Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 67: Câu trả lời sắp xuất hiện


Phòng huấn luyện của chiến đội GH.

Tiếng ồn quá to tới mức mấy người đeo tai nghe đều giật mình.

Ngẩng đầu lên thì thấy Lâm Diên do đột ngột lùi lại nên bị vấp vào dây tai nghe, theo bản năng đưa tay ra tóm lấy gì đó nhưng thứ tóm đươc lại là con chuột trên bàn, toàn bộ dây diện cũng bị kéo theo.

Cơ thể mất cảm giác thăng bằng, Lâm Diên cảm thấy trời đất quay cuồng, Cảnh Nguyên Châu đã nhanh chóng đưa tay ra để đỡ anh nhưng ngay lúc này trái tim anh đang loạn nhịp, sự va chạm này lại khiến cho ngọn lửa trong anh bùng cháy dữ dội hơn.

Anh thậm chí còn không có kịp để phản ứng, khi hoàn hồn thì đã bật khỏi lồng ngực của Cảnh Nguyên Châu ngay lập tức.

Giữa lúc hỗn loạn, trước sự chứng kiến ​ của mọi người, anh trực tiếp đập đầu vào tay vịn ghế.

"Bang——!" Một âm thanh vang lên, có thể thấy một mảng đỏ trên trán anh.

Các thành viên GH: "............"

Toàn bộ quá trình diễn ra vô cùng gay cấn, tình tiết lên xuống vô định, không biết còn tưởng là đang thực hiện một bộ phim bom tấn hành động đẳng cấp thế giới.

Trên người Lâm Diên vẫn còn vướng vài sợi dây, chiếc tai nghe cách âm đã bị kéo xuống, vắt trên chân anh, trông có vẻ rất buồn cười.

Anh cúi đầu không nhìn Cảnh Nguyên Châu, vội vàng thoát ra, sau đó xoa xoa trán đau đớn nói:

"Mấy cậu tiếp tục đi, đừng lo cho tôi. Tôi đi......tìm băng cá nhân."

Nói xong, anh mặc kệ những ánh mắt vi diệu trong phòng huấn luyện, xoay người rời đi không thèm quay đầu lại.

Khi bóng người biến mất ở góc đường, xung quanh vẫn im lặng.

Cảnh Nguyên Châu vẫn duy trì tư thế đưa tay đỡ anh, liếc nhìn lòng bàn tay hoàn toàn trống rỗng của mình, ánh mắt phức tạp nhìn về phía bóng người vừa rời khỏi phòng.

Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, sự ái muội đó không thể nào che giấu.

Có một số câu hỏi dường như đã có đáp án.

Nếu như trước đây Cảnh Nguyên Châu không hoàn toàn chắc chắn thì bây giờ hắn cuối cùng cũng đã chắc chắn - Lâm Diên cũng có tình cảm với hắn.

Có nhiều chi tiết và cảm xúc trong một vài tình huống không thể nào che giấu được.

Phát hiện này chính là điều mà Cảnh Nguyên Châu mong muốn nhất, lẽ ra hắn phải vui mừng mới đúng, nhưng thái độ vừa rồi của Lâm Diên lại khiến anh không thể cười được.

Mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng có thể thấy rõ ràng Lâm Diên đang cố tình trốn tránh cảm giác rung động này.

Mặc dù tình yêu đồng giới đã dần được xã hội thừa nhận, nhưng đối với những tuyển thủ chuyên nghiệp đang hoạt động tích cực trước công chúng như họ, việc công khai chắc chắn sẽ gây ra động tĩnh lớn. Cảnh Nguyên Châu không biết Lâm Diên lúc này đang nghĩ gì, nhưng nếu chỉ là lo lắng cho hình tượng trước công chúng thì dễ xử hơn nhiều, sợ là sợ anh đang lo lắng những vấn đề khác sâu xa hơn.

Một người bình thường có vẻ thoải mái tùy tiện này lại vô cùng lý trí, khi thật sự để tâm mấy thứ vụn vặt thì đúng là hành người.

Nhưng nghĩ theo hướng tích cực, thì liệu bây giờ ít nhất là hắn có đủ tư cách để bị hành không?

Cảnh Nguyên Châu chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày mình sẽ gặp một vấn đề khó khăn như vậy.

Ngay lúc này, Tất Diêu Hoa tắt tai nghe, dịch đến gần Cảnh Nguyên Châu.

Sau đó cậu thận trọng hỏi bằng âm lượng chỉ có hai người họ nghe thấy:

"Đội trưởng, anh... cãi nhau với huấn luyện viên à?"

"Không có." 

Cảnh Nguyên Châu mặt không biểu cảm trả lời, sau một hồi im lặng, lông mày hắn hơi nhíu lại,

"Nhưng đúng là cần phải tìm biện pháp dỗ dành người ta."

Giọng hắn rất nhỏ, nghe thì như đang trả lời câu hỏi, nhưng lại giống như đang nói với chính mình hơn.

Mạch não của Tất Diêu Hoa hiển nhiên không đồng bộ với hắn, cậu lẩm bẩm:

"Cãi nhau thật rồi..."

Đồng cảm thì đúng là đồng cảm thật, nhưng mà mấy vấn đề tình cảm như vầy thì cậu cũng không giúp được gì, ngoài việc âm thầm chúc phúc cho đội trưởng, còn không quên tán thưởng cho thái độ "không cần biết vấn đề là gì đều do anh sai" này của Cảnh Nguyên Châu.

Nhân lúc mọi người không để ý, cậu âm thầm giơ ngón cái cho hắn:

"Đội trưởng, anh đúng là một người đàn ông tốt!"

-

Lâm Diên tìm thấy hộp y tế trong phòng kho, xé một miếng băng cá nhân rồi dán lên chỗ sưng đỏ trên trán.

Nhìn thì có vẻ đã đụng rất mạnh, nhưng vết thương cũng không nặng lắm.

Sau khi cất hộp y tế, anh ngây người ra một hồi cũng không quay lại phòng huấn luyện mà lại ở trong một không gian chật hẹp như vậy lấy một điếu thuốc ra ngậm vào miệng rồi châm lửa.

Tất nhiên, Lâm Diên có thể phát hiện gần đây khi đối diện với Cảnh Nguyên Châu anh có những cảm xúc nhỏ và dần dần mất kiểm soát, anh cũng biết rõ nguyên nhân là gì, nhưng cũng chính vì quá rõ, sau khi nghĩ tới nghĩ lui thì cái ý nghĩ lớn nhất trong anh lúc này chính là quay lại quá khứ bóp chết bản thân lúc đưa ra ý tưởng làm fan service.

Bởi vì xu hướng tính dục của mình nên anh chưa bao giờ phản đối quan hệ đồng giới, lúc đó thấy Cảnh Nguyên Châu cũng không quá bài xích nên tự động nghĩ tới chuyện làm fan service.

Chỉ là không ngờ tới, fan service một hồi kết quả bản thân lại bị cuốn vào.

Không thể phủ nhận Cảnh Nguyên Châu quả thực rất hoàn mỹ, hoàn mỹ tới mức gần như có thể thỏa mãn tất cả tưởng tượng của anh về bạn trai, quan trọng nhất là khả năng cao hắn cũng là gay.

Mọi thứ, nếu được đặt ở một thời điểm khác và một nơi khác, gần như là thiên đường luôn rồi.

Đáng tiếc là cảm giác vui vẻ này lại xuất hiện ở đây.

Lâm Diên hiểu rất rõ bản thân mình.

Mặc dù bình thường anh trông có vẻ không quan tâm nhiều đến bất cứ điều gì nhưng thực tế một khi anh có hứng thú với điều gì đó, anh sẽ hoàn toàn đắm chìm trong đó.

Kinh doanh chiến đội cũng vậy, nếu bắt đầu yêu đương cũng sẽ như vậy.

Có thể nói là kỷ luật quá mức, nhưng ở một khía cạnh nào đó, nó dường như không thể kiểm soát được.

Lâm Diên không phải là người do dự, tỏ tình muốn nói lúc nào thì nói lúc đó, vấn đề lớn nhất là------nếu bị từ chối còn đỡ, nhưng nếu Cảnh Nguyên Châu cũng có cảm giác với anh, thì e là anh không thể làm tốt cả hai việc quan trọng cùng một lúc.

Anh rất khó tưởng tượng được bản thân sau khi yêu đường thì trọng tâm cuộc sống sẽ bị xáo trộn đến mức nào nữa.

Điều đáng sợ nhất là kết quả cuối cùng là không có chuyện nào ra hồn hết.

Vào thời điểm quan trọng như giải mùa thu sắp tới này, cho dù chuyện này là đối với clb hay Cảnh Nguyên Châu, đều rất vô trách nhiệm.

Lâm Diên dựa vào tường, chậm rãi thở ra, dùng một tay lấy điện thoại ra, theo thói quen bấm vào siêu thoại Tổ hợp Song thân.

So với mấy ngày trước, trong siêu thoại có rất nhiều ảnh của hai người, cũng cực kỳ chi tiết, chỉ cần nhìn vào cũng có thể cảm nhận được sự ngọt ngào tràn màn hình.

Anh bấm vào một vài trong số chúng, nhìn rồi nhấn nút lưu.

Đôi mắt anh vô tình lướt qua một bài viết mới nhất từ ​​một fan trung thành:

[Huhuhu, tui siêu thích tình yêu bố mẹ! Mấy chế nói coi bọn họ khi nào thì ở bên nhau?]

Lâm Diên dừng lại, cắn nhẹ tàn thuốc trong miệng, tự lẩm bẩm:

"Ừm..... để coi sao."

-

Trong giai đoạn tiếp theo, chiếc băng cá nhân trên trán Lâm Diên đã trở thành một trong những dấu hiệu nhận biết.

Tuy nhiên, đối với các tuyển thủ GH mà nói, họ luôn có cảm giác như huấn luyện viên của họ từ khi dán cái băng cá nhân này liền tìm thấy sức mạnh nội tại của mình.

Kế hoạch huấn luyện ban đầu đã sắp ép chết họ, bây giờ còn dữ hơn. Gần như không còn thời gian để thở, mọi người dưới sức ép này đều biến thành người máy tập luyện không có cảm xúc.

Mãi cho đến khi cái băng cá nhân trên trán Lâm Diên cuối cùng được tháo ra, họ mới muộn màng nhận ra rằng giải giữa mùa đã đi đến trận chung kết.

Vào ngày diễn ra chung kết, Lâm Diên giơ tay ban phước, không tiếp tục hành bọn họ nữa, để cho các thành viên GH nghỉ ngơi, mọi người vây quanh bàn họp xem trực tiếp chung kết.

Cuộc đọ sức đỉnh cao giữa Three và PAY.

Bởi vì nòng cốt chiến lược chính của hai đội hoàn toàn khác nhau nên kết quả của trò chơi này càng khó đoán hơn.

Ba giờ sau, PAY giành chiến thắng chung cuộc với tỷ số 3-1.

Trường quay tràn ngập trong tiếng hò reo của người hâm mộ.

Lâm Diên không mấy hứng thú với phỏng vấn sau trận đấu, anh cầm remote tắt máy chiếu:

"AI dường như đã trở nên mạnh hơn."

Cảnh Nguyên Châu: "Cũng không có gì lạ, PAY đã thể hiện không tốt ở giải mùa xuân, giải giữa mùa này chắc họ đã nhịn một bụng tức rồi."

Lâm Diên khẽ cau mày và rơi vào suy nghĩ.

Tất Diêu Hoa sợ anh lại mở miệng nói "tiếp tục luyện tập", nên vội vàng xen vào:

"Muộn rồi, em đói quá! Hay là mình đi ăn cơm trước đi?"

Lạc Mặc đúng lúc đẩy cửa đi vào:

"Quên không nói với mấy cậu, hôm nay nhà dì nấu ăn có việc không tới. Mấy cậu tính ra ngoài ăn hay đặt về?"

Cố Lạc buột miệng nói: "Chúng ta ra ngoài ăn đi!"

Lạc Mặc dừng một chút, nhắc nhở:

"Bên ngoài mưa to lắm, cậu có chắc là muốn ra ngoài ăn không? Tôi thấy đặt về tốt hơn, cũng đỡ mất công đi đi về về."

Thần Vũ Thâm trầm giọng nói: "Hay là cứ ra ngoài ăn đi."

Lạc Mặc: "...Muốn ra ngoài ăn cũng được, để tôi gọi tài xế lái xe tới trước cổng."

Giản Dã đứng dậy:

"Không cần đâu, gần đây không phải là có rất nhiều quán sao, không cần phải lái xe đi đâu, đi bộ là được rồi!"

Lạc Mặc đương nhiên không thể hiểu nổi hành vi không ngại phiền phức này của bọn họ.

Giản Dã không khỏi thở dài một hơi:

"Quản lý Lạc, anh suốt ngày chạy ở bên ngoài, đương nhiên anh không hiểu được cảm giác không nhìn thấy mặt trời của tụi em rồi."

Tất Diêu Hoa lấy mấy cái dù ra, tiếp lời:

"Đúng vậy! Đừng nói là nắng, bọn em suýt quên mất bầu trời màu gì! Bên ngoài là đang mưa hả? Không, đó là nước mắt của thiên nhiên, là mật ngọt của tự do!"

Lâm Diên ngẩng đầu lên, liếc nhìn bọn họ một cách thờ ơ:

"Mọi người không hài lòng với kế hoạch huấn luyện gần đây sao?"

"Làm gì có, tụi em rất vui vẻ!"

Tất Diêu Hoa lập tức ngậm miệng, bắt đầu phát dù cho đồng đội.

Ngay sau đưa dù xong, thì phát hiện thiếu một cái.

Lạc Mặc: "Không có à? Để tôi đi nhà kho tìm giúp cậu."

Cảnh Nguyên Châu đứng dậy, nhận lấy cây dù từ tay Lâm Diên, bình tĩnh nói:

"Không cần phiền phức như vậy, tôi và Lâm Diên dùng chung một cái là được."

Một giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng lướt qua tai.

Lâm Diên dừng lại một lúc khi nghe thấy tên mình, rồi trả lời:

"... Cũng được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro