Chương 15: chăm sóc
"Cậu chịu tỉnh rồi hả, đồ vô lương tâm nhà cậu ...ngủ một giấc cả tháng" Cung Vệ lải nhải như đàn bà.
"Cậu còn không tỉnh chắc sắp có chuyện tới rồi ....haizzz" Thiên Bảo châm chọc
Anh vẫn im lặng liết nhìn 2 thằng bạn...
"Đã bắt được hung thủ ...nhưng có một số chuyện cần cậu giải quyết" Lâm Chấn báo cáo.
"Thôi các anh im được chưa ...Thần ca mới tỉnh z mà....bửa nay quên uống thuốc hết r hả " Băng Nhi sắn xổ.
"Em nói ai hả" Thiên Bảo hỏi.
"Im hết cho tui" Thiên Ngân về tới thấy cảnh tượng ồn ào khó chịu.
"Ra ngoài cải... go out".
Uyên và Lam thì im nảy giờ thầm nghỉ'cho chừa mấy người kkkk' hai cô không có ác nha tại mấy người đó uống lộn thuốc cứ chí chóe sáng h.
" anh ăn chút cháo rồi uống thuốc nha" cô bưng tô cháo lại cho anh, dịu dàng chăm sóc.
"Em đút tôi ăn" Thần ca nhỏng nhẻo.
"Tay anh không bị thương...tự ăn đi" mới dịu dàng đây lại trở về bản chất.
Anh yếu ớt đưa tay lên - giả bộ đáng thương kkkk, cô thấy vậy bưng khư khư tô cháo cầm muỗng đút cho anh, anh vui sướng cười cười:" anh cười cái gì tập trung ăn".
Bọn người kia con mắt tròn xoe đứng nhìn" cái vì z nè chuyện lạ ...chuyện lạ"cung Vệ cảm thán. Và suy nghĩ chung của mọi người ' hết nói nổi ...có biến' . Sau đó mỗi người điều có việc nên ra về chỉ còn cô và anh ....
"Ngân nhi ...tôi muốn đi vệ sinh" anh gọi khi cô đang gọt trái cây.
"Đi .. sao cở này tui thấy mình giống bảo mẫu thế không biết" cô than thở
"Bảo mẫu của riêng tui thôi" anh chăm chọc.
Anh xử lí xong đi ra được cô dìu lại giường...im lặng trong giây lác... cô đã gọt xong trái cây ... cô đưa cho anh ăn :" tôi không ăn" lại dở chứng.
"Há ra...há ra...ăn lẹ" cô ra lệnh.
"Mà ác ma nè..."
"Gọi Thần hoặc Anh" lại bá đạo.
" Thôi mệt tui hỏi anh ... lúc mới vào trường tại sao anh hỏi tui mấy câu khó hiểu đó..." cô nhớ lại nên thắc mắc.
"Em ...nhớ ...lại" anh hơi lo sợ.
"Đúng ...trả lời ik" cô thẳng thắng nói.
"Tự hiểu" anh chỉ nói z.
"Đồ đáng ghét" cô chửi anh lấy gối đập vô anh.
"Á... đau"
"Anh đau ở đâu... tui xin lổi ...tại anh ..."cô hấp tấp đến bên anh kiểm tra nhưng bỗng bị ôm vào lòng ai đó :" đừng rời xa tui" cô cứng đờ :"ờ...ờ"
1 tuần sau anh được xuất viện về nhà, vì anh chưa khỏe nên cô vừa chăm sóc anh vừa đi học không cho ai làm...anh thấy cô cực khổ như vậy nên xót:" Ngân à em cứ đi học thôi ... có người chăm sóc anh mà" đổi xưng hô luôn.
"Anh không cần tui nữa..." cô buồn buồn mà không phát hiện ra tình cảm của anh ...hazzz thiệt khổ mà.
Thấy cô buồn như sắp khóc anh ôm cô vào lòng :" anh sợ em mệt ...thôi đừng khóc em muốn gì cũng được ...sao anh bỏ em được" anh ôn nhu nói.
" anh nói đó...mà buông ra coi làm gì ôm người ta quài z .."cô đẩy anh ra..bị anh lôi lại :"á aa..." cô bị anh hôn...
"Em không thấy gì sao"anh cười cười hỏi
" biết gì ...là biết gì" cô ngượng ngùng mặt đỏ lên.
Anh lấy tay cô đặt lên tim mình, cô lại càng ngượng:" nó đang đập vì em" anh này sau khi bị tay nạn bị chạm mạch hay sao sến wa tr.
Cô ngượng wa hóa giận chạy về phòng # kkk tỉ ơi mắc cở@ mi im cho chế ...ng ta ko có nha#
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro