Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Vượn con biết ghen ( 5 )

Trác Dực Thần không ngừng tìm kiếm suốt mấy ngày liền. Đôi mắt sâu thẳm của hắn giờ đã vằn lên những tia mệt mỏi. Hắn đã dò hỏi khắp nơi, lục tung các con phố và hang động quanh Tập Yêu Ty nhưng vẫn không tìm được bất kỳ dấu vết nào của Triệu Viễn Châu.

"Y không thể nào biến mất không tung tích như vậy..." Hắn lẩm bẩm, tay siết chặt chuôi kiếm bên hông.

Đêm thứ ba, khi ánh trăng tròn soi rọi khắp núi rừng, Trác Dực Thần đứng trước một vách đá cao, mắt khẽ nhắm lại. Hắn hít sâu, tập trung linh lực, mở ra giác quan thứ sáu của mình – một bí thuật truy tìm chỉ có những người đứng đầu Tập Yêu Ty mới có thể sử dụng.

Ánh sáng xanh nhàn nhạt từ lòng bàn tay Trác Dực Thần lan tỏa, như một dòng nước chảy về phía trước. Trong màn đêm, linh lực dẫn hắn đi qua những lối mòn gập ghềnh, tới một vùng đất xa lạ.

Trước mặt hắn là Lạc Yên Tửu Lâu, ẩn hiện dưới ánh trăng như một giấc mộng. Hương rượu Bách Hoa thoảng qua, mang theo cảm giác kỳ lạ khiến bước chân Trác Dực Thần chậm lại.

“Lạc Yên...” Hắn nhíu mày, trong lòng dấy lên linh cảm chẳng lành.

Bước vào tửu lâu, không khí nhộn nhịp đón hắn. Đàn hát réo rắt, khách nhân cười nói vui vẻ, nhưng mọi thứ lại có vẻ giả tạo đến kỳ lạ. Mỗi bước đi của Trác Dực Thần, ánh mắt sắc bén của hắn quan sát mọi góc khuất.

Ở một góc khuất gần giàn hoa mẫu đơn, hắn nhìn thấy Triệu Viễn Châu đang ngồi bên bàn rượu, trước mặt là những bình Bách Hoa Tửu đã vơi đi một nửa. Đôi mắt Triệu Viễn Châu mơ màng, như chìm vào một cơn mộng dài, hoàn toàn không hay biết đến sự hiện diện của hắn.

“Viễn Châu!” Trác Dực Thần gấp gáp bước tới, nắm lấy tay y.

Triệu Viễn Châu giật mình, ánh mắt mơ màng chuyển sang kinh ngạc, rồi trở nên vui mừng. “Dực Thần! Cuối cùng đệ cũng đến rồi...”

“Huynh có biết ta đã lo lắng thế nào không? Tại sao huynh lại đến đây? Huynh có biết đây là nơi nào không?” Trác Dực Thần vừa nói vừa kéo y dậy, nhưng phát hiện cơ thể Triệu Viễn Châu mềm nhũn, linh lực dường như bị rút cạn.

“Tửu lâu này... là nơi rất đẹp... đệ không thấy sao?” Triệu Viễn Châu mỉm cười yếu ớt, ánh mắt lại bắt đầu mờ đi.

Trác Dực Thần lập tức nhận ra điều bất thường. Ánh mắt sắc bén của hắn quét qua khung cảnh xung quanh, cuối cùng dừng lại ở một bóng người bước ra từ phía sau rèm lụa đỏ.

Đó là một nữ nhân vận y phục đỏ rực, gương mặt kiều diễm như hoa, đôi mắt long lanh đầy mị lực. Nàng cười nhạt, giọng nói vang lên như tiếng chuông ngân:

“Công tử, sao lại gấp gáp như vậy? Chẳng phải Lạc Yên Tửu Lâu là nơi để thư giãn và quên đi phiền muộn sao?”

“Ngươi là ai? Đã làm gì huynh ấy?” Trác Dực Thần lạnh giọng, ánh mắt đầy sát khí.

Nữ nhân mỉm cười, nhẹ nhàng đáp: “Ta chỉ là người giữ tửu lâu này, không làm gì cả. Công tử đây tự mình đến, tự mình uống rượu, tự mình mộng mị. Sao lại trách ta?”

Trác Dực Thần không nói thêm, rút kiếm lao thẳng về phía nàng. Nhưng chỉ trong nháy mắt, cả không gian xung quanh như biến đổi. Tửu lâu hoa lệ biến thành một vùng đất u ám, tiếng nhạc du dương hóa thành tiếng cười ghê rợn.

“Đây là kết giới của Lạc Yên, nơi người ta lạc vào mộng mà không thể thoát ra. Công tử, nếu muốn cứu người, hãy xem huynh có bản lĩnh vượt qua hay không!”

Nói rồi, nữ nhân tan biến vào không trung. Cùng lúc, Trác Dực Thần cảm nhận một luồng sức mạnh vô hình đang ép sát xung quanh, như muốn nuốt chửng hắn.

Hắn siết chặt tay Triệu Viễn Châu, truyền linh lực vào cơ thể y để bảo vệ. “Viễn Châu, ta sẽ không để huynh ở lại nơi này đâu. Dù có phải đối mặt với thứ gì, ta cũng nhất định cứu huynh.”

Trong ánh sáng nhạt nhòa của kết giới, bóng dáng Trác Dực Thần và Triệu Viễn Châu dần bị vây quanh bởi những yêu ảnh mờ ảo, mở ra một trận chiến sống còn đầy nguy hiểm...

Ánh sáng từ kết giới u ám khiến mọi vật trở nên mờ mịt. Trác Dực Thần siết chặt tay Triệu Viễn Châu, đôi mắt đầy kiên quyết dù không khí xung quanh lạnh đến thấu xương. Yêu ảnh mờ ảo lượn lờ, gào rú như những linh hồn không siêu thoát.

“Trác... Dực Thần...” Triệu Viễn Châu khẽ thốt lên, giọng nói yếu ớt pha lẫn đau đớn. Y chật vật giữ tỉnh táo, nhưng linh hồn như bị hút vào dòng xoáy kỳ quái của kết giới.

“Huynh yên tâm, ta ở đây. Không ai có thể làm tổn thương huynh.” Trác Dực Thần siết tay y chặt hơn, ánh mắt lóe lên một tia sắc bén.

Từ trong bóng tối, một yêu ảnh bất ngờ lao tới, hình thù méo mó, đầy oán khí. Trác Dực Thần phản ứng nhanh như chớp, rút kiếm quét ngang, đường kiếm sắc bén xé toạc yêu ảnh thành từng mảnh vụn. Nhưng chỉ trong nháy mắt, mảnh vụn ấy lại hợp lại, tiếp tục lao về phía hắn.

“Yêu khí ở đây bất diệt... chúng chỉ muốn vắt kiệt sức mạnh của ta và huynh.” Hắn lẩm bẩm, nhận ra tính chất quỷ dị của kết giới này.

Không còn cách nào khác, Trác Dực Thần đành kích hoạt linh lực mạnh hơn, tạo thành một vòng bảo hộ xung quanh mình và Triệu Viễn Châu. Tuy nhiên, từng giọt mồ hôi đã bắt đầu lăn dài trên trán hắn, chứng tỏ tiêu hao linh lực trong kết giới này không hề nhỏ.

“Viễn Châu, huynh hãy cố giữ tỉnh táo. Đây không chỉ là tấn công về thể xác mà còn ảnh hưởng đến tinh thần. Nếu huynh chìm vào mộng, kết giới này sẽ nuốt chửng linh hồn huynh mãi mãi.”

Triệu Viễn Châu nghe vậy, cố gắng cắn chặt môi để giữ tỉnh táo. Nhưng yêu khí quanh y càng lúc càng dày đặc, từng làn sương lạnh như muốn xâm chiếm tâm trí y. Đột nhiên, một giọng nói ngọt ngào vang lên trong đầu Triệu Viễn Châu, như tiếng thì thầm từ xa xăm.

“Triệu công tử... nơi đây là chốn an lạc. Hãy quên đi mọi đau khổ, quên đi những ràng buộc của thế gian. Ở lại đây, huynh sẽ không bao giờ phải chịu tổn thương nữa...”

“Không... ta không muốn...” Triệu Viễn Châu cố vùng vẫy, nhưng giọng nói kia càng lúc càng quyến rũ, như một liều thuốc mê ngọt ngào.

Nhận thấy trạng thái bất thường của y, Trác Dực Thần cắn răng, dùng kiếm khắc lên lòng bàn tay mình một ký hiệu cổ. Từ đó, ánh sáng xanh mạnh mẽ bùng lên, xuyên thấu màn yêu khí u ám.

“Triệu Viễn Châu! Nhìn ta!” Hắn hét lớn, âm thanh vang vọng trong kết giới.

Ánh mắt Triệu Viễn Châu mơ màng nhìn về phía Trác Dực Thần. Trong khoảnh khắc ấy, đôi mắt đầy lo lắng và kiên định của hắn như một mỏ neo, kéo y thoát khỏi dòng xoáy u ám.

“Huynh còn nhớ lời hứa của ta không? Ta nói sẽ bảo vệ huynh, sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương huynh.”

Lời nói ấy như một sợi dây kéo Triệu Viễn Châu trở về. Đôi mắt y dần lấy lại sự tỉnh táo, nhưng trước mặt cả hai, yêu ảnh lại càng đông và hung hãn hơn.

“Không thể tiếp tục kéo dài ở đây.” Trác Dực Thần nghiến răng, rút từ áo ra một viên ngọc trong suốt phát ra ánh sáng trắng tinh khiết.

“Linh Ngọc Thanh Tịnh!” Triệu Viễn Châu kinh ngạc thốt lên.

Đây là pháp bảo cực quý giá, có thể thanh tẩy yêu khí, nhưng tiêu hao linh lực của người sử dụng đến mức nguy hiểm tính mạng.

“Dực Thần, không được! Nếu đệ dùng nó, đệ sẽ ...”

“Ngoan , bây giờ huynh phải giữ chặt lấy ta đấy !” Trác Dực Thần không để y phản đối, vận dụng toàn bộ linh lực truyền vào viên ngọc. Ánh sáng trắng từ viên ngọc bùng nổ, xuyên thủng màn yêu khí u ám.

Những tiếng gào thét của yêu ảnh vang vọng khắp không gian. Chúng tan biến dần, kết giới quanh tửu lâu cũng bắt đầu lung lay. Nhưng cùng lúc đó, Trác Dực Thần loạng choạng, sắc mặt tái nhợt đi.

“Dực Thần!” Triệu Viễn Châu vội đỡ lấy hắn, ánh mắt đầy lo lắng.

“Ta... không sao...” Hắn cố gượng cười, nhưng máu đã trào ra nơi khóe miệng. Kết giới bị phá vỡ, ánh trăng sáng chiếu rọi khắp không gian.

Cả hai người cuối cùng cũng thoát khỏi tửu lâu quỷ dị ấy. Nhưng Trác Dực Thần kiệt sức ngã xuống, khiến Triệu Viễn Châu hốt hoảng ôm chặt lấy hắn.

“Dực Thần, huynh không được phép xảy ra chuyện gì. Nếu huynh có mệnh hệ gì, ta biết phải làm sao đây...”

Dưới ánh trăng, Triệu Viễn Châu khẽ cúi đầu, đặt tay lên lồng ngực Trác Dực Thần, truyền linh lực của mình vào hắn.

Trong giấc mơ mờ mịt, Trác Dực Thần chỉ nghe thấy tiếng gọi yếu ớt nhưng đầy tình cảm:

“Huynh phải tỉnh lại... ta cần huynh...”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro