Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 85:Uống hơi nhiều một chút.


MVP của trận này được trao cho Cảnh Nguyên Châu.

Mặc dù Tất Diêu Hoa là người tạo sát thương cao nhất trong quá trình thi đấu, nhưng kỹ năng điều khiển Cơ Giới Sư Bùng Nổ không chút sai sót mới là cốt lõi của toàn bộ chiến thuật.

Hơn nữa, thời cơ mở giao tranh hoàn hảo ở cuối, cắt riêng một đoạn ra cũng có thể trở thành giáo trình cho những người khác học tập theo.

Sau khi kết thúc phỏng vấn, mọi người lên xe trở về khách sạn.

Trong tuần thứ hai của mùa giải, đội GH chỉ có tổng cộng hai trận đấu. Hiện tại, họ đã giải quyết được đối thủ mạnh hơn là SUU, nên việc đối mặt với đội yếu còn lại cũng coi như ít áp lực hơn rất nhiều.

Tuy nhiên, sau khi kết thúc trận đấu họ không phải là đội duy nhất cảm thấy thoải mái.

Khi trở về khách sạn, vừa bước vào đại sảnh đã thấy chiến đội BK đã đợi sẵn ở đó.

BK chỉ có một trận đấu trong tuần này, hôm nay đánh xong là đã chuẩn bị quay về căn cứ.

Khố Thiên Lộ nghĩ hiếm khi mới ở cùng khách sạn với GH nên hắn định trước khi về thì hai bên cùng nhau ăn một bữa.

Lâm Diên không có ý kiến ​​​​gì với chiến đội BK, nên khi nghe Khố Thiên Lộ nói, anh liếc nhìn quản lý Vương ở bên cạnh:

"Các tuyển thủ trong đội cùng nhau ăn tối sao, quản lý clb cũng tham dự à?"

Hỏi rất khéo nhưng ẩn ý bên trong lại rất rõ ràng.

Thiếu điều nói thẳng là "miễn qua lại" thôi.

Sắc mặt của quản lý Vương rất khó coi.

Nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy, hắn cũng không thể thể hiện rõ thái độ được, chỉ có thể nghiến răng nói:

"Tôi không đi được rồi. Buổi tối tôi còn có chút việc, mọi người cứ ăn đi."

Lâm Diên hài lòng gật đầu:

"Chờ chúng tôi về phòng thay bộ quần áo khác, nửa tiếng nữa gặp nhau ở nhà hàng trên tầng ba."

Suốt cuộc nói chuyện, Cảnh Nguyên Châu không lên tiếng mà chỉ nhìn chằm chằm Lâm Diên.

Có lẽ bởi vì cảm thấy ánh mắt nhìn mình quá mãnh liệt, nên khi trở về phòng Lâm Diên liền quay đầu lại hỏi:

"Sao anh lại nhìn em như vậy? Nếu anh không muốn đi thì...ưm"

Một lực bất ngờ kéo anh lại, đè anh lên cửa, rồi một nụ hôn ập đến chặn mọi hết những lời anh định nói.

Có lẽ là bởi vì trước đó đã đồng ý tạm thời "không yêu đương", thực ra về mặt thể hiện tình cảm Cảnh Nguyên Châu vẫn luôn rất kiềm chế.

Nhưng ngay lúc này đây, hơi thở đan xen ngập tràn cảm giác chiếm hữu mãnh liệt.

Cái hôn ập đến bất ngờ làm cả người Lâm Diên run lên bởi sức nóng không thể kiểm soát được, khiến cơ thể anh gần như mềm nhũn ngay lập tức.

Sau đó, bàn tay rắn chắc của người đàn ông vòng ra sau eo đỡ lấy anh.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt của cả hai đều có chút mơ hồ.

Cho đến khi nụ hôn kết thúc, hơi thở của Lâm Diên vẫn cực kỳ nóng.

Bây giờ anh mới nhớ ra mình đang ở đâu, nhẹ nhàng đặt tay lên ngực Cảnh Nguyên Châu, đẩy ra một chút:

"Sao tự nhiên lại nổi điên vậy?"

Giọng nói trầm thấp, hoàn toàn không có vẻ ngang ngược và kiêu ngạo thường ngày mà trái lại giống như một con mèo cực kỳ kiêu ngạo.

Thật ra thì lúc ở đại sảnh, trong lòng Cảnh Nguyên Châu nhất thời bị kích động, nghe thấy câu nói này, dục vọng vừa rồi lại dâng lên, suýt chút nữa đã ép người ta một lần nữa.

Mắt hắn cụp xuống: "Xin lỗi, anh nhất thời nhịn không được."

Bởi vì sự xúc động vừa rồi, thanh âm của hắn có chút khàn khàn.

Nặng nề giống như một nhạc cụ cổ điển đã được chạm khắc theo thời gian, cực kỳ gợi cảm.

Lâm Diên không nói gì, sương mù trong mắt anh vẫn chưa tan đi, chỉ ngẩng đầu lên hỏi:

"Rốt cuộc là có chuyện gì?"

Cảnh Nguyên Châu cụp mắt xuống, nhẹ nhàng cầm lấy đầu ngón tay xinh đẹp của anh vuốt nhẹ.

Giống như đang nhớ lại cuộc trò chuyện lúc nãy ở đại sảnh:

"Không có gì, chỉ là càng ngày càng phát hiện em là một người rất ghim thù đấy nhé."

Lâm Diên khựng lại, chợt hiểu ra hắn đang nói chuyện anh vừa thái độ với quản lý Vương của BK.

Anh nhướng mày, đang định trêu chọc hắn một chút, liền nhìn thấy Cảnh Nguyên Châu đột nhiên cúi xuống trong lúc anh không kịp đề phòng.

Khoảng cách quá gần, cảm giác như có thể cắn vào chóp mũi anh bất cứ lúc nào:

"Nhưng nhìn thấy em vì anh mà ghi thù như vậy, anh thực sự cảm thấy... rất vui."

Ở tư thế này, Lâm Diên không thể nhìn thấy vẻ mặt của Cảnh Nguyên Châu được, nhưng anh có thể cảm nhận được giọng nói dịu dàng vô tận của hắn, yết hầu anh vô thức cuộn lên.

Nhưng không đợi anh hoàn hồn thì người đàn ông trước mặt đột nhiên tách ra, khiến tầm nhìn trở nên thoáng đãng.

Ngẩng đầu thấy Cảnh Nguyên Châu đang cởi áo khoác đồng phục của đội như không có chuyện gì xảy ra, thản nhiên treo nó lên móc áo bên cạnh:

"Được rồi, anh phát điên xong rồi. Thay quần áo đi, đám người Khố Thiên Lộ đều đang đợi đấy."

Nghe câu này xong Lâm Diên liền nghiến răng nghiến lợi.

Cảnh Nguyên Châu lấy một bộ quần áo từ trong tủ, thấy Lâm Diên vẫn không trả lời thì quay đầu lại hỏi:

"Sao vậy?"

Lâm Diên vừa mới bị kích thích, toàn thân nóng bừng, giờ nhìn thấy thủ phạm tỏ ra vô tội thì chậm rãi hít một hơi.

Anh không thèm trả lời mà trực tiếp lao tới, đẩy Cảnh Nguyên Châu, hôn lên môi hắn rồi đè hắn xuống giường.

Nói một câu qua khẽ răng:

"Còn thời gian, không vội!"

-

Chiến đội BK đã tập trung tại nhà hàng từ sớm.

Một lúc sau, các thành viên GH đã thay xong quần áo lần lượt đến nơi tập trung, đợi trong đại sảnh rất lâu.

Khố Thiên Lộ không khỏi cúi đầu nhìn giờ:

"Nhìn bộ dáng huấn luyện viên của mấy cậu đúng là người khá chỉnh chu, nhưng mà chỉ thay đồ thôi mà, có cần phải lâu như vậy không?"

Các tuyển thủ GH trao đổi ánh mắt với nhau, cuối cùng, Tất Diêu Hoa đại diện đội hắng giọng nói:

"Chỉ mới có 20 phút thôi mà! Chúng ta đã thống nhất nửa tiếng sau tập trung, huấn luyện viên có ý thức về thời gian như vậy chắc chắn sẽ không trễ giờ, đừng gấp."

Khố Thiên Lộ: "...Tôi cũng không gấp."

Đang lúc nói chuyện, cửa thang máy cách đó không xa mở ra, hai bóng người quen thuộc sóng vai nhau bước ra ngoài.

Cảnh Nguyên Châu chào hỏi mọi người từ xa:

"Đã đặt phòng riêng chưa? Đủ người rồi thì vào thôi."

"Ừ, đặt rồi."

Khố Thiên Lộ đáp, nhưng ánh mắt lại liếc nhìn mái tóc ẩm ướt của hai người, cuối cùng không nhịn được hỏi:

"Hai cậu không phải chỉ về thay quần áo thôi à, sao tắm luôn vậy?"

Lâm Diên mặt không biểu cảm nói:

"Sân thi đấu nóng quá, dù sao cũng phải thay quần áo nên tiện thể tắm luôn."

Vãi cả nóng quá!

Nóng tới độ suýt nữa thì mất kiểm soát, dội miếng nước lạnh mới có thể bình tĩnh lại được.

Nếu không phải còn nhớ bữa tụ tập tối nay, có khi còn không định đi ra!

Cảnh Nguyên Châu bên cạnh nghe được sự oán hận trong câu nói của anh, khóe miệng giật giật, sau đó bị ánh mắt của Lâm Diên liếc cho tắt điện.

Vô cùng hiểu chuyện đáp lời:

"Ừm, đúng là hơi nóng."

Các thành viên BK không khỏi nhìn nhau khó hiểu.

Nóng...sao?

Lúc thi đấu bọn họ còn trách nhân viên để nhiệt độ quá thấp, chẳng lẽ đến lượt GH thi đấu thì máy lạnh gặp sự cố gì à?

Nghĩ vậy, họ theo bản năng muốn hỏi thăm tình hình từ những thành viên khác của GH.

Kết quả là vừa ngẩng đầu lên đã phát hiện nhóm người vừa nãy còn ở đây đã biến mất.

"Bọn họ đã vào phòng rồi, đi thôi."

Cảnh Nguyên Châu nói xong, liền thấy Lâm Diên di chuyển, hắn cũng cất bước theo sau.

Thậm chí còn không quên nhanh chóng kéo ghế ra cho Lâm Diên ngồi xuống.

Động tác vô cùng tự nhiên như nước chảy mây trôi, khiến cho Khố Thiên Lộ nhớ đến avatar wechat của hai người trong group, ngập ngừng hồi lâu hắn mới buộc mình phải nhìn đi chỗ khác.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn không thể tưởng tượng được, một người như Cảnh Nguyên Châu lại có bộ dạng ân cần ôn nhu như thế này.

Lúc còn ở chiến đội BK, nói cho cùng cũng do bọn họ không xứng có được!

Mọi người nhanh chóng ngồi vào bàn.

Chiến đội GH ngồi một bên, còn chiến đội BK ngồi ở phía đối diện.

Khố Thiên Lộ đã nhân lúc GH chưa tới gọi món rồi, trong nháy mắt phục vụ lần lượt lên món.

Chiều vừa mới thi đấu xong, buổi trưa cũng không dám ăn nhiều vì sợ lỡ đâu bụng dạ lại có vấn đề gì, nên giờ bọn họ ăn ngấu nghiến.

Sau khi dọn sạch thức ăn trên bàn, họ mới bắt đầu trò chuyện.

Khố Thiên Lộ vốn định rót rượu cho Lâm Diên, nhưng Cảnh Nguyên Châu bị ngăn lại:

"Cậu ấy không uống được."

"Quản nghiêm quá he..."

Khố Thiên Lộ chỉ có thể tự lẩm bẩm, liếc nhìn xung quanh rồi cuối cùng chuyển mục tiêu sang chiếc cốc trống trước mặt Cảnh Nguyên Châu,

"Nếu huấn luyện viên Lâm không thể uống, vậy thì đội trưởng uống tí đi?"

Dù sao bọn họ đã gọi hắn là đội trưởng nhiều năm rồi, Khố Thiên Lộ nhanh miệng theo thói quen gọi hắn là đội trưởng Cảnh Nguyên Châu.

Cách gọi này khiến Cảnh Nguyên Châu khựng lại vài giây, sau đó hắn nghe thấy Lâm Diên đang uống canh sườn heo bên cạnh đột nhiên ngẩng đầu nhìn sang nói:

"Anh ấy cũng không thể uống quá nhiều."

Khố Thiên Lộ suýt ngất với màn đút cơm chó của hai người này:

"...Biết rồi, tôi sẽ rót ít thôi."

Nghe vậy, các thành viên GH cũng nhìn qua với ánh mắt vô cùng mong đợi:

"Huấn luyện viên và đội trưởng đều uống rồi, còn tụi em thì sao?"

"Được rồi, dù gì ngày mai cũng không có trận đấu, hôm nay phá lệ một bữa."

Lâm Diên đau đầu xoa thái dương,

"Nhưng nhớ kỹ, uống ít thôi!"

Giản Dã reo hò: "Dô dô dô, rót đầy giúp tôi!"

Rượu vừa lên bàn, bầu không khí khá hài hòa lúc đầu cũng trở nên sôi động.

Sau ba ly rượu có thể thấy Khố Thiên Lộ đã phải chịu rất nhiều áp lực kể từ khi đảm nhận vị trí đội trưởng BK, hắn bỗng nhiên nói như bắn rap.

Đầu tiên là kéo Cảnh Nguyên Châu qua than vãn một lúc lâu, sau đó chợt nhớ ra điều gì đó:

"À đúng rồi đội trưởng, cậu còn nhớ đội tuyển Hàn Quốc Win mà chúng ta đã đụng độ ở giải vô địch thế giới năm ngoái không?"

Cảnh Nguyên Châu nâng chén lên, nhấp một ngụm, gật đầu:

"Ừm, nhớ."

"Đúng, chính là mấy tên mắt lòi khinh thường người khác đó!"

Khố Thiên Lộ tức giận đập bàn, thu hút sự chú ý của những người khác.

"Lúc đó vừa trở về từ giải vô địch thế giới, quản lý của họ liên tục liên hệ hẹn đấu tập. Lúc đó có lần nào mà chúng ta không khách sáo đáp ứng đâu? Giờ thì hay rồi, từ khi cậu chuyển nhượng, lần nào liên hệ bọn họ cũng từ chối hết lần này đến lần khác. Sau đó quản lý Vương bực quá hỏi thẳng luôn khi nào thì bọn họ rảnh, chúng tôi có thể đợi, kết quả, cậu đoán coi tụi nó trả lời sao?"

Cảnh Nguyên Châu chờ hắn nói tiếp.

Khố Thiên Lộ bắt chước giọng điệu đầu bên kia điện thoại nói:

"Thành thật xin lỗi, tôi nghĩ là chúng tôi từ chối nhiều lần như vậy thì các vị cũng đã hiểu rõ rồi, không ngờ tới nước phải nói rõ như vậy? Mục tiêu của chiến đội Win năm nay là chức vô địch thế giới, lúc trước hẹn đấu tập chủ yếu là vì sự công nhận đối với Titans. Nhưng bây giờ Titans đã chuyển nhượng rồi, chúng tôi thực sự không có nhiều thời gian để giúp các vị đấu tập, chuyện đấu tập sau này không cần nhắc đến nữa, tốt nhất là đừng lãng phí thời gian của cả hai."

Nhắc đến chuyện này, vẻ mặt của các thành viên BK cũng lập tức tối sầm.

Khóe môi Lam Mân mím chặt:

"Thực lực của em đúng là không bằng sư phụ, nhưng nói thật Top của Win cũng chỉ có vậy thôi. Nếu thật sự đấu với hắn, cũng chưa chắc em không thắng được hắn."

Khố Thiên Lộ đồng cảm vỗ vai Lam Mân:

"Thật ra tôi cũng không hiểu Win lấy tự tin từ đâu ra, họ thậm chí còn không lọt vào bán kết Giải vô địch thế giới năm ngoái, mắt mọc trên đỉnh đầu luôn. Tuy nói là biểu hiện của họ ở giải đấu khu vực Hàn Quốc năm nay thực sự khá tốt, nhưng nói thẳng mục tiêu của họ là chức vô địch thế giới thì đúng là hơi khoác lác rồi ấy. Phỏng vấn trước trận đấu mấy cậu có xem chưa, mới hai ngày trước thôi, còn gáy là sẽ đánh nổ năm đại ma vương của khu vực thi đấu chúng ta nữa chứ, hơ hơ......"

Lâm Diên đang đắm chìm trong bữa ăn đột nhiên mở miệng:

"Mục tiêu là chức vô địch hay gì đó thì cũng không phải không thể nói."

Khố Thiên Lộ bối rối quay lại: "Hả?"

Lâm Diên lấy khăn ăn lau khóe miệng:

"Dù sao thì chiến đội của chúng tôi từ lúc thành lập, mục tiêu vẫn luôn là chức quán quân thế giới."

Khố Thiên Lộ: "............"

"Nhưng mà mấy câu gáy như đánh nổ năm đại ma vương có chút hơi thiếu thực tế rồi, ít nhất là Top nhà chúng tôi cũng không dễ bị đánh nổ như vậy."

Lâm Diên mỉm cười,

"Chiến đội Hàn Quốc đó tên là Win à? Yên tâm tôi nhớ rồi, lần sau nếu bọn họ muốn hẹn đấu tập với GH, đảm bảo tôi sẽ từ chối thẳng."

Khóe miệng Khố Thiên Lộ giật giật, hắn khó khăn tìm lại giọng nói của mình:

"Cảm ơn, huấn luyện viên Lâm quả đúng là... ừm, bá đạo."

"Không có chi."

Lâm Diên gật đầu, đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình,

"Tôi đi vệ sinh một lát."

Cảnh Nguyên Châu: "Tôi cũng đi."

Cả hai lần lượt rời đi, chủ đề cứ thế bắt đầu rồi kết thúc mà không hề báo trước.

Nhưng mà Khố Thiên Lộ cũng là người dễ làm quen, hắn nhanh chóng tìm được chủ đề nói chuyện mới, nhiệt tình nhìn các thành viên GH:

"Nói mới nhớ, chắc là mấy cậu đã nhận được hạt cafe Mini gửi rồi chớ?"

Các thành viên GH: "À..."

Trò chuyện liên tục hơn nửa tiếng, cuối cùng mọi người cơm no rượu say.

Mãi đến khi định đứng dậy thanh toán hóa đơn, họ mới nhận ra, hình như... thiếu mất hai người?

Bước chân của Khố Thiên Lộ dừng lại:

"Hình như huấn luyện viên và đội trưởng của mấy cậu đi vệ sinh hơi lâu thì phải?"

Tất Diêu Hoa đá mắt với đồng đội, khéo léo che giấu:

"Ừm... Thật ra lúc nãy đội trưởng có gửi tin nhắn cho tôi, nói là anh ấy uống nhiều quá nên ảnh với huấn luyện viên về phòng nghỉ ngơi trước rồi."

Khố Thiên Lộ không khỏi liếc nhìn ly rượu vang đỏ mới uống được nửa ly của Cảnh Nguyên Châu: "..." Nhiều sao?!

Cùng lúc đó ở góc hành lang, có thể lờ mờ nhìn thấy hai bóng người cao lớn.

Cảnh Nguyên Châu tựa nửa người vào trên người Lâm Diên, hơi thở nhẹ nhàng phả vào tai anh:

"Làm sao đây... hình như anh uống hơi nhiều rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro