Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Mãi mãi là bao lâu?


 Ngày đầu tiên vào lớp mới, mọi thứ thật xa lạ. Trong khi đang ngơ ngác, thu mình ở bàn cuối thì có một kẻ dễ ghét ngồi bên cạnh cứ nhìn chằm chằm vào vở em rồi thắc mắc: 

"Sao bạn không ghi bài chữ nào hết vậy?" 

Thoáng ngại nhưng em cũng thành thật:

"Mình không quen ngồi cuối lớp, với cả bạn nam ngồi phía trước cao quá mình không thấy gì hết."

"Vậy lúc nãy cô xếp chỗ sao bạn không ý kiến?"

"Mình ngại, kì lắm."

"Ngộ thiệt." Hắn nhận xét rồi gật gù thấy ghét. Nói rồi đẩy quyển vở sang cho em. Con trai mà chữ nghĩa đẹp phết! Bài học ngày đầu tiên coi như suôn sẻ...

 Hôm sau, em vừa lơ ngơ bước vào lớp thì bị kẻ nào đó kéo nhẹ cặp sách.

"Ngồi đây nè! Mình đã xin cô rồi nên khỏi lo" À- thì ra là kẻ-dễ-ghét ngày hôm qua đang ngồi chễm chệ ở bàn đầu. Em nhìn hắn một thoáng rồi thở dài, dù sao thì hắn cũng là người quen duy nhất của mình ở lớp này, ngồi bàn đầu nghe giảng cũng rõ nữa. 

  Rồi cứ thế, suốt bốn năm học, hai đứa mình là hai kẻ có-vẻ-siêng-năng nhất lớp khi độc chiếm bàn đầu. Và rồi chuyện gì đến cũng đã đến. Chúng ta yêu nhau với đầy ắp kỉ niệm. Em không thể nào quên được ngày hôm ấy, ngày mà anh thổ lộ tình cảm với em trước lớ. Lúc đó anh ăn mặc thật bảnh bao, tay cầm một bó hồng đỏ tặng cho em. Em bất ngờ tới nỗi nói không thành lời, lắp bắp mãi mới nói được ba từ  "Mình đồng ý." Khi hoàn hồn lại thì đã thấy bao nhiêu người xung quanh em hò reo chúc mừng. Em cũng không thể quên anh ngạc nhiên tới mức nào khi buổi học không có tiết cô chủ nhiệm em rủ anh xuống bàn cuối ngồi mà và vẫn nghe giảng và chép bài bình thường mặc dù hơi khó khăn một chút để nhìn bảng. Rồi món quà sinh nhật bất ngờ anh để dưới hộc bàn để tăng em khiến em xúc động biết bao. Thật nhiều kỉ niệm theo mình phải không anh? Nhưng cuối cùng chúng ta lại chẳng thể sánh đôi cùng nhau như thuở cùng bàn được nữa... Tại sao vậy anh? Chẳng ai trả lời được câu hỏi ấy cho chúng ta cả. Lời mong muốn làm bạn tốt của nhau liệu có thực hiện được không anh khi mà cả anh và em cứ tự thu mình vào trong vỏ ốc của chính mình?

 Tưởng rằng đã quên nhưng mọi thứ không đơn giản như ta nghĩ. Dẫu em có cố tạo ra vẻ mặt bất cần, dẫu em có vờ tìm cho mình một cái bóng mới nhưng đâu phải muốn quên là quên được phải không anh? Bốn năm.. quãng thời gian không ngắn, bốn năm đủ để ta có thể hiểu nhau mà không cần phải nhìn vào ánh mắt đối phương. Chia tay đôi khi là một giải pháp nhưng không phải là một giải pháp tốt nhất cho con tim mỗi người. Anh và em, mỗi người đều có một cái tôi quá lớn để rồi khi chia tay chẳng ai là ng cất tiếng trc dẫu rất muốn nghe tiếng nói của nhau. Hôm đó em đã cố tình bước đi thật chậm để hy vọng anh sẽ chạy tới níu tay em. Đã rất nhiều ngày em ngồi trước điện thoại mong cho một giọng nói quen thân cất lên dẫu biết mình thật vô lý. Con người ta không phải cái máy để khi nhấn phím "quên đi" thì sẽ quên đi tất cả. Biết thế nhưng lòng vẫn tự giận ký ức khi xưa vẫn ngọ nguậy không yên. Buồn quá phải không anh? Không ai muốn gặp gỡ để rồi chia xa, yêu thương rồi lại cách biệt cả, thế mà chúng mình... Nhưng chẳng thà như thế còn hơn là khi quên hết tất cả, tâm hồn em lại rơi vào cảm giảm trống vắng rợn người. Anh cũng vậy, phải không anh? 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro