Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

translator


one

 Góc nhìn của Jungkook

Những chiếc lá lạo xạo dưới chân tôi khi tôi đi dạo trên vỉa hè, những màu sắc đầu thu bao phủ khắp mặt đất với những sắc cam và đỏ. Tay tôi vẫn còn trong túi với chút nổ lực giữ ấm chúng.

Đó là tháng 10, tháng yêu thích của tôi. Không chỉ vì Halloween hay latte vị bí ngô tại Starbucks. Đó là vì phong cảnh và sự thay đổi của những màu sắc. Cách những cành cây thay lá và bầu trời là một màu xám xanh rõ ràng. Tuy nhiên, nhược điểm duy nhất là nó kết thúc khá nhanh chóng, và cũng nhanh chóng chuyển sang cái lạnh băng giá của mùa đông. Từ cánh đồng chết thay đổi thành cánh đồng trắng mềm. Làm gián đoạn suy nghĩ của tôi, âm thanh sắc nét của điện thoại reo khiến tôi trở lại thực tại. Tôi lấy điện thoại ra khỏi túi áo khoác, thở dài khi thấy tên người gọi.

Jimin đang gọi.

Tôi nhấn trả lời bằng ngón tay cái và nhấc điện thoại lên tai.

"Xin chào ?" Một luồng khói trắng thoát ra khỏi miệng khi tôi nói do không khí lạnh. Tôi nghe thấy tiếng cười khúc khích ở đầu bên kia và đảo mắt khi tôi tiếp tục lộ trình của mình.

"Sao nghiêm trọng vậy, kook?" Tôi nghe thấy một tiếng cười khác, điều đó khiến tôi bỗng mỉm cười.
" Anh chỉ muốn kiểm tra em xem mọi thứ đang diễn ra như thế nào thôi mà "

Jimin và tôi đã là bạn thân từ lâu tôi có thể nhớ được. Cha mẹ của chúng tôi rất thân thiết và thường tổ chức đi chơi khi chúng tôi còn nhỏ. Chúng tôi hợp nhau ngay lập tức, anh ấy lớn hơn tôi 2 tuổi luôn trông chừng và giúp đỡ tôi khi tôi ngã xuống và trầy đầu gối. Mọi thứ vẫn không thay đổi. Anh ấy tiếp tục coi chừng tôi như một người anh trai, gần như mỗi ngày, anh ấy hay gọi cho tôi để kiểm tra xem tôi có ổn không.

" Vâng, em vẫn ổn, hiện tại đang về căn hộ của em. Khi nào anh đến Daegu? Anh nói anh sẽ đến thăm em vào tháng trước mà" Tôi bĩu môi, nhớ ít bài phát biểu rằng ông nội này trước đây nói rằng sẽ tới thăm tôi càng nhiều càng tốt.

Tôi chuyển từ Busan đến Daegu để theo học đại học ở đây. Tôi đã kết thúc tình yêu nơi này và ở lại sau khi tôi tốt nghiệp, nhận cho mình căn hộ ở ngay trung tâm của thị trấn. Còn Jimin thì sống ở Busan, tôi không thể không nhớ anh ấy.

"Ahh ~ anh vẫn nhớ mà Kook. Nhưng mà anh thực sự rất bận rộn với công việc của mình. Khi anh được nghỉ, anh sẽ đến thăm em nhé! Anh hứa ! "

"Em biết rồi, em hiểu mà. Đừng lo về điều đó Jiminie~" Tôi nói xuống điện thoại, không thể che giấu sự thất vọng trong giọng nói của mình.

"Hey, Kook! Em đã có việc làm chưa?" Anh trêu chọc và tôi không thể không thở dài.

"Không, chưa. Em vẫn chưa chắc mình muốn gì" Tôi giận dữ, đá một đống lá cạnh thân cây.

"Kookie, em có bằng kinh doanh và thống kê, anh chắc chắn em có thể tìm thấy thứ gì đó. Hãy lên mạng và nghiên cứu. Sau đó đi phỏng vấn xin việc. Nó không khó lắm đâu "

"Ừ, cái bằng đó dành cho em nhưng mà anh biết em không giỏi về mặt ứng xử xã hội như thế nào mà" Tôi rẽ vào góc, di chuyển qua công viên và quay trở lại đường chính. Âm thanh ầm ĩ của xe cộ dập vào tai tôi, một chiếc taxi kêu bíp cũng đủ khiến tôi khó chịu.

" Jiminie, em phải đi rồi. Em không thể nghe rõ anh nói gì với cái tình trạng giao thông này. Em sẽ gọi cho anh sau, nhé ? "

  "Ok kookie, giữ an toàn nhé !"

 Tôi mỉm cười và kết thúc cuộc gọi, nhét điện thoại vào túi.Đôi giày gỗ của tôi đập vào vỉa hè khi tôi đi qua sự hối hả của buổi chiều muộn

 Sau một thời gian cố gắng để không bị đám đông mang đi, tôi nhận thấy một tờ quảng cáo màu vàng sáng bị mắc kẹt vào cột đèn. Tôi hướng về phía nó, đọc những chữ in đậm.

TUYỂN NHÂN VIÊN !

Mắt tôi mở to. Đây là những gì tôi cần.

Tôi đọc phần còn lại của tờ rơi, thấy rằng đó là một công việc văn phòng. Tôi ghi lại số điện thoại, đảm bảo không quên mất nó.

Tôi bắt đầu quay đi khi nghe thấy một người đàn ông hắng giọng đằng sau tôi. Có phải anh ta đang cố thu hút sự chú ý của tôi?

Trước khi tiếp tục hành trình về nhà, tôi quay lại và thấy một người đàn ông trẻ tuổi rám nắng với mái tóc nâu hơi rối và đôi mắt màu hạt dẻ. Anh ta mặc một chiếc áo khoác màu be, mang một chiếc túi da màu đen trong một tay và mặt khác là một chiếc nhẫn vàng lớn. Tôi chớp mắt, chắc chắn rằng anh ấy là thật.

" Có phải cậu có sở thích nhìn chằm chằm người khác ?", anh cười khúc khích, âm thanh phát ra làm lạnh xương sống của tôi, không chỉ vì cơn gió bất chợt. Tóc tôi che mắt bắt đầu làm tôi khó chịu vì ngứa mí mắt.

Toàn bộ cơ thể tôi căng thẳng khi anh ấy cúi về phía trước và di chuyển tóc tôi ra khỏi mắt tôi bằng ngón tay thon dài. Tôi không nói gì, quá giật mình để có thể mở miệng nói chuyện.

"Có phải cậu đang tìm việc làm?" Anh ta hỏi, chỉ vào tờ rơi màu vàng trên cột đèn. Tôi gật đầu đáp lại, mỉm cười lo lắng. Có thứ gì đó ở anh ta khiến tôi hóa thạch.

"Ah! Chà, tin tôi đi, cậu không muốn công việc nhảm nhí này đâu", anh ta cầm tờ rơi, xé nó ra khỏi cột đèn và vò tờ giấy thành một quả bóng. Anh nhét nó vào túi, nhếch mép nhìn khuôn mặt giật mình của tôi.

"Tôi có một công việc mở mà bạn có thể quan tâm. Tôi có thể khai sáng cho bạn không?" Anh ta nhướn mày, đôi mắt sáng ngời với một cảm xúc mà tôi không thể đặt ngón tay lên.

"Ừm được" Tôi lại gật đầu, muốn đánh mình vì câu trả lời.

"Tôi sở hữu một công ty, Geonban. Có thể bạn đã nghe nói về nó. Chúng tôi cung cấp máy tính và máy tính bảng. Tôi đang cần một thư ký mới. Cậu hứng thú chứ ?" Anh nghiêng đầu, một nụ cười ấm áp kèm theo.

"Y-yeah! Đợi đã nhưng ... Tại sao lại là tôi? Anh thậm chí không biết tôi" Tôi suy ngẫm, tự hỏi tại sao anh lại chọn tôi cho công việc này.

"Tôi nghĩ rằng bạn trông tốt cho công việc. Cậu có suy nghĩ khác à ?" Anh ta trở nên cau mày, nhưng trông anh ta vẫn rất đẹp.

"K-không, tôi vẫn quan tâm. Tôi chỉ tò mò thôi, đó là tất cả" Tôi hoảng loạn, gãi gãi sau gáy.

Anh gật đầu, chậm rãi. Sau vài giây im lặng, anh ta thò tay vào trong chiếc áo choàng và lấy ra một tấm thiệp nhỏ. Anh ta đưa nó cho tôi và bây giờ tôi thấy đó là một tấm danh thiếp, viết 'Ngài Kim Taehyung ' trên đỉnh của nó nổi bật trong những lá thư xoáy.

"Hãy gọi cho tôi vào lúc nào đó trong tuần này và chúng tôi có thể sắp xếp một cuộc phỏng vấn. Nếu cậu vẫn quan tâm, đó là ..." Taehyung, tôi đoán đó là tên của anh ấy, tôi đặt danh thiếp vào ví của mình để không làm mất nó.

"Vâng, chắc chắn! Cảm ơn anh" Tôi cúi đầu, một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt của tôi.

Anh bước về phía trước, cơ thể anh tiến về phía tôi một khi tôi đứng thẳng, trở nên gần gũi đến khó tin, đến mức tôi có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của anh áp vào má tôi. Tôi đã có thể cảm thấy mặt mình nóng lên.

Môi anh cọ vào tai tôi, gửi một làn sóng sốc khắp cơ thể tôi. Anh nhận ra điều này và cười khúc khích, đặt tay lên vai tôi.

"Tôi hy vọng sẽ sớm gặp lại cậu", anh thì thầm, đôi môi cù vào tai tôi khi anh nói. Cảm giác ấm áp đột nhiên biến mất và tôi quay lại đối mặt với anh, chỉ thấy anh không còn ở đó nữa.

Xoay quanh, tôi phát hiện ra mái tóc nâu sẫm của anh ta trong biển người đang đi xuống phố. Anh nhìn lại, một nụ cười nhếch lên trên khuôn mặt rám nắng.

Bản thân tôi đã nhận được gì ? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro