Trái tim Pandora - II
Đây chỉ là một câu chuyện hoang đường, là thế giới không bao giờ tồn tại là...
... Đây là giấc mơ của chính tôi.
Thiên Lâm
II.
“Tìm thấy chìa khóa linh hồn.”
“Chiếc hộp đã mở.”
Trước mắt cô bỗng tối xầm lại, trong khoảnh khắc không còn nhìn thấy gì cả.
“ Bắt đầu tiến vào mộng tưởng.”
Vẫn là giọng nói ấy nhưng giờ trở nên dứt khoát lạnh lùng. Jenny cảm thấy có gì đó thay đổi, bóng tối một lần nữa dần hóa thành ánh sáng. Cô giật mình, nhận ra lúc này đây trước mắt là một thảo nguyên rộng lớn không thấy bờ.
“ Là thật sao?”
Cô thậm chí có thể cảm nhận được cơn gió đang lướt qua thân thể, một cảm giác nhẹ nhàng. Bất chợt cảm giác đó biến mất, thế chỗ là sự cuồng bạo khủng khiếp tưởng như có gì đó đang nén chặt không gian làm cô nghẹt thở.
“ I summon Dark Angle”
Một tiếng thét vang vọng không gian. Jenny thấy linh hồn mình run rẩy.
“Đây chỉ là ảo giác.”
Cô nhớ lại câu nói hồi nãy rồi tự nhủ với mình, dùng một chút ma thuật đề bình tĩnh lại.
Chợt giữa thảo nguyên tự lúc nào xuất hiện một cô gái, trong tấm áo choàng đã rách nát nhưng cô gái vẫn rất xinh. Tim cô quặn lại, trong vô thức gọi lên một tiếng.
“Mẹ!”
Nhưng mẹ cô không nghe thấy, lúc này đây bà đang quỳ dưới đất, cạnh xác một chàng trai. Cô trông người đó thân thể không có lấy một vết thương, trên vai áo còn gắn huy hiệu hoàng gia hình.
Mẹ cô bắt đầu khóc, nước mắt rơi không ngừng. Không gian càng lúc càng bị ép chặt, giữa trời cao xuất hiện một bóng đen. Đó trông như một thiên thần với thân thể, quần áo hệt như các sách cổ từng miêu tả, chỉ có điều ngay phía sau lưng, một đôi cánh màu đen.
“ Dạ tước. Tinh linh của đêm.”
Jenny giật mình. Đó là một trong những truyền thuyết đáng sợ nhất của thế giới pháp thuật. Một thiên thần được triệu hồi để hủy diệt tất cả.
Dạ tước bắt đầu vẫy đôi cánh, không gian vặn vẹo mang theo sức mạnh không tưởng hướng thẳng đến mẹ cô.
“ Chạy đi. Mẹ! Chạy đi.”
Jenny biết mẹ cô không thể nào nghe được. Với bà, có lẽ chàng trai trước mắt bây giờ là tất cả.
Rắc!
Có tiếng vỡ vụn. Mũi tên bóng tối trên tay Dạ tước nhắm hướng Jenny lao đi. Ngay bên cạnh, mẹ cô vẫn chẳng hề nhúc nhích.
Xoạt! Gió xé rách áo choàng, cứa vào da thịt. Cô nghe những tiếng khóc, một cái tên gần như bị chìm vào quên lãng được thốt lên.
Chàng trai đó là ai?
Là người mẹ cô từng yêu?
Cô thật sự muốn biết. Thế nhưng không kịp nữa, trong khoảnh khắc mũi tên bóng tối đã chạm tới.
Bỗng nhiên từ một phía khác, ánh sáng lóe lên chói rọi khắp nhân gian.
“ Light sky…”
Câu chú ngữ ngắn nhưng ẩn chứa ma thuật cực mạnh chặn đứng đòn tấn công của Dạ tước.
Một bóng người mơ hồ xuất hiện.
“Julia. Đi thôi!”
Jenny chỉ nghe có thế trước khi tất cả trở về bóng tối.
…
Cảnh vật lại thay đổi, đột nhiên cô cảm thấy buồn nôn.
“ Thật kinh khủng!”
Một mùi hôi thối bốc lên. Cô đưa mắt nhì tất cả rồi run lên. Trước mặt Jenny, cả một thành phố hoang tàn đổ nát, khắp nơi là những xác người chồng chất lên nhau.
“ Chạy đi Kael! Cùng với Julia chạy nhanh đi! Hắn sẽ giết tất cả mất!”
Có tiếng người nói từ một góc phố, là giọng một cô bé, có vẻ chỉ chừng 15, 16 tuổi như Jenny. Cô bước về đó, nhanh hơn qua từng giây. Cô không muốn bỏ lỡ một chi tiết nào cả. Bởi lẽ, Kael là tên của cha cô.
“ Không thể nào. Chúng ta phải cùng đi. Một mình em, hắn sẽ chỉ mất một giây thôi. Nếu có thêm anh thì sẽ khác.”
Chàng trai với mái tóc màu hung đỏ đang bay bay trong gió nói. Là cha cô lúc trẻ, Jenny từng thấy qua một vài bức ảnh còn sót lại.
“Đúng đấy! Hắn quá mạnh. Hãy để bọn chị ở lại. Dù sao chết cũng chỉ là một khoảnh khắc mà thôi.”
Mẹ cô ở bên cạnh nói. Trông bà không khác nhiều, có điều điều đôi mắt ấy lại giống như hoàn toàn mất đi linh hồn.
“Không! Em không muốn.”
Cô bé hét lên, cố gắng đẩy hai người đi.
“Nghe này…” Cha cô nắm lấy vai cô bé.
“Em và Julia đi trước đi! Hãy chạy đến Scan! Ở đó có lực lượng của chúng ta. Dù có mạnh thế nào thì lúc này hắn cũng không thể một mình chống lại tất cả. Nhớ lấy, ở đó và chờ đợi thủ lĩnh tiêu diệt hắn.”
Thế còn anh? Gần như cùng lúc Julia và cô bé đều nói.
“Cách đây không lâu anh đã nghiên cứu ra một ma pháp cổ có thể khiến hắn mất đi pháp thuật một thời gian. Đủ để hai người chạy xa khỏi đây. Nếu may mắn, anh cũng sẽ thoát.”
Cha cô cười nhẹ. Chết, có lẽ ông không quan tâm.
May mắn ư?
Hai cô gái thầm thì, vừa định nói gì đó thì có một chấn động lớn.
Spend snow!
Một câu chú vang lên. Cả bầu trời ngập trong lửa đỏ rực.
Hahaha…
Điệu cười ghê rợn vọng khắp thành phố.
Hắn là ai? Sức mạnh của hắn rốt cục là thế nào? Tại sao cha mẹ cô lại bị đuổi giết. Những câu hỏi hiện ra trong đầu Jenny.
“Chạy đi!” Cha cô hét lên, hai bàn tay chắp lại, bắt đầu niệm chú.
Lửa càng ngày càng mạnh, nóng bỏng nung tất cả thành tro bụi.
Rắc!
Không gian bỗng nứt một vệt dài, từ bóng tối sâu hoắm xuất hiện một bàn tay rực đỏ.
“Ác thần! Sức mạnh của Fire Master!” Mẹ cô thốt lên nghẹn ngào.
“Không được rồi. Hắn đã khống chế được nhà Eric. Chúng ta phải chạy mau. Erisca, Kael!”
Cha cô vẫn niệm chú, từ trên tay ông xuất hiện một vệt sáng dài. Nhưng đã quá muộn, bàn tay của ác thần trong chớp mắt biến mất rồi hiện ra cạnh ba cười, dùng một sức mạnh khủng khiếp bóp chặt.
Sẽ chết sao?
Sẽ chết tại đây ư?
Cha! Kael! Erisca….
Không!
“Ta triệu hồi băng giá! Ta triệu hồi gió từ linh hồn vĩnh cửu. Hỡi viên đá của thế giới, hãy mang thân thể này về nơi trần tục. Ta đánh đổi sinh mạng mình để phong ấn thời gian.”
Giọng cô bé trong trẻo cất lên một điệu nhạc. Erisca mỉm cười nhìn hai người. Từ sâu trong mắt cô bé, ánh sáng bắt đầu lan tỏa. Cả thế giới bỗng nhiên dừng lại, bàn tay ác thần cũng dừng giữa hư không.
Là phong ấn! Không. Là đóng băng thời gian.
Rắc rắc. Những tiếng vụn vỡ.
“Sống cho tốt nhé Kael, Julia.”
Jenny ngẩn người rồi bỗng thấy tim mình quặn thắt. Là cảm giác của cha mẹ cô. Cha cô muốn vùng vẫy, muốn ngay lập tức thế chỗ Erisca. Nhưng không thể được, cơ thể ông lúc này đã bị thứ ánh sáng kia trói buộc. Câu thần chú đang niệm dở cũng không còn tác dụng.
“Hỡi thần gió! Hãy mang họ đi về nơi của người.” Lại một chú ngữ nữa.
Choang, không gian như tấm gương vụn vỡ ra hàng ngàn vạn mảnh. Tất cả biến mất không còn gì cả, chỉ nghe đâu đó còn vọng lại tiếng nói trong trẻo
Em yêu anh!
…
Lạnh giá! Đó là những gì Jenny cảm thấy khi một lần nữa tiến vào ảo giác. Giá rét đến rùng mình, cả linh hồn cô cũng không khỏi run lên từng đợt. Nhưng Jenny không quan tâm. Cô muốn được thấy những hình ảnh ấy. Cha mẹ cô đã từng đau đớn, đau đớn đến tận cùng và giờ sẽ là gì nữa đây? Cô không biết.
Nắng trên cao chiếu xuống. Nơi cô đứng là thảo nguyên lúc trước nhưng bây giờ lại ngập trong lạnh giá. Gió khẽ thổi, ở phía xa có hai người đang đứng đối mặt nhau.
Một cô gái với mái tóc vàng thả tung bay trong gió, áo choàng trên người gắn huy hiệu hoàng gia đã cũ. Một chàng trai với mái tóc màu hung đỏ lất phất rơi trên mắt.
Hai người ở hai đầu cơn gió, đối diện đứng nhìn nhau nhưng lại chẳng nói gì.
Rất lâu sau đó, cô gái chợt vung tay lên, một mảnh sáng tan vào hư không, cô bắt đầu niệm chú, gió xung quanh trong thoáng chốc thét gào.
Chàng trai bỗng cười thê lương, cũng điểm nhẹ mấy cái vào không gian, miệng lẩm nhẩm một đoạn chú ngữ. Cỏ cây quanh đấy chợt hóa thành băng đá.
Một giọt nước mắt rơi, trong lúc niệm chú cô gái đã khóc lúc nào chẳng hay.
“ Thần gió trên cao, về đây với ta nơi sâu thẳm con tim. Hỡi nữ thần của thế giới, xin lắng nghe nguyện cầu này.
Akan lucia nemont.
Ta thề với linh hồn…”
Chàng trai tiếp tục nụ cười thê lương, sâu thẳm trong mắt là sự tuyệt vọng đến cùng cực.
Đến rồi đi. Bắt đầu và kết thúc… Có lẽ tất cả cũng chỉ thế thôi.
“ Hỡi thủy thần, hỡi tinh linh của thế giới. Hỡi linh hồn biển cả sâu thẳm. Ta gọi về đây đôi cánh giá băng.
Linh kiếm nước mắt của trái tim ta
Nerulara erisncancle dermonce…”
Theo những câu chú, quanh cô gái gió hóa thành một vầng hào quang lớn, bao trọn lấy thân thể mỏng manh. Còn phía chàng trai, nước từ hư vô xuất hiện, giữa trời những bông tuyết rơi đầy lên vai áo.
Bỗng nhiên có tiếng ai đó hô lớn.
“ Không! Dừng lại. Dừng lại đi!”
Trên thảo nguyên xuất hiện một người trung niên, ông vừa la hét vừa lao nhanh tới hai người.
Jenny sững sờ.
“Ông!”
“Triệu hồi mũi tên ánh sáng. Đi!”
Ông cô niệm chú, bắn hai mũi tên về phía trước.
Mẹ cô thấy vậy khẽ mỉm cười đau khổ.
“Muộn rồi cha ạ. Con đã không thể trở về nữa rồi.”
Cha cô nhắm mắt quay đi, giọng nói mơ hồ vọng qua làn nước.
Con xin lỗi.
Sức mạnh đang bao quanh họ dễ dàng đánh tan những mũi tên ánh sáng.
“Chúng con xin gửi Jenny cho cha. Cha hãy nói với con bé rằng cha mẹ đã chết rồi. Rằng bọn con xin lỗi vì không thể mang lại cho nó một gia đình hạnh phúc.”
Xin lỗi….
Jenny đứng đó, lặng đi, đầu óc như tê dại không còn cảm giác.
Ông cô nhìn hai người tuyệt vọng. Thôi không dùng phép nữa.
Giữa thảo nguyên mênh mông, một tiếng rít lớn kèm theo đó là âm thanh long trời lở đất.
“Phong ấn!”
Không ổn! Jenny bỗng phát giác không gian như bị cuốn vào phong ấn của hai người. Kể cả linh hồn cô cũng đang muốn rời bỏ thể xác để bay đến đó.
Không phải chỉ là hình ảnh thôi sao? Rốt cục chiếc hộp mà ông đưa là như thế nào?
Sức mạnh của phong ấn quá lớn! Kể cả khi chỉ là hình ảnh nó cũng khiến những pháp sư hùng mạnh nhất phải trả giá.
Một bàn tay nắm lấy vai Jenny, từ lúc nào ông đã xuất hiện bên cạnh cô.
Là hư ảnh của ông sao? Không phải. Là thật!
Ông mỉm cười nhìn cô.
"Cháu thấy đấy. Những gì đã xảy ra đó chính là quá khứ. Truyền thuyết về chiếc hộp Pandora dù có một chút sự thật nhưng phần lớn chỉ là ảo tưởng do con người nghĩ ra mà thôi. Nhớ năm xưa khi nghiên cứu ra nó, rồi lại quyết định cất giữ quá khứ vào, ta đã biết một khi mở ra những kí ức như của cha mẹ cháu sẽ phong ấn luôn linh hồn người mở. Kể cả đó là ta."
“Kể cả ông. Grand! Vậy tại sao…?”
Cô bám vào vai ông, không tin nổi.
Haha. Chuyện ta làm tất có lý do của nó. Cháu đã thấy những gì, hãy giữ cho cẩn thận. Vì cháu ta có thể đánh đổi tất cả.
Ông!
Cô khóc. Không gian vẫn tiếp tục bị nuốt chửng, và giờ thì Jenny sẽ lại mất đi một người mà cô yêu quý, sau cha mẹ cô.
Chiếc hộp tội lỗi, kí ức, linh hồn…Tất cả làm cô bé mười lăm tuổi chìm vào vực sâu tuyệt vọng.
Ông….
Cô khóc to hơn.
Đừng!
Ông ôm cô vào lòng, để cô lắng nghe nhịp đập nơi con tim, cảm nhận từng hơi thở.
Đừng buồn! Biết đâu một ngày nào đó chúng ta có thể gặp lại nhau. Ta sẽ để mấy ông bạn già chăm sóc cháu. Ông Mor cũng không tệ đâu nhỉ?
“Không! Cháu muốn ông! Cháu sẽ giữ ông lại…“ Cô mở vuốt nhẹ ngón tay, định đọc một thần chú cổ nhưng bị ông ngăn lại.
“Đừng ngốc thế chứ Jenny. Cháu là con của Kael và Julia trong truyền thuyết, vậy nên không được khóc.”
“Nhưng… “ Cô lặng dần, biết tất cả giờ chỉ là vô vọng, chỉ còn có thể nấc lên từng tiếng nghẹn ngào.
“Không nhưng gì cả.” Ông cười nhẹ, nắm lấy bàn tay cô. Một luồng ánh sáng truyền vào linh hồn, trong phút chốc phong ấn không còn kéo cô vào nữa.
Trong sự tuyệt vọng của Jenny, ông buông tay cô ra rồi bước đi về phía trước, miệng hô lớn
“ Cấm chú linh thần! Ta đại diện thánh giả của chúa. Đóng!”
Vĩnh biệt! Jenny….
…
Vĩnh biệt!
Phụ lục 1, trang 3, cuốn Helen – Những Thần chú cấm kị.
Ma pháp phong ấn linh hồn. Pháp thuật tối thượng phong ấn toàn bộ cảm xúc. Người sử dụng buộc phải thề với linh hồn của chính mình.
Những hình ảnh, những câu nói hiện ra trong đầu Jenny. Những đớn đau, những thét gào.
Ông! Sao ông lại làm thế. Tại sao?
Có phải do cô?
Chúa ơi! Người có thật không. Sao cứ lấy đi tất cả của tôi như vậy?
Tôi hận người. Tội hận người đã để tôi sinh ra trên cõi đời này.
Tại sao?
Tại sao?
Cháu sẽ tìm lại được niềm vui, cháu sẽ có những thứ mà trước nay chưa từng có. Hãy mở nó khi đã sẵn sàng và chán ngán tất cả rồi.
Cô cứ nghĩ đó là gia đình, cô cứ nghĩ đó là niềm hạnh phúc. Nhưng hóa ra không phải vậy, cô còn ngây thơ quá. Từ khi nhìn thấy những hình ảnh ấy, cô đã biết cha mẹ cô đã chẳng thể nào ở bên nhau nữa rồi.
…
Bảy năm sau.
Quảng trường Devely, nơi đang tổ chức một sự kiện cực kì quan trọng và không kém phần hoành tráng của đất nước Aries: lễ khai mạc đại hội Thiên Ma được tổ chức hai năm môt lần.
Trên sân khấu lớn dựng giữa trời lúc này, từ một ma pháp dịch chuyển khảm đá liên tích trong suốt bỗng lóe lên một quầng sáng. Trong nháy mắt hiện ra hai người một nam một nữ mặc lễ phục. Họ vừa xuất hiện, ngay lập tức khán giả nhưu điên cuồng, reo hò ầm ĩ.
“Stick xin chào mọi người!”
“Lara xin chào mọi người!”
Hai người cất tiếng, âm thanh thông qua một ma pháp đặc biệt vang vọng cả quảng trường.
Mọi người có thấy nóng không ạ!
Khán giả càng reo hò lớn hơn.
Bằng giọng nói mê hoặc lòng người, Stick và Lara bắt đầu buổi lễ.
"Vâng! Hai năm. Đã hai năm rồi. Và cũng 16 năm kể từ lần đầu tổ chức. Đại hội Thiên Ma chúng ta cuối cùng cũng đã trở lại."
"Được lập ra với mục đích tưởng nhớ về hai người anh hùng của đất nước Aries Kael và Julia, những năm qua đây đã trở thành sự kiện lớn nhất, món ăn tinh thần không thể thiếu."
"Cùng với giải thưởng cực lớn dành cho người chiến thắng, đại hội còn chọn ra những người đủ tư cách và tài năng để trở thành Thánh giả cho đất nước Aries chúng ta."
Không để mọi người đợi lâu nữa. Chúng tôi thay mặt Thánh giả đoàn chính thức tuyên bố:
Khai mạc!
Sau câu nói ấy, cả quảng trường như vỡ òa trong phấn khích.
"Để bắt đầu, chúng tôi xin mời tiểu thư Ladurai Jenny - Linh thánh giả - cố vấn hội đồng ma pháp đồng thời cũng là con gái hai người hùng của chúng ta."
"Như mọi người đã biết, dù có một xuất thân cao quý, đồng thời kế thừa kho tri thức của ngày Scan nhưng tiểu thư không chỉ là hư danh mà đã dùng tài năng để đi theo một con đường khác. Vượt qua cha mẹ mình trở thành vị Linh thánh giả trẻ tuổi nhất trong lịch sử của đất nước Aries."
Xin mời người. Tiểu thư Jenny!
Từ sau sân khấu, Jenny nghe những lời này chỉ mỉm cười rồi nhẹ bước ra. Hôm nay Jenny mặc một bộ lễ phục cao cấp dành cho Thánh giả, sau bảy năm cô càng trở nên xinh đẹp khiến bất cứ ai nhìn thấy cũng phải động lòng.
Những lời ngưỡng mộ, những cái suýt xoa.
Khác với khi xưa, những thứ ấy bây giờ là dành cho cô, chỉ riêng cô mà thôi.
Jenny đưa mắt nhìn về khán giả, khẽ vẫy tay ra hiệu để mọi người yên lặng rồi nói:
“Xin chào mọi người. Tôi hôm nay rất vinh dự khi được là người đại diện cho hội đồng để đứng ra phát biểu. Thưa quý vị, về ý nghĩa của Đại hội tới giờ phút này hẳn mọi người đã biết. Nhưng bây giờ, tôi sẽ nhắc lại theo một cách khác.”
Cô dừng lại rồi nhẹ vung tay, giữa hư không hiện ra một chiếc hộp nhỏ lấp lánh ánh hoàng kim.
“ Chúng ta hãy bắt đầu từ nó.
Chiếc hộp Pandora!”
...
Sau những ngày vất vả, cuối cùng Pandora heart đã bước xong chặng đường đầu tiên. Câu chuyện về về Jenny tạm thời dừng ở đây và xin được tiếp tục vào một chương khác. Ở phần sau chúng ta sẽ đến một nơi rất xa thành phố Scan, vẫn ở đất nước Aries huyền bí nhưng với những con người mới, những trang sách mới.
Rồi nữa, rồi nữa... Rất nhiều câu chuyện về những con người khác nhau, Kael và Julia, ông Scan và các vị Master. Tất cả sẽ là mảnh ghép cho bức tranh cuối cùng mà tôi muốn vẽ. Bức tranh vềTrái tim Pandora.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro