Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

8

ANGRBODA chưa từng thấy mệt mỏi như vậy, nhưng mụ vẫn không ngủ được. Mỗi khi bắt đầu gà gật ngủ, mụ sẽ bị đánh thức bởi trái tim đập mãnh liệt trong lồng ngực hoặc là bởi đôi môi của Loki đang chu du khắp nơi trên cơ thể mình. Trước khi bình minh đến, hắn đã nằm dài bên cạnh mụ, tiếng ngáy đều đều phả vào tóc mụ.

Ngọn lửa đã gần tắt lụi và những tia nắng bắt đầu rọi vào từ ống khói. Angrboda suýt đã chìm vào giấc ngủ khi nghe thấy tiếng gõ cửa, cùng với tiếng hét của Skadi, "Angrboda! Cô dậy chưa? Mặt trời đã lên cả mấy canh giờ rồi!"

"Dậy đi," Angrboda thì thầm vào tai Loki và lay người hắn. Hắn cau có ngẩng đầu lên nhìn mụ. Trước sự khăng khăng của mụ, hắn đành loạng choạng rời khỏi giường, lẩm bẩm gì đó.

Angrboda chỉ cho hắn đến kho chứa đồ của mụ ở phía sau hang và ra hiệu cho hắn trốn phía sau chiếc rương cùng đống rá rổ. "Chỉ đến khi nàng ta rời đi. Làm ơn... ta biết như vậy là đang làm khó ngươi, nhưng cố giữ im lặng nhé."

Loki ra vẻ phẫn nộ nhưng vẫn làm như những gì mụ nói. Skadi lại gõ cửa. "Xin chào?"

"Chờ một chút!" Angrboda gọi với ra, ném thêm củi vào lò sưởi để giả bộ mụ đã tỉnh dậy trước đó rất lâu.

"Ta cần đi tiểu," Loki càm ràm với cái giọng thì thầm trầm thấp phía sau chiếc rương.

"Cố nhịn cho tới khi nàng ta rời khỏi đây," Angrboda rít lên đáp trả và lấy một chiếc chăn cuốn quanh người, rồi đá đống quần áo lộn xộn của họ vào gầm giường.

Khi mở cửa, chào đón mụ không chỉ là Skadi, mà còn có thêm một nữ khổng lồ khác, đang mang theo một giỏ các loại cây. Angrboda kéo chăn trên người chặt hơn và hất cằm. Mụ thử tưởng tượng sự xuất hiện của mình lúc này – để cho Skadi thấy vẻ không đứng đắn của mụ là một chuyện, nhưng lại còn một người lạ mặt khác?

Skadi vẫn khoác trên người bộ quần áo vốn dành cho đàn ông. Vì thời tiết mùa thu năm nay ấm lên một cách bất thường, nàng đã từ bỏ chiếc áo choàng rộng thường thấy, thay bằng chất len mỏng hơn và bỏ hẳn đi lớp lông, mặc dù nàng vẫn còn đội mũ và đi đôi ủng săn bằng da.

"Chào buổi sáng," Angrboda nói.

Skadi nhìn mụ từ trên xuống dưới và nhíu mày. "Một đêm vất vả?"

"Có thể nói vậy," Angrboda trả lời, vén qua loa mái tóc rối bù sang hai tai, hy vọng đó là một hành động bình thường. "Ta giúp được gì đây?"

"Chúng ta mang đến những nguyên liệu mà cô cần," cô gái khổng lồ còn lại nói, trông không có vẻ đang chê trách Angrboda. Nàng ta còn trẻ và khá xinh đẹp, nhưng dáng dấp lại hoàn toàn bất đồng.

"Angrboda, đây là đứa em họ của ta, Gerd," Skadi nói. "Nó sống gần mấy ngọn núi, có một khu vườn rất tuyệt với vô vàn loại cây. Mẹ nó là một thợ dệt rất giỏi, còn cha nó sở hữu hàng trăm con cừu. Phần lớn những loại cây và vải vóc ta mang đến cho cô là từ chỗ họ đấy – nó rất háo hức khi cuối cùng cũng được gặp cô."

"Dù ta đã nhầm tưởng đây chỉ là một buổi tản bộ ngắn, trong khi thực chất lại là một chuyến leo núi dài hơi," Gerd càu nhàu lau mồ hôi trên trán và vuốt lại mái tóc xõa màu bạc. Nàng ta thấp hơn Skadi một chút, nhưng tròn trịa hơn, trắng hơn, mềm mại hơn và khoác trên mình những trang phục với chất lượng tuyệt hảo. Nếu không thấy dấu vết đất bám bên dưới ngón tay nàng ta, Angrboda hẳn sẽ đoán rằng cô nàng này chưa từng phải động tay vào bất cứ việc gì.

Skadi chỉ nhếch mép nói, "Gerd, đây là Angrboda, mụ phù thủy mà ta vẫn thường nhắc đến."

"Rất vui được gặp cô," Angrboda nói.

"Trông cô thật lả lơi," Gerd nói, lúc này có vẻ tò mò khi cố nhìn qua vai Angrboda. "Có một người đàn ông trong này đúng không?"

"Có lẽ. Hoặc cũng có thể là một người phụ nữ," Angrboda trả lời, lạnh nhạt nhìn vào mắt cô nàng. "Có vấn đề gì không?"

"Có phải chồng cô không?" Gerd hỏi, nhìn chằm chằm vào mụ.

"Làm sao cô biết đó là một người đàn ông?" Angrboda thờ ơ hỏi.

Skadi hơi nhíu mày, nhưng nàng cũng không nói gì.

Gerd trông có vẻ bối rối. "Nếu cô ăn nằm với một người đàn ông, thì cô nên cưới hắn trước. Nhưng ta cho rằng cô còn chưa kết hôn, nếu không thì cô đã chẳng sống trong hang."

Angrboda nhìn Skadi. "Cô có một người bạn đồng hành rất có duyên."

"Là họ hàng," Skadi nhún vai nói. "Cô biết mà, ta có thể giao dịch với bất cứ ai."

"Thậm chí cả với những phù thủy phóng túng," Gerd nói.

"Đưa cây cho cô ấy, Gerd." Skadi thở dài, ấn ấn thái dương, và Gerd giận dỗi nghe lời nàng.

Angrboda cẩn thận cầm lấy chiếc giỏ và giữ chặt trước ngực để lớp chăn không rơi xuống, làm lộ ra thân hình trần trụi của mụ. "Cám ơn".

Skadi nhíu chặt lông mày khi thấy thứ gì đó phía trên giỏ và Angrboda nhanh chóng nhận ra mình đã để lộ vết sẹo trên ngực, mụ nâng chiếc giỏ lên để che đi. Gerd vẫn còn đang chán ngán nhìn ngó xung quanh bãi đất nên không thể nhận ra điều này.

Skadi nhìn mụ đầy thắc mắc. Angrboda ngầm đáp trả ánh nhìn này như muốn bảo, Để sau hãy nói.

Sau đó, Angrboda mời họ ở lại ăn trưa, nhưng cả hai đều từ chối và rời đi. Ngay khi mụ đóng cửa lại, mụ nghe thấy tiếng thở hắt ra nhẹ nhõm từ phía sau và tiếp theo là tiếng nước tiểu va vào bình gốm rỗng.

"Ngươi vẫn còn sống chứ?" mụ lười nhác nói vọng vào phía sau hang khi để giỏ cây lên bàn và bỏ chăn xuống, ném lên giường.

"Thật may là ta còn phải sống vì nàng," Loki trả lời rồi nhanh chóng đến bên mụ. "Nàng yên tâm là suốt thời gian hai người đó đứng ở cửa, ta đã không ngừng nguyền rủa tên nàng."

Angrboda khịt mũi và bắt đầu phân loại đám cây. "Có lẽ đêm qua ngươi không nên uống nhiều bia như vậy."

"Đó là ngày đầu tiên ta trở lại thành người sau hàng tháng làm ngựa," Loki nói. Vẫn còn trần truồng, hắn vươn vai theo một cách thoải mái và lười nhác như một con mèo trước khi ôm lấy vòng eo mụ từ phía sau. "Nàng vẫn luôn khỏa thân đi lại trong hang sao? Ta nên thường xuyên ghé thăm hơn."

"Ngược lại mới đúng, thường thì lúc nào ta cũng phục trang đầy đủ, mặc dù sống một mình."

"Thật đáng tiếc."

"Có lẽ ta sẽ thích ở trần hơn nếu ngươi chịu đến thăm ta thường xuyên hơn."

"Vậy thì ta có thể giúp nàng phát triển thói quen này." Hắn phả hơi thở lên thái dương mụ. "Một đêm thật vui vẻ."

"Ta đồng ý," mụ nói, và quay mặt lại nhìn hắn.

Họ lại quấn lấy nhau trong một nụ hôn nồng nhiệt, nhưng Loki tách ra không lâu sau đó. "Có lẽ em họ của Skadi đã đúng. Ta nên cưới nàng."

"Và điều gì khiến ngươi nghĩ là ta sẽ đồng ý?" mụ ra vẻ bình tĩnh hỏi, nhưng trái tim lại như đang đập loạn.

"Thực ra thì nàng đã có được ta rồi, mọi mặt của ta, nhưng ta chắc chắn chúng ta sẽ tìm ra được nhiều khía cạnh hơn nữa."

Angrboda cân nhắc điều này khi mụ choàng tay ôm lấy vai hắn, và mụ nhận ra nỗi sợ bị lợi dụng trước đó đã tan biến; lúc này mụ còn có thể giễu cợt về nó với một giọng nửa đùa nửa thật, "Nhưng ngươi vốn đã lợi dụng ta vì lợi ích riêng của ngươi rồi, giờ ngươi sẽ phải thực hiện nghĩa vụ làm chồng với ta."

"Và thường thì ta không chấp chận những trách nhiệm như vậy, nhưng ta nghĩ rằng mình có thể đảm đương được bổn phận này với nàng," hắn trả lời, cũng nghiêm túc như vậy.

"Tộc Aesir cũng có những trách nhiệm riêng mà, phải không? Như bổn phận của các vị thần với loài người?"

"Hả," Loki nói. "Ta trở thành em trai kết nghĩa của Odin vì chẳng có gì tốt hơn để làm. Ta phát hiện ra là đám chư thần cũng làm những điều khá thú vị. Chủ yếu là để bớt chán."

Angrboda giơ tay lên vén những sợi tóc lộn xộn của hắn sang hai bên tai. "Hoặc là vì cô đơn?"

"Cũng có thể," Loki gian xảo nói. "Chán nản và cô đơn thường đi liền với nhau."

"Ta hiểu."

Hắn mím môi và đưa tay xuống vết sẹo trên ngực mụ, mụ có chút chộn rộn nhớ lại những ký ức đêm qua khi đôi môi thô ráp của hắn mơn trớn vết sẹo này.

"Nhưng đó là một cái giá thấp cho sự tự do," hắn nói, có vẻ như đang chìm đắm trong suy nghĩ, "đó là cảm giác quen thuộc mà ta đã đánh mất. Ít nhất thì đó là những gì ta cảm thấy gần đây, khi ở giữa các vị thần."

Angrboda gật đầu.

"Ta mệt mỏi khi bị kiểm soát," hắn tiếp tục nói. Hắn choàng cánh tay còn lại lên lưng mụ và ôm chặt lấy mụ. Mụ cũng ôm lấy vai hắn. "Nhưng ta không muốn phải cô đơn."

"Ta hiểu."

"Và nàng chưa từng cố kiểm soát ta."

"Ta chưa từng."

"Và nàng quan tâm tới ta."

"Dù làm vậy là ngu ngốc, nhưng đúng như vậy."

"Nàng không quan tâm ta làm gì, miễn là cuối cùng ta cũng quay trở lại."

"Cũng không hẳn..."

Loki áp sát trán hắn vào trán mụ. "Vậy nàng có đồng ý trở thành vợ của ta không?"

Angrboda ôm hắn chặt hơn. Quá nhiều chuyện đã xảy ra, và quá nhanh – nhưng mụ không thể phủ nhận cảm xúc của mình dành cho hắn, thậm chí từ rất lâu về trước; dù một phần nào đó trong mụ vẫn tin rằng hắn sẽ đột nhiên rút lui và nói với mụ đây chỉ là một trò đùa.

Nhưng khi hắn tiếp tục nhìn mụ say đắm, mụ nhận ra mình có thể trở nên quen thuộc với vẻ mặt chân thành kỳ quái này của hắn, và mụ đã biết câu trả lời của mình.

"Là vinh hạnh của ta," mụ cuối cùng cũng nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro