Chương 4: Ngọn Sóng Ngầm
Chương 4: Ngọn Sóng Ngầm
Buổi yến tiệc kết thúc, nhưng dư âm của nó vẫn lan tỏa khắp hoàng cung Waraha. Những ánh mắt tò mò, soi mói, và cả sự phẫn nộ từ các triều thần đều đổ dồn vào Charlotte, người con gái bình thường bỗng chốc trở thành tâm điểm.
Charlotte ngồi trong căn phòng rộng lớn của mình, tâm trí rối bời. Cô không hiểu vì sao Engfa lại quyết định công khai bảo vệ mình, nhưng cô biết rõ rằng điều đó sẽ khiến cô trở thành cái gai trong mắt không ít người.
Tiếng gõ cửa vang lên. Cô giật mình quay lại.
"Vào đi."
Cánh cửa mở ra, và một cung nữ trẻ tuổi bước vào, trên tay bưng một khay trà. Cô gái cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ. "Tiểu thư Charlotte, đây là trà bệ hạ dặn tôi mang đến cho người trước khi nghỉ ngơi."
Charlotte gật đầu, mỉm cười cảm ơn. Nhưng khi cô cung nữ rời đi, cô không khỏi cảm thấy một sự khó chịu lạ lùng trong lòng.
_______________________________
Phía bên kia cung điện
Engfa Waraha đứng trên ban công của thư phòng, ánh mắt xa xăm nhìn về phía thành phố Valeria rực rỡ trong ánh đèn. Dưới bầu trời đầy sao, nàng vẫn không thể trút bỏ được sự nặng nề trong lòng.
"Bệ hạ," giọng của Tướng quân Karn vang lên từ phía sau. "Người thực sự muốn bảo vệ cô gái đó? Ngay cả khi điều này có thể châm ngòi cho sự phản kháng trong triều đình?"
Engfa quay lại, đôi mắt sắc bén như lưỡi dao. "Cô ấy không phải là nguyên nhân. Ngòi nổ đã tồn tại từ lâu, Charlotte chỉ là cái cớ để những kẻ đó bộc lộ bản chất."
Karn gật đầu, nhưng vẫn không giấu được vẻ lo lắng. "Nhưng cô ấy rất dễ trở thành mục tiêu, thưa bệ hạ. Ngài có chắc rằng cô ấy xứng đáng để ngài đặt cược mọi thứ?"
"Ta không đặt cược," Engfa đáp, giọng nàng lạnh như băng. "Ta bảo vệ cô ấy không phải vì cô ấy xứng đáng hay không. Ta bảo vệ vì đó là điều ta muốn làm."
Tướng quân Karn im lặng. Ông biết rằng một khi Engfa đã quyết định, không ai có thể lay chuyển được nàng.
_______________________________
Sáng hôm sau
Charlotte bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa dồn dập. Cô uể oải ngồi dậy, mở cửa thì thấy một cung nữ đứng đó với vẻ mặt tái mét.
"Tiểu thư Charlotte, mời người theo tôi đến điện Nguyệt Minh. Có chuyện khẩn cấp."
"Chuyện gì vậy?" Charlotte hỏi, lòng không khỏi lo lắng.
"Bệ hạ đã ra lệnh triệu tập người," cung nữ đáp, giọng run rẩy.
Charlotte vội thay trang phục, rồi được dẫn đến điện Nguyệt Minh, nơi Engfa đang ngồi trên ngai, bao quanh là các cận vệ và triều thần.
Khi Charlotte bước vào, mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía cô. Engfa ngồi đó, đôi mắt sắc lạnh, nhưng khi nhìn thấy Charlotte, ánh mắt nàng dịu lại đôi chút.
"Charlotte," Engfa lên tiếng, giọng nói vang vọng khắp đại điện. "Có một chuyện ta cần cô giải thích."
Charlotte khựng lại, tim cô đập mạnh. "Chuyện gì vậy, bệ hạ?"
Engfa giơ tay, và một cung nữ khác bước vào, trên tay cầm một khay bạc. Trên khay là một ly trà nhỏ, nhưng điều đáng sợ là bên trong đó có một màu đỏ thẫm, như máu.
"Đây là ly trà được mang đến cho cô tối qua," Engfa nói, giọng điệu sắc bén. "Chúng ta phát hiện ra trong đó có độc."
Charlotte trợn tròn mắt, lùi lại một bước. "Độc? Nhưng... tại sao? Ai lại muốn hại tôi?"
"Đó là điều ta muốn biết," Engfa đáp, ánh mắt nàng như thiêu đốt những người trong phòng.
Tể tướng Marak, đứng lặng trong góc, khẽ nhếch môi cười nhạt. "Thưa bệ hạ, thật khó để khẳng định đây là một âm mưu nhằm vào cô gái này. Có thể chỉ là sự nhầm lẫn của kẻ hầu nào đó."
Engfa nhìn thẳng vào Marak, ánh mắt nàng sắc lẹm. "Nhầm lẫn? Một sự nhầm lẫn mà lại xuất hiện đúng trong trà của người ta bảo vệ? Ông nghĩ ta dễ bị lừa như vậy sao?"
Marak vẫn giữ vẻ bình thản, nhưng không đáp lời.
Engfa quay sang Karn. "Ta muốn ông điều tra tất cả những kẻ liên quan đến chuyện này. Không bỏ sót một ai. Và hãy nhớ, ta muốn câu trả lời ngay lập tức."
Tướng quân Karn cúi đầu. "Rõ, thưa bệ hạ."
_______________________________
Tối hôm đó
Charlotte ngồi một mình trong căn phòng, lòng đầy lo lắng. Cô không ngừng nghĩ về ly trà độc và những lời nói trong điện Nguyệt Minh.
Khi cô đang miên man suy nghĩ, cánh cửa bất ngờ mở ra. Engfa bước vào, không mặc bộ giáp thường ngày mà chỉ khoác một chiếc áo dài bằng lụa đen, toát lên vẻ mềm mại nhưng vẫn đầy uy nghiêm.
"Bệ hạ," Charlotte đứng dậy, cúi đầu.
"Ngồi xuống đi," Engfa nói, giọng nàng trầm ấm hơn thường ngày.
Charlotte ngồi xuống, đôi mắt nhìn Engfa đầy băn khoăn. "Tại sao... tại sao lại có người muốn hại tôi?"
"Vì cô ở bên ta," Engfa trả lời, ánh mắt nhìn thẳng vào Charlotte. "Cô là mục tiêu dễ dàng nhất để những kẻ đó tấn công ta."
"Nhưng tôi không làm gì sai cả," Charlotte nói, giọng cô run rẩy.
"Cô không cần làm gì cả," Engfa nói, nụ cười nhạt hiện lên trên môi nàng. "Chỉ cần cô ở đây, cô đã là một mối đe dọa với bọn chúng."
Charlotte cúi đầu, lòng trĩu nặng. Cô không muốn trở thành gánh nặng cho Engfa, nhưng giờ đây, cô không thể thoát khỏi vòng xoáy nguy hiểm này.
Engfa tiến lại gần, đặt tay lên vai Charlotte, ánh mắt nàng dịu dàng hơn. "Đừng lo. Ta sẽ không để bất cứ ai làm hại cô."
Trong khoảnh khắc đó, Charlotte cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Engfa, nhưng đồng thời, cô cũng hiểu rằng mọi thứ mới chỉ bắt đầu. Những âm mưu, những hiểm nguy đang chờ đợi họ ở phía trước, và cô sẽ phải đối mặt với tất cả.
_______________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro