Chương 8
Sau lần bệnh đó , Truyền trở nên quan tâm Khoa đặc biệt . Đi đâu chơi chàng cũng rủ Khoa đi cùng . Nếu những lúc đi làm không có bên cạnh Khoa , Truyền luôn nhắn tin lặp đi lặp lại : ‘ em đang làm gì đó ? ‘ , ‘ em đã ăn uống gì chưa ‘ , ‘ nhớ ăn uống đúng giờ ‘ .... thậm chí tin nhắn đến vào tầm giờ nào là Khoa biết trước được nội dung tin nhắn sẽ hỏi gì ! Thế nhưng Khoa luôn thấy hân hoan khi mỗi tin nhắn đến
Một buổi chiều Truyền vừa chạy về đến nhà đã thấy Khoa ngồi vắt vẻo trên cây mận . Đợi Truyền vào nhà thay đồ xong , Khoa tụt xuống :
- Đưa mận đây anh rửa sạch rồi hẳn ăn
Rồi chàng đón lấy số mận trong tay Khoa mang đi rửa , lát sau chàng quay lại đưa cho Khoa các quả mận và một bọc vải :
- -của em đó , ngày mai anh đưa qua phòng gym , đi tập với anh nha
Khoa ngạc nhiên , rồi cậu giở bọc vải ra xem , trong đó có bao tay , bình nước và một vài thứ khác nhằm phục vụ cho việc tập gym
- Em ở đây chừng một tháng nữa à , tập làm gì , để xuống đi học em đi tập luôn
- Quan trọng là em có muốn tập gym để cải thiện tình trạng cơ thể không , em hơi gầy và xanh , nhìn không khoẻ mạnh
- Có , em muốn chứ , nhưng ....
- Vậy tốt , tưởng không muốn , chứ vậy thì bắt đầu ngay , tại sao phải đợi , có anh ở cạnh bên , anh kèm cho tập , em sẽ thấy khác ngay !
Những ngày đầu đến phòng tập đối với Khoa thật là kinh khủng . Khoa thấy đau quá , dù cậu không phải dạng học sinh ít vận động . Ngay cả khi Truyền chở Khoa mà sốc một chút Khoa cũng thấy đau . Nhưng thấy Truyền hào hứng , những câu chuyện thuộc về gym dường như là vô tận với chàng . Khoa thấy thế và không hé răng than , dù hằng ngày Truyền vẫn hỏi han ‘ em có thấy đau không ‘ .
Khoa vừa xong một bài tập ngục trên , Truyền mang chai nước đưa cho Khoa :
- Có thấy đau nhiều không ?
Vẫn nụ cười nhẹ và cái lắc đầu của Khoa
Bỗng Truyền ấn thẳng hai ngón tay vào cạnh ngực trên của Khoa , Khoa ôm ngực đau đớn , Truyền hoảng hốt ôm hai vai Khoa , Khoa vội xua tay :
- em không có sao
- Đau vậy mà kêu không sao , sao anh hỏi cứ nói là bình thường ?
Rồi Truyền đưa Khoa ra ngồi nghĩ , Truyền ngồi kế bên cầm lấy góc khăn Khoa đang vắt trên cổ , chấm những giọt mồ hôi đang chảy cạnh mép tai Khoa . Tiếng nói cao thé của một cô gái phá tan không gian nhẹ nhàng hiện tại :
- Ủa , anh Truyền , sao giờ này ngồi đây , mọi khi ngồi trên văn phòng mà
Truyền quay sang cười :
- chào Huyền My , em tập sáng hả ?
Không trả lời , cô gái tên Huyền My hất mặt về phía Khoa hỏi :
- Khách vip hả , sao phải đích thân manager xuống dạy vậy ?!
- Uh , thằng em của anh ở Sài gòn về nghĩ hè
- Ủa , anh con một mà , lấy đâu ra em , em ruột ... thừa hả ?
Nãy giờ Khoa có để ý người con gái này , Khoa nghĩ trong đầu : OMG , bà này có duyên là tui chết liền à !
Cô ta trông thật đẹp với một gương mặt trắng như vôi , tuy đi tập nhưng mặt cô vẫn dày một lớp trang điểm , cô có một gương mặt cái gì cũng nhọn , cằm nhọn , mũi nhọn và hai con mắt với hai đầu mắt đâu vào nhau trông dữ tợn . Nhìn bàn tay với bộ nail đủ màu trang trí dán hột dán hoa lấp lánh của cô Khoa cũng đoán biết cô nhàn hạ và điệu đàng
Rồi Huyền My lay vai Truyền , nhõng nhẽo :
- Anh , chỉ em bài này coi , hổm anh chỉ mà em quên hết chơn à !
- ừ , đợi anh một chút
Huyền My quay lưng , vặn người lắc mông bước đi như một con rắn trườn lên dốc . Truyền quay lại Khoa :
- Em ngồi nghĩ nha , anh đi chỉ tập một chút rồi anh chở đi ăn
Khoa gật đầu , Truyền quay đi không quên bẹo mà Khoa , Huyền My từ xa giãy nãy giọng eo éo :
- Anh Truyền , có nhanh không em về đó nha
Khoa nhún vai , lắc đầu và cúi nhìn màn hình điện thoại
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro