19. Anh Lỗi Giỏi Lắm
"Ta?"
Bạch Cửu ngớ cả người nhìn bốn đôi mắt đang sáng rực nhìn chằm chằm vào mình. Nhóc vừa bị Bùi Tư Tịnh lôi ra từ biển tri thức, hãy còn ngơ ngác đã bị Anh Lỗi chỉ đích danh, còn Trác Dực Thần thì nhét vào miệng nhóc một thanh quế nhỏ, giúp giữ ấm cơ thể.
"Đúng, chính là nhóc!"
Anh Lỗi gật đầu khẳng định, bắt đầu đưa ra những dẫn chứng thuyết phục nhất cho "Luận làm sao để cây thần sống dậy"
"Như thế này nhé, còn nhớ lúc nhóc dùng vỏ cây Cơ Bách để làm thuốc dẫn chữa dịch bệnh ở trấn nhỏ dưới núi Côn Luân hay không?" Anh Lỗi hỏi Bạch Cửu, đoạn dùng khuỷu tay hích vào Trác Dực Thần bên cạnh.
Bạch Cửu nghi ngờ gật đầu, Trác đại nhân được Anh Lỗi đá quả cầu sang, liền tiếp lời:
"Mà cây Cơ Bách, vốn đã khô héo từ lâu, sau đó bị máu của đệ dính vào!" Trác Dực Thần vừa thuyết giảng cho Bạch Cửu, vừa buồn cười nhìn Anh Lỗi đang mô tả quá trình bên cạnh, đoạn cũng không hiểu sao mà ngớ ngẩn hùa theo.
Bùi Tư Tịnh thấy vậy thì thở dài nhìn trời, thay Trác Dực Thần nói tiếp:
"Nơi bị máu của đệ dính vào, cây khô lại mọc ra mầm mới!"
"Mà máu của nhóc có thể làm cây Cơ Bách mọc mầm, vậy thì suy ra, khả năng cao máu đó cũng có thể làm cây thần mọc mầm!" Anh Lỗi tiếp lời, xoa cằm gật gù.
Bạch Cửu nghe thế thì vừa mừng vừa lo, Máu còn có nhiều công dụng như vậy ư? Tự suy nghĩ rồi tự lẩm bẩm: "Hoá ra là thế, tốt!"
Văn Tiêu cũng hồng hào vẻ mặt hơn: "Tiểu Cửu mang ba dòng máu Thần, Nhân, Yêu. Thì ra sự đặc biệt này có thể làm được điều thần kỳ như vậy!"
Thấy sự mừng rỡ trên mặt mọi người, Anh Lỗi cũng vui vẻ gật gù, những chiếc bông trang trí trên tóc cứ đung đưa qua lại, Trác Dực Thần thấy vậy thì ngứa tay, bèn đưa lên tóm lấy chúng chơi đùa một chút. Anh Lỗi quay đầu cười với y, đoạn hơi hạ thấp người xuống, cho y đỡ mỏi.
Bùi Tư Tịnh thấy thế liền cười mỉm lắc đầu, hai tên này gần đây trông cứ như hoa mọc liền cành, chim sinh liền cánh, cứ dính lấy nhau là toả ra cảm giác ấm áp mềm mại. Không biết có tự để ý thấy không.
***
Triệu Viễn Chu đang phải tự mình giằng co với chính mình.
Hắn ngồi yên ở trên bồ đoàn, coi như mắt điếc tai ngơ mà bỏ qua một "hắn" khác đang lải nha lải nhải bên tai, "người" này yêu văn hiện rõ trên mặt, đôi mắt đỏ quạch mang vẻ tà ác.
"Triệu Viễn Chu, ngươi cứ phải cứng đầu thế làm chi? Hắn chết rồi, ngươi còn gì để luyến lưu nữa? Chi bằng giao thân thể cho ta, tự chìm vô giấc ngủ, rồi vào trong mộng mà ở lại với hắn đi thôi?" Chu Yếm bán loã thể mà đứng ở phía trên như bậc chí cao, nhìn xuống Triệu Viễn Chu đang nhắm mắt thiền định.
"Tự ta sau khi giải quyết xong toàn bộ việc cần làm thì sẽ đi theo hắn, ngươi không cần phải lo lắng quá làm gì, dù sao ngươi cũng chỉ là ta, mồm năm miệng mười mãi, thật khó coi." Triệu Viễn Chu vẫn rất bình tĩnh, còn có thời gian mà nắm lấy một bông hoa vừa rơi xuống, để nó trong lòng bàn tay, giữ chặt.
Chu Yếm nghe vậy cũng chỉ mỉm cười, bắt đầu tấn công vào nỗi đau của chính hắn:
"Không nhớ sao? Hắn chết là do đâu? Chẳng phải do cái miệng này sao? Chẳng phải do Chu Yếm ư?" Chu Yếm vẫn giữ nguyên vẻ mặt cười mà như không, bóp nát đoá hoa trong tay Triệu Viễn Chu.
Thấy hắn im lặng, lại tiếp lời:
"Triệu Viễn Chu ơi Triệu Viễn Chu, tự tay gieo Bất Tẫn Mộc lên thân thể người mình yêu, giam y vào bóng tối vô tận, rồi cuối cùng lại hùa với bạn bè giết chết y. Ngươi nói xem, y có buồn hay không? Có đau đớn khổ sở hay không?"
"Ngươi xem, ngươi tồn tại một cách đáng ghét như vậy, miệng thì đinh ninh yêu này thương nọ, hành động thì lại cứ rút đi sinh mệnh y từ từ. Sao y có thể chết nhắm mắt được? Ta đoán trong lòng y, ngươi bây giờ còn không bằng một con cóc ghẻ, y hận chết ngươi."
"Lúc xuống dưới kia, ta sẽ tự mình bồi tội với y, không tới lượt ngươi ở đây lấy y ra để nhục mạ ta, ngươi không xứng!" Triệu Viễn Chu tức giận, hắn có tư cách gì mà nhắc đến Ly Luân? Có tư cách gì mà được y hận?
Đại Hoang chưa yên ổn.
Mong muốn của Ly Luân là bảo vệ được Đại Hoang, bảo vệ được nơi y sinh ra và tồn tại, hắn không làm được nguyện vọng đó, sao có mặt mũi xuống hoàng tuyền tạ lỗi với y?
Chu Yếm còn muốn nói tiếp, Triệu Viễn Chu lại đưa tay về một phía, hắn khó hiểu quay người nhìn theo.
Chỉ thấy ở đó, Ly Luân thời niên thiếu đang ngồi im lặng dựa vào gốc cây, Chu Yếm ở cạnh y, dùng chiếc lá làm nhạc cụ, thổi một đoạn âm thanh mỏng như gió. Khung cảnh nhẹ nhàng mà êm ả, đưa người ta chìm vào làm nước ấm áp dịu dàng.
Triệu Viễn Chu nhìn mà vành mắt đỏ hồng, hắn chỉ ước thời gian quay trở lại, tới lúc đó hắn sẽ luôn là Chu Yếm của Ly Luân, ở cạnh y, yêu thương y, che chở y qua hết những nắng này mưa, tháng năm nghiêng ngả.
Nếu có ai ở đây chứng kiến khúc đệm nãy giờ, sẽ chỉ thấy một mình Triệu Viễn Chu độc thoại rồi lảm nhảm, khi bình tĩnh, khi tức giận, rồi lại thẫn thờ mà nhìn về một phía vô định.
***
Bạch Cửu nhịn đau mà dùng cao cứa lên tay mình, để máu nhỏ từng giọt lên cây thần, trong lòng hồi hộp đến mức tim đập thình thịch.
Bùi Tư Tịnh đưa cho nhóc một chiếc khăn tẩm thuốc bột cầm máu, sợ Bạch Cửu chóng mặt mà đỡ nhóc đứng dậy, Văn Tiêu nhìn chằm chằm nơi giao nhau giữa máu và cây thần, không dám nháy mắt.
Trác Dực Thần đứng cạnh Anh Lỗi, nhìn cậu chắp tay trước ngực thì thầm cầu nguyện với thần linh, bèn thẳng lưng sát lại vào Sơn Thần, trong đầu mong rằng ông nội Anh Chiêu sẽ nhìn thấy y đang ở bên cậu rất gần gũi.
Cây thần nghe được hy vọng mong mỏi sâu trong lồng ngực mỗi người, từ nơi huyết mộc giao thoa bắt đầu toả ra tia sáng nhàn nhạt, mầm non con con mọc lên nhanh chóng tới nỗi bằng mắt thường cũng có thể thấy rõ được!
Bạch Cửu ngơ ngác tới mức ngồi bệt xuống đất, được rồi, nhóc làm được rồi, nhóc đã khiến cho cây thần khô rút thức tỉnh mầm non!
Văn Tiêu mừng rỡ tiến lại gần chiếc lá bé xinh vừa mọc, nhẹ nhàng mà ngồi xuống cạnh nó, rồi đưa tay vuốt lên đầu Bạch Cửu:
"Bạch Cửu giỏi quá, đệ làm tốt lắm!"
Trác Dực Thần cũng cảm thấy như tảng đớ lớn đè trong lòng đã nhích ra được một chút, bèn cũng tiến tới, đặt tay lên vai Bạch Cửu, vỗ về nhóc như đang sắp khóc tới nơi.
Anh Lỗi im lặng nhìn mọi người như được trút bỏ gánh nặng, cũng vui vẻ mà câu khoé môi lên một chút. Thực ra lúc suy nghĩ tới cách làm này, Anh Lỗi chỉ nắm chắc được năm phần, cây Cơ Bách khác với cây Kiến Mộc, chúng tuy đều là thần, nhưng Cơ Bách xuất hiện sau Kiến Mộc cả vạn năm, không ai nói trước được chuyện gì có thể xảy ra.
May là đã thành công.
Bùi Tư Tịnh nhìn Anh Lỗi đứng đó, bỗng vươn tay, xoa đầu cậu.
"Anh Lỗi giỏi lắm!"
Làm cho Sơn Thần ngạc nhiên tới nỗi phải quay qua nhìn nàng, đoạn tay nàng đưa xuống rồi thì tự sờ lên đầu mình, nụ cười ngơ ngác, ta được Bùi tỷ khen rồi có đúng không?
Còn chưa kịp hồi hồn thì chẳng biết tự bao giờ Trác Dực Thần cũng đã đứng trước mặt, Anh Lỗi đột ngột bị y che mất ánh sáng thì có hơi khó hiểu, ngẩng đầu lên cất tiếng hỏi y:
"Sao ng-...." Nhưng cậu còn chưa nói hết câu đã bị cái hôn dịu dàng của y đặt xuống trán, làm cho ngậm chặt miệng.
Từ thuở sinh ra, người duy nhất hôn lên trán Anh Lỗi chỉ có ông nội.
Cái trán là nơi chứa đựng linh hồn của vạn vật, dẫn dắt chúng ta tiến về phía ánh sáng thiện lành, thần linh dùng trán để nhận công đức, yêu thú dùng trán để cất chứa yêu đan.
Nụ hôn mềm mại rơi xuống trán anh khí, Anh Lỗi run rẩy từ sâu trong tâm thức, cả người bắt đầu thấy được mà đỏ ửng lên. Trác Dực Thần thật ra chỉ chạm nhẹ một chút rồi tách ra, sau khi rời đi còn nhìn xem biểu cảm của Anh Lỗi, thấy cậu mở to mắt đờ người thì mới bật cười lấy tay xoa lên cổ Sơn Thần, lên tiếng.
"Anh Lỗi làm tốt lắm! Sau này, ai bắt về nhà được, thì đúng là có phúc khí, nhỉ?" Sau chữ nhỉ hóm hỉnh, y còn quay sang nhìn Bùi Tư Tịnh, ánh mắt có hơi xa xăm.
Bùi Tư Tịnh híp mắt suy nghĩ ý nghĩa cái nhìn, rồi như ngớ ra mà trợn trắng mắt nhìn trời.
"Đang thị uy với ta đây mà! Ta chỉ mới có xoa đầu thôi!"
Anh Lỗi túm lấy tay áo của Trác Dực Thần, muốn nói gì đó nhưng dường như có vẻ khó mở miệng, nuốt nước miếng muốn nói lại thôi, bộ dáng này đáng yêu tới mức, Trác đại nhân muốn hôn thêm hai cái nữa.
"Sao vậy?" Y nhẹ hỏi Anh Lỗi, vuốt ve chiếc tai đỏ bừng của cậu.
"T-ta...." Anh Lỗi như lấy hết dũng khí, chỉ mới thốt ra chữ ta, đã nghe thấy Văn Tiêu bỗng thở dài một hơi.
"Ta quên mất..."
Trác Dực Thần cũng chú ý tới, cảm giác khí lạnh bắt đầu ùa lên từ dưới chân, Văn Tiêu dù có gặp việc khó khăn gian khổ thế nào, cũng rất ít khi thở dài như vậy.
"Cây thần như nước, một trăm năm mọc lá, một trăm năm ra hoa, một trăm năm kết quả. Chỉ có thân của cây thần ba trăm tuổi trở lên, mới có thể tu sửa được lệnh bài Bạch Trạch." Nàng buồn buồn mà cất tiếng, trong giọng nói không giấu nổi nỗi thất vọng mất mát.
Mọi người nghe vậy đều im lặng, lòng lại chùng xuống không thôi. Họ cố gắng thử rất nhiều cách khác nhau, mỗi lần bắt đầu có kết quả đơm trái ngọt, lại bị thử thách to lớn sau đó làm cho chùn bước.
Hiện tại, đừng nói là năm, ba ngày thôi, bọn họ cũng không chờ đợi được, sự việc trên đà cấp bách, Chu Yếm cần họ hơn bao giờ hết, Đại Hoang sao có thể đứng vững thêm ba trăm năm?
Anh Lỗi là người đầu tiên lên tiếng, phá vỡ sự trầm lặng ngột ngạt trong không khí.
"Để ta cố gắng nghĩ ra thêm cách khác, ở Côn Luân vẫn còn thư tàng ghi chép của ông nội, ta về đó một chuyến xem sao, sáng mai sẽ quay lại!" Nói đoạn quay người định bước đi, Trác Dực Thần phía sau lại cầm tay cậu kéo lại, sau đó im lặng mà cởi áo khoác trên người mình, trùm lên vai Sơn Thần.
"Côn Luân lạnh lẽo, đừng quá sức"
Anh Lỗi mím môi nhìn y, gật đầu rồi đi ra ngoài, dùng Sơn Hải Thốn Cảnh, về Côn Luân.
Còn lại bốn người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, Bùi Tư Tịnh xoa vai Văn Tiêu, đỡ nàng đang như bị rút hết sức sống đứng dậy, về phòng nghỉ ngơi.
"Ta tìm cách cất giữ mầm sống, mọi người đừng lo lắng quá!" Bạch Cửu im lặng nãy giờ chợt lên tiếng, rồi phất tay cho bọn họ ra ngoài, dù sao thì đây cũng là nơi nhóc được nhìn thấy mẹ lần cuối, rất an toàn.
Sau khi an bài cho Văn Tiêu và Bùi Tư Tịnh, Trác Dực Thần về lại vị trí bên cạnh khung cửa sổ, tay ôm kiếm ngồi như trời trồng, thả thần thức ra xung quanh để nắm bắt được nguy hiểm trú ngụ tiềm tàng.
Đêm đó y cứ ngồi như vậy, nhưng chưa chờ được Anh Lỗi trở lại, Phan Anh đại nhân đã gửi thư đến, gọi mọi người trở về Tập Yêu Ti ngay lập tức. Trong thư đề cập rằng Sùng Võ Doanh đã dâng báo cáo về việc của Chu Yếm cho Hướng vương, ngài hạ lệnh cho Tập Yêu Ti, chính thức bắt Chu Yếm về quy án, không để hắn làm hại tới người dân vô tội.
Chỉ kịp để lại cho Anh Lỗi một tờ giấy nhắn, mọi người gấp rút trở về ngay trong rạng sáng đó.
Hết chương 19.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro