Chương 6
"Ca cưới Toàn Ly về đi. "
Thiên Trà mong đợi nhìn Lục điện hạ, nhưng thứ nàng nhận được lại là một cái liếc mắt của Lục điện hạ cùng một tiếng thở dài buồn bã, không biết từ chỗ nào biến ra một cái quạt xếp, gập lên gập xuống rồi vỗ nhẹ trong lòng bàn tay, chầm chậm nói: "Đời này của ta, nếu không phải Ân Ân cô nương thì không cưới. "
Thiên Trà thấy bóng lưng tiêu sái của hắn liền hừ một tiếng, khinh thường nói: "Khi đó ca cũng nói không phải nữ tử kia thì không cưới ai khác. "
"Ân Ân thì khác. " Lục điện hạ quay đầu ngắt lời Thiên Trà.
Thiên Trà không kiên nhẫn gật đầu: " Được, khác. "
Nàng lắc lắc đầu: "Muội còn cảm thấy ca cũng không xứng với Toàn Ly đâu. "
Thiên Trà nghiêm túc suy nghĩ nên thuyết phục ai cưới Toàn Ly mới tốt đây, Đại Ca và Tam Ca đều đã thành hôn, nàng cùng Nhị Ca hiếm khi nói chuyện, Nhị Ca nàng là không dám thuyết phục, Tứ Ca thường xuyên vắng nhà, Ngũ tỷ là phận nữ nhân.
Phận nữ nhân.
Thiên Trà đuổi theo Lục điện hạ, khoác tay lên cổ của hắn: "Lục ca, ca thấy muội có thể cưới Toàn Ly sao?"
Lục điện hạ thu lại cây quạt, kinh ngạc quay đầu nhìn Thiên Trà: "Muội?"
Hắn thốt ra: "Muội cũng là nữ nhân."
"Đúng vậy a, ta là nữ nhân." Thiên Trà gật đầu: "Để muội suy nghĩ một chút xem có thể dùng lý do gì đem Toàn Ly đến đây, mời nàng đến Hoắc Sơn nhận chức không thích hợp, dù sao nàng ấy cũng là ngoại tộc, có chút rắc rối, các ca ca cưới nàng cũng không thích hợp, vì vậy để muội đến cưới nàng ấy. "
Thiên Trà ánh mắt lấp lánh: "Vừa vặn muội rất thích nàng, nếu muội cưới nàng, nàng liền có thể mỗi ngày ở bên cạnh muội. "
Lục điện hạ thấy muội muội của mình chờ mong như vậy, nghiêng đầu suy nghĩ kỹ càng, lấy quạt vỗ nhẹ vào cằm, thỉnh thoảng hừ vài tiếng, thầm nghĩ: "Nữ nhân này cưới nữ nhân. . ."
Thiên Trà yên lặng chờ đợi.
Lục điện hạ: "Điều đó cũng không có gì kì lạ."
Thiên Trà kinh ngạc: "Trước đây từng có việc này sao?"
Lục điện hạ gật đầu: "Phải. "
Hắn giơ cây quạt chỉ về hướng đông: "Vu Sơn, ngọn núi trước đây thuộc về Lang tộc, bây giờ đã bị Điểu tộc chiếm lấy, muội có biết việc này không?"
Thiên Trà gật đầu: "Biết được một chút. "
Nàng thắc mắc: "Việc này liên quan gì đến ta?"
Lục điện hạ gõ đầu của nàng: "Đừng vội, nghe ta nói. "
"Vu Sơn lúc trước là Lang tộc cai quản, Lang đế là Chỉ Ô. Nàng ấy là trẻ mồ côi duy nhất được lưu lại trong tứ tộc tôn thờ biển, là một nữ nhân, mấy trăm năm trước, nàng ấy cưới một cô nương, nghe nói ân ái vô cùng, hiện tại sống ở núi Bắc Hào vô cùng thoải mái. "
Thiên Trà đột nhiên vỗ tay: "Đã có tiền lệ, vậy thì xử lý sẽ dễ dàng hơn một chút. "
Lục điện hạ lại lắc đầu nói: "Chỉ là Hoắc Sơn chưa từng có tiền lệ này. "
Thiên Trà xua tay: "Không sao đâu, Tứ Hải yêu tộc là một nhà mà. "
Lục điện hạ thấy Thiên Trà vui vẻ như vậy, đột nhiên có chút lo lắng, đứng dậy gãi gãi đầu, hỏi: "Muội thật sự thích Toàn Ly kia như vậy sao?"
Thiên Trà gật đầu: "Đúng a. "
Lục điện hạ nói: "Nhưng muội chỉ mới gặp mặt nàng 2 lần thôi mà. "
Thiên Trà trả lời: "Ca cùng Ân Ân của mình còn chưa nói chuyện được lần nào đâu. "
Lục điện hạ chợt lớn tiếng: "Ân Ân thì khác. "
Thiên Trà cao hứng liền không muốn tranh cãi với hắn, bước đi có chút ngạo mạn, tựa như đang nói với Lục điện hạ nhưng cũng như nói với chính bản thân: "Thiên Trà đẹp nhất Yêu Tộc, muốn cưới Toàn Ly xinh đẹp nhất Thần Tộc, điều này rất tốt, rất tốt rất tốt. "
Lục điện hạ nghe xong cười nhẹ một tiếng, sau đó ngửa đầu cười to, đem cây quạt nhẹ nhàng gõ lên đầu Thiên Trà: "Xú, không biết xấu hổ. "
Hai người bước thêm vài bước nữa mà trong lòng vui mừng, Lục điện hạ nghĩ đến Ân Ân, lại nghĩ đến lời Thiên Trà vừa rồi, thật sâu luôn cảm thấy có chút kỳ quái.
Đi được hai bước, hắn đột nhiên dừng lại: "Thất muội, đợi một chút. "
Thiên Trà cũng dừng lại, quay đầu nhìn Lục điện hạ: "Sao vậy?"
Lục điện hạ đem cây quạt chỉ về phía nàng: "Muội nói người muội muốn cưới tên là gì?"
Thiên Trà đi đến bên cạnh hắn: "Toàn Ly, sao vậy a?"
"Toàn Ly, Toàn Ly. " Lục điện hạ đọc cái tên này hai lần, đột nhiên kinh ngạc nói: " Toàn Ly đại thần của Côn Luân Sơn?"
Thiên Trà cũng sửng sốt khi bị hỏi câu này.
Toàn Ly đại thần nàng cũng có nghe nói, nói rằng nàng ấy xuất thân là Điểu tộc, sau này có vài chuyện xảy ra nên nàng ấy đã đi đến Côn Luân Sơn, Tây Vương Mẫu yêu thích nàng và phong cho nàng chức vị, nên mọi người gọi nàng Toàn Ly đại thần.
Trên trời dưới đất, không có ai cùng tên trong tịch phổ, nhưng Thiên Trà lại sửng sốt không có cách nào đem vị Toàn Ly đại thần trong truyền thuyết kia liên hệ cùng Toàn Ly mà nàng gặp.
Lục điện hạ thấy Thiên Trà ngây người hồi lâu, cho rằng nàng đã nhớ ra được điều gì đó.
Lục điện hạ ho khan, nhỏ giọng nói: "Toàn Ly đại thần cùng vị Thanh Điểu đại thần dưới trướng Tây Vương Mẫu đã có hôn ước, việc này cơ hồ đã truyền khắp cả hai tộc Yêu Thần. "
Thiên Trà đương nhiên biết điều này.
Nàng cong môi nhíu mày, thập phần lo lắng, sau một lúc, nàng lẩm bẩm: "Thanh Điểu đại thần."
Nàng quay đầu nhìn Lục điện hạ: "Lục ca có biết Thanh Điểu đại thần cũng là nữ tử không?"
Lục điện hạ lắc đầu: "Không biết. "
Thiên Trà nhún vai: "Ta đã gặp qua nàng. "
Lục điện hạ kinh ngạc: "Các người đã gặp nhau thật sao?"
Thiên Trà gật đầu: " A Đồ mà ta vừa kể với ca chính là Thanh Điểu đại thần. "
Lục điện hạ nuốt nước bọt, lấy quạt gõ vào đầu: "Muội ta cho ta chút yên tĩnh. "
Hắn ngẫm lại câu chuyện này một chút, đây chính tình tay ba từ trên trời rơi xuống a.
Không đợi Lục điện hạ ngẫm xong, Thiên Trà đột nhiên vui vẻ trở lại.
"Như vậy cũng tốt, A Đồ là nữ tử, ta cũng vậy nữ tử, nàng có thể cưới Toàn Ly, vì sao ta không thể cưới Toàn Ly a? Như vậy ta cũng không sợ đến lúc đó cha nói ta trái với lẽ thường, nếu cha nói như vậy, ta liền có thể đáp trả, ngay cả Côn Luân Sơn có lễ nghĩa chu đáo như vậy cũng có điều này, vì sao Hoắc Sơn chúng ta lại không thể?"
Thiên Trà nghĩ như vậy, liền càng thêm vui vẻ, chợt nhận ra ngày mai nàng liền có thể đem Toàn Ly cưới về Hoắc Sơn.
Lục điện hạ nghe lời nàng nói thì thấy rất có lý, gần như muốn nhúng tay vào, nhưng cuối cùng vẫn giữ được một tia lý trí, nhắc nhở: "Thất muội, thế nhưng Toàn Ly đại thần và Thanh Điểu đại thần còn đang có hôn ước a. "
"Thì sao!" Thiên Trà ngẩng đầu: "Đang có hôn ước thì sao cũng không chắc chắn sẽ thành hôn, chưa thành hôn thì ai cũng có cơ hội, các nàng cái này đồn đại đều truyền đã lâu như vậy, cũng không thấy các nàng thành hôn. Ai biết lời đồn đại này là thật hay là giả, có lời đồn đại còn nói ta không phải con ruột của cha, bọn hắn nói không phải thì ta liền không phải sao?"
Lục điện hạ lại lần nữa bị Thiên Trà bỏ qua, không ngờ cảm thấy để ý tới.
Có thể đem việc làm tiểu tam nói đến lý lẽ rành mạch khí khái hùng hồn, Lục điện hạ chợt cảm thấy muội muội này của mình tương lai nhất định có thể đạt thành đại sự.
Sau đại hôn của Tam điện hạ Báo tộc có rất nhiều chuyện vặt vãnh bị bỏ lại phía sau, mấy tiểu yêu có chức vị trong Báo tộc so mấy ngày trước đây càng thêm bận rộn.
Thiên Trà hôm qua cùng Lục ca nói xong cưới Toàn Ly sự tình, trong lòng liền một trực dương dương, ngày kế tiếp thật sớm, thừa dịp bên người không người, lại tìm được đầu kia tiểu đạo, trốn ra Hoắc Sơn.
Thiên Trà cảm thấy trong lòng ngứa ngáy sau khi nói chuyện với Lục ca về việc thành hôn với Toàn Ly. Sáng sớm hôm sau, khi xung quanh không có ai, nàng tìm được dấu vết tiểu đạo và trốn thoát khỏi Hỏa Sơn.
Nàng lên Côn Luân Sơn ngày càng thuận lợi, lần này chỉ mới một canh giờ liền đến huyền phố. Tuy nhiên, những kết giới thần thánh vừa được gia phong này nàng không có cách nào đi vào, nhiều lần xuyên qua đám mây mù dị dạng, nhưng cũng chỉ là xuyên qua mây mù bình thường, không có bất kỳ biến hóa nào.
Nàng khẽ cắn môi, xoay người ngồi trên mặt đất, ngẩn ngơ nhìn thác nước bên cạnh huyền phố.
"Đỉnh huyền phố. " nàng nhỏ giọng nói.
Thiên Trà nhớ tới Toàn Ly từng nói cho nàng biết nơi này, dùng tay làm vành nón ngẩng đầu nhìn thác nước, thế nhưng thác nước này dường như không có điểm cuối, nàng híp mắt, cố gắng thế nào cũng không nhìn thấy bờ.
Nàng lại quay đầu nhìn đám mây mù kia lơ lửng trong không trung, như thể vốn nên là như thế này, Toàn Ly và huyền phố mà nàng nhìn thấy mấy ngày qua chỉ là ảo ảnh do Côn Luân tiên cảnh cho nàng.
Thiên Trà khẽ thở dài, nàng cảm thấy mình không nên từ bỏ như vậy, không có gì là không tồn tại, cũng không có thứ gì đột nhiên lại biến mất.
Nàng đứng lên, đinh đinh hai tiếng phủi đi hạt sương trên người, rồi đi về phía trong mây mù.
Mới đi vài bước, lục lạc trên chân nàng rung lên đinh đinh, mà nàng như được dẫn lỗi, bị kéo xuyên nhanh qua mây mù và hướng đến phía nam.
Lần này lại đi nửa canh giờ, cảnh sắc xung quanh cũng biến hóa, nhưng nàng lại không có lòng dạ nào để thưởng thức mà chỉ đi về phía trước.
Đi tới một nơi lục lạc trên chân chợt ngừng vang, nàng ngẩng đầu ngắm nhìn chỉ thấy nơi này được 3 ngọn núi bao quanh, không thấy nước, nhưng nàng lại có thể nghe được mùi nước đinh đinh, rất mát mẻ.
Nàng nhìn trái nhìn phải liền thấy có một đám mây mù dưới chân một ngọn núi rất là quen mắt, cực kỳ giống đám mây trên thác nước.
Nàng vui sướng trong lòng, nhẹ nhàng nhảy tới, chẳng mấy chốc đã đến trước đám mây.
"Chắc chắn là huyền phố, nhất định phải gặp Toàn Ly. " nàng nhắm mắt lại nho nhỏ cầu nguyện một chút, sau đó bước vào.
Quả nhiên một bước này, cảnh tượng trước mắt liền thay đổi.
Cùng một khối đá xanh, cùng một ao hoa sen, cùng một rừng trúc, cùng Phù Tang hoa, còn có cùng một cái đình, cũng cùng như vậy bên trong đình có Toàn Ly.
*Phù tang hoa: hoa dâm bụt
Thiên Trà cười vui vẻ một tiếng.
Ở trong đình xa xa, bàn tay đang viết chữ đột nhiên khựng lại, nàng tựa hồ nghe thấy tiếng cười quen thuộc cùng âm thanh lục lạc quen thuộc.
Nhưng khi nàng nhìn về phía Thiên Trà hai lần lại không thấy bất kì bóng người nào, nàng lắc đầu, lại cúi đầu tiếp tục viết.
"Toàn Ly!"
Toàn Ly đột nhiên ngẩng đầu lần nữa, quay đầu nhìn về phương hướng của thanh âm nhìn.
Đó thật sự là Thiên Trà.
Nhìn từ xa, nàng ấy mặc một thân xiêm y màu trắng, bùn đất trên người còn chưa tẩy sạch, chân nhỏ vô cùng bẩn từ sâu trong rừng trúc chạy về phía nàng, trên mặt nở nụ cười đôi mắt dường như híp thành một đường, lục lạc trên mắt cá chân kêu đinh đinh, tóc dài sau lưng đung đưa trái qua phải, có chút còn bay tới trước ngực.
Toàn Ly nhìn thấy điều này, trong lòng đột nhiên thắt lại.
"Toàn Ly. " Thiên Trà lại kêu lên, chạy về phía trước đình.
Toàn Ly cầm bút rên tay, chỉ về phía nàng chân nói: "Tẩy sạch rồi lại tới. "
Thiên Trà lập tức đứng im, nghiêng đầu, cảm thấy lời này có chút quen thuộc.
Nàng suy nghĩ rất nhiều, lại nhìn lục lạc, trong lòng lẩm nhẩm vài câu rồi lắc lắc chân chỉ một chút cơ thể nàng liền trở nên sạch sẽ.
Chỉ chốc lát sau khi tẩy sạch sẽ, nàng lập tức chạy tới trong đình, ngồi trên ghế trước mặt Toàn Ly, cầm lấy chén của Toàn Ly và uống sạch trà bên trong.
"Thật khó tìm. " Thiên Trà đem chén buông xuống, chỉ vào sâu trong rừng trúc: "Kết giới của Tây Vương Mẫu, có phải hay không có chút thô bạo a. "
Toàn Ly cười nhẹ, giơ lên bút: "Lần đầu ta nghe có người nói đồ vật của Tây Vương Mẫu thô bạo a. "
Thiên Trà chống đầu: "Nhìn thấy ta người có vui không?"
Toàn Ly cười nhạt một tiếng: "Không phải hôm qua mới gặp nhau sao. "
"Nói thì vậy " Thiên Trà chỉ vào đường đi ban đầu của nàng: "Nhưng nơi đó đã bị A Đồ chặn đi, ta thật vất vả mới tìm được một con đường khác. "
Thiên Trà đôi mắt cong cong nhìn Toàn Ly: "Ngươi cảm thấy sẽ không bao giờ gặp lại ta nữa sao?"
Toàn Ly cúi đầu viết một chữ, tiếp lấy dừng lại, nhẹ nhàng ứng tiếng: " Ừ. "
"Ta cũng lo lắng sẽ không thấy được ngươi. " Thiên Trà vẻ mặt rất vui vẻ: "Hôm nay đường cũ đã bị chặn, ta lo lắng hồi lâu, cũng may vẫn đã đến được. "
Nàng nghiêng đầu nhìn Toàn Ly, cười nói: "Lần này tới, ta có vài chuyện muốn hỏi ngươi. "
Toàn Ly nhấc bút lên, ngẩng đầu đón ánh mắt của Thiên Trà: "Chuyện gì?"
Thiên Trà ôm đầu cười ngọt ngào: "Toàn Ly, ta cưới nàng có được không?"
—-------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Tác giả không có gì để nói
An: Gặp nhau mới ba lần mà cầu hôn rồi hả 😆
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro