chương 2
4.
Vào ngày thứ ba sau khi tôi chết, bố tôi đến gặp Nghiêm Sâm.
Đối với tôi thì luôn coi thường ra lệnh nhưng trước mặt Nghiêm Sâm thì lại ngoan ngoãn như cháu trai.
"Nghiêm Sâm, chuyện hợp tác giữa hai công ty chúng ta có vấn đề gì sao? Nghe nói cậu đã tạm ngừng, là Chỉ Ninh khiến cậu không vui sao? Nếu thực sự là do con bé đấy thì cứ đánh nó là được, tại sao lại ngừng hợp tác?"
Tôi cảm thấy buồn cho chính bản thân mình, bố thì bảo người khác cứ ra tay với tôi, chồng tôi thì lừa dối tôi về mặt tình cảm.
Nghiêm Sâm lạnh lùng nhìn bố tôi: "Nếu ông đưa Chỉ Ninh về nhà, tôi lại hợp tác với ông."
Ha ha, hóa ra đây là thỏa thuận.
Đáng tiếc, Nghiêm Sâm, anh sai rồi.
Nếu tôi thực sự quay về nhà bố mẹ tôi, không cần anh ép buộc, bố tôi cũng sẽ trói tôi lại và đuổi về.
Bố tôi nghe xong cau mày nói: "Chỉ Ninh không hề về nhà."
Nhưng Nghiêm Sâm hoàn toàn không tin: "Nếu tối nay về nhà tôi không nhìn thấy Tống Chỉ Ninh thì việc hợp tác giữa chúng ta sẽ chấm dứt."
Nói xong liền kêu người tiễn bố tôi ra khỏi công ty.
Vương Hạo từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Nghiêm Sâm như vậy liền hỏi: "Sao vậy? Sáng sớm sao lại tức giận như vậy?"
Nghiêm Sâm kéo mạnh cà vạt, tỏ vẻ khó chịu.
"Tống Chỉ Ninh không biết đang làm cái quái gì, đã ba ngày liền cô ta không về nhà."
Vương Hạo thản nhiên ngồi xuống, nghe Nghiêm Sâm nói vậy không khỏi cười lạnh: "Tống Chỉ Ninh bỏ nhà đi? Cô ta không nghĩ tới chuyện sau khi bỏ nhà đi thì anh sẽ đi tìm cô ta phải không? "
Nhất thời sắc mặt Nghiêm Sâm tối sầm lại, bởi vì quả thực anh ta đang tìm tôi.
Vương Hạo lại nói: "Nghiêm Sâm, nghe tôi, cậu căn bản không cần phải tìm, ai cũng biết Tống Chỉ Ninh yêu cậu đến chết đi sống lại, cô ta làm thế chỉ để thu hút sự chú ý của cậu thôi, có thể buổi tối sẽ tự động quay về."
Nghiêm Sâm liếc nhìn Vương Hạo: "Mới sáng sớm cậu làm gì ở đây?"
Vương Hạo nhún vai: "Tôi bị kéo đến đây, Minh Châu kêu tôi tới, cô ấy muốn làm trợ lý cho cậu nhưng sợ cậu không đồng ý nên kêu tôi tới thuyết phục. Mà thật ra cũng không cần làm vậy, một khi cô ấy mở lời, cậu có thể không đồng ý sao?"
Nghiêm Sâm là một người có nguyên tắc, nhưng trước mặt Giang Minh Châu, những nguyên tắc của anh ta đều bằng không.
Giang Minh Châu tinh nghịch từ ngoài cửa đi vào, trên tay cầm bữa sáng.
"A Sâm, em cố tình mua thứ này từ cửa hàng anh thích, mau đến thử đi!"
Tôi xem qua, quả thật trước đây Nghiêm Sâm rất thích ăn món này nhưng sau nửa năm cưới tôi, anh ta không còn ăn bữa sáng ở cửa hàng này nữa vì mỗi buổi sáng tôi đều dậy sớm để cố gắng làm một bữa sáng thật ngon cho anh ta.
Nghiêm Sâm cắn vài miếng rồi đặt sang một bên.
Giang Minh Châu nhìn thấy thế, hai mắt cô ta có chút đỏ lên: "A Sâm, anh không muốn ăn đồ em mua sao?"
Nghiêm Sâm lau nước mắt cho cô ta: "Đừng suy nghĩ nhiều, sáng nay anh đã ăn rồi."
Nói dối!
Mấy ngày nay anh ta chưa ăn sáng.
Vương Hạo ở bên cạnh chua chát nói: "Này, hai người có thể thương cho cẩu độc thân này được không? Mới sáng sớm, bữa sáng có sẵn còn chưa kịp ăn đã phải ăn cơm chó trước."
Giang Minh Châu mỉm cười đôi mắt còn ngấn lệ, vùi mặt vào ngực Nghiêm Sâm để ngăn Vương Hạo trêu chọc cô ta.
Ôm người đẹp trong lòng, Nghiêm Sâm có vẻ không vui vẻ cho lắm.
"Tôi nói này Sâm ca, Minh Châu đã trở về, khi nào thì cậu mới ly hôn với Tống Chỉ Ninh? Cậu thực sự không định cho Minh Châu một danh phận để đi với cậu à? Anh em chúng tôi sẽ không để cho cậu làm vậy đâu."
Giang Minh Châu là cô gái trẻ nhất và duy nhất trong nhóm của họ, tất cả đều coi cô ta như viên ngọc quý trong lòng bàn tay, thế nên họ không muốn để cô ta phải chịu đau khổ.
Anh ta nói như thể một người vợ hợp pháp là tôi đã trở thành tiểu tam phá hỏng mối quan hệ của họ.
Nghiêm Sâm nhướn mày không kiên nhẫn: "Chờ Tống Chỉ Ninh trở về rồi nói."
Sau đó, anh ta buông Giang Minh Châu ra, bảo họ đợi ở đây, anh còn có một cuộc họp.
"Này, cậu biết gì chưa, hôm nay tôi nghe nói một thi thể nữ được vớt lên từ đáy biển ở công viên Tân Thành, còn nghe nói hầu hết toàn bộ thi thể đã bị cá ăn"
"Ngày hôm đó, một người bạn của tôi cũng có mặt tại hiện trường nói người cô ấy bị trói vào một hòn đá. Thật là đáng thương."
5.
Tôi lướt qua để xem điện thoại di động của bọn họ, mặc dù bức ảnh được làm mờ nhưng nhìn thoáng qua tôi cũng có thể biết đó là thi thể của tôi.
Tôi đi theo Nghiêm Sâm mấy ngày nay nên không biết thi thể mình có bị ăn mất hay không.
Nghiêm Sâm đi ngang qua thì nghe thấy mấy nhân viên đang thảo luận những vấn đề không liên quan đến công việc.
Bình thường anh ta có thể giả vờ như không nghe thấy, nhưng bây giờ anh ta đang cực kì khó chịu nên nói với họ: "Mấy người có vẻ rảnh nhỉ? Đã hoàn thành xong công việc chưa?"
Những nhân viên nghe thấy vậy vội trở lại chỗ ngồi của mình, không dám lên tiếng.
Rất nhanh, điện thoại di động của Nghiêm Sâm vang lên: "Xin chào, đây có là số của anh Nghiêm Sâm phải không? Hôm nay chúng tôi đã vớt được một thi thể nữ dưới đáy biển công viên. Sau khi xét nghiệm ADN, thông tin của cô gái đã được so sánh là trùng khớp với thông tin của vợ anh là Tống Chỉ Ninh, anh có thời gian đến đồn cảnh sát để xác nhận thi thể không?"
Đồng tử của Nghiêm Sâm đột nhiên giãn ra, sau đó nhanh chóng trở lại trạng thái ban đầu.
Anh ta nhìn chằm chằm vào điện thoại, lạnh lùng nói: "Phương thức lừa đảo của anh quá kém."
Anh ta không nghe đối phương nói gì tiếp mà trực tiếp cúp điện thoại.
Bởi vì cuộc điện thoại này mà dường như Nghiêm Sâm càng bực bội hơn, trong lúc họp thì lơ đãng, thỉnh thoảng lại nhìn vào điện thoại.
Đột nhiên điện thoại của anh rung lên, tôi nhìn thấy tên của bố tôi.
Hiếm khi con rể trực tiếp ghi tên bố vợ.
Có lẽ trong lòng anh ta, tôi chưa bao giờ là một người vợ nên bố tôi đương nhiên cũng không xứng đáng làm bố vợ anh ta.
Nghiêm Sâm vội vàng nghe điện thoại, đi ra khỏi phòng họp mà không giải thích với nhân viên.
Tôi đi đến bên cạnh anh ta, nghe bố tôi nói: "Nghiêm Sâm, Chỉ Ninh, con bé chết rồi!"
Chắc chắn là bố tôi không hề khóc và giọng ông cũng không hề thay đổi.
Ngay sau đó, ông ấy tiếp tục nói: "Con xem, nếu việc này tính là tìm được Chỉ Ninh, thì việc hợp tác của chúng ta..."
"Câm miệng!"
Nghiêm Sâm đột nhiên lên tiếng, tôi có thể nhìn thấy sự tức giận trên mặt anh ta. Nghiêm Sâm rất tức giận, lồng ngực phập phồng rất nhiều.
Bố tôi hạ giọng: "Cảnh sát không gọi cho con sao?"
Nghiêm Sâm kéo mạnh cà vạt của mình: "Đây là dối trá, Tống Chỉ Ninh sao có thể chết, kẻ tai họa như cô ta sao có thể chết được?"
Tôi ngây người nhìn anh ta tự biến bản thân thành kẻ ngốc.
Ý thức chống lừa đảo rất tốt, tốt đến mức không muốn tin đây là sự thật.
"Nghiêm Sâm, là thật, ta đã đi xem, thật sự là Chỉ Ninh. Ôi, con bé bị cá ăn thịt đến mức không thể nhận ra, Chỉ Ninh tội nghiệp của ta."
Không cần tận mắt nhìn, tôi cũng có thể tưởng tượng ra khuôn mặt của bố tôi xấu xí đến mức nào.
Các khớp ngón tay của Nghiêm Sâm đang buông thõng ở một bên đã trở nên trắng bệch vì nắm quá chặt.
Anh ta không nghe bố tôi nói nữa, không quan tâm đến những nhân viên đang đợi trong phòng họp, thậm chí cũng không nhớ đến Giang Minh Châu vẫn đang đợi trong văn phòng của anh ta mà vội vàng lao ra ngoài.
Hình như tôi thấy mắt Nghiêm Sâm đỏ hoe, anh ta vì tôi mà khóc sao?
Sau đó tôi lại lắc đầu phủ nhận, Nghiêm Sâm muốn tôi chết đi, làm sao có thể vì tôi mà khóc.
Tôi nghĩ chắc chắn anh ta đã bị gió và bụi làm cay mắt.
Trong hầm để xe, Nghiêm Sâm nhanh chóng khởi động xe, dọc đường vượt qua mấy cái đèn đỏ.
Thật là tội lỗi, chắc điểm của anh ta sẽ bị trừ rất nhiều.
Khi đến đồn cảnh sát, bố và mẹ kế của tôi đều ở đó, nhìn thấy Nghiêm Sâm, mắt họ sáng lên và đứng dậy đón anh ta.
"Nghiêm Sâm, cậu tới rồi, con gái của tôi thật đáng thương."
Bố tôi chắc muốn khóc lắm, nhưng cảm xúc của ông không đặt đúng chỗ nên không khóc được.
Kỹ năng diễn xuất của mẹ kế tôi rất tốt, nước mắt đã rơi.
Thật giống như người bạo hành tôi khi còn nhỏ không phải là bà ta.
Nghiêm Sâm không để ý tới bọn họ, trực tiếp đi vào.
"Tôi là chồng của Tống Chỉ Ninh."
Giọng anh khàn khàn, không còn bình tĩnh như trước.
Cảnh sát nhìn anh ta một cái rồi dẫn anh ta vào.
Vừa bước vào, tôi đã nhìn thấy một thi thể được phủ một tấm vải trắng.
Nghiêm Sâm đang đi rất nhanh đột nhiên chậm lại, hình như đang sợ hãi.
Nhưng khoảng cách còn lại khá ngắn, dù có đi chậm đến đâu thì anh ta vẫn đến bên thi thể của tôi run rẩy nhấc tấm vải trắng lên.
6.
Khoảnh khắc nhìn thấy thi thể của tôi, anh ta đã khóc.
Tôi cũng khóc.
Tôi thật sự thích cái đẹp, thi thoảng có thời gian tôi sẽ chăm sóc da mặt của mình, tôi đã bỏ ra biết bao nhiêu tiền cho khuôn mặt của mình vậy mà giờ lại bị cá cắn mất, lộ ra xương trắng.
Nếu cảnh sát không nói thì không ai có có thể nhận ra đó là tôi được.
Nước mắt Nghiêm Sâm rơi xuống mi mắt tôi, kèm theo đó là một âm thanh nghẹn ngào khó có thể bỏ qua.
Tôi sửng sốt, đây thật sự là Nghiêm Sâm sao?
Hóa ra ngoại trừ Minh Châu, anh ta cũng có thể khóc vì tôi.
"Sau khi được bác sĩ pháp y xác định sơ bộ, nạn nhân hẳn đã chết cách đây ba ngày, nguyên nhân tử vong là do ngạt thở, nhưng chúng tôi lại phát hiện trên đầu nạn nhân lại có nhiều dấu vết bị đánh, bước đầu xác định là do bị giết, cậu có thể cho tôi biết, ba ngày qua cậu đã ở đâu, làm những chuyện gì hay không?"
Nghiêm Sâm nhìn thấy thi thể của tôi, sau đó lại bị cảnh sát đưa ra ngoài tra hỏi.
Nghe tin tôi chết cách đây ba ngày trước, anh ta khóc càng to hơn.
Tôi nhớ lại, ba ngày trước tôi chợt nghe tin Giang Minh Châu sắp về nước, trong lòng rất bất an, nên lập tức đi tìm khuôn mẫu giấy thỏa thuận ly hôn để in ra xong yêu cầu Nghiêm Sâm ký tên.
Nghiêm Sâm ngơ ngác cầm tấm ảnh mà anh ta và Giang Minh Châu chụp chung, thấy tôi bước vào phòng, anh ta liền quát lớn: "Ai cho cô vào? Chẳng phải tôi đã nói với cô là không được phép vào đây rồi sao?"
Tôi theo bản năng co rúm người lại, nhưng đã sắp ly hôn rồi thì tôi cần gì phải sợ anh ta?
Tôi cố lấy hết can đảm đặt tờ giấy ly hôn trước mặt anh ta.
"Nghiêm Sâm, tôi nghe nói người anh thích sắp trở về, chúng ta ly hôn đi, tôi sẽ từ bỏ vị trí của mình, như vậy hai người có thể danh chính ngôn thuận mà ở bên nhau."
Tôi có thể chắc chắn rằng đây là lần đầu tiên Nghiêm Sâm nhìn thấy tờ ly hôn này, trên mặt anh ta hiện rõ nét bối rối.
Nhưng rất nhanh anh ta đã tỏ ra thái độ chán ghét.
Anh ta nói: "Tống Chỉ Ninh cô làm như vậy là muốn tất cả mọi người hiểu nhầm Minh Châu là người bức ép cô sao? Cô thật độc ác, lại còn muốn hủy hoại danh tiếng của cô ấy."
Tôi: cái gì cơ???
Không phải chứ, anh ta nhất định là có bệnh! Tôi một lòng muốn từ bỏ, ở trong mắt anh ta lại là đang hủy hoại thanh danh của Giang Minh Châu.
"Tôi không có, tôi thật sự muốn ly hôn."
Đã ba năm trôi qua, tôi cũng đã rất mệt mỏi trong cuộc hôn nhân này rồi.
Nhưng anh ta không tin, lại còn nói: " Trừ phi cô chết, tôi nhất định sẽ không tin cô."
Sau đó như anh ta mong muốn, tôi thật sự đã chết.
Tôi nhớ rất rõ Nghiêm Sâm rời khỏi nhà không lâu, tôi đi đến khu vườn nhỏ định hái vài bông hoa cắm lên bàn ăn.
Vừa mới đi vào, đã có người dùng gậy đập mạnh vào đầu của tôi.
Đáng tiếc là, tôi không thể nhìn thấy kẻ đã đánh tôi.
Khi tỉnh lại thì tôi đã ở dưới đáy hồ.
"Ba ngày trước, tôi đã cãi nhau với vợ một trận, sau đó lái xe đến quán bar của bạn tôi để uống rượu."
Sau đó, Giang Minh Châu xuất hiện, sau đó bọn họ đến khách sạn, làm tất cả mọi việc trừ bước cuối cùng.
Tôi thầm nói thêm ở bên cạnh.
Nghiêm Sâm đại khái muốn rời khỏi những chuyện anh ta đã làm, giải thích điều gì đó, lời nói cứ run run.
"Cậu đã ở trong câu lạc bộ từ lúc đó đúng không?"
Cảnh sát hỏi.
Mí mắt Nghiêm Sâm run rẩy "Không, không có, sau đó tôi và một người bạn rời khỏi câu lạc bộ."
"Đó là ai?"
"Đó là mối tình đầu của tôi."
"Hai người đã đi đâu?"
"Khách sạn lộng lẫy."
Nghe thấy Nghiêm Sâm nói lời này, nữ cảnh sát ghi chép lại lộ ra vẻ mặt khinh thường.
Nghiêm Sâm cúi đầu, tôi không thể nhìn rõ biểu cảm khuôn mặt anh ta lúc này, nhưng dựa vào sự run rẩy của vai anh ta, có thể thấy anh ta vẫn đang khóc.
Nghiêm Sâm dẫn cảnh sát về nhà, trong nhà từ phòng ngủ và phòng vệ sinh tất cả đều được lắp đặt thiết bị giám sát.
Sau khi cảnh sát điều tra theo dõi thì mới biết lời Nghiêm Sâm nói là sự thật.
Bọn họ cũng nhận thấy rằng, sau khi tôi vào vườn hoa liền không thấy trở ra.
"Cho nên, cô ấy là bị người khác sát hại đúng không?"
Trong phòng cưới của hai chúng tôi, một nơi giống như cái lồng, bị đánh cho bất tỉnh, sau đó tay chân bị trói chặt, tôi chìm xuống đáy biến với những tảng đá quấn quanh eo, vĩnh viễn từ biệt với thế giới này.
"Rất có thể."
Sau khi cảnh sát nói xong, Nghiêm Sâm trở về phòng, anh ta như cái xác không hồn, hai mắt trống rỗng ngã xuống giường.
Sau đó tôi thấy anh ta cuộn tròn như một đứa trẻ, và anh ta đã khóc thành tiếng.
Tôi không thật sự cảm động, chỉ cảm thấy mỉa mai, tôi chết rồi, anh ta khóc có ích lợi gì chứ?
Nghiêm Sâm vùi đầu vào gối của tôi "Thực sự xin lỗi, nếu ngày đó anh không ra ngoài, có lẽ em sẽ không phải chết?"
Hóa ra đang tự trách mình.
Quả thực, nếu anh ta không ra ngoài, có lẽ người kia sẽ không dám ra tay.
Sau khi nhìn vào cơ thể trong suốt, tôi hẳn cũng sẽ không như vậy.
Không chỉ đi ra ngoài, lại còn cùng mối tình đầu đi vào khách sạn.
Những hành động anh ta làm ngay lúc này chỉ khiến tôi cảm thấy ghê tởm!
Di động của Nghiêm Sâm rung lên, là Giang Minh Châu gọi cho hắn.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ta cúp điện thoại với Giang Minh Châu.
---------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro