Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8: Con bé cào anh một cái



"Nghe nói ngày hôm qua 1 căn nhà ở lầu hai bị ăn trộm, khoá cửa đều bị phá hỏng. Nghe nói ngoài đồ vật đáng giá còn bị trộm mấy ngàn đồng tiền." Trên bàn cơm Lương Ngọc kể lại bát quái tối hôm qua bà nghe được, trong lòng ngăn không được có chút sợ hãi, "Nhà ta có cần phải lắp thêm một cái camera chống trộm không, nghỉ hè Miên Miên ở nhà một mình, em không yên tâm."

Thời Miên cúi đầu, cái thìa ở trong chén đảo tới đảo đi, tối hôm qua lúc cô ngủ có bật điều hòa nhưng lại không đắp chăn, nên sáng nay hình như bị cảm, hiện tại đầu cô choáng váng trầm trầm không rõ.

Nghe được câu camera theo dõi, cô thanh tỉnh một giây, "Vậy ở nhà cũng lắp một cái đi, vạn nhất nếu có ăn trộm lẻn vào còn có thể biết được ăn trộm trông như thế nào."

Thời Kiển liếc nhìn cô một cái, vững vàng gắp một khúc sườn để ở trong chén của cô, "Không cần, có cửa chống trộm."

Thời Miên nhìn khối sườn trong bát nhíu mày, cô trực tiếp kẹp lên ném ở thùng rác.

Lương Ngọc giật mình mà dùng đũa gõ một cái vào mu bàn tay của Thời Miên, "Miên Miên, con không được lãng phí lương thực. Con học ở đâu thói hư tật xấu đấy hả." Vừa rồi bà không nhìn thấy miếng sườn đó là Thời Kiển gắp cho Thời Miên.

Thời Miên cúi đầu không hé răng, Thời Kiển cũng không lại gắp cho cô.

Vào lúc ban đêm Thời Miên liền phát sốt, cơm chiều cũng không ăn, đắp chăn ngủ đến hôn mê.

Lương Ngọc tan tầm trở về mới biết được, bà vội vàng nấu cơm, chỉ có thể làm Thời Kiển khi đi về qua thì đi mua thuốc.

Thời Kiển nghe xong không tới nửa giờ liền đã trở lại, trong tay cầm một túi thuốc, có Ibuprofen cùng amoxicillin, còn mua hai hộp miếng dán hạ nhiệt.

Lương Ngọc lấy thuốc, cầm một ly nước ấm đi vào phòng ngủ của Thời Miên, nhưng không một lát liền đi ra, "Đứa nhỏ này không chịu ăn, ai, từ nhỏ đến lớn liền không thích uống thuốc."

Trong phòng bếp, Thời Kiển một tay cầm điếu thuốc lá, một tay cầm đũa, đầu hơi hơi hơi cúi, đang rán cá.

"Để anh đi xem." Nghe được oán giận, Thời Kiển cởi xuống tạp dề, tiếp nhận thuốc trong tay Lương Ngọc.

Thời Miên luôn luôn sợ Thời Kiển, ông đi, con gái khẳng định sẽ nghe lời, Lương Ngọc cũng đưa cho ông, "Anh dỗ nó chút, đừng hung như vậy."

Lương Ngọc vì sợ Thời Miên cảm thấy đắng, cố ý lấy thêm mấy viên kẹo. Thời Kiển đứng ở mép giường, mặt cô giấu trong chăn, chỉ lộ ra mái tóc đen rối bời.

Ông sờ sờ cái trán cô, nóng.

"Dậy, uống thuốc." Thời Kiển đẩy đẩy bả vai cô.

Thời Miên mơ màng, nghe được có người kêu cô, theo bản năng liền lắc đầu, "Ba ba, con không muốn uống thuốc, rất đắng." Bởi vì sinh bệnh cô trở nên rất yếu ớt và kiều khí.

Nghe được cô làm nũng, Thời Kiển sửng sốt một chút.

Ông khẳng định là cô bị sốt nên mơ hồ, bằng không làm sao cô có thể dùng ngữ khí không muốn xa rời như vậy nói chuyện với mình.

Thời Kiển không hống cô, một tay xuyên qua dưới nách cô đem cô ôm lên. Thân thể cô mềm mại, đầu ngoan ngoãn mà dựa vào trong lòng Thời Kiển, trong miệng còn không thuận theo mà hừ hừ cái gì.

Cầm ly nước đè nặng khóe môi của cô, bàn tay ông hơi hơi nâng lên, cô gái nhỏ vô ý thức ngậm lấy miệng ly, nửa ngày không có động tĩnh, bộ dáng không thể tự gánh vác.

Ông thử vài lần, không có hiệu quả.

Thời Kiển nhíu mày, uống một ngụm, cúi đầu đút cho cô.

Thời điểm cạy ra môi và răng ngọc của cô, Thời Miên theo bản năng liền nuốt xuống. Là nước đường, tuy rằng hơi đắng một chút, nhưng không ngại cô rất thích vị ngọt.

Ngoan ngoãn nuốt xuống, khóe môi ướt át lấp lánh, Thời Kiển cười một cái. Ông đã sớm phát hiện, kỳ thật cô rất thích hôn môi.

Mỗi lần hôn cô, thân thể của cô đầu tiên là cứng đờ, sau lại liền mềm đến không thể tưởng tượng.

Bảo bối ngoan của ông.

Làm như thế mấy lần, trong lúc đó Thời Kiển còn cố ý câu dẫn cô chủ động, lúc đó Thời Miên sẽ bất mãn, chủ động mút vài cái, đổi lấy một nụ hôn ướt át giữa hai người.

Thời Kiển cúi đầu ôn nhu nhìn bảo bối trong ngực, trong mắt ông đầy ý cười ôn nhu.

Lúc còn dư lại một ít nước, Thời Kiển mở ra viên thuốc con nhộng đổ vào ly nước.

Nhẹ nhàng lắc lắc chờ thuốc tan hết, trong lúc đó cánh tay của Thời Miên đột nhiên câu lấy cổ ông, môi của cô cọ qua hầu kết của ông.

Thời Kiển cả người căng thẳng, dục niệm tới đột nhiên, ôm thật chặt người trong lòng ngực.

Bình phục trong chốc lát, Thời Kiển ngậm thuốc tiếp tục đút cô. Lần này là đắng, có lẽ cô gái nhỏ đã phát hiện, lắc đầu không chịu phối hợp. Thời Kiển nhéo lấy cằm cô, cường ngạnh bắt cô nuốt xuống.

Lần này đem cô làm cho tỉnh lại.

Hình ảnh đầu tiên khi cô tỉnh lại chính là nhìn thấy Thời Kiển đang hôn chính mình, ủy khuất lên, cô đều bị bệnh, mà con người biến thái này còn không buông tha cho chính mình.

Không chút nghĩ ngợi, Thời Miên giơ tay tát ông một cái, móng tay xẹt qua cằm của Thời Kiển.

Thời Kiển sợ cô té ngã, che chở cô nên không trốn, thẳng tắp ăn một cái tát này.

May mà cô đang bệnh nên không có sức lực gì, bất quá cằm ông khẳng định bị móng tay của cô cào bị thương.

"Tỉnh liền tự mình uống thuốc." Nói không tức giận là giả, Thời Kiển hít một hơi, đẩy cô ra, đặt thật mạnh ly nước lên trên bàn.

Trong miệng Thời Miên đều là vị đắng của thuốc, lúc này cô mới hậu tri hậu giác minh bạch chuyện gì đã xảy ra, đối với việc mình hiểu lầm ông, cô quật cường mà nhấp môi, không nói một lời.

Thời Kiển không lời nào để nói, đi ra ngoài.

Vừa ra liền gặp phải Lương Ngọc từ phòng bếp bưng đồ ăn ra, "Miên Miên uống thuốc chưa?"

"Rồi."

"Cằm anh làm sao vậy?" Lương Ngọc giật mình mà chỉ vào vệt đỏ kia nói.

"Con bé không muốn uống, cào anh một cái." Thời Kiển như không có việc gì mà phất tay.

"Đứa nhỏ này, gần nhất tính tình đúng là càng lúc càng lớn."

Thời Miên ngủ một đêm, hơn nữa vì đã uống thuốc hạ sốt, cứ việc đầu còn không thanh minh lắm, cũng đã có chút thèm cơm.

Hôm nay Lương Ngọc thay đổi ca với người ta, buổi tối 12 giờ mới trở về. Thời Miên giữa trưa nấu mì gói tạm chấp nhận một chút.

Buổi chiều có người gõ cửa, nghĩ đến vụ trộm cướp dưới lầu, cô nhìn mắt mèo một chút mới mở cửa.

Là một vị cảnh sát.

"Xin chào, tôi là cảnh sát đang điều tra vụ án trộm cướp dưới lầu, muốn hỏi một chút tình huống......" Từ Thạch thói quen giới thiệu một chút mới đánh giá người mở cửa.

Anh ta kinh sợ.

Để được đọc các bộ sắc hấp dẫn với giá rẻ bất ngờ, mọi người tham gia group nha. https://t.me/truyenkk2VIP

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro