Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Trong hàng ngàn năm qua, người ta vẫn nói lễ nghi của Thần tộc là chu đáo nhất đặc biệt là ở vùng núi Côn Luân dưới sự kiểm soát của Tây Vương Mẫu. Đây quả thực là như vậy.

Sống trong núi nên từ trước đến nay Báo tộc rất thô bạo, dù lớn hay nhỏ khi tu luyện cũng có thể kề vai sát cánh xưng huynh gọi đệ. Thiên Trà sống lâu như vậy, còn chưa được người đối xử qua như thế chân tay lập tức có chút luống cuống.

Nàng bắt chước vị huyền y nữ tử trước mặt, cứng ngắc cong đầu gối về phía nàng ấy nhưng lại không biết nên nói gì, nàng vụng về như vậy, quả nhiên đúng như dự đoán, nàng nhìn thấy vị huyền y nữ tử che miệng cười nhạt một tiếng.

"Toàn Ly." Thiên Trà mở ra tịch nhãn, đem hai chữ trên trán của huyền y nữ tử đọc lên, nàng nghi ngờ nói: "Vì sao chỉ có Toàn Ly? Ngươi sống ở Côn Luân, tên họ bên cạnh ứng với thần vị mới đúng chứ."

Đang khi nói chuyện, Toàn Ly đã mời nàng nhập đình cũng dời đầu chiếc ghế, Thiên Trà vịn liền ngồi lên, hai chân khoanh lại cùng nhau đặt lên trên ghế.

Toàn Ly nghe vậy chẳng qua chỉ cười nhạt một tiếng, rót một tách trà trên bàn đặt trước mặt Thiên Trà: "Thất điện hạ, mời. "

Thiên Trà ồ một tiếng, cầm lấy trà nhấp một ngụm.

Trong khi uống trà nàng mới tỉnh ngộ ra mình đã thất lễ đến thế nào khi lần đầu gặp gỡ liền chỉ vào tịch phổ của ai đó và đặt câu hỏi.

Một lúc lâu sau, nàng nghe Toàn Ly nói: "Như ngươi thấy, ta bây giờ chẳng qua là sống ở bên trong Huyền Phố thảm sâu tại Côn Luân Sơn, cũng không phải là thần thánh. "

Thiên Trà ồ một tiếng, nghiêng mắt nhìn thấy hai cái lông vũ sau lưng nàng, hiếu kì hỏi: "Chân thân của ngươi là Huyền Linh Điểu?"

Toàn Ly ừ một tiếng, lại rót một chén cho Thiên Trà.

Thiên Trà lần nữa hiếu kì: "U đô điểu tộc Điểu Đế là Huyền Linh Điểu, ngươi là U đô điểu tộc sao?"

Toàn Ly lắc đầu, cầm lấy bút bên cạnh: "Không biết. "

Thiên Trà cười hai tiếng, mới khi nãy còn tự nhủ lại mình thất lễ, bây giờ các câu hỏi nối tiếp nhau như thế này, là vì sao chứ?

Nàng chống đỡ đầu nhìn xem ngòi bút Toàn Ly, hắng giọng nói: "Ta nói nhiều." Nàng ngước mắt nhìn Toàn Ly: " Lần đầu ta thấy nữ nhân xinh đẹp như Toàn Ly, liền nói nhiều chút. "

Toàn Ly rời tay viết, nhẹ nhàng mỉm cười ngẩng đầu đón ánh mắt của Thiên Trà: "Thất điện hạ cũng là nữ nhân xinh đẹp hiếm có. "

Đây vốn là một câu đáp lễ khích lệ nhưng bất giác Thiên Trà lại trở nên kiêu ngạo mà không hề hay biết, nàng ngồi thẳng người cơ hồ muốn đem bắp chân vểnh lên trên trời.

"Đúng vậy a, Lục Ca ta cũng đã nói mấy ngàn năm du sơn ngoạn thủy, ta là người đẹp nhất mà hắn từng thấy. " Nàng nói rồi cầm lấy chén trà trên bàn một hơi cạn sạch: "Không có nữ nhân nào đẹp hơn ta. "

Toàn Ly cười nhẹ một tiếng, sau đó gật gật đầu.

Sau nhiều lần trò chuyện, tâm trạng của Thiên Trà đã khá hơn, không phải là nàng chưa từng gặp người lạ mà là bình thường nàng không lỗ mãng như vậy, cũng không nói nhiều, nhưng lần này nàng cảm thấy Toàn Ly rất gần gũi. Nàng thích nói chuyện với nàng ấy nhiều hơn.

Cứ như vậy, nàng lại mở ra tịch nhãn nhìn vào trán Toàn Ly, bật thốt lên một câu: "Ngươi là Toàn Ly, chẳng qua chỉ có mỗi tên thôi sao?"

Toàn Ly giương mắt thoáng nhìn Thiên Trà: " Ừ. "

Thiên Trà kinh ngạc: "Ngươi không có dòng họ?"

Toàn Ly chậm rãi viết chữ: "Không có."

Thiên Trà đối với tịch phổ của Toàn Ly thật hiếu kì, nhiều năm như vậy nàng chưa thấy qua trường hợp này.

Người có thể mở ra được tịch phổ, nhất định phải là Yêu Thần có tu hành chí ít ngàn năm, mà trên trán có ba thứ hiện rõ ràng nhất, một là tên, hai là họ, ba là tộc, giống như nàng là Dậu Thiên Trà. Có 3 hàng dọc kim sắc, một là Thiên Trà, hai là Dậu, ba là Báo.

Cái này Toàn Ly trên trán nàng ấy cũng chỉ có hai chữ Toàn Ly, không họ không tộc.

Thiên Trà chưa từng nghe qua có Yêu Thần nào có thể thoát ly gia tộc của mình mà độc lập tu hành.

Có lẽ có thật, chẳng qua là nàng nông cạn.

Nghĩ đến nàng liền gật gật đầu.

Sau khi thầm lý giải rõ ràng trong đầu nàng liền buông xuống việc này, đem ánh mắt nhìn đến trên tay Toàn Ly, lúc này mới nhận ra điều vừa rồi luôn cảm thấy kỳ quái, thế mà Toàn Ly dùng tay trái viết chữ.

Thiên Trà tò mò nói: "Ngươi dùng tay trái viết chữ a."

Toàn Ly nhàn nhạt ừ một tiếng, tựa hồ không muốn nói nhiều về chuyện này, nhưng vẫn giơ tay phải lên nhìn vào lòng bàn tay nói: "Tay phải lúc trước bị thương, không làm gì được. "

 Trong lúc nói chuyện nàng ấy cử động ngón tay một chút, Thiên Trà nhìn qua thấy quả thực có chút khó khăn và bất tiện. Nghĩ đến hẳn là không phải chuyện vui vẻ gì, vì vậy nàng cười nói: "Tay trái của ngươi viết chữ cũng rất đẹp, thật để cho người ta hâm mộ. "

Toàn Ly cười nhạt một tiếng, đem tay phải buông xuống.

Thiên Trà lại hỏi: "Ngươi viết là cái gì?"

Toàn Ly nói: "Tây Vương Mẫu tế thiên văn. "

Tế thiên văn.

Thiên Trà đột nhiên ngồi thẳng: "Đại tế!"

Nàng mới giật mình, chuyến đi Côn Luân này là vì đại tế, nàng nghiêng thân hướng về phía trước hỏi: "Ngươi có biết Tây Vương Mẫu tổ chức đại tế ở nơi nào không?"

Toàn Ly nghe vậy về phía tây ngắm nhìn, thản nhiên nói: "A Đồ đã đi sáu ngày, hôm nay hắn có lẽ đang ở phía tây Côn Lôn." Nàng quay đầu nhìn Thiên Trà: "Sao vậy?"

Thiên Trà nói: "Ta muốn đi qua nhìn xem, ta sống tám trăm năm chưa từng thấy qua đại tế."

Thế nhưng ngoài miệng nói như vậy cũng không thấy nàng động đậy chút nào, ngược lại là dựa vào ghế với tư thế lười biếng hơn.

"Tám trăm tuổi. " Toàn Ly lặp lại tuổi tác của nàng, lại giương mắt nhìn tịch phổ của nàng, nghi ngờ nói: "Thất điện hạ vẻn vẹn tám trăm tuổi, vì sao lại có tịch nhãn?"

Thiên Trà nghịch ngợm cười một tiếng, lại có vẻ kiêu ngạo.

"Mẫu thân nói ta sinh ra đã khác người, tự có tu vi của chính mình." Nàng mừng rỡ nheo mắt thành một đường: "Ngươi đừng thấy ta chỉ có tám trăm tuổi nhưng ta trời sinh đã có bốn ngàn năm tu vi, nói còn chưa sõi thì tịch nhãn liền đã mở rồi."

 Sắc mặt của Thiên Trà có vẻ đặc biệt, khiến Toàn Ly lại bật cười.

Giống như là muốn phụ họa nàng, Toàn Ly dừng lại bút thoáng nhướng mày, nói: "Ngươi có thể tìm kiếm tu vi của ta. "

Thiên Trà nghe vậy, đưa tay ra cách trán nàng ba tấc sau đó lập tức thu về như chạm vào vật nóng: "Ngươi không có tu vi. "

Giống như là không chắc chắn nàng lại duỗi ra tay thăm dò, Toàn Ly cười nhạt một tiếng, hết sức phối hợp dựa vào gần một chút.

"Ngươi xác thực không có tu vi. " Nàng thu tay lại, kinh ngạc chỉ vào tránToàn Ly: "Vậy ngươi làm sao mở được tịch nhãn?"

Toàn Ly lắc đầu nói: "Ta cũng không biết. "

Thiên Trà cười: "Nhìn như vậy, ngươi quả thực đặc biệt. Lục Ca ta từ nhỏ đã nói ta đặc biệt, cũng đặc biệt xinh đẹp. Hiện tại ta gặp ngươi cũng là như vậy, cũng đặc biệt xinh đẹp, cũng đặc biệt như ta."

Thiên Trà giống như là phát hiện ra bảo bối, đột nhiên nắm tay Toàn Ly: "Ta rất thích ngươi, chúng ta kết giao bằng hữu đi, sau này ngươi có thể tới Hoắc Sơn tìm ta chơi. "

Bàn tay đang được nắm trong tay Toàn Ly bỗng nhiên khựng lại, một lúc sau mới chậm rãi rút ra khỏi tay Thiên Trà, lắc đầu nói: "Ta tại bị phạt, không thể ra khỏi huyền phố. "

"Bị phạt?" Thiên Trà hiếu kì: "Vì sao bị phạt?"

Toàn Ly: "Lúc trước phạm sai lầm, Tây Vương Mẫu phạt ta chép tế thiên văn một vạn lần, chép xong mới thôi. "

Thiên Trà kinh ngạc: "Một vạn lần!" Nàng cúi đầu nhìn trên bàn giấy hỏi: "Ngươi chép bao nhiêu lần rồi?"

Toàn Ly trả lời: "Tám ngàn lần. "

Thiên Trà lại hỏi: "Chép bao lâu?"

Toàn Ly nói: "Hai trăm năm. "

Thiên Trà gật gật đầu, áp sát tới: "Ta có thể giúp ngươi chép. " Nàng nói, cúi đầu mắt nhìn nàng viết tế thiên văn, bĩu môi nói: "Nhưng ta chữ xấu so với ngươi chênh lệch rất xa. "

Toàn Ly nhẹ nhàng cười: "Ta rất hài lòng khi ngươi có thể tới cùng ta " Nàng liếc nhìn kết giới sau lưng Thiên Trà : "Những năm này ngoại trừ A Đồ thỉnh thoảng đến tìm ta, nơi này của ta đều không có người ở. " Nàng nghiêng đầu nhìn Thiên Trà: "Ngươi là người thứ hai. "

Nàng cầm bút chỉ vào kết giới: "Ta chỉ có chút tò mò. Kết giới thần thánh này là do Tây Vương Mẫu thiết lập, ngươi làm sao có thể vào được?"

Thiên Trà ngơ ngác nhìn theo hướng bút của nàng ấy, mơ mơ màng màng đem những gì gặp phải khi đến đây nói cho nàng ấy nghe, nàng đã như vậy như thế, sau lại như thế như vậy, rồi bước vào.

Toàn Ly cau mày lắng nghe, bối rối không có cách giải.

Nàng nhìn Thiên Trà, nói ra điều mà nàng đã suy nghĩ hồi lâu: "Ngươi đã từng tới thác nước mà ngươi nhìn thấy khi tới đây chưa?"

Thiên Trà lắc đầu: "Nơi đó ở đây?"

Toàn Ly giải thích: "Là đỉnh huyền phố, phía trên kia. . ." Nàng dừng một chút, lại nhìn Thiên Trà vài lần: "Ngươi thật sự không có đi qua sao?"

Thiên Trà lắc đầu: "Hôm nay là lần đầu tiên ta đến Côn Luân Sơn, tới huyền phố này. "Có chuyện gì vậy? Đỉnh Huyền Phố có gì huyền diệu sao?"

Toàn Ly nhàn nhạt lắc đầu: "Không có gì khác."

Tiếp theo Thiên Trà uể oải ngả người ra sau, không viết nữa mà uống trà.

Nàng nghĩ thầm, chữ của Toàn Ly thật đẹp, trà của Toàn Ly ở đây rất ngon, nàng cũng thích tính tình ôn hòa của Toàn Ly, nàng ấy cười lên trông rất đẹp, nàng luôn luôn nghe nói người xấu mới mặc y phục màu đen, cho nên nàng từ nhỏ đã thích màu trắng. Thế nhưng Toàn Ly một thân màu đen lại khiến nàng ấy mềm mại hơn, phần đầu cổ tay lộ ra trắng nõn giống như là bạch ngọc trong suốt mọc ra từ bùn đất.

Xét về độ đặc biệt, vẫn là Toàn Ly đặc biệt hơn.

Thiên Trà nghĩ đến điều đặc biệt này cảm thấy chuyến đi hôm nay thật sự rất đáng giá, có được một bằng hữu như vậy nàng rất thích, nhìn rất lâu, thậm chí còn có chút xúc động muốn đưa nàng ấy về Hoắc Sơn.

Nghĩ đến nàng liền a một tiếng, một tiếng a này làm Toàn Ly giật mình khiến ngòi bút trước mặt run lên, một tờ giấy vừa được chép xong liền bị nàng phá hủy.

Thiên Trà le lưỡi, lập tức nhặt tờ giấy lên, vẻ mặt còn lo lắng hơn cả Toàn Ly: "Phải làm sao mới tốt đây?"

Toàn Ly cười nhạt một tiếng, nhận lấy từ trong tay nàng: "Không sao, viết tiếp một tờ nữa là được. " Nàng ấy đem giấy gấp lại, để ở một bên: "Thất điện hạ là muốn nói gì với ta?"

Thiên Trà lại rên rỉ, duỗi ngón tay ra: "Ta có một thứ đặc biệt."

Toàn Ly thoáng nhướng mày: "Hả?"

Thiên Trà cười một tiếng, nhỏ giọng nói: "Nhưng mà mẫu thân không cho ta nói với người khác. " Nàng khẽ cắn môi: "Ngươi không phải người khác, ta nói cho ngươi biết."

 Nàng đến gần hơn và nói: "Mặc dù ta đã tám trăm tuổi và có hơn bốn nghìn năm tu vi nhưng ta không thể sử dụng bất kỳ pháp thuật nào.""

Thiên Trà dùng giọng điệu nhẹ nhàng, ngữ khí mười phần kiêu ngạo nói câu cười nhạo bản thân: "Chỉ có một thân tu vi, ta kì thực là phế vật!"

Toàn Ly nghe xong quả nhiên giật mình, Thiên Trà nháy mắt mấy cái chờ Toàn Ly mở miệng khen nàng đặc biệt, thế nhưng Toàn Ly lại nói: "Việc này ngươi thật sự không nên nói với người khác. Ngươi nên nhớ lời mẫu thân ngươi đã nói. " Toàn Ly lúc này mới đem bút buông xuống, lấy ra một tờ giấy mới từ trong hộp: "Nhỡ có người nghe được chuyện này và làm hại người thì sao làm sao bây giờ?"

"Không sao." Thiên Trà vung tay lên: "Ta đánh nhau rất giỏi."

Toàn Ly nghe vậy lắc đầu thở dài.

Thiên Trà lại ngồi nhìn Toàn Ly chép một bản khác, nàng tự mình pha trà, cử chỉ giơ tay nhấc chân này, cảm giác rất quen thuộc giống như là các nàng vốn là nên như vậy.

Ngoại trừ tiếng nước suối rì rào, tiếng gió rít trong rừng tre, ngoài những thứ này, huyền phố xác thực rất an tĩnh, Thiên Trà nghĩ đến mấy trăm năm Toàn Ly đều là ở hoàn cảnh như vậy chép tế thiên văn, trong lòng nàng dâng lên một cảm giác đồng cảm.

Nhàm chán như vậy làm sao có thể chịu được?

Lại uống một chén trà, Thiên Trà có chút lưu luyến không rời ngồi thẳng thân, thấp giọng nói: "Toàn Ly. "

Toàn Ly ngẩng đầu nhìn nàng.

Thiên Trà: "Ta phải về nhà, ta ra ngoài lâu bọn họ sẽ lo lắng. "

 Nàng hé miệng nói, nghĩ thầm, chờ Toàn Ly chép xong hai nghìn bản còn lại, nàng nhất định phải tìm cách đem nàng ấy ra khỏi Côn Luân Sơn, đối với tiểu yêu như nàng ấy không gia tộc không tu vi, Tây Vương Mẫu hẳn là sẽ không quá để ý, nếu như không thành nàng liền để cha nàng đến cầu người, thể diện Báo đế cũng nên cho.

 Nghĩ đến trong lòng nàng trịnh trọng ân một tiếng, nhìn Toàn Ly nói: "Ngày mai có thời gian ta sẽ tới chơi với ngươi."

—--------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Tác giả không có gì để nói

An: Gặp lần đầu mà đã mang bí mật của mình đi kể, má biết dại gái vậy má buồn đó nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bh#bhtt#gl