Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 29

Khoa đang thắc mắc sao vài ngày gần đây Truyền không còn nhắn tin hay gọi điện như khi Lúc Khoa vừa về Sài Gòn . Khi Khoa gọi thì Truyền nghe nhưng Khoa có cảm giác Truyền không thoải mái và nói chuyện vô tư như trước . Khoa mở facebook thì thấy Truyền cập nhật hình chụp một chiếc lá Thông với dòng trạng thái : ‘ missing u ‘ hậu cảnh của tấm ảnh chỉ thấy mờ một đốm vàng. Tấm ảnh này chụp một khoảnh khắc ở bờ hồ , và người mặc chiếc áo phao màu vàng nhoè phía sau chính là Khoa . Khoa dễ dàng nhận ra , Khoa thàn nghĩ : ‘ vậy anh đang nhớ mình ?! ‘ , Khoa khẽ cười rồi bấm số gọi cho Truyền . Bên kia , giọng Truyền trầm trầm :
- Alo, anh đây 
- Anh đang làm gì đó ?
- Anh đang ở phòng tập 
- Em thấy có cái hình trên facebook của anh , anh nhớ ai vậy ?
Truyền biết Khoa hoàn toàn hiểu ý chàng nhưng Truyền không trả lời , chàng hỏi :
- Chiều em có đi học không ?
- Dạ có , khoảng ba giờ em vô tiết 
- Ừ , vậy nghĩ đi rồi tí đi học 
Và cuộc gọi kết thúc ở đó , giống như vài cuộc gọi trước đó . Khoa bắt đầu có chút tự ái , Khoa nhủ thầm : ‘ Được rồi , không muốn nói chuyện nữa thì thôi , để coi gan ai lớn hơn ai ‘
Chiều về , lòng Truyền dâng lên niềm nhớ Khoa khôn nguôi , chàng mở tủ lấy chiếc khăn choàng cổ Khoa bỏ quên trong phòng, choàng lên cổ rồi lái xe chạy lên đồi 
Truyền đi dọc lối mòn , rồi đứng lại nơi Khoa thường hay đứng , nhìn ra mặt hồ phẳng lặng . Chiếc khăn choàng cổ còn thoang thoảng mùi nước hoa mà Khoa dùng , một mùi nhè nhẹ , ấm và rất khác biệt . Truyền đưa tay chạm vào chiếc khăn , cảm giác êm nhẹ như chàng đang ôm Khoa trong lòng , Truyền khẽ nói trong niềm nhớ nhung vô hạn :
- ... Em à ... 
Bà Thuỳ ưu tư ngồi bên sofa , bà không còn tâm trạng để ra cửa hàng buôn bán . Bà chưa nói chuyện của Truyền cho chồng bà nghe , mà bà cũng không biết phải mở lời thế nào . Bà quan sát Truyền thấy con buồn và trầm lặng hẳn . Truyền cũng không nói chuyện nhiều với ba mẹ nữa . Sáng đến phòng tập đến chiều , chiều thì chạy xe đi đâu đó rồi về nhà và lên thẳng phòng ngủ . Bà Thuỳ suy nghĩ phải làm gì đó để chấm dứt chuyện này mà không một ai biết ngoài bà , Truyền và Khoa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro