Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

  "Toàn Ly, nàng gả cho ta có được không?"

Toàn Ly nghe vậy dừng lại, chậm rãi nhíu mày, một lúc sau mới cười nói: "Nàng có biết gả cưới là như thế nào không?"

Thiên Trà gật đầu, thản nhiên nói: "Ta biết mà, mấy ngày trước Tam Ca ta vừa mới cưới Tam tẩu, ta đã xem hết toàn bộ quá trình. "

Toàn Ly lại hỏi: "Vì sao nàng muốn cưới ta?"

Thiên Trà nghĩ thầm, vấn đề này càng đơn giản.

"Bởi vì ta thích nàng, ngày ngày ta đều muốn nhìn thấy nàng, ngày ngày muốn cùng nàng nói chuyện, thế nhưng nàng lại ở Côn Luân, ta lại ở Hoắc Sơn, như thế thật quá bất tiện. " 

Thiên Trà suy nghĩ một phen: "Bọn hắn nói sau khi hai người thành hôn liền có thể cùng ở cùng nhau a. "

Thiên Trà ngẩng đầu nhìn 4 phía: "Mặc dù sơn động của ta không có đẹp mắt như chỗ này của nàng, nhưng nơi đó chơi rất vui, nơi đó của ta cái gì cũng có, thành hôn xong cũng sẽ không nhàm chán giống như bây giờ. "

Thiên Trà chợt nghĩ đến lời Lục ca, thành hôn cần lưỡng tình tương duyệt.

Nàng nghĩ, liền vô thức cầm lấy chén trên bàn, hỏi: "Toàn Ly nàng có thích ta không?"

Toàn Ly sững sờ, hơi mở miệng: "Ta..."

Thần sắc mong đợi của Thiên Trà bỗng nhiên ảm đạm, rồi nhanh chóng khởi sắc: "Không sao đâu, chúng ta mới gặp nhau ba lần mặt thôi, Lục ca nói tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng a. "

Cuối cùng Toàn Ly bị những điều Thiên Trà nói làm cho tức cười.

Toàn Ly hỏi: "Nhưng nàng có biết, thành hôn không chỉ là chuyện của hai chúng ta. "

Thiên Trà nghi hoặc: "Còn có chuyện của ai?"

Toàn Ly: "Còn có..."

Nàng bất đắc dĩ cười một tiếng: "Thiên Trà, nàng còn nhỏ. "

Thiên Trà khoát tay: "Cái này nàng không cần lo lắng, Báo tộc của ta năm trăm tuổi liền có thể thành thân. "

Toàn Ly có chút mở miệng, cuối cùng vẫn là ngậm lại.

Cái này... Nên nói cái gì đây.

Thiên Trà mím môi nhìn Toàn Ly, thăm dò nói: "Nàng không nguyện ý sao?"

Thiên Trà nghĩ đến, đem những lo lắng ngày hôm qua nói ra: "Hay là nàng cảm thấy ta thân là nữ tử cưới nữ tử không thích hợp sao?"

Toàn Ly lắc đầu: "Không phải là bởi vì việc này. " 

Nàng nâng bút: "Lang tộc Lang đế Chỉ Ô cũng cưới một vị nữ tử, các nàng đều là thân nữ nhi. Chuyện tình ân ái của họ cho đến nay vẫn được nhiều người biết đến. "

Thiên Trà nằm sấp trên bàn, nhìn Toàn Ly, hỏi: "Còn gì nữa không?"

Toàn Ly ngẩng đầu nghi hoặc: "Còn nữa không?"

Thiên Trà hé miệng gật đầu.

Toàn Ly suy nghĩ một phen: "Có lẽ mấy năm này ta đọc sách không đủ nhiều, cũng chưa nghe nói qua. "

Thiên Trà lúc này mới nhớ  ra rằng Toàn Ly luôn chỉ ở trong huyền phố, chưa thể ra ngoài nên  truyền thuyết Chỉ Ô nói chung cũng là xem từ trong sách ra.

Nàng liếm liếm môi, ho khan nói: "Nghe đồn, Côn Luân Toàn Ly đại thần cùng Thanh Điểu đại thần đã có hôn ước. "

Toàn Ly thoáng kinh ngạc: "Ta cùng A Đồ?"

Thiên Trà gật đầu: "Ừm. "

Toàn Ly cười: "Sao ta lại không biết việc này nha. "

"Việc này trên trời dưới đất cơ hồ ai cũng biết, đã truyền hơn mấy trăm năm rồi. " Nhìn vẻ mặt khó hiểu thấy Toàn Ly, Thiên Trà lập tức nở nụ cười: "Việc này quả nhiên là giả. "

Nàng chỉ vào chữ trên bàn tựa như là Toàn Ly đã đồng ý, nói: "NCòn bao lâu nữa nàng mới có thể chép xong những thứ này a? Sau khi chép xong ta xin Tây Vương Mẫu cho nàng. "

Vừa nói xong, nàng lại có chủ ý khác, lập tức lại nói: "Nàng cho ta một tờ đi, ta đem chữ của nàng mang về Hoắc Sơn sẽ luôn có người có thể viết chữ giống như nàng, ta để bọn hắn giúp nàng chép, như vậy sẽ nhanh hơn một chút. "

Toàn Ly thật bất lực, nghe Thiên Trà nói thế này thế nọ, nàng thật chí không trả lời được nửa câu.

Nàng viết xong chữ trong tay liền dừng lại bút, nhìn Thiên Trà nói: "Có lẽ ta cùng A Đồ thật sự có hôn ước chăng?"

Thiên Trà hoàn toàn không kịp phản ứng: "Hả?"

Toàn Ly nói: "Ta hai trăm năm trước đã làm sai một việc, ta không nhớ rõ sự tình lúc trước. Bây giờ ta luôn ở trong huyền phố này, ngoại trừ nàng cùng A Đồ, ta chưa gặp qua những người khác, có lẽ, ta cùng A Đồ đúng là có hôn ước. "

Thiên Trà giật mình, sau đó lại thở dài, trong lòng thập phần ảo não.

Nếu biết sớm hơn, nàng đã không nói với Toàn Ly Li chuyện này. Đợi sau khi nàng ấy sao chép xong tế thiên văn, nàng ​​​​sẽ trực tiếp thành thân với nàng ấy như vậy không phải tuyệt vời hơn sao?

"Nếu đây là thật sự. " Thiên Trà không vui mà nhìn Toàn Ly, hỏi: "Nàng thích A Đồ hay là thích ta?"

Toàn Ly dừng lại một chút: "Ta..."

Một lát sau, nàng than nhẹ, nói: "Ta ở huyền phố, được Tây Vương Mẫu giao cho chức vụ trông giữ huyền phố, tuyệt đối không thể rời đi. " 

Nàng khẽ cười: "Tế thiên văn cũng phải chính ta chép mới được, ý tốt của Thất điện hạ ta xin nhận. " 

Nàng nhìn Thiên Trà một chút: "Toàn Ly không nhận dậy nổi Thất điện hạ yêu thích. "

Thiên Trà thập phần ủy khuất, chớp mắt nhìn Toàn Ly: "Nàng thích A Đồ hơn nên mới đuổi ta đi như thế này sao? "

Toàn Ly bật cười, bất đắc dĩ nói: "Ta không có. "

Thiên Trà thở dài, nhưng không từ bỏ nói: "Việc này không vội, ta sẽ chờ nàng chép xong phần còn lại của tế thiên văn. " 

Nàng đưa tay đếm: "Tám ngàn lần trong hai trăm năm, bốn ngàn lần một trăm năm, còn lại hai ngàn lần đến năm mươi năm. "

Năm mươi năm, chỉ là một khoảnh khắc.

Nàng vui vẻ cười: "Đến lúc đó nếu nàng nguyện ý gả cho ta, nhất định phải nói cho ta biết a. "

Toàn Ly nhìn ánh mắt mong chờ của Thiên Trà, do dự hồi lâu, chung quy cũng cười đáp: " Được. "

Thiên Trà nói xong việc này trong lòng liền nhẹ nhõm rất nhiều, nàng dựa vào ghế, lúc này mới phát hiện  đĩa nhỏ màu trắng trên bàn là trái cây hôm qua nàng  đưa tới.

Thiên Trà hỏi: "A Đồ đó, nàng ta đã ăn cái này sao?"

Toàn Ly ngẩng đầu theo ánh mắt của nàng liếc mắt nhìn trái cây, lắc đầu nói: "Nàng không ăn. "

Thiên Trà hừ một tiếng: "Không có lộc ăn. "

Toàn Ly lắc đầu cười nhẹ một tiếng, đặt bút xuống, từ tay áo lưu lấy ra một cái hộp đưa cho Thiên Trà.

Thiên Trà sững sờ tiếp nhận: "Đây là cái gì?"

Toàn Ly nói: "Ta thấy vết thương tay nàng còn chưa lành, hẳn vẫn còn trên ngườ nàng. Đây là cao giảm đau và xóa sẹo, do chính ta chuẩn bị. "

Thiên Trà kinh ngạc nói: "Nàng cũng có thể chế dược. "

Toàn Ly cười: "Ta đã trăm năm qua không làm gì, đọc chút sách, làm lấy cho vui. "

Trong nội tâm nàng, Toàn Ly lại càng đặc biệt hơn một chút, nàng thậm chí âm thầm có chút thất vọng khi không đuổi kịp sự đặc biệt của mình.

Nàng còn có chỗ nào đặc biệt sao? Nàng phải suy nghĩ thật kỹ, nếu không, nàng sẽ có chút không xứng với Toàn Ly.

Lần này Thiên Trà không thể lưu lại lâu. Thứ nhất nàng có chút sợ A Đồ phát hiện, lần sau sẽ phải tìm đường lại, quả thực phiền phức, thứ hai vừa rồi nàng vì tìm đường đã tốn rất nhiều thời gian, lúc này trời dĩ nhiên đã có chút tối.

Nàng xem Toàn Ly viết xong một hàng lại lưu luyến không rời, thầm nghĩ, lại nhìn một hàng nữa rồi đi, Toàn Ly lại viết một hàng khác, thế nhưng nàng lại cảm thấy Toàn Ly viết chữ quá nhanh, thầm nghĩ lại nhìn một hàng nữa rồi thôi.

Hết một hàng lại đến một hàng khác, Toàn Ly cuối cùng cũng viết xong một tờ trên tay, lúc này Thiên Trà lúc này mới cắn răng, uể oải đứng dậy cùng Toàn Ly tạm biệt.

Từ sâu trong rừng trúc rời đi, lần này  nàng tìm một con đường khác xuống núi, lại ngạc nhiên phát hiện đường này cách Côn Luân Sơn gần hơn một chút.

Nghĩ đến đường đi sau này sẽ ngắn lại, Thiên Trà vui vẻ nhảy thêm mấy lần, nhẹ nhàng xuyên qua rừng cây đến chân núi Hoắc Sơn, từ tiểu đạo chen vào.

Trong miệng ngâm nga giai điệu, dưới chân lục lạc đinh đinh rung lên, Thiên Trà ung dung xuyên qua hồ hoa lê, thế nhưng đi được vài bước, nàng đột nhiên ngừng lại.

Trước mắt nàng là một đám người đang đứng trước hang động nàng ở, dáng vẻ Báo đế giận dữ đứng trên thềm đá bên cạnh cửa hang, đứng bên cạnh hắn là Thi Đạm cũng có sắc mặt không tốt, còn lại những người kia đều quỳ trên mặt đất.

Thiên Trà trong lòng căng thẳng, thầm nói không ổn.

Nàng bước nhỏ từng bước nhỏ đi qua, tiểu yêu phía sau thấy người đến là nàng liền nháy mắt mấy lần, nàng càng cảm thấy không ổn.

Đi thêm vài bước, Báo đế cuối cùng cũng nhìn thấy nàng, Thiên Trà liếm liếm môi, thầm nghĩ  quỳ xuống trước thì tốt hơn.

Thế nhưng khi nàng vừa khuỵu gối, Báo đế đột nhiên rống lên một câu: "Đứng đó!"

Thiên Trà lập tức không dám cử động, đứng im tại đó.

Nàng đã tám trăm tuổi, lại hiếm khi cùng Báo đế nói chuyện, nàng luôn luôn nghe Lục ca nói cha rất nghiêm khắc, rất cứng nhắc, cho nên từ nhỏ đã có chút sợ hắn, nếu không quan trọng, Thiên Trà sẽ không chủ động đi gặp hắn.

Nhưng trong lòng nàng biết rõ, Báo đế thật ra đối với nàng rất tốt, mấy trăm năm nàng làm ầm ĩ đến náo động tại Hoắc Sơn, cũng gây không ít phiền toái, nhưng chung quy là rắc rối nhỏ, cho tới bây giờ Báo đế luôn mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua.

Sơn động nàng ở là tốt nhất Hoắc Sơn, đông ấm hè mát, đồ vật nàng dùng cũng là tốt nhất.

Nhưng dù là như thế, nàng như cũ không có nửa điểm tình cha con yêu thương với Báo đế.

Muốn hôn, sẽ cùng mẫu thân thân thiết hơn một chút.

Nhưng giờ phút này mẫu thân lại không ở đây, Thiên Trà trong lòng thầm nói ‘xu cà na’ rồi.

"Ngươi đi đâu?" Báo đế hỏi.

Thiên Trà nghĩ đến điều đó.

Tự mình lén ra khỏi Hoắc Sơn là một sai lầm lớn, nàng không được nói cho ai về chuyến đi Côn Luân Sơn này. Nàng vẫn đang chờ Báo đế đi cầu xin cho Toàn Ly a, ấn tượng đầu tiên này không thể phá hỏng.

"Ra ngoài, đi ra ngoài chơi. " Thiên Trà nhỏ giọng trả lời.

Báo đế còn chưa lên tiếng, Thi Đạm bên cạnh hắn đột nhiên đặt câu hỏi: "Đi chỗ nào chơi? Ta tìm bên ngoài rất lâu cũng không thấy bóng dáng ngươi. "

Thiên Trà ngước mắt nhìn Thi Đạm, vốn định đáp ‘nào đến lượt ngươi nói’, nhưng thấy mình đuối lý trước, nàng vẫn là thành thật trả lời: "Ta, ta không biết, ta không biết đường. "

"Ngươi có biết bên ngoài nguy hiểm cỡ nào không!" Báo đế tức giận nói.

Cửa hang lại trở nên yên tĩnh.

Dù hai trăm năm trước Báo đế không có ra văn lệnh rõ ràng cấm túc nàng, nhưng không cho phép nàng ra khỏi Hoắc Sơn cũng đã thành một đạo ý chỉ, nàng làm như vậy là bất tuân bất kính.

Không bao lâu, bên cạnh nàng đột nhiên có người nói: "Cha, Thất muội cũng đã về Hoắc Sơn, muội ấy cũng không gặp chuyện gì mà, ngài đừng tức giận. "

Thiên Trà cúi đầu vừa nhìn, thì ra người quỳ chỗ này chính là Lục ca.

Báo đế nghe xong, nhẹ nhàng hừ một tiếng, nghiêm túc nói: "Trở về là một chuyện. " 

Hắn cúi đầu nhìn chúng yêu đang quỳ, lại nói: "Phạt, phải bị trừng phạt. "

Hắn quay đầu nhìn Thi Đạm, do dự một chút, nói: "Phạt ngươi quỳ trong điện trưởng lão ba ngày. "

Vừa dứt lời liền nghe thấy âm thanh thở dài của chúng yêu đang quỳ.

Phạt quỳ ba ngày, quả thực không tính là trừng phạt a, ba ngày thoáng một cái đã qua, tương đương với việc tha cho Thiên Trà.

Chẳng qua Báo đế từ trước đến nay nghiêm cẩn chính trực, lại bất công với Thất điện hạ, sợ sẽ khiến cho người ta cảm thấy có chút không ổn.

Hình phạt quỳ này, làm cho phân nửa đám người thường ngày giao hảo cùng Thiên Trà an tâm hơn rất nhiều.

Thiên Trà đang định đáp ứng tiếp nhận trừng phạt này, thì không ngờ âm thanh phía sau đột nhiên vang lên đánh gãy lời nàng!

"Dựa vào cái gì!" Nàng ta nói xong lời này liền đứng lên đi đến phía trước Thiên Trà, đứng ở trước mặt Báo đế.

Đây là Ngũ tỷ nàng chứ còn ai.

Ngũ điện hạ hung tợn chỉ vào Thiên Trà: "Cha làm sao lại bất công như vậy, nó rõ ràng phạm sai lầm, nó không nghe lời khiến cha phải điều động nhân mã đi tìm nó, vậy mà cha lại chỉ phạt nó đi điện trưởng lão quỳ ba ngày!"

Báo đế lạnh nhạt mà liếc nhìn Ngũ điện hạ: "Ngươi có dị nghị gì?"

Ngũ điện hạ ngẩng đầu nhìn Báo đế: "Vì sao cha tha cho nó! Nó! Thậm chí nó không phải cha nương..."

"Ba. "

Một cái tát vang dội đáp trên mặt Ngũ điện hạ,  đạo lực mạnh đến nỗi khiến Ngũ điện hạ phải thối lui ba bước.

Báo đế: "Im ngay!"

Ngũ điện hạ ôm mặt, mặt mũi tràn đầy nước mắt ngẩng đầu lên, nàng ta quay người chỉ vào Thiên Trà, rồi chỉ chỉ vào Lục điện hạ, cuối cùng chỉ vào chúng yêu đang quỳ: "Các ngươi! Sao các ngươi lại bảo vệ nó! Dựa vào cái gì!"

Nàng ta quay người đối mặt với Báo đế: "Cha, ngài cũng che chở nó! Vào trăm năm trước có ngoại tộc đến náo loạn, toàn tộc đều đeo đao mang kiếm ra trận, thì nó đâu! Nó lại không phải là không thể đánh, nhưng các người không chỉ không để nó lên chiến trường, lại còn dỗ dành, cho nó ăn ngon mặc đẹp ở lại trong núi! Để cho người ta nhìn xem không cho nó ra ngoài!"

Ngũ điện hạ nói xong lời này, gần như sắp khóc không thành tiếng phải dùng sức hít mũi nhưng vẫn cắn răng tiếp tục nói: "Nó có cái gì đặc biệt! Nó ngay cả pháp thuật đều thi triển không được, nó..."

Báo đế: "Im ngay!"

Ngũ điện hạ bị một tiếng này rống địa, hút ba miệng khí, rốt cục cũng ngừng lại.

"Ngũ điện hạ không biết lễ phép, phạt hình 100 roi. " Báo đế lạnh lùng nói.

Ngũ điện hạ nghe xong kinh ngạc mở to hai mắt, thống khổ rống lên: "Cha!"

Báo đế lạnh nhạt nhìn lướt qua: "Còn có người nào có dị nghị?"

Chúng yêu đang quỳ ở cửa đột nhiên cúi đầu xuống.

Báo đế nhìn Ngũ điện hạ, lại nhìn Thiên Trà, nhàn nhạt hừ một tiếng, phất tay áo bỏ đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bh#bhtt#gl