Chương 4
Thiên Trà đi ra cũng dễ dàng như lúc đi vào, sau khi rời khỏi huyền phố, nàng quay đầu nhìn đám mây có chút kỳ quái trước mặt, ngơ ngác hồi lâu.
Kết giới thần thánh trong miệng Toàn Ly có lẽ chính là đám sương mù này nhưng nàng lại không bị cản trở bởi kết giới thần thánh ấy. Chẳng lẽ là Tây Vương Mẫu lừa gạt Toàn Ly, thật ra đây cũng không phải là thần chướng, chẳng qua là một đạo thuật che mắt?
Toàn Ly đặc biệt như vậy, nàng không có tu vi còn đang bị trừng phạt, đương nhiên không dám rời xa Huyền Phố, thế quả thực là đủ rồi.
Nhưng lại có lẽ, bởi vì Thiên Trà nàng đặc biệt nên cái này thần chướng đối với nàng sẽ không dùng được?
Thiên Trà suy nghĩ gật gật đầu, cảm thấy hai giả thuyết này đều có thể chấp nhận, không phải nàng đặc biệt thì là Toàn Ly đặc biệt, quả nhiên các nàng một đôi đặc biệt nhất do trời đất tác hợp.
Bởi vì nghĩ đến lần sau còn muốn đi lên tìm Toàn Ly nên đường xuống núi Thiên Trà liền tốn thêm nhiều thời gian. Đại tế Tây Vương Mẫu lần này sẽ có bảy ngày trọn vẹn ở vương quốc Côn Luân, cũng thuận tiện cho nàng rất nhiều. Nàng vừa đi vừa dừng lại và đánh ký hiệu. Khi xuống núi, mặt trời vẫn còn rất đẹp và nàng không nhận ra rằng mình đã dành rất nhiều thời gian để vui vẻ tìm đường về Hoắc Sơn.
Sau khi rời Côn Luân, chưa đầy nửa canh giờ sau trời đã tối, để tránh việc nàng trốn khỏi Hoắc Sơn bị phát hiện, nàng quyết định vừa chạy vừa nhảy về nhà.
Đến dưới chân núi Hoắc Sơn, nàng tìm thấy tiểu đạo dẫn ra ngoài, chen vào, cong cong quẹo quẹo, không bao lâu liền từ bên kia chui ra.
Nàng nhấc chân đinh đinh hai tiếng, lớp bùn vừa dính trên người nàng đã hoàn toàn biến mất.
Bên trong Hoắc Sơn lúc này vẫn còn đang tổ chức hôn lễ, khắp nơi đèn sáng kết hoa, khắp nơi đều có thể nghe tiếng cười của nhóm báo con.
Chỗ ở của nàng nằm trong một sơn động cạnh hồ hoa lê ở phía nam núi Hoắc Sơn, cái hồ hoa lê này do Thi Đạm trông giữ quanh năm.
Về Thi Đạm, Thiên Trà quả thực không thích hắn, hắn trông coi hồ hoa lê thì thôi đi, còn lúc nào cũng trông coi nàng. Trước đó nàng cùng Lục ca chuồn đi chơi, Thi Đạm thực sự đến trước mặt Báo đế cáo trạng, rất chán ghét.
Nàng nghe Lục ca nói, Thi Đạm này đến Hoắc Sơn đã lâu, tu vi cao vô cùng, pháp thuật cũng rất cao, nhưng lại được phân làm người trông coi một hồ hoa lê nhỏ, thật làm cho người ta rất không hiểu.
Thậm chí Thiên Trà cùng Lục ca từng hoài nghi Thi Đạm kỳ thật lòng có một âm mưu lớn. Hắn muốn ngôi vị đế vương Hoắc Sơn này. Hắn mượn vị trí người trông coi của mình để quan sát Hoắc Sơn trong thời gian thực, chuẩn bị ngày nào đó mưu phản.
Vì vậy đoạn thời gian trước, nàng cùng Lục ca ngày nào cũng lén lút quan sát Thi Đạm, nhưng qua mấy tháng, hắn không phải câu cá liền là tưới hoa bón phân, chưng cất rượu, hái quả, cũng không bằng hữu không đồng đảng. Thỉnh thoảng, Báo đế còn sẽ tới vườn lê tìm hắn chơi cờ, thực sự không giống một kẻ phản diện có tham vọng lớn.
Thiên Trà cùng Lục ca rốt cục cuối cùng cũng bỏ qua vấn đề này và nhận ra rằng, hắn chỉ là đơn thuần làm người ta ghét, không phải có mưu đồ làm người ta ghét.
Khi đi ngang qua hồ hoa lê, Thiên Trà thấy Thi Đạm vẫn giống bộ dáng lúc nàng ra ngoài, tựa vào một khối đá lớn bên cạnh ngủ, nàng nghĩ thầm: rượu đại ca ủ lâu năm xác thực lợi hại, ngay cả Thi Đạm tửu lượng tốt như vậy đều có thể mê man lâu như thế.
Trở lại trong động Thiên Trà liền cảm giác buồn ngủ, thực sự mệt mỏi vì phải đi hàng ngàn dặm trong một ngày nên chỉ chốc lát đã ngủ thiếp đi.
Trong thoáng chốc, nàng dường như nghe thấy tiếng lục lạc đinh đinh dưới chân mình, rất ồn ào. Nhưng dù nàng có rít lên như thế nào khi nghe tiếng lục lạc, thì tiếng lục lạc cũng không ngừng vang lên.
Cùng với âm thanh lục lạc, tựa hồ còn nghe thấy có người gọi nàng chợt xa chợt gần.
"Trà Nhi. "
"Trà Nhi. "
. . .
Chỗ này chỉ có một mình nàng, giọng nói kia đúng là gọi nàng, nhưng xưng hô Trà Nhi này rất mới lạ, cha nương gọi nàng là Thiên Trà, các ca ca tỷ tỷ gọi nàng là Thất muội, chúng tiểu yêu Hoắc Sơn đều gọi nàng là Thất điện hạ.
Trà Nhi này, nàng không có ấn tượng từng có ai gọi nàng như vậy.
Bất quá thật dễ nghe, ấm áp và nhẹ nhàng.
Nàng muốn nghe thêm một lúc nữa, nhưng đột nhiên một luồng ánh sáng trắng vụt qua và nàng tỉnh dậy.
"Thì ra là mơ. " Thiên Trà nói thầm.
Nàng ngồi thẳng duỗi lưng một cái, lại nghe được ngoài động xác thực có người gọi nàng.
"Thất muội! Thất muội tỉnh chưa? Thất muội!"
Thiên Trà lại hít một hơi thật sâu, tuy giọng nói rất khẩn trương nhưng theo hiểu biết của nàng đối với ca mình thì chắc chắn không phải chuyện gấp.
Nàng chỉnh trang một chút rồi đi ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy Lục ca đang ngồi trên chiếc ghế đá cạnh bàn đá ngoài động, ăn trái cây.
Khi thấy Thiên Trà đi ra ngoài, lập tức gọi nàng đi qua, đem giỏ trên bàn mở ra, dáng vẻ quái dị nói: "Muội xem, đây là cái gì!"
Thiên Trà vừa mới ngồi xuống ghế đá bên cạnh, lúc này nàng đã đứng lên, thò đầu qua: "Cái này là cái gì?"
Nàng cầm một trái lên: "Là trái gì?" Nói rồi nàng cắn một cái.
Lục điện hạ mở to mắt chờ mong hỏi: "Ngọt sao?"
Thiên Trà đôi mắt cong cong, gật đầu: "Ngọt, ăn rất ngon. "
Lục điện hạ vui vẻ vỗ đùi: "Ta biết muội thích mà, đây là Tam tẩu mang tới, đêm qua bày ra chúng ta đều ăn hết, Tam tẩu còn hỏi thăm về muội. "
Nhắc mới nhớ, Tam tẩu đã gả vào nhiều ngày như vậy Thiên Trà còn chưa thấy qua.
"Tam tẩu bảo ta chừa cho muội một ít, ta nghĩ đến muội nhất định thích liền lấy thêm một chút."
Cái này không phải lấy thêm một chút, Thiên Trà cúi đầu nhìn giỏ, đây là hơn nửa cái giỏ a.
Lúc Lục điện hạ đang nói chuyện, Thiên Trà đã ăn xong mấy trái, còn chưa kịp nuốt xuống, liền mở miệng nói: "Lục ca đối với muội tốt nhất. "
Lục điện hạ vỗ vỗ lưng của nàng: "Không ai giành với muội, đều là của muội. "
Sau đó bảo Thiên Trà ngồi sang một bên, lại hỏi: " Đêm qua muội đi đâu? Ta tìm rất nhiều nơi cũng không thấy muội. "
Thiên Trà đang ăn trái cây định thốt ra Côn Luân Sơn, đã thấy Thi Đạm xa xa đi tới nên nuốt xuống hai chữ Côn Luân, sửa lời nói: "Chỉ ở Hoắc Sơn thôi a, mấy tiểu yêu tìm muội chơi. "
Dứt lời, Thi Đạm đã đi đến trước mặt, mắt nhìn trong giỏ trái cây, tò mò hỏi một câu: "Cái này là gì?"
Lục điện hạ cùng Thiên Trà tiếp xúc ánh mắt, sau đó hết sức ăn ý lập tức đứng lên, Thiên Trà nhanh tay lẹ mắt ôm lấy giỏ như một làn khói chạy đi, miệng nói: "Trái cây ngon, mới không cho ngươi ăn. "
Hai người lại trò chuyện trong động thêm chốc lát, thì Lục điện hạ liền bị Báo đế gọi đi, Thiên Trà lại nghĩ đến Lục ca dặn nàng không nên ăn quá nhiều đồ ngọt, thế là đành nhịn xuống, nghĩ đến phần còn lại, ngày sau từ từ nhấm nháp cũng được a.
Mới vừa đóng giỏ lại, nàng đột nhiên lại nghĩ tới Toàn Ly.
Trái cây ngon như vậy, chắc hẳn Toàn Ly cũng chưa từng ăn qua.
Trong lòng có chủ ý liền lập tức hành động, nàng tìm mảnh vải đặt lên bàn, lấy một chút đặt lên mảnh vải, nghĩ đến chắc chưa đủ, lại thêm một chút, nghĩ đến còn chưa đủ, dứt khoát đem phần còn lại trong giỏ đổ ra rồi cột chặt lại.
Cõng trái cây trên lưng nàng nhìn thoáng qua cửa động một lúc, Thi Đạm cùng Lục ca vừa rời đi nhất thời sẽ không thể quay về, nàng chẳng qua chỉ đưa trái cây cho Toàn Ly rồi lập tức quay lại, hẳn sẽ không mất bao nhiêu thời gian đâu.
Sau khi suy nghĩ, nàng liền tìm tiểu đạo và chen vào.
Cõng trái cây trên lưng có hơi tiện, một đường long đong. Chờ ra khỏi Hoắc Sơn thì mặt mũi nàng đều lấm tấm bùn, vì bảo vệ trái cây trên lưng mà tay bầm tím vì cọ vào đá.
Nàng không để ý lắm, ngồi xổm xuống cởi dây ra xem xét, thấy trái cây vẫn nguyên vẹn như khi bỏ vào, liền an tâm gói lại, lắc lắc lục lạc dưới chân.
Có ký hiệu hôm qua, lần này nàng rất nhanh đã đến huyền phố, nghĩ thầm một chút có thể đến gặp Toàn Ly liền mừng rỡ trong lòng, bước chân càng nhẹ nhàng hơn.
Vào lúc nàng bước đến, Toàn Ly giống như hôm qua đang ngồi trước bàn trong đình và viết tế thiên văn.
Toàn Ly nghe tiếng đinh đinh từ xa, ngẩng đầu nhìn một chút, quả nhiên là Thiên Trà, nàng mỉm cười đặt bút xuống, Thiên Trà dĩ nhiên ngồi ghế đối diện nàng.
"Toàn Ly, sáng nay ta vừa nhận được những trái cây này, thật sự rất ngọt. " Thiên Trà vừa nói vừa cởi túi sau lưng, buông xuống mở ra.
Nàng từ giữa chọn một trái lớn lại đỏ, đặt ở trước mặt Toàn Ly: "Ngươi nếm thử đi. "
Toàn Ly nhận lấy từ trong tay nàng, cùng không vội ăn, nhìn qua y phục của nàng hiếu kỳ nói: "Ta mới thấy trên người ngươi còn có chút bụi bẩn, như thế nào khi đến trước mặt ta lại sạch sẽ như vậy, là ta hoa mắt sao?"
Thiên Trà lắc đầu, dựa vào cùng nhau nâng lên chân của mình: "Là cái lục lạc này, nó rất thần kỳ, ngươi nhìn xem. "
Vừa nói, nàng vừa đi đến một bên vườn hoa, vốc một nắm đất xoa lên người, sau đó lắc đôi chân nhỏ nhắn của mình, sau vài tiếng đinh đinh, toàn bộ đất đều rơi mất.
Toàn Ly hơi kinh ngạc nhướng mày: "Quả nhiên là thần kỳ."
Nàng nói: "Nó có tên không?"
Thiên Trà dừng một chút, lắc đầu: "Không có tên. "
Nói rồi nàng lại gật đầu: "Thứ hữu dụng như vậy thật sự cần có một cái tên. Đã như vậy, nó sẽ theo ta, gọi là Trà Linh."
Toàn Ly thấp giọng cười: "Bình thường như vậy thôi?"
Thiên Trà dùng cái lục lạc này đã lâu, sau cũng không có cảm nhận gì, vật này của nàng, tên gọi tự nhiên cũng theo nàng, trà linh, lục lạc Thiên Trà, rất dễ nhớ.
Thiên Trà hỏi: "Nghe không hay sao?"
Toàn Ly gật đầu: "Nghe được đấy. "
Toàn Ly thấy Thiên Trà đang tập trung vào trái cây, liền không nói gì nữa, cắn miếng đầu tiên dưới ánh mắt mong đợi của Thiên Trà.
Thiên Trà mở to hai mắt: "Thế nào?"
Toàn Ly nhướng mày, quả nhiên là bộ dáng ăn ngon: "Ừm, thơm ngọt, ngon miệng. "
Thiên Trà cảm thấy như trái cây của mình trồng được người khác khen ngợi, mừng rỡ nheo mắt lại: "Nếu ngươi thích đây đều là của ngươi. "
Toàn Ly hỏi: "Còn ngươi thì sao? Ngươi không muốn sao?"
Thiên Trà nói: "Nhà ta vẫn còn. "
Nàng nghĩ nghĩ, bổ sung một câu: "Còn có rất nhiều. "
Toàn Ly dừng một chút, nghi ngờ nói: "Từ Hoắc Sơn mang tới sao?"
Thiên Trà gật đầu: "Đúng vậy a, ta nghĩ ta chưa ăn qua trái cây ngon như vậy, ngươi chắc hẳn cũng chưa ăn qua trái cây ngon như vậy, cho nên liền mang đến."
Thiên Trà cảm thấy có chút khát, liền cầm lấy chén trà trên bàn uống cạn: "Ta không thể cùng ngươi nói chuyện nhiều nữa, ta phải về nhà. "
Toàn Ly nhìn Thiên Trà: "Ngươi đến đây chỉ để mang trái cây cho ta thôi sao?"
Thiên Trà gật đầu: "Đúng vậy a."
Nàng vươn tay ra: "Ngươi xem tay ta đều bị trầy xước. "
Nói xong trực tiếp kéo y phục xuống để lộ vết trầy xước dưới cổ: "Nơi này cũng bị trầy. "
Nàng nhìn Toàn Ly với dáng vẻ đáng thương: "Đau quá a ~ "
Nàng vừa nói vừa kéo y phục lên, thu hồi giọng điệu đáng thương, tùy tiện vỗ vỗ lưng: "Nhưng không có việc gì, qua mấy ngày là ổn thôi. "
Toàn Ly ngước mắt nhìn hết thảy, mím môi hồi lâu rồi đưa ánh mắt nhìn về chén trà Thiên Trà uống qua, nhẹ nhàng nói: "Cám ơn ngươi. "
Thiên Trà bởi vì một tiếng cám ơn này liền cười khúc khích, đứng dậy khỏi ghế: "Ta đi đây, lần sau lại tới tìm ngươi. "
Lời vừa mới nói xong, nàng quay người lại chợt thấy sau lưng chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một người, nàng đứng không vững còn vấp phải chân ghế liền ngã xuống đất.
Giọng nói của Toàn Ly từ phía sau có chút khó chịu vang lên: "A Đồ. "
Thiên Trà ngẩng đầu nhìn cái người tên là A Đồ.
A Đồ, kim, thần.
Thiên Trà cúi đầu thu hồi tịch nhãn.
Kim là là họ của các vị Thần tộc tu hành lâu năm ở Côn Luân Sơn dưới thời Tây Vương Mẫu, mà vị A Đồ này đang mặc y phục màu xanh, tay áo có hoa văn tam Thanh Điểu.
Thiên Trà đứng dậy, bắt chước cách Toàn Ly hành lễ đối với nàng hôm qua, đối với A Đồ có chút uốn gối: "Hóa ra là Thanh Điểu đại thần của Tây Vương Mẫu."
Nàng tìm trong đầu tìm nửa ngày cũng không tìm được nửa câu đàng hoàng, liền mạnh mẽ thốt lên.
"Xin chào a. "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro