 

sẽ viết thế nào về

nàng?”

“Thiếp?” Vấn đề này khiến 

nàng suy nghĩ mất một 

lúc.

“Đúng, nàng.” Hắn mỉm cười, 

nói. “Đổng Trầm Hương.”

Đôi tai trắng nhuận của 

nàng nóng lên, lắc lắc

đầu: “Thiếp chỉ là một 

nữ tử bé nhỏ chẳng

đáng được nhắc tới, sử 

quan sẽ không viết đến 

thiếp đâu.”

“Ta nói là sẽ, nàng 

có tin không?”

“Không tin.” Nàng lại lắc 

đầu.

“Nhất định sẽ.” Hắn cười 

nói.

Nàng lại không cảm thấy 

như vậy, nhưng cũng không 

phản bác hắn thêm nữa, 

chỉ hỏi: “Đến giang khẩu 

(cửa sông) rồi, chàng muốn 

đi đâu?”

“Nơi nào cũng muốn đi.”

“Muốn đi nhất là nơi 

nào?”

Hắn nghĩ một lúc, lắng 

nghe âm thanh nước chảy 

của sông Trầm Tinh, phân 

biệt vị trí, rồi đem 

cây gậy gỗ trong tay 

chỉ về phía Nam.

“Ở phía Nam, có một 

tòa thành, tên là Xích

Dương.”

Nàng đã được nghe nói 

đến tòa thành đó. “Nghe 

nói, nơi đó rất phồn 

thịnh.”

“Có tin tức truyền về, 

rằng nơi đó, có cháo 

ốc khô mỹ vị.”

“Chàng muốn ăn cháo ốc 

khô sao?”

“Là để nàng ăn.” Hắn 

xoay đầu, dùng đôi mắt

đã tiều tụy không còn 

thấy được sự vật nhìn

nàng. Tuy rằng thị lực 

đã không còn dùng được, 

nhưng hắn vẫn có thể 

cảm nhận được nàng, nhìn 

thấy hình dáng nàng trong 

lòng mình.

Hắn nhấc tay lên, nhè 

nhẹ miết lấy gương mặt 

Chương 18

Năm sau, khi Xuân về 

hoa nở, Cổ Hân chết 

vì bệnh. Ba ngày sau 

Quan Tĩnh cùng chết.

Cổ Hân là vì kinh 

sợ mà chết, còn Quan 

Tĩnh lại là chết bắt 

đắc kỳ tử.

Tin tức này, gây chấn 

động đến hai bờ bên

sông Trầm Tinh, nhân dân 

Namquốc hỗn loạn, người dân 

Bắc quốc lại khui rượu 

chúc mừng.

Trong khoảng thời gian ngắn 

mất đi hai vị trọng 

thần, Hoàng đế trẻ tuổi 

không biết nên làm sao, 

liên tục suốt mấy ngày 

không hề lâm triều, may 

mà văn võ bá quan, 

nhất trí tiến cử văn 

sĩ Hàn Lương, Hoàng đế 

rất nhanh đã hạ thánh 

chỉ, phong Hàn Lương làm 

Trung đường.

Tất cả, nhanh chóng khôi 

phục về như cũ.

Nam quốc vần như trước 

có hai triều đình, minh 

triều đình ở trong hoàng 

cung, ám triều đình ở 

trong phủ Trung Đường, người 

đứng đầu, là Trung đường 

Hàn Lương.

Sau đó, trong lúc gió 

Xuân, Phượng thành tiến hành 

hai lễ tang, tiễn bước 

hai vị đại quan.

Tang lễ của Cổ Hân, 

tuy rằng được làm long

trọng, cổ xe ngựa trước 

cửa nhà lại lạnh lẽo

vô cùng.

Trái lại ba ngày sau, 

tang lễ của Quan Tĩnh,

lại cực kỳ giản lược, 

đúng như di ngôn của

hắn, hai ngọn nến trắng, 

một bộ tố y, hoa 

tươi không cần, mộc quan 

một bộ, không cần phải

có người điều khiển ca 

tụng công lao sự nghiệp 

to lớn, chỉ cần bốn 

võ tướng thân tín nâng 

quan là đủ.

Nhưng, quan tài vừa bước 

ra khỏi cửa, đã có

quan văn võ tướng cùng 

với đại đội quân sĩ

nước Nam một đường đi 

theo.

Trên đường, người người trang 

nghiêm.

Hàn Lương là chủ lễ 

tang, tuy rằng thân đã 

là Trung đường, nhưng hắn 

không hề cưỡi ngựa, mà 

từng bước từng bước, đem 

quan tài của Quan Tĩnh, 

tiễn ra ngoài thành, đi 

theo mãi cho đến nơi 

đặt mộ.

Ngày hôm đó, ánh mặt 

trời sáng lạn.

Phía đầu đạo quan, thương 

lữ gặp đội đưa tang, 

đều sẽ lui bước nhường 

đường.

Đội ngũ màu trắng, sau 

khi ra khỏi thành đi 

xa, nơi mai táng của 

hắn, được chọn ở phía 

Đông thành, là một nơi 

phong cảnh tươi đẹp, sau 

có núi Thương, trước có 

Thanh Khê, có thể xa 

xa là nhìn thấy được 

Phượng thành.

Đội ngũ đưa tang dài 

dằng dặc, kéo ra thật 

sự rất dài rất dài.

Những người quan sát ở 

bên đường, có người vẻ 

mặt đờ đẫn, có người 

trong lòng thống khoái, trong 

đám người đó, có một 

nữ tử nhỏ xinh đeo 

chiếc mũ có mạng che, 

cũng đang lẳng lặng đứng 

nhìn.

Nam nhân đứng ở phía 

sau nàng, nhẹ giọng hỏi: 

“Làm sao vậy?”

Nàng xoay người lại, nói 

với hắn: “Không có gì, 

chỉ là gặp đội ngũ 

đưa tang của Quan đại

nhân.”

“Vậy sao?” Nam nhân hạ 

mắt xuống. “Tang lễ này, 

có quá mức long trọng 

hay không?”

“Không hề, rất đơn giản.” 

Nàng nói. “Nhưng, những người 

đi theo quá nhiều, xem 

ra, chúng ta không đi 

qua được rồi, chi bằng 

đi đường vòng đi!”

“Cũng tốt.”

Nghe thấy lời nói chuyện 

của hai người, một người 

đứng bên trong lúc vô 

ý quay đầu lại, chỉ 

nhìn thấy tiểu nữ nhân, 

đang cẩn thận, đỡ lấy 

nam nhân xoay người. Nam 

nhân kia trong tay cầm 

một quải trượng, đang dò 

dò phía đằng trước mặt, 

những người xung quanh thấy 

thế mới biết, nam nhân 

đó là một kẻ mù,

nhanh chóng nhường đường, để 

hai người họ được đi 

qua.

Đợi cho hai người họ 

vừa đi, thừa ra hai 

chỗ trống, đã lập tức 

được những người thích xem

náo nhiệt xen vào.

Không có bất kỳ ai, 

chú ý hơn đến hành 

tung của đôi nam nữ 

đó.

Nữ nhân đỡ nam nhân, 

về tới trên chiếc xe

được kéo bởi con lừa 

già, con lừa già đang

tước cỏ, nữ tử cũng 

không thúc giục, để cho

nó chầm chậm nhai nuốt, 

tùy ý theo quyết định

ăn uống chậm rãi, mà 

muốn dừng hoặc muốn đi 

tiếp.

“Cỗ quan đó, thoạt nhìn 

có vẻ nặng quá. Bên

trong thực sự có thi 

thể sao?” Đợi cho con 

lừa già đã kéo xe, 

sau khi rời xa Phượng 

thành, nàng mới nhịn không 

được mà hiếu kỳ hỏi.

Hắn ngồi ở bên cạnh, 

gương mặt đầy vẻ tươi

cười trả lời: “Có chứ.”

“Ai?”

“Cổ Hân.”

Nàng hơi sửng sốt. “Thật 

sao?”

“Hàn Lương nói, Quan Tĩnh 

làm nhiều điều bất nghĩa, 

ác danh lan xa, sau 

khi chết rồi nhất định 

sẽ có người tới trộm 

mộ, trong quan tài nếu 

không có người, không có 

xương, e là sẽ khiến 

người ta nghi ngờ, dễ 

xảy ra chuyện.”

“Nhưng Cổ Hân không phải 

từ mấy ngày trước, đã 

đưa tang rồ sao?”

Nam nhân lại cười: “Cái 

tên Hàn Lương kia, bảo 

người ta đem lão đào 

lên, nói người này nghiệp 

chướng quá nặng, không đáng 

được kết cục tốt như 

thế. Có điều, lão chắc 

sẽ không ngờ tới được, 

là lại có nhiều người 

vì ác nhân mà tiễn 

đưa như vậy.”

“Chả trách, mặt hắn thối 

như thế.”

“Có rất nhiều người đưa 

tiễn như vậy, Cổ Hân

chắc là chết cũng nhắm 

được mắt rồi.”

“Chàng không phải ghét hắn 

nhất sao?”

“Cho nên, tương lai kẻ 

bị đào xác, là hắn, 

chứ không phải ta.”

Những lời này, làm cho 

nàng cười khẽ ra tiếng.

Bàn tay to của nam 

nhân sờ soạng, rốt cuộc

cũng nắm được tay nàng.

“Tiếng cười của nàng, thật 

dễ nghe.”

Yết hầu của nàng có 

chút co rút, trái tim 

nhỏ bé lại đau đớn, 

song một câu cũng không 

nói, chỉ ngược lại nắm 

lấy bàn tay gầy rộc 

của hắn, nắm đến rất 

chặt rất chặt.

Vì để viết bộ đại 

sách trị quốc kia, Quan 

Tĩnh cơ hồ như dốc 

hết cả tâm lực, những 

u hồn đòi mạng, dù 

là sau chuyện làm loạn 

của Cổ Hân, đã ít 

đi khá nhiều, nhưng vẫn 

không hoàn toàn tiêu tán.

Mỗi khi màn đêm buông 

xuống, vẫn có những kẻ 

cố chấp, đang khóc gào 

đòi mạng.

Mùa đông năm trước, hắn 

đã suýt nữa chết thật.

Trầm Hương đã dùng hết 

tâm lực, lấy hương làm 

dược, giữ lại mạng hắn, 

bảo vệ người của hắn, 

bổ thân cho hắn, chẳng 

dễ dàng gì, cũng hiệp 

trợ được hắn, thuận lợi 

viết xong quyển thư, lại 

thương nghị với Hàn Lương, 

dùng kế giả chết, để 

đổi trắng thay đen.

Mơ hồ bên trong, còn 

như nghe được, hắn đang 

cười nói, mưu kế này, 

trước đây đã có người 

từng dùng qua.

Một chiêu đó, lừa được 

người cũng lừa được quỷ.

Sau khi hắn vừa chết, 

đêm đó, những tiếng khóc 

đòi mạng kia, liền tan 

biến.

Suốt những ngày này, hắn 

rốt cuộc đã có thể

ngủ một giấc thật no, 

tinh thần cũng dần hồi

phục, lúc này mới khiến 

cho nàng luôn lo lắng

không thôi, thở ra được 

một hơi nhẹ nhõm.

Con lừa già chậm rãi 

bước đi, đến bên quan

đạo cạnh song Trầm Tinh, 

hướng về phía Tây mà 

đi.

Trong ngày xuân đẹp đẽ, 

sông Trầm Tinh ánh sáng 

chói mắt, đằng xa xa 

kia còn nhìn thấy được, 

có mấy chấm đen của 

thuyền đánh cá, nếu đến 

gần phía đằng trước hơn 

chút nữa, sẽ có thể 

nhìn thấy, bờ bên kia 

đã đang có người xây 

dựng đê phòng.

Công trình đó, là hắn 

mệnh lệnh cho người đi

làm, xem bộ dáng kia, 

đã hoàn thành vượt hơn

phân nửa.

Nam nhân này tâm hoài 

thiên hạ. (Trong lòng mang 

cả thiên hạ)

Hắn không chỉ viết về 

cách trị thế của Nam

quốc, cũng viết cả cách 

trị thế của Bắc quốc,

sau khi hoàn thành, toàn 

bộ đều giao cho Hàn

Lương đa mưu túc trí 

nhất, để hắn tiếp tục 

kế thừa di chí.

Nàng nắm lấy tay hắn, 

nhẹ nhàng nói: “Vừa rồi, 

thiếp ở trong tang lễ, 

nhìn thấy hoàng thượng đến 

đó, còn ban cho Quan 

Tĩnh cửu tích*.”

Cửu tích, vốn là chín 

loại ban thưởng cao nhất

của Hoàng thượng cho thần 

tử, là vinh dự vô

cùng.

*Bao gồm: Xa mã, quần 

áo, nhạc, chu hộ, nạp

bệ, dũng sĩ, búa rìu, 

cung tiễn, sưởng (rượu cúng 

thời xưa). Những lễ khí 

này thông thường chỉ có 

thiên tử mới được sử 

dụng, ý nghĩa của hình 

thức ban thưởng lớn hơn 

rất nhiều với giá trị 

món đồ.

“Cửu tích?” Hắn cong khóa 

miệng, hứng thú dạt dào 

cười: “Trước đây Nam quốc, 

thần tử duy nhất được 

nhận cửu tích, cuối cùng 

đã giết vua soái vị!”

Con mắt đen thẫm của 

nàng khẽ kinh ngạc mà

chớp: “Đó không phải là 

mục tiêu vốn dĩ của

chàng sao?”

“Đó là ý tứ của 

đám Hàn Lương, chứ không

phải của ta.” Lời nói 

của hắn thản nhiên, nói

cho nàng: “Ta, không có 

tâm xưng đế.”

“Cho dù mắt chàng không 

bị mù sao?”

“Đúng.” Hắn thản nhiên cong 

khóe miệng, cười đến vô 

cùng nhẹ nhàng. “Ta ngay 

từ lúc đầu, đã chỉ 

thị Hàn Lương, đem ác 

danh của ta truyền bá 

khắp thiên hạ.”

“Vì sao chứ?”

“Bách tính thiên hạ, luôn 

cần có người để cho

họ hận, cho họ nguyền 

rủa, để họ có chung

cùng một mối thù, có 

cùng một mục tiêu, mới

có thể hưng gia hưng 

quốc.”

Nàng ngạc nhiên hỏi lại: 

“Chàng đến thanh danh của 

chính mình cũng đem gán 

lên sao?”

“Thanh danh?” Hắn cười khẽ: 

“Ta chưa bao giờ để 

ý tới thứ đó.”

Đúng vậy, hắn trước giờ 

chưa từng để ý.

Hắn để cho chính mình 

trở thành kẻ vạn ác

không tha, để cứu vớt 

vạn dân khắp thiên hạ.

“Chàng nghĩ, sử quan sẽ 

viết thế nào về chàng?” 

Nàng tò mò hỏi lại.

Hắn nghĩ cũng không nghĩ, 

đã trả lời nàng. “Năng 

thần trị thế, gian hùng 

loạn thế.”

Trên khóe môi hồng nhuận, 

cong lên thành một nụ 

cười mỉm.

Nam nhân này, thực biết 

rõ vị trí cùng phân

lượng của mình.

“Nàng nghĩ xem, sử quan 

sẽ viết thế nào về

nàng?”

“Thiếp?” Vấn đề này khiến 

nàng suy nghĩ mất một 

lúc.

“Đúng, nàng.” Hắn mỉm cười, 

nói. “Đổng Trầm Hương.”

Đôi tai trắng nhuận của 

nàng nóng lên, lắc lắc

đầu: “Thiếp chỉ là một 

nữ tử bé nhỏ chẳng

đáng được nhắc tới, sử 

quan sẽ không viết đến 

thiếp đâu.”

“Ta nói là sẽ, nàng 

có tin không?”

“Không tin.” Nàng lại lắc 

đầu.

“Nhất định sẽ.” Hắn cười 

nói.

Nàng lại không cảm thấy 

như vậy, nhưng cũng không 

phản bác hắn thêm nữa, 

chỉ hỏi: “Đến giang khẩu 

(cửa sông) rồi, chàng muốn 

đi đâu?”

“Nơi nào cũng muốn đi.”

“Muốn đi nhất là nơi 

nào?”

Hắn nghĩ một lúc, lắng 

nghe âm thanh nước chảy 

của sông Trầm Tinh, phân 

biệt vị trí, rồi đem 

cây gậy gỗ trong tay 

chỉ về phía Nam.

“Ở phía Nam, có một 

tòa thành, tên là Xích

Dương.”

Nàng đã được nghe nói 

đến tòa thành đó. “Nghe 

nói, nơi đó rất phồn 

thịnh.”

“Có tin tức truyền về, 

rằng nơi đó, có cháo 

ốc khô mỹ vị.”

“Chàng muốn ăn cháo ốc 

khô sao?”

“Là để nàng ăn.” Hắn 

xoay đầu, dùng đôi mắt

đã tiều tụy không còn 

thấy được sự vật nhìn

nàng. Tuy rằng thị lực 

đã không còn dùng được, 

nhưng hắn vẫn có thể 

cảm nhận được nàng, nhìn 

thấy hình dáng nàng trong 

lòng mình.

Hắn nhấc tay lên, nhè 

nhẹ miết lấy gương mặt

nàng, “Ta chỉ muốn tới 

nơi đó, xác minh thêm

tin tức, có phải là 

chính xác hay không?”

“Tin tức gì?”

“Kỳ thực, tin tức đó, 

cũng không quá quan trọng.” 

Hắn cười cười, chuẩn xác 

không chê vào đâu được, 

hôn trộm nàng một cái. 

“Chỉ cần có thể ở 

cùng một chỗ với nàng, 

cùng nhau thỏa ý du 

sơn ngoạn thủy, đã đủ 

rồi.”

Hắn cam giác gương mặt 

nhỏ nhẵn dưới lòng bàn 

tay mình ấm nóng, khẳng 

định là đã ngượng đến 

đỏ mặt lên rồi.

Quan Tĩnh đắc ý nở 

một nụ cười.

Nàng không những xấu hổ, 

còn quẫn, cố ý không 

để ý đến hắn, kéo 

kéo dây cương, quất roi 

lên con lừa già, bươc 

về phương Nam dưới nắng 

gió ấm áp của mùa 

xuân.

Con lừa già, tâm tính 

không được tốt lắm, hai

người cũng không vội vã, 

dù sao cũng là một

đường vừa đi vừa dừng 

lại, du sơn ngoạn thủy.

Cuộc hành trình về phương 

Nam này, để cho họ 

đi, đã đi mất hơn 

nửa năm. Suốt hành trình,

nàng vẫn như trước cẩn 

thận vì hắn dâng hương, 

đun thuốc nấu dược.

Hắn vốn đã luyện võ, 

sau khi nghỉ ngơi nửa

năm, thân thể cũng đã 

dần dần hồi phục.

Sau khi bị mù, đôi 

tai của hắn trở nên 

vô cùng tốt, thậm chí 

còn không cần cầm gậy 

gỗ để dò nữa, hắn 

cũng có thể tránh những 

đồ vật phía trước, thậm 

chí còn nhanh nhẹn hơn 

cả người bình thường.

Hai người họ cùng lắc 

lư lắc lư trên xe, 

trong suốt những ngày này, 

đi qua từng thôn làng,

từng tòa thành, hắn đối 

với mỗi địa phương đều 

vô cùng thân thuộc, song 

dù sao cũng là lần 

đầu tiếp xúc, khác hoàn 

toàn những gì viết trên 

quyển thư, cũng có chỗ 

hắn không nắm 

Chương 18

Năm sau, khi Xuân về 

hoa nở, Cổ Hân chết 

vì bệnh. Ba ngày sau 

Quan Tĩnh cùng chết.

Cổ Hân là vì kinh 

sợ mà chết, còn Quan 

Tĩnh lại là chết bắt 

đắc kỳ tử.

Tin tức này, gây chấn 

động đến hai bờ bên

sông Trầm Tinh, nhân dân 

Namquốc hỗn loạn, người dân 

Bắc quốc lại khui rượu 

chúc mừng.

Trong khoảng thời gian ngắn 

mất đi hai vị trọng 

thần, Hoàng đế trẻ tuổi 

không biết nên làm sao, 

liên tục suốt mấy ngày 

không hề lâm triều, may 

mà văn võ bá quan, 

nhất trí tiến cử văn 

sĩ Hàn Lương, Hoàng đế 

rất nhanh đã hạ thánh 

chỉ, phong Hàn Lương làm 

Trung đường.

Tất cả, nhanh chóng khôi 

phục về như cũ.

Nam quốc vần như trước 

có hai triều đình, minh 

triều đình ở trong hoàng 

cung, ám triều đình ở 

trong phủ Trung Đường, người 

đứng đầu, là Trung đường 

Hàn Lương.

Sau đó, trong lúc gió 

Xuân, Phượng thành tiến hành 

hai lễ tang, tiễn bước 

hai vị đại quan.

Tang lễ của Cổ Hân, 

tuy rằng được làm long

trọng, cổ xe ngựa trước 

cửa nhà lại lạnh lẽo

vô cùng.

Trái lại ba ngày sau, 

tang lễ của Quan Tĩnh,

lại cực kỳ giản lược, 

đúng như di ngôn của

hắn, hai ngọn nến trắng, 

một bộ tố y, hoa 

tươi không cần, mộc quan 

một bộ, không cần phải

có người điều khiển ca 

tụng công lao sự nghiệp 

to lớn, chỉ cần bốn 

võ tướng thân tín nâng 

quan là đủ.

Nhưng, quan tài vừa bước 

ra khỏi cửa, đã có

quan văn võ tướng cùng 

với đại đội quân sĩ

nước Nam một đường đi 

theo.

Trên đường, người người trang 

nghiêm.

Hàn Lương là chủ lễ 

tang, tuy rằng thân đã 

là Trung đường, nhưng hắn 

không hề cưỡi ngựa, mà 

từng bước từng bước, đem 

quan tài của Quan Tĩnh, 

tiễn ra ngoài thành, đi 

theo mãi cho đến nơi 

đặt mộ.

Ngày hôm đó, ánh mặt 

trời sáng lạn.

Phía đầu đạo quan, thương 

lữ gặp đội đưa tang, 

đều sẽ lui bước nhường 

đường.

Đội ngũ màu trắng, sau 

khi ra khỏi thành đi 

xa, nơi mai táng của 

hắn, được chọn ở phía 

Đông thành, là một nơi 

phong cảnh tươi đẹp, sau 

có núi Thương, trước có 

Thanh Khê, có thể xa 

xa là nhìn thấy được 

Phượng thành.

Đội ngũ đưa tang dài 

dằng dặc, kéo ra thật 

sự rất dài rất dài.

Những người quan sát ở 

bên đường, có người vẻ 

mặt đờ đẫn, có người 

trong lòng thống khoái, trong 

đám người đó, có một 

nữ tử nhỏ xinh đeo 

chiếc mũ có mạng che, 

cũng đang lẳng lặng đứng 

nhìn.

Nam nhân đứng ở phía 

sau nàng, nhẹ giọng hỏi: 

“Làm sao vậy?”

Nàng xoay người lại, nói 

với hắn: “Không có gì, 

chỉ là gặp đội ngũ 

đưa tang của Quan đại

nhân.”

“Vậy sao?” Nam nhân hạ 

mắt xuống. “Tang lễ này, 

có quá mức long trọng 

hay không?”

“Không hề, rất đơn giản.” 

Nàng nói. “Nhưng, những người 

đi theo quá nhiều, xem 

ra, chúng ta không đi 

qua được rồi, chi bằng 

đi đường vòng đi!”

“Cũng tốt.”

Nghe thấy lời nói chuyện 

của hai người, một người 

đứng bên trong lúc vô 

ý quay đầu lại, chỉ 

nhìn thấy tiểu nữ nhân, 

đang cẩn thận, đỡ lấy 

nam nhân xoay người. Nam 

nhân kia trong tay cầm 

một quải trượng, đang dò 

dò phía đằng trước mặt, 

những người xung quanh thấy 

thế mới biết, nam nhân 

đó là một kẻ mù,

nhanh chóng nhường đường, để 

hai người họ được đi 

qua.

Đợi cho hai người họ 

vừa đi, thừa ra hai 

chỗ trống, đã lập tức 

được những người thích xem

náo nhiệt xen vào.

Không có bất kỳ ai, 

chú ý hơn đến hành 

tung của đôi nam nữ 

đó.

Nữ nhân đỡ nam nhân, 

về tới trên chiếc xe

được kéo bởi con lừa 

già, con lừa già đang

tước cỏ, nữ tử cũng 

không thúc giục, để cho

nó chầm chậm nhai nuốt, 

tùy ý theo quyết định

ăn uống chậm rãi, mà 

muốn dừng hoặc muốn đi 

tiếp.

“Cỗ quan đó, thoạt nhìn 

có vẻ nặng quá. Bên

trong thực sự có thi 

thể sao?” Đợi cho con 

lừa già đã kéo xe, 

sau khi rời xa Phượng 

thành, nàng mới nhịn không 

được mà hiếu kỳ hỏi.

Hắn ngồi ở bên cạnh, 

gương mặt đầy vẻ tươi

cười trả lời: “Có chứ.”

“Ai?”

“Cổ Hân.”

Nàng hơi sửng sốt. “Thật 

sao?”

“Hàn Lương nói, Quan Tĩnh 

làm nhiều điều bất nghĩa, 

ác danh lan xa, sau 

khi chết rồi nhất định 

sẽ có người tới trộm 

mộ, trong quan tài nếu 

không có người, không có 

xương, e là sẽ khiến 

người ta nghi ngờ, dễ 

xảy ra chuyện.”

“Nhưng Cổ Hân không phải 

từ mấy ngày trước, đã 

đưa tang rồ sao?”

Nam nhân lại cười: “Cái 

tên Hàn Lương kia, bảo 

người ta đem lão đào 

lên, nói người này nghiệp 

chướng quá nặng, không đáng 

được kết cục tốt như 

thế. Có điều, lão chắc 

sẽ không ngờ tới được, 

là lại có nhiều người 

vì ác nhân mà tiễn 

đưa như vậy.”

“Chả trách, mặt hắn thối 

như thế.”

“Có rất nhiều người đưa 

tiễn như vậy, Cổ Hân

chắc là chết cũng nhắm 

được mắt rồi.”

“Chàng không phải ghét hắn 

nhất sao?”

“Cho nên, tương lai kẻ 

bị đào xác, là hắn, 

chứ không phải ta.”

Những lời này, làm cho 

nàng cười khẽ ra tiếng.

Bàn tay to của nam 

nhân sờ soạng, rốt cuộc

cũng nắm được tay nàng.

“Tiếng cười của nàng, thật 

dễ nghe.”

Yết hầu của nàng có 

chút co rút, trái tim 

nhỏ bé lại đau đớn, 

song một câu cũng không 

nói, chỉ ngược lại nắm 

lấy bàn tay gầy rộc 

của hắn, nắm đến rất 

chặt rất chặt.

Vì để viết bộ đại 

sách trị quốc kia, Quan 

Tĩnh cơ hồ như dốc 

hết cả tâm lực, những 

u hồn đòi mạng, dù 

là sau chuyện làm loạn 

của Cổ Hân, đã ít 

đi khá nhiều, nhưng vẫn 

không hoàn toàn tiêu tán.

Mỗi khi màn đêm buông 

xuống, vẫn có những kẻ 

cố chấp, đang khóc gào 

đòi mạng.

Mùa đông năm trước, hắn 

đã suýt nữa chết thật.

Trầm Hương đã dùng hết 

tâm lực, lấy hương làm 

dược, giữ lại mạng hắn, 

bảo vệ người của hắn, 

bổ thân cho hắn, chẳng 

dễ dàng gì, cũng hiệp 

trợ được hắn, thuận lợi 

viết xong quyển thư, lại 

thương nghị với Hàn Lương, 

dùng kế giả chết, để 

đổi trắng thay đen.

Mơ hồ bên trong, còn 

như nghe được, hắn đang 

cười nói, mưu kế này, 

trước đây đã có người 

từng dùng qua.

Một chiêu đó, lừa được 

người cũng lừa được quỷ.

Sau khi hắn vừa chết, 

đêm đó, những tiếng khóc 

đòi mạng kia, liền tan 

biến.

Suốt những ngày này, hắn 

rốt cuộc đã có thể

ngủ một giấc thật no, 

tinh thần cũng dần hồi

phục, lúc này mới khiến 

cho nàng luôn lo lắng

không thôi, thở ra được 

một hơi nhẹ nhõm.

Con lừa già chậm rãi 

bước đi, đến bên quan

đạo cạnh song Trầm Tinh, 

hướng về phía Tây mà 

đi.

Trong ngày xuân đẹp đẽ, 

sông Trầm Tinh ánh sáng 

chói mắt, đằng xa xa 

kia còn nhìn thấy được, 

có mấy chấm đen của 

thuyền đánh cá, nếu đến 

gần phía đằng trước hơn 

chút nữa, sẽ có thể 

nhìn thấy, bờ bên kia 

đã đang có người xây 

dựng đê phòng.

Công trình đó, là hắn 

mệnh lệnh cho người đi

làm, xem bộ dáng kia, 

đã hoàn thành vượt hơn

phân nửa.

Nam nhân này tâm hoài 

thiên hạ. (Trong lòng mang 

cả thiên hạ)

Hắn không chỉ viết về 

cách trị thế của Nam

quốc, cũng viết cả cách 

trị thế của Bắc quốc,

sau khi hoàn thành, toàn 

bộ đều giao cho Hàn

Lương đa mưu túc trí 

nhất, để hắn tiếp tục 

kế thừa di chí.

Nàng nắm lấy tay hắn, 

nhẹ nhàng nói: “Vừa rồi, 

thiếp ở trong tang lễ, 

nhìn thấy hoàng thượng đến 

đó, còn ban cho Quan 

Tĩnh cửu tích*.”

Cửu tích, vốn là chín 

loại ban thưởng cao nhất

của Hoàng thượng cho thần 

tử, là vinh dự vô

cùng.

*Bao gồm: Xa mã, quần 

áo, nhạc, chu hộ, nạp

bệ, dũng sĩ, búa rìu, 

cung tiễn, sưởng (rượu cúng 

thời xưa). Những lễ khí 

này thông thường chỉ có 

thiên tử mới được sử 

dụng, ý nghĩa của hình 

thức ban thưởng lớn hơn 

rất nhiều với giá trị 

món đồ.

“Cửu tích?” Hắn cong khóa 

miệng, hứng thú dạt dào 

cười: “Trước đây Nam quốc, 

thần tử duy nhất được 

nhận cửu tích, cuối cùng 

đã giết vua soái vị!”

Con mắt đen thẫm của 

nàng khẽ kinh ngạc mà

chớp: “Đó không phải là 

mục tiêu vốn dĩ của

chàng sao?”

“Đó là ý tứ của 

đám Hàn Lương, chứ không

phải của ta.” Lời nói 

của hắn thản nhiên, nói

cho nàng: “Ta, không có 

tâm xưng đế.”

“Cho dù mắt chàng không 

bị mù sao?”

“Đúng.” Hắn thản nhiên cong 

khóe miệng, cười đến vô 

cùng nhẹ nhàng. “Ta ngay 

từ lúc đầu, đã chỉ 

thị Hàn Lương, đem ác 

danh của ta truyền bá 

khắp thiên hạ.”

“Vì sao chứ?”

“Bách tính thiên hạ, luôn 

cần có người để cho

họ hận, cho họ nguyền 

rủa, để họ có chung

cùng một mối thù, có 

cùng một mục tiêu, mới

có thể hưng gia hưng 

quốc.”

Nàng ngạc nhiên hỏi lại: 

“Chàng đến thanh danh của 

chính mình cũng đem gán 

lên sao?”

“Thanh danh?” Hắn cười khẽ: 

“Ta chưa bao giờ để 

ý tới thứ đó.”

Đúng vậy, hắn trước giờ 

chưa từng để ý.

Hắn để cho chính mình 

trở thành kẻ vạn ác

không tha, để cứu vớt 

vạn dân khắp thiên hạ.

“Chàng nghĩ, sử quan sẽ 

viết thế nào về chàng?” 

Nàng tò mò hỏi lại.

Hắn nghĩ cũng không nghĩ, 

đã trả lời nàng. “Năng 

thần trị thế, gian hùng 

loạn thế.”

Trên khóe môi hồng nhuận, 

cong lên thành một nụ 

cười mỉm.

Nam nhân này, thực biết 

rõ vị trí cùng phân

lượng của mình.

“Nàng nghĩ xem, sử quan 

sẽ viết thế nào về

nàng?”

“Thiếp?” Vấn đề này khiến 

nàng suy nghĩ mất một 

lúc.

“Đúng, nàng.” Hắn mỉm cười, 

nói. “Đổng Trầm Hương.”

Đôi tai trắng nhuận của 

nàng nóng lên, lắc lắc

đầu: “Thiếp chỉ là một 

nữ tử bé nhỏ chẳng

đáng được nhắc tới, sử 

quan sẽ không viết đến 

thiếp đâu.”

“Ta nói là sẽ, nàng 

có tin không?”

“Không tin.” Nàng lại lắc 

đầu.

“Nhất định sẽ.” Hắn cười 

nói.

Nàng lại không cảm thấy 

như vậy, nhưng cũng không 

phản bác hắn thêm nữa, 

chỉ hỏi: “Đến giang khẩu 

(cửa sông) rồi, chàng muốn 

đi đâu?”

“Nơi nào cũng muốn đi.”

“Muốn đi nhất là nơi 

nào?”

Hắn nghĩ một lúc, lắng 

nghe âm thanh nước chảy 

của sông Trầm Tinh, phân 

biệt vị trí, rồi đem 

cây gậy gỗ trong tay 

chỉ về phía Nam.

“Ở phía Nam, có một 

tòa thành, tên là Xích

Dương.”

Nàng đã được nghe nói 

đến tòa thành đó. “Nghe 

nói, nơi đó rất phồn 

thịnh.”

“Có tin tức truyền về, 

rằng nơi đó, có cháo 

ốc khô mỹ vị.”

“Chàng muốn ăn cháo ốc 

khô sao?”

“Là để nàng ăn.” Hắn 

xoay đầu, dùng đôi mắt

đã tiều tụy không còn 

thấy được sự vật nhìn

nàng. Tuy rằng thị lực 

đã không còn dùng được, 

nhưng hắn vẫn có thể 

cảm nhận được nàng, nhìn 

thấy hình dáng nàng trong 

lòng mình.

Hắn nhấc tay lên, nhè 

nhẹ miết lấy gương mặt

nàng, “Ta chỉ muốn tới 

nơi đó, xác minh thêm

tin tức, có phải là 

chính xác hay không?”

“Tin tức gì?”

“Kỳ thực, tin tức đó, 

cũng không quá quan trọng.” 

Hắn cười cười, chuẩn xác 

không chê vào đâu được, 

hôn trộm nàng một cái. 

“Chỉ cần có thể ở 

cùng một chỗ với nàng, 

cùng nhau thỏa ý du 

sơn ngoạn thủy, đã đủ 

rồi.”

Hắn cam giác gương mặt 

nhỏ nhẵn dưới lòng bàn 

tay mình ấm nóng, khẳng 

định là đã ngượng đến 

đỏ mặt lên rồi.

Quan Tĩnh đắc ý nở 

một nụ cười.

Nàng không những xấu hổ, 

còn quẫn, cố ý không 

để ý đến hắn, kéo 

kéo dây cương, quất roi 

lên con lừa già, bươc 

về phương Nam dưới nắng 

gió ấm áp của mùa 

xuân.

Con lừa già, tâm tính 

không được tốt lắm, hai

người cũng không vội vã, 

dù sao cũng là một

đường vừa đi vừa dừng 

lại, du sơn ngoạn thủy.

Cuộc hành trình về phương 

Nam này, để cho họ 

đi, đã đi mất hơn 

nửa năm. Suốt hành trình,

nàng vẫn như trước cẩn 

thận vì hắn dâng hương, 

đun thuốc nấu dược.

Hắn vốn đã luyện võ, 

sau khi nghỉ ngơi nửa

năm, thân thể cũng đã 

dần dần hồi phục.

Sau khi bị mù, đôi 

tai của hắn trở nên 

vô cùng tốt, thậm chí 

còn không cần cầm gậy 

gỗ để dò nữa, hắn 

cũng có thể tránh những 

đồ vật phía trước, thậm 

chí còn nhanh nhẹn hơn 

cả người bình thường.

Hai người họ cùng lắc 

lư lắc lư trên xe, 

trong suốt những ngày này, 

đi qua từng thôn làng,

từng tòa thành, hắn đối 

với mỗi địa phương đều 

vô cùng thân thuộc, song 

dù sao cũng là lần 

đầu tiếp xúc, khác hoàn 

toàn những gì viết trên 

quyển thư, cũng có chỗ 

hắn không nắm rõ.

Nàng làm mắt của hắn, 

chậm rãi nói với hắn,

về những chỗ không giống 

kia.

Nàng cũng nói với hắn, 

những sơn quang thủy sắc, 

phong cảnh miêu tả thanh 

lệ, đủ các phong tục 

dân tộc, dùng giọng nói 

dịu dàng hắn thích nghe 

nhất, để nói tất cả 

cho hắn nghe.

Một ngày nọ, họ ở 

trên đường, đột nhiên nghe

thấy có đứa trẻ đang 

hát một bài đồng dao.

Lúc bắt đầu, còn nghe 

không được rõ lắm, nhưng, 

khi xe lừa càng lúc 

càng đến gần thôn, những 

từ ngữ kia trở nên 

càng lúc càng rõ ràng.

Giữa loạn thế, có ác 

quỷ,

Hiệp thiên tử, lệnh thiên 

hạ (ép buộc thiên tử,

ra lệnh cho thiên hạ)

Ác quỷ mắt xanh, tham 

lam còn hơn ác thú,

Mỗi ngày ăn một thành, 

mỗi thành sáu nghìn bảy 

trăm chín mươi ba người.

Ác quỷ phun lửa, nướng 

thịt người mà nuốt,

Người người than khóc, ác 

quỷ vô lệ,

Hồn hồn than khóc, ác 

quỷ vô lệ.

Có nữ thần, dung mạo 

tuyệt mỹ,

Dùng hương tiên, trị ác 

quỷ,

Ác quỷ mũi to, to 

hơ cả ca sấu,

Mỗi ngày ngửi một lư, 

một lư chín nghin chín

trăm chín mươi chín hương.

Bên trong giấu độc, ác 

quỷ đầu vỡ nát,

Người người ăn mừng, ác 

quỷ không còn,

Người người thương xót, nữ 

thần không còn.

Những ngày gần đây, hắn 

đôi lúc sẽ nghe thấy

bài đồng dao này, còn 

có thể thích ý bắt 

chéo chân, lặp đi lặp 

lại giai điệu trong miệng, 

vui vẻ không ngừng.

Chương 18

Năm sau, khi Xuân về 

hoa nở, Cổ Hân chết 

vì bệnh. Ba ngày sau 

Quan Tĩnh cùng chết.

Cổ Hân là vì kinh 

sợ mà chết, còn Quan 

Tĩnh lại là chết bắt 

đắc kỳ tử.

Tin tức này, gây chấn 

động đến hai bờ bên

sông Trầm Tinh, nhân dân 

Namquốc hỗn loạn, người dân 

Bắc quốc lại khui rượu 

chúc mừng.

Trong khoảng thời gian ngắn 

mất đi hai vị trọng 

thần, Hoàng đế trẻ tuổi 

không biết nên làm sao, 

liên tục suốt mấy ngày 

không hề lâm triều, may 

mà văn võ bá quan, 

nhất trí tiến cử văn 

sĩ Hàn Lương, Hoàng đế 

rất nhanh đã hạ thánh 

chỉ, phong Hàn Lương làm 

Trung đường.

Tất cả, nhanh chóng khôi 

phục về như cũ.

Nam quốc vần như trước 

có hai triều đình, minh 

triều đình ở trong hoàng 

cung, ám triều đình ở 

trong phủ Trung Đường, người 

đứng đầu, là Trung đường 

Hàn Lương.

Sau đó, trong lúc gió 

Xuân, Phượng thành tiến hành 

hai lễ tang, tiễn bước 

hai vị đại quan.

Tang lễ của Cổ Hân, 

tuy rằng được làm long

trọng, cổ xe ngựa trước 

cửa nhà lại lạnh lẽo

vô cùng.

Trái lại ba ngày sau, 

tang lễ của Quan Tĩnh,

lại cực kỳ giản lược, 

đúng như di ngôn của

hắn, hai ngọn nến trắng, 

một bộ tố y, hoa 

tươi không cần, mộc quan 

một bộ, không cần phải

có người điều khiển ca 

tụng công lao sự nghiệp 

to lớn, chỉ cần bốn 

võ tướng thân tín nâng 

quan là đủ.

Nhưng, quan tài vừa bước 

ra khỏi cửa, đã có

quan văn võ tướng cùng 

với đại đội quân sĩ

nước Nam một đường đi 

theo.

Trên đường, người người trang 

nghiêm.

Hàn Lương là chủ lễ 

tang, tuy rằng thân đã 

là Trung đường, nhưng hắn 

không hề cưỡi ngựa, mà 

từng bước từng bước, đem 

quan tài của Quan Tĩnh, 

tiễn ra ngoài thành, đi 

theo mãi cho đến nơi 

đặt mộ.

Ngày hôm đó, ánh mặt 

trời sáng lạn.

Phía đầu đạo quan, thương 

lữ gặp đội đưa tang, 

đều sẽ lui bước nhường 

đường.

Đội ngũ màu trắng, sau 

khi ra khỏi thành đi 

xa, nơi mai táng của 

hắn, được chọn ở phía 

Đông thành, là một nơi 

phong cảnh tươi đẹp, sau 

có núi Thương, trước có 

Thanh Khê, có thể xa 

xa là nhìn thấy được 

Phượng thành.

Đội ngũ đưa tang dài 

dằng dặc, kéo ra thật 

sự rất dài rất dài.

Những người quan sát ở 

bên đường, có người vẻ 

mặt đờ đẫn, có người 

trong lòng thống khoái, trong 

đám người đó, có một 

nữ tử nhỏ xinh đeo 

chiếc mũ có mạng che, 

cũng đang lẳng lặng đứng 

nhìn.

Nam nhân đứng ở phía 

sau nàng, nhẹ giọng hỏi: 

“Làm sao vậy?”

Nàng xoay người lại, nói 

với hắn: “Không có gì, 

chỉ là gặp đội ngũ 

đưa tang của Quan đại

nhân.”

“Vậy sao?” Nam nhân hạ 

mắt xuống. “Tang lễ này, 

có quá mức long trọng 

hay không?”

“Không hề, rất đơn giản.” 

Nàng nói. “Nhưng, những người 

đi theo quá nhiều, xem 

ra, chúng ta không đi 

qua được rồi, chi bằng 

đi đường vòng đi!”

“Cũng tốt.”

Nghe thấy lời nói chuyện 

của hai người, một người 

đứng bên trong lúc vô 

ý quay đầu lại, chỉ 

nhìn thấy tiểu nữ nhân, 

đang cẩn thận, đỡ lấy 

nam nhân xoay người. Nam 

nhân kia trong tay cầm 

một quải trượng, đang dò 

dò phía đằng trước mặt, 

những người xung quanh thấy 

thế mới biết, nam nhân 

đó là một kẻ mù,

nhanh chóng nhường đường, để 

hai người họ được đi 

qua.

Đợi cho hai người họ 

vừa đi, thừa ra hai 

chỗ trống, đã lập tức 

được những người thích xem

náo nhiệt xen vào.

Không có bất kỳ ai, 

chú ý hơn đến hành 

tung của đôi nam nữ 

đó.

Nữ nhân đỡ nam nhân, 

về tới trên chiếc xe

được kéo bởi con lừa 

già, con lừa già đang

tước cỏ, nữ tử cũng 

không thúc giục, để cho

nó chầm chậm nhai nuốt, 

tùy ý theo quyết định

ăn uống chậm rãi, mà 

muốn dừng hoặc muốn đi 

tiếp.

“Cỗ quan đó, thoạt nhìn 

có vẻ nặng quá. Bên

trong thực sự có thi 

thể sao?” Đợi cho con 

lừa già đã kéo xe, 

sau khi rời xa Phượng 

thành, nàng mới nhịn không 

được mà hiếu kỳ hỏi.

Hắn ngồi ở bên cạnh, 

gương mặt đầy vẻ tươi

cười trả lời: “Có chứ.”

“Ai?”

“Cổ Hân.”

Nàng hơi sửng sốt. “Thật 

sao?”

“Hàn Lương nói, Quan Tĩnh 

làm nhiều điều bất nghĩa, 

ác danh lan xa, sau 

khi chết rồi nhất định 

sẽ có người tới trộm 

mộ, trong quan tài nếu 

không có người, không có 

xương, e là sẽ khiến 

người ta nghi ngờ, dễ 

xảy ra chuyện.”

“Nhưng Cổ Hân không phải 

từ mấy ngày trước, đã 

đưa tang rồ sao?”

Nam nhân lại cười: “Cái 

tên Hàn Lương kia, bảo 

người ta đem lão đào 

lên, nói người này nghiệp 

chướng quá nặng, không đáng 

được kết cục tốt như 

thế. Có điều, lão chắc 

sẽ không ngờ tới được, 

là lại có nhiều người 

vì ác nhân mà tiễn 

đưa như vậy.”

“Chả trách, mặt hắn thối 

như thế.”

“Có rất nhiều người đưa 

tiễn như vậy, Cổ Hân

chắc là chết cũng nhắm 

được mắt rồi.”

“Chàng không phải ghét hắn 

nhất sao?”

“Cho nên, tương lai kẻ 

bị đào xác, là hắn, 

chứ không phải ta.”

Những lời này, làm cho 

nàng cười khẽ ra tiếng.

Bàn tay to của nam 

nhân sờ soạng, rốt cuộc

cũng nắm được tay nàng.

“Tiếng cười của nàng, thật 

dễ nghe.”

Yết hầu của nàng có 

chút co rút, trái tim 

nhỏ bé lại đau đớn, 

song một câu cũng không 

nói, chỉ ngược lại nắm 

lấy bàn tay gầy rộc 

của hắn, nắm đến rất 

chặt rất chặt.

Vì để viết bộ đại 

sách trị quốc kia, Quan 

Tĩnh cơ hồ như dốc 

hết cả tâm lực, những 

u hồn đòi mạng, dù 

là sau chuyện làm loạn 

của Cổ Hân, đã ít 

đi khá nhiều, nhưng vẫn 

không hoàn toàn tiêu tán.

Mỗi khi màn đêm buông 

xuống, vẫn có những kẻ 

cố chấp, đang khóc gào 

đòi mạng.

Mùa đông năm trước, hắn 

đã suýt nữa chết thật.

Trầm Hương đã dùng hết 

tâm lực, lấy hương làm 

dược, giữ lại mạng hắn, 

bảo vệ người của hắn, 

bổ thân cho hắn, chẳng 

dễ dàng gì, cũng hiệp 

trợ được hắn, thuận lợi 

viết xong quyển thư, lại 

thương nghị với Hàn Lương, 

dùng kế giả chết, để 

đổi trắng thay đen.

Mơ hồ bên trong, còn 

như nghe được, hắn đang 

cười nói, mưu kế này, 

trước đây đã có người 

từng dùng qua.

Một chiêu đó, lừa được 

người cũng lừa được quỷ.

Sau khi hắn vừa chết, 

đêm đó, những tiếng khóc 

đòi mạng kia, liền tan 

biến.

Suốt những ngày này, hắn 

rốt cuộc đã có thể

ngủ một giấc thật no, 

tinh thần cũng dần hồi

phục, lúc này mới khiến 

cho nàng luôn lo lắng

không thôi, thở ra được 

một hơi nhẹ nhõm.

Con lừa già chậm rãi 

bước đi, đến bên quan

đạo cạnh song Trầm Tinh, 

hướng về phía Tây mà 

đi.

Trong ngày xuân đẹp đẽ, 

sông Trầm Tinh ánh sáng 

chói mắt, đằng xa xa 

kia còn nhìn thấy được, 

có mấy chấm đen của 

thuyền đánh cá, nếu đến 

gần phía đằng trước hơn 

chút nữa, sẽ có thể 

nhìn thấy, bờ bên kia 

đã đang có người xây 

dựng đê phòng.

Công trình đó, là hắn 

mệnh lệnh cho người đi

làm, xem bộ dáng kia, 

đã hoàn thành vượt hơn

phân nửa.

Nam nhân này tâm hoài 

thiên hạ. (Trong lòng mang 

cả thiên hạ)

Hắn không chỉ viết về 

cách trị thế của Nam

quốc, cũng viết cả cách 

trị thế của Bắc quốc,

sau khi hoàn thành, toàn 

bộ đều giao cho Hàn

Lương đa mưu túc trí 

nhất, để hắn tiếp tục 

kế thừa di chí.

Nàng nắm lấy tay hắn, 

nhẹ nhàng nói: “Vừa rồi, 

thiếp ở trong tang lễ, 

nhìn thấy hoàng thượng đến 

đó, còn ban cho Quan 

Tĩnh cửu tích*.”

Cửu tích, vốn là chín 

loại ban thưởng cao nhất

của Hoàng thượng cho thần 

tử, là vinh dự vô

cùng.

*Bao gồm: Xa mã, quần 

áo, nhạc, chu hộ, nạp

bệ, dũng sĩ, búa rìu, 

cung tiễn, sưởng (rượu cúng 

thời xưa). Những lễ khí 

này thông thường chỉ có 

thiên tử mới được sử 

dụng, ý nghĩa của hình 

thức ban thưởng lớn hơn 

rất nhiều với giá trị 

món đồ.

“Cửu tích?” Hắn cong khóa 

miệng, hứng thú dạt dào 

cười: “Trước đây Nam quốc, 

thần tử duy nhất được 

nhận cửu tích, cuối cùng 

đã giết vua soái vị!”

Con mắt đen thẫm của 

nàng khẽ kinh ngạc mà

chớp: “Đó không phải là 

mục tiêu vốn dĩ của

chàng sao?”

“Đó là ý tứ của 

đám Hàn Lương, chứ không

phải của ta.” Lời nói 

của hắn thản nhiên, nói

cho nàng: “Ta, không có 

tâm xưng đế.”

“Cho dù mắt chàng không 

bị mù sao?”

“Đúng.” Hắn thản nhiên cong 

khóe miệng, cười đến vô 

cùng nhẹ nhàng. “Ta ngay 

từ lúc đầu, đã chỉ 

thị Hàn Lương, đem ác 

danh của ta truyền bá 

khắp thiên hạ.”

“Vì sao chứ?”

“Bách tính thiên hạ, luôn 

cần có người để cho

họ hận, cho họ nguyền 

rủa, để họ có chung

cùng một mối thù, có 

cùng một mục tiêu, mới

có thể hưng gia hưng 

quốc.”

Nàng ngạc nhiên hỏi lại: 

“Chàng đến thanh danh của 

chính mình cũng đem gán 

lên sao?”

“Thanh danh?” Hắn cười khẽ: 

“Ta chưa bao giờ để 

ý tới thứ đó.”

Đúng vậy, hắn trước giờ 

chưa từng để ý.

Hắn để cho chính mình 

trở thành kẻ vạn ác

không tha, để cứu vớt 

vạn dân khắp thiên hạ.

“Chàng nghĩ, sử quan sẽ 

viết thế nào về chàng?” 

Nàng tò mò hỏi lại.

Hắn nghĩ cũng không nghĩ, 

đã trả lời nàng. “Năng 

thần trị thế, gian hùng 

loạn thế.”

Trên khóe môi hồng nhuận, 

cong lên thành một nụ 

cười mỉm.

Nam nhân này, thực biết 

rõ vị trí cùng phân

lượng của mình.

“Nàng nghĩ xem, sử quan 

sẽ viết thế nào về

nàng?”

“Thiếp?” Vấn đề này khiến 

nàng suy nghĩ mất một 

lúc.

“Đúng, nàng.” Hắn mỉm cười, 

nói. “Đổng Trầm Hương.”

Đôi tai trắng nhuận của 

nàng nóng lên, lắc lắc

đầu: “Thiếp chỉ là một 

nữ tử bé nhỏ chẳng

đáng được nhắc tới, sử 

quan sẽ không viết đến 

thiếp đâu.”

“Ta nói là sẽ, nàng 

có tin không?”

“Không tin.” Nàng lại lắc 

đầu.

“Nhất định sẽ.” Hắn cười 

nói.

Nàng lại không cảm thấy 

như vậy, nhưng cũng không 

phản bác hắn thêm nữa, 

chỉ hỏi: “Đến giang khẩu 

(cửa sông) rồi, chàng muốn 

đi đâu?”

“Nơi nào cũng muốn đi.”

“Muốn đi nhất là nơi 

nào?”

Hắn nghĩ một lúc, lắng 

nghe âm thanh nước chảy 

của sông Trầm Tinh, phân 

biệt vị trí, rồi đem 

cây gậy gỗ trong tay 

chỉ về phía Nam.

“Ở phía Nam, có một 

tòa thành, tên là Xích

Dương.”

Nàng đã được nghe nói 

đến tòa thành đó. “Nghe 

nói, nơi đó rất phồn 

thịnh.”

“Có tin tức truyền về, 

rằng nơi đó, có cháo 

ốc khô mỹ vị.”

“Chàng muốn ăn cháo ốc 

khô sao?”

“Là để nàng ăn.” Hắn 

xoay đầu, dùng đôi mắt

đã tiều tụy không còn 

thấy được sự vật nhìn

nàng. Tuy rằng thị lực 

đã không còn dùng được, 

nhưng hắn vẫn có thể 

cảm nhận được nàng, nhìn 

thấy hình dáng nàng trong 

lòng mình.

Hắn nhấc tay lên, nhè 

nhẹ miết lấy gương mặt

nàng, “Ta chỉ muốn tới 

nơi đó, xác minh thêm

tin tức, có phải là 

chính xác hay không?”

“Tin tức gì?”

“Kỳ thực, tin tức đó, 

cũng không quá quan trọng.” 

Hắn cười cười, chuẩn xác 

không chê vào đâu được, 

hôn trộm nàng một cái. 

“Chỉ cần có thể ở 

cùng một chỗ với nàng, 

cùng nhau thỏa ý du 

sơn ngoạn thủy, đã đủ 

rồi.”

Hắn cam giác gương mặt 

nhỏ nhẵn dưới lòng bàn 

tay mình ấm nóng, khẳng 

định là đã ngượng đến 

đỏ mặt lên rồi.

Quan Tĩnh đắc ý nở 

một nụ cười.

Nàng không những xấu hổ, 

còn quẫn, cố ý không 

để ý đến hắn, kéo 

kéo dây cương, quất roi 

lên con lừa già, bươc 

về phương Nam dưới nắng 

gió ấm áp của mùa 

xuân.

Con lừa già, tâm tính 

không được tốt lắm, hai

người cũng không vội vã, 

dù sao cũng là một

đường vừa đi vừa dừng 

lại, du sơn ngoạn thủy.

Cuộc hành trình về phương 

Nam này, để cho họ 

đi, đã đi mất hơn 

nửa năm. Suốt hành trình,

nàng vẫn như trước cẩn 

thận vì hắn dâng hương, 

đun thuốc nấu dược.

Hắn vốn đã luyện võ, 

sau khi nghỉ ngơi nửa

năm, thân thể cũng đã 

dần dần hồi phục.

Sau khi bị mù, đôi 

tai của hắn trở nên 

vô cùng tốt, thậm chí 

còn không cần cầm gậy 

gỗ để dò nữa, hắn 

cũng có thể tránh những 

đồ vật phía trước, thậm 

chí còn nhanh nhẹn hơn 

cả người bình thường.

Hai người họ cùng lắc 

lư lắc lư trên xe, 

trong suốt những ngày này, 

đi qua từng thôn làng,

từng tòa thành, hắn đối 

với mỗi địa phương đều 

vô cùng thân thuộc, song 

dù sao cũng là lần 

đầu tiếp xúc, khác hoàn 

toàn những gì viết trên 

quyển thư, cũng có chỗ 

hắn không nắm rõ.

Nàng làm mắt của hắn, 

chậm rãi nói với hắn,

về những chỗ không giống 

kia.

Nàng cũng nói với hắn, 

những sơn quang thủy sắc, 

phong cảnh miêu tả thanh 

lệ, đủ các phong tục 

dân tộc, dùng giọng nói 

dịu dàng hắn thích nghe 

nhất, để nói tất cả 

cho hắn nghe.

Một ngày nọ, họ ở 

trên đường, đột nhiên nghe

thấy có đứa trẻ đang 

hát một bài đồng dao.

Lúc bắt đầu, còn nghe 

không được rõ lắm, nhưng, 

khi xe lừa càng lúc 

càng đến gần thôn, những 

từ ngữ kia trở nên 

càng lúc càng rõ ràng.

Giữa loạn thế, có ác 

quỷ,

Hiệp thiên tử, lệnh thiên 

hạ (ép buộc thiên tử,

ra lệnh cho thiên hạ)

Ác quỷ mắt xanh, tham 

lam còn hơn ác thú,

Mỗi ngày ăn một thành, 

mỗi thành sáu nghìn bảy 

trăm chín mươi ba người.

Ác quỷ phun lửa, nướng 

thịt người mà nuốt,

Người người than khóc, ác 

quỷ vô lệ,

Hồn hồn than khóc, ác 

quỷ vô lệ.

Có nữ thần, dung mạo 

tuyệt mỹ,

Dùng hương tiên, trị ác 

quỷ,

Ác quỷ mũi to, to 

hơ cả ca sấu,

Mỗi ngày ngửi một lư, 

một lư chín nghin chín

trăm chín mươi chín hương.

Bên trong giấu độc, ác 

quỷ đầu vỡ nát,

Người người ăn mừng, ác 

quỷ không còn,

Người người thương xót, nữ 

thần không còn.

Những ngày gần đây, hắn 

đôi lúc sẽ nghe thấy

bài đồng dao này, còn 

có thể thích ý bắt 

chéo chân, lặp đi lặp 

lại giai điệu trong miệng, 

vui vẻ không ngừng.

Bỗng dưng, Trầm Hương đang 

đánh xe, dừng xe lừa 

lại để hỏi.

“Vị tiểu đệ này, xin 

hỏi, Xích Dương thành đi

như thế nào?”

Đứa bé đang hát đầu 

tóc rối bù, chỉ dùng 

dây da túm lêm hai 

túm, tóc ngắn dựng ngược 

lên trời, vừa quơ nhánh 

cỏ, vừa ngâm nga ca 

dao.

Nghe thấy âm thanh hỏi 

đường, nó ngừng điệu hát, 

quay đầu lại nhìn, chớp 

mắt đôi mắt mở lớn, 

trợn lớn vô cùng, cái 

miệng cũng mở to đến 

không ngậm lại được.

Ngồi trên chiếc xe lừa 

đang lắc lư trước mắt

này, là lần đầu tiên 

nó nhìn thấy, người nam

nhân đẹp đến thế, cũng 

là người nữ nhân đẹp

đến thế.

“Tiểu đệ?” Nàng lộ ra 

nụ cười nhẹ, hỏi lại 

lần nữa “Ngươi có biết 

Xích Dương thành đi như

thế nào không?”

Đứa bé hồi phục lại 

thần hồn, vươn ngón tay

ngắn ngắn, hướng về lối 

rẽ ở bên trái chỉ, 

“Cô nương, người đi theo 

hướng đó, đi qua núi 

là đến.”

Nghe thanh âm non nớt 

này, nam nhân có bộ

dáng đẹp vô cùng kia, 

quay đầu lại nhìn về

phía nó.

“Tiểu đệ, ngươi vừa ca 

gì đấy?”

“Là ác quỷ dao.”

“Oh?” Hắn buồn cười hỏi. 

“Cái gì gọi là ác 

quỷ dao?”

Bị hỏi điều này, đứa 

bé hứng trí lên, dùng 

sức chớp đôi mắt to. 

“Aiya ~ ngươi thế nào 

mà đến ác quỷ dao 

cũng không biết thế? Thôn 

của chúng ta từ đầu 

đến cuối thôn, cho dù 

là đứa bé hai tuổi 

của Thôi gia, cùng bà 

cố nội tám mươi bảy 

tuổi của Tiết gia, bọn 

họ cũng đều biết hát 

đấy!”

“Là ác quỷ như thế 

nào?”

Chương 18

Năm sau, khi Xuân về 

hoa nở, Cổ Hân chết 

vì bệnh. Ba ngày sau 

Quan Tĩnh cùng chết.

Cổ Hân là vì kinh 

sợ mà chết, còn Quan 

Tĩnh lại là chết bắt 

đắc kỳ tử.

Tin tức này, gây chấn 

động đến hai bờ bên

sông Trầm Tinh, nhân dân 

Namquốc hỗn loạn, người dân 

Bắc quốc lại khui rượu 

chúc mừng.

Trong khoảng thời gian ngắn 

mất đi hai vị trọng 

thần, Hoàng đế trẻ tuổi 

không biết nên làm sao, 

liên tục suốt mấy ngày 

không hề lâm triều, may 

mà văn võ bá quan, 

nhất trí tiến cử văn 

sĩ Hàn Lương, Hoàng đế 

rất nhanh đã hạ thánh 

chỉ, phong Hàn Lương làm 

Trung đường.

Tất cả, nhanh chóng khôi 

phục về như cũ.

Nam quốc vần như trước 

có hai triều đình, minh 

triều đình ở trong hoàng 

cung, ám triều đình ở 

trong phủ Trung Đường, người 

đứng đầu, là Trung đường 

Hàn Lương.

Sau đó, trong lúc gió 

Xuân, Phượng thành tiến hành 

hai lễ tang, tiễn bước 

hai vị đại quan.

Tang lễ của Cổ Hân, 

tuy rằng được làm long

trọng, cổ xe ngựa trước 

cửa nhà lại lạnh lẽo

vô cùng.

Trái lại ba ngày sau, 

tang lễ của Quan Tĩnh,

lại cực kỳ giản lược, 

đúng như di ngôn của

hắn, hai ngọn nến trắng, 

một bộ tố y, hoa 

tươi không cần, mộc quan 

một bộ, không cần phải

có người điều khiển ca 

tụng công lao sự nghiệp 

to lớn, chỉ cần bốn 

võ tướng thân tín nâng 

quan là đủ.

Nhưng, quan tài vừa bước 

ra khỏi cửa, đã có

quan văn võ tướng cùng 

với đại đội quân sĩ

nước Nam một đường đi 

theo.

Trên đường, người người trang 

nghiêm.

Hàn Lương là chủ lễ 

tang, tuy rằng thân đã 

là Trung đường, nhưng hắn 

không hề cưỡi ngựa, mà 

từng bước từng bước, đem 

quan tài của Quan Tĩnh, 

tiễn ra ngoài thành, đi 

theo mãi cho đến nơi 

đặt mộ.

Ngày hôm đó, ánh mặt 

trời sáng lạn.

Phía đầu đạo quan, thương 

lữ gặp đội đưa tang, 

đều sẽ lui bước nhường 

đường.

Đội ngũ màu trắng, sau 

khi ra khỏi thành đi 

xa, nơi mai táng của 

hắn, được chọn ở phía 

Đông thành, là một nơi 

phong cảnh tươi đẹp, sau 

có núi Thương, trước có 

Thanh Khê, có thể xa 

xa là nhìn thấy được 

Phượng thành.

Đội ngũ đưa tang dài 

dằng dặc, kéo ra thật 

sự rất dài rất dài.

Những người quan sát ở 

bên đường, có người vẻ 

mặt đờ đẫn, có người 

trong lòng thống khoái, trong 

đám người đó, có một 

nữ tử nhỏ xinh đeo 

chiếc mũ có mạng che, 

cũng đang lẳng lặng đứng 

nhìn.

Nam nhân đứng ở phía 

sau nàng, nhẹ giọng hỏi: 

“Làm sao vậy?”

Nàng xoay người lại, nói 

với hắn: “Không có gì, 

chỉ là gặp đội ngũ 

đưa tang của Quan đại

nhân.”

“Vậy sao?” Nam nhân hạ 

mắt xuống. “Tang lễ này, 

có quá mức long trọng 

hay không?”

“Không hề, rất đơn giản.” 

Nàng nói. “Nhưng, những người 

đi theo quá nhiều, xem 

ra, chúng ta không đi 

qua được rồi, chi bằng 

đi đường vòng đi!”

“Cũng tốt.”

Nghe thấy lời nói chuyện 

của hai người, một người 

đứng bên trong lúc vô 

ý quay đầu lại, chỉ 

nhìn thấy tiểu nữ nhân, 

đang cẩn thận, đỡ lấy 

nam nhân xoay người. Nam 

nhân kia trong tay cầm 

một quải trượng, đang dò 

dò phía đằng trước mặt, 

những người xung quanh thấy 

thế mới biết, nam nhân 

đó là một kẻ mù,

nhanh chóng nhường đường, để 

hai người họ được đi 

qua.

Đợi cho hai người họ 

vừa đi, thừa ra hai 

chỗ trống, đã lập tức 

được những người thích xem

náo nhiệt xen vào.

Không có bất kỳ ai, 

chú ý hơn đến hành 

tung của đôi nam nữ 

đó.

Nữ nhân đỡ nam nhân, 

về tới trên chiếc xe

được kéo bởi con lừa 

già, con lừa già đang

tước cỏ, nữ tử cũng 

không thúc giục, để cho

nó chầm chậm nhai nuốt, 

tùy ý theo quyết định

ăn uống chậm rãi, mà 

muốn dừng hoặc muốn đi 

tiếp.

“Cỗ quan đó, thoạt nhìn 

có vẻ nặng quá. Bên

trong thực sự có thi 

thể sao?” Đợi cho con 

lừa già đã kéo xe, 

sau khi rời xa Phượng 

thành, nàng mới nhịn không 

được mà hiếu kỳ hỏi.

Hắn ngồi ở bên cạnh, 

gương mặt đầy vẻ tươi

cười trả lời: “Có chứ.”

“Ai?”

“Cổ Hân.”

Nàng hơi sửng sốt. “Thật 

sao?”

“Hàn Lương nói, Quan Tĩnh 

làm nhiều điều bất nghĩa, 

ác danh lan xa, sau 

khi chết rồi nhất định 

sẽ có người tới trộm 

mộ, trong quan tài nếu 

không có người, không có 

xương, e là sẽ khiến 

người ta nghi ngờ, dễ 

xảy ra chuyện.”

“Nhưng Cổ Hân không phải 

từ mấy ngày trước, đã 

đưa tang rồ sao?”

Nam nhân lại cười: “Cái 

tên Hàn Lương kia, bảo 

người ta đem lão đào 

lên, nói người này nghiệp 

chướng quá nặng, không đáng 

được kết cục tốt như 

thế. Có điều, lão chắc 

sẽ không ngờ tới được, 

là lại có nhiều người 

vì ác nhân mà tiễn 

đưa như vậy.”

“Chả trách, mặt hắn thối 

như thế.”

“Có rất nhiều người đưa 

tiễn như vậy, Cổ Hân

chắc là chết cũng nhắm 

được mắt rồi.”

“Chàng không phải ghét hắn 

nhất sao?”

“Cho nên, tương lai kẻ 

bị đào xác, là hắn, 

chứ không phải ta.”

Những lời này, làm cho 

nàng cười khẽ ra tiếng.

Bàn tay to của nam 

nhân sờ soạng, rốt cuộc

cũng nắm được tay nàng.

“Tiếng cười của nàng, thật 

dễ nghe.”

Yết hầu của nàng có 

chút co rút, trái tim 

nhỏ bé lại đau đớn, 

song một câu cũng không 

nói, chỉ ngược lại nắm 

lấy bàn tay gầy rộc 

của hắn, nắm đến rất 

chặt rất chặt.

Vì để viết bộ đại 

sách trị quốc kia, Quan 

Tĩnh cơ hồ như dốc 

hết cả tâm lực, những 

u hồn đòi mạng, dù 

là sau chuyện làm loạn 

của Cổ Hân, đã ít 

đi khá nhiều, nhưng vẫn 

không hoàn toàn tiêu tán.

Mỗi khi màn đêm buông 

xuống, vẫn có những kẻ 

cố chấp, đang khóc gào 

đòi mạng.

Mùa đông năm trước, hắn 

đã suýt nữa chết thật.

Trầm Hương đã dùng hết 

tâm lực, lấy hương làm 

dược, giữ lại mạng hắn, 

bảo vệ người của hắn, 

bổ thân cho hắn, chẳng 

dễ dàng gì, cũng hiệp 

trợ được hắn, thuận lợi 

viết xong quyển thư, lại 

thương nghị với Hàn Lương, 

dùng kế giả chết, để 

đổi trắng thay đen.

Mơ hồ bên trong, còn 

như nghe được, hắn đang 

cười nói, mưu kế này, 

trước đây đã có người 

từng dùng qua.

Một chiêu đó, lừa được 

người cũng lừa được quỷ.

Sau khi hắn vừa chết, 

đêm đó, những tiếng khóc 

đòi mạng kia, liền tan 

biến.

Suốt những ngày này, hắn 

rốt cuộc đã có thể

ngủ một giấc thật no, 

tinh thần cũng dần hồi

phục, lúc này mới khiến 

cho nàng luôn lo lắng

không thôi, thở ra được 

một hơi nhẹ nhõm.

Con lừa già chậm rãi 

bước đi, đến bên quan

đạo cạnh song Trầm Tinh, 

hướng về phía Tây mà 

đi.

Trong ngày xuân đẹp đẽ, 

sông Trầm Tinh ánh sáng 

chói mắt, đằng xa xa 

kia còn nhìn thấy được, 

có mấy chấm đen của 

thuyền đánh cá, nếu đến 

gần phía đằng trước hơn 

chút nữa, sẽ có thể 

nhìn thấy, bờ bên kia 

đã đang có người xây 

dựng đê phòng.

Công trình đó, là hắn 

mệnh lệnh cho người đi

làm, xem bộ dáng kia, 

đã hoàn thành vượt hơn

phân nửa.

Nam nhân này tâm hoài 

thiên hạ. (Trong lòng mang 

cả thiên hạ)

Hắn không chỉ viết về 

cách trị thế của Nam

quốc, cũng viết cả cách 

trị thế của Bắc quốc,

sau khi hoàn thành, toàn 

bộ đều giao cho Hàn

Lương đa mưu túc trí 

nhất, để hắn tiếp tục 

kế thừa di chí.

Nàng nắm lấy tay hắn, 

nhẹ nhàng nói: “Vừa rồi, 

thiếp ở trong tang lễ, 

nhìn thấy hoàng thượng đến 

đó, còn ban cho Quan 

Tĩnh cửu tích*.”

Cửu tích, vốn là chín 

loại ban thưởng cao nhất

của Hoàng thượng cho thần 

tử, là vinh dự vô

cùng.

*Bao gồm: Xa mã, quần 

áo, nhạc, chu hộ, nạp

bệ, dũng sĩ, búa rìu, 

cung tiễn, sưởng (rượu cúng 

thời xưa). Những lễ khí 

này thông thường chỉ có 

thiên tử mới được sử 

dụng, ý nghĩa của hình 

thức ban thưởng lớn hơn 

rất nhiều với giá trị 

món đồ.

“Cửu tích?” Hắn cong khóa 

miệng, hứng thú dạt dào 

cười: “Trước đây Nam quốc, 

thần tử duy nhất được 

nhận cửu tích, cuối cùng 

đã giết vua soái vị!”

Con mắt đen thẫm của 

nàng khẽ kinh ngạc mà

chớp: “Đó không phải là 

mục tiêu vốn dĩ của

chàng sao?”

“Đó là ý tứ của 

đám Hàn Lương, chứ không

phải của ta.” Lời nói 

của hắn thản nhiên, nói

cho nàng: “Ta, không có 

tâm xưng đế.”

“Cho dù mắt chàng không 

bị mù sao?”

“Đúng.” Hắn thản nhiên cong 

khóe miệng, cười đến vô 

cùng nhẹ nhàng. “Ta ngay 

từ lúc đầu, đã chỉ 

thị Hàn Lương, đem ác 

danh của ta truyền bá 

khắp thiên hạ.”

“Vì sao chứ?”

“Bách tính thiên hạ, luôn 

cần có người để cho

họ hận, cho họ nguyền 

rủa, để họ có chung

cùng một mối thù, có 

cùng một mục tiêu, mới

có thể hưng gia hưng 

quốc.”

Nàng ngạc nhiên hỏi lại: 

“Chàng đến thanh danh của 

chính mình cũng đem gán 

lên sao?”

“Thanh danh?” Hắn cười khẽ: 

“Ta chưa bao giờ để 

ý tới thứ đó.”

Đúng vậy, hắn trước giờ 

chưa từng để ý.

Hắn để cho chính mình 

trở thành kẻ vạn ác

không tha, để cứu vớt 

vạn dân khắp thiên hạ.

“Chàng nghĩ, sử quan sẽ 

viết thế nào về chàng?” 

Nàng tò mò hỏi lại.

Hắn nghĩ cũng không nghĩ, 

đã trả lời nàng. “Năng 

thần trị thế, gian hùng 

loạn thế.”

Trên khóe môi hồng nhuận, 

cong lên thành một nụ 

cười mỉm.

Nam nhân này, thực biết 

rõ vị trí cùng phân

lượng của mình.

“Nàng nghĩ xem, sử quan 

sẽ viết thế nào về

nàng?”

“Thiếp?” Vấn đề này khiến 

nàng suy nghĩ mất một 

lúc.

“Đúng, nàng.” Hắn mỉm cười, 

nói. “Đổng Trầm Hương.”

Đôi tai trắng nhuận của 

nàng nóng lên, lắc lắc

đầu: “Thiếp chỉ là một 

nữ tử bé nhỏ chẳng

đáng được nhắc tới, sử 

quan sẽ không viết đến 

thiếp đâu.”

“Ta nói là sẽ, nàng 

có tin không?”

“Không tin.” Nàng lại lắc 

đầu.

“Nhất định sẽ.” Hắn cười 

nói.

Nàng lại không cảm thấy 

như vậy, nhưng cũng không 

phản bác hắn thêm nữa, 

chỉ hỏi: “Đến giang khẩu 

(cửa sông) rồi, chàng muốn 

đi đâu?”

“Nơi nào cũng muốn đi.”

“Muốn đi nhất là nơi 

nào?”

Hắn nghĩ một lúc, lắng 

nghe âm thanh nước chảy 

của sông Trầm Tinh, phân 

biệt vị trí, rồi đem 

cây gậy gỗ trong tay 

chỉ về phía Nam.

“Ở phía Nam, có một 

tòa thành, tên là Xích

Dương.”

Nàng đã được nghe nói 

đến tòa thành đó. “Nghe 

nói, nơi đó rất phồn 

thịnh.”

“Có tin tức truyền về, 

rằng nơi đó, có cháo 

ốc khô mỹ vị.”

“Chàng muốn ăn cháo ốc 

khô sao?”

“Là để nàng ăn.” Hắn 

xoay đầu, dùng đôi mắt

đã tiều tụy không còn 

thấy được sự vật nhìn

nàng. Tuy rằng thị lực 

đã không còn dùng được, 

nhưng hắn vẫn có thể 

cảm nhận được nàng, nhìn 

thấy hình dáng nàng trong 

lòng mình.

Hắn nhấc tay lên, nhè 

nhẹ miết lấy gương mặt

nàng, “Ta chỉ muốn tới 

nơi đó, xác minh thêm

tin tức, có phải là 

chính xác hay không?”

“Tin tức gì?”

“Kỳ thực, tin tức đó, 

cũng không quá quan trọng.” 

Hắn cười cười, chuẩn xác 

không chê vào đâu được, 

hôn trộm nàng một cái. 

“Chỉ cần có thể ở 

cùng một chỗ với nàng, 

cùng nhau thỏa ý du 

sơn ngoạn thủy, đã đủ 

rồi.”

Hắn cam giác gương mặt 

nhỏ nhẵn dưới lòng bàn 

tay mình ấm nóng, khẳng 

định là đã ngượng đến 

đỏ mặt lên rồi.

Quan Tĩnh đắc ý nở 

một nụ cười.

Nàng không những xấu hổ, 

còn quẫn, cố ý không 

để ý đến hắn, kéo 

kéo dây cương, quất roi 

lên con lừa già, bươc 

về phương Nam dưới nắng 

gió ấm áp của mùa 

xuân.

Con lừa già, tâm tính 

không được tốt lắm, hai

người cũng không vội vã, 

dù sao cũng là một

đường vừa đi vừa dừng 

lại, du sơn ngoạn thủy.

Cuộc hành trình về phương 

Nam này, để cho họ 

đi, đã đi mất hơn 

nửa năm. Suốt hành trình,

nàng vẫn như trước cẩn 

thận vì hắn dâng hương, 

đun thuốc nấu dược.

Hắn vốn đã luyện võ, 

sau khi nghỉ ngơi nửa

năm, thân thể cũng đã 

dần dần hồi phục.

Sau khi bị mù, đôi 

tai của hắn trở nên 

vô cùng tốt, thậm chí 

còn không cần cầm gậy 

gỗ để dò nữa, hắn 

cũng có thể tránh những 

đồ vật phía trước, thậm 

chí còn nhanh nhẹn hơn 

cả người bình thường.

Hai người họ cùng lắc 

lư lắc lư trên xe, 

trong suốt những ngày này, 

đi qua từng thôn làng,

từng tòa thành, hắn đối 

với mỗi địa phương đều 

vô cùng thân thuộc, song 

dù sao cũng là lần 

đầu tiếp xúc, khác hoàn 

toàn những gì viết trên 

quyển thư, cũng có chỗ 

hắn không nắm rõ.

Nàng làm mắt của hắn, 

chậm rãi nói với hắn,

về những chỗ không giống 

kia.

Nàng cũng nói với hắn, 

những sơn quang thủy sắc, 

phong cảnh miêu tả thanh 

lệ, đủ các phong tục 

dân tộc, dùng giọng nói 

dịu dàng hắn thích nghe 

nhất, để nói tất cả 

cho hắn nghe.

Một ngày nọ, họ ở 

trên đường, đột nhiên nghe

thấy có đứa trẻ đang 

hát một bài đồng dao.

Lúc bắt đầu, còn nghe 

không được rõ lắm, nhưng, 

khi xe lừa càng lúc 

càng đến gần thôn, những 

từ ngữ kia trở nên 

càng lúc càng rõ ràng.

Giữa loạn thế, có ác 

quỷ,

Hiệp thiên tử, lệnh thiên 

hạ (ép buộc thiên tử,

ra lệnh cho thiên hạ)

Ác quỷ mắt xanh, tham 

lam còn hơn ác thú,

Mỗi ngày ăn một thành, 

mỗi thành sáu nghìn bảy 

trăm chín mươi ba người.

Ác quỷ phun lửa, nướng 

thịt người mà nuốt,

Người người than khóc, ác 

quỷ vô lệ,

Hồn hồn than khóc, ác 

quỷ vô lệ.

Có nữ thần, dung mạo 

tuyệt mỹ,

Dùng hương tiên, trị ác 

quỷ,

Ác quỷ mũi to, to 

hơ cả ca sấu,

Mỗi ngày ngửi một lư, 

một lư chín nghin chín

trăm chín mươi chín hương.

Bên trong giấu độc, ác 

quỷ đầu vỡ nát,

Người người ăn mừng, ác 

quỷ không còn,

Người người thương xót, nữ 

thần không còn.

Những ngày gần đây, hắn 

đôi lúc sẽ nghe thấy

bài đồng dao này, còn 

có thể thích ý bắt 

chéo chân, lặp đi lặp 

lại giai điệu trong miệng, 

vui vẻ không ngừng.

Bỗng dưng, Trầm Hương đang 

đánh xe, dừng xe lừa 

lại để hỏi.

“Vị tiểu đệ này, xin 

hỏi, Xích Dương thành đi

như thế nào?”

Đứa bé đang hát đầu 

tóc rối bù, chỉ dùng 

dây da túm lêm hai 

túm, tóc ngắn dựng ngược 

lên trời, vừa quơ nhánh 

cỏ, vừa ngâm nga ca 

dao.

Nghe thấy âm thanh hỏi 

đường, nó ngừng điệu hát, 

quay đầu lại nhìn, chớp 

mắt đôi mắt mở lớn, 

trợn lớn vô cùng, cái 

miệng cũng mở to đến 

không ngậm lại được.

Ngồi trên chiếc xe lừa 

đang lắc lư trước mắt

này, là lần đầu tiên 

nó nhìn thấy, người nam

nhân đẹp đến thế, cũng 

là người nữ nhân đẹp

đến thế.

“Tiểu đệ?” Nàng lộ ra 

nụ cười nhẹ, hỏi lại 

lần nữa “Ngươi có biết 

Xích Dương thành đi như

thế nào không?”

Đứa bé hồi phục lại 

thần hồn, vươn ngón tay

ngắn ngắn, hướng về lối 

rẽ ở bên trái chỉ, 

“Cô nương, người đi theo 

hướng đó, đi qua núi 

là đến.”

Nghe thanh âm non nớt 

này, nam nhân có bộ

dáng đẹp vô cùng kia, 

quay đầu lại nhìn về

phía nó.

“Tiểu đệ, ngươi vừa ca 

gì đấy?”

“Là ác quỷ dao.”

“Oh?” Hắn buồn cười hỏi. 

“Cái gì gọi là ác 

quỷ dao?”

Bị hỏi điều này, đứa 

bé hứng trí lên, dùng 

sức chớp đôi mắt to. 

“Aiya ~ ngươi thế nào 

mà đến ác quỷ dao 

cũng không biết thế? Thôn 

của chúng ta từ đầu 

đến cuối thôn, cho dù 

là đứa bé hai tuổi 

của Thôi gia, cùng bà 

cố nội tám mươi bảy 

tuổi của Tiết gia, bọn 

họ cũng đều biết hát 

đấy!”

“Là ác quỷ như thế 

nào?”

“Ta cũng không biết.” Nó 

đến hơi thở cũng khôn 

suy chuyển, rất thật thà 

nói.

“Nhưng, phụ thân ta nói, 

thôn cách vách kia, đại 

bá phụ của tam biểu 

tỉ của con trai lớn 

tam thúc của tiểu cô 

của Lão Trương uống rượu

với ông, đã gặp qua 

ác quỷ đó đấy. Ác 

quỷ đó lợi hại lắm, 

hắn cao như mấy nhà 

thóc hợp lại, một chân 

là có thể bước qua 

sông, một cái miệng là 

có thể nuốt được tám 

người, răng vừa to vừa 

đen, phải to như thế 

này này… …”

Vừa nói, nó còn không 

quên giơ tay múa chân,

để miêu tả hình dạng 

cái răng nanh kia.

“Ác quỷ hung dữ lắm, 

ngoài nuốt người, còn có 

thể phun lửa, tính tình 

rất xấu, cực kỳ cực

kỳ đáng sợ mà khủng 

bố, mọi người đều vô

cùng sợ hắn, nhưng sau 

đó xuất hiện một nữ

thần, đã thu phục hắn.”

Nói đến đây, nó còn 

vỗ vỗ ngực.

“Cho nên, sau đó, mọi 

người không còn phải sợ 

hãi, ác quỷ sẽ không 

đến ăn thịt người nữa, 

nhưng mẫu thân ta nói, 

nếu có đứa trẻ không 

ngoan, ác quỷ sẽ lại 

xuất hiện, có điều ta 

cảm giác đoạn sau này, 

nhất định là do nương 

bịa ra.”

Những lời nói ngây ngô 

của đứa trẻ khiến cho

nàng không khỏi mỉm cười.

Mà hắn ở bên cạnh, 

lại vô cùng hứng trí, 

còn hỏi: “Tiểu đệ, ngươi 

có thể hát lại lần 

nữa không?”

“Được chứ!”

Yết hầu thanh thanh của 

đứa bé, dùng thanh âm 

non nớt, xướng ca bất 

luận Nam quốc, Bắc quốc, 

người người đều có thể 

đọc thuộc trên miệng, bài 

ca dao còn theo bước 

chân thương lữ, lưu truyền 

đến đất trời xa xa.

“Giữa loạn thế, có ác 

quỷ,

Chương 18

Năm sau, khi Xuân về 

hoa nở, Cổ Hân chết 

vì bệnh. Ba ngày sau 

Quan Tĩnh cùng chết.

Cổ Hân là vì kinh 

sợ mà chết, còn Quan 

Tĩnh lại là chết bắt 

đắc kỳ tử.

Tin tức này, gây chấn 

động đến hai bờ bên

sông Trầm Tinh, nhân dân 

Namquốc hỗn loạn, người dân 

Bắc quốc lại khui rượu 

chúc mừng.

Trong khoảng thời gian ngắn 

mất đi hai vị trọng 

thần, Hoàng đế trẻ tuổi 

không biết nên làm sao, 

liên tục suốt mấy ngày 

không hề lâm triều, may 

mà văn võ bá quan, 

nhất trí tiến cử văn 

sĩ Hàn Lương, Hoàng đế 

rất nhanh đã hạ thánh 

chỉ, phong Hàn Lương làm 

Trung đường.

Tất cả, nhanh chóng khôi 

phục về như cũ.

Nam quốc vần như trước 

có hai triều đình, minh 

triều đình ở trong hoàng 

cung, ám triều đình ở 

trong phủ Trung Đường, người 

đứng đầu, là Trung đường 

Hàn Lương.

Sau đó, trong lúc gió 

Xuân, Phượng thành tiến hành 

hai lễ tang, tiễn bước 

hai vị đại quan.

Tang lễ của Cổ Hân, 

tuy rằng được làm long

trọng, cổ xe ngựa trước 

cửa nhà lại lạnh lẽo

vô cùng.

Trái lại ba ngày sau, 

tang lễ của Quan Tĩnh,

lại cực kỳ giản lược, 

đúng như di ngôn của

hắn, hai ngọn nến trắng, 

một bộ tố y, hoa 

tươi không cần, mộc quan 

một bộ, không cần phải

có người điều khiển ca 

tụng công lao sự nghiệp 

to lớn, chỉ cần bốn 

võ tướng thân tín nâng 

quan là đủ.

Nhưng, quan tài vừa bước 

ra khỏi cửa, đã có

quan văn võ tướng cùng 

với đại đội quân sĩ

nước Nam một đường đi 

theo.

Trên đường, người người trang 

nghiêm.

Hàn Lương là chủ lễ 

tang, tuy rằng thân đã 

là Trung đường, nhưng hắn 

không hề cưỡi ngựa, mà 

từng bước từng bước, đem 

quan tài của Quan Tĩnh, 

tiễn ra ngoài thành, đi 

theo mãi cho đến nơi 

đặt mộ.

Ngày hôm đó, ánh mặt 

trời sáng lạn.

Phía đầu đạo quan, thương 

lữ gặp đội đưa tang, 

đều sẽ lui bước nhường 

đường.

Đội ngũ màu trắng, sau 

khi ra khỏi thành đi 

xa, nơi mai táng của 

hắn, được chọn ở phía 

Đông thành, là một nơi 

phong cảnh tươi đẹp, sau 

có núi Thương, trước có 

Thanh Khê, có thể xa 

xa là nhìn thấy được 

Phượng thành.

Đội ngũ đưa tang dài 

dằng dặc, kéo ra thật 

sự rất dài rất dài.

Những người quan sát ở 

bên đường, có người vẻ 

mặt đờ đẫn, có người 

trong lòng thống khoái, trong 

đám người đó, có một 

nữ tử nhỏ xinh đeo 

chiếc mũ có mạng che, 

cũng đang lẳng lặng đứng 

nhìn.

Nam nhân đứng ở phía 

sau nàng, nhẹ giọng hỏi: 

“Làm sao vậy?”

Nàng xoay người lại, nói 

với hắn: “Không có gì, 

chỉ là gặp đội ngũ 

đưa tang của Quan đại

nhân.”

“Vậy sao?” Nam nhân hạ 

mắt xuống. “Tang lễ này, 

có quá mức long trọng 

hay không?”

“Không hề, rất đơn giản.” 

Nàng nói. “Nhưng, những người 

đi theo quá nhiều, xem 

ra, chúng ta không đi 

qua được rồi, chi bằng 

đi đường vòng đi!”

“Cũng tốt.”

Nghe thấy lời nói chuyện 

của hai người, một người 

đứng bên trong lúc vô 

ý quay đầu lại, chỉ 

nhìn thấy tiểu nữ nhân, 

đang cẩn thận, đỡ lấy 

nam nhân xoay người. Nam 

nhân kia trong tay cầm 

một quải trượng, đang dò 

dò phía đằng trước mặt, 

những người xung quanh thấy 

thế mới biết, nam nhân 

đó là một kẻ mù,

nhanh chóng nhường đường, để 

hai người họ được đi 

qua.

Đợi cho hai người họ 

vừa đi, thừa ra hai 

chỗ trống, đã lập tức 

được những người thích xem

náo nhiệt xen vào.

Không có bất kỳ ai, 

chú ý hơn đến hành 

tung của đôi nam nữ 

đó.

Nữ nhân đỡ nam nhân, 

về tới trên chiếc xe

được kéo bởi con lừa 

già, con lừa già đang

tước cỏ, nữ tử cũng 

không thúc giục, để cho

nó chầm chậm nhai nuốt, 

tùy ý theo quyết định

ăn uống chậm rãi, mà 

muốn dừng hoặc muốn đi 

tiếp.

“Cỗ quan đó, thoạt nhìn 

có vẻ nặng quá. Bên

trong thực sự có thi 

thể sao?” Đợi cho con 

lừa già đã kéo xe, 

sau khi rời xa Phượng 

thành, nàng mới nhịn không 

được mà hiếu kỳ hỏi.

Hắn ngồi ở bên cạnh, 

gương mặt đầy vẻ tươi

cười trả lời: “Có chứ.”

“Ai?”

“Cổ Hân.”

Nàng hơi sửng sốt. “Thật 

sao?”

“Hàn Lương nói, Quan Tĩnh 

làm nhiều điều bất nghĩa, 

ác danh lan xa, sau 

khi chết rồi nhất định 

sẽ có người tới trộm 

mộ, trong quan tài nếu 

không có người, không có 

xương, e là sẽ khiến 

người ta nghi ngờ, dễ 

xảy ra chuyện.”

“Nhưng Cổ Hân không phải 

từ mấy ngày trước, đã 

đưa tang rồ sao?”

Nam nhân lại cười: “Cái 

tên Hàn Lương kia, bảo 

người ta đem lão đào 

lên, nói người này nghiệp 

chướng quá nặng, không đáng 

được kết cục tốt như 

thế. Có điều, lão chắc 

sẽ không ngờ tới được, 

là lại có nhiều người 

vì ác nhân mà tiễn 

đưa như vậy.”

“Chả trách, mặt hắn thối 

như thế.”

“Có rất nhiều người đưa 

tiễn như vậy, Cổ Hân

chắc là chết cũng nhắm 

được mắt rồi.”

“Chàng không phải ghét hắn 

nhất sao?”

“Cho nên, tương lai kẻ 

bị đào xác, là hắn, 

chứ không phải ta.”

Những lời này, làm cho 

nàng cười khẽ ra tiếng.

Bàn tay to của nam 

nhân sờ soạng, rốt cuộc

cũng nắm được tay nàng.

“Tiếng cười của nàng, thật 

dễ nghe.”

Yết hầu của nàng có 

chút co rút, trái tim 

nhỏ bé lại đau đớn, 

song một câu cũng không 

nói, chỉ ngược lại nắm 

lấy bàn tay gầy rộc 

của hắn, nắm đến rất 

chặt rất chặt.

Vì để viết bộ đại 

sách trị quốc kia, Quan 

Tĩnh cơ hồ như dốc 

hết cả tâm lực, những 

u hồn đòi mạng, dù 

là sau chuyện làm loạn 

của Cổ Hân, đã ít 

đi khá nhiều, nhưng vẫn 

không hoàn toàn tiêu tán.

Mỗi khi màn đêm buông 

xuống, vẫn có những kẻ 

cố chấp, đang khóc gào 

đòi mạng.

Mùa đông năm trước, hắn 

đã suýt nữa chết thật.

Trầm Hương đã dùng hết 

tâm lực, lấy hương làm 

dược, giữ lại mạng hắn, 

bảo vệ người của hắn, 

bổ thân cho hắn, chẳng 

dễ dàng gì, cũng hiệp 

trợ được hắn, thuận lợi 

viết xong quyển thư, lại 

thương nghị với Hàn Lương, 

dùng kế giả chết, để 

đổi trắng thay đen.

Mơ hồ bên trong, còn 

như nghe được, hắn đang 

cười nói, mưu kế này, 

trước đây đã có người 

từng dùng qua.

Một chiêu đó, lừa được 

người cũng lừa được quỷ.

Sau khi hắn vừa chết, 

đêm đó, những tiếng khóc 

đòi mạng kia, liền tan 

biến.

Suốt những ngày này, hắn 

rốt cuộc đã có thể

ngủ một giấc thật no, 

tinh thần cũng dần hồi

phục, lúc này mới khiến 

cho nàng luôn lo lắng

không thôi, thở ra được 

một hơi nhẹ nhõm.

Con lừa già chậm rãi 

bước đi, đến bên quan

đạo cạnh song Trầm Tinh, 

hướng về phía Tây mà 

đi.

Trong ngày xuân đẹp đẽ, 

sông Trầm Tinh ánh sáng 

chói mắt, đằng xa xa 

kia còn nhìn thấy được, 

có mấy chấm đen của 

thuyền đánh cá, nếu đến 

gần phía đằng trước hơn 

chút nữa, sẽ có thể 

nhìn thấy, bờ bên kia 

đã đang có người xây 

dựng đê phòng.

Công trình đó, là hắn 

mệnh lệnh cho người đi

làm, xem bộ dáng kia, 

đã hoàn thành vượt hơn

phân nửa.

Nam nhân này tâm hoài 

thiên hạ. (Trong lòng mang 

cả thiên hạ)

Hắn không chỉ viết về 

cách trị thế của Nam

quốc, cũng viết cả cách 

trị thế của Bắc quốc,

sau khi hoàn thành, toàn 

bộ đều giao cho Hàn

Lương đa mưu túc trí 

nhất, để hắn tiếp tục 

kế thừa di chí.

Nàng nắm lấy tay hắn, 

nhẹ nhàng nói: “Vừa rồi, 

thiếp ở trong tang lễ, 

nhìn thấy hoàng thượng đến 

đó, còn ban cho Quan 

Tĩnh cửu tích*.”

Cửu tích, vốn là chín 

loại ban thưởng cao nhất

của Hoàng thượng cho thần 

tử, là vinh dự vô

cùng.

*Bao gồm: Xa mã, quần 

áo, nhạc, chu hộ, nạp

bệ, dũng sĩ, búa rìu, 

cung tiễn, sưởng (rượu cúng 

thời xưa). Những lễ khí 

này thông thường chỉ có 

thiên tử mới được sử 

dụng, ý nghĩa của hình 

thức ban thưởng lớn hơn 

rất nhiều với giá trị 

món đồ.

“Cửu tích?” Hắn cong khóa 

miệng, hứng thú dạt dào 

cười: “Trước đây Nam quốc, 

thần tử duy nhất được 

nhận cửu tích, cuối cùng 

đã giết vua soái vị!”

Con mắt đen thẫm của 

nàng khẽ kinh ngạc mà

chớp: “Đó không phải là 

mục tiêu vốn dĩ của

chàng sao?”

“Đó là ý tứ của 

đám Hàn Lương, chứ không

phải của ta.” Lời nói 

của hắn thản nhiên, nói

cho nàng: “Ta, không có 

tâm xưng đế.”

“Cho dù mắt chàng không 

bị mù sao?”

“Đúng.” Hắn thản nhiên cong 

khóe miệng, cười đến vô 

cùng nhẹ nhàng. “Ta ngay 

từ lúc đầu, đã chỉ 

thị Hàn Lương, đem ác 

danh của ta truyền bá 

khắp thiên hạ.”

“Vì sao chứ?”

“Bách tính thiên hạ, luôn 

cần có người để cho

họ hận, cho họ nguyền 

rủa, để họ có chung

cùng một mối thù, có 

cùng một mục tiêu, mới

có thể hưng gia hưng 

quốc.”

Nàng ngạc nhiên hỏi lại: 

“Chàng đến thanh danh của 

chính mình cũng đem gán 

lên sao?”

“Thanh danh?” Hắn cười khẽ: 

“Ta chưa bao giờ để 

ý tới thứ đó.”

Đúng vậy, hắn trước giờ 

chưa từng để ý.

Hắn để cho chính mình 

trở thành kẻ vạn ác

không tha, để cứu vớt 

vạn dân khắp thiên hạ.

“Chàng nghĩ, sử quan sẽ 

viết thế nào về chàng?” 

Nàng tò mò hỏi lại.

Hắn nghĩ cũng không nghĩ, 

đã trả lời nàng. “Năng 

thần trị thế, gian hùng 

loạn thế.”

Trên khóe môi hồng nhuận, 

cong lên thành một nụ 

cười mỉm.

Nam nhân này, thực biết 

rõ vị trí cùng phân

lượng của mình.

“Nàng nghĩ xem, sử quan 

sẽ viết thế nào về

nàng?”

“Thiếp?” Vấn đề này khiến 

nàng suy nghĩ mất một 

lúc.

“Đúng, nàng.” Hắn mỉm cười, 

nói. “Đổng Trầm Hương.”

Đôi tai trắng nhuận của 

nàng nóng lên, lắc lắc

đầu: “Thiếp chỉ là một 

nữ tử bé nhỏ chẳng

đáng được nhắc tới, sử 

quan sẽ không viết đến 

thiếp đâu.”

“Ta nói là sẽ, nàng 

có tin không?”

“Không tin.” Nàng lại lắc 

đầu.

“Nhất định sẽ.” Hắn cười 

nói.

Nàng lại không cảm thấy 

như vậy, nhưng cũng không 

phản bác hắn thêm nữa, 

chỉ hỏi: “Đến giang khẩu 

(cửa sông) rồi, chàng muốn 

đi đâu?”

“Nơi nào cũng muốn đi.”

“Muốn đi nhất là nơi 

nào?”

Hắn nghĩ một lúc, lắng 

nghe âm thanh nước chảy 

của sông Trầm Tinh, phân 

biệt vị trí, rồi đem 

cây gậy gỗ trong tay 

chỉ về phía Nam.

“Ở phía Nam, có một 

tòa thành, tên là Xích

Dương.”

Nàng đã được nghe nói 

đến tòa thành đó. “Nghe 

nói, nơi đó rất phồn 

thịnh.”

“Có tin tức truyền về, 

rằng nơi đó, có cháo 

ốc khô mỹ vị.”

“Chàng muốn ăn cháo ốc 

khô sao?”

“Là để nàng ăn.” Hắn 

xoay đầu, dùng đôi mắt

đã tiều tụy không còn 

thấy được sự vật nhìn

nàng. Tuy rằng thị lực 

đã không còn dùng được, 

nhưng hắn vẫn có thể 

cảm nhận được nàng, nhìn 

thấy hình dáng nàng trong 

lòng mình.

Hắn nhấc tay lên, nhè 

nhẹ miết lấy gương mặt

nàng, “Ta chỉ muốn tới 

nơi đó, xác minh thêm

tin tức, có phải là 

chính xác hay không?”

“Tin tức gì?”

“Kỳ thực, tin tức đó, 

cũng không quá quan trọng.” 

Hắn cười cười, chuẩn xác 

không chê vào đâu được, 

hôn trộm nàng một cái. 

“Chỉ cần có thể ở 

cùng một chỗ với nàng, 

cùng nhau thỏa ý du 

sơn ngoạn thủy, đã đủ 

rồi.”

Hắn cam giác gương mặt 

nhỏ nhẵn dưới lòng bàn 

tay mình ấm nóng, khẳng 

định là đã ngượng đến 

đỏ mặt lên rồi.

Quan Tĩnh đắc ý nở 

một nụ cười.

Nàng không những xấu hổ, 

còn quẫn, cố ý không 

để ý đến hắn, kéo 

kéo dây cương, quất roi 

lên con lừa già, bươc 

về phương Nam dưới nắng 

gió ấm áp của mùa 

xuân.

Con lừa già, tâm tính 

không được tốt lắm, hai

người cũng không vội vã, 

dù sao cũng là một

đường vừa đi vừa dừng 

lại, du sơn ngoạn thủy.

Cuộc hành trình về phương 

Nam này, để cho họ 

đi, đã đi mất hơn 

nửa năm. Suốt hành trình,

nàng vẫn như trước cẩn 

thận vì hắn dâng hương, 

đun thuốc nấu dược.

Hắn vốn đã luyện võ, 

sau khi nghỉ ngơi nửa

năm, thân thể cũng đã 

dần dần hồi phục.

Sau khi bị mù, đôi 

tai của hắn trở nên 

vô cùng tốt, thậm chí 

còn không cần cầm gậy 

gỗ để dò nữa, hắn 

cũng có thể tránh những 

đồ vật phía trước, thậm 

chí còn nhanh nhẹn hơn 

cả người bình thường.

Hai người họ cùng lắc 

lư lắc lư trên xe, 

trong suốt những ngày này, 

đi qua từng thôn làng,

từng tòa thành, hắn đối 

với mỗi địa phương đều 

vô cùng thân thuộc, song 

dù sao cũng là lần 

đầu tiếp xúc, khác hoàn 

toàn những gì viết trên 

quyển thư, cũng có chỗ 

hắn không nắm rõ.

Nàng làm mắt của hắn, 

chậm rãi nói với hắn,

về những chỗ không giống 

kia.

Nàng cũng nói với hắn, 

những sơn quang thủy sắc, 

phong cảnh miêu tả thanh 

lệ, đủ các phong tục 

dân tộc, dùng giọng nói 

dịu dàng hắn thích nghe 

nhất, để nói tất cả 

cho hắn nghe.

Một ngày nọ, họ ở 

trên đường, đột nhiên nghe

thấy có đứa trẻ đang 

hát một bài đồng dao.

Lúc bắt đầu, còn nghe 

không được rõ lắm, nhưng, 

khi xe lừa càng lúc 

càng đến gần thôn, những 

từ ngữ kia trở nên 

càng lúc càng rõ ràng.

Giữa loạn thế, có ác 

quỷ,

Hiệp thiên tử, lệnh thiên 

hạ (ép buộc thiên tử,

ra lệnh cho thiên hạ)

Ác quỷ mắt xanh, tham 

lam còn hơn ác thú,

Mỗi ngày ăn một thành, 

mỗi thành sáu nghìn bảy 

trăm chín mươi ba người.

Ác quỷ phun lửa, nướng 

thịt người mà nuốt,

Người người than khóc, ác 

quỷ vô lệ,

Hồn hồn than khóc, ác 

quỷ vô lệ.

Có nữ thần, dung mạo 

tuyệt mỹ,

Dùng hương tiên, trị ác 

quỷ,

Ác quỷ mũi to, to 

hơ cả ca sấu,

Mỗi ngày ngửi một lư, 

một lư chín nghin chín

trăm chín mươi chín hương.

Bên trong giấu độc, ác 

quỷ đầu vỡ nát,

Người người ăn mừng, ác 

quỷ không còn,

Người người thương xót, nữ 

thần không còn.

Những ngày gần đây, hắn 

đôi lúc sẽ nghe thấy

bài đồng dao này, còn 

có thể thích ý bắt 

chéo chân, lặp đi lặp 

lại giai điệu trong miệng, 

vui vẻ không ngừng.

Bỗng dưng, Trầm Hương đang 

đánh xe, dừng xe lừa 

lại để hỏi.

“Vị tiểu đệ này, xin 

hỏi, Xích Dương thành đi

như thế nào?”

Đứa bé đang hát đầu 

tóc rối bù, chỉ dùng 

dây da túm lêm hai 

túm, tóc ngắn dựng ngược 

lên trời, vừa quơ nhánh 

cỏ, vừa ngâm nga ca 

dao.

Nghe thấy âm thanh hỏi 

đường, nó ngừng điệu hát, 

quay đầu lại nhìn, chớp 

mắt đôi mắt mở lớn, 

trợn lớn vô cùng, cái 

miệng cũng mở to đến 

không ngậm lại được.

Ngồi trên chiếc xe lừa 

đang lắc lư trước mắt

này, là lần đầu tiên 

nó nhìn thấy, người nam

nhân đẹp đến thế, cũng 

là người nữ nhân đẹp

đến thế.

“Tiểu đệ?” Nàng lộ ra 

nụ cười nhẹ, hỏi lại 

lần nữa “Ngươi có biết 

Xích Dương thành đi như

thế nào không?”

Đứa bé hồi phục lại 

thần hồn, vươn ngón tay

ngắn ngắn, hướng về lối 

rẽ ở bên trái chỉ, 

“Cô nương, người đi theo 

hướng đó, đi qua núi 

là đến.”

Nghe thanh âm non nớt 

này, nam nhân có bộ

dáng đẹp vô cùng kia, 

quay đầu lại nhìn về

phía nó.

“Tiểu đệ, ngươi vừa ca 

gì đấy?”

“Là ác quỷ dao.”

“Oh?” Hắn buồn cười hỏi. 

“Cái gì gọi là ác 

quỷ dao?”

Bị hỏi điều này, đứa 

bé hứng trí lên, dùng 

sức chớp đôi mắt to. 

“Aiya ~ ngươi thế nào 

mà đến ác quỷ dao 

cũng không biết thế? Thôn 

của chúng ta từ đầu 

đến cuối thôn, cho dù 

là đứa bé hai tuổi 

của Thôi gia, cùng bà 

cố nội tám mươi bảy 

tuổi của Tiết gia, bọn 

họ cũng đều biết hát 

đấy!”

“Là ác quỷ như thế 

nào?”

“Ta cũng không biết.” Nó 

đến hơi thở cũng khôn 

suy chuyển, rất thật thà 

nói.

“Nhưng, phụ thân ta nói, 

thôn cách vách kia, đại 

bá phụ của tam biểu 

tỉ của con trai lớn 

tam thúc của tiểu cô 

của Lão Trương uống rượu

với ông, đã gặp qua 

ác quỷ đó đấy. Ác 

quỷ đó lợi hại lắm, 

hắn cao như mấy nhà 

thóc hợp lại, một chân 

là có thể bước qua 

sông, một cái miệng là 

có thể nuốt được tám 

người, răng vừa to vừa 

đen, phải to như thế 

này này… …”

Vừa nói, nó còn không 

quên giơ tay múa chân,

để miêu tả hình dạng 

cái răng nanh kia.

“Ác quỷ hung dữ lắm, 

ngoài nuốt người, còn có 

thể phun lửa, tính tình 

rất xấu, cực kỳ cực

kỳ đáng sợ mà khủng 

bố, mọi người đều vô

cùng sợ hắn, nhưng sau 

đó xuất hiện một nữ

thần, đã thu phục hắn.”

Nói đến đây, nó còn 

vỗ vỗ ngực.

“Cho nên, sau đó, mọi 

người không còn phải sợ 

hãi, ác quỷ sẽ không 

đến ăn thịt người nữa, 

nhưng mẫu thân ta nói, 

nếu có đứa trẻ không 

ngoan, ác quỷ sẽ lại 

xuất hiện, có điều ta 

cảm giác đoạn sau này, 

nhất định là do nương 

bịa ra.”

Những lời nói ngây ngô 

của đứa trẻ khiến cho

nàng không khỏi mỉm cười.

Mà hắn ở bên cạnh, 

lại vô cùng hứng trí, 

còn hỏi: “Tiểu đệ, ngươi 

có thể hát lại lần 

nữa không?”

“Được chứ!”

Yết hầu thanh thanh của 

đứa bé, dùng thanh âm 

non nớt, xướng ca bất 

luận Nam quốc, Bắc quốc, 

người người đều có thể 

đọc thuộc trên miệng, bài 

ca dao còn theo bước 

chân thương lữ, lưu truyền 

đến đất trời xa xa.

“Giữa loạn thế, có ác 

quỷ,

Hiệp thiên tử, lệnh thiên 

hạ.

Ác quỷ mắt xanh, tham 

lam còn hơn ác thú,

Mỗi ngày ăn một thành, 

mỗi thành sáu nghìn bảy 

trăm chín mươi ba người.

Ác quỷ phun lửa, nướng 

thịt người mà nuốt,

Người người than khóc, ác 

quỷ vô lệ,

Hồn hồn than khóc, ác 

quỷ vô lệ.

Có nữ thần, dung mạo 

tuyệt mỹ,

Dùng hương tiên, trị ác 

quỷ,

Ác quỷ mũi to, to 

hơ cả ca sấu,

Mỗi ngày ngửi một lư, 

một lư chín nghin chín

trăm chín mươi chín hương.

Bên trong giấu độc, ác 

quỷ đầu vỡ nát,

Người người ăn mừng, ác 

quỷ không còn,

Người người thương xót, nữ 

thần không còn.

Nó gân yết hầu, lớn 

tiếng hát, vừa hát xong, 

từ căn nhà phía đằng 

sau, đã có một người 

phụ nữ ngó đầu ra, 

theo đó là một tiếng 

giày ném ra ngay theo.

“Tiểu Cúc tử, hát cái 

gì, còn không mau trở 

về học bài! Con cứ 

không ngoan như thế, cẩn

thận ác quỷ sẽ tới 

ăn thịt con đấy!” Bốp, 

chiếc giày đã ném trúng 

mục tiêu.

Đứa bé chu miệng lên, 

xoa xoa chỗ đau trên

đầu do bị chiếc giày 

đập vào.

Nó ghét nhất chính là 

học bài.

Nhưng, mấy năm gần đây, 

năm nào cũng thu hoạch 

được, nhà nhà hộ hộ 

đều có cơm ăn no, 

mọi người sau khi thương 

nghị, bèn mời một thầy 

dạy từ kinh thành đến, 

dạy cho chúng học chữ 

đọc sách.

Nó trừng mắt, lại nghe 

thấy nữ tử xinh đẹp 

kia, cười nói lời cảm 

tạ với nó.

“Tiểu đệ, cảm ơn ngươi."

Chương 18

Năm sau, khi Xuân về 

hoa nở, Cổ Hân chết 

vì bệnh. Ba ngày sau 

Quan Tĩnh cùng chết.

Cổ Hân là vì kinh 

sợ mà chết, còn Quan 

Tĩnh lại là chết bắt 

đắc kỳ tử.

Tin tức này, gây chấn 

động đến hai bờ bên

sông Trầm Tinh, nhân dân 

Namquốc hỗn loạn, người dân 

Bắc quốc lại khui rượu 

chúc mừng.

Trong khoảng thời gian ngắn 

mất đi hai vị trọng 

thần, Hoàng đế trẻ tuổi 

không biết nên làm sao, 

liên tục suốt mấy ngày 

không hề lâm triều, may 

mà văn võ bá quan, 

nhất trí tiến cử văn 

sĩ Hàn Lương, Hoàng đế 

rất nhanh đã hạ thánh 

chỉ, phong Hàn Lương làm 

Trung đường.

Tất cả, nhanh chóng khôi 

phục về như cũ.

Nam quốc vần như trước 

có hai triều đình, minh 

triều đình ở trong hoàng 

cung, ám triều đình ở 

trong phủ Trung Đường, người 

đứng đầu, là Trung đường 

Hàn Lương.

Sau đó, trong lúc gió 

Xuân, Phượng thành tiến hành 

hai lễ tang, tiễn bước 

hai vị đại quan.

Tang lễ của Cổ Hân, 

tuy rằng được làm long

trọng, cổ xe ngựa trước 

cửa nhà lại lạnh lẽo

vô cùng.

Trái lại ba ngày sau, 

tang lễ của Quan Tĩnh,

lại cực kỳ giản lược, 

đúng như di ngôn của

hắn, hai ngọn nến trắng, 

một bộ tố y, hoa 

tươi không cần, mộc quan 

một bộ, không cần phải

có người điều khiển ca 

tụng công lao sự nghiệp 

to lớn, chỉ cần bốn 

võ tướng thân tín nâng 

quan là đủ.

Nhưng, quan tài vừa bước 

ra khỏi cửa, đã có

quan văn võ tướng cùng 

với đại đội quân sĩ

nước Nam một đường đi 

theo.

Trên đường, người người trang 

nghiêm.

Hàn Lương là chủ lễ 

tang, tuy rằng thân đã 

là Trung đường, nhưng hắn 

không hề cưỡi ngựa, mà 

từng bước từng bước, đem 

quan tài của Quan Tĩnh, 

tiễn ra ngoài thành, đi 

theo mãi cho đến nơi 

đặt mộ.

Ngày hôm đó, ánh mặt 

trời sáng lạn.

Phía đầu đạo quan, thương 

lữ gặp đội đưa tang, 

đều sẽ lui bước nhường 

đường.

Đội ngũ màu trắng, sau 

khi ra khỏi thành đi 

xa, nơi mai táng của 

hắn, được chọn ở phía 

Đông thành, là một nơi 

phong cảnh tươi đẹp, sau 

có núi Thương, trước có 

Thanh Khê, có thể xa 

xa là nhìn thấy được 

Phượng thành.

Đội ngũ đưa tang dài 

dằng dặc, kéo ra thật 

sự rất dài rất dài.

Những người quan sát ở 

bên đường, có người vẻ 

mặt đờ đẫn, có người 

trong lòng thống khoái, trong 

đám người đó, có một 

nữ tử nhỏ xinh đeo 

chiếc mũ có mạng che, 

cũng đang lẳng lặng đứng 

nhìn.

Nam nhân đứng ở phía 

sau nàng, nhẹ giọng hỏi: 

“Làm sao vậy?”

Nàng xoay người lại, nói 

với hắn: “Không có gì, 

chỉ là gặp đội ngũ 

đưa tang của Quan đại

nhân.”

“Vậy sao?” Nam nhân hạ 

mắt xuống. “Tang lễ này, 

có quá mức long trọng 

hay không?”

“Không hề, rất đơn giản.” 

Nàng nói. “Nhưng, những người 

đi theo quá nhiều, xem 

ra, chúng ta không đi 

qua được rồi, chi bằng 

đi đường vòng đi!”

“Cũng tốt.”

Nghe thấy lời nói chuyện 

của hai người, một người 

đứng bên trong lúc vô 

ý quay đầu lại, chỉ 

nhìn thấy tiểu nữ nhân, 

đang cẩn thận, đỡ lấy 

nam nhân xoay người. Nam 

nhân kia trong tay cầm 

một quải trượng, đang dò 

dò phía đằng trước mặt, 

những người xung quanh thấy 

thế mới biết, nam nhân 

đó là một kẻ mù,

nhanh chóng nhường đường, để 

hai người họ được đi 

qua.

Đợi cho hai người họ 

vừa đi, thừa ra hai 

chỗ trống, đã lập tức 

được những người thích xem

náo nhiệt xen vào.

Không có bất kỳ ai, 

chú ý hơn đến hành 

tung của đôi nam nữ 

đó.

Nữ nhân đỡ nam nhân, 

về tới trên chiếc xe

được kéo bởi con lừa 

già, con lừa già đang

tước cỏ, nữ tử cũng 

không thúc giục, để cho

nó chầm chậm nhai nuốt, 

tùy ý theo quyết định

ăn uống chậm rãi, mà 

muốn dừng hoặc muốn đi 

tiếp.

“Cỗ quan đó, thoạt nhìn 

có vẻ nặng quá. Bên

trong thực sự có thi 

thể sao?” Đợi cho con 

lừa già đã kéo xe, 

sau khi rời xa Phượng 

thành, nàng mới nhịn không 

được mà hiếu kỳ hỏi.

Hắn ngồi ở bên cạnh, 

gương mặt đầy vẻ tươi

cười trả lời: “Có chứ.”

“Ai?”

“Cổ Hân.”

Nàng hơi sửng sốt. “Thật 

sao?”

“Hàn Lương nói, Quan Tĩnh 

làm nhiều điều bất nghĩa, 

ác danh lan xa, sau 

khi chết rồi nhất định 

sẽ có người tới trộm 

mộ, trong quan tài nếu 

không có người, không có 

xương, e là sẽ khiến 

người ta nghi ngờ, dễ 

xảy ra chuyện.”

“Nhưng Cổ Hân không phải 

từ mấy ngày trước, đã 

đưa tang rồ sao?”

Nam nhân lại cười: “Cái 

tên Hàn Lương kia, bảo 

người ta đem lão đào 

lên, nói người này nghiệp 

chướng quá nặng, không đáng 

được kết cục tốt như 

thế. Có điều, lão chắc 

sẽ không ngờ tới được, 

là lại có nhiều người 

vì ác nhân mà tiễn 

đưa như vậy.”

“Chả trách, mặt hắn thối 

như thế.”

“Có rất nhiều người đưa 

tiễn như vậy, Cổ Hân

chắc là chết cũng nhắm 

được mắt rồi.”

“Chàng không phải ghét hắn 

nhất sao?”

“Cho nên, tương lai kẻ 

bị đào xác, là hắn, 

chứ không phải ta.”

Những lời này, làm cho 

nàng cười khẽ ra tiếng.

Bàn tay to của nam 

nhân sờ soạng, rốt cuộc

cũng nắm được tay nàng.

“Tiếng cười của nàng, thật 

dễ nghe.”

Yết hầu của nàng có 

chút co rút, trái tim 

nhỏ bé lại đau đớn, 

song một câu cũng không 

nói, chỉ ngược lại nắm 

lấy bàn tay gầy rộc 

của hắn, nắm đến rất 

chặt rất chặt.

Vì để viết bộ đại 

sách trị quốc kia, Quan 

Tĩnh cơ hồ như dốc 

hết cả tâm lực, những 

u hồn đòi mạng, dù 

là sau chuyện làm loạn 

của Cổ Hân, đã ít 

đi khá nhiều, nhưng vẫn 

không hoàn toàn tiêu tán.

Mỗi khi màn đêm buông 

xuống, vẫn có những kẻ 

cố chấp, đang khóc gào 

đòi mạng.

Mùa đông năm trước, hắn 

đã suýt nữa chết thật.

Trầm Hương đã dùng hết 

tâm lực, lấy hương làm 

dược, giữ lại mạng hắn, 

bảo vệ người của hắn, 

bổ thân cho hắn, chẳng 

dễ dàng gì, cũng hiệp 

trợ được hắn, thuận lợi 

viết xong quyển thư, lại 

thương nghị với Hàn Lương, 

dùng kế giả chết, để 

đổi trắng thay đen.

Mơ hồ bên trong, còn 

như nghe được, hắn đang 

cười nói, mưu kế này, 

trước đây đã có người 

từng dùng qua.

Một chiêu đó, lừa được 

người cũng lừa được quỷ.

Sau khi hắn vừa chết, 

đêm đó, những tiếng khóc 

đòi mạng kia, liền tan 

biến.

Suốt những ngày này, hắn 

rốt cuộc đã có thể

ngủ một giấc thật no, 

tinh thần cũng dần hồi

phục, lúc này mới khiến 

cho nàng luôn lo lắng

không thôi, thở ra được 

một hơi nhẹ nhõm.

Con lừa già chậm rãi 

bước đi, đến bên quan

đạo cạnh song Trầm Tinh, 

hướng về phía Tây mà 

đi.

Trong ngày xuân đẹp đẽ, 

sông Trầm Tinh ánh sáng 

chói mắt, đằng xa xa 

kia còn nhìn thấy được, 

có mấy chấm đen của 

thuyền đánh cá, nếu đến 

gần phía đằng trước hơn 

chút nữa, sẽ có thể 

nhìn thấy, bờ bên kia 

đã đang có người xây 

dựng đê phòng.

Công trình đó, là hắn 

mệnh lệnh cho người đi

làm, xem bộ dáng kia, 

đã hoàn thành vượt hơn

phân nửa.

Nam nhân này tâm hoài 

thiên hạ. (Trong lòng mang 

cả thiên hạ)

Hắn không chỉ viết về 

cách trị thế của Nam

quốc, cũng viết cả cách 

trị thế của Bắc quốc,

sau khi hoàn thành, toàn 

bộ đều giao cho Hàn

Lương đa mưu túc trí 

nhất, để hắn tiếp tục 

kế thừa di chí.

Nàng nắm lấy tay hắn, 

nhẹ nhàng nói: “Vừa rồi, 

thiếp ở trong tang lễ, 

nhìn thấy hoàng thượng đến 

đó, còn ban cho Quan 

Tĩnh cửu tích*.”

Cửu tích, vốn là chín 

loại ban thưởng cao nhất

của Hoàng thượng cho thần 

tử, là vinh dự vô

cùng.

*Bao gồm: Xa mã, quần 

áo, nhạc, chu hộ, nạp

bệ, dũng sĩ, búa rìu, 

cung tiễn, sưởng (rượu cúng 

thời xưa). Những lễ khí 

này thông thường chỉ có 

thiên tử mới được sử 

dụng, ý nghĩa của hình 

thức ban thưởng lớn hơn 

rất nhiều với giá trị 

món đồ.

“Cửu tích?” Hắn cong khóa 

miệng, hứng thú dạt dào 

cười: “Trước đây Nam quốc, 

thần tử duy nhất được 

nhận cửu tích, cuối cùng 

đã giết vua soái vị!”

Con mắt đen thẫm của 

nàng khẽ kinh ngạc mà

chớp: “Đó không phải là 

mục tiêu vốn dĩ của

chàng sao?”

“Đó là ý tứ của 

đám Hàn Lương, chứ không

phải của ta.” Lời nói 

của hắn thản nhiên, nói

cho nàng: “Ta, không có 

tâm xưng đế.”

“Cho dù mắt chàng không 

bị mù sao?”

“Đúng.” Hắn thản nhiên cong 

khóe miệng, cười đến vô 

cùng nhẹ nhàng. “Ta ngay 

từ lúc đầu, đã chỉ 

thị Hàn Lương, đem ác 

danh của ta truyền bá 

khắp thiên hạ.”

“Vì sao chứ?”

“Bách tính thiên hạ, luôn 

cần có người để cho

họ hận, cho họ nguyền 

rủa, để họ có chung

cùng một mối thù, có 

cùng một mục tiêu, mới

có thể hưng gia hưng 

quốc.”

Nàng ngạc nhiên hỏi lại: 

“Chàng đến thanh danh của 

chính mình cũng đem gán 

lên sao?”

“Thanh danh?” Hắn cười khẽ: 

“Ta chưa bao giờ để 

ý tới thứ đó.”

Đúng vậy, hắn trước giờ 

chưa từng để ý.

Hắn để cho chính mình 

trở thành kẻ vạn ác

không tha, để cứu vớt 

vạn dân khắp thiên hạ.

“Chàng nghĩ, sử quan sẽ 

viết thế nào về chàng?” 

Nàng tò mò hỏi lại.

Hắn nghĩ cũng không nghĩ, 

đã trả lời nàng. “Năng 

thần trị thế, gian hùng 

loạn thế.”

Trên khóe môi hồng nhuận, 

cong lên thành một nụ 

cười mỉm.

Nam nhân này, thực biết 

rõ vị trí cùng phân

lượng của mình.

“Nàng nghĩ xem, sử quan 

sẽ viết thế nào về

nàng?”

“Thiếp?” Vấn đề này khiến 

nàng suy nghĩ mất một 

lúc.

“Đúng, nàng.” Hắn mỉm cười, 

nói. “Đổng Trầm Hương.”

Đôi tai trắng nhuận của 

nàng nóng lên, lắc lắc

đầu: “Thiếp chỉ là một 

nữ tử bé nhỏ chẳng

đáng được nhắc tới, sử 

quan sẽ không viết đến 

thiếp đâu.”

“Ta nói là sẽ, nàng 

có tin không?”

“Không tin.” Nàng lại lắc 

đầu.

“Nhất định sẽ.” Hắn cười 

nói.

Nàng lại không cảm thấy 

như vậy, nhưng cũng không 

phản bác hắn thêm nữa, 

chỉ hỏi: “Đến giang khẩu 

(cửa sông) rồi, chàng muốn 

đi đâu?”

“Nơi nào cũng muốn đi.”

“Muốn đi nhất là nơi 

nào?”

Hắn nghĩ một lúc, lắng 

nghe âm thanh nước chảy 

của sông Trầm Tinh, phân 

biệt vị trí, rồi đem 

cây gậy gỗ trong tay 

chỉ về phía Nam.

“Ở phía Nam, có một 

tòa thành, tên là Xích

Dương.”

Nàng đã được nghe nói 

đến tòa thành đó. “Nghe 

nói, nơi đó rất phồn 

thịnh.”

“Có tin tức truyền về, 

rằng nơi đó, có cháo 

ốc khô mỹ vị.”

“Chàng muốn ăn cháo ốc 

khô sao?”

“Là để nàng ăn.” Hắn 

xoay đầu, dùng đôi mắt

đã tiều tụy không còn 

thấy được sự vật nhìn

nàng. Tuy rằng thị lực 

đã không còn dùng được, 

nhưng hắn vẫn có thể 

cảm nhận được nàng, nhìn 

thấy hình dáng nàng trong 

lòng mình.

Hắn nhấc tay lên, nhè 

nhẹ miết lấy gương mặt

nàng, “Ta chỉ muốn tới 

nơi đó, xác minh thêm

tin tức, có phải là 

chính xác hay không?”

“Tin tức gì?”

“Kỳ thực, tin tức đó, 

cũng không quá quan trọng.” 

Hắn cười cười, chuẩn xác 

không chê vào đâu được, 

hôn trộm nàng một cái. 

“Chỉ cần có thể ở 

cùng một chỗ với nàng, 

cùng nhau thỏa ý du 

sơn ngoạn thủy, đã đủ 

rồi.”

Hắn cam giác gương mặt 

nhỏ nhẵn dưới lòng bàn 

tay mình ấm nóng, khẳng 

định là đã ngượng đến 

đỏ mặt lên rồi.

Quan Tĩnh đắc ý nở 

một nụ cười.

Nàng không những xấu hổ, 

còn quẫn, cố ý không 

để ý đến hắn, kéo 

kéo dây cương, quất roi 

lên con lừa già, bươc 

về phương Nam dưới nắng 

gió ấm áp của mùa 

xuân.

Con lừa già, tâm tính 

không được tốt lắm, hai

người cũng không vội vã, 

dù sao cũng là một

đường vừa đi vừa dừng 

lại, du sơn ngoạn thủy.

Cuộc hành trình về phương 

Nam này, để cho họ 

đi, đã đi mất hơn 

nửa năm. Suốt hành trình,

nàng vẫn như trước cẩn 

thận vì hắn dâng hương, 

đun thuốc nấu dược.

Hắn vốn đã luyện võ, 

sau khi nghỉ ngơi nửa

năm, thân thể cũng đã 

dần dần hồi phục.

Sau khi bị mù, đôi 

tai của hắn trở nên 

vô cùng tốt, thậm chí 

còn không cần cầm gậy 

gỗ để dò nữa, hắn 

cũng có thể tránh những 

đồ vật phía trước, thậm 

chí còn nhanh nhẹn hơn 

cả người bình thường.

Hai người họ cùng lắc 

lư lắc lư trên xe, 

trong suốt những ngày này, 

đi qua từng thôn làng,

từng tòa thành, hắn đối 

với mỗi địa phương đều 

vô cùng thân thuộc, song 

dù sao cũng là lần 

đầu tiếp xúc, khác hoàn 

toàn những gì viết trên 

quyển thư, cũng có chỗ 

hắn không nắm rõ.

Nàng làm mắt của hắn, 

chậm rãi nói với hắn,

về những chỗ không giống 

kia.

Nàng cũng nói với hắn, 

những sơn quang thủy sắc, 

phong cảnh miêu tả thanh 

lệ, đủ các phong tục 

dân tộc, dùng giọng nói 

dịu dàng hắn thích nghe 

nhất, để nói tất cả 

cho hắn nghe.

Một ngày nọ, họ ở 

trên đường, đột nhiên nghe

thấy có đứa trẻ đang 

hát một bài đồng dao.

Lúc bắt đầu, còn nghe 

không được rõ lắm, nhưng, 

khi xe lừa càng lúc 

càng đến gần thôn, những 

từ ngữ kia trở nên 

càng lúc càng rõ ràng.

Giữa loạn thế, có ác 

quỷ,

Hiệp thiên tử, lệnh thiên 

hạ (ép buộc thiên tử,

ra lệnh cho thiên hạ)

Ác quỷ mắt xanh, tham 

lam còn hơn ác thú,

Mỗi ngày ăn một thành, 

mỗi thành sáu nghìn bảy 

trăm chín mươi ba người.

Ác quỷ phun lửa, nướng 

thịt người mà nuốt,

Người người than khóc, ác 

quỷ vô lệ,

Hồn hồn than khóc, ác 

quỷ vô lệ.

Có nữ thần, dung mạo 

tuyệt mỹ,

Dùng hương tiên, trị ác 

quỷ,

Ác quỷ mũi to, to 

hơ cả ca sấu,

Mỗi ngày ngửi một lư, 

một lư chín nghin chín

trăm chín mươi chín hương.

Bên trong giấu độc, ác 

quỷ đầu vỡ nát,

Người người ăn mừng, ác 

quỷ không còn,

Người người thương xót, nữ 

thần không còn.

Những ngày gần đây, hắn 

đôi lúc sẽ nghe thấy

bài đồng dao này, còn 

có thể thích ý bắt 

chéo chân, lặp đi lặp 

lại giai điệu trong miệng, 

vui vẻ không ngừng.

Bỗng dưng, Trầm Hương đang 

đánh xe, dừng xe lừa 

lại để hỏi.

“Vị tiểu đệ này, xin 

hỏi, Xích Dương thành đi

như thế nào?”

Đứa bé đang hát đầu 

tóc rối bù, chỉ dùng 

dây da túm lêm hai 

túm, tóc ngắn dựng ngược 

lên trời, vừa quơ nhánh 

cỏ, vừa ngâm nga ca 

dao.

Nghe thấy âm thanh hỏi 

đường, nó ngừng điệu hát, 

quay đầu lại nhìn, chớp 

mắt đôi mắt mở lớn, 

trợn lớn vô cùng, cái 

miệng cũng mở to đến 

không ngậm lại được.

Ngồi trên chiếc xe lừa 

đang lắc lư trước mắt

này, là lần đầu tiên 

nó nhìn thấy, người nam

nhân đẹp đến thế, cũng 

là người nữ nhân đẹp

đến thế.

“Tiểu đệ?” Nàng lộ ra 

nụ cười nhẹ, hỏi lại 

lần nữa “Ngươi có biết 

Xích Dương thành đi như

thế nào không?”

Đứa bé hồi phục lại 

thần hồn, vươn ngón tay

ngắn ngắn, hướng về lối 

rẽ ở bên trái chỉ, 

“Cô nương, người đi theo 

hướng đó, đi qua núi 

là đến.”

Nghe thanh âm non nớt 

này, nam nhân có bộ

dáng đẹp vô cùng kia, 

quay đầu lại nhìn về

phía nó.

“Tiểu đệ, ngươi vừa ca 

gì đấy?”

“Là ác quỷ dao.”

“Oh?” Hắn buồn cười hỏi. 

“Cái gì gọi là ác 

quỷ dao?”

Bị hỏi điều này, đứa 

bé hứng trí lên, dùng 

sức chớp đôi mắt to. 

“Aiya ~ ngươi thế nào 

mà đến ác quỷ dao 

cũng không biết thế? Thôn 

của chúng ta từ đầu 

đến cuối thôn, cho dù 

là đứa bé hai tuổi 

của Thôi gia, cùng bà 

cố nội tám mươi bảy 

tuổi của Tiết gia, bọn 

họ cũng đều biết hát 

đấy!”

“Là ác quỷ như thế 

nào?”

“Ta cũng không biết.” Nó 

đến hơi thở cũng khôn 

suy chuyển, rất thật thà 

nói.

“Nhưng, phụ thân ta nói, 

thôn cách vách kia, đại 

bá phụ của tam biểu 

tỉ của con trai lớn 

tam thúc của tiểu cô 

của Lão Trương uống rượu

với ông, đã gặp qua 

ác quỷ đó đấy. Ác 

quỷ đó lợi hại lắm, 

hắn cao như mấy nhà 

thóc hợp lại, một chân 

là có thể bước qua 

sông, một cái miệng là 

có thể nuốt được tám 

người, răng vừa to vừa 

đen, phải to như thế 

này này… …”

Vừa nói, nó còn không 

quên giơ tay múa chân,

để miêu tả hình dạng 

cái răng nanh kia.

“Ác quỷ hung dữ lắm, 

ngoài nuốt người, còn có 

thể phun lửa, tính tình 

rất xấu, cực kỳ cực

kỳ đáng sợ mà khủng 

bố, mọi người đều vô

cùng sợ hắn, nhưng sau 

đó xuất hiện một nữ

thần, đã thu phục hắn.”

Nói đến đây, nó còn 

vỗ vỗ ngực.

“Cho nên, sau đó, mọi 

người không còn phải sợ 

hãi, ác quỷ sẽ không 

đến ăn thịt người nữa, 

nhưng mẫu thân ta nói, 

nếu có đứa trẻ không 

ngoan, ác quỷ sẽ lại 

xuất hiện, có điều ta 

cảm giác đoạn sau này, 

nhất định là do nương 

bịa ra.”

Những lời nói ngây ngô 

của đứa trẻ khiến cho

nàng không khỏi mỉm cười.

Mà hắn ở bên cạnh, 

lại vô cùng hứng trí, 

còn hỏi: “Tiểu đệ, ngươi 

có thể hát lại lần 

nữa không?”

“Được chứ!”

Yết hầu thanh thanh của 

đứa bé, dùng thanh âm 

non nớt, xướng ca bất 

luận Nam quốc, Bắc quốc, 

người người đều có thể 

đọc thuộc trên miệng, bài 

ca dao còn theo bước 

chân thương lữ, lưu truyền 

đến đất trời xa xa.

“Giữa loạn thế, có ác 

quỷ,

Hiệp thiên tử, lệnh thiên 

hạ.

Ác quỷ mắt xanh, tham 

lam còn hơn ác thú,

Mỗi ngày ăn một thành, 

mỗi thành sáu nghìn bảy 

trăm chín mươi ba người.

Ác quỷ phun lửa, nướng 

thịt người mà nuốt,

Người người than khóc, ác 

quỷ vô lệ,

Hồn hồn than khóc, ác 

quỷ vô lệ.

Có nữ thần, dung mạo 

tuyệt mỹ,

Dùng hương tiên, trị ác 

quỷ,

Ác quỷ mũi to, to 

hơ cả ca sấu,

Mỗi ngày ngửi một lư, 

một lư chín nghin chín

trăm chín mươi chín hương.

Bên trong giấu độc, ác 

quỷ đầu vỡ nát,

Người người ăn mừng, ác 

quỷ không còn,

Người người thương xót, nữ 

thần không còn.

Nó gân yết hầu, lớn 

tiếng hát, vừa hát xong, 

từ căn nhà phía đằng 

sau, đã có một người 

phụ nữ ngó đầu ra, 

theo đó là một tiếng 

giày ném ra ngay theo.

“Tiểu Cúc tử, hát cái 

gì, còn không mau trở 

về học bài! Con cứ 

không ngoan như thế, cẩn

thận ác quỷ sẽ tới 

ăn thịt con đấy!” Bốp, 

chiếc giày đã ném trúng 

mục tiêu.

Đứa bé chu miệng lên, 

xoa xoa chỗ đau trên

đầu do bị chiếc giày 

đập vào.

Nó ghét nhất chính là 

học bài.

Nhưng, mấy năm gần đây, 

năm nào cũng thu hoạch 

được, nhà nhà hộ hộ 

đều có cơm ăn no, 

mọi người sau khi thương 

nghị, bèn mời một thầy 

dạy từ kinh thành đến, 

dạy cho chúng học chữ 

đọc sách.

Nó trừng mắt, lại nghe 

thấy nữ tử xinh đẹp 

kia, cười nói lời cảm 

tạ với nó.

“Tiểu đệ, cảm ơn ngươi.”

“Không cần khách khí…”

“Tiểu Cúc tử!” Nương lại 

hét tiếp, còn vứt thêm 

một chiếc giày khác ra.

“Con về ngay đây!”

Nó quay đầu lại hét, 

đem đôi giày đó ôm 

vào trong ngực, quay đầu 

lại muốn hỏi, đã thấy

chiếc xe lừa cũ kia 

dần đi xa, trong lòng 

thực lo lắng, nam nhân 

đẹp đẽ kia, rốt cuộc 

có nhớ lời ca hay 

chưa?

***

“Nghe rõ rồi chứ, ta 

đã thành ác quỷ.”

“Chàng không phải sớm đã 

là sao?”

“Nàng thì thành nữ thần 

đấy.”

Không đếm được là lần 

thứ mấy, nàng lại cảm

thấy gương mặt nhỏ nóng 

lên, mãi mà không nói 

thêm lời nào. Hứ, nam 

nhân này, cứ cố ý

như thế, thảo nào mà 

dạo gần đây luôn nghe

thấy hắn hừm hừm mãi!

Bàn tay to thô ráp 

đem bàn tay nhỏ bé 

của nàng kéo đến bên 

miệng, trìu mến hôn lên 

đó, còn không quên truê 

chọc.

“Xem, dù cho sử quan 

không viết về nàng, nhưng 

từ giờ về sau, ai 

ai cũng đều nhớ rõ, 

là nữ thần đã hàng 

phục ác quỷ.”

“Bài đồng dao này, là 

chàng bảo Hàn Lương truyền 

đi đúng không?”

“Không phải.” Hắn thực thà, 

còn giơ tay thề. “Trời 

đất chứng giám, ta không 

hề phân phó cho hắn 

làm thế này, đây nhất 

định là kẻ ngoài làm.”

Nhìn thấy bộ dạng này 

của hắn, hại nàng không 

thể ép buộc mình được 

nữa, tiếng cười bật ra 

bên môi.

“Thiếp không tin.”

“Aiya, nàng thật làm ta 

đau lòng.” Miệng hắn thì 

nói thế, song lại cười 

thoải mái vô cùng.

Chương 18

Năm sau, khi Xuân về 

hoa nở, Cổ Hân chết 

vì bệnh. Ba ngày sau 

Quan Tĩnh cùng chết.

Cổ Hân là vì kinh 

sợ mà chết, còn Quan 

Tĩnh lại là chết bắt 

đắc kỳ tử.

Tin tức này, gây chấn 

động đến hai bờ bên

sông Trầm Tinh, nhân dân 

Namquốc hỗn loạn, người dân 

Bắc quốc lại khui rượu 

chúc mừng.

Trong khoảng thời gian ngắn 

mất đi hai vị trọng 

thần, Hoàng đế trẻ tuổi 

không biết nên làm sao, 

liên tục suốt mấy ngày 

không hề lâm triều, may 

mà văn võ bá quan, 

nhất trí tiến cử văn 

sĩ Hàn Lương, Hoàng đế 

rất nhanh đã hạ thánh 

chỉ, phong Hàn Lương làm 

Trung đường.

Tất cả, nhanh chóng khôi 

phục về như cũ.

Nam quốc vần như trước 

có hai triều đình, minh 

triều đình ở trong hoàng 

cung, ám triều đình ở 

trong phủ Trung Đường, người 

đứng đầu, là Trung đường 

Hàn Lương.

Sau đó, trong lúc gió 

Xuân, Phượng thành tiến hành 

hai lễ tang, tiễn bước 

hai vị đại quan.

Tang lễ của Cổ Hân, 

tuy rằng được làm long

trọng, cổ xe ngựa trước 

cửa nhà lại lạnh lẽo

vô cùng.

Trái lại ba ngày sau, 

tang lễ của Quan Tĩnh,

lại cực kỳ giản lược, 

đúng như di ngôn của

hắn, hai ngọn nến trắng, 

một bộ tố y, hoa 

tươi không cần, mộc quan 

một bộ, không cần phải

có người điều khiển ca 

tụng công lao sự nghiệp 

to lớn, chỉ cần bốn 

võ tướng thân tín nâng 

quan là đủ.

Nhưng, quan tài vừa bước 

ra khỏi cửa, đã có

quan văn võ tướng cùng 

với đại đội quân sĩ

nước Nam một đường đi 

theo.

Trên đường, người người trang 

nghiêm.

Hàn Lương là chủ lễ 

tang, tuy rằng thân đã 

là Trung đường, nhưng hắn 

không hề cưỡi ngựa, mà 

từng bước từng bước, đem 

quan tài của Quan Tĩnh, 

tiễn ra ngoài thành, đi 

theo mãi cho đến nơi 

đặt mộ.

Ngày hôm đó, ánh mặt 

trời sáng lạn.

Phía đầu đạo quan, thương 

lữ gặp đội đưa tang, 

đều sẽ lui bước nhường 

đường.

Đội ngũ màu trắng, sau 

khi ra khỏi thành đi 

xa, nơi mai táng của 

hắn, được chọn ở phía 

Đông thành, là một nơi 

phong cảnh tươi đẹp, sau 

có núi Thương, trước có 

Thanh Khê, có thể xa 

xa là nhìn thấy được 

Phượng thành.

Đội ngũ đưa tang dài 

dằng dặc, kéo ra thật 

sự rất dài rất dài.

Những người quan sát ở 

bên đường, có người vẻ 

mặt đờ đẫn, có người 

trong lòng thống khoái, trong 

đám người đó, có một 

nữ tử nhỏ xinh đeo 

chiếc mũ có mạng che, 

cũng đang lẳng lặng đứng 

nhìn.

Nam nhân đứng ở phía 

sau nàng, nhẹ giọng hỏi: 

“Làm sao vậy?”

Nàng xoay người lại, nói 

với hắn: “Không có gì, 

chỉ là gặp đội ngũ 

đưa tang của Quan đại

nhân.”

“Vậy sao?” Nam nhân hạ 

mắt xuống. “Tang lễ này, 

có quá mức long trọng 

hay không?”

“Không hề, rất đơn giản.” 

Nàng nói. “Nhưng, những người 

đi theo quá nhiều, xem 

ra, chúng ta không đi 

qua được rồi, chi bằng 

đi đường vòng đi!”

“Cũng tốt.”

Nghe thấy lời nói chuyện 

của hai người, một người 

đứng bên trong lúc vô 

ý quay đầu lại, chỉ 

nhìn thấy tiểu nữ nhân, 

đang cẩn thận, đỡ lấy 

nam nhân xoay người. Nam 

nhân kia trong tay cầm 

một quải trượng, đang dò 

dò phía đằng trước mặt, 

những người xung quanh thấy 

thế mới biết, nam nhân 

đó là một kẻ mù,

nhanh chóng nhường đường, để 

hai người họ được đi 

qua.

Đợi cho hai người họ 

vừa đi, thừa ra hai 

chỗ trống, đã lập tức 

được những người thích xem

náo nhiệt xen vào.

Không có bất kỳ ai, 

chú ý hơn đến hành 

tung của đôi nam nữ 

đó.

Nữ nhân đỡ nam nhân, 

về tới trên chiếc xe

được kéo bởi con lừa 

già, con lừa già đang

tước cỏ, nữ tử cũng 

không thúc giục, để cho

nó chầm chậm nhai nuốt, 

tùy ý theo quyết định

ăn uống chậm rãi, mà 

muốn dừng hoặc muốn đi 

tiếp.

“Cỗ quan đó, thoạt nhìn 

có vẻ nặng quá. Bên

trong thực sự có thi 

thể sao?” Đợi cho con 

lừa già đã kéo xe, 

sau khi rời xa Phượng 

thành, nàng mới nhịn không 

được mà hiếu kỳ hỏi.

Hắn ngồi ở bên cạnh, 

gương mặt đầy vẻ tươi

cười trả lời: “Có chứ.”

“Ai?”

“Cổ Hân.”

Nàng hơi sửng sốt. “Thật 

sao?”

“Hàn Lương nói, Quan Tĩnh 

làm nhiều điều bất nghĩa, 

ác danh lan xa, sau 

khi chết rồi nhất định 

sẽ có người tới trộm 

mộ, trong quan tài nếu 

không có người, không có 

xương, e là sẽ khiến 

người ta nghi ngờ, dễ 

xảy ra chuyện.”

“Nhưng Cổ Hân không phải 

từ mấy ngày trước, đã 

đưa tang rồ sao?”

Nam nhân lại cười: “Cái 

tên Hàn Lương kia, bảo 

người ta đem lão đào 

lên, nói người này nghiệp 

chướng quá nặng, không đáng 

được kết cục tốt như 

thế. Có điều, lão chắc 

sẽ không ngờ tới được, 

là lại có nhiều người 

vì ác nhân mà tiễn 

đưa như vậy.”

“Chả trách, mặt hắn thối 

như thế.”

“Có rất nhiều người đưa 

tiễn như vậy, Cổ Hân

chắc là chết cũng nhắm 

được mắt rồi.”

“Chàng không phải ghét hắn 

nhất sao?”

“Cho nên, tương lai kẻ 

bị đào xác, là hắn, 

chứ không phải ta.”

Những lời này, làm cho 

nàng cười khẽ ra tiếng.

Bàn tay to của nam 

nhân sờ soạng, rốt cuộc

cũng nắm được tay nàng.

“Tiếng cười của nàng, thật 

dễ nghe.”

Yết hầu của nàng có 

chút co rút, trái tim 

nhỏ bé lại đau đớn, 

song một câu cũng không 

nói, chỉ ngược lại nắm 

lấy bàn tay gầy rộc 

của hắn, nắm đến rất 

chặt rất chặt.

Vì để viết bộ đại 

sách trị quốc kia, Quan 

Tĩnh cơ hồ như dốc 

hết cả tâm lực, những 

u hồn đòi mạng, dù 

là sau chuyện làm loạn 

của Cổ Hân, đã ít 

đi khá nhiều, nhưng vẫn 

không hoàn toàn tiêu tán.

Mỗi khi màn đêm buông 

xuống, vẫn có những kẻ 

cố chấp, đang khóc gào 

đòi mạng.

Mùa đông năm trước, hắn 

đã suýt nữa chết thật.

Trầm Hương đã dùng hết 

tâm lực, lấy hương làm 

dược, giữ lại mạng hắn, 

bảo vệ người của hắn, 

bổ thân cho hắn, chẳng 

dễ dàng gì, cũng hiệp 

trợ được hắn, thuận lợi 

viết xong quyển thư, lại 

thương nghị với Hàn Lương, 

dùng kế giả chết, để 

đổi trắng thay đen.

Mơ hồ bên trong, còn 

như nghe được, hắn đang 

cười nói, mưu kế này, 

trước đây đã có người 

từng dùng qua.

Một chiêu đó, lừa được 

người cũng lừa được quỷ.

Sau khi hắn vừa chết, 

đêm đó, những tiếng khóc 

đòi mạng kia, liền tan 

biến.

Suốt những ngày này, hắn 

rốt cuộc đã có thể

ngủ một giấc thật no, 

tinh thần cũng dần hồi

phục, lúc này mới khiến 

cho nàng luôn lo lắng

không thôi, thở ra được 

một hơi nhẹ nhõm.

Con lừa già chậm rãi 

bước đi, đến bên quan

đạo cạnh song Trầm Tinh, 

hướng về phía Tây mà 

đi.

Trong ngày xuân đẹp đẽ, 

sông Trầm Tinh ánh sáng 

chói mắt, đằng xa xa 

kia còn nhìn thấy được, 

có mấy chấm đen của 

thuyền đánh cá, nếu đến 

gần phía đằng trước hơn 

chút nữa, sẽ có thể 

nhìn thấy, bờ bên kia 

đã đang có người xây 

dựng đê phòng.

Công trình đó, là hắn 

mệnh lệnh cho người đi

làm, xem bộ dáng kia, 

đã hoàn thành vượt hơn

phân nửa.

Nam nhân này tâm hoài 

thiên hạ. (Trong lòng mang 

cả thiên hạ)

Hắn không chỉ viết về 

cách trị thế của Nam

quốc, cũng viết cả cách 

trị thế của Bắc quốc,

sau khi hoàn thành, toàn 

bộ đều giao cho Hàn

Lương đa mưu túc trí 

nhất, để hắn tiếp tục 

kế thừa di chí.

Nàng nắm lấy tay hắn, 

nhẹ nhàng nói: “Vừa rồi, 

thiếp ở trong tang lễ, 

nhìn thấy hoàng thượng đến 

đó, còn ban cho Quan 

Tĩnh cửu tích*.”

Cửu tích, vốn là chín 

loại ban thưởng cao nhất

của Hoàng thượng cho thần 

tử, là vinh dự vô

cùng.

*Bao gồm: Xa mã, quần 

áo, nhạc, chu hộ, nạp

bệ, dũng sĩ, búa rìu, 

cung tiễn, sưởng (rượu cúng 

thời xưa). Những lễ khí 

này thông thường chỉ có 

thiên tử mới được sử 

dụng, ý nghĩa của hình 

thức ban thưởng lớn hơn 

rất nhiều với giá trị 

món đồ.

“Cửu tích?” Hắn cong khóa 

miệng, hứng thú dạt dào 

cười: “Trước đây Nam quốc, 

thần tử duy nhất được 

nhận cửu tích, cuối cùng 

đã giết vua soái vị!”

Con mắt đen thẫm của 

nàng khẽ kinh ngạc mà

chớp: “Đó không phải là 

mục tiêu vốn dĩ của

chàng sao?”

“Đó là ý tứ của 

đám Hàn Lương, chứ không

phải của ta.” Lời nói 

của hắn thản nhiên, nói

cho nàng: “Ta, không có 

tâm xưng đế.”

“Cho dù mắt chàng không 

bị mù sao?”

“Đúng.” Hắn thản nhiên cong 

khóe miệng, cười đến vô 

cùng nhẹ nhàng. “Ta ngay 

từ lúc đầu, đã chỉ 

thị Hàn Lương, đem ác 

danh của ta truyền bá 

khắp thiên hạ.”

“Vì sao chứ?”

“Bách tính thiên hạ, luôn 

cần có người để cho

họ hận, cho họ nguyền 

rủa, để họ có chung

cùng một mối thù, có 

cùng một mục tiêu, mới

có thể hưng gia hưng 

quốc.”

Nàng ngạc nhiên hỏi lại: 

“Chàng đến thanh danh của 

chính mình cũng đem gán 

lên sao?”

“Thanh danh?” Hắn cười khẽ: 

“Ta chưa bao giờ để 

ý tới thứ đó.”

Đúng vậy, hắn trước giờ 

chưa từng để ý.

Hắn để cho chính mình 

trở thành kẻ vạn ác

không tha, để cứu vớt 

vạn dân khắp thiên hạ.

“Chàng nghĩ, sử quan sẽ 

viết thế nào về chàng?” 

Nàng tò mò hỏi lại.

Hắn nghĩ cũng không nghĩ, 

đã trả lời nàng. “Năng 

thần trị thế, gian hùng 

loạn thế.”

Trên khóe môi hồng nhuận, 

cong lên thành một nụ 

cười mỉm.

Nam nhân này, thực biết 

rõ vị trí cùng phân

lượng của mình.

“Nàng nghĩ xem, sử quan 

sẽ viết thế nào về

nàng?”

“Thiếp?” Vấn đề này khiến 

nàng suy nghĩ mất một 

lúc.

“Đúng, nàng.” Hắn mỉm cười, 

nói. “Đổng Trầm Hương.”

Đôi tai trắng nhuận của 

nàng nóng lên, lắc lắc

đầu: “Thiếp chỉ là một 

nữ tử bé nhỏ chẳng

đáng được nhắc tới, sử 

quan sẽ không viết đến 

thiếp đâu.”

“Ta nói là sẽ, nàng 

có tin không?”

“Không tin.” Nàng lại lắc 

đầu.

“Nhất định sẽ.” Hắn cười 

nói.

Nàng lại không cảm thấy 

như vậy, nhưng cũng không 

phản bác hắn thêm nữa, 

chỉ hỏi: “Đến giang khẩu 

(cửa sông) rồi, chàng muốn 

đi đâu?”

“Nơi nào cũng muốn đi.”

“Muốn đi nhất là nơi 

nào?”

Hắn nghĩ một lúc, lắng 

nghe âm thanh nước chảy 

của sông Trầm Tinh, phân 

biệt vị trí, rồi đem 

cây gậy gỗ trong tay 

chỉ về phía Nam.

“Ở phía Nam, có một 

tòa thành, tên là Xích

Dương.”

Nàng đã được nghe nói 

đến tòa thành đó. “Nghe 

nói, nơi đó rất phồn 

thịnh.”

“Có tin tức truyền về, 

rằng nơi đó, có cháo 

ốc khô mỹ vị.”

“Chàng muốn ăn cháo ốc 

khô sao?”

“Là để nàng ăn.” Hắn 

xoay đầu, dùng đôi mắt

đã tiều tụy không còn 

thấy được sự vật nhìn

nàng. Tuy rằng thị lực 

đã không còn dùng được, 

nhưng hắn vẫn có thể 

cảm nhận được nàng, nhìn 

thấy hình dáng nàng trong 

lòng mình.

Hắn nhấc tay lên, nhè 

nhẹ miết lấy gương mặt

nàng, “Ta chỉ muốn tới 

nơi đó, xác minh thêm

tin tức, có phải là 

chính xác hay không?”

“Tin tức gì?”

“Kỳ thực, tin tức đó, 

cũng không quá quan trọng.” 

Hắn cười cười, chuẩn xác 

không chê vào đâu được, 

hôn trộm nàng một cái. 

“Chỉ cần có thể ở 

cùng một chỗ với nàng, 

cùng nhau thỏa ý du 

sơn ngoạn thủy, đã đủ 

rồi.”

Hắn cam giác gương mặt 

nhỏ nhẵn dưới lòng bàn 

tay mình ấm nóng, khẳng 

định là đã ngượng đến 

đỏ mặt lên rồi.

Quan Tĩnh đắc ý nở 

một nụ cười.

Nàng không những xấu hổ, 

còn quẫn, cố ý không 

để ý đến hắn, kéo 

kéo dây cương, quất roi 

lên con lừa già, bươc 

về phương Nam dưới nắng 

gió ấm áp của mùa 

xuân.

Con lừa già, tâm tính 

không được tốt lắm, hai

người cũng không vội vã, 

dù sao cũng là một

đường vừa đi vừa dừng 

lại, du sơn ngoạn thủy.

Cuộc hành trình về phương 

Nam này, để cho họ 

đi, đã đi mất hơn 

nửa năm. Suốt hành trình,

nàng vẫn như trước cẩn 

thận vì hắn dâng hương, 

đun thuốc nấu dược.

Hắn vốn đã luyện võ, 

sau khi nghỉ ngơi nửa

năm, thân thể cũng đã 

dần dần hồi phục.

Sau khi bị mù, đôi 

tai của hắn trở nên 

vô cùng tốt, thậm chí 

còn không cần cầm gậy 

gỗ để dò nữa, hắn 

cũng có thể tránh những 

đồ vật phía trước, thậm 

chí còn nhanh nhẹn hơn 

cả người bình thường.

Hai người họ cùng lắc 

lư lắc lư trên xe, 

trong suốt những ngày này, 

đi qua từng thôn làng,

từng tòa thành, hắn đối 

với mỗi địa phương đều 

vô cùng thân thuộc, song 

dù sao cũng là lần 

đầu tiếp xúc, khác hoàn 

toàn những gì viết trên 

quyển thư, cũng có chỗ 

hắn không nắm rõ.

Nàng làm mắt của hắn, 

chậm rãi nói với hắn,

về những chỗ không giống 

kia.

Nàng cũng nói với hắn, 

những sơn quang thủy sắc, 

phong cảnh miêu tả thanh 

lệ, đủ các phong tục 

dân tộc, dùng giọng nói 

dịu dàng hắn thích nghe 

nhất, để nói tất cả 

cho hắn nghe.

Một ngày nọ, họ ở 

trên đường, đột nhiên nghe

thấy có đứa trẻ đang 

hát một bài đồng dao.

Lúc bắt đầu, còn nghe 

không được rõ lắm, nhưng, 

khi xe lừa càng lúc 

càng đến gần thôn, những 

từ ngữ kia trở nên 

càng lúc càng rõ ràng.

Giữa loạn thế, có ác 

quỷ,

Hiệp thiên tử, lệnh thiên 

hạ (ép buộc thiên tử,

ra lệnh cho thiên hạ)

Ác quỷ mắt xanh, tham 

lam còn hơn ác thú,

Mỗi ngày ăn một thành, 

mỗi thành sáu nghìn bảy 

trăm chín mươi ba người.

Ác quỷ phun lửa, nướng 

thịt người mà nuốt,

Người người than khóc, ác 

quỷ vô lệ,

Hồn hồn than khóc, ác 

quỷ vô lệ.

Có nữ thần, dung mạo 

tuyệt mỹ,

Dùng hương tiên, trị ác 

quỷ,

Ác quỷ mũi to, to 

hơ cả ca sấu,

Mỗi ngày ngửi một lư, 

một lư chín nghin chín

trăm chín mươi chín hương.

Bên trong giấu độc, ác 

quỷ đầu vỡ nát,

Người người ăn mừng, ác 

quỷ không còn,

Người người thương xót, nữ 

thần không còn.

Những ngày gần đây, hắn 

đôi lúc sẽ nghe thấy

bài đồng dao này, còn 

có thể thích ý bắt 

chéo chân, lặp đi lặp 

lại giai điệu trong miệng, 

vui vẻ không ngừng.

Bỗng dưng, Trầm Hương đang 

đánh xe, dừng xe lừa 

lại để hỏi.

“Vị tiểu đệ này, xin 

hỏi, Xích Dương thành đi

như thế nào?”

Đứa bé đang hát đầu 

tóc rối bù, chỉ dùng 

dây da túm lêm hai 

túm, tóc ngắn dựng ngược 

lên trời, vừa quơ nhánh 

cỏ, vừa ngâm nga ca 

dao.

Nghe thấy âm thanh hỏi 

đường, nó ngừng điệu hát, 

quay đầu lại nhìn, chớp 

mắt đôi mắt mở lớn, 

trợn lớn vô cùng, cái 

miệng cũng mở to đến 

không ngậm lại được.

Ngồi trên chiếc xe lừa 

đang lắc lư trước mắt

này, là lần đầu tiên 

nó nhìn thấy, người nam

nhân đẹp đến thế, cũng 

là người nữ nhân đẹp

đến thế.

“Tiểu đệ?” Nàng lộ ra 

nụ cười nhẹ, hỏi lại 

lần nữa “Ngươi có biết 

Xích Dương thành đi như

thế nào không?”

Đứa bé hồi phục lại 

thần hồn, vươn ngón tay

ngắn ngắn, hướng về lối 

rẽ ở bên trái chỉ, 

“Cô nương, người đi theo 

hướng đó, đi qua núi 

là đến.”

Nghe thanh âm non nớt 

này, nam nhân có bộ

dáng đẹp vô cùng kia, 

quay đầu lại nhìn về

phía nó.

“Tiểu đệ, ngươi vừa ca 

gì đấy?”

“Là ác quỷ dao.”

“Oh?” Hắn buồn cười hỏi. 

“Cái gì gọi là ác 

quỷ dao?”

Bị hỏi điều này, đứa 

bé hứng trí lên, dùng 

sức chớp đôi mắt to. 

“Aiya ~ ngươi thế nào 

mà đến ác quỷ dao 

cũng không biết thế? Thôn 

của chúng ta từ đầu 

đến cuối thôn, cho dù 

là đứa bé hai tuổi 

của Thôi gia, cùng bà 

cố nội tám mươi bảy 

tuổi của Tiết gia, bọn 

họ cũng đều biết hát 

đấy!”

“Là ác quỷ như thế 

nào?”

“Ta cũng không biết.” Nó 

đến hơi thở cũng khôn 

suy chuyển, rất thật thà 

nói.

“Nhưng, phụ thân ta nói, 

thôn cách vách kia, đại 

bá phụ của tam biểu 

tỉ của con trai lớn 

tam thúc của tiểu cô 

của Lão Trương uống rượu

với ông, đã gặp qua 

ác quỷ đó đấy. Ác 

quỷ đó lợi hại lắm, 

hắn cao như mấy nhà 

thóc hợp lại, một chân 

là có thể bước qua 

sông, một cái miệng là 

có thể nuốt được tám 

người, răng vừa to vừa 

đen, phải to như thế 

này này… …”

Vừa nói, nó còn không 

quên giơ tay múa chân,

để miêu tả hình dạng 

cái răng nanh kia.

“Ác quỷ hung dữ lắm, 

ngoài nuốt người, còn có 

thể phun lửa, tính tình 

rất xấu, cực kỳ cực

kỳ đáng sợ mà khủng 

bố, mọi người đều vô

cùng sợ hắn, nhưng sau 

đó xuất hiện một nữ

thần, đã thu phục hắn.”

Nói đến đây, nó còn 

vỗ vỗ ngực.

“Cho nên, sau đó, mọi 

người không còn phải sợ 

hãi, ác quỷ sẽ không 

đến ăn thịt người nữa, 

nhưng mẫu thân ta nói, 

nếu có đứa trẻ không 

ngoan, ác quỷ sẽ lại 

xuất hiện, có điều ta 

cảm giác đoạn sau này, 

nhất định là do nương 

bịa ra.”

Những lời nói ngây ngô 

của đứa trẻ khiến cho

nàng không khỏi mỉm cười.

Mà hắn ở bên cạnh, 

lại vô cùng hứng trí, 

còn hỏi: “Tiểu đệ, ngươi 

có thể hát lại lần 

nữa không?”

“Được chứ!”

Yết hầu thanh thanh của 

đứa bé, dùng thanh âm 

non nớt, xướng ca bất 

luận Nam quốc, Bắc quốc, 

người người đều có thể 

đọc thuộc trên miệng, bài 

ca dao còn theo bước 

chân thương lữ, lưu truyền 

đến đất trời xa xa.

“Giữa loạn thế, có ác 

quỷ,

Hiệp thiên tử, lệnh thiên 

hạ.

Ác quỷ mắt xanh, tham 

lam còn hơn ác thú,

Mỗi ngày ăn một thành, 

mỗi thành sáu nghìn bảy 

trăm chín mươi ba người.

Ác quỷ phun lửa, nướng 

thịt người mà nuốt,

Người người than khóc, ác 

quỷ vô lệ,

Hồn hồn than khóc, ác 

quỷ vô lệ.

Có nữ thần, dung mạo 

tuyệt mỹ,

Dùng hương tiên, trị ác 

quỷ,

Ác quỷ mũi to, to 

hơ cả ca sấu,

Mỗi ngày ngửi một lư, 

một lư chín nghin chín

trăm chín mươi chín hương.

Bên trong giấu độc, ác 

quỷ đầu vỡ nát,

Người người ăn mừng, ác 

quỷ không còn,

Người người thương xót, nữ 

thần không còn.

Nó gân yết hầu, lớn 

tiếng hát, vừa hát xong, 

từ căn nhà phía đằng 

sau, đã có một người 

phụ nữ ngó đầu ra, 

theo đó là một tiếng 

giày ném ra ngay theo.

“Tiểu Cúc tử, hát cái 

gì, còn không mau trở 

về học bài! Con cứ 

không ngoan như thế, cẩn

thận ác quỷ sẽ tới 

ăn thịt con đấy!” Bốp, 

chiếc giày đã ném trúng 

mục tiêu.

Đứa bé chu miệng lên, 

xoa xoa chỗ đau trên

đầu do bị chiếc giày 

đập vào.

Nó ghét nhất chính là 

học bài.

Nhưng, mấy năm gần đây, 

năm nào cũng thu hoạch 

được, nhà nhà hộ hộ 

đều có cơm ăn no, 

mọi người sau khi thương 

nghị, bèn mời một thầy 

dạy từ kinh thành đến, 

dạy cho chúng học chữ 

đọc sách.

Nó trừng mắt, lại nghe 

thấy nữ tử xinh đẹp 

kia, cười nói lời cảm 

tạ với nó.

“Tiểu đệ, cảm ơn ngươi.”

“Không cần khách khí…”

“Tiểu Cúc tử!” Nương lại 

hét tiếp, còn vứt thêm 

một chiếc giày khác ra.

“Con về ngay đây!”

Nó quay đầu lại hét, 

đem đôi giày đó ôm 

vào trong ngực, quay đầu 

lại muốn hỏi, đã thấy

chiếc xe lừa cũ kia 

dần đi xa, trong lòng 

thực lo lắng, nam nhân 

đẹp đẽ kia, rốt cuộc 

có nhớ lời ca hay 

chưa?

***

“Nghe rõ rồi chứ, ta 

đã thành ác quỷ.”

“Chàng không phải sớm đã 

là sao?”

“Nàng thì thành nữ thần 

đấy.”

Không đếm được là lần 

thứ mấy, nàng lại cảm

thấy gương mặt nhỏ nóng 

lên, mãi mà không nói 

thêm lời nào. Hứ, nam 

nhân này, cứ cố ý

như thế, thảo nào mà 

dạo gần đây luôn nghe

thấy hắn hừm hừm mãi!

Bàn tay to thô ráp 

đem bàn tay nhỏ bé 

của nàng kéo đến bên 

miệng, trìu mến hôn lên 

đó, còn không quên truê 

chọc.

“Xem, dù cho sử quan 

không viết về nàng, nhưng 

từ giờ về sau, ai 

ai cũng đều nhớ rõ, 

là nữ thần đã hàng 

phục ác quỷ.”

“Bài đồng dao này, là 

chàng bảo Hàn Lương truyền 

đi đúng không?”

“Không phải.” Hắn thực thà, 

còn giơ tay thề. “Trời 

đất chứng giám, ta không 

hề phân phó cho hắn 

làm thế này, đây nhất 

định là kẻ ngoài làm.”

Nhìn thấy bộ dạng này 

của hắn, hại nàng không 

thể ép buộc mình được 

nữa, tiếng cười bật ra 

bên môi.

“Thiếp không tin.”

“Aiya, nàng thật làm ta 

đau lòng.” Miệng hắn thì 

nói thế, song lại cười 

thoải mái vô cùng. Lúc 

nói những lời này, con 

lừa già kéo xe, đang 

từng bước từng bước, chầm 

chậm bò lên trên ngọn 

núi nhỏ.

“Ta đáng ghét lắm sao?” 

Năm bàn tay nàng, hắn 

đột nhiên hỏi.

Nàng nân tầm mắt lên, 

nhìn nam nhân bên cạnh, 

phát hiện hắn đang thu 

hồi nụ cười, gương mặt 

đầy nhu tình nhìn nàng: 

“Con đường mà ta chọn, 

lại còn ép nàng phải 

đi cùng ta.”

Dù cho, đôi mắt của 

hắn đã mù, nhưng, nàng

lại luôn cảm thấy như 

hắn vẫn đang nhìn thấy

được nàng.

“Là rất đáng ghét. Đáng 

ghét, hơn nữa còn đáng 

hận.” Kìm lòng không đậu, 

nàng nâng bàn tay, dịu 

dàng vỗ về gương mặt 

hắn, chân thành nói với 

hắn.

“Nhưng, là thiếp cam tâm 

tình nguyện.”

Cổ họng hắn co rút 

nhanh, khàn khàn nói ra:

“Thiên hạ, từng là tình 

cảm chân thành của ta.

Đến giờ, tình cảm chân 

thành của ta, chỉ có

nàng.”

Trái tim nàng ấm áp, 

kiềm lòng không đậu mà

nghiêng người hôn lên bờ 

môi mỏng của hắn, đem 

thân thể mềm mại nhập 

vào trong cái ôm tinh 

tráng của hắn, cùng đắm 

chìm miệt mài, vào thời 

khắc phu thê hoan ái 

nồng ấm, bay lên đến 

nơi ngoài chín tầng mây.

Con lừa già đang kéo 

xe, không chút để ý 

đến những người trên xe 

đang làm gì, chỉ lúc 

lắc lúc lắc băng núi, 

hướng về phía Xích Dương

thành náo nhiệt dưới núi 

kia mà tới.

***

Trăm năm sau, Nam sử có 

ghi.

Quan Tĩnh, người Phượng thành 

– Nam quốc, từ nhỏ 

trí tuệ hơn người, văn 

võ song toàn, mười sáu 

đã vào triều làm quan, 

từng vì muội 

Chương 18

Năm sau, khi Xuân về 

hoa nở, Cổ Hân chết 

vì bệnh. Ba ngày sau 

Quan Tĩnh cùng chết.

Cổ Hân là vì kinh 

sợ mà chết, còn Quan 

Tĩnh lại là chết bắt 

đắc kỳ tử.

Tin tức này, gây chấn 

động đến hai bờ bên

sông Trầm Tinh, nhân dân 

Namquốc hỗn loạn, người dân 

Bắc quốc lại khui rượu 

chúc mừng.

Trong khoảng thời gian ngắn 

mất đi hai vị trọng 

thần, Hoàng đế trẻ tuổi 

không biết nên làm sao, 

liên tục suốt mấy ngày 

không hề lâm triều, may 

mà văn võ bá quan, 

nhất trí tiến cử văn 

sĩ Hàn Lương, Hoàng đế 

rất nhanh đã hạ thánh 

chỉ, phong Hàn Lương làm 

Trung đường.

Tất cả, nhanh chóng khôi 

phục về như cũ.

Nam quốc vần như trước 

có hai triều đình, minh 

triều đình ở trong hoàng 

cung, ám triều đình ở 

trong phủ Trung Đường, người 

đứng đầu, là Trung đường 

Hàn Lương.

Sau đó, trong lúc gió 

Xuân, Phượng thành tiến hành 

hai lễ tang, tiễn bước 

hai vị đại quan.

Tang lễ của Cổ Hân, 

tuy rằng được làm long

trọng, cổ xe ngựa trước 

cửa nhà lại lạnh lẽo

vô cùng.

Trái lại ba ngày sau, 

tang lễ của Quan Tĩnh,

lại cực kỳ giản lược, 

đúng như di ngôn của

hắn, hai ngọn nến trắng, 

một bộ tố y, hoa 

tươi không cần, mộc quan 

một bộ, không cần phải

có người điều khiển ca 

tụng công lao sự nghiệp 

to lớn, chỉ cần bốn 

võ tướng thân tín nâng 

quan là đủ.

Nhưng, quan tài vừa bước 

ra khỏi cửa, đã có

quan văn võ tướng cùng 

với đại đội quân sĩ

nước Nam một đường đi 

theo.

Trên đường, người người trang 

nghiêm.

Hàn Lương là chủ lễ 

tang, tuy rằng thân đã 

là Trung đường, nhưng hắn 

không hề cưỡi ngựa, mà 

từng bước từng bước, đem 

quan tài của Quan Tĩnh, 

tiễn ra ngoài thành, đi 

theo mãi cho đến nơi 

đặt mộ.

Ngày hôm đó, ánh mặt 

trời sáng lạn.

Phía đầu đạo quan, thương 

lữ gặp đội đưa tang, 

đều sẽ lui bước nhường 

đường.

Đội ngũ màu trắng, sau 

khi ra khỏi thành đi 

xa, nơi mai táng của 

hắn, được chọn ở phía 

Đông thành, là một nơi 

phong cảnh tươi đẹp, sau 

có núi Thương, trước có 

Thanh Khê, có thể xa 

xa là nhìn thấy được 

Phượng thành.

Đội ngũ đưa tang dài 

dằng dặc, kéo ra thật 

sự rất dài rất dài.

Những người quan sát ở 

bên đường, có người vẻ 

mặt đờ đẫn, có người 

trong lòng thống khoái, trong 

đám người đó, có một 

nữ tử nhỏ xinh đeo 

chiếc mũ có mạng che, 

cũng đang lẳng lặng đứng 

nhìn.

Nam nhân đứng ở phía 

sau nàng, nhẹ giọng hỏi: 

“Làm sao vậy?”

Nàng xoay người lại, nói 

với hắn: “Không có gì, 

chỉ là gặp đội ngũ 

đưa tang của Quan đại

nhân.”

“Vậy sao?” Nam nhân hạ 

mắt xuống. “Tang lễ này, 

có quá mức long trọng 

hay không?”

“Không hề, rất đơn giản.” 

Nàng nói. “Nhưng, những người 

đi theo quá nhiều, xem 

ra, chúng ta không đi 

qua được rồi, chi bằng 

đi đường vòng đi!”

“Cũng tốt.”

Nghe thấy lời nói chuyện 

của hai người, một người 

đứng bên trong lúc vô 

ý quay đầu lại, chỉ 

nhìn thấy tiểu nữ nhân, 

đang cẩn thận, đỡ lấy 

nam nhân xoay người. Nam 

nhân kia trong tay cầm 

một quải trượng, đang dò 

dò phía đằng trước mặt, 

những người xung quanh thấy 

thế mới biết, nam nhân 

đó là một kẻ mù,

nhanh chóng nhường đường, để 

hai người họ được đi 

qua.

Đợi cho hai người họ 

vừa đi, thừa ra hai 

chỗ trống, đã lập tức 

được những người thích xem

náo nhiệt xen vào.

Không có bất kỳ ai, 

chú ý hơn đến hành 

tung của đôi nam nữ 

đó.

Nữ nhân đỡ nam nhân, 

về tới trên chiếc xe

được kéo bởi con lừa 

già, con lừa già đang

tước cỏ, nữ tử cũng 

không thúc giục, để cho

nó chầm chậm nhai nuốt, 

tùy ý theo quyết định

ăn uống chậm rãi, mà 

muốn dừng hoặc muốn đi 

tiếp.

“Cỗ quan đó, thoạt nhìn 

có vẻ nặng quá. Bên

trong thực sự có thi 

thể sao?” Đợi cho con 

lừa già đã kéo xe, 

sau khi rời xa Phượng 

thành, nàng mới nhịn không 

được mà hiếu kỳ hỏi.

Hắn ngồi ở bên cạnh, 

gương mặt đầy vẻ tươi

cười trả lời: “Có chứ.”

“Ai?”

“Cổ Hân.”

Nàng hơi sửng sốt. “Thật 

sao?”

“Hàn Lương nói, Quan Tĩnh 

làm nhiều điều bất nghĩa, 

ác danh lan xa, sau 

khi chết rồi nhất định 

sẽ có người tới trộm 

mộ, trong quan tài nếu 

không có người, không có 

xương, e là sẽ khiến 

người ta nghi ngờ, dễ 

xảy ra chuyện.”

“Nhưng Cổ Hân không phải 

từ mấy ngày trước, đã 

đưa tang rồ sao?”

Nam nhân lại cười: “Cái 

tên Hàn Lương kia, bảo 

người ta đem lão đào 

lên, nói người này nghiệp 

chướng quá nặng, không đáng 

được kết cục tốt như 

thế. Có điều, lão chắc 

sẽ không ngờ tới được, 

là lại có nhiều người 

vì ác nhân mà tiễn 

đưa như vậy.”

“Chả trách, mặt hắn thối 

như thế.”

“Có rất nhiều người đưa 

tiễn như vậy, Cổ Hân

chắc là chết cũng nhắm 

được mắt rồi.”

“Chàng không phải ghét hắn 

nhất sao?”

“Cho nên, tương lai kẻ 

bị đào xác, là hắn, 

chứ không phải ta.”

Những lời này, làm cho 

nàng cười khẽ ra tiếng.

Bàn tay to của nam 

nhân sờ soạng, rốt cuộc

cũng nắm được tay nàng.

“Tiếng cười của nàng, thật 

dễ nghe.”

Yết hầu của nàng có 

chút co rút, trái tim 

nhỏ bé lại đau đớn, 

song một câu cũng không 

nói, chỉ ngược lại nắm 

lấy bàn tay gầy rộc 

của hắn, nắm đến rất 

chặt rất chặt.

Vì để viết bộ đại 

sách trị quốc kia, Quan 

Tĩnh cơ hồ như dốc 

hết cả tâm lực, những 

u hồn đòi mạng, dù 

là sau chuyện làm loạn 

của Cổ Hân, đã ít 

đi khá nhiều, nhưng vẫn 

không hoàn toàn tiêu tán.

Mỗi khi màn đêm buông 

xuống, vẫn có những kẻ 

cố chấp, đang khóc gào 

đòi mạng.

Mùa đông năm trước, hắn 

đã suýt nữa chết thật.

Trầm Hương đã dùng hết 

tâm lực, lấy hương làm 

dược, giữ lại mạng hắn, 

bảo vệ người của hắn, 

bổ thân cho hắn, chẳng 

dễ dàng gì, cũng hiệp 

trợ được hắn, thuận lợi 

viết xong quyển thư, lại 

thương nghị với Hàn Lương, 

dùng kế giả chết, để 

đổi trắng thay đen.

Mơ hồ bên trong, còn 

như nghe được, hắn đang 

cười nói, mưu kế này, 

trước đây đã có người 

từng dùng qua.

Một chiêu đó, lừa được 

người cũng lừa được quỷ.

Sau khi hắn vừa chết, 

đêm đó, những tiếng khóc 

đòi mạng kia, liền tan 

biến.

Suốt những ngày này, hắn 

rốt cuộc đã có thể

ngủ một giấc thật no, 

tinh thần cũng dần hồi

phục, lúc này mới khiến 

cho nàng luôn lo lắng

không thôi, thở ra được 

một hơi nhẹ nhõm.

Con lừa già chậm rãi 

bước đi, đến bên quan

đạo cạnh song Trầm Tinh, 

hướng về phía Tây mà 

đi.

Trong ngày xuân đẹp đẽ, 

sông Trầm Tinh ánh sáng 

chói mắt, đằng xa xa 

kia còn nhìn thấy được, 

có mấy chấm đen của 

thuyền đánh cá, nếu đến 

gần phía đằng trước hơn 

chút nữa, sẽ có thể 

nhìn thấy, bờ bên kia 

đã đang có người xây 

dựng đê phòng.

Công trình đó, là hắn 

mệnh lệnh cho người đi

làm, xem bộ dáng kia, 

đã hoàn thành vượt hơn

phân nửa.

Nam nhân này tâm hoài 

thiên hạ. (Trong lòng mang 

cả thiên hạ)

Hắn không chỉ viết về 

cách trị thế của Nam

quốc, cũng viết cả cách 

trị thế của Bắc quốc,

sau khi hoàn thành, toàn 

bộ đều giao cho Hàn

Lương đa mưu túc trí 

nhất, để hắn tiếp tục 

kế thừa di chí.

Nàng nắm lấy tay hắn, 

nhẹ nhàng nói: “Vừa rồi, 

thiếp ở trong tang lễ, 

nhìn thấy hoàng thượng đến 

đó, còn ban cho Quan 

Tĩnh cửu tích*.”

Cửu tích, vốn là chín 

loại ban thưởng cao nhất

của Hoàng thượng cho thần 

tử, là vinh dự vô

cùng.

*Bao gồm: Xa mã, quần 

áo, nhạc, chu hộ, nạp

bệ, dũng sĩ, búa rìu, 

cung tiễn, sưởng (rượu cúng 

thời xưa). Những lễ khí 

này thông thường chỉ có 

thiên tử mới được sử 

dụng, ý nghĩa của hình 

thức ban thưởng lớn hơn 

rất nhiều với giá trị 

món đồ.

“Cửu tích?” Hắn cong khóa 

miệng, hứng thú dạt dào 

cười: “Trước đây Nam quốc, 

thần tử duy nhất được 

nhận cửu tích, cuối cùng 

đã giết vua soái vị!”

Con mắt đen thẫm của 

nàng khẽ kinh ngạc mà

chớp: “Đó không phải là 

mục tiêu vốn dĩ của

chàng sao?”

“Đó là ý tứ của 

đám Hàn Lương, chứ không

phải của ta.” Lời nói 

của hắn thản nhiên, nói

cho nàng: “Ta, không có 

tâm xưng đế.”

“Cho dù mắt chàng không 

bị mù sao?”

“Đúng.” Hắn thản nhiên cong 

khóe miệng, cười đến vô 

cùng nhẹ nhàng. “Ta ngay 

từ lúc đầu, đã chỉ 

thị Hàn Lương, đem ác 

danh của ta truyền bá 

khắp thiên hạ.”

“Vì sao chứ?”

“Bách tính thiên hạ, luôn 

cần có người để cho

họ hận, cho họ nguyền 

rủa, để họ có chung

cùng một mối thù, có 

cùng một mục tiêu, mới

có thể hưng gia hưng 

quốc.”

Nàng ngạc nhiên hỏi lại: 

“Chàng đến thanh danh của 

chính mình cũng đem gán 

lên sao?”

“Thanh danh?” Hắn cười khẽ: 

“Ta chưa bao giờ để 

ý tới thứ đó.”

Đúng vậy, hắn trước giờ 

chưa từng để ý.

Hắn để cho chính mình 

trở thành kẻ vạn ác

không tha, để cứu vớt 

vạn dân khắp thiên hạ.

“Chàng nghĩ, sử quan sẽ 

viết thế nào về chàng?” 

Nàng tò mò hỏi lại.

Hắn nghĩ cũng không nghĩ, 

đã trả lời nàng. “Năng 

thần trị thế, gian hùng 

loạn thế.”

Trên khóe môi hồng nhuận, 

cong lên thành một nụ 

cười mỉm.

Nam nhân này, thực biết 

rõ vị trí cùng phân

lượng của mình.

“Nàng nghĩ xem, sử quan 

sẽ viết thế nào về

nàng?”

“Thiếp?” Vấn đề này khiến 

nàng suy nghĩ mất một 

lúc.

“Đúng, nàng.” Hắn mỉm cười, 

nói. “Đổng Trầm Hương.”

Đôi tai trắng nhuận của 

nàng nóng lên, lắc lắc

đầu: “Thiếp chỉ là một 

nữ tử bé nhỏ chẳng

đáng được nhắc tới, sử 

quan sẽ không viết đến 

thiếp đâu.”

“Ta nói là sẽ, nàng 

có tin không?”

“Không tin.” Nàng lại lắc 

đầu.

“Nhất định sẽ.” Hắn cười 

nói.

Nàng lại không cảm thấy 

như vậy, nhưng cũng không 

phản bác hắn thêm nữa, 

chỉ hỏi: “Đến giang khẩu 

(cửa sông) rồi, chàng muốn 

đi đâu?”

“Nơi nào cũng muốn đi.”

“Muốn đi nhất là nơi 

nào?”

Hắn nghĩ một lúc, lắng 

nghe âm thanh nước chảy 

của sông Trầm Tinh, phân 

biệt vị trí, rồi đem 

cây gậy gỗ trong tay 

chỉ về phía Nam.

“Ở phía Nam, có một 

tòa thành, tên là Xích

Dương.”

Nàng đã được nghe nói 

đến tòa thành đó. “Nghe 

nói, nơi đó rất phồn 

thịnh.”

“Có tin tức truyền về, 

rằng nơi đó, có cháo 

ốc khô mỹ vị.”

“Chàng muốn ăn cháo ốc 

khô sao?”

“Là để nàng ăn.” Hắn 

xoay đầu, dùng đôi mắt

đã tiều tụy không còn 

thấy được sự vật nhìn

nàng. Tuy rằng thị lực 

đã không còn dùng được, 

nhưng hắn vẫn có thể 

cảm nhận được nàng, nhìn 

thấy hình dáng nàng trong 

lòng mình.

Hắn nhấc tay lên, nhè 

nhẹ miết lấy gương mặt

nàng, “Ta chỉ muốn tới 

nơi đó, xác minh thêm

tin tức, có phải là 

chính xác hay không?”

“Tin tức gì?”

“Kỳ thực, tin tức đó, 

cũng không quá quan trọng.” 

Hắn cười cười, chuẩn xác 

không chê vào đâu được, 

hôn trộm nàng một cái. 

“Chỉ cần có thể ở 

cùng một chỗ với nàng, 

cùng nhau thỏa ý du 

sơn ngoạn thủy, đã đủ 

rồi.”

Hắn cam giác gương mặt 

nhỏ nhẵn dưới lòng bàn 

tay mình ấm nóng, khẳng 

định là đã ngượng đến 

đỏ mặt lên rồi.

Quan Tĩnh đắc ý nở 

một nụ cười.

Nàng không những xấu hổ, 

còn quẫn, cố ý không 

để ý đến hắn, kéo 

kéo dây cương, quất roi 

lên con lừa già, bươc 

về phương Nam dưới nắng 

gió ấm áp của mùa 

xuân.

Con lừa già, tâm tính 

không được tốt lắm, hai

người cũng không vội vã, 

dù sao cũng là một

đường vừa đi vừa dừng 

lại, du sơn ngoạn thủy.

Cuộc hành trình về phương 

Nam này, để cho họ 

đi, đã đi mất hơn 

nửa năm. Suốt hành trình,

nàng vẫn như trước cẩn 

thận vì hắn dâng hương, 

đun thuốc nấu dược.

Hắn vốn đã luyện võ, 

sau khi nghỉ ngơi nửa

năm, thân thể cũng đã 

dần dần hồi phục.

Sau khi bị mù, đôi 

tai của hắn trở nên 

vô cùng tốt, thậm chí 

còn không cần cầm gậy 

gỗ để dò nữa, hắn 

cũng có thể tránh những 

đồ vật phía trước, thậm 

chí còn nhanh nhẹn hơn 

cả người bình thường.

Hai người họ cùng lắc 

lư lắc lư trên xe, 

trong suốt những ngày này, 

đi qua từng thôn làng,

từng tòa thành, hắn đối 

với mỗi địa phương đều 

vô cùng thân thuộc, song 

dù sao cũng là lần 

đầu tiếp xúc, khác hoàn 

toàn những gì viết trên 

quyển thư, cũng có chỗ 

hắn không nắm rõ.

Nàng làm mắt của hắn, 

chậm rãi nói với hắn,

về những chỗ không giống 

kia.

Nàng cũng nói với hắn, 

những sơn quang thủy sắc, 

phong cảnh miêu tả thanh 

lệ, đủ các phong tục 

dân tộc, dùng giọng nói 

dịu dàng hắn thích nghe 

nhất, để nói tất cả 

cho hắn nghe.

Một ngày nọ, họ ở 

trên đường, đột nhiên nghe

thấy có đứa trẻ đang 

hát một bài đồng dao.

Lúc bắt đầu, còn nghe 

không được rõ lắm, nhưng, 

khi xe lừa càng lúc 

càng đến gần thôn, những 

từ ngữ kia trở nên 

càng lúc càng rõ ràng.

Giữa loạn thế, có ác 

quỷ,

Hiệp thiên tử, lệnh thiên 

hạ (ép buộc thiên tử,

ra lệnh cho thiên hạ)

Ác quỷ mắt xanh, tham 

lam còn hơn ác thú,

Mỗi ngày ăn một thành, 

mỗi thành sáu nghìn bảy 

trăm chín mươi ba người.

Ác quỷ phun lửa, nướng 

thịt người mà nuốt,

Người người than khóc, ác 

quỷ vô lệ,

Hồn hồn than khóc, ác 

quỷ vô lệ.

Có nữ thần, dung mạo 

tuyệt mỹ,

Dùng hương tiên, trị ác 

quỷ,

Ác quỷ mũi to, to 

hơ cả ca sấu,

Mỗi ngày ngửi một lư, 

một lư chín nghin chín

trăm chín mươi chín hương.

Bên trong giấu độc, ác 

quỷ đầu vỡ nát,

Người người ăn mừng, ác 

quỷ không còn,

Người người thương xót, nữ 

thần không còn.

Những ngày gần đây, hắn 

đôi lúc sẽ nghe thấy

bài đồng dao này, còn 

có thể thích ý bắt 

chéo chân, lặp đi lặp 

lại giai điệu trong miệng, 

vui vẻ không ngừng.

Bỗng dưng, Trầm Hương đang 

đánh xe, dừng xe lừa 

lại để hỏi.

“Vị tiểu đệ này, xin 

hỏi, Xích Dương thành đi

như thế nào?”

Đứa bé đang hát đầu 

tóc rối bù, chỉ dùng 

dây da túm lêm hai 

túm, tóc ngắn dựng ngược 

lên trời, vừa quơ nhánh 

cỏ, vừa ngâm nga ca 

dao.

Nghe thấy âm thanh hỏi 

đường, nó ngừng điệu hát, 

quay đầu lại nhìn, chớp 

mắt đôi mắt mở lớn, 

trợn lớn vô cùng, cái 

miệng cũng mở to đến 

không ngậm lại được.

Ngồi trên chiếc xe lừa 

đang lắc lư trước mắt

này, là lần đầu tiên 

nó nhìn thấy, người nam

nhân đẹp đến thế, cũng 

là người nữ nhân đẹp

đến thế.

“Tiểu đệ?” Nàng lộ ra 

nụ cười nhẹ, hỏi lại 

lần nữa “Ngươi có biết 

Xích Dương thành đi như

thế nào không?”

Đứa bé hồi phục lại 

thần hồn, vươn ngón tay

ngắn ngắn, hướng về lối 

rẽ ở bên trái chỉ, 

“Cô nương, người đi theo 

hướng đó, đi qua núi 

là đến.”

Nghe thanh âm non nớt 

này, nam nhân có bộ

dáng đẹp vô cùng kia, 

quay đầu lại nhìn về

phía nó.

“Tiểu đệ, ngươi vừa ca 

gì đấy?”

“Là ác quỷ dao.”

“Oh?” Hắn buồn cười hỏi. 

“Cái gì gọi là ác 

quỷ dao?”

Bị hỏi điều này, đứa 

bé hứng trí lên, dùng 

sức chớp đôi mắt to. 

“Aiya ~ ngươi thế nào 

mà đến ác quỷ dao 

cũng không biết thế? Thôn 

của chúng ta từ đầu 

đến cuối thôn, cho dù 

là đứa bé hai tuổi 

của Thôi gia, cùng bà 

cố nội tám mươi bảy 

tuổi của Tiết gia, bọn 

họ cũng đều biết hát 

đấy!”

“Là ác quỷ như thế 

nào?”

“Ta cũng không biết.” Nó 

đến hơi thở cũng khôn 

suy chuyển, rất thật thà 

nói.

“Nhưng, phụ thân ta nói, 

thôn cách vách kia, đại 

bá phụ của tam biểu 

tỉ của con trai lớn 

tam thúc của tiểu cô 

của Lão Trương uống rượu

với ông, đã gặp qua 

ác quỷ đó đấy. Ác 

quỷ đó lợi hại lắm, 

hắn cao như mấy nhà 

thóc hợp lại, một chân 

là có thể bước qua 

sông, một cái miệng là 

có thể nuốt được tám 

người, răng vừa to vừa 

đen, phải to như thế 

này này… …”

Vừa nói, nó còn không 

quên giơ tay múa chân,

để miêu tả hình dạng 

cái răng nanh kia.

“Ác quỷ hung dữ lắm, 

ngoài nuốt người, còn có 

thể phun lửa, tính tình 

rất xấu, cực kỳ cực

kỳ đáng sợ mà khủng 

bố, mọi người đều vô

cùng sợ hắn, nhưng sau 

đó xuất hiện một nữ

thần, đã thu phục hắn.”

Nói đến đây, nó còn 

vỗ vỗ ngực.

“Cho nên, sau đó, mọi 

người không còn phải sợ 

hãi, ác quỷ sẽ không 

đến ăn thịt người nữa, 

nhưng mẫu thân ta nói, 

nếu có đứa trẻ không 

ngoan, ác quỷ sẽ lại 

xuất hiện, có điều ta 

cảm giác đoạn sau này, 

nhất định là do nương 

bịa ra.”

Những lời nói ngây ngô 

của đứa trẻ khiến cho

nàng không khỏi mỉm cười.

Mà hắn ở bên cạnh, 

lại vô cùng hứng trí, 

còn hỏi: “Tiểu đệ, ngươi 

có thể hát lại lần 

nữa không?”

“Được chứ!”

Yết hầu thanh thanh của 

đứa bé, dùng thanh âm 

non nớt, xướng ca bất 

luận Nam quốc, Bắc quốc, 

người người đều có thể 

đọc thuộc trên miệng, bài 

ca dao còn theo bước 

chân thương lữ, lưu truyền 

đến đất trời xa xa.

“Giữa loạn thế, có ác 

quỷ,

Hiệp thiên tử, lệnh thiên 

hạ.

Ác quỷ mắt xanh, tham 

lam còn hơn ác thú,

Mỗi ngày ăn một thành, 

mỗi thành sáu nghìn bảy 

trăm chín mươi ba người.

Ác quỷ phun lửa, nướng 

thịt người mà nuốt,

Người người than khóc, ác 

quỷ vô lệ,

Hồn hồn than khóc, ác 

quỷ vô lệ.

Có nữ thần, dung mạo 

tuyệt mỹ,

Dùng hương tiên, trị ác 

quỷ,

Ác quỷ mũi to, to 

hơ cả ca sấu,

Mỗi ngày ngửi một lư, 

một lư chín nghin chín

trăm chín mươi chín hương.

Bên trong giấu độc, ác 

quỷ đầu vỡ nát,

Người người ăn mừng, ác 

quỷ không còn,

Người người thương xót, nữ 

thần không còn.

Nó gân yết hầu, lớn 

tiếng hát, vừa hát xong, 

từ căn nhà phía đằng 

sau, đã có một người 

phụ nữ ngó đầu ra, 

theo đó là một tiếng 

giày ném ra ngay theo.

“Tiểu Cúc tử, hát cái 

gì, còn không mau trở 

về học bài! Con cứ 

không ngoan như thế, cẩn

thận ác quỷ sẽ tới 

ăn thịt con đấy!” Bốp, 

chiếc giày đã ném trúng 

mục tiêu.

Đứa bé chu miệng lên, 

xoa xoa chỗ đau trên

đầu do bị chiếc giày 

đập vào.

Nó ghét nhất chính là 

học bài.

Nhưng, mấy năm gần đây, 

năm nào cũng thu hoạch 

được, nhà nhà hộ hộ 

đều có cơm ăn no, 

mọi người sau khi thương 

nghị, bèn mời một thầy 

dạy từ kinh thành đến, 

dạy cho chúng học chữ 

đọc sách.

Nó trừng mắt, lại nghe 

thấy nữ tử xinh đẹp 

kia, cười nói lời cảm 

tạ với nó.

“Tiểu đệ, cảm ơn ngươi.”

“Không cần khách khí…”

“Tiểu Cúc tử!” Nương lại 

hét tiếp, còn vứt thêm 

một chiếc giày khác ra.

“Con về ngay đây!”

Nó quay đầu lại hét, 

đem đôi giày đó ôm 

vào trong ngực, quay đầu 

lại muốn hỏi, đã thấy

chiếc xe lừa cũ kia 

dần đi xa, trong lòng 

thực lo lắng, nam nhân 

đẹp đẽ kia, rốt cuộc 

có nhớ lời ca hay 

chưa?

***

“Nghe rõ rồi chứ, ta 

đã thành ác quỷ.”

“Chàng không phải sớm đã 

là sao?”

“Nàng thì thành nữ thần 

đấy.”

Không đếm được là lần 

thứ mấy, nàng lại cảm

thấy gương mặt nhỏ nóng 

lên, mãi mà không nói 

thêm lời nào. Hứ, nam 

nhân này, cứ cố ý

như thế, thảo nào mà 

dạo gần đây luôn nghe

thấy hắn hừm hừm mãi!

Bàn tay to thô ráp 

đem bàn tay nhỏ bé 

của nàng kéo đến bên 

miệng, trìu mến hôn lên 

đó, còn không quên truê 

chọc.

“Xem, dù cho sử quan 

không viết về nàng, nhưng 

từ giờ về sau, ai 

ai cũng đều nhớ rõ, 

là nữ thần đã hàng 

phục ác quỷ.”

“Bài đồng dao này, là 

chàng bảo Hàn Lương truyền 

đi đúng không?”

“Không phải.” Hắn thực thà, 

còn giơ tay thề. “Trời 

đất chứng giám, ta không 

hề phân phó cho hắn 

làm thế này, đây nhất 

định là kẻ ngoài làm.”

Nhìn thấy bộ dạng này 

của hắn, hại nàng không 

thể ép buộc mình được 

nữa, tiếng cười bật ra 

bên môi.

“Thiếp không tin.”

“Aiya, nàng thật làm ta 

đau lòng.” Miệng hắn thì 

nói thế, song lại cười 

thoải mái vô cùng. Lúc 

nói những lời này, con 

lừa già kéo xe, đang 

từng bước từng bước, chầm 

chậm bò lên trên ngọn 

núi nhỏ.

“Ta đáng ghét lắm sao?” 

Năm bàn tay nàng, hắn 

đột nhiên hỏi.

Nàng nân tầm mắt lên, 

nhìn nam nhân bên cạnh, 

phát hiện hắn đang thu 

hồi nụ cười, gương mặt 

đầy nhu tình nhìn nàng: 

“Con đường mà ta chọn, 

lại còn ép nàng phải 

đi cùng ta.”

Dù cho, đôi mắt của 

hắn đã mù, nhưng, nàng

lại luôn cảm thấy như 

hắn vẫn đang nhìn thấy

được nàng.

“Là rất đáng ghét. Đáng 

ghét, hơn nữa còn đáng 

hận.” Kìm lòng không đậu, 

nàng nâng bàn tay, dịu 

dàng vỗ về gương mặt 

hắn, chân thành nói với 

hắn.

“Nhưng, là thiếp cam tâm 

tình nguyện.”

Cổ họng hắn co rút 

nhanh, khàn khàn nói ra:

“Thiên hạ, từng là tình 

cảm chân thành của ta.

Đến giờ, tình cảm chân 

thành của ta, chỉ có

nàng.”

Trái tim nàng ấm áp, 

kiềm lòng không đậu mà

nghiêng người hôn lên bờ 

môi mỏng của hắn, đem 

thân thể mềm mại nhập 

vào trong cái ôm tinh 

tráng của hắn, cùng đắm 

chìm miệt mài, vào thời 

khắc phu thê hoan ái 

nồng ấm, bay lên đến 

nơi ngoài chín tầng mây.

Con lừa già đang kéo 

xe, không chút để ý 

đến những người trên xe 

đang làm gì, chỉ lúc 

lắc lúc lắc băng núi, 

hướng về phía Xích Dương

thành náo nhiệt dưới núi 

kia mà tới.

***

Trăm năm sau, Namsử có 

ghi.

Quan Tĩnh, người Phượng thành 

– Nam quốc, từ nhỏ 

trí tuệ hơn người, văn 

võ song toàn, mười sáu 

đã vào triều làm quan, 

từng vì muội muội hưng 

chiến, vượt qua sông Trầm 

Tinh, thảm giết hàng van 

dân, khuếch đại ngàn dặm,

việc ác không kể xiết, 

việc thiện cũng nhiều không 

đếm hết, nhiều năm phải 

chịu chứng đau đầu, sau 

chết bất đắc kỳ tử, 

chết không rõ nguyên nhân.

Người này địa vị cao 

nhất, quan bái Trung đường.

Khi còn sống, dồn sức 

viết “Đại sách trị quốc”,

từ Nam trị tới Bắc 

trị, đặt cơ sở nền 

móng cho cường quốc.

Trăm năm sau, mới có 

thái bình thịnh thế.

Người này là năng thần 

trị quốc, hay là gian

hùng loạn thế, đến nay 

các sử gia vẫn khó 

có thể định luận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: