Trầm cảm
Tôi không biết phải làm sao khi căn bệnh trầm cảm của tôi đã nặng rồi lại ngày càng thêm nặng, tôi không biết làm sao để đối phó với nó nữa, tôi không thể nào chia sẻ với người nhà, nếu nói ra thì họ sẽ cảm thông và lo lắng cho tôi hay là nói " Mày mà bị trầm cảm cái gì, suốt ngày cấm mặt vào trong cái điện thoại ", phải tôi lúc nào cũng chỉ biết cấm đầu vào cái điện thoại, trong lớp tôi không có bạn thân, tôi chỉ có chiếc điện thoại là người mà mỗi đêm tôi hay xem những dòng cap buồn trên tiktok, rồi xem những bộ truyện buồn rồi khóc 1 mình đến thắt tim, đối với người khác thì tôi không biết, nhưng đối với tôi lại là 1 thú vui.
Cái sở thích này đối với người khác thì nực cười đúng không, nhưng với tôi thì lại khác, tôi ko thể nào chia sẻ được với người nhà, nhưng chính họ lại là người khiến tôi bị trầm cảm, và vài ngày trước tôi đã đi khám, và bác sĩ đã nói tôi bị rối loạn cảm xúc, tôi lúc nào cũng nghĩ đến cái chết.
Đối với những người bị trầm cảm giống tôi cái chết nhẹ nhàng nhất là gì đối với tôi cái chết nhẹ nhàng nhất ko phải uống thuốc ngủ hay gạch tay, hay là thắt cổ, mà đối với tôi là khí gas, tôi ko biết với người khác có đúng hay ko, nhưng đối với tôi đó là cái chết nhẹ nhàng nhất
Tôi đã bị căn bệnh trầm cảm này khoảng 3 năm rồi, trong 3 năm này tôi ko được người nhà chăm sóc hay lo lắng, quan tâm và chị một mình gánh chịu, cũng muốn tâm sự lắm, nhưng tại sao, tại sao tôi ko thể tâm sự được với người nhà mà chỉ chịu đựng 1 mình
Mọi người có hiểu câu " Một số người đã mất ở tuổi 25 nhưng đến 75 tuổi mới được chôn cất " ko, chứ tôi hiểu rồi đấy, tôi đã hỏi bạn tôi rằng, và nó nói " Ko biết giải thích thế nào. Nhưng lại rất tệ ". Mọi người có thấy tôi giỏi khi đã hiểu nghĩa của câu nói đó ko. Tôi biết có những người nói tôi vớ vẩn nhưng tôi ko quan tâm
Ayza, tâm sự của tôi ko biết đã hết chưa, nhưng ko biết phải nói thế nào. Nhưng tôi muốn nói với mọi người đang bị trầm cảm giống tôi hãy nói với người thân, hoặc bạn bè rằng là mình đang bị trầm cảm
Tôi ko có bạn bè hay người thân, nên mọi người có đọc được thì đừng chê cười tôi, hãy an ủi tôi, được ko, chắc ko đâu.
Thôi, bye mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro