Chương 107: Độc quyền
Ngày thi đấu, các thành viên GH tập trung tại nhà hàng để dùng bữa tối trước, sau đó thu dọn đồ đạc lên xe clb hướng đến địa điểm thi đấu.
Lâm Diên ngồi ở hàng sau, liếc nhìn Tất Diêu Hoa đang im lặng hơn bình thường, anh không nhịn được hỏi:
"BB làm sao vậy? Đau bụng hả?"
Tất Diêu Hoa tựa vào ghế phụ, nhìn trời một góc 45 độ qua cửa sổ xe, buồn bã nói:
"Không có đau bụng, em rất khỏe."
Là người biết rõ đầu đuôi câu chuyện, Cố Lạc phải nhịn lắm mới không bật cười.
Nhận thấy ánh mắt dò hỏi của Lâm Diên, cậu khựng lại một chút rồi sơ lược lại nguyên nhân, kết quả cho anh.
Lần này, ngay cả Lâm Diên cũng sịt keo một lúc lâu, không nhịn được thả like cho cậu, kinh hãi nói:
"Bức vương đúng là Bức vương!"
Những người khác thì đều đang cố gắng nhịn cười, chỉ có mình Tất Diêu Hoa là lặng lẽ thở dài.
Haizzz, mấy người không hiểu được nỗi cô đơn của Bức vương.
Một lúc sau, cậu đột nhiên cảm thấy điện thoại của mình rung lên.
Mở wechat thì phát hiện Lâm Diên đột nhiên kéo cậu vào một group, cậu khó hiểu hỏi:
"Huấn luyện viên, đây là cái gì?"
Lâm Diên giải thích:
"À, để khích lệ tinh thần trước trận đấu cho cậu, tôi vừa mới lên Taobao order group chửi bới. Thấy đánh giá chất lượng dịch vụ sốp này ok lắm, tôi vừa nhắn chăm sóc khách hàng rồi, tôi nói cậu là tuyển thủ esport, nên chắc là họ có thể chửi rủa đi vào lòng cậu."
"............"
Sau một khoảng lặng, Tất Diêu Hoa bắt được trọng điểm hỏi lại một câu:
"Em có thể chửi lại không?"
Những người khác thật sự không thể nhịn được nữa.
Giản Dã cười lăn xuống đất, Cố Lạc kìm nén tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ngay cả Thần Vũ Thâm cũng phải rất vất vả giữ chặt lưng ghế ngồi phía trước, vùi mặt giữa hai tay.
Lâm Diên đang ngồi thì cảm nhận được không khí náo nhiệt trong xe, ánh mắt hiện lên ý cười, vô tình ngẩng đầu lên chạm vào đôi mắt sâu thẳm của Cảnh Nguyên Châu.
Một khoảng dừng giữa hai người:
"Sao vậy?"
Cảnh Nguyên Châu không nói gì, mà thần thần bí bí dùng ngón tay ngoắc anh về phía hắn.
Lâm Diên không biết chuyện gì, khó hiểu dựa gần lại.
Giây tiếp theo, Cảnh Nguyên Châu đột nhiên nghiêng người tới.
Giọng nói dịu dàng truyền vào tai:
"Anh trai nhỏ ơi, anh vẫn thích order mấy thứ kì lạ trên mạng à?"
Câu nói đơn giản này dường như đưa thời gian quay trở lại thời điểm hai người mới thêm wechat.
Khi đó, Lâm Diên buồn chán, bấm vào order bạn trai ảo để giết thời gian, không ngờ lại tình cờ đúng lúc Cảnh Nguyên Châu thêm bạn wechat với anh.
Thực ra, Lâm Diên luôn nhớ rõ cảm giác xấu hổ lúc đó, đến mức muốn tìm một cái lỗ chui xuống, chỉ là sau này khi hai người gặp nhau đều không nhắc đến chuyện đó.
Đại khái có lẽ là tâm lý "chỉ cần tôi không ngại, người ngại là người khác".
Vì vậy, khi không có ai nhắc đến, Lâm Diên gần như quên mất điều đó, không ngờ Cảnh Nguyên Châu đột nhiên lại nhắc đến vào lúc này.
Trên mặt anh hiện lên tia xấu hổ, hắng giọng cố gắng giả vờ không hiểu những gì hắn vừa nói, thì lại nghe thấy Cảnh Nguyên Châu cười khúc khích bên tai:
"Ồ không đúng, hình như em thích anh gọi em là bảo bối hơn."
Giọng trầm ấm tựa hồ như đang mơn trớn, một luồng điện xẹt qua tai.
Lâm Diên: "!"
Chết tiệt, cái này rõ ràng là phạm quy!
Tâm tình anh đột nhiên trở nên xao động, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn Cảnh Nguyên Châu, cái tên đàn ông này đúng là đang đùa với lửa mà.
Đang định nói tiếp thì Giản Dã đã cười đủ, ngồi lại lên ghế, vô tình quay thấy Cảnh Nguyên Châu đang cầm bình giữ nhiệt:
"Đội trưởng, anh đổi bình giữ nhiệt rồi hả?"
Cảnh Nguyên Châu ngồi thẳng dậy, cười sâu xa liếc nhìn Lâm Diên:
"Ừm, huấn luyện viên Lâm tặng đấy."
Lâm Diên nhận thấy sự đắc ý trong mắt hắn thì khịt mũi không thèm để ý, quay lại dựa vào cửa sổ như thể anh không quan tâm.
Ánh mắt Giản Dã đảo qua đảo lại giữa hai người, càng tò mò hơn:
"Vậy trong đó đựng gì vậy?"
Cảnh Nguyên Châu nhẹ nhàng xoa bên ngoài bình, nhẹ nhàng nói:
"Cũng không có gì, cẩu kỷ, nhân sâm đồ thôi, là một loại trà đặc biệt tốt cho sức khỏe."
Khóe miệng Giản Dã khẽ nhếch lên, không biết nên đánh giá thế nào về cái sự dưỡng sinh thái quá như thế này, một lúc lâu sau mới nghẹn ngào thốt ra một tiếng:
"Đỉnh, hóa ra huấn luyện viên lại biết pha mấy món như thế này!"
Cảnh Nguyên Châu cười:
"Ừm, huấn luyện viên biết rất nhiều thứ, mấy cậu ít tiếp xúc, nên không hiểu rõ bằng tôi thôi."
Giản Dã: "..."
Lâm Diên: "..."
Cố Lạc nghe mọi người nói chuyện thì tò mò quay đầu lại:
"Đội trưởng, loại trà này có tác dụng gì? Có ngon không?"
Cảnh Nguyên Châu đặt bình giữ nhiệt sang một bên, ánh mắt mang theo nụ cười nhàn nhạt:
"Hỏi nhiều vậy cũng vô ích, huấn luyện viên Lâm chỉ chuẩn bị một bình này thôi."
Nói tới đây giọng điệu hắn dịu đi một chút:
"Chỉ một chai duy nhất, hàng độc quyền, hiểu chưa."
Cố Lạc ôm ngực: "...Hiểu."
Cũng không cần phải thể hiện rõ ràng như vậy.
Lâm Diên ở bên cạnh rốt cuộc không nhịn được nữa:
"Trà dưỡng sinh thì có gì vui để mà nói đâu? Không phải do tôi pha, mua ở ngoài cửa hàng đấy, hôm nay đúng là chỉ chuẩn bị cho đội trưởng của mấy cậu, nếu mấy cậu muốn uống thì ngày mai tôi mua cho, mỗi người một ngày một thùng, ok không?"
Mấy thanh niên sợ hãi lắc đầu:
"Không cần, không cần, mấy chuyện như bổ sung thể lực này để dành cho Cảnh đội là đủ rồi! Sức khỏe tụi em đâu thể quan trọng bằng đội trưởng!"
Lâm Diên: "."
Sao cứ thấy câu này có kỳ kỳ thế nhỉ?
Thấy Cảnh Nguyên Châu bên cạnh còn định tiếp lời, Lâm Diên âm thầm nhéo đùi hắn.
Cảnh Nguyên Châu chú ý tới ánh mắt cảnh cáo của anh, biết điều ngậm miệng lại.
Hắn cầm bình giữ nhiệt lên một lần nữa, đầu ngón tay miết nhẹ thành bình, chỉ chút động chạm nhẹ thôi đã làm cho trái tim hắn đập rộn ràng.
Rõ ràng, Lâm Diên vẫn còn để buổi nói chuyện về việc giải nghệ tối hôm đó ở trong lòng, nên mới không biết tìm đâu ra công thức bồi bổ sức khỏe này đây.
Đây là hy vọng rằng hắn ít nhất có thể tiếp tục duy trì thể trạng tốt khi còn ở trên sân thi đấu, không muốn hắn phải rời đi trong tiếc nuối như nhiều tuyển thủ khác.
Có những điều chuyện này không cần phải nói nhiều, chỉ cần nhìn hành động là đủ.
-
Trận đấu với LDF là trận thứ hai trong buổi tối hôm nay.
Khi đến địa điểm thi đấu, trận đấu giữa Three và UL vẫn đang diễn ra, bên ngoài không có nhiều khán giả.
Các thành viên GH đi vào bằng lối đi riêng, trên đường đến phòng chờ tình cờ bắt gặp đối thủ LDF cũng vừa đến.
Tuy hai bên là đối thủ cạnh tranh nhưng họ cũng đã có vài trận đấu tập riêng, mối quan hệ hai bên cũng khá tốt.
Không biết có phải Lâm Diên cảm nhận sai hay không, kể từ lần nói chuyện ngày hôm đó với Cảnh Nguyên Châu, với cái mác "nếu không thi đấu thì về nhà kế thừa gia sản", mỗi lần nhìn chùm tóc nhỏ buộc sau gáy Luni lại có vẻ đẹp hơn rất nhiều.
Hơn nữa, chỉ xét trạng thái tinh thần chung của chiến đội LDF, có thể nói là hoàn toàn không nhìn ra chuyện đội trưởng chuẩn bị giải nghệ.
Hai đội chào hỏi nhau rất nhiệt tình, trước khi đến lượt thi đấu, họ đứng ở hành lang nói chuyện với nhau.
"Mấy cậu biết tin gì chưa, mấy cái quảng cáo của QOG đều đã bị gỡ hết rồi."
Luni lười biếng cười nói,
"Mặc dù là tin tức nội bộ, nhưng không phải nghi ngờ, tin này chính xác tuyệt đối. Sẽ sớm có thông báo cụ thể thôi. Mấy nhà đó hồi trước tìm QOG chủ yếu là do nể mặt thôi, giờ chắc do tình thế không ổn, muốn thoát thân trước, tránh để ảnh hưởng đến thương hiệu. Lần này quả thực đã gây ra ồn ào khá lớn, ngay cả mấy hoạt động thương mại QOG vốn định tổ chức sau giải thường quy cũng bị hủy hết."
"Đáng đời."
Ad ROMM chế nhạo,
"Nếu không có tinh thần thể thao thì đừng trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, hồi đầu mọi người đã phải cố gắng phấn đấu như thế nào vì danh dự khu vực thi đấu. Ai mà biết bọn chúng làm mấy chuyện dơ bẩn vậy sau lưng đâu, đúng là kinh tởm!
Không thể phủ nhận đây là tin tốt, nhưng vẻ mặt Lâm Diên lúc nhìn Luni có chút phức tạp:
"Cho nên mấy ngày nay chúng tôi vất vả chuẩn bị cho trận đấu, còn mấy cậu thì rảnh rỗi đi hóng chuyện á hả?"
"Tôi không phải là tình cờ có người bạn nói cho biết thôi sao."
Luni mỉm cười, hơi ngẩng đầu lên, chùm tóc nhỏ sau đầu khẽ lắc lư,
"Yên tâm đi, mùa giải năm nay tôi còn chưa đánh đủ đâu, đợi lát nữa lên sân chắc chắn sẽ không thủ hạ lưu tình."
Lâm Diên nhướn mày: "Cựu đại thần bị Mid nhà chúng tôi solo kill còn khá kiêu ngạo nhỉ?"
Luni bị nghẹn: "Nè, sao lại là cựu đại thần, cậu có biết nói chuyện không?"
Cảnh Nguyên Châu thản nhiên đẩy Cố Lạc về phía hắn:
"Nào, luyện chút trash talk trước trận đấu đi."
Hai ngày nay trong đầu Cố Lạc chỉ nghĩ đến việc đánh bại Luni, nhưng khi đối diện với khuôn mặt này, khí thế của cậu liền giảm xuống một nửa:
"Em... em sẽ đánh bại anh! Ừm... cố gắng đánh bại... "
Luni vốn muốn xem đứa trẻ do Cảnh Nguyên Châu dẫn dắt có thể kiêu ngạo đến mức nào, nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng này, hắn liền cảm thấy buồn cười:
"Người trẻ tuổi không được rồi, mức độ mặt dày còn phải tiếp tục học hỏi đội trưởng của các cậu, biết chưa?"
Lúc nói chuyện, hắn vô tình liếc nhìn Lâm Diên bên cạnh, bổ sung thêm:
"À đúng rồi, học theo huấn luyện viên của cậu cũng được."
Cố Lạc ngượng ngùng gãi đầu: "...Được."
Luni nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn này một lúc: "."
Vl, nào giải nghệ hắn phải tìm một tuyển thủ đường giữa dễ thương như vậy về đội mới được!
Lâm Diên biết Luni đang chuẩn bị nghỉ hưu, để ý thấy ánh mắt của hắn liền bình tĩnh bắt lấy Cố Lạc kéo về sau:
"Thích trẻ con thì tự đi đào, đừng có nhìn chằm chằm con nhà người ta biết chưa?"
Luni nghe được ẩn ý trong lời nói, chột dạ:
"Cũng không cần phải bảo vệ như vậy chứ?"
Cảnh Nguyên Châu đáp:
"Nên vậy, bên ngoài nhiều ông kẹ lắm."
"Được rồi... người hát người bè, tôi nói không lại mấy người."
Luni luôn là người co được duỗi được, hắn liếc nhìn thời gian, dứt khoát rút lui:
"Cũng nên đi chuẩn bị rồi, hẹn gặp lại trên sân."
Nói xong hắn đang định rời đi thì chợt nhớ ra điều gì đó.
Hắn nhìn Cảnh Nguyên Châu đầy vẻ buộc tội:
"Titans, chuyện khác tôi không nói, nhưng cậu cmn có thể add friend lại với tôi trước được không?!"
Hắn thực sự chán ngấy với việc phải gọi điện mỗi khi có việc rồi!
Cảnh Nguyên Châu không nhìn vào ánh mắt tò mò của Lâm Diên, bình tĩnh nói:
"Cậu không nói tôi cũng quên mất, đợi đánh xong trận này rồi add."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro