Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 50: Có muốn hay không


Ở một quán đồ nướng ven đường, khách ra vào tấp nập.

Trong làn khói mù mịt, từ xa có thể thấy một cái đầu bảy sắc cầu vồng.

Quả đầu bắt mắt này ở ngoài rất ít khi thấy, thu hút ánh nhìn của rất nhiều người ở trên đường.

Boss Lâm Diên mời khách rất hào phóng, về cơ bản là menu có món nào đều gọi hết, một bàn đầy thức ăn nhìn rất đã mắt.

Chủ quán nhiệt tình bưng món lên, anh cũng không khách khí lấy một xiên lên ăn.

Vừa cắn một miếng để ý thấy ánh mắt xung quanh thì khó hiểu hỏi:

"Sao vậy?"

Biểu cảm của các thành viên GH có chút xúc động.

Sau khi trao đổi ánh mắt, Giản Dã đại diện cho cả team nói ra tiếng lòng của họ:

"Huấn luyện viên, sao mà anh lại muốn dẫn tụi em tới đây ăn vậy?"

Người ngoài đều cho rằng Lâm Diên là một huấn luyện viên bình thường được clb GH thuê về, không rõ thân phận thật sự của anh thì thôi, nhưng mấy người chiến đội GH ai lại không biết thân phận thái tử tập đoàn Lâm thị sáng chói của anh chứ.

Lúc đầu còn tưởng chỗ mà Lâm Diên chọn dù không phải là khách sạn 5 sao thì cũng phải là nhà hàng cao cấp, dù gì trong quan điểm của rất nhiều người, thái tử được nuông chiều thì trong việc ăn uống bình thường cũng sẽ khá chú trọng.

Không ngờ rằng lại dẫn bọn họ tới chỗ giản dị như vậy.

Tất Diêu Hoa vừa cạp chân gà vừa trêu chọc:

"Đúng dị huấn luyện viên, kiểu quán lề đường này tụi em mời còn được, chứ cỡ như anh mà đi tới đây hình như không phù hợp với thân phận của anh lắm?"

Lâm Diên nghe được thì bật cười:

"Sao lại không phù hợp với thân phận của tôi, đã vào esport có mấy ai không từng đi ăn lề đường? Nói cho mấy cậu nghe hồi trước có một đội tuyển tối nào cũng đi ăn quán thịt nướng lề đường, tới hồi xuất ngoại thi đấu do không tìm được quán nướng lề đường suýt nữa thì chết đói giữa đường."

Tất Diêu Hoa bị chọc cười:

"Đội nào ngố tàu dữ vậy, sao em chưa từng nghe qua?"

Miệng Lâm Diên nóng hổi, liên tục thổi phù phù, anh chớp mắt cười nói:

"Bí mật."

Anh thản nhiên chuyển chủ đề:

"Vả lại tuy hôm nay là tôi mời những người trả tiền lại là đội trưởng của mấy cậu. Muốn cảm ơn thì cảm ơn Titans đi, muốn ăn gì cứ gọi, hắn có tiền, dư xăng!"

Những người khác nghe được thì lập tức quay lại nhìn Cảnh Nguyên Châu.

Cảnh Nguyên Châu nhún vai:

"Đừng nhìn tôi, tôi cũng mới biết chuyện này."

Lâm Diên liếc nhìn hắn:

"Có chơi có chịu, tôi chọn gì thì anh phải mời cái đó, tính trốn à, đừng có mơ."

Giản Dã nhớ tới cuộc nói chuyện của hai người lúc ở phòng huấn luyện, nên lập tức hiểu ra, không nhịn được mà phụt một tiếng:

"Nhưng mà huấn luyện viên nè, trung bình giá tiền ở đây cũng có bấy nhiêu à, có gọi nhiều hơn cũng không thể làm cháy túi đội trưởng được. Anh chọn chỗ này làm tụi em không có không gian phát huy gì hết, anh biết tiết kiệm cho đội trưởng ghê luôn?"

Lâm Diên cười: "Tiết kiệm có gì không tốt, tiết kiệm là đức tính tốt đẹp."

Xung quanh đột nhiên rơi vào trầm mặc.

Sau đó, Cố Lạc nhỏ giọng thở dài:

"Gun ca không hiểu, tiền của đội trưởng cũng là tiền của huấn luyện viên."

Mọi người đương nhiên không thể hiểu thâm ý trong câu nói của Cố Lạc, chỉ cho là Cố Lạc đang nói đến việc huấn luyện viên phát lương cho mọi người, sau khi cười mấy tiếng thì không nói gì nữa.

Phải nói là đồ nướng đúng là ngon bổ rẻ.

Đám người hihi haha ăn rất vui vẻ.

Lúc hứng lên, Giản Dã gọi thêm mấy chai bia.

Lâm Diên thấy mọi người lâu lâu mới có dịp ra ngoài như vầy nên cũng không ngăn lại.

Các thành viên trong đội đều đã thành niên, nhưng mà chỉ có Giản Dã và Tất Diêu Hoa thích sinh tố lúa mạch. Cả hai người đều là người phóng khoáng, vả lại hôm nay luôn giấu tâm sự trong lòng, ly của Thần Vũ Thâm cũng bị rót đầy, chỉ có Cố Lạc kiên quyết giữ chặt chai sữa bên cạnh.

Giản Dã đương nhiên sẽ không vui, thấy cái ly trước mặt Lâm Diên đã chạm đáy, liền cầm chai bia tới giúp anh rót đầy:

"Huấn luyện viên, nữa không?"

Lâm Diên liếc nhìn ly của mình, đang định nói gì đó thì đã thấy một bàn tay thay anh chặn lại.

Cảnh Nguyên Châu vừa rồi luôn ngồi chơi điện thoại, bây giờ đột nhiên mở miệng:

"Huấn luyện viên của mấy cậu không uống nữa."

Đang vui mà không ai chịu uống khiến Giản Dã có chút chán:

"Đây là lần đầu tiên chúng ta đi tụ tập ở bên ngoài, ít nhiều gì cũng uống một chút chắc không sao đâu ha?"

"Titans nói không sai, tôi thực sự không thể uống được."

Phản ứng của Cảnh Nguyên Châu làm Lâm Diên nhớ tới chuyện ở phố bar lúc trước, anh không nhìn biểu cảm của hắn mà ho mấy cái,

"Ờm, tôi lấy trà thay rượu vậy."

Rồi lấy ấm trà rót nửa ly.

Sau đó anh khẽ lắc ly, không khỏi có chút vui mừng:

"Màu cũng giống bia quá chứ."

Khóe miệng Giản Dã giật giật, cậu đang định nói gì đó thì lại nghe Cố Lạc nói:

"Vậy thì em lấy sữa thay rượu."

Giản Dã: "............"

Người này còn chán hơn người kia, quên đi, không muốn nói chuyện nữa.

Thái độ hợp tác của Lâm Diên khiến Cảnh Nguyên Châu cười khúc khích, đưa cái ly rỗng cho Giản Dã:

"Tôi uống với cậu."

Động thái này cũng an ủi Giản Dã ít nhiều.

Tất Diêu Hoa ở bên canh đã khui một lon bia ngửa cổ uống, sau đó lại mở một lon khác, lúc cậu phát hiện những người khác còn ngồi yên thì gấp gáp hối thúc:

"Sao còn ngây ngốc ở đó, uống đi!"

Mọi người nghe xong liền nâng cốc đứng dậy.

Mấy cái ly chạm vào nhau, phát ra tiếng gõ cửa lanh lảnh:

"Chung kết, tiến lên!"

Sau khi uống xong, mọi người vừa ăn vừa mong đợi tương lai phía trước.

Chưa kể, kết hợp với khung cảnh xung quanh, bọn họ thực sự cảm thấy tự do, thoải mái.

Đến cuối bữa ăn, mọi người đều cảm thấy có chút xúc động.

Tối đó hoàn toàn trở thành sân khấu riêng của Tất Diêu Hoa, thao thao bất tuyệt cũng không ảnh hưởng tới tiết tấu uống rượu của cậu, hết lon này tới lon khác, trong chớp mắt đã có một đống lon ở cạnh chân.

Nhưng cũng không có ai ngăn cậu lại.

Thật ra mọi người đã thương lượng từ trước, hôm nay Bức ca muốn làm gì thì làm, lỡ mà xỉn thì mọi người vác về căn cứ thôi.

Bởi vậy, Thần Vũ Thâm ở bên cạnh âm thầm bồi rượu, ở bên này Tất Diêu Hoa cũng chưa say lắm, nước da trắng nõn dần dần ửng hồng.

Lâm Diên thấy mấy bạn nhỏ đang vui vẻ nên cũng không cắt ngang, đốt một điếu thuốc, tiện thể đưa một điếu qua cho Cảnh Nguyên Châu:

"Hút không?"

Cảnh Nguyên Châu lắc đầu:

"Thôi, hút thuốc với uống rượu một ngày chỉ có thể dính vào một thứ."

Lâm Diên bật cười cũng không biết có nên trêu chọc mấy cái thói quen dưỡng sinh kỳ quái của mấy tuyển thủ cao tuổi này không.

Cảnh Nguyên Châu nhìn thời gian rồi đứng dậy:

"Cũng trễ rồi, tôi đi thanh toán."

Lâm Diên ừm một tiếng, cúi đầu lướt weibo.

Lướt thấy bình luận về trận đấu chiều nay, anh thấp giọng cười, giơ tay cầm cái ly trước mặt.

Lúc Thần Vũ Thâm quay đầu lại thì thấy cảnh này.

Cậu chớp mắt hai cái, mấy giây sau mới phản ứng lại:

"Huấn luyện viên, đó là ly......."

Còn chưa nói xong thì Lâm Diên đã ngửa cổ uống cạn.

Mùi vị khác với dự kiến khiến anh choáng váng, sau khi sặc vài lần, anh đã ực ực nốc hết.

Vị bia ngay lập tức lan tỏa khắp miệng.

Thần Vũ Thâm cuối cùng cũng nói xong:

"Đó là......ly của em."

Lâm Diêm trầm mặc nhìn cái ly anh vừa uống cạn, sau khi trả ly cho Thần Vũ Thâm, anh lại cúi đầu nhìn điện thoại.

Chỉ là động tác lướt Weibo càng ngày càng chậm, sau đó dừng lại rất lâu ở một giao diện.

Vì hôm nay đều uống khá nhiều nên ông chủ cũng mất chút thời gian để tính tiền, lúc Cảnh Nguyên Châu thanh toán xong trở về liền thấy mọi người còn đang quậy thì hỏi:

"Về chưa?"

Không chờ mọi người trả lời đã thấy Lâm Diên lười biếng đứng dậy:

"Đi thôi."

Mọi người đã quen đi theo tiết tấu của Lâm Diên, nếu huấn luyện viên đã nói thì họ cũng không do dự đứng dậy.

Tối nay ngoại trừ Giản Dã thì Tất Diêu Hoa là người uống nhiều nhất.

Nên lúc đứng dậy không tránh khỏi việc lảo đảo, được Thần Vũ Thâm ở bên cạnh đưa tay ra đỡ.

Nhưng vừa đỡ thì hai người cũng bị thay đổi phương hướng.

Sau đó giống như quân domino, từng người một đè xuống trên vai Giản Dã.

Giản Dã: "......"

Giản Dã vẫn đứng thẳng, nhưng tư thế một người cõng hai người này có chút không tiện, chỉ có thể gọi Cố Lạc, người duy nhất đêm nay không dính giọt rượu nào tới giúp đỡ.

Cố Lạc chỉ uống sữa nên cậu đương nhiên là người tỉnh táo nhất.

Khó khăn lắm mới kéo Thần Vũ Thâm tựa vào người mình, cậu vừa ngẩng đầu định xin cứu trợ thì phát hiện không biết từ lúc nào hai người còn lại đã đi xa rồi.

Cậu mở miệng, nhưng cuối cùng cũng từ bỏ việc gọi người từ khoảng cách xa như vậy.

Nhưng huấn luyện viên và đội trưởng hình như đang đi....không phải hướng đậu xe của bọn họ thì phải?

Cảnh Nguyên Châu thực sự nhận thấy điều gì đó kỳ lạ trong hành vi của Lâm Diên nên hắn đi theo phía sau để xem chuyện gì sẽ xảy ra.

Mặc dù hắn cũng uống một chút nhưng vẫn tương đối tỉnh táo.

Lúc này, gió đêm thổi quanh người khiến cả người thoang thoảng mùi rượu.

Ánh mắt hắn dán chặt vào bóng lưng người trước mặt, lông mày hơi nhíu lại, trong lòng càng cảm thấy nghi hoặc.

Tất nhiên hắn biết hướng này càng ngày càng xa bãi đậu xe. Hắn tưởng Lâm Diên có chuyện gì đó, nhưng dần dần hắn cũng phát hiện ra có điều gì đó không ổn.

Ngay khi hắn định gọi người trước mặt thì thấy bước đi của Lâm Diên hơi lắc lư rồi đập vào cột đèn bên cạnh một cái rầm.

Sau đó anh ôm lấy nó, cả người anh treo lắc lư trên đó.

Cảnh Nguyên Châu: "............"

Mơ hồ nhận ra điều gì đó, hắn bước nhanh về phía trước, nhanh chóng ôm người vào lòng, nhìn xuống khuôn mặt không khác bình thường bao nhiêu, có chút không nói nên lời:

"Cậu uống bia à?"

Lâm Diên ngẩng đầu lên khi nghe thấy giọng nói, đôi mắt anh dán chặt vào khuôn mặt chỉ cách đó không xa, anh chậm rãi chớp mắt. Một lúc lâu sau, anh dường như hiểu ra hắn đang hỏi gì.

Khóe môi anh hơi nhếch lên, lắc đầu:

"Tôi không cố ý, tôi chỉ... uống một chút thôi."

Cảnh Nguyên Châu khá chắc chắn rằng Lâm Diên cả buổi chỉ ôm chai nước trà, rõ ràng là anh đã uống bia khi hắn đi thanh toán hóa đơn.

Cũng không biết sao lại như vậy.

Cảnh Nguyên Châu không nói gì thêm, nâng tay Lâm Diên đặt lên vai hắn:

"Về trước đã."

Tuy nhiên, hắn lại không thể tiến lên.

Lâm Diên vừa thay đổi tư thế từ treo trên đèn đường sang treo mình trên người hắn, như thể bị chôn chân tại chỗ.

Ánh mắt anh rơi vào khuôn mặt của Cảnh Nguyên Châu, một lát sau anh nhẹ nhàng mỉm cười, tựa hồ cuối cùng cũng nhận ra người ở trước mắt:

"A...là anh!"

Đôi mắt cụp xuống của Cảnh Nguyên Châu mơ hồ lóe lên.

Khung cảnh xung quanh mờ ảo cộng thêm giọng nói trầm thấp trêu chọc khiến hắn khó lòng không nghĩ đến cảnh hai người lần đầu gặp nhau.

Khi đó, người đàn ông này cũng say khướt và bám lấy mình như con mèo.

Ấn tượng đầu tiên của Cảnh Nguyên Châu Lâm Diên là một tên quỷ say rượu. Bây giờ xem ra quỷ say rượu là thật, nhưng không phải vì anh uống quá nhiều mà đơn giản là vì tửu lượng của anh quá kém.

Đôi mắt của Lâm Diên không giống như một người say rượu mà rất sáng.

Nhìn bộ dạng của anh, Cảnh Nguyên Châu nhẹ nhàng nói:

"Ừm, là tôi, có muốn quay về cùng tôi không?"

Lâm Diên dường như nghiêm túc suy nghĩ một lúc, sau đó toàn bộ cơ thể anh thả lỏng mềm mại, nhẹ nhàng thì thầm:

"Anh là của tôi, phải là anh quay về cùng tôi mới đúng."

Cảnh Nguyên Châu dỗ dành:

"Được, tôi là của cậu, tôi quay về cùng cậu."

Vừa nói, hắn vừa kéo Lâm Diên và giữ cho anh không bị ngã xuống đất.

Lâm Diên dường như có phản ứng với hành động như vậy, anh theo bản năng cả người tóm lấy hắn, đôi mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt trước mặt:

"Được rồi, bé ngoan, đi theo tôi."

Lòng bàn tay chạm vào ngực hắn, Cảnh Nguyên Châu có thể cảm nhận được mùi cồn vốn đã im lặng trong cơ thể hắn, tựa như chuẩn bị thoát ra.

Khóe môi Cảnh Nguyên Châu hơi mím lại, hắn nắm lấy bàn tay anh, khàn giọng nói:

"Bình tĩnh."

Lâm Diên mơ mơ hồ hồ cũng không còn bao nhiêu sức lực, bị khống chế không có cách nào để di chuyển, chỉ có thể cau mày trừng mắt nhìn hắn.

Ánh mắt anh có vẻ lơ đãng hơn bình thường một chút.

Ánh đèn đường trong đêm nhẹ nhàng che đậy khung cảnh xung quanh, rõ ràng chỉ là một hành động đơn giản như vậy, nhưng tựa hồ lại rất dễ dàng khiến người ta phát nghiện.

Cảnh Nguyên Châu luôn cảm thấy tửu lượng của mình không tồi, đêm nay hắn chỉ uống có mấy ly, nhưng mọi thứ xung quanh đều có chút mơ hồ, hỗn loạn.

Tiếng chuông điện thoại đột ngột phá vỡ sự im lặng xung quanh.

Thấy Lâm Diên bước đi loạng choạng thật sự muốn dẫn đường cho mình, Cảnh Nguyên Châu nhanh chóng tóm lấy anh, ôm thật chặt vào trong ngực.

Ở tư thế này, cơ thể họ gần như dính chặt vào nhau, thậm chí còn có thể nghe thấy nhịp tim của đối phương.

Hắn hít một hơi thật sâu, xác nhận Lâm Diên đã an phận thì mới bắt máy.

Cuộc gọi đến từ Cố Lạc.

Lúc này, Tất Diêu Hoa và Thần Vũ Thâm đã ngủ say trong xe, cậu và Giản Dã đã đợi hai người một hồi lâu mà chưa thấy họ trở lại, liền gọi điện để hỏi thăm tình hình.

Cảnh Nguyên Châu liếc nhìn người đàn ông vẫn đang ngọ nguậy trong lòng mình, hắn mơ hồ cảm nhận được bàn tay lướt qua eo mình, ánh mắt liền trở nên âm trầm hơn.

Hắn phải thừa nhận rằng việc cố gắng đưa anh trở lại xe trong tình trạng này thực sự là một bài kiểm tra sức chịu đựng đối với hắn.

Cảnh Nguyên Châu nỗ lực duy trì lý trí, đương nhiên đi taxi sẽ thuận tiện hơn, hắn giữ cho giọng nói của mình không quá căng thẳng:

"Tôi và huấn luyện viên còn có việc phải làm, để tài xế đưa mấy cậu về trước đi, không cần chờ."

Cố Lạc có chút nghi hoặc nhưng vẫn quan tâm hỏi:

"Huấn luyện viên..... không sao chứ?"

Bởi vì sau khi kết thúc, Lâm Diên bước đi quá dứt khoát, thực sự rất dễ khiến người ta nghĩ đến chuyện khác.

Cảnh Nguyên Chu hít sâu một hơi:

"Không sao, tôi sẽ lo liệu."

Sau khi cúp máy, Cảnh Nguyên Châu rũ mắt nhìn người vẫn đang bám chặt lấy mình:

"Có còn muốn tôi không?"

Lâm Diên bối rối trả lời trong vô thức:

"Muốn."

Cảnh Nguyên Châu cuối cùng cũng kiềm chế được cảm giác muốn xử tại chỗ, ôm chặt tên nhóc đang ngọ nguậy ôm chặt vào lòng:

"Vậy thì hợp tác đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro