Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Trả Test Lọc: Ocean Team


1

-

Khó nhọc nâng mi, tôi nhẹ nhàng mở mắt ra, một tia sáng của bóng đèn từ trên cao thẳng tắp chiếu vào, làm khóe mắt tôi nhói nhói.

"Ưm..." Dụi mắt, đợi đến khi mắt mình thích ứng được với ánh sáng, tôi ngồi dậy, ngồi dậy ở trên một chiếc giường, trong một căn phòng lạ lẵm, khắp nơi được bày biện những dụng cụ y khoa trông qua rất hiện đại, hẳn là không rẻ.

Tạm bỏ qua cảnh vật xung quanh mình, tôi chạm lên đầu: "A..!" Đau quá! Rất đau! Tôi không biết mình đã bị thương từ lúc nào, nhưng trước mắt, có vẻ như đầu tôi được băng bó quanh vùng trán, vậy là tôi đã gặp một vụ tai nạn nhỏ nào trước đó mà giờ tôi không nhớ rõ.

Chuyện gì đã xảy ra vậy? Tôi tự hỏi mình.

Hơi liếc mắt sang trái tôi mới ngỡ ngàng khi nhìn thấy sự hiện diện của một cô gái, cô ấy đã nằm thiếp bên cạnh giường bệnh của tôi.

Hình ảnh trong phòng bây giờ không khác gì cảnh người bệnh và người nhà trong bệnh viện, người nhà vì chăm sóc bệnh nhân mà ngủ thiếp đi, tôi tự bổ não cho mình như vậy.

Dường như cô ấy đã chăm sóc tôi rất lâu, tuy rằng trong lòng nghi hoặc đủ điều, nhưng nhìn đến khóe mắt đen đậm của cô, tôi không muốn đánh thức cô dậy tìm hiểu.

Sẽ thật không hay nếu làm phiền một người đã bận chăm sóc mình như vậy. Hãy để cô ấy nghĩ ngơi, tôi nghĩ.

Ngay cạnh bên là một cái bàn, bên trên có bình hoa và một cuốn sổ nhỏ, tôi không muốn động vào những món không thuộc về mình nên đã nhìn chỗ khác.

Bên phải tôi, một cái cửa sổ tầm trung, không quá to mà cũng không nhỏ, tôi ngồi ở trên giường nhưng vẫn có thể thuận loại nhìn ra cảnh sắc bên ngoài.

Là một ngọn núi và những hàng cây kéo dài như bất tận. Cạnh bên là một cái hồ trong xanh, vẻ đẹp hài hòa đó làm tôi chỉ biết ngồi im mà thưởng thức, không lời nào để diễn tả được. Nhưng vẻ đẹp đó hình như tôi đã thấy từ rất lâu rồi, tôi suy nghĩ, cố gắng lục tìm đâu đó trong kí ức mình hình ảnh xanh ngát này, thì: "Ư!"

Đầu tôi lại đau nhói, một cảm giác khó chịu lại nổi lên. Ngay lúc này, cô gái đang thiếp bên cạnh giường tôi bỗng di động, cô tỉnh dậy, hơi ngước mắt lên nhìn tôi và ngỡ ngàng, cất lên tiếng nói nhẹ nhàng và khuôn mặt xúc động:

"Cảm ơn chúa, anh đã tỉnh rồi!"

2

--

Tôi thoáng ngỡ ngàng khi nghe cô ấy nói, một giọng nói nhẹ nhàng, rất quen thuộc!

Trong vô thức, tôi lại cố gắng lục lọi kí ức, muốn tìm thấy hình ảnh của cô.

Nhưng đáng tiếc, có vẻ đầu tôi không tán thành rồi.

Cô ấy nhẹ nhàng nắm tay tôi và nói với một giọng nói nhỏ nhẹ: "Anh có nhớ anh là ai không?"

Tôi lắc đầu.

"Anh bị chấn thương và đã nằm rất lâu trên giường nên tôi cũng không trách anh."

"Cô là ai?" - Tôi khó khăn hỏi, cực kì không thích cảm giác hư vô đang chất chứa trong đầu mình.

Cô ấy lặng im một khoảng rồi đáp "Tôi tên G, là bạn của anh."

Với vẻ mặt và cách nói ngượng, khô cứng ấy, cô ấy có vẻ đang nói dối tôi một điều gì đó.

Hiện tại, tôi vẫn chưa để ý lắm, hơn tắt cả điều tôi muốn biết chính là thân thế của tôi.

"Tôi là ai?"

Cứ nghĩ cô sẽ nhanh chóng trả lời, nhưng tôi lại nhận được sự im lặng từ cô ấy. Sao cô không trả lời? Đang muốn hỏi tiếp, tôi lại thấy nắm cửa trong phòng di động.

"Cạch." Một người đàn ông dáng vẻ trung niên bước vào, bước đến chỗ tôi và nói:

"Anh đã tỉnh rồi à! Chúng tôi đã rất lo lắng về tình trạng của anh trong những ngày này, nhưng có vẻ mọi thứ đã tiến triển khá tốt. À mà tôi phải giới thiệu bản thân nhỉ! Tôi tên là BS, là bác sĩ của bệnh viện này."

Không có phản ứng gì lớn: "Tôi đã bị gì vậy bác sĩ?" - tôi hỏi.

"Anh tên T, đã bị mất trí nhớ tạm thời do gặp tai nạn và đã bị chấn thương phần đầu khá nặng, nhưng phải mất rất nhiều thời gian để có lại những kí ức đó, có khi là không bao giờ."

"Rầm!" Một tiếng đổ vang lên, chiếc ghế mà cô gái bên cạnh tôi đang ngồi bỗng ngã xuống, còn cô ấy thì đứng phất dậy, xoay người, chạy thật nhanh ra khỏi cửa, một tay thì cứ che mặt.

Cô khóc? Qua kẽ hở ngón tay, tôi thấy được bóng dáng lấp lánh giọt nước, sao cô ấy lại khóc? Đặt ra câu hỏi trong đầu, nhưng trên thực tế, tôi lại muốn chạy đến với cô ấy và nói ra những điều mình nghi vấn, tôi không muốn một cô gái khóc vì tôi trong khi tôi lại không biết mình đã làm gì. Cái cảm giác vô lực kia khiến tôi khó chịu đến cùng cực!

"Tách!"

Lúc này nước mắt tôi lại tự tuôn ra, rơi xuống ngay nấm tay, vì sao tôi khóc? Và vì sao trong lòng tôi lại càng lúc càng khó chịu? Muốn, tôi bức thiết muốn nhớ lại quá khứ, muốn tìm kiếm lại những mảnh vỡ kí ức kia!

"A!" Cơn nhức nhối truyền ra từ nào bộ đến toàn thân. Khiến tôi nhanh chóng không còn sức mà buông tha việc đang làm.

"Cái đầu chết tiệt!"- tôi rủa.

"Có lẽ cô ấy lại đến bờ hồ ngoài kia rồi đấy, mà cậu cũng nên mở cuốn sổ trên bàn xem đi, đó là nhật kí của cậu đấy, họ tìm thấy cậu cùng với nó." - Người đàn ông bên cạnh lạnh nhạt nhìn rồi nói.

Nhật kí sao? Sẽ chứa những chuyện mình không nhớ phải không? Tôi nghĩ, có thể mình sẽ tìm ra được cái gì đó từ nó!

Tôi cầm lấy cuốn sổ, mở ra trang đầu, thấy 1 dòng chữ ghi tên tôi và một bức hình chụp tôi và G. Tôi và cô ấy quen nhau? Quan hệ có vẻ rất thân thiết?

Lật sang trang tiếp theo: "Ngày 22/7, Chúng tôi đã quen nhau từ lâu rồi nhưng chỉ đơn giản là ở với nhau vì chuyện gì đó, tương đối nhút nhát, duy hôm nay gặp nhau để hẹn hò. Tôi rất háo hức! Nhìn thấy em ấy đẹp đến ngạt thở khi mặc chiếc áo đó, chiếc áo tôi tặng em. Thật ngượng ngùng! Tôi không biết nói gì với em cả! Chỉ biết gật đầu và trả lời vài âm tiết đơn giản như một đứa trẻ! Em sẽ không cười tôi chứ?"

"Ngày 29/7, Tôi và em ấy đã đi thủy cung, khuôn mặt rạng rỡ của em khi nhìn những đàn cá bơi ngang khiến tôi rất vui!" 

"Ngày 22/9, Chúng tôi đã hẹn hò được 3 tháng rồi, và có lẽ tôi nên chủ động kết hôn với cô ấy nhỉ. Mặc dù tôi muốn chứng kiến khuôn mặt đỏ hồng của cô ấy khi chủ động hơn, nhưng vì là con trai, tôi nghĩ trách nhiệm đó phải để tôi làm rồi, cô chỉ cần gật đầu là quá đủ! Sang ngày mai tôi sẽ đi mua nhẫn cưới và những món quà đặc biệt cho cô ấy......."

Qua những dòng chữ, dường như tôi có thể nhìn thấy được hình ảnh hạnh phúc khi chúng tôi bên nhau, sẽ rất hài hòa, sẽ rất vui vẻ!

Thật nôn nóng, muốn biết tiếp theo chúng tôi sẽ làm gì, nhưng đáng tiếc trang tiếp theo của cuốn sổ là tờ giấy trắng xen lẫn những vết máu.

Là lúc tôi bị thương? Phải không?

Có lẽ tôi định ghi gì đó trước khi bất tỉnh, tôi lại cố lục lọi kí ức, một hành động ngu ngốc tự ngược, và cái cảm giác nhức nhối trong đầu lại xuất hiện, nó khiến tôi kêu lên đau đớn, nhưng cảm giác rất khác, không đơn thuần là đau nữa, bởi vì nước mắt tôi lại chảy.

Một tâm tình kì lạ tập kích trái tim, tôi hối hả xuống giường, lê bước chân trần ỉ ôi nhói đau  ra khỏi cửa, tôi muốn đi tìm G.

Nước mắt tôi không ngừng chảy, vì tôi đã quên một thứ rất quan trọng với cô ấy.

.

.

3.

"Hộc... Hộc..." Khẽ thở dốc, nhìn cánh cửa bệnh viện trước mặt, tôi khó nhọc hỏi những người xung quanh nơi đến bờ hồ.

Khi ra đến cổng chính, tôi chợt nhận ra giờ đã xế chiều, hoàng hôn rọi xuống mặt hồ trong xanh càng làm cho lòng tôi trỗi lên một nỗi buồn khó tả. Đi quanh bờ hồ, tôi đã gặp em ấy đang ngồi trên băng ghế, đôi mắt nhìn một thứ gì đó rất xa xăm ngoài đường chân trời kia.

Em đang nhìn gì vậy? Sao vẻ mặt lại buồn đến thế?

Tôi muốn đến để bắt chuyện với em ấy, nhưng không thể, đôi chân tôi cứ đứng yên như vậy, như bị một lực lượng nào đó thao túng, tôi không thể lại gần em!

Mà nếu tôi có thể đến gần em, thì tôi sẽ nói gì đây? Sự bối rối tràn ngập trong tâm trí, tôi không biết nói gì với em ấy những gì.

Cảm thấy em rất quan trọng đối với mình, không thể để vuột mắt, vậy bây giờ, em đã ở trước mặt tôi, sao tôi lại không có đủ dũng khí để đến gần em hơn?

Tại sao lại không thể  cất lên tiếng nói trong cuống họng?

Vô dụng! Tôi nghiến răng, hận bản thân mình ngay tại giờ phút này yếu đuối!

Em ấy buồn, em ấy khóc vì tôi...

Nhưng giờ tôi đã mất đi những kí ức quan trọng với em ấy, và những kỉ niệm chúng tôi đã trải qua, mà giờ đây chính tôi đã quên đi tất cả, vậy có đến bên em ấy cũng chẳng làm được gì, có khi sẽ khiến em buồn hơn!

Trong lúc này, người bác sĩ trung niên đã đến bên cạnh tôi từ lúc nào cầm lấy tay tôi, đưa một cái hộp nhỏ và nói: "Tôi quên chưa nói với anh là còn một thứ quan trọng bên trong chiếc bàn nhỏ ấy, anh đã nắm chặt nó khi  đang bất tỉnh, anh nên mở ra xem đi."

Quan trọng đến vậy? Thứ tôi đã nắm chặt khi xảy ra tai nạn ư?

Không ngăn nổi tính tò mò, và dường như trong lòng tôi cũng xuất hiện cảm giác cực kì mãnh liệt, tôi không chần chừ mà mở hộp ra, ghé mắt vào trong.

"Ha..." Bật ra vài âm tiết, tôi đã mỉm cười, và quyết định đến nói chuyện với em ấy.

Nhẹ nhàng ngồi xuống bên băng ghế của em. Em ấy chỉ im lặng liếc tôi và nhìn đi nơi khác.

Dưới ánh Mặt Trời, khuôn mặt của em khẽ nhuốm một tầng hồng hồng ở hai má, thật dễ thương! Tôi tự nhủ, trong lòng rung động khiến trái tim đập thình thịch.

Lúc này tôi chủ động bắt chuyện, nỗ lực làm giọng của mình trở nên trầm thấp hơn: "Cám ơn em đã chăm sóc anh một tháng qua."

Em ấy vẫn quay sang nơi khác và trả lời: "Anh đừng khách sáo, tôi chỉ là bạn của B thôi, tôi muốn bạn tôi có lại những kí ức thôi mà."

Giọng nói lạnh lùng ấy vang lên, khiến tôi có cảm giác tôi đã làm sai gì đó rồi.

Lúc này em ấy đứng dậy nói với tôi: "Anh đừng cố gắng bắt chước T được không, mọi cử chỉ và tính cách của anh hiện tại không giống một chút gì của anh ấy cả!"

Một câu nói như con dao đâm thẳng vào tim tôi khiến con tim tôi đau nhói, ám ỉ ê buốt, cũng khiến tôi khó thở đến cùng cực. Nhưng cũng không trách được em ấy, em ấy đã chăm sóc tôi 1 tháng qua, mong mỏi người mình yêu tỉnh lại, mà giờ đây người ấy đã quên đi tất cả, tôi thật có lỗi khi đã khiến cho em ấy phải đau lòng như vậy. Lúc này tôi lại chợt nhớ ra chiếc hộp nhỏ mà bác sĩ đưa cho, tôi lại nói với em ấy:

"Chiếc hộp này có lẽ là điều cuối cùng mà bản thân anh trước đó đã làm trước khi mất trí nhớ."

Tôi mở ra cho em ấy xem, đó là 1 cặp nhẫn cưới được khắc tên của 2 chúng tôi lên đó. Khi nhìn thấy nó, dòng lệ của em ấy đã rơi, em ấy quỵ xuống, khóc rất nhiều. Tôi nhẹ ôm lấy em, cố dùng đôi tay không quá lớn của mình bao bọc em, cho em cảm giác an toàn và nói: "Có thể anh bây giờ không còn những kỉ niệm về em. Nhưng tại sao ta lại không bắt đầu lại từ đầu và cùng tạo ra những kỉ niệm mới? Chúng ta có rất nhiều thời gian."

"Anh nguyện ở bên em, dùng thời gian là cả cuộc đời này tạo lại những kỉ niệm, những kí ức đã vô tình mất đi, em đồng ý chứ?"

Em đã khóc, nhưng bây giờ, những giọt nước mắt của em ấy là những giọt nước mắt của hạnh phúc.

Sóng mũi cay cay, đôi mắt tôi hơi mờ đi, duy chỉ có đôi tai là rõ ràng nghe được câu trả lời của em:

"Vâng! Em đồng ý!"

.
.
4.

.
.
.
Tôi bao bọc cô trong lòng bàn tay mình, nhìn cô với vẻ mặt vui vẻ, háo hức, tôi kiềm lòng không được hôn đôi má hồng cô một cái, cười nói:

"Đi chơi khiến em vui đến vậy à?"

Sau khi cả hai kết hôn được một tuần, trùng hợp thế nào mà sắp tới tết, tôi và em đều được công ty cho nghỉ nên sắp xếp lịch đi chơi. Lúc đầu nghĩ có lẽ em sẽ không mấy hứng thú, nhưng không ngờ lúc này em lại vui như vậy.

Quả là không thể áp đặt suy nghĩ của mình vào người khác mà. Tôi nghĩ.

"Vâng ạ!" Em cười giòn tan, "Chỉ cần đi với anh, em đều vui!"

"Anh cũng vậy."

Nhẹ hôn lên trán em, tôi dắt tay cô đi dọc theo vỉa hè, vừa đi em còn nghịch ngợm chỉ xung quanh, từ khuôn miệng nhỏ nhắn thốt ra nhiều câu hỏi:

"Anh xem! Sao lại có nhiều người bày hoa ra ngoài đường thế ạ?"

"Họ bán tết đấy."

"Sao toàn hoa mai vàng và hồng ạ? Dùng hoa khác không được sao?"

"Được chứ, nhưng dùng hoa mai vàng và hồng có ý nghĩa hơn."

"Ồ?" Em trợn tròn mắt, "Thật đặt biệt!"

"Ừm." Tôi cười vì sự ngây thơ của em, nhân tiện nhéo đôi má trắng mịn, làm em khó chịu kêu lên 'ai ui'.

Thật dễ thương!

Tôi cầm tay cô đi dạo gần hết con phố nhỏ, đến khi mặt trời lên thật cao và tỏa nhiệt, tôi mới kéo em đi tới một mái hiên che nắng.

"Chúng ta về nhé? Ăn trưa xong, nghỉ ngơi, chiều lại đi xem tiếp?" Tôi vuốt mồ hôi cho em, nhỏ giọng hỏi.

"Vâng!" Em cười đáp, nhưng lại hơi nghiêng đầu ấp úng: "Nhưng nhà của chúng ta hình như hết đồ ăn rồi a?"

"Vậy đi mua thôi." Tôi mỉm cười, chỉnh sửa lại mái tóc dài khi chạy đã hơi rối của em, rồi mới cầm tay cô men theo bóng râm của cây xanh mà tới siêu thị cách đây không xa.

Thật không thể không nói, khi tết đến, không khí nơi thành thị nhộn nhịp hẳn ra, nơi nơi đều xuất hiện già trẻ lớn bé chen nhau mà đi, vội vội vàng vàng, cái không khí khẩn trương trùm lên người tôi và em, khiến hai chúng tôi cũng trở nên nôn nóng hơn bình thường.

"Anh! Anh! Em thật thích tết!" Em kéo tay tôi, nở một nụ cười chói hơn ánh mặt trời, đầy vẻ ngây thơ trong sáng!

Tôi thoáng ngẩn ra, rồi mới cười ha ha đáp lại: "Anh cũng vậy! Nhưng so tết với em, anh thích em hơn!" Rồi lại bắt đầu bẹo má em.

........

Em kéo giỏ xe đồ chạy đằng trước, tôi vội vàng đi theo phía sau, bắt lấy quai xe, đoạt lại. Chưa đợi em bất mãn muốn đòi lại, tôi đã cốc một cái rõ đau vào trán em, nói:

"Nơi này động nhau vậy, ai cho em chạy hả? Còn kéo theo một xe đồ nặng nữa, lỡ té ngã thì làm sao?"

"Nhưng... Em có bị làm sao đâu?" Em bĩu môi cãi.

Tôi nhéo má em, thật mạnh: "Tôi còn lâu mới để em xảy ra chuyện gì!" Thậm chí còn xưng tôi với em, chứng tỏ bản thân mình tức giận không hề nhẹ.

"Vâng, em xin lỗi mà." Em rưng rưng nước mắt nhìn tôi, biết là giả vờ nhưng tôi vẫn không có tiền đồ mà mềm lòng, không muốn trách em nữa.

"Hửm... Em đúng là khắc tinh của anh mà!" Hôn nhẹ lên khóe môi em một cái, một tay tôi cằm tay em, một tay kéo xe đồ, nâng bước đi.

"Anh! Anh này..."

"…"

"Mua cái này đi anh!"

"…"

"Anh à! Anh!"

"…" Tôi nhướng mày nhìn bộ dạng nũng nịu của em, nói: "Mấy thứ bánh kẹo đó ăn nhiều không tốt, hơn nữa mấy ngày trước em ăn nhiều rồi."

Đừng nghĩ tôi chiều em thì cũng sẽ dâng hiến nước độc đến cho em uống!

"Nhưng... Em muốn ăn bánh!"

"Bánh? Bánh gì cũng được phải không?"

"...Vâng."

Tôi dắt em lại một quầy bán bánh, những chiếc bánh to và dài được bọc trong tầng tầng lớp lớp lá cây, cằm lấy vài "miếng" rồi đem đi tính tiền, em ở bên cạnh thấy vậy la lên:

"A? Bánh tét? Bánh chưng?"

"Ừm."

"Không, em không ăn bánh đó đâu!" Em ôm lấy tay tôi rồi chu môi hồng, đôi mắt hai mí long lanh hơi híp lại, vừa dễ thương vừa quyến rũ!

Em đang làm nũng với tôi sao?

"Em nói em ăn bánh gì cũng được mà? Vào dịp Tết ăn hai loại bánh này là hợp nhất rồi." Trong lòng mềm mại, nhưng không có nghĩa là tôi dễ dàng nhượng bộ như vậy. Nói xong, tôi kéo em đi thẳng một mạch về tới nhà.

........

3229 từ :3 Hơi vượt quá số lượng quy định ạ :> Nhưng vì tết có ít ý tưởng quá nên ... Nó hơi lạt ợ :3

Team chấm nương tay chút nha :>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro