Chương 7: Quả táo
"Người điên rồi sao?" Thời Miên không dám tin tưởng, cô cho rằng nếu Lương Ngọc nghi kỵ sẽ làm ông kiêng kị một ít, nhưng ông cơ hồ chỉ dùng dăm ba câu liền thu phục Lương Ngọc, hơn nữa còn không có sợ hãi.
Thời Kiển nhướng mày, cả người ông đổ ở cửa, bàn tay đưa ra sau lưng khóa trái cửa phòng tắm.
Phòng tắm mới thay đổi đèn, sáng như ban ngày, Thời Miên chấn kinh, cô thối lui đến trong góc.
Lương Ngọc còn ở bên ngoài, ông làm sao dám?
"Bảo bảo, một lát nữa nhớ đừng kêu đến quá lớn."
Thời Kiển vặn ra vòi hoa sen, dòng nước xôn xao tưới xuống, bốc lên hơi nước.
"Người thật sự điên rồi," Thời Miên cúi đầu, vội vàng đi tới cửa, cố gắng vặn khóa cửa.
Thời Kiển chặn cô lại, hai người đụng vào bệ vòi hoa sen, quần áo rất nhanh bị ướt nhẹp.
Thời Miên tàn nhẫn dẫm mạnh chân ông, hướng ra phía ngoài kêu cứu, "Mẹ...... Cứu con......"
Sức lực của cô căn bản không giãy dụa được gì, Thời Kiển một bên nhìn cô giãy giụa, một bên khí định thần nhàn mà rút ra dây lưng, "Mẹ con đi ra ngoài rồi."
Vừa rồi dưới lầu có người cãi cọ ồn ào, Lương Ngọc thích xem náo nhiệt, liền lấy cây quạt rồi ra cửa.
"Người cố ý." Thời Miên cảm xúc bị mất khống chế, dùng sức đấm đánh ngực ông, "Người có phải đầu óc có bệnh hay không, con là con gái của ba, con gái của ba, ba hiểu không! Con yêu ba như vậy, khi còn nhỏ bị khi dễ, đều là ba thay con xuất đầu, ba rốt cuộc vì cái gì muốn làm như vậy."
Thời Miên hốc mắt đỏ ửng, hai tay bụm mặt, súc ở trên sàn nhà, khụt khịt nức nở.
Thời Kiển cứng đờ, trầm mặc mà đứng ở trước mặt cô, dòng nước từ đỉnh đầu chảy xuống, bắn ra vô số bọt nước. Ông nhấp môi, mắt không nháy một lần mà nhìn chăm chú đứa trẻ một tay ông nuôi lớn.
Giờ phút này, mái tóc dài của Thời Miên ướt đẫm dán sát vào gương mặt, quần áo cũng ướt đẫm, dính sát vào thân thể, bao vây lấy thân thể non nớt. Cô hơi hơi động thân hình, làm hai vú lúc lên lúc xuống.
Làm người sinh ra khao khát.
Đây là bảo bối duy nhất của ông, là mỹ nhân ngư nhỏ ông dành cho tình cảm chân thành.
Thời Kiển chậm rãi ngồi xổm xuống, đầu ngón tay vén lên mái tóc ướt đẫm của cô, lộ ra khuôn mặt nhu nhược đáng thương, đôi môi đỏ mọng của cô hơi hơi mấp máy, hai mắt ngập nước thất thần mà nhìn ông.
"Bảo bảo." Thời Kiển thở dài một tiếng, nâng lên cằm cô hôn lên.
Thời Miên ngẩn ra một chút, đẩy bả vai ông, hai chân đá lung tung, Thời Kiển nhẹ nhàng vỗ về cái gáy của cô, nặng nề liếm láp đầu lưỡi của cô.
"Ô ô......" Bàn tay của Thời Miên bỗng nhiên bị ông nắm lấy đưa tới dưới háng mình.
Cách một lớp quần cũng không giảm uy hiếp của nó một chút nào, Thời Miên một tay đều cầm không được, Thời Kiển cầm tay cô vuốt ve vài cái, nhưng lại gãi không đúng chỗ ngứa, tốn công vô ích, làm ông căng đến thật là khó chịu.
Giây lát, Thời Miên bị ông chặn ngang bế lên, đặt ở trên bồn rửa mặt. Nước ấm và nụ hôn sâu của Thời Kiển, làm đại não của cô thiếu oxy, thật lâu sau mới phản ứng lại.
Chờ đến khi cảm nhận được lạnh lẽo dưới mông, thì Thời Kiển đã dùng một tay ôm lấy eo cô, một tay khác kéo xuống quần lót màu hồng nhạt của Thời Miên, lơ lửng treo ở đầu gối.
Nhận thấy được ánh mắt nóng bỏng của nam nhân, cô co rúm lại, muốn khép chân lại, nhưng lại bị ông ngang ngược tách ra.
Thời Kiển cúi đầu nhìn xuống giữa hai chân cô, nơi kiều nộn mê người kia, là nơi mà suốt đời ông không dám hái xuống-quả táo đỏ mọng.
Ánh mắt ông thâm trầm, cúi đầu ngậm lấy.
Trong màn hơi nước mông lung, Thời Miên mở to hai mắt, yết hầu phát ra tiếng than khóc như của ấu thú.
Thế giới của cô tựa hồ đều đã biến đổi.
Ông dùng sức liếm láp, đầu lưỡi cũng cắm vào, bắt chước động tác giao hợp, vội vàng thọc vào rút ra, nguyên lai đầu lưỡi cũng có thể ngạnh như vậy sao?
Thời Miên đá ông, ông liền đem đôi chân tuyết trắng nâng đến đầu vai, cô càng giãy giụa, sẽ chỉ làm ông càng điên cuồng liếm láp.
Thời Miên thét lên một tiếng ngắn ngủi, cánh tay theo bản năng chống ở phía sau, làm ngã mấy cái chai trên bồn rửa mặt, lăn xuống ở bên chân Thời Kiển.
Thật kiều khí, tiểu huyệt chảy thật nhiều nước, lại ướt lại chặt, đầu lưỡi của ông vài lần không may liếm vào âm đế, lúc này, cô sẽ phát run, đùi căng chặt, kẹp chặt lấy đầu ông, như không muốn ông rời đi.
Giữa hai chân, một cái đầu đen chôn ở đó, mỗi khi cô cảm nhận có thứ gì đó chảy ra, Thời Miên lại cầm lòng không đậu mà kẹp đầu của ông, "Ba ba, không cần...... Cứu mạng a......"
Trong đầu đột nhiên xuất hiện một vệt sáng, bụng nhỏ của Thời Miên đột ngột co rút, tiểu huyệt đột nhiên chấn động, nước dâm ào ào phun ra.
Thời Kiển sửng sốt một chút, chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi môi mỏng của ông giống như tô son, hồng liễm diễm, khóe môi còn có chất lỏng trong suốt đang chảy xuống.
"Thích như vậy?" Thấy Thời Miên giống như hỏng rồi, Thời Kiển nặng nề cười, một tay đem cô ôm xuống bồn rửa tay, lại đem cô quay lưng lại với ông.
Tách ra đôi chân đang run rẩy của cô, cánh mông trắng nõn đáng thương hề hề nhếch nhếch lên. Thời Kiển một tay cởi quần, dương vật đỏ tím sưng to cứng rắn, đánh vào trên môi âm hộ mềm mại, dùng sức đưa đẩy, chậm rãi ma sát.
Phần hông ông đánh vào trên cánh mông cô, phát ra thanh âm 'bạch bạch' sắc tình.
Sau khi trừu động mấy phút đồng hồ, dương vật ông bỗng nhiên dán sát vào miệng huyệt, than nhẹ một tiếng, bắn ra dòng tinh đậm đặc.
Đợi một lát đến bình phục một chút, Thời Kiển lui ra, trắng sữa chất lỏng cũng từ miệng huyệt chảy ra, dọc theo bắp đùi chậm rãi chảy xuống.
Ông rốt cuộc làm bẩn cô.
Dương vật lại có xu thế ngẩng đầu, ông vẫn chưa thoả mãn, nhưng nhìn bộ dáng uể oải của Thời Miên, hơn nữa Lương Ngọc tùy thời sẽ trở về, nên đêm nay thật sự không phải một thời cơ tốt để tận hứng.
Thời Kiển qua loa tắm rửa cho cô một chút, rồi dùng khăn tắm bao vây lấy cô ôm trở về phòng ngủ.
Cô nghiêng đầu dựa vào bờ vai của ông, hai mắt nhắm nghiền, như không có sinh khí.
Thời Kiển tìm váy ngủ thay cho cô, lại mặc quần lót cho cô, vì không có người ngoài xâm phạm, nên miệng huyệt đã khôi phục lại bộ dáng khép kín, chỉ là vẫn hơi sưng đỏ, biểu hiện vừa mới nãy cô đã trải qua một hồi va chạm kịch liệt.
Thời Kiển hơi hơi mỉm cười.
"Chỉ cần con nghe lời, ba có thể bảo đảm con vẫn sẽ hoàn chỉnh." Thời Kiển thở dài hứa một lời hứa mà chính ông cũng không biết mình có thể hay không thực hiện hay không.
Thời Miên lấy lại tinh thần, hiểu lời ông là có ý tứ gì, "Có cái gì khác nhau sao."
Vô luận ông có vào hay không, đều thay đổi không được đêm nay cô bị ba mình xâm phạm.
Hết thảy đều là lừa mình dối người mà thôi.
Thời Kiển dừng một chút, "Có."
Điều này sẽ quyết định rằng cuối cùng ông có thể buông tay hay không.
Để được đọc các bộ sắc hấp dẫn với giá rẻ bất ngờ, mọi người tham gia group nha. https://t.me/truyenkk2VIP
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro