Chương 2 Bắc cóc
Chương 2: Bắt cóc
Sở Ương Nguyệt vừa tới cổng trường liền cảm thấy có cái gì đó không đúng. Mặc dù vẫn là chiếc xe hay đến đón cô ngày thường kia nhưng tài xế lại không phải là dì Mai vẫn chăm sóc cô mà lại là một người đàn ông cao lớn mặc tây trang, đeo kính đen.
Sở Ương Nguyệt không bước tới mà dừng lại đánh giá. Bởi vì chuyện kia mà cô đặc biệt chống đối với màu đen, nhất là những người đàn ông ăn vận như vậy càng làm cho cô sợ hãi từ đáy lòng.
Người đàn ông này không khác thủ hạ của Lục Kỳ Áo là mấy. Nhưng mà trong ba năm này, Lục Kỳ Áo quan tâm đến bệnh tình của cô nên chưa bao giờ chạm đến cô. Thủ hạ của hắn cũng chưa có một người nào bước chân vào nhà, càng đừng nói là tài xế nam đến đón.
Sở Ương Nguyệt nắm chặt lấy cái cặp sách, xoay người muốn chạy trốn lại bị người ta túm lấy cổ áo từ phía sau, xách ngược lên. Tiếp theo, một cái khăn tay có một mùi kỳ quái chụp vào mũi cô. Sở Ương Nguyệt giãy dụa mấy cái rồi ngất đi.
- Fuck! Lần này bố mày cho mày biết giang hồ cũng không phải là nơi dễ lăn lộn!
Sở Ương Nguyệt vừa mới phục hồi ý thức liền nghe được tiếng chửi bậy thô lỗ của một người đàn ông. Khẽ giật giật cơ thể, cảm giác đau đớn truyền đến. Cúi đầu nhìn một chút, Sở Ương Nguyệt thấy hai tay mình bị trói gô ra sau lưng, hai chân cũng bị một sợi dây thô to siết chặt thành một vết đỏ, máu tươi đang dần thấm ra ngoài. Cô há mồm mới phát hiện trong miệng bị nhét vải, đưa mắt nhìn xung quanh thì thấy mình đang ở một kho hàng cũ nát.
Cô bị bắt cóc rồi!
Sở Ương Nguyệt nhìn mấy người đàn ông chung quanh mình. Họ ở gần quá, cảm giác nôn mửa lại xông lên đến đầu. Hai chân dùng sức, đẩy lùi thân thể về phía sau. Động tác của cô khiến cho mọi người chú ý.
- Anh Báo, nó tỉnh rồi.
Một người đàn ông có vóc người tráng kiện, sắc mặt dữ tợn đi tới gần Sở Ương Nguyệt. Hắn ta đứng ở bên, cúi đầu xuống nhìn cô. Bày tay thô ráp đưa ra gỡ miếng vải nhét trong miệng Sở Ương Nguyệt.
- Mày là em gái thằng Lục Kỳ Áo à?
A Báo xác nhận lại lần cuối cùng. Nếu đã muốn xé rách mặt nạ với Lục Kỳ Áo thì dĩ nhiên phải khai đao với người bên cạnh nó trước. Lăn lộn trên giang hồ đã lâu, A Báo rất rõ, cái gì có thể làm cho kẻ thù đau đớn nhất? Đương nhiên chính là thương tổn người mà hắn ta để ý rồi!
Bàn tay A Báo mới vừa đụng vào mặt Sở Ương Nguyệt, cô đã quay đầu đi kịch liệt nôn mửa.
- Cái con mẹ nó chứ, chuyện gì thế này?
A Báo thấy sự căm ghét trong mắt Sở Ương Nguyệt liền tức giận mắng to. Hắn túm lấy mái tóc của Sở Ương Nguyệt, lôi đầu cô bé lên:
- Bố mày hỏi sao mày không trả lời, nôn cái mẹ gì hả?
Một tên thủ hạ nhắc nhở kịp thời:
- Anh Báo, chắc đúng là nó rồi. Các anh em đi theo đi theo anh Áo nhiều năm nói rằng em gái của anh Áo không chạm được vào đàn ông. Anh nhìn nó thế kia chắc không phải là giả rồi.
Lúc này, Sở Ương Nguyệt bị A Báo bắt đã ói đến sắc mặt trắng bệch, cả người co cụm lại.
A Báo buông lỏng tay, Sở Ương Nguyệt bị ném trở lại trên mặt đất. Cô bé mở miệng thở hổn hển.
- Không chạm được vào đàn ông?
Trong mắt A Báo lóe ra tia sáng hèn mọn dâm tà. Đột nhiên, hắn ta như nhớ ra cái gì liền nhấc chân đạp vào cái người vừa trả lời.
- Con mẹ mày, mày gọi anh Áo anh Áo thân mật nhỉ? Mày phải biết rõ là người lăn lộn giang hồ với mày là ai chứ?
- Anh Báo, em sai rồi. Anh nguôi giận.
Người bị đánh lại trả lời một câu trái lương tâm.
A Báo rút một khẩu súng lục từ bên hông ra, nện trên mặt bàn.
- Bố mày đéo ưa cái bộ dạng của thằng Lục Kỳ Áo, ỷ vào việc cậu nó là Lục Cung rồi càn rỡ. Nó làm chủ tịch tập đoàn Tứ Hải, tao không có ý kiến, dù sau này nó có kế thừa sản nghiệp của nhà họ Lục tao cũng đéo quan tâm. Nhưng mà giang hồ này cũng không phải là của mình nhà họ Lục của nó, dựa vào cái gì mà Lục Cung nói một câu thì tao phải để cho Lục Kỳ Áo ngồi trên đầu tao! Đéo mẹ, bố mày lăn lộn nhiều năm như vậy cũng không phải là chơi không!
Hắn quay đầu lại nhìn Sở Ương Nguyệt đang yếu ớt nằm trên mặt đất.
- Bọn mày, hầu hạ vị tiểu thư này thật tốt cho tao!
Khi Lục Kỳ Áo mang người của mình chạy tới nơi thì thấy Sở Ương Nguyệt đang bị trói chặt vào một cây cột trong kho hàng. Đầu cô vô lực rủ xuống. Nhất thời, lửa giận xông lên từ đáy lòng… Chán sống rồi sao, dám động vào người của hắn!
- Thả nó ra.
Lục Kỳ Áo rít ba chữ này từ trong kẽ răng. Bộ dáng lạnh lùng anh tuấn ngày thường nay càng thêm phần âm lãnh. Đôi mắt thâm thúy của hắn nhìn qua những vết thương ứ máu trên thân thể của Sở Ương Nguyệt rồi dần trở lên khát máu. Mọi người trong nhà kho đều run lên, mấy người đứng phía sau A Báo không nhịn được mà đổ mồ hôi lạnh. Những người lăn lộn ở bên ngoài ai cũng biết, Lục Kỳ Áo mặc dù trẻ tuổi nhưng có khả năng siêu cường, càng đừng nói đến nhân vật lợi hại sau lưng hắn là Lục Cung. Và một điều quan trọng nhất, hắn rất ngoan độc.
A Báo nghênh đón ánh mắt và vẻ mặt của Lục Kỳ Áo, trong lòng thấy sợ hãi. Cố gắng hắng giọng một cái, A Báo cười khan nói:
- Lục Kỳ Áo, mày cho rằng đây là đâu, nơi mà mày có thể tùy tiện giương oai như thế hả?
Lục Kỳ Áo móc một khẩu súng lục ra, nhắm thẳng vào bộ ngực của A Báo.
- Tao nói một lần nữa, thả nó ra.
- Ái chà chà!
A Báo rung đùi đắc ý.
- Mày đúng là rất yêu thương em gái mày đấy nhỉ.
Vừa nói, hắn vừa đánh mắt với người phía sau. Lập tức, có hai người đi tới bên người Sở Ương Nguyệt. “Xẹt xẹt”, tiếng vải bị xé rách vang lên. Cái áo đồng phục của Sở Ương Nguyệt bị xé thành hai nửa. Thân thể thiếu nữ ngây ngô lộ ra dưới không khí se lạnh của trời thu.
Tròng mắt của Lục Kỳ Áo tối sầm lại. A Báo nhận ra sự tức giận của Lục Kỳ Áo, càng đắc ý ngửa đầu cười to:
- Lục Kỳ Áo, mày thấy thế nào. Cái này có kích thích bằng con mẹ mày năm đó không? Nhỏ như vậy, non như vậy.
A Báo vừa nói vừa đi tới bên cạnh Sở Ương Nguyệt, đưa tay dò xuống dưới váy của cô. Bàn tay thô ráp dọc theo bắp chân thon dài mà bò lên.
- A! Đừng mà, bỏ tay ra!
Đáy lòng Sở Ương Nguyệt chất chứa đầy nỗi sợ hãi rốt cục bị kích thích mà phát ra. Cô thê lương gào khóc, uốn éo người muốn tránh thoát khỏi bàn tay đang xâm phạm cô kia. Cô đã không chịu nổi nữa rồi, thảm trạng của mẹ cô lại hiện lên trong óc. Nôn mửa, vẫn là nôn mửa.
Nước chua dơ bẩn phun lên trên người A Báo. A Báo giơ tay đánh một tát vào mặt cô.
- Shit, dám làm bẩn bố mày!
- Anh… cứu em, cứu em với!
Sở Ương Nguyệt kêu khóc. Mặc dù Lục Kỳ Áo đúng là kẻ thù của cô, mặc dù cô vẫn luôn muốn giết chết hắn nhưng vào giờ khắc này, trừ hắn ra, cô không còn biết dựa vào ai nữa cả!
- A Báo, mày muốn thế nào?
Thanh âm của Lục Kỳ Áo chứa đựng sự căng thẳng. Hắn đi tới gần Sở Ương Nguyệt.
- Mày đừng có đến đây!
A Báo kề súng bên cổ Sở Ương Nguyệt. Họng súng cứng rắn lạnh như băng ghì sát vào cổ cô khiến cho cô phải ngẩng đầu lên. Đủ mọi tâm tình khuất nhục, e ngại lẫn lộn trong lòng. Quá nửa thân thể đã lộ ra trước mắt mọi người.
- Tao cho mày làm lão đại.
Lục Kỳ Áo vừa tiến tới gần vừa nói.
A Báo ngửa đầu cười “ha hả” hai tiếng.
- Lục Kỳ Áo, con mẹ mày, mày nghĩ bố mày cần cái đó sao. Bố mày nuốt không trôi được cơn tức này! Bố mày chỉ muốn mạng của mày thôi!
Hai mắt Lục Kỳ Áo nhìn chằm chằm A Báo, giống như là mãnh hổ đã nhắm trúng con mồi đang thả ra một loại cảm giác áp bách đầy khủng bố.
- Được, tao cho mày. Thả nó ra.
A Báo kinh ngạc trừng to hai mắt, khẩu súng cầm trên tay đang bắt đầu run rẩy.
- Phế cánh tay của mày đi. Đừng có mà tiến tới nữa! Ngón tay thô ráp bắt đầu kìm ở cò súng.
“Pằng!” Một tiếng súng vang lên khiến cho mọi người đều kinh hãi. Lục Kỳ Áo dí súng vào vai trái của mình, không chút do dự bóp cò.
Miệng của A Báo kinh hãi mở lớn không khép lại được. Giây sau, một viên đạn găm thẳng vào đầu hắn. Hắn cứ lặng lẽ mà chết đi như vậy, ánh mắt thì vẫn trợn tròn nhìn chằm chằm vào Lục Kỳ Áo.
Chủ bại thì tớ cụp đuôi. Thủ hạ của A Báo nhanh chóng bị chế ngự.
Lục Kỳ Áo cởi dây trói cho Sở Ương Nguyệt, đỡ lấy thân thể đã mềm nhũn của cô. Hắn cởi áo khoác ngoài rồi bọc cô vào. Máu tươi không ngừng tràn ra, nhiễm đỏ áo sơmi trắng, trông vô cùng diễm lệ.
- Anh Áo, anh không sao chứ?
Người bên cạnh quan tâm hỏi han.
- Không sao.
Lục Kỳ Áo thản nhiên đáp lại, cúi đầu nhìn Sở Ương Nguyệt đang nằm trong lồng ngực mình mà nhắm chặt mắt, toàn thân run rẩy.
- Đừng để lại dấu vết gì, sau đó đến nhà A Báo dọn sạch cho tao. Còn nữa…
Lục Kỳ Áo bỗng nhiên ngừng lại một chút rồi nói:
- Giữ hai thằng vừa xé quần áo kia lại cho tao.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro