chương 1
1.
Tôi bị một cây gậy đập vào đầu, khi tỉnh dậy đã thấy mình đang ở dưới hồ.
Tay chân thì bị trói, sau lưng còn buộc một tảng đá lớn.
Tôi muốn cởi sợi dây ra nhưng lại phát hiện không thể chạm được vào cơ thể mình.
Chỉ có thể ở đó trơ mắt nhìn cơ thể mình dần dần chìm vào đáy hồ sâu mà không thể làm được gì.
Ngay sau đó, tôi đến một câu lạc bộ và nhìn thấy Nghiêm Sâm- Vừa là chồng tôi vừa là người đã đóng sầm cửa bỏ đi ngay sau khi to tiếng cãi nhau với vợ mình.
Tôi hét to ở bên tai hắn: "Nghiêm Sâm, anh mau đem xác tôi vớt lên, tôi không muốn bị cá ăn đâu!"
Đáng tiếc là có hét đến khàn cả cổ thì anh ta vẫn không nghe thấy.
Tôi thấy anh ta cầm điện thoại lên, nhìn vài cái, sau đó ném qua một bên.
Anh em tốt của Nghiêm Sâm hỏi anh ta: "Sâm ca, anh tính khi nào ly hôn với Tống Chỉ Ninh? Đã ba năm rồi, không lẽ anh thực sự thích cô ta nên không lỡ ly hôn."
Nghiêm Sâm không chút để ý, nghịch chiếc bật lửa trong tay: "Thích cô ta? Sao có thể? Cậu sẽ thích một nữ nhân ham hư vinh, thích tính kế người khác sao?"
Tôi bất lực nhìn anh ta, tôi không hề có âm mưu tính kế anh ta.
Nhìn bàn tay đang dần trong suốt của tôi, nhưng mà điều đó không quan trọng bởi anh ta thích nghĩ gì thì nghĩ, dù sao tôi cũng đã chết rồi.
2.
Cánh cửa mở ra, Giang Minh Châu vừa bước vào đã đi thẳng về phía Nghiêm Sâm.
Cô ta ôm chặt Nghiêm Sâm mà nói: "Sâm ca, em trở về rồi, anh có nhớ em không?"
Nghiêm Sâm kéo cô ta ra: "Em còn dám trở về? Sao không chết ở bên ngoài luôn đi?"
Thế nhưng khi nói những lời này tôi nhìn thấy khóe mắt anh ta đã đỏ hoe.
Giang Minh Châu trực tiếp hôn lên môi anh ta, Nghiêm Sâm muốn đẩy ra, nhưng cuối cùng vẫn nhượng bộ, đôi tra nam tiện nữ này trao cho nhau một nụ hôn lưỡi say đắm trước mặt tất cả bạn bè của họ.
Tôi không khỏi cười lạnh, Nghiêm Sâm thật sự không có ý gì, nếu thật sự muốn đẩy Giang Minh Châu ra thì cô ta đã sớm bị vứt sang một bên, làm sao còn có thể hôn hắn.
Cặp đôi uyên ương cặn bã này nếu đã yêu nhau đến như vậy thì lẽ ra lúc trước nên khoá chặt với nhau, đừng có dây dưa đến tôi.
Bạn bè của Nghiêm Sâm đều coi thường tôi. Trong mắt họ, tôi chỉ là một tiểu tam trơ trẽn đã cướp đi bạn trai của Giang Minh Châu mà thôi.
Tuy nhiên, bọn họ dường như cố tình quên lúc trước khi Nghiêm Sâm xảy ra tai nạn, bác sĩ đã nói hắn có khả năng trở thành người thực vật, khi đó ngay lập tức Giang Minh Châu chọn đi du học.
Còn tôi chỉ là kẻ xui xẻo được nhà họ Yến chọn làm người thay thế mà thôi.
Tuy nhiên, bi kịch xui xẻo lớn nhất đời tôi là yêu phải cái tên tra nam, cặn bã Nghiêm Sâm này.
Tôi nhìn Nghiêm Sâm ôm Giang Minh Châu rời khỏi quán bar liền đi thẳng đến khách sạn.
Tôi không muốn xem bọn họ ân ái nhưng tôi không thể rời khỏi Nghiêm Sâm được.
Nên chỉ có thể bắt buộc nhìn bọn họ hôn nhau từ cửa đến mép giường.
Đến bước cuối cùng, Nghiêm Sâm đột nhiên dừng lại.
Giang Minh Châu khó hiểu nhìn Nghiêm Sâm: "Sâm ca? Sao vậy? Anh không muốn em ư?"
Trong mắt Nghiêm sâm tất cả đều là dục vọng, những giọt mồ hôi lăn dọc theo sườn mặt nhỏ giọt xuống ga giường.
Anh ta ngồi ở một bên châm điếu thuốc nói lời an ủi: "Em đừng suy nghĩ nhiều, anh đã kết hôn rồi, anh không muốn em làm tình nhân mà em biết đấy, điều anh ghét nhất chính là tiểu tam"
Khi mẹ của Nghiêm Sâm vừa sinh anh ra, bà phát hiện ra rằng tình nhân của cha hắn cũng đang mang thai.Vì thế mẹ của anh ta bị trầm cảm nặng và càng căm ghét Nghiêm Sâm hơn vì anh ta trông rất giống cha của mình...
Từ nhỏ Nghiêm Sâm đã bị mẹ ghét bỏ nên từ đó sinh ra chán ghét tiểu tam.
Tôi nhìn Nghiêm Sâm một cách ghê tởm, một kẻ đạo đức giả, hiện tại hắn cùng cha hắn có cái gì khác nhau?
Ngoại tình tư tưởng thì vẫn là ngoại tình.
3.
Tôi theo Nghiêm Sâm về nhà.
Khi anh ta bước vào thì phát hiện biệt thự hoàn toàn tối om.
Trước đây dù muộn thế nào tôi cũng sẽ đợi ở phòng khách, ngoan ngoãn hỏi anh có đói không?
Anh ta bật đèn lên, bước vào phòng ngủ nhưng vẫn không thấy bóng dáng tôi đâu.
Anh ta liền mở điện thoại lên và gửi tin nhắn cho tôi: "Tống Chỉ Ninh, cô đi đâu vậy? Sao lại không ở nhà?"
Mười phút sau không thấy tôi trả lời, anh ta lại nhắn thêm một tin: "Nếu như không xuất hiện trước mặt tôi trong vòng nửa tiếng, tôi sẽ ly hôn với cô."
Lúc trước, mỗi khi anh ta gửi tin nhắn cho tôi, dù có đang làm gì thì tôi cũng trả lời ngay lập tức.
Điều tôi sợ nhất là nghe anh ta nói đến chuyện ly hôn.
Tuy nhiên, hiện tại chiêu thức đặc biệt này đã vô dụng.
Nghiêm Sâm có vẻ rất kích động nên lại gọi điện thoại cho tôi nhưng không ai trả lời liền tức giận ném điện thoại vào tường.
Lúc nửa đêm Nghiêm Sâm tỉnh dậy, theo bản năng nói: "Tống Chỉ Ninh, tôi đói, nấu cho tôi một bát mì đi."
Nhưng chờ một lúc, vẫn không thấy có người dậy, anh ta liền bật đèn lên, nhìn thấy bên cạnh trống không thì mới nhớ ra tôi không có nhà.
Anh ta trực tiếp tắt đèn rồi lại nằm xuống.
Nếu bữa tối Nghiêm Sâm không ăn nhiều thì nửa đêm hay bị đói, lúc đó tôi sẽ chủ động xuống bếp nấu mì cho anh ta. Đáng tiếc, đừng nói là nấu mì, bây giờ đến cả cốc nước cũng không có ai rót cho anh ta.
Sáng sớm hôm sau, Nghiêm Sâm thức dậy, theo thói quen với tay tới bàn bên cạnh nhưng cảm thấy trống rỗng, mở mắt ra nhìn thì thấy không có cốc nước ấm mỗi sáng hay đặt ở đó.
Khi tìm quần áo, anh ta không thể tìm được bộ đồ mình muốn. Nghiêm Sâm lại gọi cho tôi nhưng vẫn không có ai trả lời.
Cuối cùng anh ta cười lạnh nói: "Tống Chỉ Ninh, nếu cô có bản lĩnh thì cô đừng bao giờ quay lại đây."
Nghiêm Sâm mang theo đầy sự tức giận đến công ty. Khi thấy trợ lý thì lời đầu tiên liền nói: "Dừng mọi hợp tác với nhà họ Tống." Trợ lý mặc dù thấy khó hiểu nhưng vẫn tuân theo mệnh lệnh.
---------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro