Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Vài ngày sau đó Minjeong không đi học. Tôi cũng biết là vì chân cậu ấy đang bị đau, một hai lần tôi cũng có ý sang thăm cậu ấy. Nhưng vẫn cảm thấy có chút ái ngại nào đó, thực sự giữa chúng tôi vẫn là một khoảng cách vô hình.

Rồi một hôm Aeri gọi tôi lại. Trịnh trọng giao cho tôi cái nhiệm vụ, thay lớp đến hỏi thăm Minjeong, tôi cũng muốn phản kháng, nhưng trước sự đe dọa của Ryujin, sự ủng hộ của Yuna và kẻ bị mua chuộc chỉ vì hai bịch snack đang a dua theo là Ningning. Tôi cũng đành ngậm miệng mà nghe lệnh...Ai bảo tôi hiền làm chi.

Mà quả thật khi đó tôi cũng đang có tư tâm. Đây hẳn là một cái cớ quá tốt cho ý định của tôi rồi, kèm theo việc trả lại chiếc ba lô, tôi sẽ không thấy ái ngại nữa. Chiều đó tôi đi học về liền chạy ngay vào phòng. Sau một hồi lục tung cả tủ đồ cũng tìm ra được một bộ đồ ưng ý...cũng kỳ lạ...tôi là đứa trước giờ không coi trọng lắm về gu ăn mặc.

Aeri luôn miệng mắng tôi là kẻ xỉ nhục các nhà thiết kế, là thảm họa thời trang. Ryujin luôn lắc đầu vẻ bất lực còn Yuna lại nói ông trời đã sai lầm khi ban cho một kẻ như tôi dáng vóc của một siêu mẫu. Ningning thì luôn ghen tỵ với tôi vì chiều cao, còn hỏi tôi có bí quyết gì không. Tôi cũng chỉ biết bó toàn thân với mấy cô bạn của mình, tôi cũng thấy tôi đẹp mà ít nhất kẻ luôn gào thét kêu tôi là thảm họa nhưng cả ngày vẫn đeo bám tôi như sam đấy thôi. Nhưng là, tại sao hôm nay tôi lại muốn mặc đẹp hơn một chút, là vì tôi sẽ đi gặp Minjeong sao. Nhưng tại sao phải như vậy, tôi không hiểu.

Aeri và Ryujin đã đi mua một ít quà cho tôi mang đến nhà Minjeong, dù là gia đình Minjeong không thiếu những thứ này. Nhưng mà có đời nào đi thăm người bệnh lại đi tay không. Tôi dù lòng vạn lần không muốn nhưng vẫn phải xách cái túi đồ đó mang theo. Một bên vai thì đeo chiếc ba lô của Minjeong hôm nọ.

Kể từ khi đọc được dòng chữ ấy, tôi cảm thấy mình có một thứ cảm xúc rất kỳ lạ. Tôi hay nghĩ về Minjeong, về nụ cười như thiên thần của cậu ấy. Có đôi khi cậu ấy còn đi cả vào giấc mơ của tôi. Trong mơ cậu ấy nói muốn được tôi ôm thật chặt và tôi...tôi đã đáp ứng điều cậu ấy muốn, hơn nữa là ôm rất chặt, bởi vì tôi sợ nếu nới lỏng vòng tay một chút. Minjeong sẽ biến mất khỏi tầm mắt của mình.

Tôi chưa bao giờ tới nhà Minjeong nhưng mà căn nhà của cô ấy tôi có đi qua vài lần. Một tòa nhà rộng lớn và xa hoa, phải rộng gấp mấy lần nhà tôi ấy chứ. Khi đứng trước cánh cửa sắt to lớn đó, tôi bổng có cảm giác nơi đây cứ như một chiếc lồng khổng lồ và Minjeong là một nàng công chúa đang bị nhốt trong đó.

Tôi dè dặt bấm chuông cửa. Một âm thanh phụ nữ vang lên.

"Ai vậy!?"

"Cháu là bạn học của Minjeong. "

Một lát sau cánh cửa mở ra, một phụ nữ tuổi trung niên xuất hiện, cũng không khó để biết cô ấy là giúp việc nơi này.

Tôi im lặng đi theo cô giúp việc vào nhà. Căn nhà quả thật rất rộng, bên trong nội thất xa xỉ bóng lóng như có thể soi gương. Nhưng mà dường như không có ai trừ cô giúp việc cả.

Tôi định lên tiếng hỏi thì cô ấy trả lời trước cho tôi.

"Ông bà chủ đều tới công ty rồi, tiểu thư đang ở trên phòng của cô ấy. Chân của cô ấy còn đau nên không xuống được, cháu muốn lên phòng tiểu thư không.

Tôi khẽ gật đầu, lòng lại có chút khẩn trương. Tôi rất tò mò về căn phòng của Minjeong, đó là thế giới của cô ấy, nó sẽ như thế nào nhỉ. Có phải là rất đáng yêu với toàn màu hồng như các cô nàng công chúa tiểu thư trên phim không.

Phòng của Minjeong trên lầu ba.
Cũng không phải mất nhiều thời gian để tới được, cô giúp việc gõ cửa. Bên trong vang lên giọng nói trong trẻo quen thuộc mà không biết từ khi nào tôi đã rất thích nghe.

"Cô vào đi."

Cô giúp việc mở cửa ra, Minjeong lúc này đang ngồi trên bàn học. Dường như đang làm bài tập, cũng không chú ý đến tôi và cô giúp việc. Tôi ra hiệu giữ im lặng khi cô giúp việc muốn nói với Minjeong về tôi. Tôi nhẹ nhàng bước lại gần Minjeong, lén quan sát xem cậu ấy đang làm gì. Là bài tập toán, môn mà tôi rất ghét. Tôi nhìn nghiêng sườn mặt của Minjeong, một tuần không gặp hình như tôi có chút nhớ khuôn mặt này. Mũi rất là cao, lông mi cũng rất dài lại cong nữa. Hình như đây là lần đầu tiên tôi chân chính quan sát kỹ Minjeong ở góc độ này. Quả nhiên là một gương mặt hoàn mỹ đến không tỳ vết, thật là đáng để ghen tị mà.

Đang chăm chú ngắm nhìn bỗng nhiên Minjeong bất ngờ nhìn về phía tôi, bốn mắt nhìn thẳng nhau khiến tim tôi bỗng nhiên nhảy loạn lên. Giống như kẻ trộm bị bắt gian tại trận. Tôi lúng túng lùi lại hai bước xém nữa hại mình ngã té về phía sau, mà Minjeong dường như cũng bị dọa không nhẹ. Cậu ấy cứ như bị ai đó điểm huyệt. Nhìn tôi trăn trối như tượng đá.

"Yu...Yu Jimin..."

Rất lâu sau đó Minjeong mới lắp bắp kêu tên tôi. Tôi gượng gạo cười đáp lại cậu ấy.

"Hi...chào....cậu...Minjeong."

Minjeong lúc này giống như choàng tỉnh từ cơn mơ, cậu ấy hoảng hốt gom mấy cuốn sách trên bàn học lại. Giống như đang muốn che giấu tôi chuyện gì đó. Khuôn mặt cậu ấy nửa như sợ hãi, nửa như thẹn thùng. Tôi cảm thấy rất hiếu kỳ nhưng lại không dám hỏi.

Sau khi đã thu dọn gọn gàng bàn học Minjeong mới quay sang hỏi tôi. Trong giọng nói vẫn có vài phần khẩn trương.

"Cậu...làm sao lại có mặt ở đây."

Tôi cười cười đưa chiếc ba lô cho Minjeong và cả túi đồ mà Aeri mua, sau đó nói.

"Một công nhiều chuyện mà...Aeri giao nhiệm vụ cho tôi đi thăm cậu, và còn phải mang ba lô trả cho cậu."

Trên gương mặt nhỏ nhắn của Minjeong thoáng hiện lên vẻ mất mát u buồn. Tôi cảm thấy tim mình bỗng nhói đau một chút. Tôi liền lên tiếng nói tiếp.

"Hơn nữa tôi cũng đã muốn tới thăm cậu từ lâu rồi...tôi lo lắng cho vết thương của cậu...đã đỡ chút nào chưa."

Gương mặt Minjeong có chút biến đổi. Dường như đó là một nụ cười rất khẽ mà cậu ấy muốn che giấu. Tôi cũng không vạch trần, tôi cũng vui. Xem ra Minjeong có để ý đến sự quan tâm của tôi giành cho cậu ấy.

"Cám ơn cậu Jimin...chân tớ đã đỡ nhiều rồi."

Tôi hơi nhíu mày, tôi không thích nghe Minjeong nói cám ơn. Nghe thật xa cách, cô giúp việc từ khi nào đã xuống nhà và mang lên cho chúng tôi hai ly nước, sau đó lại rời đi. Bầu không khí có chút ngượng ngùng. Cũng không hiểu vì sao tôi lại thấy ngượng ngùng. Bình thường tôi luôn là đứa nháo hoạt nhất lớp, gặp ai cũng dễ dàng khơi chuyện, nhưng ở cạnh Minjeong, tôi lại thấy mình không biết nói sao cho đúng.

"Cảm ơn cậu chuyện ở trên núi...Cảm ơn cậu cõng mình...mình..."

"Cậu đừng nói câu 'Cảm ơn' nhạt nhẽo đó được không.!"

Tôi tức giận cắt ngang lời Minjeong, dường như tôi hơi kích động. Minjeong bị tôi dọa đến mức sợ hãi nhìn tôi. Tôi có chút thất thố liền nói.

"Xin lỗi...Tôi hơi to tiếng...Nhưng thực sự tôi ghét nghe cậu nói như vậy. Không phải đã nhận lời làm bạn sao? Tại sao còn khách sáo như vậy?"

Minjeong cúi mặt vẻ hối lỗi, thật là một đứa trẻ ngoan. Tôi mỉm cười, khẽ đưa tay xoa đầu cô ấy rồi nói.

"Cậu thật đáng yêu Mindoongie..."

Khuôn mặt Minjeong bỗng ửng hồng khi tôi nói câu đó. Cô ấy vẫn cứ cúi mặt không dám nhìn thẳng vào tôi.

Tôi nhìn một lượt căn phòng Minjeong rất gọn gàng. Tôi rất hài lòng vì điều này, đừng nghĩ tôi ăn mặc tùy tiện. Nhưng mà tôi là đứa rất yêu sạch sẽ gọn gàng. Căn phòng của tôi có tìm cũng không ra hạt bụi nhé. Khoản đó tôi tự tin mình ăn đứt cả Aeri quý tộc, còn siêu bừa bộn như Ryujin hay Yuna thì tôi không thèm tính.

Minjeong dường như biết tôi đang quan sát căn phòng thì cũng lén nhìn theo tôi. Căn phòng tranh trí đơn giản và thanh lịch, gam màu trắng và xanh dương. Có cảm giác chủ nhân là một người yêu thích sự tĩnh lặng. Xem ra Minjeong không phải kiểu công chúa màu hồng rồi.

"Tôi rất thích căn phòng của cậu."

Tôi cười quay sang nói với Minjeong, cậu ấy lần này cũng nhìn tôi và cười. Tôi cảm thấy chủ đề của chúng tôi thật quá ít ỏi.

"Thứ hai cậu đi học được chứ? "

Tôi cố tìm đề tài, Minjeong chỉ khẽ gật đầu. Tôi thầm than thở, tôi đã cố hết rồi, tại sao cậu ấy chỉ hết gật rồi lắc không vậy...

Ngồi yên lặng một lúc, tôi như nhớ ra điều mình luôn thắc mắc. Tôi nhìn sang Minjeong, đúng lúc cậu ấy cũng đang nhìn tôi. Tôi có chút đắc ý khi thấy Minjeong xấu hổ, cậu ấy quả là rất dễ xấu hổ nha. E là sau này sẽ bị tôi ăn hiếp nhiều cho xem.

Tuy nhiên tôi vẫn không quên mục đích chính. Tôi liền hỏi.

"Mindoongie...tôi thấy trong ba lô của cậu có một lọ thuốc...cậu rốt cuộc là bị bệnh gì vậy...!?"

Minjeong dường như hơi cứng ngắc cơ thể khi nghe tôi hỏi vậy. Cậu ấy không nhìn tôi. Hai bàn tay nắm chặt lấy nhau. Tôi chỉ im lặng đợi, tôi không muốn ép cậu ấy.

"Mình...mình..."

Minjeong ấp úng, cậu ấy nhìn tôi đầy nghi ngại. Tôi dùng ánh mắt để cậu ấy hiểu là hãy tin tưởng ở tôi. Tôi thật lòng muốn quan tâm cậu ấy.

Nhưng mà, đến sau cùng Minjeong vẫn không nói...chỉ đáp lại tôi câu.

"Mình xin lỗi."

Tôi biết Minjeong không muốn nói là có lý do riêng. Có lẽ tôi đã quá tự tin khi nghĩ mình với cậu ấy có một vị trí nào đó đặc biệt. Có lẽ những dòng chữ trong cuốn sổ kia cũng là một lúc vô tình nào đó Minjeong viết ra thôi. Có lẽ cậu ấy cũng không còn nhớ. Nghĩ vậy, tại sao tôi cảm thấy lòng có chút mất mát thế này.

Minjeong cầm lên chiếc ba lô, như nhớ ra chuyện gì lại gấp gáp hỏi tôi.

"Cậu...cậu không còn xem gì trong ba lô của mình chứ.!"

Dĩ nhiên tôi sẽ không nhận là mình đã xem hết một lượt mọi thứ rồi. Vậy nên tôi chỉ lắc đầu, Minjeong định mở miệng nói câu 'Cảm ơn' xa cách đó. Nhưng vì sợ tôi giận nên cậu ấy lại im lặng.

Tôi ngồi thêm một lát, lẳng lặng nhìn ra bầu trời qua cửa sổ của căn phòng Minjeong...tôi thề...nếu bắt tôi sống như thế này một tuần thôi. Tôi sẽ chết vì buồn chán mất.

Cuối cùng vẫn là không biết phải nói gì nữa tôi thở dài thật khẽ. Xoay người về phía Minjeong, thật trùng hợp và có chút kỳ lạ. Mỗi lần tôi đột ngột nhìn sang cậu ấy, liền bắt gặp cậu ấy cũng đang nhìn tôi và cũng rất nhanh cậu ấy lẫn tránh đi ánh mắt. Tôi có chút buồn bực liền nói.

"Tôi về đây, cậu nghỉ ngơi nhé. Tuần sau gặp lại."

Tôi đứng dậy khỏi ghế, xoay người đi ra ngoài. Minjeong có vẻ hơi khẩn trương nhìn theo tôi."

"Jimin...à..."

Tôi đang bước đi lại nghe tiếng động ở phía sau liền hốt hoảng quay lại. Minjeong bị té đang nằm trên sàn nhà, chồng sách lúc nãy được Minjeong thu gọn lại cũng bị rơi xuống đất. Có lẽ do Minjeong đụng tay phải khi cậu ấy xoay người.

Tôi vội vàng đỡ Minjeong dậy, cảm thấy rất đau lòng. Không hiểu sao bây giờ mỗi khi thấy cậu ấy bị thương dù là nhỏ thôi tôi cũng thấy đau lòng.

"Cậu có sao không...đang bị thương sao lại không cẩn thận vậy."

Tôi tức giận trách móc rồi dìu Minjeong ngồi lên giường, Minjeong như đứa trẻ hối lỗi chỉ im lặng. Tôi nhìn một lượt để xác định Minjeong không bị thêm vết thương nào rồi mới thở phào, sau đó hỏi.

"Vừa rồi kêu tôi có gì không."

Minjeong bàn tay khẽ nắm lấy ga giường giọng rất nhỏ đáp.

"Không...chỉ muốn chào cậu."

Tôi cười cười đưa tay xoa nhẹ mái tóc cậu ấy rồi nói.

"Chào cũng không cần khẩn trương như vậy, nếu cậu bị thương lại tôi sẽ cảm thấy rất có lỗi biết không."

Minjeong ngượng ngùng né đi bàn tay của tôi sau đó gật gật đầu. Tôi đứng lên đi lại bàn học giúp Minjeong nhặt lên mấy cuốn sách còn rơi dưới đất. Minjeong nhận ra ý định của tôi nên vội vàng ngăn cản.

"Jimin...Không cần.."

Nhưng đã muộn bởi vì tôi đã nhặt mấy cuốn sách lên....Bất ngờ trong một cuốn sách rơi ra một thứ gì đó. Là một tấm hình...

Tôi tò mò liếc nhìn Minjeong, lúc này gương mặt cậu ấy tái ngắt và khẩn trương đến mức như thể hóa đá...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro