Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Lo lắng

" Tiểu Trác , ngươi không cần phải làm vậy đâu ,dù gì ta cũng đâu phải quả trứng hay hoa gì đâu mà ngươi nâng niu như thế " Triệu Viễn Châu nói với Trác Dực Thần . Tuy nói vậy chứ trong lòng Triệu Viễn Châu vui cẫng lên rồi .

" Ngươi không muốn sao , vậy lần sau ta không làm vậy nữa " Trác Dực Thần biết thừa đó chỉ là lời nói ngoài của y , biết trong lòng y rất muốn như thế. Nhưng hắn vẫn muốn trêu chọc y .

" Đừng , đừng, ý ta không phải như thế , chỉ là bây giờ ta chỉ là một mảnh thần thức thù ngươi không cần thiết phải làm vậy đâu . " Triệu Viễn Châu vừa nói vừa nghĩ thầm trong đầu * Sau này, ta hóa thành hình rồi ngươi làm vậy cũng không muộn mà. Giờ ta chỉ là một mảnh thần thức thì cảm nhận được gì chứ *

Trác Dực Thần nghe thấy được liền nở một nụ cười ,vừa cười vừa nói " Không phải ngươi muốn như thế sao "

" Không phải mà..." Triệu Viễn Châu càng nói càng nhỏ dần rồi biến mất.

Trác Dực Thần lại tiếp tục công việc hằng ngày của mình là truyền yêu lực cho y ,để y sớm hóa thành hình người sớm nhất có thể.

Vài ngày sau , vì không để ý kỹ nên Trác Dực Thần đã để cho mảnh thần thức của y bị kẻ khác lấy trộm đi . Hắn lo lắng đi tìm khắp nơi ,suốt mấy ngày cuối cùng cũng tìm được y .

Y đang nằm trong tay chả tên thuộc hạ cũ của Ôn Tông Du " Trác Dực Thần, ta thật không ngờ ngươi lại lo lắng cho kẻ giết gia tộc mình như thế đấy " Tên đó vừa nói vừa cười nham hiểm.

" Ngươi coa chuyện gì thì nhắm vào ta đây này , đưa Triệu Viễn Châu cho ta " Trác Dực Thần bói trong lo lắng.

" Đưa cho ngươi , nhắm vào ngươi, ngươi mơ sao . Thứ ra nhắm đến chỉ có một thứ đó chính là mảnh thần thức này của Triệu Viễn Châu. Còn nếu ngươi muốn thì cũng được thôi . Trừ phi ngươi quỳ xuống van xin ta , để ta hành hạ, đánh chết ngươi rồi ta trả lại cho ngươi " Hắn vừa nói vừa cười điên cuồng.

" Được " Một câu nói dứt khoát từ miệng Trác Dực Thần cất lên ,thật không ngờ vì một Đại yêu mà hắn từ bỏ thể diện của mình . Có lẽ hắn đã quá yêu Triệu Viễn Châu rồi .

" Trác Dực Thần, tên điên này, ai cho ngươi đồng ý cơ chứ , bổn đại yêu tự mình thoát ra được, không cần ngươi cầu xin . Ngươi đứng lên cho ta , bổn đại yêu ra lệnh cho ngươi là đứng lên đi .Ta không cần " Triệu Viễn Châu nói với giọng nghẹn ngào.

Sau khi Triệu Viễn nói xong , Trác Dực Thần không nói gì mà tiếp tục quỳ xuống. Triệu Viễn Châu thấy vậy liền gọi " Trác Dực Thần, ngươi đứng lên cho bồn đại yêu " y vừa nói vừa khóc . Vì không muốn nhìn thấy người khác vì mình mà chịu khổ , lại còn là người mà mình thầm thương . Trong một khoảnh khắc đó , Triệu Viễn Châu bỗng nhiên tự một mảnh thần thức ở trong chiếc chuông biến ra hóa thành hình người.

Khi hóa thành hình , y chứng kiến cảnh Trác Dực Thần sắp bị đánh thì y không màng gì cả chạy đến đỡ cho Trác Dực Thần một chưởng " Trác Dực Thần " . Vừa nói xong thì y ngã xuống được Trác Dực Thần đỡ lấy , một dòng máu tươi từ trên miệng y chảy xuống khiến cho Trác Dực Thần lo lắng, ôm y vào lòng . Trác Dực Thần đứng dậy dùng một kiếm giết chết tên đó rồi đưa y về Tập Yêu Ty .

" Bạch Cửu , Bạch Cửu , đệ ấy đâu , các ngươi mau đi mời Bạch đại nhân đến đây cho ta , nhanh lên " Trác Dực Thần lo lắng, miệng vừa ra lệnh cho thuộc hạ của mình mời Bạch Cửu đến , vừa bế y vào phòng để lên phòng . Trong lúc chờ đợi Bạch Cửu đến hắn truyền cho y một chút yêu lực để kéo dài thời gian chờ Bạch Cửu đến .

Được một lúc thì Bạch Cửu đến , liền vào xem tình hình của y . Sau một hồi cũng xong , " Bạch Cửu, Triệu Viễn Châu sao rồi , có bị làm sao không " Trác Dực Thần hỏi .

" Không sao ,chỉ là bị thương một chút thôi và chỉ cần dưỡng thương , sẽ không có gì đáng ngại . Ta sẽ kê một thang thuốc cho đại yêu , thế nên huynh không cần phải lo lắng thế đâu ,chỉ càn huynh chăm sóc, để ý kỹ tên đại yêu này là được " Bạch Cửu nói một cách ung dung.

" Không sao thì tốt , không sao thì tốt " cuối cùng Trác Dực Thần cũng thở phào nhẹ nhõm mà nói

" Vậy ta đi đây a " Bạch Cửu nói xong liền đi luôn .

Thế ròi , Trác Dực Thần vẫn còn lo lắng liền ở lại canh y cho đến tối , không rời nửa bước " tên ngốc này , mới trở lại lại muốn đi tiếp à "

" Ta không đi đâu , ta muốn ở bên Tiểu Trác đại nhân của ta cơ " Triệu Viễn Châu tỉnh dậy liền cất giọng nói

" Triệu Viễn Châu, ngươi tỉnh rồi " Trác Dực Thần vui mừng vì y cuối cùng cũng đã tỉnh lại .

" Tiểu Trác, ta mới tỉnh lại nên ta rất đói , ngươi định không làm gì cho ta ăn sao " Triệu Viễn Châu vừa tỉnh lại thì đói nên nghiêng đầu nhìn Trác Dực Thần nhõng nhẽo nói .

" Suýt nữa thì ta quên mất ,hiện tại ngươi đang ở thân thể người phàm , giờ ta sẽ đi nấu chuẩn bị đồ ăn cho ngươi ăn a " Triệu Viễn cất giọng nói với y . Định đi thì tay của Trác Dực Thần bị y nắm lại " Tiểu Trác, ta...ta muốn đi theo ngươi " . Trác Dực Thần nghe vậy liền đáp " ngoan ở đây đợi ta ha , thân thể của ngươi đang yếu , không nên đi lại nhiều "

" Nhưng ta không muốn, ta muốn đi theo Tiểu Trác, ở đây một mình chán lắm " Triệu Viễn Châu nhìn vào mắt Trác Dực Thần mà nói , đôi mắt long lạnh giống như sắp khóc này như muốn mê hoặc người khác vậy và Trác Dực Thần cũng không ngoại lệ.

Sau một hồi bị Triệu Viễn Châu năn nỉ đủ kiểu thì cuối cùng Trác Dực Thần cũng để y đi theo mình " Được rồi ,ta cho ngươi đi theo thì phải có điều kiện "

" Điều kiện gì ta cũng chấp nhận, ngươi nói đi " Triệu Viễn Châu đưa mắt nhìn lên Trác Dực Thần

" Phải nghe lời ta ,không được đi đâu lung tung  còn nữa ..." Trác Dực Thần đưa ra điều kiện với y

" Còn nữa gì " Triệu Viễn Châu hỏi lại

" Sau này ngươi sẽ biết " nói xong hắn đi để lại y một mình , y đành phải chạy theo nếu không hắn sẽ đổi ý mất " Trác Dực Thần, đợi ta với " Triệu Viễn Châu lẽo đẽo chạy theo Trác Dực Thần. Khổ nỗi ,Trác Dực Thần đi nhanh quá y chạy không kịp thế là một hồi mới tới nơi .

" Tiểu Trác, ta mệt ,ngươi đi nhanh quá, ta theo không kịp " Triệu Viễn Châu nói với giọng điệu trách mắng Trác Dực Thần.

" Kệ ngươi " Trác Dực Thần nhíu mày rồi khẽ nói

" Ngươi... " Chẳng phải Tiểu Cửu nói ngươi phải chăm sóc ta cẩn thận sao" y càng nói càng nhỏ ,nhưng chợt nhận ra hình Trác Dực Thần giận rồi .

" Không lẽ hắn giận ta rồi sao , phải làm sao đây " Triệu Viễn Châu nói nhỏ vừa mình nghe , nhưng mà với Trác Dực Thần thì hắn nghe rất rõ .

" Tiểu Trác, ngươi - ngươi giận ta sao " Triệu Viễn Châu lên tiếng hỏi.

" Không có " Trác Dực Thần giữ vẻ mặt điềm tĩnh trả lời

" Nếu ngươi giận thì nói với ta đi , ngươi đừng giận nữa , ta sai rồi " Triệu Viễn Châu hối lỗi nói với Trác Dực Thần.

" Sai , vậy ngươi nói xem mình sai ở đâu " Trác Dực Thần chậm rãi nói ánh mắt đầy ẩn ý

"Ta sai là vì không nghe lời ngươi, đáng lẽ ta nên ở lại phòng để tĩnh dưỡng vết thương cho tốt. Nhưng ngươi cũng biết tính ta, làm sao có thể chịu đựng việc nằm yên một chỗ được chứ ." Triệu Viễn Châu khẽ đáp, giọng nói vừa mang theo sự hối lỗi vừa chất chứa một chút bất đắc dĩ. Ánh mắt hắn thoáng nhìn sang, tựa như muốn dò xét phản ứng của đối phương, nhưng vẻ mặt vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh, không để lộ cảm xúc quá nhiều.

" Trác Dực Thần, Tiểu Trác ta thật sự sai rồi, ngươi tha thứ cho ta đi được không, ngươi đừng giận ta nữa " Triệu Viễn Châu đưa ánh mắt long lanh dường như sắp khóc đến nơi của mình lên nhìn Trác Dực Thần . Y biết mình sai rồi và cũng biết rằng mình không thể thiếu Trác Dực Thần bên cạnh được nữa ,từ lúc được Trác Dực Thần tìm được mình , Triệu Viễn Châu đã xác định được rồi .

" Được rồi, có phải ta không tha thứ cho ngươi đâu " Trác Dực Thần nhìn vào đôi mắt đó cũng biết y sắp khóc rồi nên mới không cậu nữa . Vì cậu khóc  hắn chắc sẽ đau lòng mất . Nhưng mà chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến.

" Ngươi ,ngươi tha thứ cho ta rồi " Triệu Viễn Châu rơi nước mắt xuống, khóc nấc thành tiếng. Y chạy đến ôm Trác Dực Thần " Tiểu Trác ,ta cứ nghĩ ngươi không tha thứ cho ta nữa chứ ...hức...hức... "

Thấy vậy Triệu Dực Thần liền đưa tay ôm lấy y , một tay ôm còn tay kìa thì xoa lên đầu Triệu Viễn Châu  " Đừng khóc nữa, chẳng phải ta tha thứ cho ngươi rồi sao , ngoan nghe lời ta không khóc nữa , nếu khóc nữa ta sẽ giận ngươi tiếp đấy " Vừa nghe Trác Dực Thần nói xong câu ấy , y liền nín đi không khóc nữa " Tiểu Trác, ta...ta không khóc nữa " Triệu Viễn Châu lấy tay lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt của mình .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro