Truyện ngắn 1 tập
Truyện ngắn: Trái tim lỡ muộn màng💔
Tác giả: Nguyễn Nhật Thương☘️☘️☘️
Cuộc đời là những chuỗi ngày lựa chọn, nhưng có nhiều người cứ mãi chọn sai nên cả đời chỉ ôm mãi nỗi ân hận trong lòng!
*****
Trong căn nhà cũ với những vết rạn nứt kéo dài trên bức tường, ánh đèn yếu ớt chập chờn lúc sáng khi tối soi rọi 1 khung cảnh bừa bộn, ngổn ngang.
Người phụ nữ ngồi trên ghế có gương mặt trang điểm khá kỹ càng, đầu tóc búi cao gọn lại ra dáng quý phái, bà cầm lấy chiếc dũa ỏng ẹo mài gọn những móng tay sơn đỏ chói mắt, thanh âm vang lên chua chát:
- Tố Linh, chạy ra phố mua ít hoa quả tươi về để ta đắp mặt.
Từ phía trong phòng chạy ra là 1 cô gái khá xinh đẹo nhưng được dấu trong vỏ bọc đầu tóc rối bù, quần áo luộm thuộm:
- Mẹ, nhưng con đang giúp ba lau người.
- Cứ để đó, tí nữa về lau.
- Nhưng mà...
- Ah...mày nay còn dám cái lời tao sao?
Cô nghe vậy liền nín xuống lủi thủi quay vào trong nhìn người ba đang năm liệt giường ở đấy mà sống mũi bỗng cay xè:
- Ba, người đợi con 1 chút.
Nói rồi cô với lấy cái túi xách chạy 1 mạch ra ngoài.
1 lúc sau quay trở lại với túi hoa quả trên tay đi đến đặt lên bàn trước mặt người phụ nữ ấy:
- Mẹ, con mua về rồi.
Bà không để tâm đến lời cô nói chỉ chăm chăm mở cái túi đấy ra, Tố Linh thấy vậy đôi mắt chợt rũ xuống định quay trở về phòng thì cánh cửa lại bật mở, 1 cô gái ăn mặc đồ hiệu, phấn son đầy mặt, dáng vẻ hốt hoảng chạy vào đến bên cạnh bà khóc lóc mà cả người nồng nặc mùi rượu:
- Mẹ...mẹ phải giúp con...giúp con...
Bà nghe vậy vội vàng ôm lấy cô con gái lo lắng hỏi:
- Tố Quyên, có chuyện gì...con mau nói mẹ nghe.
- Mẹ...giúp con...con....con đã đâm chết người ta rồi.
Tin vừa nói ra khiến bà và cô chết sững, gương mặt hiện rõ vẻ kinh hãi.
- Tố Quyên...con...con nói sao? Đâm chết người...?
Tố Quyên gương mặt đã tèm nhem nước mắt đến trôi cả phấn ôm lấy bà mà gào lên:
- Mẹ...không còn nhiều thời gian nưa...cảnh sát sẽ tìm được con...mẹ phải giúp con...con không muốn phải ngồi tù...con xin mẹ.
Bà nghe vậy trong lòng nóng như lửa đốt, đôi mắt cũng đã sớm đỏ hoe luống cuống không biết làm gì bỗng tầm nhìn chợt đặt lên cô, suy nghĩ 1 hồi rồi vội vàng đứng dậy đi tới túm lấy cánh tay cô nói:
- Tố Linh...chỉ có con mới giúp được con bé.
Cô nghe vậy lại hốt hoảng rút tay về:
- Mẹ...con làm sao có thể giúp được em?
- Được, con giúp được. Tố Linh con lớn hơn con bé chỉ 2 tuổi, chỉ cần con nhận con là Tố Quyên, con là người đã đâm phải người ta thì Tố Quyên sẽ không phải ngồi tù.
Cô nghe vậy chợt sửng sốt, cả người run rẩy lùi lại phía sau, 2 hốc mắt cũng đã trở nên đỏ hoe:
- Mẹ...vậy còn con? Chỉ vì con không phải là con mẹ, chỉ vì con là người con cùng cha khác mẹ nên con phải thay em gánh hết nọi chuyện sao?
- Tố Linh, con bé còn nhỏ, nó còn tương lai, không thể để nó ngồi tù được. Con hãy vì bao nhiêu năm qua ta nuôi con trưởng thành mà thay nó nhận tội.
Cô nghe vậy nước mắt không tự chủ liền chảy dài xuống 2 hàng:
- Nuôi con sao? Vậy mẹ nhìn nó và nhìn con xem liệu có giống 2 chị em không? Bao nhiêu năm qua từng miếng ăn, đồ ngon con đều phải dành cho nó, đến cái mặc mẹ chỉ mua cho nó còn con chỉ mặc lại những đồ mà nó đã vứt đi. Đến bây giờ con lại phải vì tương lai của nó mà vứt bỏ đi tương lai của con sao?
Nghe cô nói vậy Tố Quyên khóc lóc tiến lại gần túm lấy cánh tay cô cầu xin:
- Chị...hãy giúp em...em cầu xin chị...
Cô gạt tay Tố Quyên xuống khẽ lắc đầu mà nước mắt cứ thi nhau tuôn không ngừng.
Bà thấy vậy lại rút đi dáng vẻ van xin khi nãy lạnh giọng nói:
- Nếu mày không nhận thay nó tao sẽ đưa ba mày vào trại dưỡng lão!
Cô nghe vậy lại kinh hãi nhìn sang bà mà gào lên:
- Mẹ...!!!
Cùng lúc đấy vài vị cảnh sát bước vào nhà gật đầu chào rồi 1 người ở trong đấy bước lên nhìn 3 người họ lịch sự nói:
- Tôi là đội trưởng đội điều tra hình sự. Xin hỏi ở đây ai là Lâm Tố Quyên?
Câu hỏi của vị đội trưởng ấy khiến cả 3 người khiếp sợ, Tố Quyên lo lắng nín xuống nước mắt túm lấy cánh tay mẹ mình như muốn cầu cứu.
Bà lúc này chỉ đưa mắt sang cô 1 cái trừng đầy ý tứ trong đó.
Tố Linh bàn tay siết chặt, cổ họng uất ức đến nghẹn đắng lại, đôi đồng tử đỏ ngàu nhìn đến bà 1 tia ai oán rồi chậm rãi bước lên trước, khó khăn nói:
- Là tôi!
Vị đội trưởng cảm nhận được biểu cảm kỳ lạ của cô khẽ đưa mắt nhìn 1 lượt rồi hỏi:
- Vậy cô là người điểu khiển chiếc xe mang biển kiểm soát ..#####... gây tai nạn rồi bỏ trốn?
Cô nghe vậy hít 1 hơi thật sâu rồi gồng mình lên mà nói:
- Phải!
- Vậy mời cô đến trụ sở của chúng tôi để làm rõ vụ việc.
Nói rồi 1 người ở phía sau vị đội trưởng đó bước lên đưa chiếc còng ra, Tố Linh nhìn nó bờ môi khẽ nhếch lên ý cười khổ, sống mũi cay xè mà đưa đôi tay của mình ra, 1 giọt nước mắt bi ai rơi thẳng xuống ổ khoá lạnh ngắt ấy, đau lòng và bất lực từng bước nặng trĩu lướt qua 2 con người nhẫn tâm kia mà đi ra phía ngoài.
------ (Fb: Nguyễn Nhật Thương) ------
Ngày xét xử, phiên toà không 1 bóng người, cô chẳng có nổi 1 thân nhân đến an ủi từ biệt, mà gia đình nạn nhân kỳ lạ lại cũng chẳng ai có mặt.
Cuối cùng bản án 10 năm tù chua chát cho 1 cô gái 20 tuổi - cái tuổi thanh xuân đẹp đẽ nhất đời cô cuối cùng chỉ chôn vùi trong 4 bức tường lạnh lẽo, không người thăm hỏi. Khẽ cười khổ 1 cái, cô đã thay họ mà nhận tội vậy mà mẹ con nhà ấy lại không có nổi 1 lần đến nhìn mặt cô, nhưng chỉ cần họ có thể đối tốt với ba 1 hút cô cũng không trách, không oán.
Vốn dĩ những ngày tháng ảm đạm cứ thế mà qua đi, cho tới 1 ngày có người đến bảo lãnh cho cô ra, 1 điều khiến cô kinh ngạc đến kỳ lạ.
Tố Linh ngồi trên chiếc xe hơi sang trọng nhìn người áo đen lái xe ở phía trước, gượng gạo nói:
- Xin hỏi, ai là người đã bảo lãnh cho tôi ra ngoài?
Đáp lại cô vẫn chỉ là 1 khoảng không tĩnh lặng, Tố Linh thấy vậy cũng không dám hỏi nhiều chỉ im lặng hết cả đường đi.
Người áo đen ấy đưa cô đến 1 căn biệt thự nguy nga rộng lớn, Tố Linh chỉ biết đi theo sau mà trong lòng không khỏi trầm trồ.
Bước qua cánh cửa chính hướng thẳng vào phòng khách đã thấy bóng 1 người nam nhân ngồi đấy, gương mặt đẹp tựa như 1 pho tượng điêu khắc khiến người khác muốn chiêm ngưỡng thật lâu.
Người áo đen lúc này cúi đầu chào rồi kính cẩn nói:
- Hàn tổng, người đã đưa đến.
Nói rồi người đàn ông ấy cũng quay người rời đi.
Nam nhân lúc này chuyển tầm mắt sang cô 1 cái nhìn sắc lạnh hỏi:
- Cô là Lâm Tố Quyên?
- Không....ah....Phải (cô suýt chút nữa quên mất bản thân là đang trên danh phận của em gái cô mà thay nó nhận tội)
Hắn nghe vậy đôi mắt mỗi lúc 1 sắc bén quét lên người cô, từ từ đứng dậy từng bước tiến lại gần:
- Cô vẻ cô ở trong đấy cuộc sống rất tốt thì phải.
Khoảng cách của 2 người khá gần khiến cô có chút e ngại, gượng cười nói:
- Anh là người đã bảo lãnh cho tôi sao? Thật cảm ơn!
Ai ngờ lời cô vừa dứt, hắn liền đưa tay lên siết chặt lấy cổ cô, đôi mắt bùng lên ngọn lửa giận dữ khủng khiếp:
- Cô hại chết cô ấy, còn dám dùng thái độ nhàn nhã như vậy nói chuyện với tôi sao?
Tố Linh lúc này cổ bị siết chặt đến khó thở, cả gương mặt đã trở nên tái mét, bàn tay run rẩy đưa lên túm lấy tay hắn mà bấu chặt:
- Buông...tôi....ra!
Gương mặt hắn mỗi lúc 1 dữ tợn như thật sự muốn bóp chết cô ngay vậy, đôi mắt hằn lên những tia máu đỏ kinh hoàng, thẳng tay hắt mạnh cô về phía bức tường, 1 dòng máu đỏ chảy dài xuống khiến cô đau đớn, mà hắn đứng đó vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt gằn lên từng chữ:
- Cảm ơn tôi sợ là hơi sớm rồi! LÂM TỐ QUYÊN, TÔI SẼ KHIẾN MUỐN SỐNG KHÔNG ĐƯỢC, MUỐN CHẾT CŨNG KHÔNG YÊN!!!
Dòng máu đó cứ chảy dài xuống gò má hao gầy, cô đưa đôi mắt bi ai nhìn đến hắn 1 tia khó hiểu. Người nam nhân này tại sao lại bảo lãnh cho cô thì ra tất cả đều vì mục đích của hắn vậy mà cô cứ tưởng mọi thứ đều có phép màu hay như người ta nói "ở hiền sẽ gặp lành" nhưng không phải vậy, thực tế vẫn là điều tàn khốc nhất.
Đầu óc đã trở nên quay vòng, mọi thứ trước mắt đều ngả nghiêng, cả người cô không trọng lực đổ xuống nền nhà, tầm mắt chỉ lờ mở thấy được đôi dày da bóng loáng phía trước rồi lịm dần.
Cô đâu thể biết được, 1 chuỗi những tháng ngày về sau, điều cô phải đối mặt còn đau đớn hơn những gì đang xảy ra bây giờ!!! Chết đi không phải là điều đáng sợ, đáng sợ hơn cả là 1 cuộc sồn nơi địa ngục trần gian.
*****
Ngày đầu tiên:
Cô lủi thủi thu mình vào 1 góc giường trong nhà kho chứa đồ ngổn ngang. Bữa cơm còn để ở ngay cửa đã phủ 1 lớp màu xám tro bụi bặm. Thứ ánh sáng yếu ớt luồn qua kẽ hở soi rọi lên gương mặt xinh đẹp nhưng lại thiếu mất sức sống.
Hoá ra, người mà em gái cô đụng chết lại là người con gái mà Hàn Cảnh Tuấn - Hàn tổng cao cao tại thượng của Hàn Thị hết mực yêu thương và nghiễm nhiên vì sự ngu ngốc, từ giờ cô lại trở thành 1 kẻ sát nhân giết chết người yêu của hắn.
Bỗng cánh cửa bật ra, đôi giày da đen bóng bước vào đá đổ khay cơm khiến bát canh vỡ toác văng nước tung toé.
1 người áo đen đứng gác cửa thấy vậy liền lấy trong túi ra 1 chiếc khăn cúi xuống lau sạch mũi giày cho hắn.
Hàn Cảnh Tuấn thấy vậy từng bước chậm rãi tiến lại, nhìn đến cô 1 tia sắc lạnh mà nói:
- Hầu hạ cô ăn, mà cô còn chê sao?
Tố Linh nghe vậy nét mặt có chút sợ hãi nhìn sang hắn lo sợ nói:
- Cũng chỉ là đem tôi về nhốt, anh tại sao lại phải bảo lãnh tôi ra ngoài?
Hắn nghe vậy lại đưa tay ra bóp lấy cằm cô kéo lại phía mình, bờ môi khẽ nhếch lên ý cười lạnh:
- Cô có vẻ không thích bị như vậy phải không? Được, vậy tôi sẽ dùng cách khác.
Nói rồi hắn liền túm lấy cánh tay cô lôi đi, bàn chân trần còn không kịp xỏ lấy đôi dép bước đến cánh cửa liền dẫm phải 1 mảnh vỡ của bát canh mà tứa máu đến đau nhức khiến cô phải cắn xuống bờ môi mỏng mà chịu đựng.
Hắn cứ kéo cô xền xệt lên nhà chính như vậy mà cũng không 1 lần nhìn xuống bàn chân đã lem luốc vì vết máu loang lổ cùng đất cát bám dính thẳng tay hắt mạnh cô ngã xuống đất rồi lạnh giọng nói:
- Tôi muốn trước khi tôi quay về, căn nhà này phải được sạch sẽ. Lâm Tố Quyên, cô đừng nghĩ đến chuyện chống đối bởi vì tôi có đủ khả năng để khiến nhà họ Lâm cô không còn chốn dung thân, đặc biệt là người ba đang nằm liệt giường của cô!
Tố Linh nghe vậy đôi đồng tử đỏ ngàu trợn tròn lên kinh hãi mà hắn cũng chẳng để mắt quay người trở ra ngoài.
Cô 2 tay chống xuống đất mà gắng gượng đức dậy, sống mũi bỗng chốc cay xè kéo theo những giọt nước mắt chảy dài xuống sàn nhà lạnh lẽo.
Cố tìm kiếm 1 miếng rẻ sạch sẽ, rửa sạch đôi chân mình rồi băng nó lại. Đôi mắt sưng húp còn đỏ hoe đảo quanh ngôi nhà rộng lớn mà nghẹn đắng cổ họng.
Bàn chân gắng gượng lom khom lê lết từng bước mà cầm lấy chiếc khăn lau mọi ngóc ngách trong nhà. Vết thương ở chân vì thế mà càng rách toác thêm, miếng rẻ mỏng manh cũng đã sớm ướt đẫm màu máu đỏ.
Tố Linh lau hết 1 dãy sàn quay đầu nhìn lại là những vết máu chải dài, cô uất ức đến ứa nước mắt lại cắn cuống bờ môi tái nhợt gòng mình lau sạch lại chỉ là vết thương ở chân như muốn chống đối cô vậy, lau đến đâu quay lại liền thấy vệt đỏ ấy ở ngay sau.
Tố Linh mệt mỏi ngồi phịch xuống, bàn tay siết chặt tấm rẻ bẩn thỉu mà oà lên khóc những tiếng ai oán.
Cả căn nhà rộng lớn như vậy lại chẳng có nổi lấy 1 bóng người, tiếng khóc đau xé lòng vang vọng vào khoảng không vô tận. Số phận lại nghiệt ngã reo thêm cho cô 1 nỗi bi ai mà không biết khi nào có thể ngừng.
*****
Ngày thứ 2:
Trời đêm hôm nay kéo đến 1 luồng mây đen đen kịt. Cô đứng trước khung cửa sổ nhìn ra phía ngoài 1 tia cô độc, tia chớp sắc bén rạch ngang bầu trời loé sáng 1 đường lên gương mặt mỏi mệt của cô.
Gió bắt đầu nổi lên nhưng cơn giông lùa mạnh vào khung cửa thổi tung mái tóc dài buông xoã. Tố Linh khẽ lạnh đưa 2 tay lên ôm lấy thân mình mà suýt xoa.
Hắn bây giờ đã chuyển cô đến 1 căn phòng có thể xem là tử tế hơn kho để đồ mục nát kia, chí ít ra cô cũng có thể xem hắn còn tình người vậy.
Bỗng chốc cánh cửa phòng bật ra, Tố Linh theo phản xạ quay người lại liền thấy hắn vẻ mặt sắc lạnh khác thường đứng đấy khiến cô khiếp sợ.
Hàn Cảnh Tuần lúc này cả người nồng nặc mùi rượu, từng bước tiến lại gần cô, mà cô kinh hãi bất giác cũng lùi lại vài bước cho đến khi tấm lưng chạm vào bức tường gai góc, cô run rẩy mà nói:
- Mọi...việc nhà...tôi đã làm xong hết rồi...anh còn gì...không vừa ý sao?
Ai ngờ lời vừa dứt hắn liền đưa tay lên bóp lấy cổ cô, đôi mắt trợn lên những tia đỏ dữ tợn:
- Tôi không những không vừa ý, còn muốn giết chết cô ngay lúc này. Chỉ là, để cô chết đối với cô là điều quá nhẹ nhàng. Tôi muốn để cô nếm trải từng nỗi đau 1 để cô biết cô ấy cũng đã phải chịu đau đớn như thế nào.
Nói rồi hắn liền lôi cô về phía giường thẳng tay ném mạnh lên đó, Tố Linh lúc này sợ hãi thù mình về 1 góc rồi gấp gáp nói:
- Cảnh Tuấn, tôi thật sự...không có hại chết cô ấy...làm ơn...
Hắn nghe cô nói vậy càng giận dữ hơn liền lao đến túm lấy cô ghì chặt xuống giường:
- LÂM TỐ QUYÊN, NGƯỜI ĐÃ CHẾT MÀ CÔ CÒN DÁM NÓI NHƯ VẬY?
Nói rồi hắn liền đưa tay xé toạc chiếc áo của cô ra, Tố Linh kinh hãi đưa tay lên che lấy ngực, nước mắt theo đó dàn dụa trên gương mặt mỹ miều:
- Không được...tôi xin anh!
Lời van xin vừa dứt cũng là lúc cô cảm nhận được phía dưới đã trở nên trơ trụi, Tố Linh càng sợ hãi mà vẫy vùng ra khỏi hắn, ai ngờ hắn lại thẳng tay giáng xuống mặt cô 1 cái tát đau đớn đến tứa máu rồi ghì chặt lấy 2 tay cô cố định trên định đầu cúi xuống mà gắt gao hôn lên ddôi cánh đào ấy. Hắn điên cuồng như muốn nuốt sống cô vậy, bờ môi tưởng chừng rách nát vì bị hắn ngấu nghiến, mùi máu tanh trôi xuống cổ họng đến đau nhói mà hắn vẫn không ngừng mạnh bạo như vậy.
Bất chợt hắn rời ra, trút bỏ hết lớp cản trở trên người, bàn tay đưa lên tách chân cô ra mạnh mẽ đi vào không dạo đầu.
Nơi mật tư bị bất ngờ xâm nhập, Tố Linh đau đớn cắn xuống bờ môi đã sớm rách nát, 2 tay bấu chặt vào ga giường đến nhăn nhúm, nước mắt thi nhau tuôn ra ướt đẫm cả 1 vùng gối.
Hạ thân bắt đầu truyền đến nhưng cơn đau dũ dội, 1 dòng máu đỏ ở phía dưới chảy xuốnv ga giường tạo nên 1 màu đau thương ai oán. Hắn cứ thế ở trên người cô điên cuồng ra vào mà Tố Linh chỉ biết ngậm đắng nuốt cay ngửa mặt lên trần nhà cố nén xuống nước mắt.
Trời ngoài kia đã trút xuống những cơn mưa xối xả, sấm chớp đánh mạnh vào khung cửa sổ soi rọi 2 thân ảnh loã lồ đang dính chặt lấy nhau, giông gió mịt mù thổi tung lớp rèm cửa, hơi lạnh lùa vào khiến lòng người chợt cảm thấy khiếp sợ.
1 hiểu lầm khó có thể giải thích, mà đối phương lại quá tàn nhẫn như vậy nhưng cô hiểu hắn có lẽ còn đau đớn hơn cô rất nhiều. Thôi thì đã ngu ngốc thay đứa em chịu tội cô coi như trót dại thay nó mà bù đắp cho sự mất mát của hắn.
*****
Ngày thứ 3:
Tố Linh cả người đau ê ẩm rời khỏi chiếc giường, mặc kệ thân thể trần trụi với nhiều dấu về ám muội mà đi thẳng vào phòng tắm.
Đôi mắt vô hồn nhìn hình ảnh nữ nhân ở trong gương, bốc chốc 1 dòng lệ lạnh ngắt chảy dài xuống. Cô hít 1 hơi thật sâu để nuốt xuống nước mắt, gòng mình lên đưa tay vặn vòi nước xối xả vào mặt, nước mắt lúc đấy mới được buông thả mà thi nhau oà ra hoà với dòng nước lạnh ngắt kia.
Sau khi tâm trạng đã trở nên ổn hơn, cô quay trở ra phía tủ chọn cho mình bộ quần áo khá kín để dấu hết được những vết tím đỏ của đêm qua. Cũng may bà ta còn có tâm, tuy không vào thăm nhưng cũng gửi cho cô 1 ít quần áo cũ nếu không bây giờ cô còn thê thảm đến mức đến quần áo cũng không có mà mặc.
Quay trở ra ngoài, cô vẫn phải tiếp tục công việc của mình, lau hết tất cả mọi nơi dù là căn phòng đã bỏ không.
Mở cánh cửa bước vào không gian riêng của hắn, vẫn ngăn nắp cũng chẳng có lấy 1 chút bụi nhưng việc cô làm vẫn cần phải làm. Loay hoay dọn dẹp 1 chút bỗng tầm mắt dừng lại chiếc khung ảnh đã được gập xuống để trên bàn, cô vốn theo phản xạ dựng nó lên, hình ảnh của 1 người con gái xinh đẹp hiện hữu ra trước mắt.
Tố Linh cầm lấy khung ảnh không khỏi mà xuýt xoa khen ngợi, có lẽ đây là cô gái mà hắn đã yêu thương, xinh đẹp như vậy nà chết quả thật đáng tiếc.
- CÔ ĐANG LÀM GÌ Ở ĐÂY?
Giọng nói bất chợt vang lên khiến Tố Linh giật mình, bàn tay vô thức lại để tuột khung ảnh rơi xuống đất vỡ tan tành, gương mặt cô gái ấy bị cắt đứt bởi những vết nứt của tấm kính.
Tố Linh còn chưa hết kinh hãi bởi sự việc vừa rồi, run rẩy nhìn đến hắn mà lắp bắp nói:
- Tôi...tôi...chỉ muốn...dựng nó ngay ngắn lại...
Hắn nghe vậy nhưng lại không nói 1 lời, đôi mắt hướng đến cô là ngọn lửa tức giận tột cùng, cả người toát ra 1 luồng khí lạnh tưởng chừng như có thể đóng băng tất cả mọi thứ.
Tố Linh thấy vậy càng khiếp sợ hơn, 2 tay bấu chặt vào nhau luống cuống không biết làm gì liền vội vàng cúi xuống thu dọn những mảnh vỡ.
Bất chợt 1 chiếc dép dẫm mạnh lên tay cô, miếng thuỷ tinh còn chưa kịp buông liền đâm sâu vào lòng bàn tay đến tứa máu.
Tố Linh đau đớn khẽ nhíu mày lại kêu lên 1 tiếng mà lực từ bàn chân kia mỗi lúc 1 dẫm mạnh tưởng chừng như muốn xuyên thủng bàn tay cô vậy.
- Ai cho phép cô dùng bàn tay bẩn thỉu đụng vào cô ấy?
Thanh âm sắc bén vang lên làm bờ vai cô run rẩy, đôi đồng tử đỏ ngàu hằn lên tia uất ức rồi trào ra 2 hàng nước mắt bi ai. Thể xác cô đau, đau đến trực trào máu nhưng lại không thể bằng sự tổn thương tinh thần này. Đối với sự ngược đãi của mẹ kế, cô so vớ sự dày vò của hắn vốn chưa bằng nổi 1 phần, cái đau đớn hơn kẻ phải chịu những nỗi nhục này vốn đâu phải là cô nhưng có trách là trách bản thân cô nhu nhược, trách bản thân cô ngu si đã nghĩ cho cảm nhận của người khác quá nhiều để rồi nhìn lại người tổn thương nhiều nhất mới chính là mình.
Mảnh thuỷ tinh trong tay tưởng chừng như đã vỡ vụn, bao nhiêu uất ức của những ngày vừa qua mà cô cố kìm nén bây giờ đã theo miếng thuỷ tinh mà vỡ oà ra.
Tố Linh bàn tay vẫn siết chặt lấy mảnh vỡ mà chân hắn cũng không có ý định rời. Cô từ góc dưới ngửa mặt lên nhìn hắn, 2 hàng nước mắt vẫn cứ chảy dài rớt xuống nền nhà hoà với màu máu tanh tưởi:
- Hàn Cảnh Tuấn, tôi hiểu được sự mất mát của anh vậy nên những ngày qua tôi vẫn luôn nén xuống không lên tiếng. Nhưng anh biết không? Tôi không có hại chết cô ấy, mà cho dù là có cũng không phải là cố tình, mọi chuyện đều có pháp luật can thiệp, anh lấy tư cách gì mà đối xử với tôi như vậy?
Hắn nghe vậy khẽ nhĩu mày nhìn xuống, nữ nhân trong mắt hắn bây giờ lại tựa như 1 đoá sen ủ rũ lem luốc bùn lầy. Khoảnh khắc lúc này không hiểu sao hắn lại thấy hình ảnh của Mộc Kiều - người con gái mà hắn thương ở trong cô, bàn chân bất giác liền buông lỏng, tim gan hắn chợt quặn thắt lên từng đợt, sự mất mát của người con gái ấy đến giờ vẫn chưa nguôi trong hắn.
Đối mắt phượng dài khoét sâu vào gương mặt nữ nhân ở dưới, nếu không phải vì con người này hắn có lẽ sẽ có 1 tình yêu trọn vẹn.
- Hàn Cảnh Tuấn tôi trước giờ thích sẽ có bằng được, không vừa mắt sẽ vùi dập đến chết, mọi việc chỉ cần là tôi muốn. Lâm Tố Quyên, cô nghĩ mình là ai mà dám ở đây nói chuyện tư cách với tôi? CÒN KHÔNG MAU CÚT ĐI!
Những từ cuối cùng hắn gằn lên khiến cô khiếp sợ, bàn tay từ từ rút ra khỏi chân hắn rồi toan đứng dậy lại nhìn xuống nữ nhân ở trong bức hình, cô suy nghĩ điều gì đấy liền đưa tay cầm lấy nó lên, 1 giọt nước mắt mặn đắng rơi thẳng lên tấm kính đã nứt vỡ.
Chậm rãi đứng dậy đặt nó ngay ngắn lên bàn rồi lướt qua hắn, thoang thoảng trong không gian tĩnh lặng ấy khẽ nghe được giọng nói thanh mảnh của cô:
- Xin lỗi!
Hắn nghe vậy nhưng tầm mắt chỉ nhìn vào nữ nhân trong bức hình, bỗng chốc trên gương mặt cương nghị ấy lại để rơi ra 1 giọt pha lê trong suốt, lồng ngực lại trở nên đau nhói. Hắn khẽ nhắm chặt mắt lại, ngửa mặt lên trần nhà, cổ họng nghẹn đắng đến khó thở:
- Mộc Kiều, em bảo tôi phải làm sao với kẻ đã hại chết em đây?
*****
2 tuần trôi qua.
Cuộc sống của cô mỗi ngày vẫn luôn bó gọn trong căn nhà lạnh lẽo ấy và hắn vẫn vậy, vẫn lạnh lùng, vẫn tàn khốc, vẫn đối xử với cô đúng nghĩa là kẻ đã hại chết người con gái hắn yêu vậy. Chỉ là đôi khi, có vài lần hắn say rượu, giữa cô và hắn lại phát sinh quan hệ nhưng cô biết được hắn chỉ là lầm tưởng, bởi mỗi lần gục trên người cô, cái tên "Mộc Kiều" lại được hắn nói ra 1 cách chiều chuộng khiến người khác ghen tỵ.
Dây dưa là thế, quấn quýt là thế, có thể đôi bên cùng thoả mãn là thế nhưng sang đến ngày mai tất cả lại như chưa từng xảy ra, như 2 đường thẳng song song không bao giờ giao nhau vậy.
Tố Linh ngồi trước khung cửa sổ hướng đôi mắt ra phía ngoài, so với ngày trước, phải tất bật với những công việc làm thêm, phải tận tuỵ chăm sóc người ba của mình, phải hầu hạ bà mẹ kế và cô em gái cùng cha khác mẹ, cô còn cảm thấy cuộc sống không đến mức ngột ngạt như bây giờ.
2 tuần để so với những năm tháng thì là quá ngắn nhưng chỉ với 2 tuần đấy đã rút hết mọi sinh lực trên người cô rồi. Gương mặt với đường nét vẫn xinh đẹp như vậy chỉ là đã hao gầy nhiều, thêm tiều tuỵ và mất đi sức sống.
Nghe được tiếng xe chạy vào trong sân, Tô Linh liền vội vàng đứng dậy trở xuống lầu. Cô hôm nay dù bị đối xử như thế nào cũng muốn xin hắn 1 điều.
Cảnh Tuấn bước xuống xe từ ngoài đi vào, lại thấy cô đứng ở cửa dáng vẻ thấp thỏm úp mở lại khẽ nhíu mày nhưng rất nhanh sau đó cũng quay trở về dáng vẻ ban đầu mà phớt lờ đi qua cô.
- Cảnh Tuấn.
Hắn nghe vậy đôi chân theo phản xạ dừng bước nhưng không quay người lại.
Tố Linh lúc này hít 1 hơi thật sâu rồi chạy đến trước mặt hắn gượng gạo nói:
- Tôi muốn về thăm ba!
Hắn nghe vậy vẻ mặt vẫn bình thản, không để vào tai liền lướt qua cô mà đi lên lầu.
Bất chợt cô lại vội vàng túm lấy cánh tay hắn giữ lại, gấp gáp nói:
- Tôi chỉ đi 1 lát rồi về. Việc nhà tôi vẫn sẽ làm tốt.
Hắn nghe vậy khẽ nhíu mày nhìn xuống cánh tay đang bị cô nắm giữ, Tố Linh biết mình có thất thố liền vội vàng rụt tay về rồi nhìn hắn có chút e ngại.
Chỉ là hắn vẫn chẳng để tâm đến lời cô nói, lại quy người mà bước lên lầu.
Tố Linh thấy vậy đôi mắt liền rũ xuống, cô thật sự rất nhớ ba của mình, cô lo lắng ông ở nhà sẽ không được chăm sóc tử tế vậy nên rất muốn được quay trở về nhà dù chỉ 1 lát cũng được.
- 30 phút. Tôi rất ghét những người sai giờ.
Thanh âm vang lên cắt ngang sự trăn trở của cô. Tố Linh ngỡ ngàng nhìn vào tấm lưng của hắn đang hướng thẳng lên lầu, bờ môi bất giác lại mỉm cười rồi nói:
- Cảm ơn!
Dứt lời cô cũng chẳng cần chuẩn bị gì liền vui vẻ trở ra ngoài mà hắn khi ấy ở trên bậc thang lại chợt dừng bước, tầm mắt loé lên 1 tia phức tạp hướng ra phía ngoài nhìn vào thân ảnh mảnh mai đang đi khuất dần.
Bàn tay lấy chiếc điện thoại bấm 1 dãy số rồi lạnh giọng nói:
- Theo dõi cô ta.
*****
Trong căn nhà cũ kỹ với vài đồ vật đã sớm mục rữa. Người phụ nữ với gương mặt trang điểm khá đậm đang khép nép run sợ trước 1 đám thanh niên đầu tóc xanh đỏ:
- Cậu Chu à, xin hãy giúp tôi về nói với anh Giang, cho tôi 1 tuần tôi nhất định sẽ trả đủ số tiền.
Tên thanh niên đầu tóc dựng ngược, ăn mặc ngỗ ngược, trên gương mặt còn có 1 vết sẹo ngay gò má nghe bà nói vậy lại cười hắt 1 cái rồi lên tiếng:
- Bà Lâm, bà đã khất bao nhiêu lần rồi? Đại ca nói lần này nhất định phải trả, nếu không có tiền hay là bà hãy bảo con gái mình đến hầu hạ đại ca 1 chút, biết đâu lại gạt sạch hết nợ.
- Ấy, cậu Chu, con gái tôi nó còn nhỏ không biết gì. Cậu nói khó với anh Giang 1 chút, lần này tôi nhất định sẽ trả đúng hẹn.
Tên thanh niên nghe vậy lại tức giận tiện chân đá mạnh chiếc ghế gần đó rồi quát lên:
- Tôi không thích nói nhiều, đại ca sẽ chờ ở khách sạn Thiên Ý, trong ngày hôm nay 1 là bà đem tiền tới, 2 là bảo cô con gái bà tới. Còn nếu không...(tên thanh niên dừng lại 1 chút đưa mắt đảo quanh nhìn ngôi nhà)....cái đống phế thải này cũng nên dỡ bỏ đi.
Nói rồi tên đấy liền cùng vài người đàn em quay trở ra đóng mạnh cửa lại.
Bà Lâm cả người lo lắng ngồi phịch xuống ghế, 2 tay bấu chặt vào nhau, bà không biết bây giờ nên xoay sở số tiền đó ở đâu ra cũng không thể để con gái đi đến chỗ tên đó được.
Đang mãi mê tìm cách, bỗng cánh cửa bật ra, bà theo phản xạ ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt 1 tia sửng sốt:
- Tố Linh!
Cô bước vào nhìn thấy đồ vật ngổn ngang lại khó hiểu, đi đến cúi xuống dựng chiếc ghế ở gần đó lên rồi hỏi:
- Mẹ, ở nhà có chuyện gì sao?
Bà Lâm lúc này còn chưa hết ngỡ ngàng liền vội vàng đi đến chỗ cô, gấp gáp hỏi:
- Tố Linh, chẳng phải mày đang bị giam giữ sao? Tại sao lại ra ngoài được? Chẳng nhẽ...mày trốn khỏi sao?...Trời ơi...
Tố Linh nghe vậy cũng không muốn giải thích nhiều, đành lướt qua ba đi vào bên trong:
- Con về thăm ba 1 chút rồi đi.
Chân chưa đến cửa phòng, cô đã cảm nhận được 1 mùi hôi thối bốc lên, Tố Linh liền đi vội vào phòng nhìn cảnh tượng trước mắt không khỏi mà kinh ngạc, đôi đồng tử trở nên đỏ ngàu mà chạy đến chỗ ba cô:
- Ba, không ai giúp ba đi vệ sinh sao?
Ông Lâm cả người chỉ nằm liệt 1 chỗ, ông vốn không biết được mọi chuyện nên thời gian qua không thấy cô lại tưởng cô đã bỏ đi rồi bây giờ gặp lại, ông không kìm chế được mà nước mắt chảy dài ra, bờ môi mấp máy muốn nói gì đó nhưng không được.
Tố Linh thấy vậy trong lòng cảm thấy thương xót liền quay lại nhìn bà Lâm đang đứng ở cửa mà gắt nhẹ:
- Mẹ, tại sao không ai vệ sinh cho ba?
- Tao còn bận nhiều việc, thời gian đâu mà để ý. Mới lau sạch sẽ hôm qua, hôm nay đã bẩn thỉu rồi.
Tố Linh nghe vậy cũng không quân liền vội đi lấy chậu nước cùng 1 chiếc khăn lau rửa người cho ông.
Bà Lâm lúc này đứng đấy nhìn cô ưu tư mà suy nghĩ, bỗng chốc trong đầu chợt loé lên 1 ý định liền đi tới cạnh cô ra vẻ niềm nở cầm lấy chiếc khăn ở trên tay cô:
- Tố Linh, để ta làm cho. Con mới về nhà, nên nghỉ ngơi 1 chút.
Tố Linh nhìn bà có chút kỳ lạ nhưng cũng chẳng mấy để tâm:
- Được rồi, để con làm.
- Không sao, thời gian qua mình ta làm quen rồi.
Nói rồi bà cứ cầm lấy chiếc khăn lau rửa người cho ông, bất chợt lại nhìn sang cô:
- À, Tố Linh, ta có việc muốn nhờ con.
- Nhờ con? Chuyện gì?
- Chuyện ba con để đây ta làm, con cầm giúp ta ít tiền đem đến cho 1 người bạn, ta ngày trước gặp chút chuyện có mượn của cô ấy nhưng thời gian đây bận chắm sóc ba con nên không có đi được.
Nói rồi bà lấy trong túi ra 1 sấp tiền lẻ, đếm đi đếm lại giữ lấy 1 vài tờ rồi đưa cho cô.
Tố Linh thấy vậy lại khó hiểu nói:
- Mẹ có việc thì hãy đi đi, ba để con cũng được.
- Thôi, ba con cứ để ta làm, con gái lớn rồi có nhiều cái không tiện. Con giúp ta đem số tiền này đến chỗ cô ấy. Chỉ cần nói là con mẹ Lâm đến trả tiền là cô ấy biết.
Tố Linh nghe vậy cũng chần chừ mac bà cứ dúi tiền vào tay cô nên cô cũng khó từ chối liền cầm lấy:
- Địa chỉ ở đâu mẹ?
- Khách sạn Thiên Ý, đường abcxyz, phòng Vip 1.
- Ở khách sạn sao?
- Phải, cô ấy không phải người ở đây về để đi nghỉ mát. Thôi, con đem đến giúp ta rồi còn về sớm.
- Vậy mẹ giúp ba lau người sạch sẽ 1 chút.
- Được rồi. Mau đi đi.
Cô nghe vậy nhìn sang ba mình 1 lúc rồi cũng quay người rời đi mà bà Lâm đứng đấy nhìn theo bờ môi lại khẽ cong ý cười xấu xa.
*****
Cô theo địa chỉ bà đưa mà bắt xe đi thẳng đến khách sạn, có chút ngại ngùng khi bước vào bởi mọi ánh mắt hiếu kỳ đều đổ dồn lên cô.
Tố Linh phải dò hỏi hết nhân viên này đến nhân viên khác mới tìm được căn phòng bà nói, khẽ đưa tay lên gõ cửa.
1 lúc sau cánh cửa bật ra, 1 gã đàn ông tướng tá phàm phu mở cửa nhìn cô lạnh giọng nói:
- Có chuyện gì?
Tố Linh lúc này có chút run sợ, chẳng phải bảo là "cô" sao? Sao bây giờ lại là 1 tên đàn ông vậy?
- Tôi là con mẹ Lâm, đến...để trả tiền!
Lão ta nghe vậy suy nghĩ 1 hồi rồi lại khẽ mỉm cười:
- Được rồi, vào đây!
- Không cần, tôi đến đưa tiền rồi sẽ đi.
Nói rồi cô định lấy tiền trong túi ra ai ngờ lại bị lão túm tay kéo vào bên trong khiến cô kinh hãi:
- Ông làm gì vậy? Buông tôi ra.
Lão hắt mạnh cô lên giường rồi lao vào xé toạ chiếc áo sơmi của cô ra, cả bầu ngực đẫy đà trắng nõn được nâng đỡ bởi nội y màu hồng khiến cô trở nên quyến rũ. Tố Linh kinh hãi hét toáng lên rồi lấy tay che ngực mình, vẻ mặt hoảng sợ in hằn rõ lên gương mặt.
Lão thấy vậy đôi mắt liền rực lên lửa dục vọng, rớt rãi mà nói:
- Khà...khà...cũng đầy đủ đấy. Đến trả nợ thì trả cho hết gốc lẫn lãi.
Nói rồi lão liền lao tới đè cô xuống, giữ chặt lấy tay cô cố định trên đỉnh đầu, đầu gối quỳ trên ga trải giường kẹp lấy chân cô không cho phản kháng mà Tố Linh lúc này nước mắt giàn dụa nhìn ông cầu xin:
- Làm ơn...đừng làm vậy...buông tôi ra.
Lão không để ý đến lời cô nói liền vùi đầu vào 2 bầu ngực căng tròn mà hít hà.
Bỗng 1 thanh âm vang lên cắt ngang chuyện vui của ông:
- LÂM TỐ QUYÊN, CÔ THẬT PHÓNG ĐÃNG!
Lão nghe vậy không thèm quay mặt nhìn liền gắt lên:
- Đứa nào dám phá hỏng chuyện của ta?
Tố Linh lúc này nước mắt ngắn dài quay đầu nhìn sang lộ rõ vẻ kinh ngạc mà gọi tên:
- Hàn Cảnh Tuấn!
3 chữ "Hàn Cảnh Tuấn" đập vào tai khiến lão cũng sửng sốt mà quay đầu lại.
Hắn đứng đấy với sát khí muốn bóp chết tất cả làm lão run rẩy bất giác lại buông cô ra, nét mặt liền vội thay đổi mà nhìn hắn cười cợt nói:
- Hàn tổng, sao ngài lại đến đây?
Hắn nghe vậy tầm mắt liền nhìn đến lão 1 tia sắc bén, lạnh giọng nói:
- Hàn Cảnh Tuấn này từ khi nào muốn đến đây cũng phải báo cáo ngươi sao?
Lão lúc này liền vội vàng lồm cồm đứng dậy đi lại chỗ hắn ra vẻ biết điều:
- Hàn tổng sao lại nói vậy? Tôi nào dám có ý đó với ngài?
Hắn không để tai lời nói của lão, tầm mắt vẫn nhìn về phía nữ nhân trước mắt đang luống cuống mặc lại chiếc áo mà lãnh đạm nói:
- CÚT!
Lão nghe vậy có điều không hiểu rồi lại nhìn theo tầm mắt của hắn và hướng đến cô gắt lên:
- Hàn tổng nói mày cút, còn không mau đi?
Hắn lúc này mới rời tầm mắt đến lão, nhìn chằm chằm 1 hồi khiến lão cứng người rồi gằn lên:
- TAO NÓI MÀY CÚT!
Cả người lão toát đầy mỗ hôi, chân tay run rẩy không dám lên tiếng chỉ biết gật đầu lia lịa rồi vội vã đi ra ngoài.
Hắn bây giờ mới từng bước đi lại phía cô, mà Tố Linh thấy vậy cũng bất giác thụt lùi lại phía sau, lo sợ nói:
- Cảnh Tuấn...sao...sao anh lại ở đây?
- Sao? Bây giờ đến lượt cô cũng muốn quản tôi? Hay là lo sợ tôi đến đây phát hiện điều gì?
Tố Linh nghe vậy chân tay luống cuống phân bua:
- Không...không phải...Cảnh Tuấn... thật ra...tôi...tôi...
Hắn cứ giữ vẻ mặt sát khí ấy mà chậm rãi tiến lại làm cô run rẩy đến nỗi 1 câu cũng không thể nói thành lời. Bỗng chợt đôi giày da ấy đá phải chiếc túi ở trên sàn, số tiền còn chưa kịp lấy ra khi nãy giờ lại văng ra ngoài.
Hắn chợt dừng chân lại rồi nhíu mày nhìn xuống, trong lòng không hiểu sao lại trở nên khó chịu, thanh âm có phần khinh bỉ:
- Lâm Tố Quyên, cô thật là rẻ mạt.
- Cảnh Tuấn...không phải...mọi chuyện không phải như vậy...
1 lời cũng không để cho cô giải thích hắn liền tiến lại gần đưa tay ra bóp siết lấy cổ cô lại, sức mạnh đến nỗi nổi từng đường gân ghê rợn:
- Lâm Tố Quyên, để tôi nói cho cô biết, là đồ chơi của tôi thì cô nên biết an phận.
Bàn tay mỗi lúc 1 siết mạnh, Tố Linh gương mặt đã trở nên tái nhợt, bàn tay đưa lên bấu vào tay hắn, khó khắn nói:
- Cảnh Tuấn...buông...tôi...
Ai ngờ lời vừa dứt hắn liền buông cô ra nhưng 1 giây sau đó lại giáng mạnh xuống mặt cô 1 cái tát đau đớn:
- Đừng dùng cái miệng bẩn thỉu đó mà gọi tên tôi.
Tố Linh kinh hãi đưa tay lên ôm lấy 1 bên má, đôi mắt đỏ ngàu đã trực trào nước.
Hắn thấy vậy lại càng tức giận hơn, đưa tay ra túm lấy cổ tay cô giật mạnh về phía mình rồi đay nghiến:
- Cái miệng bẩn thỉu của cô chỉ nên dùng để phóng đãng trên giường.
Nói rồi hắn liền tiền tay xé mạnh chiếc áo trên người cô xuống, Tố Linh kinh hãi vội đưa tay lên che trước ngực rồi lùi lại liền bị hắn 1 tay túm lấy cổ chân cô kéo về.
Cô lúc này nước mắt đã chảy dài xuống, đôi chân vùng vẫy mà đạp vào người hắn liền bị hắn 1 lần nữa tát thẳng xuống mặt.
Cái tát này còn dùng lực nhiều hơn khi nãy, máu từ khoé miệng chảy ra mà đầu óc cô cũng cảm thấy choáng váng đến khi sực tỉnh lại thì cả cơ thể đã hoàn toàn không che đậy, cô biết bản thân không còn đường nào khác, lại hướng đôi mắt ngấn nước lên nhìn hắn cầu xin:
- Cảnh Tuấn...
Lời chưa kịp ra hết, liền thấy hắn túm lấy eo cô xoay người lại, để cô ở tư thế nhục nhã nhất, hắn không nhẹ nhành liền đưa 1 vật to lớn đi vào.
Nơi khô khan ấy bị bất ngờ xâm nhập, Tố Linh đau đơn kêu lên 1 tiếng, nước mắt theo đó chảy ra dữ dội hơn, cô phải cắn xuống bờ môi tứa máu của mình để ngăn đi những âm thanh nhục nhã.
Hắn thấy vậy lại túm tóc cô giật ngược lại, bàn tay kia đưa lên bóp mạnh lấy cằm cô:
- Kêu lên cho tôi.
Đi kèm với lời nói phía dưới liền động thân mạnh hơn, Tố Linh vì điều đấy mà bật lên 1 tiếng, hắn nghe vậy lại khẽ nhếch mép cười khinh:
- Tiện nhân!
Hạ thân truyền đến từng cơn đau dữ dội, bàn tay bấu chặt vào tấm ga trải giường mà móng tay vẫn đâu sâu vào da thịt như muốn xuyên thủng. Từng giọt nước mắt thi nhau rớt xuống đã ướt đẫm 1 vùng, cô căm hận muốn cắn xuống miệng mình nhưng không được, những âm thanh đứt quãng cứ phát ra nhục nhã vô cùng.
Hắn thấy vậy lại càng điên cuồng hơn, bàn tay buông cằm cô ra rồi túm lấy bờ eo mà động thân mạnh bạo.
Tấm thân trắng nõn bị hắn nhào nắn đến nhàu nát, khắp cả người cô là những dấu vết cường bạo, phía dưới thân vẫn liên tục ra vào, hắn lại luôn miệng chửi cô "tiện nhân" nhưng ở trong cô lại thoả mãn đến nực cười.
Sau khi phóng thứ dơ bẩn vào trong cô, hắn liền rời ra mà chỉnh trang lại quần áo, bàn tay đưa vào túi lấy 1 điếu thuốc ra châm lên rồi hút 1 hơi thật sâu.
Làn khói trắng nhả ra mờ ảo, hắn lại chuyển tầm nhìn về nữ nhân đang héo rũ ở đấy, đôi mắt chợt xoáy sâu vào thân thể mỹ miều, 1 giây sau đó liền túm lấy bờ vai cô kéo lại phía mình, điếu thuốc kia được chậm rãi đưa lên rồi dập tàn vào cả tấm lưng trắng mịn ấy.
Tố Linh đau đớn khẽ nhíu mày kêu lên 1 tiếng, chỉ 1 điếu thuốc nhỏ mà cảm tưởng như cả người cô bị bỏng rát vậy, đôi mắt còn chưa kịp khô lại trở nên trực trào nước.
- Lâm Tố Quyên, dấu ấn này để nhắc cho cô nhớ, cô chỉ là người của Hàn Cảnh Tuấn tôi.
Nói rồi hắn cũng xoay người rời đi, mặc cô ở đấy ngã gục xuống tấm ga giường trắng tinh, tấm lưng nõn nà ấy giờ lại xuất hiện 1 dấu tròn đeo bám, hạ thân tưởng chừng như đã rách nát, 1 chút máu nhỏ ra còn nằm ám ảnh ở trên giường, cô đau đớn đến không thể lê lết được cả tấm thân nặng trĩu, chỉ đành gục mặc xuống chiếc gối mà nức nở khóc.
*****
Những ngày sau đó cô đều phải sống trong sự dày vò của hắn. Thể xác đau đớn, tinh thần tổn thương, mỗi ngày trôi qua đều lấy rút bớt đi của cô 1 chút sức sống ấy vậy mà nữ nhân nhỏ nhắn ấy lại vẫn đủ nghị lực mà trải qua 2 tháng địa ngục ròng rã cho đến ngày hôm nay...
Cô vẫn như mọi ngày, tiếp tục công việc lau dọn của mình chỉ là hôm nay cảm thấy bản thân đã thật sự kiệt sức rồi. Dạo gần đây cô ăn gì cũng đều nôn ra, vậy nên có thể xem mấy ngày rồi bụng cô đều trống rỗng.
Cùng lúc đấy nghe được tiếng xe chạy vào trong sân, Tố Linh vội vàng nhìn lên đồng hồ rồi hốt hoảng đi ra ngoài liền bắt gặp hắn đi vào, cô có chút mệt mỏi nói:
- Mải dọn dẹp tôi quên không để ý giờ. Anh đợi 1 chút, tôi chạy ra chợ 1 lát rồi sẽ về nấu cơm.
Hắn nghe vậy khẽ nhíu mày nhìn sang, có lẽ dễ nhận ra được sắc mặt nhợt nhạt và sự mệt mỏi trên gương mặt cô, hắn bỗng chốc lại khẽ trùng lòng xuống, lãnh đạm nói:
- Không cần phải đi chợ, tôi hôm nay không muốn ăn cơm.
Tố Linh nghe vậy hơi khó hiểu 1 chút nhưng cũng chỉ khẽ gật đầu.
Hắn thấy vậy định lướt qua cô mà trở vào, bỗng chốc đôi mắt liền trở nên hốt hoảng, bàn tay theo phản xạ đưa ra đỡ lấy thân ảnh đang dần dần đổ xuống mà gọi tên:
- Tố Quyên, Tố Quyên...Mẹ kiếp, sao lại nóng như vậy?
Hắn vội vàng bế cô về phòng, bàn tay với lấy chiếc điện thoại bấm 1 dãy số:
- Gọi 1 bác sĩ!
Dứt lời hắn liền tắt máy, vứt chiếc điện thoại lên bàn rồi lại chuyển tầm mắt nhìn tới nữ nhân đang nằm ở trên giường đấy mà ngồi xuống bên cạnh.
Quả thật, cô bây giờ so với ngày đầu gặp mặt đã trở nên tiều tuỵ đi nhiều. Nét đẹp vẫn còn nguyên vẹn chỉ là đã hao gầy và xanh xao hơn.
Bỗng chốc trong lòng hắn lại rấy lên sự thương cảm kỳ lạ, bàn tay bất giác lại đưa lên chạm nhẹ vào gương mặt tái nhợt ấy cảm nhận được 1 chút xót xa:
- Lâm Tố Quyên, nếu ngày đó người lái chiếc xe không phải là cô thì tôi cũng sẽ không phải tàn nhẫn đến như vậy!
Cùng lúc đấy, tiếng gõ cửa vang lên "cốc, cốc" cùng 1 giọng nói truyền vào:
- Hàn tổng, tôi là bác sĩ được gọi đến.
Hắn nghe vậy liền thu tay lại, vẻ mặt cũng quay về sự lãnh đạm khi nãy mà lạnh giọng nói:
- Vào đi.
Lời vừa dứt cánh cửa cũng bật ra, 1 vị bác sĩ độ tuổi đã ngoài 60 từng bước đi lại trước mặt hắn khẽ cúi đầu chào.
Hắn thấy vậy chỉ đứng lên lùi lại phía sau rồi nhìn ông nói:
- Hãy kiểm tra cho cô ấy.
Vị bác sĩ nghe vậy cũng chỉ gật đầu rồi ngồi xuống bên cạnh cô mà thăm khám.
Sau 1 hồi kiểm tra kỹ càng nhiều lần, ông mới từ từ đứng dậy rồi quay người lại về phía hắn, nét mặt có chút vui mừng nói:
- Hàn tổng, vị tiểu thư này hiện tại đang mang thai.
Lời nói của ông khiến hắn khẽ nhíu mày nhắc lại 1 lần nữa:
- Mang thai?
- Phải, tôi đã kiểm tra rất nhiều lần rồi, vị tiểu thư này nhất định mang thai hơn nữa sức khoẻ không tốt, cô ấy bị kiệt sức mới dẫn đến tình trạng như vậy, cần nghỉ ngơi và bổ sung dinh dưỡng nhiều hơn.
Lời ông nói ra lại thấy hắn không có phản ứng gì, tầm mắt vẫn xoáy sâu vào thân ảnh đang nằm ở đấy. Ông thấy vậy chỉ cúi đầu chào:
- Ngài hãy đưa cô ấy đến bệnh viện, họ có máy móc sẽ siêu âm chi tiết hơn. Nếu không còn việc gì, tôi xin phép đi trước.
Nói rồi ông cũng quay người rời đi mà hắn đứng đấy bàn tay đã siết chặt lại, hắn đã quên mất chuyện đấy, từ khi nào lại có thể không đề phòng như vậy?
Bỗng chốc hình ảnh của cô gái ấy hiện hữu trong đầu, tâm can hắn lại trỗi dậy sự day dứt dày xéo, đôi mắt rực lửa khoét sâu vào gương mặt đang yên giấc ở trên giường 1 hồi rồi lại quay lưng trở ra ngoài.
******
Hắn lái xe lao đi vun vút giữa dòng đường tấp nập rồi chạy thẳng ra vùng ven thành phố rẽ vào cổng nghĩa trang rộng lớn rồi dừng lại.
Cánh cửa bật mở, đôi giày da đen bóng bước xuống, tiến lại về phía 1 nấm mộ mà trên đấy là di ảnh của 1 cô gái xinh đẹp với hàng chữ được trạm khắc tỉ mỉ: Cô gái xinh đẹp của tôi - Lưu Mộc Kiều.
Hắn chậm rãi ngồi xuống bên cạnh, bàn tay từ từ đưa lên chạm nhẹ vào hàng chữ đấy, tâm can lại nhói lên từng cơn đau đớn:
- Mộc Kiều, tôi đã để bản thân phạm 1 lỗi lầm quá lớn như vậy, thật xin lỗi em! Tôi cứ nghĩ chỉ cần trút hết tức giận lên người cô ấy, chỉ cần dày vò cô ấy là có thể thay em trả món nợ sinh mạng này...nhưng em biết không...tôi càng lún sâu vào sự trả thù đó...tôi càng nhận ra rằng...bản thân đối với cô gái ấy...lại là động tâm. Mộc Kiều, em nói xem sai lầm này phải làm sao để sửa đây?
Lời vừa dứt, cũng là lúc trên gương mặt cương nghị ấy để rơi ra 1 giọt nước trong suốt. Hắn tuy đối với cô những ngày qua đều là tàn nhẫn là vì muốn che dấu đi, muốn phủ nhận rằng hắn lại động tâm với kẻ đã hại chết Mộc Kiều. Chỉ là cho đến ngày hôm nay, khi biết được cô đang mang trong mình giọt máu của hắn, chưa lúc nào hắn cảm thấy bản thân lại trống rỗng đến như vậy, không biết làm gì ngoài chạy đến đây ở trước di ảnh của Mộc Kiều mà thú nhận tình cảm của mình.
Hắn bây giờ phải làm sao? Thừa nhận với cô nhưng lại cảm thấy day dứt với Mộc Kiều nhưng nếu chối bỏ tình cảm này hắn lại cảm thấy thương xót không thôi. Hàn Cảnh Tuấn hắn là 1 kẻ cao cao tại thượng vậy mà cũng có ngày phải khốn khổ trước 1 chữ "Tình" như thế này, liệu có phải quá nực cười hay không?
Bỗng chợt 1 cơn gió mát lùa tưởng chừng như muốn ôm lấy hắn, từng chiếc lá xào xạc lướt trên mặt đất bị thổi cuốn đi, trong cơn gió thoảng đấy lại nghe được 1 thanh âm của người phụ nữ:
- Tố Quyên, sao lại ăn mặc như thế này!
Cái tên "Tố Quyên" khiến hắn chợt sực tỉnh liền chuyển tầm nhìn về phía phát ra tiếng nói rồi khẽ nhíu mày, đấy chẳng phải là bà mẹ kế và đứa em gái của cô sao? Nhưng tại sao bà ta lại gọi cô ta là Tố Quyên?
Cô gái ở đấy với gương mặt được trang điểm khá đậm, thân mặc 1 chiếc váy body màu đỏ đức trước ngôi mộ của ai đó nhìn người phụ nữ bên cạnh nói:
- Con ăn mặc làm sao? Còn nữa, mẹ nên gọi con là Tố Linh, đừng để người khác phát hiện được thì con tiêu đấy.
Bà nghe vậy mới biết mình lỡ lời liền chưa lại:
- Tố Linh, ba mày vừa mới mất được mấy ngày mà mày ăn mặc như vậy mà ra thăm mộ sao?
- Có làm sao đâu, đằng nào người cũng chết rồi. À mà mẹ, chẳng phải khi trước mẹ nói chị ta quay về sao? Vậy sao ba mất mà không thấy chị ta tới vậy?
- Phải, hôm đấy ta đưa cho nó chút tiền rồi bảo nó đến chỗ anh Giang nếu không con nghĩ bọn họ còn tha cho chúng ta sao? Con đó chắc giờ đang ăn sung sướng ở trên giường hắn ta rồi làm gì nhớ đến người cha liệt giường của mình đâu.
- Nhưng rốt cuộc tại sao chị ta lại được thả ra ngoài nhỉ? Chẳng phải là án 10 năm sao?
- Ta cũng không biết được, nhưng chuyện này con không được nói với ai, nếu để lộ ra ngoài chúng ta cũng bị liên luỵ hơn nữa việc chị ta nhận tội thay con có chết cũng không được hé nửa từ, biết không?
- Mẹ đừng lo, con biết rồi!
Nói rồi 2 người bọn họ quay người rời đi, bỗng 1 thanh âm vang lên:
- Lâm Tố Quyên.
Tố Quyên theo phản xạ quay người lại nhìn nam nhân trước mặt đến ngây dại.
Hắn thấy vậy lại từng bước tiến lại gần mẹ con họ, hơi lạnh toát ra đến khủng khiếp:
- Cô là Lâm Tố Quyên.
Tố Quyên bị vẻ ngoài điển trai của hắn làm cho mơ hồ, trong vô thức lại gật đầu trả lời:
- Phải!
Lời vừa dứt, bà Lâm ở bên cạnh liền ý thức được mà giật nhẹ tay Tố Quyên rồi nhìn hắn nói:
- Cậu nhầm rồi, con bé là Tố Linh. Chúng tôi còn có việc phải đi.
Nói rồi bà liền kéo tay Tố Quyên rời đi thật nhanh mà hắn đứng đấy đôi hắn khoét sâu vào 2 thân anh đang khuất xa dần trỗi lên lửa giận dữ dội, bàn tay lấy chiếc điện thoại trong túi bấm 1 dãy số:
- 5 phút, gửi tất cả thông tin về nhà họ Lâm cho tôi.
Nói rồi hắn liền quay người trở vào xe, đôi mắt qu lớp kính nhìn vào khoảng không vô tận. Khi ấy, vì sự mất mát của Mộc Kiều mà hắn không có điều tra, chỉ biết người gây tai nạn là Lâm Tố Quyên và cô đã nhận tội nên hắn đã bỏ tiền để bảo lãnh cho cô ra vì chỉ muốn trả thù nhưng hắn đã quá sơ sót rồi. Nếu người thật sự gây tai nạn không phải là cô, vậy thời gian qua hắn đã phạm 1 sai lầm lớn, và đến bây giờ trót vì cô mà động tâm, liệu cô có thể bỏ qua cho hắn?
Đang mải mê với dòng suy nghĩ, chuông điện thoại vang lên kèm theo 1 tập tin, hắn vẻ mặt vẫn bình thản nhưng trống ngực lại đập liên hồi, bàn tay chạm vào 1 nút rồi mời tệp tin ra.
Quả nhiên hắn sai rồi, sai lại càng thêm sai, hắn vứt điện thoại sang 1 bên rồi khởi động xe mà nhấn ga lao đi vun vút.
*****
Khi trời đã trở sang chiều, Tố Linh khẽ cựa mình mệt mỏi mở mắt, đầu óc cô bây giờ có chút choáng váng khẽ đảo mắt nhìn xung quanh. Cô rốt cuộc tại sao lại ở phòng của hắn?
Tầm nhìn lại rời đến chiếc đồng hồ trên bàn, Tố Linh hốt hoảng ngồi dậy bước xuống giường rồi chạy vội xuống lầu:
- Đã muộn rồi sao? Mình còn chưa kịp đi chợ.
Nói rồi cô liền lấy bút viết gì đó vào 1 tờ giấy rồi để lên bàn, với lấy túi xách mà chạy thẳng ra ngoài.
Cùng lúc đó 1 chiếc xe chạy vào trong sân chỉ tiếc là hắn lại quá vội vàng mà không để ý tới thân ảnh mảnh mai đang chen lấn vào dòng người kia.
Vội vàng bước xuống xe hắn chạy thẳng lên lầu, mở cánh cửa phòng ra 1 chút sửng sốt nhìn căn phòng trống trơn.
Có lẽ vì biết sai lầm của mình mà trong lòng hắn lúc này chỉ lo sợ cô rời khỏi hắn.
Cảnh Tuấn hốt hoảng chạy xuống lầu rồi lao ra ngoài, chen vào dòng người ấy, trong lòng hắn lúc này chỉ muốn được nhìn thấy cô, hơn nữa có thể cô còn chưa biết sự tồn tại của 1 sinh linh trong cơ thể mình.
Con phố giờ tan tầm mỗi lúc 1 đông đúc, xe cô qua lại cũng chẳng nhường nhịn nhau. Ai cũng hối hả, ai cũng vội vã với bộn bề cuộc sống của riêng mình.
Bất chợt đôi mắt len qua đám đông đúc ấy nhìn thấy được 1 thân ảnh quen thuộc, hắn lúc này mới nhẹ nhõm mà đi tới gọi lớn:
- Tố Linh!
Cô theo phản xạ dừng bước quay đầu lại nhìn hắn 1 chút ngỡ ngàng mà không biết rằng đèn lúc này đã chuyển sang xanh, tiếng còi xe kêu inh ỏi đến nhức óc, hắn vẻ mặt kinh hãi vội vàng chạy lại phía cô:
- Tố Linh, cẩn thận!
Mọi chuyện xảy ra nhanh đến mức cô chẳng kịp suy nghĩ gì liền đẩy mạnh hắn ra khi thấy hắn đang tiến lại phí mình, 1 giây sau đó cả người liền bị hắt tung lên cao rồi rơi tự do xuống đất, khung cảnh trước mặt đã bắt đầu nhuộm sang màu đỏ, cả người đau nhức đến cử động cũng không còn đủ sức. Mọi người đã vây quanh lại thành 1 vòng tròn hiếu kỳ.
Hắn lúc này mới vội vàng đứng dậy chạy lại mà đỡ lấy cô, máu đỏ theo đó mà nhuốm cả 1 vùng lên người hắn, bàn tay run rẩy ôm lấy gương mặt lấm lem ấy, nghẹn ngào nói:
- Tố Linh, em sẽ không sao, tôi nhất định sẽ không để em xảy ra chuyện.
Cô lúc này đôi mắt đã mệt mỏi, hơi thở mỗi lúc trở nên yếu ớt dần, bàn tay gắng gượng đưa lên chạm nhẹ vào tay hắn, máu từ khoé miệng cứ ồ ạt chảy ra khiến câu nói trở nên khó nghe:
- Cảnh Tuấn...anh biết rồi sao...?
Hắn nghe vậy tâm can lại trở nên dày xéo, cổ họng nghẹn đắng đến khó thở:
- Tố Linh, em thật ngu ngốc. Đừng nói nữa, bác sĩ sắp đến rồi, đừng sợ. Tôi nhất định sẽ không để em xảy ra chuyện.
Cô mỏi mệt nhìn hắn khẽ lắc đầu, bờ môi gượng gạo lấy 1 nụ cười đắng ngắt:
- Cảnh Tuấn...coi như...tôi đã thay nó trả món nợ này...mọi chuyện...hy vọng...anh sẽ không truy cứu nữa...
- Tố Linh, em đừng nói nữa, nếu em dám rời bỏ tôi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ...
Cô nghe vậy bàn tay đã vấy máu run run đưa lên chạm nhẹ vào gương mặt tuấn mỹ ấy, bờ môi khó khăn mà mấp máy:
- Cảnh Tuấn...có lẽ anh không biết...thời gian qua...tôi đối với anh...vốn không hề oán trách...nhưng...lại không thể đối diện với...tình cảm thật của mình...bởi tôi lo sợ...đến nói thôi...tôi cũng không đủ tư cách...để nói...Hàn Cảnh Tuấn...em...yêu...anh.......!
3 từ cuối cùng đã rút hết sức lực của cô, bàn tay lạnh ngắt trên gương mặt hắn từ từ tuột xuống, đôi mắt mệt mỏi không thể trụ được khẽ nhắm lại, nơi khoé mi ấy liền chảy ra 1 dòng lệ màu đỏ đau thương.
Hắn lúc này như chết lặng nhìn xuống cô bằng đôi mắt vô hồn, bất chợt vòng tay ôm cô siết chặt hơn vào lòng, nhắm mắt lại ngửa mặt lên trời mà hét lên thanh âm ai oán, tim gan hắn lúc này còn đau đớn hơn khi Mộc Kiều ra đi, bởi vì hắn đã nợ cô, nợ cô 1 lời xin lỗi, nợ cô 1 tiếng lòng còn chưa nói, nợ cô chính cả 1 sinh mạng này. Tim gan quặn thắt lại đến khó thở, 1 giọt nước mắt mặn đắng chảy dài trên gương mặt tuấn mỹ ấy, hắn chỉ đành bất lực ôm chặt lấy thân ảnh cô mà gào lên:
- Tố Linh.....!
Thanh âm thê lương ấy vang lên xé nát cả vòng người hiếu kỳ, những đôi mắt thương cảm, đâu đó vài tiếng sụt sùi, thật đáng buồn.
1 sự thật đã muộn màng, 1 lời nói đã muộn màng và 1 trái tim....đã...muộn màng!
Tôi vẫn rất thích 1 câu nói của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn: "Lúc còn trẻ chúng ta từ bỏ, cho rằng đó chỉ là một cuộc tình, nhưng cuối cùng mới biết, đó thật ra là cả cuộc đời."
*****
Giữa bãi biển xanh ngắt in mây trời, từng con sóng cuộn lăn vào bờ tung bọt trắng xoá, thân ảnh của người nam nhân đứng trên bãi cát lại trông cô độc vô cùng.
Cùng lúc này, 1 cô gái thân hình nóng bỏng chỉ mặc trên mình bộ bikini gợi cảm tiến lại chỗ nam nhân ấy nở 1 nụ cười:
- Xin chào, rất vui nếu có thể được làm quen với anh!
Nam nhân nghe vậy lại chỉ mỉm cười xã giao rồi lãnh đạm nói:
- Thật xin lỗi, vợ tôi không thích tôi cùng người phụ nữ khác kết thân.
- Chúng ta chỉ là trò chuyện, sẽ không đi quá hơn. Vợ anh chắc sẽ không ngăn cấm cả trò chuyện chứ?
- Vợ tôi không hề ngăn cấm tôi điều gì, tôi chỉ là không muốn cô ấy buồn vẫn nên tự giác thì hơn.
Cô gái kia nghe vậy biết không thể tiếp cận chỉ đành nuối tiếc rồi gặng hỏi thêm:
- Tôi thật ngưỡng mộ cô ấy lại có 1 người chồng tâm lý như anh, thật không biết có vinh hạnh được biết tên cô gái may mắn ấy không?
Nam nhân nghe vậy bờ môi lại khẽ mỉm cười dịu dàng, đôi mắt ngập tràn sự yêu thương nhìn ra phía biển xanh kia, cưng chiều nói:
- Lâm Tố Linh!
Cô gái nghe được câu trả lời cũng khẽ mỉm cười gật đầu rồi quay người đi.
Hắn đứng đấy 2 tay đút túi, dáng vẻ tự tại mà đón lấy hương biển, thanh âm nhẹ nhàng để gió thoảng cuốn đem đi về phía trời xa kia:
- Tố Linh, tôi sẽ tìm gặp em ở kiếp sau, kiếp sau và muôn vàn kiếp sau nữa để trả cho em món nợ nghĩa tình này.
Trời thổi đến những cơn gió mát lạnh xoay vòng lấy thân ảnh của nam nhân đấy, sóng biển từng đợt cuộn tròn đánh mạnh vào vách đá nhấp nhô rồi lăn tăn từng bọt sóng trắng trôi dạt đến chân hắn, đâu đó vang vọng 1 giọng nói thanh mảnh ở phía trời cực lạc:
- Hàn Cảnh Tuấn, em sẽ đợi anh, đợi ở kiếp sau, kiếp sau và muôn vàn kiếp sau nữa!
*****
Nền kinh tế Trung Quốc qua nhiều năm tháng đã ngày 1 phát triển lớn mạnh với nhiều toà cao ốc chọc trời, những khu trung tâm thương mại cao cấp với nhiều chuỗi khách sạn, nhà hàng 5 sao.
Con phố sầm uất với làn đường trải nhựa chen chúc xe cộ qua lại, người người đi bộ vội vã lướt qua nhau sau 1 ngày làm việc mệt mỏi.
Bỗng "bộp" tiếng va chạm của 2 cơ thể khiến những quyển sách trên tay của cô gái liền rơi xuống đất:
- Xin lỗi/Xin lỗi!
Thanh âm của cả 2 cùng vang lên khiến cô gái có chút ái ngại nhìn nam nhân trước mặt. Anh thấy vậy chỉ mỉm cười với cô rồi cúi xuống nhặt đồ lên đưa cho cô:
- Thật xin lỗi, là tôi vội quá không để ý người trước mặt.
Cô gái thấy vậy cũng đưa tay lên phân bua mà cười nhạt:
- Không sao, cũng là do tôi không để ý.
Nam nhân kia nghe vậy lại nhìn cô có chút si mê, trong lòng không hiểu sao lại có cảm giác gần gũi đến kỳ lạ, bất giác đưa bàn tay ra trước, nở 1 nụ cười ấm áp rồi dịu dàng nói:
- Tôi là Hàn Cảnh Tuấn, rất vui nếu được biết tên cô.
Cô gái thấy vậy cũng lịch sự bắt lấy tay anh, nở 1 nụ cười xinh đẹp:
- Tôi là Lâm Tố Linh!
Định mệnh đã quay vòng, số phận đưa đẩy nối tiếp rồi lại được trùng phùng.
Tôi tin nếu có hẹn ở kiếp trước, kiếp sau nhất định sẽ gặp lại!!!!!
THE END
Truyện ngắn: Trái tim lỡ muộn màng 💔
Tác giả: Nguyễn Nhật Thương
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro