Chương 32
Khoa mệt nhọc lê bước ra khỏi thang máy , mở cửa vô nhà và ngồi thừ người trên ghế . Khoa cũng không để ý rằng cậu đã không ăn gì từ chiều hôm qua tới giờ , Khoa không còn cảm giác đói . Mở tủ lạnh lấy một chai nước , Khoa ngửa đầu uống ực , ngay lúc đó chuông điện thoại reo lên :
- alo con đây mẹ
- Ừ , con ăn trưa chưa
- Dạ rồi mẹ
- Ừ , mẹ nói cho nghe cái này , cô Thuỳ sáng nay mới nói với mẹ , thằng Truyền sắp đi hỏi vợ rồi đấy
Khoa nghe như một tiếng sét bên tai , phía dưới chân Khoa nền gạch lạnh như đang tan ra từng mảnh . Khoa chết lặng , đầu óc như tê dại , một cơn sốc chưa từng có đã đổ ập xuống như một cơn sóng thần .
Bà Hân bỗng thấy con im bặt liền nói :
- Alo , alo , Khoa , con còn ở đó không
Cố trấn tỉnh , Khoa tì tay vào bàn :
- Dạ con nghe nè mẹ
- Ừ , anh truyền đã nói chuyện này với con chưa ?
- Dạ không mẹ
- Ủa kỳ vậy , chắc con biết cô bé My gì đó phải không , sẽ cưới cô bé đấy , mà sao phải gấp gáp thế không biết
Khoa đáp cho qua chuyện với mẹ . Buông điện thoại xuống , Khoa như chết lịm , ngửa cổ ra thành ghế , hai dòng nước mắt chảy dài trên má .
Vậy là hết , những ngày tháng tưoi đẹp đã kết thúc , mối tình say đắm Khoa dành cho Truyền đã có đoạn kết đắng cay này . Khoa nghe cay xè đầu mũi .
Vì sao ? Khoa tự hỏi , vì sao ... sau bao nhiêu tháng ngày nồng ấm , những tưởng một tình yêu trọn vẹn sẽ nở hoa , ngay trong lúc Khoa tràn đầy hy vọng nhất , mơ mộng về một tương lai tươi đẹp với Truyền thì chàng lạnh lùng chuẩn bị cưới vợ .
Rồi Khoa bật cười , nụ cười chua chát : Truyền đã hứa gì với mày ? Truyền đã nói yêu mày bao giờ chưa ? Chưa ? Truyền chỉ nói thương mày , thương như một người em , thì giờ Truyền đi lấy vợ có vướng bận gì ?
Khoa như phát điên trong mớ suy nghĩ rối rắm , cậu ngồi bó gối trong căn phòng , mắt nhìn trân trối phía trước đến khi mặt trời đã đỏ ửng phía tây khu chung cư
Khoa đi rửa mặt , và Khoa quyết định sẽ gọi cho Truyền một lần để hỏi rõ , Khoa không chịu nổi sự dày vò trong tâm hồn như thế này nữa . Khoa bước ra , bấm số của Truyền và chờ đợi , vài hồi chuông vang lên và giọng Huyền My bắt máy :
- alo
Khoa ngạc nhiên , vì Khoa biết rất rõ giờ này Truyền sẽ về nhà , sao Huyền My lại cầm máy của Truyền , giọng khoa lạc hẳn :
- alo xin lỗi làm ơn cho gặp anh Truyền
Một giọng lạnh lùng lại vang lên :
- Anh Truyền đang tắm
Câu trả lời như một nhát dao chí mạng , đâm ngay lên viết thương vốn đã nhàu nát mấy hôm nay . Khoa nghe như tim mình ngừng đập . Mắt mờ đi vì dòng lệ ứa tức . Khoa đau đớn trượt lưng trên tường đến khi cơ thể chạm đất . Khoa ngồi như vậy đến quá nửa đêm . Không ánh sáng , không một tiếng động . Xung quanh là một không gian tĩnh lặng và lạnh lùng đến đáng sợ
Bình chọn cho mình nhé!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro