Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Xuân phong lặng lẽ 1

***Lưu ý trước khi đọc truyện này của tôi ,chỉ ship nhân vật Trác Dực Thần và Triệu Viễn Châu  ,không có ngược lại ,nếu các cậu muốn tôi sẽ ra bộ khác . Và trong truyện của tôi sẽ thay đổi về một số tính cách của nhân vật ,không giống như trong phim hay truyện gốc ,chỉ giống vài cảnh ,và trong fic này của tôi chỉ có một thế giới dành riêng cho mình Tiểu Trác và A Châu . Nếu các cậu không thích thì có thể không đọc ạ.

Vào thôi nè
***

Mặt trời đã ngả về Tây, trải lên từng phiến lá trúc một màu vàng cam ấm áp. Cơn gió nhẹ lướt qua, mang theo hương hoa dại và mùi cỏ xanh dịu mát. Tiếng chim ríu rít hòa cùng tiếng suối chảy róc rách, vẽ nên một bức tranh thiên nhiên thanh bình đến lạ.

Triệu Viễn Châu bước chậm rãi trên con đường mòn nhỏ dẫn ra bờ suối. Trên tay y là một giỏ thảo dược vừa hái được trong rừng. Y mặc một bộ trường bào màu xanh nhạt, tay áo rộng thùng thình khẽ đung đưa theo từng bước đi. Khuôn mặt y không có quá nhiều cảm xúc, ánh mắt lạnh nhạt như đã quen với sự yên tĩnh nơi này.

Y sống một mình trong tiểu viện giữa rừng, ngày ngày nghiên cứu y thuật, hái thuốc, chữa bệnh cho những người vô tình lạc đến đây. Cuộc sống như vậy đã kéo dài nhiều năm, y cũng chẳng thấy có gì không tốt.

Thế nhưng hôm nay, một chuyện bất thường đã xảy ra.

Dòng suối vốn luôn trong vắt nay lại loang lổ vệt máu đỏ nhàn nhạt. Triệu Viễn Châu khẽ nhíu mày, ánh mắt đảo qua mặt nước, rồi nhanh chóng nhận ra một bóng người đang trôi theo dòng chảy.

Người kia mặc bạch y, mái tóc đen dài xõa tung, nổi bồng bềnh trên mặt nước. Bờ vai hắn thấm đầy máu, sắc mặt tái nhợt như không còn sức sống. Dòng nước đẩy hắn trôi dạt vào gần bờ, tạo nên những gợn sóng nhẹ.

Triệu Viễn Châu đứng yên một lúc, rồi thở dài.

Y không phải là người thích lo chuyện bao đồng, nhưng nếu đã thấy, y không thể làm ngơ.

Bước nhanh xuống nước, y cúi người, nắm lấy cổ tay người kia.

Còn nhịp đập, nhưng rất yếu.

Không chần chừ thêm, Triệu Viễn Châu cúi xuống, bế hắn lên lưng. Người kia gầy hơn y nghĩ, nhưng cơ thể lại rất rắn chắc. Y có thể cảm nhận được hơi thở mong manh của hắn phả lên cổ mình, mơ hồ mang theo một chút hơi lạnh.

“Nặng thật.”

Triệu Viễn Châu lẩm bẩm, nhưng vẫn vững vàng bước đi.

Khi Trác Dực Thần tỉnh lại, điều đầu tiên hắn cảm nhận được là hương thuốc thoang thoảng trong không khí.

Ánh nắng chiều xuyên qua khung cửa sổ, hắt lên chiếc bàn gỗ cũ kỹ một màu vàng nhạt. Gian phòng trúc nhỏ, sạch sẽ và đơn giản, không có bất kỳ vật trang trí dư thừa nào.

Trác Dực Thần cố cử động, nhưng một cơn đau nhói từ vai truyền đến, khiến hắn khẽ nhíu mày.

“Đừng động.”

Một giọng nói trầm ổn vang lên.

Trác Dực Thần quay đầu, liền thấy một nam nhân vận áo xanh nhạt ngồi bên cạnh. Người nọ có gương mặt thanh tú nhưng lạnh lùng, đôi mắt thâm sâu như nước hồ tĩnh lặng.

Hắn hơi nhướng mày.

“Là ngươi cứu ta?”

Nam nhân kia chỉ “ừ” một tiếng, không nói thêm.

“Ta ở đâu?”

“Nhà ta.”

Trác Dực Thần khẽ cười, dù giọng hắn vẫn còn khàn vì mất sức:

“Ngươi không thích nói chuyện sao?”

Triệu Viễn Châu liếc hắn một cái, đặt bát thuốc lên bàn: “Uống đi.”

Trác Dực Thần nhìn bát thuốc đen sì trước mặt, lộ vẻ không mấy thích thú. Nhưng cuối cùng hắn vẫn nhận lấy, nhấp một ngụm.

Vừa uống vào, hắn lập tức nhíu mày.

“Đắng.”

Triệu Viễn Châu bình thản đáp: “Muốn sống thì uống hết.”

Hắn bật cười: “Ngươi luôn nói chuyện khó nghe như vậy sao?”

Triệu Viễn Châu nhún vai: “Ta chỉ nói sự thật.”

Trác Dực Thần không đáp, chỉ lặng lẽ uống hết bát thuốc.

Triệu Viễn Châu đứng dậy, đi về phía kệ thuốc, thu dọn dược liệu vừa hái. Phía sau, Trác Dực Thần lặng lẽ quan sát y, khóe môi khẽ nhếch lên.

“Ngươi cứu ta, vậy có phải ngươi nên chịu trách nhiệm với ta không?”

Triệu Viễn Châu dừng động tác, quay đầu nhìn hắn:

“Ngươi bị thương, đầu óc cũng có vấn đề luôn à?”

Trác Dực Thần bật cười thành tiếng.

Hắn cảm thấy người này thú vị hơn hắn tưởng.

Ngày hôm sau, Trác Dực Thần đã có thể ngồi dậy, nhưng bả vai vẫn còn đau. Hắn tựa lưng vào thành giường, nhìn Triệu Viễn Châu đang bận rộn bên góc phòng.

“Ngươi ở đây một mình sao?”

“Ừ.”

“Không thấy cô đơn à?”

Triệu Viễn Châu lặng lẽ giã thuốc, không trả lời ngay. Một lát sau, y mới nhàn nhạt nói:

“Không ai làm phiền, rất tốt.”

Trác Dực Thần chống cằm, mỉm cười: “Giờ thì có ta làm phiền rồi.”

Triệu Viễn Châu liếc hắn, lạnh nhạt nói: “Ngươi mà còn nói nhiều, ta sẽ bỏ thêm vài vị thuốc đắng vào bát thuốc của ngươi.”

Trác Dực Thần bật cười, ánh mắt hắn càng thêm hứng thú.

Hắn phát hiện, người này càng lạnh nhạt, hắn lại càng muốn trêu chọc y.

Buổi tối, Triệu Viễn Châu đặt một chén cháo nóng lên bàn.

Trác Dực Thần nhận lấy, nhẹ giọng nói: “Ngươi tốt với ta như vậy, có phải đã thích ta rồi không?”

Triệu Viễn Châu nhìn hắn một lúc, sau đó thản nhiên đáp:

“Nếu ngươi còn nói linh tinh, ta có thể quăng ngươi ra suối lần nữa.”

Trác Dực Thần cười khẽ, nhưng không nói thêm.

Hắn cúi đầu, lặng lẽ ăn cháo.

Triệu Viễn Châu không nhận ra, trong đôi mắt phượng sâu thẳm của hắn, dường như đã dấy lên một tia dao động khó lường.

Tối nay, trời rất đẹp.

Bên ngoài, trăng treo trên cao, sáng tỏ như một vầng ngọc giữa trời đêm.

Bên trong, một người lặng lẽ ăn cháo, một người ngồi đọc sách.

Không ai nói gì, nhưng bầu không khí lại bình yên đến lạ.

Cứ như thế, một đêm lặng lẽ trôi qua.

Nhưng trong lòng Trác Dực Thần, một ý niệm đã hình thành.

Lần này, hắn sẽ không dễ dàng rời đi.

Buổi sáng hôm sau, khi ánh nắng vừa len lỏi qua các tán cây, chiếu xuống sân viện nhỏ bé, Trác Dực Thần đã tỉnh dậy.

Mùi thuốc vẫn thoang thoảng trong không khí, hòa lẫn với hương cỏ cây dịu mát. Hắn khẽ nhúc nhích cánh tay, cảm nhận cơn đau nhói từ vết thương trên vai.

Nhưng so với ngày hôm qua, rõ ràng đã khá hơn nhiều.

Trác Dực Thần lười biếng ngả người trên giường, ánh mắt liếc nhìn ra ngoài cửa sổ. Từ đây, hắn có thể thấy bóng dáng của Triệu Viễn Châu đang bận rộn ngoài sân, đôi tay khéo léo thu hái thảo dược.

Ánh nắng nhạt phủ lên người y một tầng sáng dịu, khiến toàn thân y trông có vẻ mông lung và xa cách.

Trác Dực Thần chống cằm, khóe môi hơi nhếch lên.

Hắn đã gặp rất nhiều người, nhưng chưa ai có khí chất giống Triệu Viễn Châu.

Lạnh lùng, điềm tĩnh, không quan tâm đến thế sự.

Càng nhìn, hắn càng thấy thú vị.

Hắn cất giọng, phá vỡ sự yên tĩnh:

“Ta đói rồi.”

Triệu Viễn Châu không quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt nói:

“Muốn ăn thì tự dậy mà lấy.”

Trác Dực Thần khẽ cười:

“Ta bị thương mà.”

Triệu Viễn Châu rốt cuộc cũng quay sang, ánh mắt thản nhiên nhìn hắn:

“Vậy ngươi đợi đi.”

Dứt lời, y xoay người bước vào bếp.

Trác Dực Thần chống tay lên trán, mỉm cười nhìn theo.

Y có vẻ lạnh lùng, nhưng thực ra lại là một người tốt.

Một lúc sau, Triệu Viễn Châu mang ra một bát cháo nóng, đặt lên bàn.

Trác Dực Thần ngồi dậy, chậm rãi cầm thìa lên. Hắn nếm một ngụm, rồi nhướn mày nhìn Triệu Viễn Châu.

“Cháo của ngươi nấu, so với thuốc cũng chẳng khác nhau là bao.”

Triệu Viễn Châu thản nhiên đáp:

“Không ăn thì thôi.”

Trác Dực Thần bật cười, vẫn tiếp tục ăn.

Dù có nhạt nhẽo thế nào, ít ra cũng không đến mức không nuốt nổi.

Hắn nhìn Triệu Viễn Châu đang ngồi đối diện, tay y lật một quyển sách, dáng vẻ chăm chú.

Một lát sau, Trác Dực Thần mở miệng:

“Ngươi sống một mình ở đây, không thấy nhàm chán sao?”

Triệu Viễn Châu không ngẩng đầu, chỉ nhẹ giọng đáp:

“Không.”

“Vậy nếu ta muốn ở lại đây thì sao?”

Lần này, Triệu Viễn Châu khẽ nhíu mày, ngước mắt nhìn hắn.

Trác Dực Thần mỉm cười, chậm rãi nói:

“Dù sao ta cũng bị thương, phải tĩnh dưỡng một thời gian. Nếu ngươi không ngại, ta muốn ở lại đây, xem như hồi phục xong mới đi.”

Triệu Viễn Châu im lặng vài giây, rồi nhàn nhạt nói:

“Tùy ngươi.”

Trác Dực Thần nhếch môi, ánh mắt có chút ý cười.

Hắn biết, Triệu Viễn Châu bề ngoài tỏ ra không quan tâm, nhưng thực ra lại là người không nỡ đuổi kẻ khác đi.

Hắn đúng là đã nhặt được một kẻ thú vị.

Những ngày tiếp theo, cuộc sống tại tiểu viện dường như không có gì thay đổi.

Triệu Viễn Châu vẫn chăm sóc thảo dược, nghiên cứu y thuật.

Trác Dực Thần cũng không quấy rầy y quá nhiều, hắn tự tìm niềm vui cho mình.

Nhưng dù thế nào, hắn vẫn là một kẻ phiền phức.

Sáng sớm, hắn có thể tự tiện kéo ghế ra sân, tựa lưng vào cây cột, lười biếng ngắm trời.

Trưa nắng, hắn có thể ngồi dưới gốc trúc, mắt khẽ nhắm, như đang ngủ nhưng thực ra là đang nghe Triệu Viễn Châu đọc sách.

Buổi tối, hắn có thể ngồi bên bàn, chống cằm nhìn Triệu Viễn Châu bào chế thuốc, thỉnh thoảng lại buông một câu bâng quơ.

Triệu Viễn Châu chưa từng gặp ai phiền phức như hắn.

Nhưng điều kỳ lạ là, y không cảm thấy khó chịu.

Một buổi chiều, khi Triệu Viễn Châu đang phơi dược liệu ngoài sân, Trác Dực Thần chợt lên tiếng:

“Ngươi chưa từng nghĩ sẽ rời khỏi nơi này sao?”

Triệu Viễn Châu khẽ dừng tay, nhưng rồi lại tiếp tục công việc.

“Mọi thứ ở đây rất yên bình, ta không có lý do gì để rời đi.”

Trác Dực Thần cười nhẹ:

“Nhưng ngươi không thấy quá tịch mịch sao?”

Triệu Viễn Châu quay đầu nhìn hắn, ánh mắt y bình lặng như nước hồ thu.

“Tịch mịch thì có gì không tốt?”

Trác Dực Thần im lặng một lúc, rồi khẽ cười:

“Vậy nếu có một ngày, có người muốn đưa ngươi rời khỏi đây, ngươi có đồng ý không?”

Triệu Viễn Châu không đáp.

Y chỉ nhìn hắn, trong mắt ánh lên một tia phức tạp.

Một lát sau, y lạnh nhạt nói:

“Ta không tin có ngày đó.”

Trác Dực Thần cong môi, ánh mắt hắn sâu thẳm, nhưng không nói gì thêm.

Buổi tối hôm đó, trời mưa.

Những giọt mưa tí tách rơi xuống mái hiên, tạo thành âm thanh trầm thấp và đều đặn.

Trác Dực Thần ngồi trên bậc cửa, nhìn màn mưa trắng xóa ngoài sân.

Hắn chợt hỏi:

“Nếu không phải ngươi cứu ta, có khi nào ta đã chết rồi không?”

Triệu Viễn Châu đang pha trà, nghe vậy liền thản nhiên nói:

“Có lẽ vậy.”

Trác Dực Thần bật cười, giọng hắn nhẹ nhàng nhưng lại mang theo chút gì đó khó đoán:

“Vậy xem ra, ta nợ ngươi một mạng.”

Triệu Viễn Châu nhấp một ngụm trà, điềm nhiên nói:

“Không cần trả.”

Trác Dực Thần nghiêng đầu, nhìn y:

“Nhưng nếu ta muốn trả thì sao?”

Triệu Viễn Châu đặt chén trà xuống, ánh mắt lướt qua hắn.

“Ngươi muốn trả thế nào?”

Trác Dực Thần chống cằm, chậm rãi đáp:

“Ngươi cứu ta, vậy có lẽ ta nên lấy thân báo đáp.”

Triệu Viễn Châu thoáng sững người, rồi lập tức lạnh nhạt nói:

“Ngươi bị thương chưa khỏi, vẫn còn sức nói mấy lời này à?”

Trác Dực Thần cười khẽ, ánh mắt hắn lấp lánh ý cười.

“Ta đang rất nghiêm túc đấy.”

Triệu Viễn Châu hờ hững đáp:

“Ngươi nghiêm túc, nhưng ta không có hứng thú.”

Trác Dực Thần bật cười, nhưng không tiếp tục trêu chọc nữa.

Hắn ngả người ra sau, nhìn màn mưa rơi ngoài sân.

Trong lòng hắn, lại dấy lên một ý nghĩ.

Triệu Viễn Châu, nếu ta nói thật lòng, liệu ngươi có tin không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro