Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13

Khoa thức giấc khi ánh nắng đã chan hoà trong phòng , Khoa quay sang thấy chổ của Truyền trống không . Bật điện thoại để xem giờ thì tin nhắn đến : ‘ Anh xin lỗi em chuyện đêm qua ‘
Khoa nhíu mày nghĩ ngợi , rồi Khoa làm vệ sinh và bước ra khỏi phòng . Khoa tính gọi điện thoại cho Truyền thì thấy Truyền đang đứng ở cuối một hành lang trông ra biển , gương mặt Truyền có vẻ ưu tư
Khoa bước lại gần , Truyền nghe thấy tiếng bước chân quay lại . Cả hai nhìn nhau , có một sự ái ngại trong mắt hai người . Khoa đến đứng cạnh Truyền nhìn ra biển . Ngoài khơi xa sóng biển lắn tăn phản chiếu ánh nắng lấp lánh .
Cả hai im lặng một lúc , Khoa lấy điện thoại bật tin nhắn rồi quay sang :
- Tin nhắn này là sao hả anh , sao anh lại xin lỗi em ?
Truyền vẫn nhìn xa xăm ra biển , mắt hơi nheo vì những tia nắng :
- Anh thấy mình đã thiếu kiềm chế , Anh đã ...
- Đó là lỗi của em chứ không phải của anh
Truyền nhìn qua Khoa , ánh mắt Khoa đang hạ xuống , vài cọng tóc bay trong gió , bàn tay Truyền đặt lên bàn tay Khoa , Khoa nhìn Truyền :
- Em là gay ...
Truyền vẫn để bàn tay yên ở đó , không nói gì , Khoa tiếp :
- Anh không thấy ghê sợ à
- Không , anh đã biết điều này rồi , và anh càng thấy thương em hơn
- Thương hại hả anh
Truyền giật mình trước câu hỏi lại của Khoa , Truyền lắc đầu :
- Không , không , em đừng hiểu như vậy . Em có một vị trí quan trọng trong lòng anh . Anh rất yêu quý em nên chuyện tối qua anh thấy mình thật tệ hại đó Khoa
- Tối qua anh say mà
Truyền cười nhạt :
- Phải chi say thật , anh không có say
Khoa rút bàn tay ra rồi vỗ vỗ nhẹ lên bàn tay to lớn của Truyền
- Vậy thì em say , đêm qua em đã có chủ ý làm điều em muốn , anh đừng nghĩ em ngây thơ gì cả , 16 tuổi em đã biết yêu và yêu đơn phương một người . Em đã thích anh dù em biết đó chỉ là giấc mơ ...
Truyền đau lòng khi nghe Khoa nói câu đó , giọng chàng đầy xúc động
- Mình sẽ mãi mãi là anh em của nhau được không em ?
- Thì mình vẫn xưng hô là anh em mà
- Không , ý anh là ....
Khoa nhìn Truyền chờ đợi , Truyền khó khăn để diễn đạt điều mình muốn nói :
- Ý anh là , anh rất yêu quý em , khi em xuất hiện và ở bên cạnh anh , anh vui lắm , một cảm giác thân quen như là mình đã ở bên nhau từ rất lâu rồi , anh chỉ ước gì em là em trai của anh thì tốt biết mấy !
Khoa im lặng nghe Truyền nói tiếp :
- Anh .. anh biết em thích anh , anh biết em đã hôn anh khi anh bệnh , lúc em nhìn anh , anh đọc được tình cảm trong ánh mắt đó chứ , anh không muốn làm cho em buồn , thất vọng , anh chỉ muốn em vui cười ...
Khoa rung động trước tâm sự này của Truyền , Truyền nhìn Khoa đầy tình cảm :
- Anh muốn mình ở bên nhau , muốn bảo vệ em , đó là lý do vì sao anh đề nghị em học xong về lại Đà Lạt làm việc
Khoa cười nhẹ :
- Anh , em muốn hỏi anh một câu khó , là em có ở trong tim anh không
Truyền trầm ngâm , giây sau chàng trả lời :
- Có
Khoa nhìn ra biển , gương mặt thanh thản :
- Vậy đủ rồi , tình cảm của em dành cho anh thì anh đã biết , em không có quyền đòi anh đáp lại y như vậy , vì dù sao tình yêu của em cũng là một tình yêu khác thường ...
Khoa dừng lại , miệng nở nụ cười xót xa :
- Một tình yêu khác thường dành cho một người bình thường ...
Truyền cũng xót xa nhìn Khoa , chàng nhổm dậy choàng cánh tay qua vai Khoa vỗ về :
- Anh sẽ luôn ở bên em , dù là anh trai , là bạn ...
Khoa thổn thức , mắt đã chực một tầng nước mắt :
- còn làm người yêu thì chắc là không hả anh 
Truyền hơi siết bàn tay bấu trên vai Khoa :
- Hãy cho anh thời gian ...
Một tiếng hắng giọng cách chổ Khoa và Truyền đứng không xa , ba Khoa từ từ bước đến gọi :
- hai cái đứa này , không mau vô ăn sáng rồi còn đi đảo cho sớm . 
Còn đúng một tuần nữa thì Khoa sẽ vào Sài gòn nhập học . Khoa ước gì thời gian ngừng trôi . Trước đây Khoa về nhà dịp nghĩ thường không quá 5 ngày , và 5 ngày đó với Khoa cũng là tương đối dài , Ở đâu quen đó , về Đà lạt Khoa lại thấy nhớ Sài gòn
Còn giờ đây , Khoa không muốn đi học chút nào . Nghĩ đến việc mỗi sáng không còn đi bên Truyền nữa , không còn được chăm sóc , không được chở đi dạo phố trên chiếc moto Khoa thấy lòng buồn vô hạn .
Truyền cũng biết được điều đó nên mang theo Khoa bất cứ nơi nào chàng đi , chở Khoa đi lên đồi , đi ngắm cánh đồng hoa hướng dương , đi khu rừng lá đỏ và chụp cho Khoa vô số ảnh đẹp .
Khoa lau những giọt mồ hôi sau khi kết thúc bài tập , Truyền mở chai nước trao cho Khoa rồi ngồi xổm trước mặt Khoa nói :
- Tí anh đi gặp nhóm bạn có việc , em đi với anh nhé
- Thôi anh cứ đi đi , em alo ba chở em về không em đi taxi về cũng được
Truyền lắc đầu khăng khăng :
- Thôi , đi với anh tí anh chở đi ăn trưa chổ này ngon lắm !
Vừa tập xong nghe Truyền nói có chổ ăn ngon , bao tử Khoa bảo cậu gật đầu cái rụp . Truyền vo trái tai Khoa cười rồi đi thu dọn đồ đạc
Truyền ghé vào một quán cà phê có nhạc sôi động , có một bàn dài với nhiều người nam có nữ có đang nói chuyện rất sôi nổi . Và đập ngay vào mắt Khoa là sự hiện diện của Huyền mi và cô bạn gái hay đi tập chung .
Truyền giới thiệu Khoa với các bạn , Khoa gật đầu chào lễ phép . Một anh bạn vỗ vai Truyền :
- thằng Truyền có thằng đệ nhìn như diễn viên Hàn quốc bây
Rồi họ cười nói vui tươi , riêng Huyền Mi ném cho Khoa một cái liếc xéo rồi lướt các ngón tay điệu đà trên màn hình điện thoại .
Truyền nhập cuộc bàn tán rôm rả với bạn về một cuộc đi phượt bằng moto vào cuối tuần . Khoa hoàn toàn lạc lỏng trong không gian ấy . Khoa bước ra và hỏi người phục vụ nhà vệ sinh , khi quay lại Khoa đi rất chậm và nhìn vào màn hình điện thoại . Bức vách ngắn ngăn giữa lối đi và không gian bàn Truyền ngồi cho Khoa nghe thấy rõ giọng Huyền Mi đang dặt dẹo ;
- Anh Truyền , đói bụng quá hà , chở em đi ăn mì tàu đi
Truyền gãi đầu hơi ái ngại :
- Anh chở thằng em về nhà nữa Mi
Cô nàng trề môi :
- chời ơi , thì kêu nó về xe ôm đi , lớn xác vậy ai bắt cóc nó đâu mà anh lo , giờ anh không đi với em phớ hôn ?
Khoa thở dài ,lắc đầu . Khoa nhắn tin cho Truyền : ‘ Ba gọi em về nhà có việc , em đi taxi về rồi anh nhé ‘
Rồi Khoa bước nhanh ra khỏi quán , gọi chiếc taxi đang đậu gần đó chạy về nhà
Buổi sáng thứ bảy cuối cùng trước khi Khoa nhập học
Hôm nay Truyền sẽ đi phượt với nhóm bạn
Khoa bước ra ban công nhìn qua nhà Truyền đã thấy chiếc xe moto Truyền dựng sẵn , lát sau chàng trong nhà bước ra có vẻ gấp gáp rồi leo lên xe vù chạy .
Khoa bước vô nhà , mở tủ để dọn các vật dụng sẽ mang theo vào Sài Gòn . Đang lom khom thì Khoa nghe tiếng động cơ xe phân khối lớn . Khoa bước ra nhìn thì đó là xe Truyền , chàng đậu xe ngoài cổng rào . Đi chung với chàng không ai khác chính là Huyền My . Truyền chạy vào nhà rồi mang ra một chiêc mũ bảo hiểm loại nguyên đầu ,chiếc nón mà Khoa vẫn hay đội khi Truyền chở Khoa . Truyền gỡ quai nón rồi đội cho Huyền My , cữ chỉ quen thuộc mỗi khi đội nón cho Khoa . Rồi Huyền My leo lên xe , vòng tay ôm Truyền sát sạt . Truyền cho xe vù chạy , tiếng rít của động cơ như một vết dao cứa ngang tim Khoa . Khoa đứng đó nhìn chằm chằm vào khoảng không trống rỗng .
Có tiếng bước chân của ba Khoa lên lầu , ông gõ cửa rồi bước vào đến chổ Khoa :
- Con trai làm gì bần thần vậy , nhớ Sài Gòn hả , qua ngày mai là gặp lại rồi
- Dạ không ba
Ông Khải vò tóc nựng con :
- kiểm tra đồ đạc cho đủ nhé , những giấy tờ cần thiết đê nhập học đấy
- Dạ con biết rồi
Ông Khải đi xuống nhà , còn một mình , Khoa nằm xuống , mắt trừng trừng nhìn lên trần nhà . Đầu Khoa xoay mòng hình ảnh Huyền My chồm người ôm chầm lấy Truyền trên yên chiếc moto
Cả buổi sáng Khoa không tập trung làm được việc gì , những gì Khoa thấy sáng nay như những mũi kim đâm nát tâm hồn Khoa . Khoa ngồi vào đàn , vài nốt trôi qua nhạt nhẽo , Khoa dừng . Khoa bước qua bước lại trong căn phòng nhỏ như một kẻ mộng du , tay cầm điện thoại và nhìn vào liên tục . Tiếng chuông báo tin nhắn sẽ là một ánh lửa sưởi ấm cho tâm hồn bị sũng ướt và giá lạnh của Khoa lúc này . Nhưng , tin nhắn đã không đến . Khoa ngồi trên chiếc ghế đan bằng cọng mây đầu ngửa ra sau , anh mắt vô hồn chờ đợi , chờ đợi điều gì ? Chờ đợi ai ?
Khoa nhìn vào màn hình điện thoại một lần nữa , rồi Khoa soạn tin nhắn : ‘ anh đến chổ dừng chân thì nhắn tin cho em nhé ‘ rồi Khoa gửi cho Truyền
Ba mẹ Khoa thấy con ủ rũ , lặng lẽ ở trong phòng thì đâm lo . Nghĩ là Khoa đang buồn vì sắp đi học lại , bà Hân bảo chồng lên kế hoạch đưa Khoa về chào tạm biệt hai bên nội ngoại .
Khoa đang ngồi lau các phím đàn chuẩn bị phủ chiếc khăn nhỏ và đóng bàn phím thì tin nhắn đến . Khoa vội chụp lấy điện thoại mở ra xem : ‘ Anh đang ở khu Phan Dũng , em yên tâm nhé ‘ và kèm một tấm ảnh Truyền selfie . Gương mặt Khoa giãn ra đôi chút , Khoa nhắn tin trả lời : ‘ cool , anh takecare ‘
Đêm , Khoa nhắn tin chúc Truyền ngủ ngon , rồi Khoa mong chờ một lời nói ân cần từ Truyền , chờ mãi , đợi mãi ...
Cả đêm Khoa thức trắng
Buổi sáng Khoa cùng ba mẹ về bên nội , và ở đó ăn trưa . Khoa che giấu sự mệt mỏi và mất ngủ bằng chiếc kính mát đen và cố gắng nói cười bình thường với người thân dù trong lòng tan nát .
Khoa nằm trên chiếc tràng kỷ trong phòng sinh hoạt , tay vẫn cầm chiếc điện thoại không rời
Buổi chiều Khoa cùng ba mẹ ghé sang nhà ngoại , ở đây có mấy bé chừng 4 , 5 tuổi rất dễ thương , chúng nó đi theo Khoa làm quen , Khoa chơi đùa với chúng một hồi lâu đến khi về
Về đến nhà thì trời sụp tối . Khoa nhìn sang thấy nhà Truyền sáng đèn . Khoa bước qua và đẩy cửa đi vô nhà . Vợ chồng bà Thuỳ đang ăn tối . Họ vui vẻ ép Khoa ăn một chén cơm , thấy Khoa có vẻ lặng lẽ , bà Thuỳ lo lắng :
- Đi cả ngày bên nội ngoại mệt hả con
Rồi bà nói tiếp khi Khoa chưa kịp đáp :
- Cái thằng Truyền , ngày nào không đi chơi , lựa ngay hai ngày hôm nay đi mất , giờ cũng chưa thấy mặt mũi đâu
Khoa chạnh lòng , rồi cố gắng nén lại , Khoa đứng lên nói lời tạm biệt ba mẹ Khoa . Bà Thuỳ ôm lấy Khoa và ân cần dặn dò nhiều thứ
Đêm đã lạnh , mọi thứ chìm trong giấc ngủ , Khoa cũng đã tắt đèn và nằm gác cánh tay lên trán . Khoa đau lòng nghĩ : không lẽ anh Truyền không nói một lời tạm biệt mình , không lẽ nào ...
Hơn 11 giờ đêm , tin nhắn đến từ Truyền : ‘ em đã ngủ chưa , anh đã về và đứng trước nhà em , gặp anh một chút nha ‘
Tim Khoa đập rộn ràng nhưng cùng lúc đó một cơn giận nổi lên trong lòng . Khoa không trả lời tin nhắn , cũng không bước xuống giường
Một phút .. hai phút ... năm phút trôi qua
Khoa không chịu nổi nữa , Khoa bước đến cửa sổ ? Hé rèm nhìn xuống .
Truyền vẫn đứng tựa vào xe chờ đợi
Khoa bước nhanh xuống tầng dưới và nhẹ nhàng mở cửa đi ra sân , đứng trước mặt Truyền , mắt Truyền sáng lên :
- Anh tưởng em ngủ rồi chứ
Khoa cười gượng , giọng lạnh lùng
- Em tưởng anh quên em luôn chứ
Truyền vò đầu hơi bối rối :
- Anh xin lỗi , anh không thể tách đoàn về sớm hơn được dù anh muốn như vậy
Rồi Truyền quan sát Khoa , trong cái ánh sáng leo loét của điện đường , chàng nhận ra sự hao gầy trên gương mặt Khoa , mắt Khoa có quầng và chực chờ một màn nước . Truyền nghe đau nhói trong lòng , Truyền nắm bàn tay Khoa :
- Em đợi anh nhiều lắm đúng không ?
Khoa mím môi , khoé mi Khoa hai giọt lệ ứa ra chảy dài trên má , Truyền đau lòng quá , chàng không nghĩ đã làm tổn thương Khoa như vậy , chàng ôm chầm Khoa vào lòng vỗ về :
- Ngoan , anh thương
Bao nhiêu chờ đợi , giận hờn , uất ức giờ tan biến theo từng giọt nước mắt rơi trên áo Truyền . Truyền xoay người với tay lấy bên hông xe một giò phong lan rừng đang nở màu vàng rực rỡ đưa cho Khoa :
- Tặng em nè , anh đã leo lên cây lấy nó xuống đó
- Sao anh biết em thích phong lan rừng
- Anh còn biết em thích hoa mimosa nữa , đúng không và anh còn biết loại trái cây Em thích ăn gắn liền với cái nickname hồi nhỏ của em nữa
Khoa thật sự ngạc nhiên , không ngờ Truyền biết nhiều về sở thích của Khoa như vậy vì Khoa chưa bao giờ nói
- Ai nói anh biết vậy ?
- Bí mật
Và kèm theo đó là một cái nheo mắt lém lỉnh của Truyền
- Sáng mai anh sẽ chở em ra sân bay
- thôi , anh mới đi về mệt , em đi taxi với ba mẹ được rồi
- Không , ba mẹ đi taxi , anh chở em , Ok ? Còn bây giờ đi ngủ đi Mít ạ ! 
Nói rồi Truyền bẹo hai má của Khoa nựng nịu
Khoa bật cười , nụ cười hạnh phúc mà Truyền luôn muốn thấy
Đêm nay , lại một đêm xanh mơ màng
( Mít là nickname hồi nhỏ của Khoa , do mẹ Khoa khi có bầu Khoa chỉ thèm ăn mít , sau này Khoa cũng thích ăn mít , cho đến khi Khoa học tiểu học , do bạn trêu ghẹo tên Mít nên gia đình không gọi nữa ) 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro