Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 54

Quốc Anh nói với ông Khải về sự rối ren và tình hình khó khăn của chương trình khi Khoa đột ngột bỏ cuộc . Truyền thông gây sức ép với nhiều giả thiết một cách dồn dập , nhà tài trợ doạ rút lui và khán giả trông ngóng sự thật . Ông Khải bàn với Quốc Anh nhờ cậu đưa ông đến công ty giải trí . Ông thấy mình phải có trách nhiệm giải thích và giải quyểt sự ồn ào này .
Buổi họp báo được tổ chức vào hai giờ chiều , ông Khải xuất hiện vào cuối buổi gặp gỡ . Ông gửi lời xin lỗi vì sự vắng mặt đột ngột của Khoa và tình hình sức khoẻ của Khoa khi cậu vẫn còn chưa tỉnh sau phẩu thuật .
Vào cuối buổi chiều , bà Truỳ nhận điện thoại từ Đà lạt với lời mời của cơ quan công an điều tra . Họ thông báo đã bắt tạm giam Thạch và lấy lời khai ban đầu về động cơ gây tai nạn cho Truyền . Chính Huyền My là người xúi giục Thạch dằn mặt Truyền vì cô cho là Truyền dám đá cô , đùa giỡn với tình cảm của cô ....
Bà Thuỳ úp mặt vào đôi bàn tay rên lên :
- Trời ơi , chính tay tôi hại con tôi rồi ....
Ông Thọ ngơ ngác không hiểu chuyện gì đã xảy ra .
Buổi sáng hôm sau
Cô y tá chạy nhanh từ phòng chăm sóc đặt biệt về văn phòng Khoa , sau đó cùng vị bác sĩ quay trở lại một cách khẩn trương . Lát sau ông trở ra mỉm cười nói với các phụ huynh :
- Cháu Truyền đã tỉnh , tuy nhiên còn rất yếu nên cần phải theo dõi đặc biệt , gia đình chưa vào thăm được , chúc mừng gia đình nhé
Bà Thuỳ ôm chầm lấy bà Hân khóc ngất vì vui mừng . Rồi bà quay sang ôm chồng chia sẻ niềm xúc động . Ông khải cũng vui mừng và ông nôn nao giây phút Khoa tỉnh lại hơn bao giờ hết
Hai ngày sau Truyền được chuyển sang phòng hậu phẩu và gia đình được vào thăm . Truyền yếu ớt mở mắt nhìn mọi người xung quanh , tấc cả đều lờ mờ nhưng Truyền nhận ra ba mẹ chàng và ba mẹ Khoa . Truyền nhích đầu nhẹ sang tìm hình bóng Khoa mà không thấy , Truyền thều thào :
- Ba .... mẹ ...
Bà Thuỳ quỳ xuống nắm bàn tay con trai mà nước mắt tuôn rơi . Truyền hỏi :
- Khoa đâu ?
Mọi người nhìn nhau bối rối , ông Khải nhanh miệng trả lời :
- Khoa nó bận lắm , hai ngày nữa thi , nó sẽ vô thăm con sau
Truyền khép mắt lại , giờ chàng đã cảm nhận được sự đau rát từ vết mổ và những nội thương . Tâm trí Truyền lờ mờ nhớ lại vụ tai nạn ....
Ngày thứ hai , bác sĩ thăm khám thấy có những dấu hiệu tích cực , tuy nhiên vết ghép gan đang trong giai đoạn thử thách nhất vì miễn dịch của cơ thể có xu hướng chống lại vật lạ đưa vào . Những biện pháp tối ưu nhất được áp dụng để bảo vệ miếng ghép . Lúc này cơ thể Truyền rất yếu ớt vì đang truyền thuốc kiềm chế miễn dịch . Tạm thời gia đình không được đến gần để bảo vệ Truyền tránh nhiễm bệnh từ môi trường .
Các vết thương nội và vết mổ làm Truyền đau đớn vô cùng . Các liều thuốc giảm đau chỉ có tác dụng trong chốc lát , Truyền chỉ mong muốn có Khoa bên cạnh , chỉ cần nhìn vài đôi mắt của Khoa và nghe những lời nói yêu thương từ cậu , nhất định cơn đau này chẳng là gì cả ....
Ngày thứ năm sau phẫu thuật trôi qua . Vợ chồng bà Hân nóng lòng vì Khoa vẫn chưa tỉnh . Buổi chiều vị bác sĩ thân quen nhà Quốc Anh vào ,ông mời ông bà và Quốc Anh vào phòng riêng , giọng ông trầm mặc :
- Chúng tôi rất đau lòng vì phải báo tin này đến gia đình . Cháu Khoa chưa có dấu hiệu tỉnh , tiên lượng là xấu vì cháu đã rơi vào tình trạng hôn mê sâu cả ngày nay , bất trắc này không phải hiếm như tôi đã nói khi gặp anh và cháu trước khi phẫu thuật . Đáng tiếc là nó xảy đến với cậu bé này ...
Ông Khải đưa bàn tay gân guốc che miệng mình nén tiếng nấc ngẹn . Bà Hân nghe như trời đất sụp đổ dưới chân mình , bà nhìn trân trân vài vị bác sĩ , miệng lắp bắp :
- Vậy .... vậy ... con tôi ....
Bác sĩ từ tốn :
- Chúng tôi vẫn đang cố gắng từng phút , giành lại sự sống cho cháu . Như anh chị đã biết, đây là một ca phẫu thuật đặc biệt mà đội ngũ y bác sĩ rất tập trung , thêm vào đó là mối quan hệ thân hữu của chúng tôi với anh Quốc Hữu ba cháu Quốc Anh , anh ấy đã gửi gắm chúng tôi rất nhiều ... thôi , chúng ta hãy cố gắng hết sức ...
Khi rời khỏi phòng bác sĩ , Ông Khải không đứng vững nữa . Ông dựa vào bức tường , đôi mắt đỏ ngầu rơi từng giọt nước mắt đau khổ . Hai bàn tay ông ôm mặt nấc nghẹn khi nghĩ đến tính mạng mong manh của con . Trái ngược lại với chồng , bà Hân hít một hơi sâu , hai mắt ráo hoảnh , bà nói với chồng :
- Anh đừng như vậy , em không tin con nó bỏ chúng ta dễ dàng như vậy , nó là một đứa bản lĩnh và dũng cảm , nó sẽ vượt qua thử thách này
Bà ôm vai chồng , nuốt dòng lệ vào trong . Ở gần đó ,
Bà Thuỳ và Ông Thọ đang nói chuyện với Quốc Anh , bà Thuỳ khuỵ xuống khi nghe Khoa bị hôn mê , tim bà đau thắt như ngưng thở . Bà bấu vài cánh tay chồng để đứng vững , bà thều thào :
- Khoa ơi Khoa , mẹ có lỗi với con quá ...
Quốc Anh ra về trong lòng thật nặng nề và hoang mang . Cảm giác sắp mất người mình yêu thương nó đau đớn gấp nghìn lần tình cảm đơn phương mà cậu giữ trong lòng
Quốc Anh mệt mỏi vào phòng , có một email được gửi từ phòng thu cho Quốc Anh , cậu mở ra xem , đó là một video clip :
Quốc Anh nghe đoạn nhạc dạo quen thuộc , hình ảnh mờ mờ trên màn ảnh Quốc Anh chắc chắn là Khoa đang ngồi đàn , giọng nói của Khoa ấm áp vang lên :
- Quốc Anh thân , có nhớ bài hát này không . Nhớ một lần Anh hỏi em là có thích nghe Bài Hát Của Em không , vì em đang bực gì đó em đã trả lời là không dù trong lòng rất thích . Anh hỏi lại là vì sao không thích , nó hay mà , rồi anh nói là anh nghe bài hát này anh thấy hình ảnh em ở trong đó . Vậy là có thêm một người hiểu em đến vậy . Kể từ đó em đã thay đổi suy nghĩ về anh , anh không hời hợt và thích chứng tỏ như em từng nghĩ . Anh nhiệt tình và sôi nổi , luôn quan tâm người khác và nhân hậu . Em cảm ơn cuốc đời đã cho em có một người bạn như anh . Em thu bài hát này để tặng riêng anh , như một lời cám ơn vì tấc cả những gì anh đã dành cho em , mình mãi mãi là bạn của nhau anh nhé !
Nhạc lớn dần và tiếng hát ấm áp của Khoa vang lên :
- Ngày đông mưa rơi rét căm
Trên cao mây ngang đầu
Một hai ba bước chân , lạc lõng
Dòng xe ơi vút đi , đi theo con phố dài
Lung lay những cành lá
Giấc mơ trơ trụi quá
Khoa mặc một chiếc áo sơmi trắng rộng , đội nón đen , hai cánh tay ôm vào nhau đơn côi . Ánh mắt Khoa u buồn đầy ám ảnh :
- Em cứ ngân nga bài hát của người ta
Bài hát của em là tình ca buồn thương lắm
Bài hát của em là lời yêu vùi trong sương
Bên những ngây thơ ngày xưa xa vắng
..............
Anh ơi , thôi đừng đi
Đi theo tiếng hát chiều
Đơn côi giai điệu em
Viết ra đôi lời yêu
Em cứ ngân nga bài hát của người ta
......
Xé nát con tim ai , vụn vỡ
Lời hát day dứt của Khoa như những vết nứt cuối cùng làm vỡ toang bể nước vốn căng cứng bao nỗi niềm . Quốc Anh khóc như mưa gió , nước mắt ròng rụa trên gương mặt cương nghị . Quốc Anh đau đớn nghĩ đến một mai không còn được thấy Khoa nữa . Nó thật quá kinh khủng : ‘ không , Khoa ơi , đừng bỏ anh , đừng bỏ mọi người em ơi ‘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro