Chương 42: Có biết giờ cậu giống gì không?
Trước khi lên sân, Cảnh Nguyên Châu nhận được tin nhắn từ Lam Mân:
[Sư phụ, con nhất định sẽ cố gắng!]
Rõ ràng cậu đã biết chuyện hắn có mặt ở đây.
Chiến đội BK và chiến đội PILL lần lượt lên sân điều chỉnh thiết bị.
Tuy đã khống chế nhưng thông qua màn hình lớn vẫn phát hiện mắt Lam Mân đã đỏ ửng.
Ngay đến cả cậu cũng cảm thấy ngại, lúc camera quay tới cậu vô thức cúi thấp đầu.
Lâm Diên cảm thấy thú vị nên lấy tay đụng nhẹ vào Cảnh Nguyên Châu:
"Tôi nói chứ rốt cuộc là anh tìm được đồ đệ bảo bối này ở đâu? Cái tuyến lệ này đúng là trời cho mà!"
Cảnh Nguyên Châu nhớ tới buổi tối lần đầu gặp mặt, Lam Mân đúng là khóc rất nhiều, cái này lại để anh đoán đúng rồi.
Hắn không khỏi bật cười: "Không phải là tôi tìm cậu ấy, là cậu ấy tự tìm đến tôi."
Tuy không thể phủ nhận ở một phương diện thu hút sự chú ý nào đó thì lúc đầu quả thật là vì bộ dạng khóc thút thít của cậu.
Căng thẳng, không nơi nương tựa, lại có sự kiên định.
Sau tràng vỗ tay nồng nhiệt của khán giả, trận đấu chính thức bắt đầu.
Lam Mân bình thường đụng chút là khóc nhưng lúc thật sự bước lên sân đấu liền trở nên rất trầm ổn.
Cũng không biết có phải vì người mà cậu kính trọng nhất đang xem không, Lam Mân vừa ra trận đã ép đường trên của PILL về dưới tháp, khí thế dũng mãnh.
Mọi người đều biết, chiến đội BK trước giờ luôn sử dụng chiến thuật lấy đường trên làm trung tâm. Bây giờ Lam Mân thay thế Cảnh Nguyên Châu cũng không có thêm sự điều chỉnh nào. Jungler Khố Thiên Lộ vẫn tiếp tục triển khai chiến thuật ở nửa trên bản đồ, kiểm soát tốt tầm nhìn.
Tiết tấu đầu trận của chiến đội BK rất ổn định, ngay cả bình luận viên cũng giải thích rõ sau khi thay thành viên, nội bộ chiến đội đã tiêu hóa rất tốt.
Lam Mân không phụ sự kỳ vọng của mọi người, ván đầu tiên của BO3, BK thuận lợi mở đường ở đường trên.
Sau khi nắm vững thế chủ động liền lấy được thắng lợi.
Cả trường quay vỗ tay vang dội.
Ván thứ hai bắt đầu, chiến đội PILL rõ ràng đã điều chỉnh lại.
Có thể thấy họ đã thay đổi chiến thuật, vừa bắt đầu đã điên cuồng nhắm vào Lam Mân.
Điều này khiến Jungler Khố Thiên Lộ và Mid không thể không thường xuyên tới đường trên hỗ trợ.
Dù được bọn họ bảo vệ nhưng luôn bị nhằm vào như vậy khiến Lam Mân cực kỳ áp lực.
Nửa trên bản đồ gần như bị bao trùm bởi mùi thuốc súng, sự quan tâm quá mức của đối thủ không chỉ hạn chế phát dục của Lam Mân, còn khiến tiết tấu của cả chiến đội BK bị làm cho rối loạn.
Tới phút thứ 15 trận đấu, Lâm Diên liếc nhìn thế cục trận đấu hiện tại:
"Ván này đồ đệ nhỏ của anh bị ép hơi thảm nha, PILL tương kế tựa kế trực tiếp nhắm vào đường trên đúng là hơi ba chấm. Đem toàn bộ tinh lực nhắm vào nửa trên bản đồ, e là nửa sau trận đấu sẽ bị mất cân bằng tiết tấu."
Cảnh Nguyên Châu nhìn số liệu trên sân:
"Để xem Mini có thể ổn định lại hay không."
Lâm Diên gật đầu: "Đúng vậy, chỉ cần ổn định lại là được rồi. Tôi thấy bên BK cũng đã điều chỉnh lại rồi."
Chỉ cần chú ý tới thế cục trận đấu thì rất dễ phát hiện, từ sau phút thứ 18, Khố Thiên Lộ đã dời phạm vị hoạt động xuống đường dưới rồi.
Ngoại trừ Mid thỉnh thoảng lên đường trên hỗ trợ khi Lam Mân bị ba bốn người vây bắt thì về cơ bản đã để cậu tự sinh tự diệt.
Từ góc nhìn thượng đế trên màn hình lớn có thể phát hiện lúc bốn người PILL đang ở đường trên bao vây, thì những thành viên khác của BK đang điên cuồng đẩy tháp phòng ngự ở đường dưới.
Support của PILL để ý thấy tình thế có điều không đúng liền lập tức quay về thành chi viện cho Ad.
Lam Mân một mình rút về dưới tháp, tuy từ 1vs4 thành 1vs3 nhưng vẫn rất khó khăn đối với cậu.
Lâm Diên lắc đầu cảm thán: "Mới là vòng một thôi, hai bên có cần đánh hăng vậy không? Đây là so tuyển thủ nhà nào có thể gánh được áp lực à?"
Cảnh Nguyên Châu không nói gì chỉ yên lặng ngồi xem.
Tình hình chịu áp lực của đường trên và đường dưới trở thành tâm điểm của ván đấu này, đạo diễn liên tục chuyển cảnh, giọng nói của bình luận viên cũng trở nên kích động.
Tuy đều là lấy một địch nhiều nhưng Lam Mân đi đường trên dùng tướng cận chiến, so với Ad đừng từ xa thì khó đánh hơn nhiều, muốn giữ được ba người chiến đội PILL, áp lực trên người cậu là cực kì lớn.
May là cuối cùng cậu đã gánh được trách nhiệm quan trọng này.
Ván đấu bước vào phút thứ 35.
Dưới tình thế hai đội đều đẩy trục, chiến đội BK vẫn nhanh hơn một bước phá vỡ phòng ngực của PILL, đẩy lên cao điểm.
Còn tháp phòng ngự cao điểm bên BK dưới sự bảo về của Lam Mân vẫn còn 1/3 lượng máu.
PILL không còn cách nào khác, tạm thời rút lui, toàn đội rút về thủ.
Nhưng trong lúc quay về, Lam Mân vốn phải đang bảo vệ tháp phòng ngự lại đột ngột xông tới.
Dưới tình thế không hề có tầm nhìn, cậu dựa vào bản năng dự đoán rồi flash trực tiếp xông lên, làm gián đoạn CD dịch chuyển của hai người và giữ họ lại.
Trạng thái thấp máu dưới sự công kích của đối thủ khiến thanh máu của cậu nhanh chóng về 0, nhưng cùng lúc này các thành viên khác của chiến đội BK đã kịp thời đẩy ngã nhà chính.
Chiến đội BK dựa vào tỷ số 2-0 giành được thắng lợi chung cuộc!
Nghe tiếng hò reo của khán giả, Lâm Diên mỉm cười:
"Chúc mừng nha, đồ đệ nhỏ của anh cầm chắc MVP rồi."
Thông qua trận đấu này, thân phận tuyển thủ Top mới của chiến đội BK cũng cầm chắc rồi.
Bỏ qua những nhân tố khác, ban quản lý chiến đội BK cũng không phải đứa ngu, bằng lòng mạo hiểm như vậy để đẩy Lam Mân lên, thì tiền đề là --------vị thiếu niên này quả thực có tiềm năng của một ngôi sao mới!
Trận đấu kết thúc, BK là bên thắng tiến đến vị trí của bên thua để bắt tay, đạo diễn chuyển cảnh qua, có thể thấy vành mắt Lam Mân đã đỏ hết lên.
Cậu ấy vừa thút thít khóc vừa bắt tay tuyển thủ của PILL, tới lúc nhận phỏng vấn với tư cách là MVP, cậu cầm lấy mic đứng trước camera, cả người đều run rẩy, nghẹn ngào nói:
"Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người.......cũng cảm ơn đồng đội đã luôn đồng hành và cổ vũ, tôi, tôi nhất định sẽ tiếp tục nổ lực để trở nên mạnh hơn! Còn có, còn có......"
Nói tới đây cậu dùng mu bàn tay nặng nề lau đi nước mắt, dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn vào ống kính, nhưng khuôn mặt lại rất kiên định:
"Sư phụ, con ở đây chờ người trở về, chờ người!"
Cảnh Nguyên Châu nhìn thiếu niên ở trên màn hình lớn, nghe mọi người hét "Mini đừng khóc", khóe miệng hơi nhếch lên.
Đột nhiên tầm nhìn tối đen, che hết ánh sáng.
Là Lâm Diên cầm nón đội lên đầu hắn.
Quay người thì thấy Lâm Diên cũng đã chuẩn bị xong và đứng dậy.
Thấy ánh mắt của Cảnh Nguyên Châu, anh nhướng mày:
"Sao, không về à? Xem thi đấu còn chưa đủ, đây là chuẩn bị ở lại cùng BK ăn tiệc chúc mừng à?"
Cảnh Nguyên Châu cười, kéo nón thấp xuống che gần nửa khuôn mặt:
"Ừm, về thôi."
Lúc nhận điện thoại của Lam Mân, hai người đã trên xe về căn cứ.
Lâm Diên ngồi cạnh cửa sổ nghe hắn trả lời điện thoại:
"Cũng không phải đặc biệt tới, hôm nay có thời gian nên đi xem thi đấu thôi. Đã nhìn thấy rồi, đánh không tồi, tiến bộ rất nhiều.........Yên tâm đi, thực lực là minh chứng tốt nhất. Nếu xin ý kiến của tôi thì ở trước máy quay bớt khóc lại chút, những cái khác thì tạm thời không có."
Hắn dừng một chút rồi cười:
"Bây giờ tôi đã ở trên xe rồi, tối nay còn huấn luyện...Ừm, nên là không ở lại ăn cơm nữa, lần sau có thời gian thì tụ tập sau. Nhớ nghe lời Khố đội, cậu có thể làm được."
Lâm Diên nghe tới đây thì không nhịn nổi nữa đột nhiên sáp lại nói vào điện thoại:
"Tôi nói nè bạn nhỏ khóc nhè, Titans bây giờ là người của chiến đội GH, một tuyển thủ của chiến đội BK như cậu cũng phải tự giác chút đi, đừng có xà nẹo dính lấy người ta nữa, như vậy có phải là không ok hay không?"
Cảnh Nguyên Châu cụp mắt nhìn Lâm Diên, ánh mắt hiện lên ý cười, thuận tay mở loa ngoài, đưa tới trước mặt anh.
Như kiểu sợ còn chưa đủ loạn.
Một câu "khóc nhè" đã đủ khiến Lam Mân đoán ra người nói là Lâm Diên, lúc này âm thanh đột nhiên phát ra:
"Anh nói ai khóc nhè! Hôm nay chỉ là vì có sư phụ tới nên mới quá kích động thôi, không phải cố ý khóc! Vả lại tôi gọi điện cho sư phụ thì có gì không tốt?!"
Cảnh Nguyên Châu cầm điện thoại, Lâm Diên nửa đùa nửa thật nói:
"Cứ hở mở miệng ra là sư phụ, không phải bám dính thì là gì. Bây giờ đã là tuyển thủ của hai đội khác nhau rồi, mọi người đều vạch rõ giới hạn chút được không? Tôi cảnh cáo cậu, hôm nay khó khăn lắm mới khiến Titans và BK mấy người cắt đứt quan hệ, bớt mấy cái ý tưởng cùng ăn tiệc chúc mừng này lại. Trước khi fan nhà mấy người hoàn toàn quên mất mối quan hệ này, duy trì khoảng cách càng xa càng tốt, nghe rõ chưa?"
Thật ra sau cái ngày Lam Mân solo bị anh hành lên hành xuống, sau khi về suy nghĩ kỹ lại cũng hiểu được tấm lòng của Lâm Diên.
Về điểm này, cậy thật sự cảm kích từ trong tâm.
Vốn còn định tìm cơ hội nói câu cảm ơn, kết quả bây giờ lại bị dội một gáo nước lạnh như vậy khiến cậu hoàn toàn bị chọc cho tức chết:
"Huấn luyện viên Lâm biết mình nói câu này giống gì không?"
Lâm Diên thuận miệng hỏi:
"Ừm hửm, giống gì?"
Lam Mân nghiến răng, tức giận nói:
"Giống như mẹ kế nhìn chằm chằm vào đàn ông không để anh ta dính vào tình cũ!"
Lâm Diên bị sốc với sự mô tả của cậu.
Cảnh Nguyên Châu thì thấp giọng ho mấy cái, mới kiềm chế không cười ra tiếng.
Lâm Diên ngoảnh đầu trừng mắt nhìn Cảnh Nguyên Châu, khóe miệng nhếch lên, nhất thời hứng thú tiếp tục battle với Lam Mân:
"Đúng vậy sư phụ nhà cậu bây giờ đã là người của tôi rồi, tôi thích nhìn chằm chằm anh ấy thế đó, không muốn để anh ấy dây dưa không dứt với tình cũ, có vấn đề gì sao? Tôi không chỉ muốn anh ấy cắt đứt quan hệ với mấy người mà còn không muốn anh ấy dính líu gì với mấy đội khác đó. Cuộc đời sau này của Titans đều thuộc về tôi. Sao? Có phải cực kỳ tức giận hông? Nhưng mà tiếc ghê, tức giận cũng hông được gì hết. Sư phụ của cậu cũng không ở lại ăn tiệc chúc mừng với mấy cậu mà chọn cùng tôi ngồi xe về ăn cơm tối nè, có phải như vậy càng khiến cậu tức giận hơn hông?"
Lam Mân vắt óc muốn chọc tức Lâm Diên, ai có dè anh lại có thể không có chút gánh nặng nào mà đáp lại như vậy chứ.
-----
Sốp có điều muốn nói: Bé khóc nhè sao lại nghĩ quẩn tới mức đi battle với anh Lâm vậy em, tới cái mỏ của Bức ca còn rén anh Lâm là em hiểu rồi, sao mà em dại dột vậy.
-----
Một lúc lâu sau cậu mới nặn ra được một cậu:
"Anh........anh là đồ vô liêm sỉ!"
Lâm Diên nghe được thì thở hắt ra:
"Nhưng mà cũng đâu có cách nào đâu, sư phụ cậu chính là thích tôi vô liêm sỉ thế đấy."
Đầu bên kia đã không còn âm thanh gì nữa, một lúc sau nghe thấy tiếng Khố Thiên Lộ truyền tới:
"Haizzz Mini cậu làm gì đó?! Cẩn thận, trong đây toàn là thiết bị của cậu đó, đừng có đập!"
Cậu nhóc tức điên lên rồi.
Nhưng Lâm Diên lại là người thích chọc vào nỗi đau của người khác, anh vui vẻ nói:
"Sao dị, không tin à? Không tin thì tự hỏi sư phục của cậu đi!"
Lam Mân nức nở, nghe rất uất ức: "Sư phụ........."
Lâm Diên nhìn thẳng vào Cảnh Nguyên Châu.
Cảnh Nguyên Châu đối diện với ánh mắt của anh, khóe miệng cong lên:
"Đúng là tất cả dáng vẻ của sư nương cậu, tôi đều thích."
Lam Mân: "........."
Lâm Diên: "?"
Lam Mân rõ ràng là không thể chấp nhận được một sư nương từ trên trời rơi xuống này được, sau mấy lần hối thúc của Khố Thiên Lộ mới thút thít cúp máy.
Điện thoại vừa cúp Lâm Diên đã dựa vào ghế lạnh lùng nhìn Cảnh Nguyên Châu, cười nhạt:
"Sao tôi lại thành sư nương rồi, có phải nên giải thích câu này chút không?"
Cảnh Nguyên Châu vô tội nhìn anh:
"Không phải cậu muốn tôi ra mặt à?"
Lâm Diên nhất thời không nói nên lời.
Muốn đáp trả nhưng lại phát hiện hình như đúng là như vậy.
Dưới ánh mắt thản nhiên chứa ý cười như vậy, không hiểu vì sao, anh lại cảm thấy mặt mình có chút nóng.
Tim đập loạn nhịp, Lâm Diên quay sang hướng khác, mở cửa sổ hít khí lạnh, không thèm để ý cái tên đàn ông lươn lẹo này nữa.
Một lúc sau, anh vẫn không nhịn được mà mắng trong lòng: Đ* mợ!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro