Chương 2: Gặp lại
Mùng mười tháng sáu, đại hôn Tam điện hạ của Báo tộc, một dải hào quang tràn ngập các loại màu sắc trên Hoắc Sơn, thật hoành tráng.
Từ ba trăm năm trước nữ nhi của Đại điện hạ Hoắc Sơn đầy tháng, Hoắc Sơn liền không còn lần nào náo nhiệt như vậy. Kiệu hoa mới đến chân núi Hoắc Sơn thì nhóm tiểu yêu bên trong Hoắc Sơn đã reo hò vui vẻ.
Đại hôn của Yêu tộc không giống những tộc khác, không có nhiều cấp bậc lễ nghĩa như vậy. Vì hôn sự này Báo đế dĩ nhiên đem hoa cỏ nhánh cây phủ lên toàn lưu ly trang sức mà hắn có thể nghĩ ra, long trọng đến ngay cả nơi hẻo lánh chỗ cầy hương nhỏ đang xin ăn cũng nghe qua đại hôn linh đình này.
Đại hôn kéo dài náo nhiệt đến bảy ngày, bảy ngày này Báo đế ban đại xá cho Báo tộc, có tội miễn tội, không có tiền liền cấp tiền, tất cả đều không cần tốn 1 xu mà vẫn được ăn ngon.
Tất cả mọi người đều vui mừng trước buổi đại hôn này, thậm chí âm thầm hi vọng 5 vị con còn lại của Báo đế sẽ thành hôn.
Không chỉ mấy nhóm tiểu yêu vui vẻ, mà nữ nhi nhỏ nhất của Báo đế - Dậu Thiên Trà cũng rất vui vẻ.
Vui vẻ vì không chỉ có ca ca của mình cưới được vị tẩu tẩu xinh đẹp, còn là vì có thể thừa dịp Báo đế đang thư giãn có thể trốn khỏi Hoắc Sơn.
Mấy năm gần đây Báo đế quản nàng thật nghiêm, suốt hai trăm năm không cho phép nàng rời khỏi Hoắc Sơn nửa bước.
Nói là hai trăm năm trước nàng bị một cơn bệnh nặng, khi đó nàng cũng có chút ấn tượng. Hết vài ngày thân thể nàng mới chống đỡ qua cơn bệnh nặng, trên thân cũng có nhiều vết thương, mà khi bệnh thì mất hết thảy toàn bộ ký ức.
Mẫu thân nói với nàng là khi nàng bệnh bị cháy hỏng đầu óc cho nên không nhớ quá kỹ sự tình.
Mẫu thân nàng còn nói, những tổn thương trên người là do lúc nàng phát bệnh nặng tự cào bản thân.
Lúc đầu Dậu Thiên Trà tất nhiên là không tin, những vết sẹo sâu cạn không đồng nhất, cạn không nói, những vết sâu thì giống như bị đao hung hăng chém qua, tất nhiên nàng cảm thấy sẽ không đối với bản thân ra tay độc ác như vậy. Về sau nàng nghĩ, nhất định là khi nàng bệnh không nghe lời nên bị đánh.
Những tổn thương này đã lành sau mấy năm điều trị. Ngoại trừ bên hông có một vết sẹo màu nâu đỏ, dùng thuốc gì cũng không biến mất, sờ đến không đau cũng rất mịn màng, giống như là sinh trưởng trên cơ thể của nàng.
Nàng cùng vết sẹo vùng vẫy một thời gian mới không quan tâm nó nữa, dứt khoát mặc y phục sẽ che đi, sẽ không thấy được gì.
Từ lúc nàng sinh ra đến bây giờ, Báo đế vẫn luôn trông chừng nàng, rất ít để nàng rời khỏi Hoắc Sơn. Còn luôn luôn dọa nàng, nói bên ngoài Hoắc Sơn mãnh thú nhiều đến không tưởng, khi nàng lớn hơn một chút lại nói sau. Thế nhưng từ lúc nàng lớn lên, một trăm năm lại một trăm năm, Báo đế lại coi chừng nàng chặt hơn, thêm Thi Đạm trông coi hồ hoa lê lúc nào cũng nhìn chằm chằm nàng khiến nàng không cách nào rời khỏi Hoắc Sơn dù chỉ nửa bước.
Suốt 200 năm còn tệ hơn nữa, khi nàng hỏi nguyên do thì Báo đế chỉ nói thân thể nàng cũng chưa khỏi hẳn, cần tiếp tục tu dưỡng mấy năm nữa mới được.
Năm này qua năm khác, hai trăm năm qua đi, Dậu Thiên Trà sửng sốt khi không thể nhận được dù chỉ là nửa câu ý chỉ của Báo đế để rời khỏi Hoắc Sơn.
Mấy ngày nay Tam Ca nàng đại hôn, tiểu yêu trông giữ bị nàng dụ dỗ rót vài chén rượu ngon. Sau 6 ngày nàng xem náo nhiệt, rốt cục sáng sớm ngày thứ bảy liền trốn khỏi Hoắc Sơn qua tiểu đạo quan sát dò xét đã lâu.
Sau khi ra khỏi Hoắc Sơn, nàng ngửi thấy không khí chung quanh nơi này khác nhau rất nhiều. Nghĩ đến bản thân bỏ trốn thành công liền mừng rỡ lăn lộn vài vòng trên đất, dường như cảm thấy lăn lộn chưa đủ, nàng lại nhảy lên trên cây nhảy cà tưng khiến lá cây nhao nhao rơi xuống.
Lục lạc trên mắt cá chân rung lên đinh đinh theo nàng luồn lên nhảy xuống, đợi nàng đáp trên mặt đất toàn thân dĩ nhiên phủ đầy bụi bẩn.
Vì vậy nàng giơ chân lên lung lay lục lạc, theo một tiếng đinh đinh, mọi bụi bẩn trên thân liền hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa, rất sạch sẽ.
Cái lục lạc này rất là thần kỳ, dường như được đặc chế để thanh tẩy cho nàng. Nàng mang nó trên chân khi bạo bệnh qua đi. Lục lạc bằng bạc, bên trong có hai viên ngọc nhỏ giống như là màu xanh ngọc bích, một sợi dây đỏ buộc quanh trên mắt cá chân nàng, thật đáng yêu và chặt chẽ.
Lúc nàng bệnh tỉnh dậy sau khi bệnh, mẫu thân từng có ý muốn gỡ xuống lục lạc trên chân nàng, nhưng nàng khóc rống lên như thế nào cũng không chịu gỡ.
Thứ này nàng thật sự rất thích, nó phát ra thanh âm nàng cũng rất thích. Lợi hại nhất là nó đinh đinh hai tiếng thì toàn thân đều sạch sẽ, không dính một chút bụi bẩn, thân thể nàng đều không cần tẩy.
Sau hai khắc bò lên trèo xuống Thiên Trà liền cảm thấy nhàm chán. Gió chậm rãi thổi qua kẽ lá, ánh nắng xua tan sương mù mờ mịt trong rừng, nàng đưa tay nắm lấy một chút bụi đất, vò nát trong tay, cũng không biết nên đi đâu.
Nghĩ đến hai trăm năm này, nàng một lòng muốn rời khỏi Hoắc Sơn đi ra bên ngoài thăm thú. Đại hôn Tam Ca nàng cũng dự tính rất lâu, thậm chí trộm rượu yêu thích ủ lâu năm nhất của Đại Ca cho Thi Đạm, kết quả rời khỏi không đến nửa canh giờ nàng đã thấy chán?
Từ nhỏ mẫu thân dạy bảo nàng làm việc không thể bỏ dở giữa chừng không thể nhất thời hưng phấn, nàng nghĩ, liệu nàng có bỏ cuộc giữa chừng không?
Chí ít hiện tại nàng không nghĩ đến việc trở về, chẳng qua là nàng chưa nghĩ ra chỗ mà thôi cho nên không tính là bỏ dở giữa chừng. Mà kế hoạch này nàng cũng đã suy tính hết mấy tháng, cũng không thể tính là nhất thời hứng khởi.
Sau khi Thiên Trà trấn an bản thân một chút, tâm tình đột nhiên lại khá hơn. Lúc này tiếng bước chân ở nơi xa truyền đến, nàng không kịp nghĩ nhiều liền nhảy tót lên cây ngồi xuống.
Kẻ tới là hai con tiểu yêu, một tiểu hồ, một tiểu thử, Thiên Trà dựa vào thân cây, hai chân đung đưa, nàng tiện tay bẻ một cành cây rồi xoay nó trong tay.
Hai con tiểu yêu tới gần, tiếng nói chuyện của chúng gần hơn, Thiên Trà nhắm mắt rồi mở ra, tịch nhãn liền mở ra.
Tịch nhãn chính là đôi mắt sống của thiên địa, chỉ cần nhắm mắt lại rồi mở ra nó liền có thể xuất hiện. Tịch nhãn thấy yêu nhận yêu, thấy thần nhận thần, bất luận Yêu Thần khi tu hành đủ ngàn năm là có thể thành thạo thuật này.
Giữa thiên địa, người, thần, yêu vô số kể, kẻ có tu vi cũng rất nhiều có thể liếc mắt một cái liền phân biệt được còn tốt. Nhưng cũng đáng tiếc trong ngàn vạn năm qua, tử sinh tôn, tôn sinh chắt, đủ các tộc người, bất luận cơ thể vẫn là hình người, rất nhiều thân hình chênh lệch cũng không lớn, hình dáng lại không khác nhau lắm, rất khó để xác định, đây là lý do tại sao tịch nhãn được sinh ra.
Một gia tộc tu hành, khi sinh ra sẽ xuất hiện danh tự và gia tộc trên trán sau đó thì biến mất, đây được gọi là tịch phổ. Chờ đủ ngàn năm tu hành, tịch nhãn tự nhiên mở ra, danh tự gia tộc tịch phổ, cũng sẽ theo tịch nhãn bị mở ra.
*Tịch phổ: gia phổ, gia phả
Thiên Trà nhìn một hồi không thấy trên trán hai tiểu yêu có thay đổi gì liền lại nhắm mắt, đem tịch nhãn thu vào.
Trong nội tâm nàng thì thầm: " Thì ra là tiểu yêu có tu vi thấp. "
*Tiểu Hồ là cáo, Tiểu Thử là chuột.
Hai tiểu yêu càng đi càng gần, đang nói đến chuyện đại tế trên Côn Luân Sơn.
Tiểu Hồ hỏi: " Hôm nay Tây Vương Mẫu có đại tế sao?"
Tiểu Thử đáp: "Phải. "
Tiểu Hồ lại hỏi: "Hôm qua ta nghe 3 vị Thanh Điểu đại thần ở hướng tây kêu to mới chợt nhớ tới việc này, mấy ngày nay chúng ta nên tránh đi chút. "
Tiểu thử: "Đúng vậy, 3 vị Thanh Điểu đang hót và Tây Vương Mẫu cũng ở đây, chúng ta chỉ là mấy tiểu yêu nên cẩn thận chút miễn biến thành đồ ăn của Thanh Điểu. "
Tiểu Hồ nhút nhát lên tiếng, bước chân cũng nhanh nhẹn hơn rất nhiều, giống như phía sau có người lén lút đi theo bọn chúng. Thế nhưng đi vài bước, nó đột nhiên chậm lại, hỏi một câu: "Nói tiếp, còn vị Thanh Điểu nhỏ nhất bên cạnh Tây Vương Mẫu. Người có cưới đại thần Toàn Ly không?"
Tiểu Thử nghe vậy che miệng phì cười một tiếng: "Không có." Nó xem xét chung quanh thêm vài lần, nhỏ giọng nói: "Toàn Ly đại thần trăm năm trước đã phạm tội, còn đang chịu phạt, dù Tây Vương Mẫu yêu thương Thanh Điểu đại thần cũng không thể phá quy củ. "
Tiểu Hồ ly nghe tiếng buồn bã: " Đúng là đắng lòng."
Hai tiểu yêu càng lúc càng xa, Thiên Trà đang nín thở trên cây dần dần thở phào nhẹ nhõm nhìn hai tiểu yêu rời đi, trong lòng lại có chút suy nghĩ.
Nàng cũng có nghe qua đại tế này, nhưng những gì nàng nghe nói lại là đại tế của Báo tộc nhà nàng.
Kể từ lúc nàng sinh ra, Báo Tộc đã có 2 lần tổ chức đại tế. Một lần là lúc nàng vừa ra đời, còn một lần vào những năm nàng bệnh cho nên cả hai lần nàng đều không thể thấy được.
Nghe nói đại tế này thập phần nặng nề, đại tế ba ngày toàn tộc không được ăn, Báo đế phải cầm vật tế trong tay đi bộ khắp Hoắc Sơn, cuối cùng đem vật tế ném xuống Hư Không Hải ở phía Tây Hoắc Sơn để tưởng nhớ tổ tiên Báo tộc.
Khi đó Thiên Trà đang thưởng trà và nghe thư ở phố thì nghe được chuyện này, trong lòng liền thập phần ngứa ngày. Vì vậy tâm nguyện mấy năm nay của nàng là khi còn sống có thể thấy đại tế cùng việc trốn khỏi Hoắc Sơn được xếp cùng nhau.
Hôm nay thật may mắn, hai chuyện lớn trong cuộc đời của nàng đều sẽ trở thành hiện thực, Thiên Trà nghĩ nghĩ, trong lòng tràn ngập vui vẻ.
Không dễ để đến được Côn Luân Sơn, Thiên Trà vấp vấp ngã ngã dọc đường, ẩn mình trong mê cốc tầm sơn vấn lộ, cuối cùng khi hoàng hôn cũng đến được chân núi Côn Lôn.
*Tầm sơn vấn lộ: tìm núi hỏi đường, tìm hướng
Chân núi Côn Lôn phủ đầy hoa cỏ, dấu hiệu hỗn loạn khó phân biệt, Côn Luân Sơn lúc này thật yên tĩnh, Thiên Trà rảo quanh từng cụm núi khóm cây, cuối cùng cũng tìm được đường lên núi, chân trần bước lên đó.
Người ta nói rằng yêu quái và người phàm đều không có đường đến Côn Luân Sơn. Nhưng lúc Thiên Trà đến không gặp bất kì trở ngại nào, an an ổn ổn từ dưới núi đi lên, dọc đường cũng không nhìn thấy bất kì con mãnh thú nào. Tâm lo lắng của nàng cũng trở nên nhẹ nhõm.
Đi thêm trăm dặm nữa liền thấy một đám mây mù, giống là có người ở đó.
Nàng lớn lên ở Hoắc Sơn, ở đó núi nhiều và ít cây cối, lần này đại hôn Tam Ca nên Báo đế cũng đã nhờ rất nhiều Yêu, Thần cho mượn lưu ly trang sức mới có được Châu Tượng của Hoắc Sơn (tượng voi), mà con voi rực rỡ này đã mang đến cho nàng một góc nhìn mới.
Rất là mỹ diệu.
Cảm thấy đẹp đẽ, bước chân của nàng tự nhiên nhẹ nhàng hơn như sợ bị người khác nghe thấy âm thanh của mình nên nàng hướng lục lạc trên chân thở dài một tiếng, lục lạc giống như là có thể nghe hiểu nàng, lại không phát ra tiếng vang.
Giẫm lên mây đi tới, mềm đến mức không lạc chân, Thiên Trà rất vui vẻ, liền quên mục đích của chuyến đi, bay nhảy đến trong mây chơi tiếp.
Chơi đùa đến mấy canh giờ liền quên đi thời gian, chờ cho đến khi thức dậy khi nhìn lại liền không còn thấy dấu vết cho thấy nàng đến từ đâu nữa.
Lúc này nàng là thật sự lạc đường, tiên khí chỗ này không sai, nàng từ trong túi lấy ra la bàn cũng mất hiệu, nam nam bắc bắc xoay chuyển trong chốc lát liền rớt xuống dưới chân trong mây.
Thiên Trà nói một tiếng vô dụng, liền tự mình tìm đường đi.
Vì đang diễn ra đại tế nên năm ngày ở núi Côn Luân đều là ban ngày, Thiên Trà chẳng có mục đích đi mấy canh giờ, thậm chí còn không nhận ra rằng mặt trời luôn hoàn hảo.
Lại vượt qua một ngọn núi, liền thấy một thác nước, thác nước từ trời mà trút xuống, ngẩng đầu lại không thấy đến đầu nguồn, hơi nước từ bên thác nước tuôn xuống, không bao lâu, hơi nước liền dính đầy tóc Thiên Trà.
Nàng dùng tay chống đỡ làm cái hình dáng vành nón, giương mắt hướng lên nhìn, hơi nước treo trên lông mi dưới lông mày của nàng, trông giống như một chiếc vòng tay hạt thủy tinh trong suốt, óng ánh sáng long lanh, đáng yêu cực kỳ.
Nàng thực sự có cảm giác như trước đây mình đã từng đến nơi này.
Nhưng làm sao nàng có thể đến được chốn thần tiên này? Nếu đã đến, nàng tuyệt đối sẽ không quên được.
Thiên Trà thả tay xuống, hướng về phía bắc ngắm nhìn, phảng phất như bí ẩn vẫn còn trong núi. Có thứ gì đó đang thúc đẩy nàng đến đó, như muốn nói với nàng rằng đó chính là nơi nàng sẽ đến.
Đi được mấy trăm dặm, Thiên Trà dừng lại. Con đường trước mặt vẫn là mây mù không khác gì con đường nàng vừa đi, nhưng nàng chỉ cảm thấy ở đây chắc chắn có gì đó.
Nghĩ tới đây, nàng lại tiến thêm hai bước, trong lòng ghi nhớ điều này, chiếc chuông dưới chân đột nhiên kêu leng keng, nàng chỉ tò mò bước về phía trước.
Núi trước mặt vẫn là núi, nước vẫn là nước nhưng Thiên Trà lại cảm giác được có gì đó kỳ quái, nàng đưa tay quét qua trong không trung, quả nhiên đám mây mỏng và sương mù đột nhiên trở nên đục ngầu nhưng nháy mắt lại biến mất không thấy gì nữa.
Nàng cắn môi mạnh dạn bước đến trước một bước, chỉ thấy đám mây mù trước mặt bỗng nhiên tản ra rồi nặng nề bao vây lấy nàng, bất quá chỉ một ngụm trà, một bước này của nàng lại bước vào một không gian khác bên trong.
Có một ao sen được bao quanh bởi đá xanh cạnh một rừng tre, cách đó không xa một đám hoa dâm bụt được trồng cạnh ao hoa đang nở rộ và mọc um tùm. Cùng nhau hướng về phía mặt trời.
Dậu Thiên Trà sửng sốt trước cảnh tượng trước mắt, nàng khẽ mở miệng, tự nhiên bước vào trong vài bước.
Bên cạnh cái ao có một cái đình, Dậu Thiên Trà đi vài bước mới phát hiện trong đình có một vị nữ tử đang ngồi trên bàn gỗ, cúi đầu viết gì đó.
Thiên Trà thấy có người không khỏi kích động lên, nàng đi về hướng đó vài bước nhưng lại dừng lại trên con đường rải sỏi bên ngoài đình.
"Hãy tẩy sạch rồi tới. "
Đột nhiên một giọng nói từ xa vọng lại, giống như một câu nói trong ký ức của nàng khiến nàng sợ đến mức đứng im ngay lập tức.
Nàng cúi đầu mắt nhìn đôi chân trần của mình, là bộ dáng sạch sẽ.
Khi nàng ngẩng đầu lên, vị nữ tử trong đình đã không còn như lúc trước nữa, đang cầm bút nghiêng đầu nhìn nàng.
Thật là một cô nương xinh đẹp.
Thiên Trà chớp mắt, không thể động đậy.
Trong đình nữ tử toàn thân mặc y phục màu đen, chỉ để lộ khuôn mặt trắng noãn cùng tay bên ngoài, tóc đen nhánh dài tới dưới thắt lưng, hai bím tóc hai bên trái phải, phía cuối buộc hai chiếc lông vũ màu đen.
Toàn Ly xắn tay áo lên, cau mày nhìn vị nữ tử có phần ngơ ngác cách đó mười bước. Sau đó nhẹ nhàng nhắm mắt lại rồi từ từ mở ra.
Huyền y nữ tử bình tĩnh hoàn hồn, không nhanh không chậm đặt cây viết trong tay xuống thong dong đứng lên, đi vài bước ra khỏi đình hơi cong đầu gối và cúi đầu trước nữ tử áo trắng với một nụ cười khách khí vừa phải.
"Toàn Ly không biết Hoắc Sơn Thất điện hạ tới chơi, không kịp tiếp đón từ xa. "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro