Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Tô Dạng tự nhận là kiến thức rộng rãi, sóng to gió lớn gì đều gặp qua, nhưng lúc này vẫn có chút thấp thỏm.

Thử hỏi, nếu ngươi ở trước mặt truyền thông bịa đặt chuyện một người đàn ông bất lực, khiến cho cả thế giới đều cho rằng hắn thật sự bất lực, ngươi còn có lá gan gặp lại hắn nữa không? Đáp án đương nhiên là không!

Tô Dạng trộm đánh giá bốn nam nhân trong xe, nghiêm túc tự hỏi có bao nhiêu xác suất thành công đánh ngã mấy người này rồi đào tẩu, kết quả thấp đến làm hắn suýt khóc, thế giới cá lớn nuốt cá bé này thật khiến người ta tuyệt vọng TvT

Thương thành của hệ thống bán đạo cụ tuy nhiều, nhưng giá cả quá cao, tùy tiện mua một cái đèn pin cũng vài trăm điểm kinh nghiệm, trước không nói có thể thuận lợi đào tẩu hay không, liền tính lần này thành công, vậy lần sau? Tổng tài đại nhân có thể buông tha hắn sao?

Nhưng lần này thật sự là hắn tính sai, xem nhẹ Phó Châu người nam nhân này ý chí sắt đá!

Hắn tự tin tối hôm qua biểu diễn cũng đủ chân thật, mặc cho ai nhìn thấy đều sẽ nghĩ là một thiếu niên thất tình bi thương tuyệt vọng đối mặt với paparazzi truy đuổi không ngừng, dưới sự giận dữ mới nói ra lời nói vô pháp vãn hồi là có thể thông cảm và tha thứ.

Huống chi lấy nhân mạch Phó thị tổng tài, đủ để đem ảnh hưởng của chuyện này hàng đến thấp nhất, xem ở tình cảm ngày xưa, hoàn toàn không cần xử lý hắn.

Nhưng tình huống hiện tại, có vẻ như không giống tưởng tượng của hắn, không chỉ là không giống, quả thực là ngược lại hoàn toàn! Nếu bởi vậy mà bị Phó Châu ghi hận, về sau còn lăn lộn cái rắm, trực tiếp ra nước ngoài phát triển đi.

Không chờ hắn rối rắm xong, xe đã chậm rãi ngừng lại, Tô Dạng bị xách như xách gà lên lầu.

Căn cứ ký ức Tô Diêu, nơi này đúng là chung cư bí mật hai người ở chung, lấy tài lực Phó Châu tới nói không xem như quá xa hoa, nhiều lắm xem như rộng rãi, được cái vị trí địa lý tốt, cách tổng bộ tập đoàn Phó thị cùng trường học Tô Diêu đều rất gần, đi lại thuận tiện.

Mấy hắc y nam nhân kia đem Tô Dạng ném xuống liền đi ra ngoài, hình như ở ngay cách vách, còn may nguyên chủ không ngu ngốc tới độ mang nam nhân về nhà, bằng không đã bị phát hiện từ 800 năm trước.

Tô Dạng nén lo lắng, nhìn xung quanh một vòng không thấy bóng dáng Phó Châu, liền tự mình ngồi xuống, tính đi tính lại tiếp theo nên ứng đối thế nào.

Trong phòng thật ấm áp, sô pha cũng thật mềm, đầu óc vẫn luôn mê mê muội muội cuối cùng tìm được chỗ trú, bất tri bất giác đã nằm xuống ngủ rồi.

Tôi hôm qua lăn lộn tới một hai giờ mới xong, sau đó lại ở cửa phòng hít gió lạnh một đêm, nếu không phải tinh thần vẫn luôn ở trạng thái khẩn trương, cũng căng không đến bây giờ.

Phó Châu đi làm về nhìn đến chính là một màn này.

Tên nhóc phá hỏng danh dự của y đang không hề phòng bị mà nằm nghiêng trên sô pha đen bằng da, trên người mặc đồng phục xanh trắng, đồng phục rộng thùng thình có chút lộn xộn, thân thể tinh tế được bọc trong đó có vẻ đặc biệt non nớt, so với lần đầu gặp mặt lại tăng thêm vài phần khí chất ưu nhã thong dong.

Y nhịn không được tiến về phía trước vài bước, ngồi xổm trước mặt nam hài, tinh tế mà đánh giá.

Tầm mắt từ cần cổ thon dài chuyển đến lỗ tai tinh xảo, sau đó là cánh môi hồng nhạt đang nhắm chặt, chóp mũi cao cao đáng yêu, mỗi một chỗ đều cùng lúc bình thường giống nhau, rồi lại tất cả đều thay đổi.

Y từ trong đó đọc ra hương vị dụ hoặc.

Rõ ràng là cùng một người, rồi lại bất đồng như vậy, mỗi sợi tóc đều tản ra khí tức mê hoặc nhân tâm.

Chẳng lẽ đây là khác biệt trước và sau khi thức tỉnh? Lúc trước là cỡ nào ngây thơ nhạt nhẽo thiếu niên, giờ phút này trong mắt hắn vậy mà trở niên hấp dẫn dị thường.

Loại cảm giác này thật mới lạ, đối với một người chưa từng trải qua hương vị tình dục mà nói, tựa như ở trước mắt chậm rãi mở ra cánh cửa đến tân thế giới, sau cánh cửa kia có cái gì y không biết, nhưng ít nhất có thể khẳng định một chút, đó nhất định là một thế giới cực kỳ dụ hoặc, khiến người trầm luân.

Y vươn tay vuốt ve khuôn mặt Tô Dạng, chợt cả kinh, sao lại nóng như vậy?

......

Tô Dạng ngủ một giấc đến tối, tỉnh lại đã là bảy tám giờ, hắn giật giật tay, phát hiện trên mu bàn tay dán bông tiêu độc, sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Đ** cmn!!! Chẳng lẽ Phó Châu ghi hận trong lòng, tiêm thuốc phiện vào người hắn, muốn khiến hắn thân bại danh liệt?!!!

Đậu má đời này hắn hận nhất chính là hấp độc buôn lậu ma túy, quả thực không thể tha thứ!

Tuyệt!Đối!Không!Thể!Tha!Thứ!

Hắn nhảy dựng lên lao ra cửa phòng, hét lên một tiếng: "Phó Châu cút ra đây cho lão tử! Ông liều mạng với nhà mi!"

Cái gì khí chất, cái gì kiêu ngạo, cái gì rụt rè tiểu bạch hoa, toàn bộ cmn gặp quỷ đi thôi!!

Phó Châu mặc đồ ở nhà, mang một chén chè ra từ phòng bếp, lẳng lặng nhìn hắn, bỗng nhiên cười lạnh lộ ra một tia dữ tợn.

" Oh? Cậu muốn liều với tôi kiểu gì? "

" Ách... " Tô Dạng cười gượng hai tiếng, nói: " Thực ra, thực ra tôi gặp ác mộng, cho rằng còn ở trong mơ thôi. "

Phó Châu cười lạnh thành công làm Tô Dạng tỉnh táo lại. Hắn tuy rằng sốt đến mơ hồ, nhưng sức phán đoán cơ bản vẫn phải có, nếu Phó Châu thực sự tiêm ma túy cho hắn, làm sao lại để hắn ngủ ở trong nhà y, khẳng định là muốn ném tới nơi nào nhiều người, lại gọi mấy cái paparazzi, vậy mới có thể đạt tới hiệu quả hoàn mỹ.

Phó Châu híp híp mắt, rất săn sóc không truy hỏi nội dung cái gọi là " ác mộng " là gì khiến hắn muốn liều mạng với mình, mà là cười cười ôn nhu.

" Nếu gặp ác mộng, vậy lại đây uống chén chè, áp áp kinh."

Nói rồi cầm chén đặt trên bàn cơm, phát ra một tiếng cạch rất nhỏ.

Y rõ ràng cười thật ôn nhu, nhưng Tô Dạng lăng lăng cảm nhận được một loại khí thế không được phép làm trái, chung quy không có can đảm cự tuyệt, dịch từng bước nhỏ đi qua.

Chè này hẳn là Phó Châu định tự mình uống, chắc là không có vấn đề gì đi.....

Hắn nghĩ như vậy, dùng cái muỗng múc một ngụm đưa vào trong miệng.

"!!!" F*ck thật cmn khó uống !!ヾ(`Д)

Phó Châu kéo ghế dựa ngồi ở bên cạnh, hoãn thanh nói: "Trà gừng táo đỏ, khu hàn, tôi đun suốt một giờ. Cậu dám phun một ngụm thử xem."

Tô Dạng: " ......."

Hắn khuất nhục nuốt xuống ngụm trà gừng kia, lần đầu tiên sinh ra ý tưởng trên đường từ bỏ nhiệm vụ.

......

Hệ thống: Đến mức này sao.

Tô Dạng: Tôi không muốn về nhà, tôi lựa chọn tử vong.

Tác giả có lời muốn nói: tiểu thụ vì sao đối trà gừng táo đỏ cảm thụ sâu sắc như vậy? Bởi vì hôm nay tôi vừa uống một ly, trực tiếp khiến tôi hôm nay lại "ngắn nhỏ" TvT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #dammy