Tác giả : M.I.D
Mày còn ho hả cu – tiếng thằng Châu ở chung phòng với nó, thằng Châu đi làm tài xế taxi Uber, Châu có người bạn cho hắn thuê con ô tô cho nó đi lái taxi rồi ăn chia với nhau, người bỏ công người bỏ của, nó đi từ 2h trưa đến tận 12h đêm mới về đến nhà, có khi phải cả đêm.
– Uhm – Dương đứng lên ra bàn rót cốc nước uống để làm dịu đi cơn ho.
– Thuốc than gì chưa, tao thấy mầy ho suốt, có cần tao mua thuốc cho không – Châu vừa nói vừa cỡi phăng cái áo sơ mi, rồi ngã phịch xuống ghế phì phèo điếu thuốc, trong cái ánh sáng mờ của căn chung cư cũ nát, ánh đèn leo lét làm lộ rõ hơn những múi bụng cũng như cái cơ ngực săn chắc, phập phồng theo từng nhịp thở của hắn, một cơ thể đàn ông săn chắc, lực lưỡng. Hai chân gác lên bàn hắn nhắm mắt ngữa đầu ra ghế tận hưởng cái hương vị thơm tho của điếu thuốc.
– Em ho vài bữa nữa là khỏi, chắc không sao. Mà hôm nay dì thủy lại lên đòi tiền nhà, cả điện và nước nữa – Dương nói trong khi chẳng kiềm được cơn ho của nó.
– Mẹ cái con mụ Thủy, có mấy triệu tiền nhà cứ lên đòi mày suốt ah, tao đã nói bã là gặp tao mà đòi, thế sao còn kêu mày nữa – Châu dụi điếu thuốc quay qua nhìn nó
– Em không biết, nhưng em định nói với anh, mai em sẽ đi tìm việc làm, rồi – nó chỉ nói tới đây thì bị Châu chen ngang
– Tao đã nói rồi, để tao lo, không đi làm gì hết, mày còn phải học, được vào đại học thì phải cố chứ, ba mẹ mày không còn thì tao phải lo cho mày chứ – Châu đứng bật người dậy và nhìn thẳng vào mắt Dương, ánh mắt Dương nhút nhát không dám nhìn thẳng, vì nó biết đây không phải lần đầu tiên nó đề cập đến truyện đi làm.
– Nhưng em .. – Dương nhìn hắn
– Không nhưng nhị gì hết mai tao có tiền trả cho bà Thủy rồi mày đừng có nói nhiều nữa – Châu vắt áo lên vai rồi đi vào nhà vệ sinh
Dương lặng người xoay đầu về hướng nhà vệ sinh, căn phòng chỉ vài mét vuông, nhà vệ sinh lại chẳng có cửa, anh đèn vàng kia đang gọi trên từng thước da của Châu, không trắng trẻo nhưng nó đầy nam tính và mạnh mẽ. Tay châu bắt đầu bung cúc quần và kéo dây kéo xuống, Châu khom người kéo cái quần Jean xuống cùng luôn cái quần lót của hắn. Dương quay mặt đi, không nhìn nữa, nó bắt mình không được nhìn nữa, nó phải chối bỏ cảm giác đó, phải chối bỏ thứ mà nó cho là cảm xúc, thứ mà nó gọi là tình yêu đầu đời của nó.
Với Dương, gay là một khái niệm về đồng tính mà nó đã biết cách đây 4 năm, lúc cơ thể nó bắt đầu phát triển và nó nhận ra được rằng trong khi các thằng bạn của nó cứ trầm trồ về vẻ phỗng phao mới lớn của các bạn nữ sinh cùng lớp thì nó lại chẳng thấy hứng thú gì, nhưng mỗi lần nghĩ về anh Châu làm nó vô cùng kích thích, nó bắt đầu tìm hiểu về LGBT, nó bắt đầu nhận ra và rồi nó cứ giấu mãi trong lòng, chẳng ai nhận ra được điều đó ngoài nó.
Một câu truyện thật đến 80% để mọi người thấy rằng đời thực không lúc nào cũng đầy màu hồng như phim, như truyện. Không phải lúc nào cứ dễ thương, xinh xắn, ngây thơ là sẽ có người sẵn sàng yêu bạn đến sống chết, cũng không phải tự nhiên trên trời rơi xuống một thằng bé thiên thần để ta theo đuổi, và đắm chìm với nó, với gay yêu, hạnh phúc là 1 trong 99 phần trăm đau khổ và nước mắt. Chỉ có điều số đông họ đang bị ngộ nhận về tương lai và hạnh phúc mà họ đang nhận được.
Nó khẽ nhắm chặt mắt năm im khi nghe tiếng Châu đến gần bên giường. Thằng Châu chồng cái ái ba lổ màu trắng, với cái boxer màu ghi rồi leo lên giường, nằm cạnh nó. Nó chỉ nhớ năm lớp 2 ba, mẹ nó bị tai nạn mất, vụ cháy năm đó rất may nó đang ở nhà ngoại nó, sau đó nó về ở với bà ngoại ở luôn và thằng Châu, lúc đó Châu đang đi làm thợ xây để kiếm tiền. Vài năm sau bà nó cũng mất nên chỉ còn có hai anh em, cuộc sống càng ngày càng khó khăn, nhưng Châu vẫn là người đứng ra kiếm tiền để trang trải. Nó chỉ biết Châu là người thân duy nhất của nó lúc này, Châu thì luôn miệng nói "tao mắc nợ bà mẹ mày, thì phải lo cho mày tới nơi tới chốn". Nhưng chưa bao giờ Châu nói vì sao lại mắc nợ ba, mẹ nó.
– Mày chưa ngủ đúng không – tiếng của thằng Châu, nó vẫn nằm im thin thít, không động đậy và cố thở đều
– Chuyện tiền nhà, để tao lo, mày chẳng cần phải nghĩ nhiều, mầy vẫn cứ đi học bình thường, khi nào cần đóng học phí thì nói tao, tao cho tiền – Châu quay sang nhìn, thấy nó vẫn nằm im và thở đều, Châu cũng tin là nó đã ngủ say, Châu lấy tay xoa xoa đầu Dương rồi nằm nghiên về hướng ngược lại, được vài giây sau, hắn lại quay về hướng Dương, lấy một tay, choàng qua ngang eo Dương, trời Hà Nội dần sang đông cũng đã lạnh dần, hai cơ thể áp sát vào nhau, Dương có thể cảm nhận được thứ ấm nóng sau lưng nó, không cương cứng nhưng nó đủ to để Dương biết rằng mình đang tiếp xúc với bộ phận nào của Châu, hơi thở nó như đang nghẹn ở cổ, không phải là lần đầu tiên nhưng lần nào cũng thế cảm xúc trong nó cứ dâng trào và ngậm ngùi chấp nhận vì nó biết rằng điều nó mong muốn sẽ chẳng bao giờ được giải tỏa. Nó nhắm chặt mắt và cố nghĩ về một điều gì đó, và mong mõi nhanh để được đi và giấc ngủ. Trong khi đó với Châu, ôm thằng Dương ngủ là một chuyện hoàn toàn bình thường từ lúc thằng Dương về ở chung với nó mới được 8 tuổi, ăn chung, ngủ chung, tắm chung, việc Châu không mặc gì chạy loanh quanh nhà tìm cái khắn tắm cũng rất đổi bình thường, ngay cả việc mua quần lót cho Dương lúc nó mới bắt đầu dậy thì, Châu cũng chẳng ngại vì với Châu, chỉ như một thằng em, thằng cháu nhỏ trong nhà, vì thực, Châu lớn hơn Dương đến tận 10 tuổi. được vài phút thì Dương có thể nghe được tiếng khò khè đều đặn của Châu, dấu hiệu Châu đã say vào giấc ngủ.
Nó đang soi mình trước gương, trời sinh Dương có một làn da trắng trẻo, dù có dầm mưa đội nắng, chẳng bị phai chổ nào. Một thân hình thon gọn, bụng hằn lên nhưng múi cơ, đôi mắt sáng và chân mày rậm. nó nhìn mình trước mãnh gương vỡ treo trong nhà vệ sinh
– Cho Tao vào đái cái nào – thằng Châu từ ngoài đi vào, kéo boxer chỉa súng và bắn, có lẽ nó cũng đã quen với việc này nên với Dương, điều này là bình thường, nó vẫn xăm soi gương mặt nó trên gương rồi lấy cái dao cạo, cạo lấy mớ râu trên cằm nó.
– Thằng cu này, lớn lên cu bự phết rồi nhỉ – Châu nhìn chằm chằm vào thằng nhỏ của Dương, nghe những lời đầy khiêu khích như thế, thằng nhỏ của Dương muốn chào cờ, sợ bị phát hiệt, Dương vội lấy cái sịp chồng vào rồi mặt quần vào thật nhanh.
– Thằng này, có gì mà ngại, cho anh xem nào, lúc mày hết cỡ có bằng anh không – đằng sau lưng Châu vòng một tay ngang eo Dương rồi đưa mặt về phía trước, cằm chống lên vai Dương nhìn xuống dưới hạ bộ, tay kia định kéo quần Dương ra.
– Thôi, đừng mà anh – Dương chụp kịp tay Châu, cố không cho ý đồ xấu của Châu diễn tiếp, nhưng rõ ràng điều duy nhất nó sợ là, Châu sẽ phát hiện được rằng nó đang có cảm xúc với Châu, sẽ như thế nào nếu Châu biết được điều đó, những cái ôm, cái quan tâm có còn không nếu Châu biết nó yêu Châu, nó cứ cố kiềm nén, được ở cùng Châu, ăn chung, ngủ chung, với nó là đủ, chẳng cần Châu phải đáp lại nó bằng tình yêu, chỉ cần Châu cứ như thế này với nó, cứ quan tâm chăm sóc nó là được. Nhưng với tính cách của thằng Châu dễ gì nó chịu buông tha cho Dương
– Mày cứ để anh xem, cong đâu anh chỉnh. Hôm nào anh dẫn đi chơi gái là tê tái – Châu vừa nói vừa cố kéo quần thằng nhóc xuống, nghe tới câu "chơi gái" thằng Dương chẳng chịu nỗi.
– Thôi đi, đừng giỡn, không vui đâu – Dương vắt cái sơ mi trắng lên vai rồi một mạch, mặt hầm hầm đi ra ngoài chẳng cần ngoái nhìn lại, Châu hơi ngơ ngác trước thái độ của thằng em, giỡn thôi mà, sao nó lại có vẻ nghiêm trọng thế Châu đang tự nghĩ trong đầu.
– Mày xong rồi xuống nhà, tao chở mày đi làm, không cần đi xe buýt – Châu khoát cái áo jean sờn chỉ lên rồi đi xuống trước, chắc hắn đang quê độ cái vụ lúc nãy bị thằng Dương nạt, Dương đang cho đống tài liệu vào trong ba lô, ngoãnh theo nhìn về phía hướng châu bằng một đôi mắt long lanh nhưng đầy ướt át, nếu nó không cố thì có lẽ nó đã khóc òa lên mất.
Trên xe đến trường, Châu cứ im ỉm, lạnh lùng chẳng thèm nó gì, Dương cũng chẳng biết phải mở miệng như thế nào, nó chỉ vài lần lén nhìn mặt Châu xem, anh có giận nó không. Hơi quá đáng vì nó đã nạt Châu như thế, chắc là anh Châu giận mình rồi, nó nghĩ như thế, nó thở một hơi dài vào chống tay nhìn ra ngoài cửa sổ.
– Mày còn tiền xài không Dương – nó giật mình khi nghe Châu hỏi, nó quay qua nhìn, sau lớp kính râm, Châu vẫn chăm chú nhìn đường lái xe đằng trước, chẳng thèm liếc nhìn đến nó.
– Dạ, em có – Dương lại quay sang nhìn qua cửa sổ.
– Cầm lấy – Châu đưa cho nó tờ 500 nghìn.
– Thôi anh cứ giữ đổ xăng, góp tiền nhà, em còn tiền – Châu vẫn lạnh lùng dúi tờ 500 vào túi nó. Nó đành chấp nhận vậy.
Châu thả nó xuống trước cỗng trường, không quên nói với theo nó.
– Chiều xc buýt tắc đường lắm, mày đợi tao đến đón về, trưa nhớ tìm cái gì ngon mà ăn, đang ôm đó, đừng ăn bánh mì nữa – nó khẽ mĩm cười khi biết Châu vẫn còn quan tâm, và chắc Châu cũng chẳng để ý mà giận nó vì những chuyện vặc, vì bản thân nó quá nhạy cảm mà thôi.
Dương đứng ngay nhà chờ xe Buýt đợi anh Châu, nó gọi mãi cho Châu chẳng được, nó chỉ biết đứng đó mà đợi thôi, lỡ nó đi về Châu đến không thấy lại mất công anh Châu lo lắng. Nó cứ đứng đó và thẫn thờ nhìn từng dòng xe chạy qua, chạy lại, đôi mắt Dương sâu hút đang suy nghĩ về một điều gì đó rất xa xăm, nó nghĩ về Châu, nghĩ về tình yêu đầu tiên của nó, giá như nó có thể nhỏ bé mãi trong vòng tay của Châu, Dương sẽ chẳng lo về bất cứ điều gì nữa. Ước gì Châu có thể hiểu được nó đang nghĩ gì, ước gì Châu có thể đáp lại tình yêu của nó dù là giả dối.
Trời cuối mùa thu rồi, vẫn còn những cơn mưa lớt phớt, thời tiết trở lạnh, khí hậu Hà Nội khắc nghiệt là thế, Dương rất nhạy cảm với thời tiết mỗi lần chuyễn giao giữa các mùa y như là nó sẽ phải hứng một chặng ốm dai dẵn trong vài tuần, nào là ho, rồi cảm.
– Bạn ơi cho mình hỏi mấy giờ rồi – Dương hỏi cô gái đang đứng cạnh cậu chờ xe buýt tới.
– Ah, gần 8h rồi – cô gái xinh xắn, quấn cái khăn len màu đỏ trả lời
– Uhm, mình cảm ơn – vừa xong, Dương nhìn thấy đúng chuyến xe buýt mình cần đi, cậu quơ tay ngoắc xe.
Xe buýt chuyến gần cuối cả xe chỉ có mình cậu, móc điện thoại ra và gọi Châu thêm lần nữa xem thế nào, vẫn là những hồi chuông dài thật dài và tút tút, Châu không nghe máy, bây giờ nó lại chuyễn sang lo lắng cho thằng Châu, chẳng biết có chuyện gì xãy ra với Châu không mà mãi không liên lạc được, nó kiên nhẫn gọi thêm lần nữa. Nó thở phào nhẹ nhõm khi nghe được tiếng Châu bắt máy
– Alo, mày gọi anh gì thế, về nhà chưa, kiếm gì ăn đi nhé, anh đi nhậu với đám bạn chắc về trễ, mà có thể cũng không về – Châu lè nhè nhè nói trong cơn say, ngoài kia là tiếng vài thằng khác cùng mấy đứa con gái, đang bàn nhau chuyện chuẩn bị đi khách sạn nào để làm tình tập thể với nhau. Mắt Dương rưng rưng, một giọt nước mắt tràn ra khỏi khóe mi
– Em biết rồi – nó tắt máy, nước mắt nó rơi nhiều hơn, từng giọt từng giọt cứ tràn ra, Dương tự hỏi, tại sao mày lại khóc, là đàn ông, anh Châu đi chơi gái là chuyện bình thường, còn mày, mày là con trai lại thích con trai thì chẳng có quyền gì để đòi hỏi người ta phải thế này thế nọ với mày. Anh Châu chỉ là người anh của mày không phải người tình nên chẳng việc gì anh ấy quan tâm đến cảm xúc của mày đâu mà khóc, có khóc cũng chỉ dám khóc một mình.
Lạch cạch, tiếng bước chân nó bước lên cầu thang của khu chung cư cũ này, ở cái khu này chỉ có hơn 10 hộ dân, toàn là người nghèo, kiểu chung cư cũ thang máy chẳng có, chỉ có những cái cầu thang bộ đầy rong, rêu và cả chuột. Đèn cũng chẳng có, tối om, và vô vọng. Dương đang tự dặn lòng mình rằng, không được nghĩ về Châu nữa, hãy bình thường tất cả nhưng đó là điều không thể nào làm được. Nó nghĩ đến cảnh Châu đang ở cùng cô gái khác, cả hai cùng nhau tận hưởng khoái lạc của cuộc đời làm trái tim Dương thắc lại từng cơn. Nó ngồi phịch xuống đó, cầu thang, tối tăm, mờ mịt, và không lối thoát.
– Mày đợi xíu anh chở mày đi làm – tiếng Châu vẫn lè nhè ngáy ngủ. Dương quay sang nhìn Châu, một cơ thể cơ bắp căng tràn sức sóng, Châu cỡi trần, nằm sắp, chỉ mặc mõi cái quần sịp tam giác màu đen, cơ bắp trên lưng nổi lên cuồn cuộn, cái mông căng và một cặp đùi hoàn hảo. Dương nghĩ nó đang rất khao khát cơ thể đó, được một lần cuộn vào nhau và hòa vào với anh Châu, một lần được kết nối với nhau để cả hai làm một. Nhưng quan trọng hơn điều đó phải xuất phát từ tình yêu thật sự.
– Anh còn mệt, tối qua anh về trễ, anh ngủ đi. Sáng nay em chỉ lên trường lấy tài liệu tí là về – nó thở dài một cái rồi bước ra, thằng Châu chỉ nói thế, bản thân Châu chẳng ngốc đầu dậy nỗi, chắc tối qua Châu uống nhiều rượu lắm.
Thư Viện trường.
– Bạn ơi – nghe tiếng gọi đằng sau, Dương quay lại. Đằng xa có một anh sinh viên, nhìn giống như là sinh viên khóa trên mĩm cười và nhìn về hướng của Dương
– Anh gọi em hả ? – Dương hơi ngạc nhiên
– Uhm, em là Dương, sinh viên lớp 16DKT đúng không ?
– Vâng đúng rồi, sao anh biết em ? – Dương nhìn hắn
– Em là thủ khoa của tân sinh viên năm nay, sao anh không biết, anh bên liên đoàn trường, tên Hải – nhìn từ trên xuống dưới Hải cũng là một thằng khá đẹp trai và biết trao chuốt bản thân, tóc vuốt keo, da trắng, áo sơ mi, quần tây, bỏ áo vào quần, kính cận trong khá là thư sinh.
– Dạ, em chào anh, hôm đi khải giảng hình như anh có lên phát biểu, em nhìn cứ quen quen mà không nhớ là gặp ở đâu – Dương gãi đầu rồi cười tươi, đôi mắt trong trẻo và nụ cười ấy làm Hải ngơ cả người.
– Em đi mượn tài liệu sao – cả hai vừa đi vừa nói.
– Dạ, có mấy môn em phải đọc thêm sách – Dương
– Hahahaha – nghe Hải cười Dương quay sang nhìn Hải với ánh mắt hơi khó hiểu
– Sao thế anh ? – Dương
– Đúng là sinh viên năm nhất, chuyên cần dễ sợ, tụi năm hai, năm ba, bơi trong đống môn thi lại – Hải
– Dạ hihihi – Dương vốn ít nói nên chẳng nói gì được thêm, với Hải lại là một người nó mới quen nữa.
– Nhà anh cũng có nhiều tài liệu lắm, hôm nào qua chỗ anh, anh cho một đống, đem về mà nghiên cứu – Hải liếc sang nhìn thằng Dương, nó hơi ngại vì từ đầu năm đến giờ nó chẳng làm quen với ai, cũng chẳng nói gì trong lớp, chỉ quanh quanh mấy đứa ngồi gần bàn nó.
– Dạ – Dương
– Đến giờ anh lên văn phòng rồi, Dương cho anh số điện thoại của em đi – Hải
– Dạ số em là 0163******* – Dương trả lời.
– Ok em, ủa mà em có facebook không ? – Hải
– Không, em không có – ánh mắt Hải vô cùng ngạc nhiên nhìn Dương
– Cái gì không có, em đùa hả, hay cố tình không cho anh, thời đại này ai chẳng dùng face ? – Hải
– Em nói thật, em chỉ có cái điện thoại cùi này sao lên face được anh, thôi cũng tới giờ em về, em chào anh nhé – Dương cúi chào Hải rồi quay lưng ngược hướng mà đi, Hải nhìn theo Dương bằng một đôi mắt đầy ham muốn, "nhìn nó mặt quần tây xanh, áo sơ mi trắng, trông cứ như thằng học sinh cấp hai, dáng người thon gọn như thế, được làm tình với nó chắc là sướng lắm. Nhìn thấy nó như thế này thôi đã thèm, hứng hết cả lên rồi, em chờ đó, thằng Hải này kiểu gì cũng xơi tái được em thôi.
Nó về đến nhà nhìn căn phòng bừa bộn thấy phát khiếp, quay về phía giường, Châu vẫn còn đang nằm phì phò ngon lành. Nó muốn lại gần bên đó nhưng lại chẳng muốn chiu qua, nó đang phải đấu tranh với bản thân rằng với Châu, chỉ là sự quan tâm giữa anh em với nhau thôi, ngoài ra không được nẩy sinh bất cứ vấn đề gì nữa, vì bản thân nó hiểu rõ Châu không thuộc loại người như nó, loại người mà tình yêu chỉ biết thầm kín và giấu dím, dù thế nào đi nữa thì với nó là thế.
Tình yêu trong thời này sao mà khó khăn quá, nhưng câu truyện, những bộ phim làm người ta mơ ảo về một thế giới không có thật, rồi đến một ngày nào đó, bước chân vào đời mới thấy mình thật sự quá ngây thơ khi những gì mình nghĩ chẳng giống với những điều mình làm và xãy đến với mình. Đó là câu chuyện chung chứ chẳng riêng của ai, có thể đâu đó họ bất chấp để được sống thật, sống hạnh phúc nhưng rồi một góc tối nào đó, họ khóc có ai thấy. Khi người ta bị ép đến đường cùng họ sẽ mạnh mẽ với tất cả mọi thứ nhưng chính với bản thân họ, họ lại yếu đuối và mong mạnh.
– Dương ơi, mày lấy giùm tao cốc nước – tiếng thằng Châu lựa nhựa
Nó quay về hướng Châu nhìn Châu bằng một ánh mắt đầy sự mệt mõi và yêu đuối, đã bao lần như thế này rồi, nó ghen đến sắp điên lên nhưng vẫn cứ giấu kín trong lòng, nổi niềm của nó biết bao giờ mới đươc thấu đây. Châu ngồi đó, Dương bưng cốc nước đến, Châu cầm uống một hơi hết cả cốc.
– Anh đi về trễ mày giận anh sao, tao thấy mầy không vui vậy – Châu ngước lên nhìn nó, Dương đáp lại bằng một cái liếc mắt sang chổ khác, không dám nhìn thẳng vào mắt Châu.
– Em chỉ sợ anh ốm thôi, chứ đâu có gì đâu – Dương trả lời.
– Mai mày nghỉ học mà đúng không – Châu lại hỏi nó
– Uhm, em được nghỉ thứ 7, chủ nhật – Dương trả lời
– Vậy lấy mấy cái quần bơi đi, tao với mày đi bơi, lâu rồi chưa bơi nhỉ – Dương vẫn im lặng. Châu hiểu tính thằng em của nó, đứng lên đi vòng đằng sau, một tay vòng qua cổ Dương, kéo sát người Dương vào người Châu, bờ ngực săn chắc của Châu áp sát vào lưng của Dương, thằng nhóc nhỏ của lại cứ cân cấn, cạ cạ đằng sau mông nó.
– AAAaaaa, anh thả em ra – Dương kêu lên.
– Bỏ cái mặt buồn buồn đó đi thì tao thả ra, không tao xiết cho chết, chứ mình mặt mày buồn buồn tao ghét – Châu vừa nó, vừa xiết chặt tay hơn, có lúc làm Dương muốn nghẹt thở, do ma sát giữa hai cơ thể với nhau thằng nhỏ của Châu cương cứng, làm Dương cũng không kiềm chế được sự kích thích từ đằng sau như điện giật truyền tới.
– Anh Buông em ra đi mà, em đi bơi với anh, nghẹt thở quá, buông em ra đi – có lẽ tình thần Dương đã thoãi mái hơn, dù mạnh tay với nó nhưng hành động của Châu lại làm nó thấy vô cùng ngọt ngào và yêu thương, nó cảm giác như đang được yêu thật sự vậy. Châu quật Dương ngã ra giường, hai cái chân lực lưỡng, bắp đùi to như đùi ếch của Châu, kẹp lấy đôi chân của Dương cứng ngắt làm nó không cọ quậy được, ở trên bắp tay Châu vòng ngang ngực xiết gọn hai tay Dương. Dương như có nai bị sụp bẫy không động đậy được.
– Cười đi, anh thả mầy ra – Châu nói với nó.
– Anh kẹp em thế này sao cười nổi – nó đang cố nhịn cười, đang che niềm hạnh phúc của nó.
– Không cười nè, không cười nè – Châu vừa nói vừa lấy tay cù lét nó. Tiếng của cả hai cười vang khắp cả căn phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro