Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 51: Bao nhiêu tiền mới được


Lâm Diên đã yên phận rồi.

Cả người anh vắt trên người Cảnh Nguyên Châu như một sợi dây chuyền.

Phải nói rằng cảnh tượng này quá quen thuộc.

Cảnh Nguyên Châu còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp mặt, người đàn ông này cũng ngoan ngoãn để hắn đưa đến khách sạn.

Rồi sau đó......

Cái ký ức đầy "mùi vị" đó thật sự không thể tiếp tục nghĩ tiếp.

Hắn mở app đặt xe rồi kéo Lâm Diên ra đứng đợi ở lề đường.

Đã hơn một giờ sáng, xung quanh bị bao phủ bởi màn đêm tối tăm.

Mùa hè đã trôi qua trước khi kịp nhận ra, những cơn gió mang theo chút se lạnh, lùa vào cổ áo, cào vào da thịt lạnh buốt.

Cảnh Nguyên Châu mặc dù là một tuyển thủ thể thao điện tử, nhưng hắn không có thuộc tính cú đêm mà lại có thói quen dậy sớm để chạy bộ. Hắn không nhớ đã bao lâu rồi hắn không thức đêm.

Nhưng vào lúc này đây, cả người đàn ông đang vắt trên người hắn như bị lửa thiêu đốt, khiến hắn hoàn toàn không có cảm giác buồn ngủ.

Lâm Diên lặng lẽ dựa vào hắn.

Đôi lông mi dài ngoan ngoãn cụp xuống, khuôn mặt thả lỏng, có vẻ mê hoặc khó tả.

Làm cho hắn muốn cắn một miếng.

Cảnh Nguyên Châu rũ mắt xuống, ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt anh.

Một lúc lâu sau, hắn dùng một tay nâng người kia lên, tay còn lại chật vật một lúc mới kéo áo khoác ra, phủ lên người Lâm Diên.

Trong lúc mơ hồ Lâm Diên cau mày lại, cũng không biết liệu có phải anh nhớ tới thỏa thuận "có muốn hay không", mà rất kiềm chế, để mặc hắn muốn làm gì thì làm như thế này.

Cảnh Nguyên Châu thấy hết những điều này, hắn đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu anh rồi bật cười.

Nhìn trạng thái hiện tại của Lâm Diên, hắn không biết nên nói tửu lượng của người này là tốt hay không tốt nữa.

Taxi đang ở gần đó, chạy vài vòng là tới chỗ bọn họ.

Cảnh Nguyên Châu đỡ Lâm Diên lên xe, điều chỉnh tư thế thoải mái cho anh, để đầu tựa đầu vào vai mình, đồng thời báo địa chỉ căn cứ cho tài xế.

Tài xế nói khá nhiều, lúc đợi đèn đỏ hắn liếc qua gương chiếu hậu cười hỏi:

"Bạn trai à?"

Đôi mắt Lâm Diên đang nhắm nghiền, nhưng khi nghe được câu này, anh đột nhiên mở mắt rồi tuyên bố chủ quyền của mình một cách rất độc đoán:

"Anh ấy là của tôi!"

Cảnh Nguyên Châu dở khóc dở cười, kéo anh vào lòng, nói với tài xế:

"Tạm thời vẫn chưa phải là quan hệ đó."

Câu trả lời như vậy có thể nói đã thể hiện đầy đủ nghệ thuật ăn nói.

Chỉ vì nó không xảy ra bây giờ không có nghĩa là nó sẽ không xảy ra trong tương lai.

Đèn chuyển sang xanh, xe tiếp tục đi.

Tài xế chuyển sự chú ý về phía trước, gật đầu:

"Vậy là tôi không nhìn lầm, là thích cậu ấy rồi chứ gì."

Cảnh Nguyên Châu hạ kính xe xuống một chút cho thoáng. Nghe vậy, hắn hơi khựng lại, khóe miệng nhếch lên một chút:

"Ừ, thích."

Vừa nói, anh vừa cụp mắt xuống, liếc nhìn người đàn ông trong lòng mình.

Không biết vừa rồi có ấn mạnh quá không, Lâm Diên đã bị vùi trong vòng tay của hắn, tức giận đến mức không phát ra âm thanh nào, từ hơi thở nhẹ nhàng của anh cũng không xác định được là anh đã ngủ hay chưa.

Cảnh Nguyên Châu im lặng cười, nhìn thấy tay Lâm Diên rơi sang một bên, liền đưa tay nắm lấy.

Lúc này tư thế của hai người có chút mơ hồ, nhất thời không biết nên để tay ở đâu, liền tiến về phía trước, trực tiếp nắm vào lòng bàn tay.

Những đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ xát và lặng lẽ đan vào nhau.

Trong bầu không khí yên tĩnh, hắn có thể cảm nhận được nhịp tim của cả hai.

Cảnh Nguyên Châu chậm rãi thở ra, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Quán thịt nướng cách căn cứ không xa, qua vài ngã tư, bọn họ đã tới cổng.

Khi Cảnh Nguyên Châu muốn rút tay lại, mới nhận ra rằng không biết từ lúc nào Lâm Diên đã vô thức nắm tay hắn.

Hắn không còn cách nào khác ngoài việc dùng tay còn lại để thanh toán tiền taxi, sau đó khó khăn đưa anh lảo đảo ra khỏi xe.

Tài xế chạy xe đêm nên có lẽ hơi chán, đợi đến khi họ đóng cửa thì hạ cửa kính xuống, trước khi rời đi, hắn cũng không quên nói đùa:

"Bạn trai tương lai của cậu dính người ghê."

Cảnh Nguyên Châu nghe vậy thì ngạc nhiên, cúi đầu nhìn người đang ở bên cạnh mình, khóe miệng không khỏi cong lên.

Ngắm nhìn một lúc, cuối cùng cũng từ bỏ ý định chụp ảnh làm kỷ niệm.

Nếu sau này bị anh phát hiện thì lại tức giận, hắn không có nhiều xu để dỗ anh như vậy.

Suốt chặng đường, cả căn cứ GH đều vô cùng yên lặng.

Những người khác đã về trước họ đều đã về phòng ngủ.

Cảnh Nguyên Châu đành phải duy trì tư thế quái đản đưa Lâm Diên đi về ký túc xá, khó nhọc lấy chìa khóa trong túi quần ra, mở cửa đi vào, cuối cùng đưa tên quỷ say rượu này lên giường.

Kết quả, khi hắn đang định rút tay ra, Lâm Diên vốn luôn ỉu xìu suốt dọc đường đột nhiên nhảy xuống giường, tóm lấy hắn:

"Anh muốn chạy đi đâu?"

Cảnh Nguyên Châu: "............"

Lâm Diên chăm chú nhìn hắn, tầm mắt anh mơ hồ nhưng lại sáng đến kinh ngạc.

Một tay anh tóm lấy Cảnh Nguyên Châu, tay kia nhẹ nhàng vỗ nhẹ mép giường, cả người vừa mềm mại vừa ấm áp:

"Chúng ta cùng nhau ngủ đi."

Giọng điệu thản nhiên và lười biếng giống như một bàn tay vô hình chạm vào trái tim hắn, có gì đó đang rục rịch trỗi dậy từ trong cơ thể hắn.

Khóe miệng Cảnh Nguyên Châu giật giật.

Nhìn thấy người trước mặt vẫn còn đứng ở đó, Lâm Diên bất mãn cau mày, dùng lực cưỡng ép kéo Cảnh Nguyên Châu đến bên giường.

Không thể phản kháng Cảnh Nguyên Châu tạm thời chỉ có thể lựa chọn ngồi xuống bên giường, nhưng dưới sự khao khát không thể kiềm chế, ánh mắt và giọng nói của hắn dường như có chút trầm:

"Cậu nên đi nghỉ rồi, tôi về phòng ngủ sau. "

Lâm Diên đương nhiên không chấp nhận:

"Không được, dù sao cũng tới rồi, đương nhiên phải ngủ cùng nhau!"

Anh cau mày suy nghĩ một lúc, dường như chợt nhớ ra điều gì đó:

"À đúng rồi......ở đây tôi có rất nhiều tiền, anh muốn bao nhiêu tiền mới chịu ngủ cùng tôi? Tôi đi......lấy cho anh, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!"

Vừa nói, như để chứng minh sự giàu có của mình, anh quay người đi xuống giường, loạng choạng chạm vào chiếc bàn có con heo đất.

Tuy nhiên vào lúc này, toàn thân anh hoàn toàn mềm nhũn, chưa bước được hai bước đã sắp ngã xuống.

May mắn là Cảnh Nguyên Châu đã chú ý đến động thái của Lâm Diên và nhanh chóng kéo anh.

Dưới tác động của lực đột ngột, hai người va vào nhau.

Họ cùng nhau ngã xuống giường.

Đừng thấy Lâm Diên bình thường có dáng người cao mảnh khảnh mà lầm, dù sao anh cũng cao 1m8, lực tác động như vậy là rất lớn.

Vào lúc này, Cảnh Nguyên Châu không có thời gian quan tâm đến cảm giác đau đớn.

Hắn có thể cảm nhận được cơ thể của người đàn ông đang áp sát vào mình.

Cả khuôn mặt của Lâm Diên vùi vào cổ hắn, anh say đến mức dường như không thể nhận ra chuyện gì đang xảy ra, hơi thở anh mang theo mùi rượu thoang thoảng lướt qua cổ hắn.

Có vẻ vừa rồi va chạm khá mạnh khiến anh vô thức đưa tay mò mẫn phía trước, thấp giọng lẩm bẩm:

"Ưm.....đau."

Đầu ngón tay lướt qua ngực, kích thích phần da đó nóng lên.

Cảnh Nguyên Châu hít sâu hai hơi, nắm chặt bàn tay không yên phận, yết hầu hắn siết chặt:

"Được, tôi ngủ cùng cậu, không cần tiền."

Lâm Diên không biết mình đã nghe được bao nhiêu, có lẽ anh chỉ nghe được ba từ cuối cùng "không cần tiền", nhưng cuối cùng anh vẫn chậm rãi gật đầu hài lòng, cuối cùng cũng ngừng quấy rối.

Yên lặng thì yên lặng thật, nhưng tư thế này có chút quá mức thử thách sức chịu đựng của hắn.

Cảnh Nguyên Châu nhìn trần nhà một lúc lâu, chậm rãi hít sâu vài hơi, sau đó đưa tay ra bảo vệ người đàn ông đang đè lên người mình, chậm rãi di chuyển, cuối cùng cũng có thể đưa Lâm Diên nằm lên gối bên cạnh.

Có lẽ cảm nhận được khung cảnh quen thuộc, tên say này vô thức thả lỏng.

Tuy nhiên, trên thực tế hai người cũng chỉ thay đổi phương hướng mà thôi.

Hai tay Lâm Diên vẫn ôm chặt eo Cảnh Nguyên Châu, cả người hắn đều vùi vào vòng tay rộng lớn của hắn.

Xung quanh trở nên yên tĩnh, dễ dàng cảm nhận tiếng hít thở của tên say rượu đã say giấc nồng.

Còn Cảnh Nguyên Châu thì hoàn toàn không ngủ được.

Tư thế này khiến hai người gần như không có khoảng cách, dính chặt vào nhau.

Mái tóc mềm mại của Lâm Diên thỉnh thoảng vuốt ve làn da hắn, hơi thở của anh nhẹ nhàng lướt qua làn da, khiến ngọn lửa trong ngực hắn rạo rực, có thể bùng cháy bất cứ lúc nào.

Cảnh Nguyên Châu cực kỳ nghi ngờ người này đang cố ý, nhưng lúc nhìn anh thì hắn chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ yên bình.

Thực sự đã ngủ rồi.

Im lặng một lúc, hắn khó khăn xoay người, tắt đèn đầu giường.

Nặng nề nhắm mắt lại, che đậy toàn bộ sự giằng xé giữa lý trí và cảm xúc trong mắt.

Trước đó, Cảnh Nguyên Châu chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày người như hắn lại rơi vào hoàn cảnh khó xử như vậy.

Trong bóng tối, hắn có thể cảm nhận được anh đang không ngừng siết chặt vào vòng tay mình.

Cảnh Nguyên Châu hít một hơi thật sâu, kìm nén hơi thở có phần nặng nề của mình, vươn tay ra, ôm chặt Lâm Diên vào lòng trước khi anh có thể làm gì quá đáng hơn.

Đêm đã khuya nhưng hắn lại tỉnh táo hơn bao giờ hết.

Thức trắng đêm.

Sau cơn say, Tất Diêu Hoa hiếm khi dậy sớm vào ngày hôm sau.

Ôm cái đầu đau nhức, cậu đang mơ màng chuẩn bị xuống lầu ăn sáng, lúc đi ngang qua hành lang, tình cờ nhìn thấy cánh cửa chéo đối diện mở ra.

Nhớ tới đây là phòng của ai, Tất Diêu Hoa đang định tiến lên chào hỏi, nhưng chưa kịp gọi "huấn luyện viên", thì cậu liền nhìn thấy rõ bóng người đi ra là ai thì xịt keo tại chỗ.

Cảnh Nguyên Châu không ngờ vào lúc này lại đụng phải người khác.

Cả đêm mệt mỏi khiến hắn lười biếng không muốn nói gì. Hắn trầm mặc một lúc:

"Chào buổi sáng, tôi đi ngủ tiếp đây."

Nói xong, hắn cũng không nhìn xem Tất Diêu Hoa phản ứng như thế nào, mở cửa đối diện, mặt không biểu cảm bước vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro