Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

33. Phạm lỗi

Sau chuyện hôm qua, anh cảm thấy nếu để vài ngày nữa mới đi Pattaya thì quá lâu, có thể xảy ra thêm vài chuyện với cậu, nên hôm nay anh quyết định đi luôn.

Anh chở cậu về nhà sau một đêm ngủ ở kho. Cậu vẫn thế, tâm trạng vẫn chưa thoát khỏi ngày hôm qua, là hoảng sợ là bất ngờ là lạ lẫm.

- Boun: Luk, chuẩn bị đi, khoảng một tiếng nữa đi Pattaya
- Luk: không phải 2 ngày nữa hả cậu chủ
- Boun: Tôi muốn đi ngay, lâu không ổn
- Luk: Tôi sẽ sắp xếp máy bay và một vài đàn em
- Boun: Um, ít thôi, ở Pattaya, thuộc hạ của mình còn ở đó nhiều. À mà, món quà đó đã gửi đi chưa
- Luk: Dạ, theo như tôi biết thì giờ này có lẽ ông ta đã nhận được nó
- Boun: Tốt.

Cuộc điện thoại vừa rồi, cậu ngồi kế bên cũng nghe thấy.

- Prem: Em muốn đi nữa
- Boun: Không, nguy hiểm lắm, em ở nhà với ba má
- Prem: Xin anh, cho em đi lần này đi, chưa bao giờ em cãi anh. Nếu hôm nay anh không cho em đi, em sẽ tự đi
- Boun: PREM !!!

Anh hét lớn, làm cậu giật mình, mắt bắt đầu rưng rưng. Không phải anh không muốn cho cậu đi mà chuyến đi này có thể xảy ra xô xát, chém, giết. Anh không muốn cậu nguy hiểm vì đã hai lần rồi, anh đã xém mất cậu và anh không để chuyện đó xảy ra lần nào nữa.

- Boun: Anh xin lỗi vì đã lớn tiếng, nhưng anh không muốn em đi, nguy hiểm lắm, em không biết hắn ta tàn độc thế nào đâu.
- Prem: Em biết, hắn ta hận em vì tại em mà con hắn chết, nên chỉ có em mới kết thúc được thôi, xin anh, em biết anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì đâu mà.

Cậu năn nỉ anh không ngừng, lần này bằng mọi giá cậu phải đi. Anh đó giờ là vậy, không bao giờ đủ sức chống chọi trước bộ dạng này của cậu cả.

- Boun: Thôi được rồi, anh chịu thua em, đừng có khóc nữa. Nhưng em hãy hứa với anh, luôn đi sát với anh, không được rời dù chỉ nửa bước, ok
- Prem: Dạ

Khoảng một tiếng sau, anh cùng cậu đến sân bay và bay bằng phi cơ riêng của mình đến Pattaya. Ở mỗi một tỉnh, anh đều có một căn cứ riêng cho mình. Lúc đầu anh không muốn lặp nhiều căn cứ như vậy, chỉ cần một cái ở Bangkok thôi là đủ nhưng do tổ chức yêu cầu nên anh chấp nhận mặc dù để trống đó chứ không làm gì.

- Prem: Anh hoạt động mấy cái này không sợ công an hả? Lỡ anh bị bắt thì sao
- Boun: Anh có làm gì đâu mà bị bắt bé?
- Prem: Anh giết người còn gì
- Boun: Haizzz, anh là dân kinh doanh thôi, còn những việc khác có người làm, hoàn toàn hợp pháp, nên bé yên tâm nhé
- Boun: Nè, bé cầm đi, nhét sau lưng ấy
- Prem: Hông, cái này không biết sai, bắn bậy bạ chết á
- Boun: Chỉ hờ thôi

Anh đưa cậu khẩu súng P92, chỉ cậu sử dụng hờ khi cần thiết.

----------------------

- Tak: Ông chủ, có món quà được gửi từ Bangkok đến ông, đang để bên ngoài cửa
- Nasat: Chắc nó là thứ mà thằng Pum nhắn hôm qua, mở ra xem nó là gì
- Tak: Oh shit...

Tak mở thùng quà, thứ khiến hắn phải hét lên đó là thi thể của Pum đang trắng bệt, co cứng trong thùng.

- Tak: Ông chủ, thằng Pum đã chết rồi, nó đang nằm trong thùng
- Nasat: Cái gì?

Nasat không ngờ cánh tay trái mà ông nuôi dưỡng nay đa bị chặt đứt không hề hay biết

*Tiếng chuông điện thoại

- Tak: Ông chủ, là điện thoại của Pum
- Nasat: Mở loa ngoài
- Boun: Sao, ông nhận được quà của tôi chưa?
- Nasat: Mày là ..Boun?
- Boun: Hay vậy sao, tôi đây
- Nasat: Mày dám giết cả người của tao
- Boun: Hah, trước khi trả lời câu hỏi đó thì tôi hỏi ông là đang đụng tới người của ai?
- Nasat: Ý mày là sao?
- Boun: Haizz, Secret, ông nghe cái tên này chưa? Nếu chưa thì tìm hiểu đi, nghe nói ông rất nhanh trong mảng tìm kiếm thông tin mà nhỉ, 10 phút nữa ..... hẹn gặp lại.

Secret- là cái tên của anh trong tổ chức ngầm này. Cái tên mà khiến mọi người phải nể phục nhưng đó là ai thì không phải ai cũng biết. Nasat khi nghe cái tên đó cũng trở nên sợ hãi phần nào nhưng đến nước này thì chẳng còn đường lui nữa.

Đúng 10 phút sau đoàn xe của anh đã dừng trước biệt thự của Nasat. Cảnh cổng đã được mở từ lâu như đang chờ đón anh vậy. Nasat đã ngồi chờ sẵn ở đó, khi anh bước vào thì hắn liền đứng lên chào một cách rất cung kính.

- Boun: Ôi, đừng chào như thế, dù gì tôi cũng nhỏ hơn ông
- Nasat: Tôi xin lỗi vì không biết cậu là Secret
- Boun: Nếu ông biết mà còn dám đụng đến người của tôi thì thật là giỏi, nhưng không sao, tôi không tính toán chuyện nhỏ nhặt.
- Nasat: Tôi cũng chẳng muốn đụng đến cậu ta nhưng mà tại cậu ta mà con trai tôi không còn trên đời này nữa.

Ông nói với trạng thái vừa đau khổ vừa tức giận. ông không quên được hình ảnh Pam, cậu con trai đang nằm gục dưới sàn ấy.

- Prem: Thưa bác, con có thứ này đưa cho bác

Thứ mà cậu muốn đưa là lá thứ mà Pam đã gửi cho cậu lúc tỏ tình với cậu. Đó không phải là lá thư tỏ tình, nó là lá thư chia sẻ nỗi lòng của mình. Nasat nhận lấy lá thư và đọc trong nước mắt.

" Prem, tôi cảm ơn cậu vì đã nhận lá thư này của tôi. Tôi thích cậu nhưng cũng không trông mong cậu bước vào mối quan hệ tình cảm này với tôi. Điều duy nhất tôi muốn nói với cậu trong lá thư này là tôi sắp chết rồi. Cậu biết vì sao không? Không phải tôi buồn vì cậu mà chết mà trong người tôi có bệnh, rất nặng, nó không thể chữa trị nữa. Chắc sau hôm nay, tôi không còn đến trường vì sức khỏe không cho phép. Tôi hy vọng, cậu sẽ luôn nhớ đến tôi, nhớ đến tình bạn đẹp này, xin cậu đừng nói chuyện này với ai. Hãy sử dụng lá thư này khi cậu cần thiết, tôi nghĩ nó sẽ giúp ích cho cậu. Tạm biệt cậu"

Lá thư như nhằm biết trước có ngày hôm nay xảy ra. Pam bị một chứng bệnh khó chữa nhưng Nasat không hề hay biết, mặc dù hắn thương con trai của mình nhưng hắn ít gặp cậu ở nhà, chỉ khi vệ sĩ của con trai báo cho hắn là hôm đó bị gì hay bị ai quấy phá thì ông sẽ ra tay xử lí.

- Prem: Đó là những gì mà Pam đã đưa cho con và con nghĩ nó cần thiết ngay lúc này, con xin lỗi vì đưa nó đến đây quá trễ
- Nasat: Ta thực sự không biết nói gì ngay lúc này, ta thực sự xin lỗi cậu vì đã làm tổn thương cậu. Tôi xin lỗi Secret, tôi ....
- Boun: Hah, không vấn đề gì, ông hiểu là được, dù gì cũng bậc cha chú, nên tôi không muốn thất lễ nhưng tôi nghĩ ông nên giải thích với tổ chức việc này, khó mà qua khỏi
- Nasat: Tôi sẽ cố gắng.

Trong tổ chức ngầm có một vài quy định bắt buộc phải theo dù là người có tiếng hay không có tiếng. Một quy định mà Nasat đã phạm phải là lên kế hoạch giết người không thông qua tổ chức, mà lần này còn là người của Secret.

Sau khi anh và cậu trở về Bangkok, khoảng một ngày sau, thông tin ông Nasat chết đã được thông báo qua đường tin mật của tổ chức. Cái giá phải trả cho phạm luật đó là cái chết, đó là qui định, kể cả ông trùm đi nữa thì cũng phải chết.

------------------------------------------
Nếu như nói Pum là cánh tay trái của Nasat thì Tak là cánh tay phải của hắn. Tak trạc tuổi Pam- con trai ông nên được ông nhận về nuôi để chơi với con trai là phụ còn huấn luyện thành sát thủ là chính.

Tak coi Nasat như ba của mình nên việc ông chết trước tổ chức lại gây lên mối hận trong lòng Tak.

---------------------------------------
03:30/ 131023/ 🫶🏻
Gần hết gòiiiii, cảm ơn mấy ní đã theo dõi 💗

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro