Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1

***Warning: Đây là Hắc Thoại Na (Blackmyth Wukong) x Linh Châu Bính, không ăn được đừng cố đọc. Mà lỡ đọc rồi mà không ưng thì lặng lẽ out đừng để mất vui.

***Warning 2 (Cái này quan trọng hơn): ăn thịt trẻ con, manipulate

_________

Mùi tanh tỏa ra khắp nơi.

Con yêu tóc vàng lớn đang gặm nhấm thịt người dưới đất liếm sạch vết máu trên khóe miệng, cắn đứt cổ, xác người lăn xuống, đầu người rơi xuống, bụi vàng nhanh chóng phủ lên.

Con yêu tóc vàng lắc mặt, trong cổ họng phát ra âm thanh no nê, sau đó lại quay sang cắn xé thi thể bên cạnh.

Miệng rộng mười trượng há ra, răng đâm vào nội tạng, đột nhiên nó cảm nhận được điều gì đó, quay đầu lại "xì" một tiếng, lông trên người dựng đứng, gầm lên.

Âm thanh lớn vang vọng khắp thung lũng, xa xa cát vàng cuộn trời, cây khô cành gầy, tạo nên một khung cảnh lạnh lẽo.

Con yêu tóc vàng đứng im trong tư thế tấn công, quan sát xung quanh, một lúc lâu vẫn không có động tĩnh.

Bụi cuốn qua, chỉ có quạ đen quay mắt, chớp mắt lại bay vút lên không trung.

Không có ai?

Con yêu tóc vàng thở ra hơi nặng nề, xác nhận không có người, lại tiếp tục gặm nhấm thi thể còn lại.

Nội tạng trơn tuột lăn vào bụng, nhai vài cái rồi nuốt chửng, con yêu tóc vàng đang ăn ngon lành bỗng nhảy vọt lên, phía sau Hồng Lăng tấn công, con yêu tóc vàng lăn mấy vòng không thoát được, chỉ trong chớp mắt đã bị trói chặt tay chân ngã xuống.

Thân thể bị dùng như roi quất mạnh xuống đất, cơ bắp cuồn cuộn lộ ra, nó giãy giụa mấy lần cũng không thể thoát, chỉ than thở hôm nay chắc chết, vội nói, "Na Tra!"

"Nội đan Phù Đồ không ở chỗ ta, Hối Nguyệt Ma Quân năm xưa chết có liên quan đến tinh quân trên trời, nếu ngươi tha mạng ta, ta có thể dâng nó cho ngươi, đồng thời tặng ngươi một tương lai xán lạn."

Bóng người trên không trung không động tĩnh, bụi vàng vốn lan tỏa cũng dần lắng xuống.

Ánh nắng bị che khuất, bóng tối lan rộng.

Hồng Lăng trên người con yêu tóc vàng càng siết chặt, đau đến mức nó tưởng chừng cơ bắp sẽ nổ tung.

Người trên trời, thậm chí không liếc nhìn xuống, Hồng Lăng lại vươn lên định ném nó thành bùn.

Có lẽ biết không còn đường sống, con yêu tóc vàng toàn thân chảy máu cũng mở miệng chửi bới, "Đồ không lông không cánh, là các ngươi tráo trở! Tại sao!! Tại sao!!"

Xương vỡ trong cơ thể đâm vào nội tạng, nó nhe răng cười lớn, "Na Tra! Ngươi trung thành với thiên đình cũng chỉ là một con chó! Đáng cười cho bản lĩnh thông thiên của ngươi lại tự trói mình bằng dây xích, ngửa cổ ngửi hơi người khác!"

"Kết cục của chúng ta hôm nay, ngày sau ngươi hãy xem, ngươi cũng... chỉ là tan xương nát thịt, hồn tan phách tán!"

Tiếng chửi này khiến yêu thú địa tiên xa xa chạy toán loạn, mặt đất rung chuyển.

Địa Thử Tinh chạy chậm vừa chạy vừa khóc, nước mắt bay tứ tung, chỉ than "chết rồi chết rồi, cái miệng bẩn này chửi ai không được lại chọc vào vị sát thần này..."

"Đùng" một tiếng.

Chưa nói xong, Địa Thử Tinh đã bị tưới đầy máu nóng, thứ tanh hôi lăn vào mắt, mặt nó co giật nhưng không dám động đậy.

Quay đầu lại, con yêu tóc vàng đã chết, không biết từ đâu xuất hiện một con yêu đen to như gấu hổ đang giao chiến với Na Tra.

Địa Thử Tinh sợ hãi bò chạy, bất kể là yêu gì cũng không dám đụng vào, nó chỉ biết chạy, mấy lần lăn xuống vách đất sụp không đạp trúng, đầu đập xuống đất lăn xuống, bụi bay vào cổ họng, Địa Thử Tinh chóng mặt chỉ cảm thấy thật đen đủi không sống nổi.

Chết rồi! Chết rồi!

Lăn đến nửa đường tưởng chết, không ngờ một luồng linh lực mát dịu nhẹ nhàng đỡ lấy nó, nó run rẩy rũ sạch bụi vàng, khóe miệng trào máu định kêu đau, luồng linh lực mát dịu lại bao bọc cơ thể nó, làm dịu cơn đau, nó mới kinh ngạc ngẩng đầu.

Không ngờ nhìn thấy đôi mắt xanh lấp lánh như sao mai, bảo bối trên trời rơi xuống, ở ngay trước mắt, còn mỉm cười nhẹ nhàng với nó.

Ngao Bính đỡ nó trong lòng bàn tay hỏi, "Sao ở đây lại có yêu quái nhiều như vậy, có phải có họa loạn xảy ra không?"

Địa Thử Tinh bịt miệng, nhìn chằm chằm Ngao Bính, ngây người nói, "Rồng... rồng...?"

Ngao Bính gật đầu, lần này không dùng tay áo che tay, y mỉm cười thoải mái, "Xin lỗi, sừng rồng không thu lại được, có làm ngươi sợ không?"

Địa Thử Tinh lắc đầu lia lịa, lại nhớ ra chuyện gì đó liền nhắc nhở, "Chạy! Chạy nhanh lên!"

Ngao Bính nhìn xung quanh đám yêu thú hỗn loạn đang chạy toán loạn, bị chen lấn không bước nổi, y nhíu mày hỏi, "Có chuyện gì xảy ra vậy?"

Máu trên đầu Địa Thử Tinh được Ngao Bính nhẹ nhàng lau sạch, thấy Ngao Bính vẫn chưa biết nguy hiểm, hắn chỉ vào trung tâm đám yêu thú nhắc hai chữ, "Na Tra!"

Vị sát thần kia sắp mở cuộc tàn sát, không chạy nhanh, e rằng luân hồi cũng không kịp người khác!

Ngao Bính dừng tay, lặp lại, "Na Tra?"

"Đúng... đúng!... Na Tra!"

Ngao Bính vui mừng.

Đêm qua y ngủ cùng Na Tra, tỉnh dậy lại không biết tại sao đến nơi này, y tưởng mình rơi vào ảo cảnh nào đó, luôn lo lắng không biết Na Tra có cũng vào ảo cảnh này không, giờ nghe lời Địa Thử Tinh, y vui mừng truyền thêm chút linh lực cho hắn, lễ phép nói, "Cảm ơn ngươi đã nói cho ta chuyện của Na Tra, ta tìm hắn đã lâu, không ngờ hắn thật sự ở đây."

"Nhưng ngươi bị thương nặng, chạy không nhanh được, nơi này nguy hiểm, chi bằng ngươi ngủ trong tay áo ta dưỡng thương, đợi ta tìm được Na Tra rồi sẽ chữa trị kỹ hơn."

Ngao Bính nóng lòng tìm Na Tra, không kịp nói nhiều, nơi này yêu thú hỗn loạn, y lo Na Tra bị thương, không đợi Địa Thử Tinh trả lời liền đặt nó vào tay áo.

Địa Thử Tinh không kịp giải thích, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, sợ hãi kêu lên, "Không thể... quay lại! Không... không thể quay lại!"

Tiếc rằng đã vào trong tay áo, Ngao Bính không nghe thấy lời khuyên này, ngược lại lao về phía trung tâm đám yêu thú, nhưng nửa đường bị linh lực mạnh mẽ đẩy lùi mấy dặm.

Linh lực yêu quái mạnh mẽ như vậy, Na Tra tính tình nóng nảy chắc chắn sẽ cố gắng không chạy, sợ hắn bị thương, Ngao Bính không kể bản thân đau đớn, nghiến răng tiến về phía trung tâm Phù Đồ.

Na Tra bị nội đan tự bạo làm văng đầy thịt vụn, hắn giẫm lên đầu xương gấu, tro xương văng vào bụi, máu chảy dọc theo khóe mắt.

Quả là một con yêu quyết không khuất phục, đáng tiếc.

"Na Tra!"

Ngao Bính từ xa đã nhìn thấy búi tóc quen thuộc, theo bản năng gọi lên.

Trong chớp mắt, bụi đất xoáy lên, ánh sáng vàng lóe lên, bốn phía trời đất dậy lên, thủy nhận sắc bén bay thẳng về phía Na Tra, Ngao Bính hốt hoảng hét lên —

"Nguy hiểm!"

Dịch chuyển tức thời đẩy tấm khiên băng ra chặn, thủy nhận không tan, trượt dọc theo tấm khiên băng cứng rắn phá vỡ tấm khiên, may mắn linh lực kéo lại, Ngao Bính kéo Na Tra đang đứng im đặt sau lưng mình, không kịp, chỉ dùng tay đỡ lấy.

Thủy nhận linh lực cắt xuyên thịt, Ngao Bính đau đến mức hai tay run rẩy cũng không chịu buông.

Mùi máu tanh nồng tỏa ra, Na Tra liếc nhìn người không tự lượng sức đang chắn trước mặt mình.

Không đúng, có sừng, là rồng.

Gió cát bụi mù, trời đất dậy lên.

Con yêu kia cố tình dụ hắn đến.

Quay mắt lại, con rồng trước mặt vẫn không chịu đi, hắn nhíu mày.

Tìm chết sao?

Linh lực từng chút một dọc theo vết thương nứt ra, Ngao Bính bị ném ra ngoài, thủy nhận tự động bay về, song chùy đập trúng thủy nhận, Ngao Bính không kịp suy nghĩ liền ngưng tụ tấm khiên băng trước mặt Na Tra, thủy nhận đổi góc độ lại bay về phía Ngao Bính, Na Tra đồng tử co lại, một chân giẫm xuống trực tiếp làm vỡ cửa trận, thủy nhận lập tức tan biến.

Con rồng này có bệnh.

Na Tra khinh bỉ nói một câu.

Ngao Bính lo lắng quay lại nhìn Na Tra, "Na Tra, ngươi có sao không? Có bị thương không?"

Nó quen hắn sao?

Mùi máu rồng rất đặc biệt, Na Tra mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm vào bàn tay đang rỉ máu của y, không nói gì, nếu lúc nãy hắn không phá trận, móng vuốt con rồng này đã vỡ vụn.

Ngao Bính nhận ra Na Tra đang nhìn tay mình, vội vàng giấu tay ra sau lưng, cố gắng nói với Na Tra, "Không sao, không đau đâu."

Na Tra không nói gì, quay người định đi.

Đau hay không cũng không liên quan đến hắn.

Ngao Bính biết hắn tức giận, vội vàng nắm lấy tay Na Tra dỗ dành, "Na Tra, ta thật sự không đau, ngươi đừng giận."

Trong lòng bàn tay đột nhiên có thứ gì đó mềm mại, cảm giác quá kỳ lạ, Na Tra không kiên nhẫn, quay người lại ánh mắt dừng lại ở cổ Ngao Bính.

Tộc rồng còn sót lại đã bị giết gần hết, những kẻ còn sống cũng bị trấn áp dưới đáy biển, mà con rồng trước mặt này —

Trên cổ không có dấu xiềng xích.

Bàn tay rộng lớn đột nhiên nắm chặt cổ tay Ngao Bính, Ngao Bính đau đớn nhìn Na Tra, "Có chuyện gì vậy?"

Linh lực nóng bỏng thâm nhập vào toàn thân Ngao Bính, y không giãy giụa, chỉ là đôi mắt xanh biếc dần dần ứa nước.

Trong mắt nước, Na Tra nhìn thấy khuôn mặt của chính mình.

Mắt Na Tra không bao giờ tránh né điều gì, chỉ là linh lực càng thăm dò càng cảm thấy kỳ lạ, ngoài vết thương nội tạng của con rồng này, linh lực trên người y lại cùng một mạch với hắn.

Ngao Bính buông môi hỏi, "Na Tra, ngươi vẫn còn giận sao?"

Ngao Bính nghiêng đầu, "Lúc nãy ta thấy yêu thú ở đây đột nhiên chạy toán loạn tạo thành đám yêu thú lớn, nên đến muộn một chút."

"Để ngươi một mình ở đây, là ta không tốt."

Nước biển trong vắt ngàn dặm, Na Tra cảm thấy đây là một cảm xúc kỳ lạ, y là đang...

Lo lắng cho hắn.

Cắt thịt trả cha, gọt xương trả mẹ, từ đó về sau hắn chưa từng thấy lại thứ quý hiếm này trong mắt người khác, mọi người đối với hắn chỉ là sợ hãi, ghét bỏ, kính trọng, xa lánh.

"Na Tra?"

Ngao Bính thấy hắn không nói gì, thử nói, "Ngươi đừng giận nữa, lần sau ta nhất định sẽ tìm ngươi nhanh hơn."

Y nói như thề nguyện chân thành, lúc này bị hắn nắm giữ cũng để linh lực của hắn trong cơ thể y lộn xộn, không giãy giụa, không phản kháng?

Hay là y quen hắn, coi hắn là một người khác?

"Có bị thương không?" Ngao Bính vẫn hỏi.

Na Tra do dự từ từ buông cổ tay gầy guộc kia, giả vờ thuận theo "ừ" một tiếng.

Ngao Bính thở phào nhẹ nhõm, sợ nơi này nguy hiểm chưa dứt, y cố ý trải thần thức ra ngoài, nghĩ một chút lại kéo tay Na Tra truyền một ít linh lực qua.

Nhận ra y đang giải phóng thần thức, Na Tra mặc nhiên đồng ý, chuyển linh lực mà Ngao Bính truyền vào cơ thể mình hóa tan rồi đẩy ra ngoài.

Ngao Bính trải thần thức mười dặm cũng không thấy một đại yêu nào, y nghi ngờ thu hồi thần thức, quen tay lấy khăn lau vết máu trên mặt Na Tra.

"Sao không nói gì? Na Tra."

Vải mềm mại mang theo hương thơm, len lỏi vào mũi lại gợi lên một chút xót thương, hắn cố nén xung động muốn giết rồng, để mặc Ngao Bính hành động.

Na Tra vẫn không nói gì.

Khăn từ góc trán lau xuống bên má, làn da trắng nõn lộ ra, Ngao Bính liếc nhìn Na Tra, nhận ra máu này không phải của hắn, Na Tra không bị thương.

Lông mày đẹp đẽ giãn ra, Ngao Bính nắm tay Na Tra yên tâm xuống, "Hóa ra không bị thương."

Là vừa bị con yêu kia dọa sợ sao, mãi không nói gì.

Ngao Bính như thường lệ cù lòng bàn tay hắn, "Ta đã thăm dò xung quanh, không có đại yêu nào xuất hiện, không biết đám yêu thú vừa rồi là chuyện gì, để an toàn, chúng ta nên rời khỏi nơi này."

Ngao Bính tinh nghịch nhìn Na Tra, tưởng hắn sẽ lại nắm lấy ngón tay mình, nhưng phản ứng mong đợi không đến.

Na Tra chỉ lạnh lùng thốt ra hai chữ, "Đi đâu?"

Cảm giác mềm mại trong lòng bàn tay khiến Na Tra không từ chối sự tiếp cận của y, Ngao Bính dẹp bỏ ý nghĩ, chỉ tách ngón tay nắm lấy Na Tra, Na Tra không giũ ra, chỉ thả một sợi thần hồn dọc theo cánh tay Ngao Bính xâm nhập vào, đã con rồng này dám đến gần hắn, vậy thì...

Na Tra cố ý để hai người gần nhau hơn, nghĩ rằng chỉ cần con rồng này có một chút bất thường, sợi thần hồn kia có thể xuyên thủng linh đài của y khiến y đau đớn không muốn sống.

Ngao Bính nhìn quanh cũng không biết nơi này là đâu, đỏ mặt nghĩ nếu là ảo cảnh thì nơi này hẳn có trận nhãn, chỉ là trận nhãn ở đâu y cũng không biết cách tìm, quay đầu lại thấy Na Tra vẫn nhìn mình, nhất thời lại không muốn Na Tra lo lắng những chuyện này, chỉ kéo người đi về phía ngoại vi sa mạc hoang vu.

Nếu lấy ngũ hành làm trận, thủy khắc thổ, muốn ra khỏi ảo cảnh cũng phải đi sâu vào ốc đảo.

Ngao Bính suốt đường nói ra suy nghĩ của mình, lại hỏi Na Tra nghĩ sao.

Na Tra nắm lấy hai chữ "ảo cảnh" trong miệng y trầm tư lại.

Hồng Hoang hỗn độn, từ khi Bàn Cổ khai thiên tích địa, thân thể hóa thành không chỉ một chỗ huyền hoàng, linh lực trên người con rồng này cùng một mạch với hắn, nơi này chắc chắn không thể nuôi dưỡng hai viên linh châu.

Con rồng này đối với hắn nhiệt tình như vậy, chẳng lẽ, con rồng này không thuộc về phương thiên địa này, chỉ coi hắn là "Na Tra" ở nơi kia.

Na Tra thử nắm lại tay Ngao Bính, "Nghe ngươi thôi."

Cảm nhận được sự đáp lại trong lòng bàn tay, Ngao Bính tưởng Na Tra hết giận, vui mừng lấy từ trong tay áo ra mấy quả long nhãn khô đưa cho Na Tra, "Biết ngay là ngươi đang giận, lâu rồi không thèm để ý đến ta."

"Ta cũng không cố ý đến muộn, ảo cảnh ở đây quá lớn, thần thức của ta không thăm dò hết được, trên đường lại thấy long nhãn ngươi thích, làm thêm một ít cho ngươi, nên mới chậm chút."

Đồ vật mở ra, Ngao Bính hai mắt sáng long lanh nhìn Na Tra, "Ngươi nếm thử xem có thích không?"

Na Tra cúi đầu, trong túi vải trên tay ngoài long nhãn khô còn có mấy thứ quả sấy linh tinh.

Na Tra chọn một quả đưa cho Ngao Bính, Ngao Bính rất tự nhiên cúi đầu ăn ngay trên tay Na Tra.

Hơi thở ấm nóng rơi xuống lòng bàn tay, Na Tra không quen co ngón tay lại.

Không độc.

Na Tra bóp quả khô ăn một quả cho có lễ, vị ngọt ngấy, lưỡi khó chịu cực kỳ, muốn nhổ ra, đột nhiên yêu khí thoát ra, Càn Khôn Quyền theo bản năng đâm về phía Ngao Bính.

Nhìn thấy Càn Khôn Quyển sắp chém con rồng này thành hai đoạn, Ngao Bính vẫn chỉ thong thả lấy Địa Thử Tinh từ trong tay áo ra.

"Không sao đâu Na Tra, chỉ là một con tinh chuột nhỏ thôi."

Na Tra lạnh lùng đưa tay ra, Càn Khôn Quyển liền theo một góc kỳ lạ quay trở lại đeo vào cổ tay.

Ngao Bính thấy sắc mặt hắn không tốt, sợ hắn ghen liền giải thích trước, "Lúc đó đám yêu thú quá hỗn loạn, nó ngã xuống sườn dốc bị thương nặng, ta sợ nó bị giẫm đạp đến chết nên dùng linh lực đỡ nó một chút, không ngờ nó vẫn bị thương rất nặng, sau đó chính nó chỉ đường cho ta, nói cho ta biết ngươi ở đây, ta mới tìm được ngươi."

Sau lời giải thích này là một khoảng lặng dài.

Địa Thử Tinh nằm trong tay Ngao Bính giả chết, tim đập như sấm, luôn cảm thấy có thứ gì đó như dao đang cắt da mình.

Cứ coi như nó chết đi, cứ coi như nó chết đi.

"Ồ?"

Ngao Bính không nhận ra gì, nghi ngờ một chút, dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc vào bụng Địa Thử Tinh, "Sao ta thấy nó đang run vậy."

"Cứu nó làm gì?" Na Tra không biểu cảm dời ánh mắt đi chỗ khác.

Loại yêu tinh tầm thường này, khi hắn phát chiêu sát thủ liền có thể bị uy dư nghiền nát thành bụi, cứu cũng vô ích.

Ngao Bính lại truyền thêm chút linh lực cho Địa Thử Tinh, phát hiện con chuột trên tay run nhiều hơn liền không dám chữa trị bừa bãi nữa.

"Vạn vật đều quý sinh mạng, nghĩ nó ít chịu khổ nên ta cứu thôi."

Vạn vật đều quý sinh mạng, mỗi người đều có số mệnh của mình, y cũng không sợ cứu vô cớ một thứ gì đó vướng vào nhân duyên tích lũy bản thân, thật là ngu ngốc. Hắn lúc đó...

"Na Tra, ngươi không vui sao?"

Ngao Bính nhìn túi vải bị Na Tra bóp nhàu, nhạy cảm nhận ra tâm trạng của Na Tra.

Na Tra đột nhiên buông tay, không nói một lời.

"Nếu ngươi không thích nó, đợi nó khỏi ta sẽ để nó đi, được không?"

Mùi hương thanh mát lại áp sát lại, Na Tra dời mắt nhìn vẻ lo lắng của Ngao Bính, cảm thấy bực bội, hắn tùy ý nói, "Ngươi xử lý thế nào cũng được."

Ngao Bính nhanh chóng đặt Địa Thử Tinh trở lại tay áo, "Vậy ta đợi nó khỏi."

Con rồng ngốc này một bộ dạng sợ làm hắn tức giận, khiến Na Tra cảm thấy buồn cười, lại quan tâm đến tâm trạng của hắn như vậy sao?

Na Tra đưa tay ôm lấy eo Ngao Bính hỏi, "Tối nay ngủ chung nhé?"

Ngao Bính gật đầu, "Lúc ta đến thấy không xa có một hang đá, chúng ta có thể tạm trú ở đó."

Y không từ chối.

Tay Na Tra táo bạo kéo người vào lòng lại nhìn Ngao Bính một cái.

Không cự tuyệt, thậm chí rất mềm mại.

Trong lòng hắn hiểu ra, hóa ra con rồng này là của hắn ở phương thiên địa khác...

Vợ.

Không trách y quan tâm hắn đến thế.

Hừ...

Lực trên tay mạnh hơn, Ngao Bính quay lại nhìn Na Tra, y luôn cảm thấy Na Tra hôm nay kỳ lạ, trước đây Na Tra được long nhãn khô đều muốn ăn hết một lần, nhưng hôm nay hắn chỉ nếm một quả rồi cất đi.

Chẳng lẽ y làm không ngon nữa?

Nhưng lúc Na Tra đút y ăn, y rõ ràng nếm thử không khác gì bình thường.

Phản ứng của hắn không đúng, giọng nói cũng không đúng.

"Na Tra, sao ngươi lại đổi thành dáng vẻ này." Ngao Bính đang dừng chân ở hang đá đột nhiên quay lại hỏi Na Tra.

Y có thể đã nhận nhầm người sao?

Na Tra thấy y luôn nhìn túi vải trên người mình, liền lấy xuống bóp một quả bỏ vào miệng, theo lời con rồng này nói, "Ta cũng không biết ảo cảnh này thế nào, có lẽ muốn chia rẽ chúng ta, khiến ngươi không nhận ra ta nên tạo ra những biến cố này."

Hắn dừng lại, lại hỏi, "Có phải khuôn mặt này không đẹp sao?"

Về dung mạo, hắn từng nghe một số lời dị nghị, lúc này hỏi ra câu này, hắn lại kỳ lạ tại sao mình muốn so sánh với Na Tra ở nơi kia.

Ngao Bính dời ánh mắt đến khuôn mặt Na Tra, Na Tra đối diện với đôi mắt rồng liền lại mềm mại khí tức áp sát bên cạnh hắn.

Hắn đoán đúng.

Hắn nên thích ăn long nhãn khô.

Ngao Bính xấu hổ đỏ mặt, "Đẹp."

Ngao Bính xác nhận hắn chính là Na Tra liền tiếp tục ngồi sát bên Na Tra, "Na Tra, dù ngươi biến thành hình dạng nào ta cũng sẽ nhận ra ngươi."

Hỗn Thiên Lăng, Phong Hỏa Luân và Càn Khôn Quyền đều ở đây, Ngao Bính cũng không biết tại sao mình lại nghi ngờ Na Tra không phải Na Tra.

"Chỉ là ngươi đột nhiên biến thành dáng vẻ này..."

Ngao Bính bật cười, "Dáng vẻ nghiêm túc này ta vẫn chưa quen."

Ngao Bính không nhịn được còn chọc vào mặt Na Tra, ừm, thật ra nghiêm túc như vậy, mặt vẫn mềm.

Na Tra nắm lấy tay y, không nói gì để linh lực xoay quanh lòng bàn tay Ngao Bính, vết thương vừa che lộ ra, Ngao Bính theo bản năng tránh một chút, phát hiện Na Tra không buông tay liền thuận theo để Na Tra hành động.

Linh lực ấm nóng lưu chuyển, Ngao Bính nhìn vết thương dần lành lại đùa một câu, "Ngươi không phải ghét nhất những thứ rườm rà này sao? Khi nào lén ta học tiên thuật chữa thương vậy?"

Na Tra không trả lời, đưa viên nội đan Phù Đồ vừa lấy được vào tay Ngao Bính nói, "Ăn đi."

Ngao Bính không hỏi gì, ngoan ngoãn ăn.

"Vận hành chu thiên." Hắn tiếp tục ra lệnh.

Ngao Bính ngoan ngoãn ngồi thiền.

Thấy y nghe lời nhắm mắt ngồi thiền, Na Tra cũng buồn chán, nhìn chằm chằm vào người, nếu thật sự luận về gan lớn, con rồng này đúng là người đầu tiên trong ngàn năm dám đến gần hắn như vậy, còn yếu ớt như thế.

Có thể đi đến trước Tam Đàn Hải Hội Đại Thần, ít nhất cũng phải có tu vi Kim Tiên, trước mặt nuôi quá thuần thiện.

Viên đan dược ăn vào hóa thành linh lực hùng vĩ ép vào linh đài, đột nhiên nổ tung xung kích lớn lao ập tới, Ngao Bính có chút hoảng hốt, vội điều chỉnh chu thiên vận hành muốn đè xuống, không ngờ linh lực không đúng, ép trong cơ thể đau nhức.

Na Tra thấy y nhíu mày, vừa muốn hỏi gì, lại thấy Ngao Bính mở mắt muốn đi ra ngoài.

Nội đan Phù Đồ lấy không dễ, hắn vừa cho con rồng này liền đi, Na Tra lạnh mặt hỏi, "Đi đâu?"

Ngao Bính ôm lấy linh đài đang phình to quay lại nhìn Na Tra, thật sự không trả lời được, chỉ có thể quay đầu hoảng hốt chạy ra ngoài.

Hành động này hoàn toàn chọc giận Na Tra, chẳng lẽ trước đây tất cả đều là hắn nghĩ sai? Y cũng vì nội đan Phù Đồ?

Chưởng phong phá vỡ đá, Na Tra trực tiếp bắt lại Ngao Bính đang loạn động, vừa định động thủ mổ ra viên nội đan vừa cho ăn, Ngao Bính đột nhiên ho ra máu, hai tay theo bản năng che miệng, tiếc rằng máu quá nhiều, từ kẽ ngón tay tràn ra.

Y không ổn.

Na Tra linh lực thăm dò lại phát hiện linh đài con rồng này đang vỡ vụn, điên rồi!

Linh đài vỡ vụn có thể so sánh với nỗi đau xé thịt của phàm nhân, y không chịu nổi tính dữ dội của đan dược cũng không nói một lời.

"Chạy cái gì!?"

Giọng hắn không tốt, Ngao Bính nôn ra máu, run rẩy co vào trong lòng Na Tra.

Không chạy, là không muốn hắn áy náy vì chuyện này.

Con rồng yếu ớt co trong lòng, từng chút từng chút nôn ra máu, đôi mắt xanh biếc mất đi sức sống, mệt mỏi chớp mắt.

"Ừm..."

Máu lại tràn ra, Na Tra run lên trực tiếp dẫn linh lực vào cơ thể mình, rút linh lực lại xé rách gân mạch, sao lại như vậy.

Thân thể y không ổn.

Ngao Bính không chịu nổi, ngất đi.

Đợi đến khi Na Tra hoàn toàn dẹp yên linh lực mới phát hiện con rồng nhỏ này dù hôn mê cũng không buông áo ngực hắn.

Thật sự là tin tưởng hắn.


Trên mũi có vệt nước rơi xuống, Ngao Bính thấy ngứa, cử động một chút, lại nghe tiếng khóc ai oán, Ngao Bính bị đánh thức, mở mắt mới biết là Địa Thử Tinh nằm bên cạnh đầu y rơi nước mắt.

Y cử động muốn vuốt ve Địa Thử Tinh, nhưng vừa động cơ thể liền đau, tay không có sức mềm xuống, Địa Thử Tinh sợ hãi khóc toáng lên, "Tội nghiệp, sao lúc này còn loạn động."

Ngao Bính an ủi y cười một cái, "Không sao, đừng khóc."

Địa Thử Tinh vội vàng lau mặt, lông mao thấm ướt, "Ta biết ngươi không chết."

Nó khóc là vì chính mình, vừa rồi Càn Khôn Quyền của vị sát thần kia chỉ còn cách nó một chút là nó có thể xuống địa phủ tìm Diêm Vương báo cáo.

Ngao Bính quan sát xung quanh, gỗ đàn hương bày biện, trừ vài cây tiên thảo quý giá, nơi này có thể coi là thanh đạm, Ngao Bính di chuyển Địa Thử Tinh biết y muốn ngồi dậy liền vội vàng đỡ, "Ngươi rốt cuộc là gì, sao lại quen vị này..."

Địa Thử Tinh cân nhắc từ ngữ, "Như vậy, đại nhân vật."

Ngao Bính ngồi dậy, "Đại nhân vật? Ngươi nói Na Tra sao?"

Còn dám trực tiếp gọi tên.

Địa Thử Tinh gật đầu, Ngao Bính lại không hiểu, chẳng lẽ Na Tra rơi vào ảo cảnh trước y ảnh hưởng đến ý thức sinh linh nơi này?

"Ta với Na Tra quen biết hiểu nhau trải qua nhiều chuyện, nhưng hắn không phải đại nhân vật."

Na Tra ẩn sau cửa khinh bỉ hừ một tiếng, nguyên lai là đồ phế vật không làm nên trò trống gì.

"Vậy ngươi đây? Ngươi từ đâu đến?"

"Đông Hải, ta tên Ngao Bính."

Ngao Bính? Vị Hoa Cái Tinh Quân bị hắn lột da rút gân?

"Không ngờ ảo cảnh nơi này mạnh mẽ như vậy, tất cả sinh linh đều sinh ra linh thức." Ngao Bính cúi đầu trầm ngâm lẩm bẩm.

Địa Thử Tinh biết vị sát thần ngoài cửa chưa đi, chuyện nội đan Phù Đồ vừa rồi gây chấn động quá lớn, nó không ngờ tộc rồng Đông Hải lại vướng vào chuyện này.

Na Tra vì bảo vệ bí mật thiên đình đã giết sạch yêu thú Phù Đồ giới, mà con rồng trước mặt này trên người vẫn còn khí tức nội đan Phù Đồ mà chưa chết.

Chẳng lẽ...
Địa Thử Tinh liếc nhìn phía sau, cảm nhận được sát ý tỏa ra lại sợ hãi nhảy lên người Ngao Bính.

Chẳng lẽ vị sát thần này muốn dẫn nước đục thả câu, giấu nội đan Phù Đồ, đuổi tận giết tộc rồng đến cùng!?

Hành động của Địa Thử Tinh phân tán sự chú ý của Ngao Bính, y vuốt ve đầu Địa Thử Tinh, "Sao vậy, tên ta đáng sợ sao?"

Địa Thử Tinh bám vào người Ngao Bính lắc đầu, "Không không!"

"Ngươi với Tam... không không... ngươi với Na... Na Tra rất thân?"

Nghe nó nhắc đến Na Tra, Ngao Bính lại nghĩ sao không thấy Na Tra, y chỉ nhớ mình linh đài vỡ đau đến ngất đi, ánh mắt cuối cùng nhìn thấy vẫn là vẻ lo lắng của Na Tra, y kéo chăn định xuống giường, chân chưa chạm đất người đã mềm nhũn như sợi mì muốn ngã xuống.

Gió nhẹ thổi rèm. Đau đớn trong tưởng tượng không có, Ngao Bính ngẩng đầu.

Đôi mắt y ánh lên nụ cười gọi một tiếng, "Na Tra."

Địa Thử Tinh sợ hãi toàn thân lông dựng đứng phát ra tiếng kêu ngắn ngủi, ngay sau đó lại im bặt ù ù lăn xuống giường.

"Ngao Bính."

Na Tra khó khăn thốt ra hai chữ này.

Cúi đầu nhìn Ngao Bính trong lòng nụ cười càng rạng rỡ, hắn lại buông vai đặt người trở lại giường.

Ngao Bính nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.

Ngôi sao sáng chói, Na Tra không tự nhiên liếc nhìn dấu vết trên trán y, "Sao không yên phận nằm yên."

Na Tra nắm lấy tay y thăm dò linh đài, phát hiện vẫn vỡ, viên đan dược vừa rồi chỉ ổn định y không bị nội đan Phù Đồ làm nổ tung cơ thể, còn việc sửa chữa linh đài có lẽ phải đợi ngày mai lục lọi lại lò luyện đan của Thái Bạch Kim Tinh.

"Na Tra, ta không sao rồi."

Y đang trả lời bừa cái gì vậy?

Na Tra ngẩng đầu, đơn giản lặp lại, "Ta hỏi, sao ngươi không yên phận nằm yên."

Mặt Ngao Bính lạnh, cũng mềm, khi y nói chuyện sẽ động đậy, góc nhìn của Na Tra có thể thấy độ cong hơi nhô lên.

Con rồng dường như có chút ấm ức.

"Ta không thấy ngươi, có chút lo lắng."

Na Tra sao lại nói như vậy?

Ngao Bính nắm lấy áo Na Tra nói, "Ảo cảnh nơi này quá lớn, ta không muốn ngươi luôn phải xa ta, ta sẽ lo lắng cho ngươi."

"Ừ."

Na Tra không nói nhiều quấn Hỗn Thiên Lăng lên người Ngao Bính, "Hỗn Thiên Lăng tạm thời để bên ngươi, mấy ngày này ta không ở trong cung nhiều, ngươi không được rời cung cũng không được gặp bất kỳ ai khác, nó sẽ bảo vệ ngươi."

Trong cung?

Lời của Na Tra khiến Ngao Bính nửa hiểu nửa không, y không khỏi lại nảy sinh cảm giác Na Tra không phải Na Tra.

Ngao Bính kéo Hỗn Thiên Lăng phát hiện nó không nghe lời, y đột nhiên cảm thấy sợ hãi giật lên sợi lụa đỏ, quả quyết nói, "Ngươi không phải Na Tra."

Không thể nào, Na Tra sao biết những thứ này, dù biết cũng không thể bình tĩnh xử lý tất cả như vậy.

Hắn không phải Na Tra!

"Ngươi không phải!"

Phản ứng của Ngao Bính khiến Na Tra sững lại, nhưng chỉ một chút hắn lại phản ứng nhanh nói, "Ngao Bính, ảo cảnh nơi này nguy hiểm, ta rơi vào đây trước ngươi, bị thương trí nhớ bị tổn thương, quên một số thứ, không phải như ngươi nghĩ."

Ngao Bính không nghe, loạn xạ giật Hỗn Thiên Lăng trên người muốn đi, Na Tra không nhịn được đè người xuống ép y nghe, "Ngao Bính, ngươi nghe ta nói! Dù ta quên nhiều ta vẫn nhớ, ngươi là người quan trọng nhất của ta."

"Ngao Bính, ngươi là người quan trọng nhất của ta."

Na Tra đưa tay đè Ngao Bính bị cào ra một vết máu, Ngao Bính nghe tiếng rên của hắn lập tức bình tĩnh lại buông sợi lụa đỏ.

"Ngao Bính, ngươi không thích ta như vậy sao?" Na Tra nhân cơ hội nói.

Hắn cúi đầu, mặt chìm trong bóng tối, không nhìn rõ thần sắc.
"Ta biết ngươi sẽ cảm thấy ta thay đổi, nhưng ta đã không nhớ bản thân trước đây như thế nào rồi."

"Ảo cảnh tất cả không phải ta kiểm soát."

Giọng hắn ngượng ngùng và trầm thấp, Ngao Bính nghe quen thuộc, vội vàng sờ mặt Na Tra, tay khô ráo, phát hiện người không khóc y mới cúi xuống xin lỗi, "Không sao."

"Na Tra, ta không phải không thích ngươi như vậy."

Na Tra từ từ ngẩng đầu, "Ngươi chính là vậy..."

Lời hắn chưa nói ra, mùi hương ấm áp rơi xuống trán hắn, mềm mại.

Ngao Bính hôn lên trán Na Tra rồi lại nhớ ra điều gì đó vùng vẫy hôn lên vết thương trên tay Na Tra, "Xin lỗi."

Na Tra cảm nhận những nụ hôn nhẹ nhàng cứng đờ không cử động.

"Ta vừa rồi nghĩ bậy."

Ngao Bính áp mặt lên vết thương trên tay Na Tra lại liếm một cái, "Ngươi nhắc nhiều chuyện ta không biết, lại nhớ những gì ngươi nói, còn tưởng ngươi cố ý cho ta ăn đan dược, muốn lừa ta đi làm gì nên mới nhốt ta ở đây."

"Đều là lỗi của ta, ta lại còn nghi ngờ ngươi."

Na Tra đưa tay kẹp cằm Ngao Bính, khiến y ngẩng đầu nhìn hắn.

Màu xanh, trong vắt hơn nước biển.

Na Tra càng phóng túng nhìn chằm chằm vào đôi mắt này, con mồi chim sợ cành cong, tốt nhất vẫn là ngu ngốc một chút.

"Na Tra?"

Y ngửa cổ phô bày mọi điểm yếu trước mặt hắn, loại tin tưởng này còn thoải mái hơn cả cảm giác máu sôi sau khi giết người, xương cốt tê dại.

Hắn lơ đãng nhướng mày, "Ừ?"

Không có lời sau, Ngao Bính dùng ngón tay cọ vào ngón tay Na Tra, dường như trong im lặng có thứ gì đó chảy vào tim phổi.

Na Tra không động, nheo mắt nằm cùng người.

"Ngao Bính, ta không biết viên đan dược đó sẽ làm tổn thương ngươi, bây giờ linh đài ngươi bị tổn thương ở đây là tốt nhất."

Ngao Bính trực tiếp hỏi, "Ngươi muốn đi đâu?"

Na Tra nghiêng người ngón tay trượt xuống cổ Ngao Bính, dưới lớp thịt mỏng manh là nhịp đập mạnh mẽ, "Ngao Bính, tin ta."

Ngao Bính áp sát lòng bàn tay hắn cử động một chút, "Được."

"Na Tra, ta biết ngươi vì chữa vết thương trước đây của ta nên mới cho ta viên đan dược đó, ngươi vì tốt cho ta, ta biết mà."

"Ta vừa rồi nói những suy đoán đó ngươi đừng để bụng."

Na Tra thu tay lại.

Thôi, chuyện nội đan Phù Đồ vốn chỉ là thăm dò, những thứ bẩn thỉu kia con rồng này sợ không đối phó nổi, để bên cạnh cũng thú vị.

Dương Tiễn đang lo lắng vì Na Tra chưa đi báo cáo công việc, thấy hắn đứng như khúc gỗ trước cửa, không nhịn được châm chọc: "Sao, ở phủ ta làm thần cửa rồi à?"

Na Tra đổ nước Quy Điền vào ấm trà của Dương Tiễn, nghe nước đầy tôi lửa mới ngồi xuống nói khô khốc: "Đồ vật không lấy lại được."

Dương Tiễn ngạc nhiên nhướng mày: "Phù Đồ giới bị ngươi giết sạch, một viên nội đan Phù Đồ không đến nỗi ngươi làm đến mức này. Ngươi cũng không rảnh, nói đi, giấu chuyện gì?"

Lá Thủy Mục nổi lên chìm xuống trong ấm, ấm trà lơ lửng rót một chén đưa đến trước mặt Na Tra. Na Tra một lúc lâu mới nói: "Một con rồng nhỏ."

"Rồng?" Dương Tiễn có chút không thể tin nổi hỏi: "Lần trước ngươi rút gân rồng chưa đủ à?"

Na Tra ngẩng mắt nhìn Dương Tiễn, Dương Tiễn ngượng ngùng sờ mũi không đùa nữa, chỉ hỏi: "Được rồi, ngươi vốn không dính dáng gì. Chỉ là tộc rồng đã không còn khí thế, ngươi vẫn nghĩ cách giao nộp đi."

"Giao nộp gì? Lấy được cũng là cái cớ, ngày nào đó phát nạn liền lật mặt với ta. Lười đàm phán những thứ này, không lấy được cũng chỉ là làm việc không tốt lừa qua là xong."

Na Tra không phản ứng.

Dương Tiễn dời mắt nhìn hắn: "Ngươi đừng cho ta cũng đánh chết. Tự mình đến còn nói với ta câu này. Cái lò luyện đan bị ngươi lục lọi khổ sở, ước chừng lại đập hỏng rồi."

Na Tra nghe ra hắn đang phàn nàn, cuối cùng vẫn nhận chén trà: "Chỗ ngươi có đan dược chữa linh đài không?"

"Có. Nhưng ngươi hiểu nghề y, linh đài vỡ không phải chuyện đơn giản. Gần đây trên kia theo dõi ngươi rất sát, ta ước chừng bây giờ đã có người vào phủ ngươi rồi."

Vừa dứt lời, chén trà liền đập xuống bàn: "Đưa đồ vật cho ta."

Dương Tiễn sững lại rồi mới ném đồ vật qua. Na Tra nhận lấy liền đi.

Dương Tiễn tức giận mắng: "Thật là kỳ lạ, con rồng gì mà để tâm đến thế."


Ngao Bính đẩy đồ vật tiên nữ đưa cho mình: "Đa tạ tiên nữ, ta không cần."

"Tiên quân là người đâu, sao ở Vân Lâu Cung làm khách cũng không nghe Tam Đàn Hải Hội Đại Thần nhắc đến? Nếu Vương Mẫu biết sẽ thiết yến khoản đãi tiên quân."

Nàng lại áp sát lại, Ngao Bính trực tiếp đứng dậy tránh xa hơn: "Vị tiên nữ này có biết chí tôn cảnh giới nơi này ở đâu không?"

Ngao Bính suy nghĩ nếu đây thật sự là ảo cảnh khổng lồ, liên tục khắc họa chi tiết chư thần thiên giới, muốn phá ảo cảnh chỉ có thể dẫn Na Tra từ nơi đó trở về.

Tiên nữ vuốt tóc làm vẻ suy nghĩ: "Chí tôn cảnh giới có lẽ ở Dao Trì của Vương Mẫu? Nơi đó là nguồn nước vô căn của thiên hạ. Ngươi tìm nó làm gì?"

"Pháp Âm." Tiếng gọi này khiến tiên nữ lạnh sống lưng, nàng vội vàng quay lại hành lễ: "Thiên Tôn."

Na Tra lướt qua nàng nhìn chằm chằm Ngao Bính một lúc. Ngao Bính nhìn lại liền quay đầu đi.

Na Tra nhíu mày: "Ngươi ở đây làm gì?"

Pháp Âm hoảng hốt dâng lên ngọc tịnh bình nói: "Vương Mẫu biết Ngũ Lôi Hình dễ phá kim thân, đặc mệnh ta đến đưa thuốc."

Na Tra đi đến bên cạnh Ngao Bính. Ngao Bính cũng dời vị trí đi. Na Tra không hiểu, lại lộ ra chỗ nào rồi?

Tiên nữ cúi lưng bẩm báo một lúc lâu không nghe phản hồi, nghi hoặc lại gọi: "Thiên Tôn?"

Ngao Bính không nói gì đi vào trong điện xa hơn. Na Tra nhìn khóe miệng y không vui, hắn vẫy tay ép người lui xuống, tự mình đi theo: "Đồ vật, không dùng được."

Pháp Âm vừa muốn hỏi mười ngày sau đại yến Na Tra có đi không, lời kẹt trong cổ họng chưa nói ra người đã bị linh lực đẩy ra ngoài cửa.

"Ngao Bính!"

Đi phía trước, Ngao Bính dừng lại, quay đầu nhìn.

Na Tra đuổi theo hỏi: "Ngươi sao vậy?"

Ngao Bính không để ý hắn, tiếp tục một mình đi vào trong.

Na Tra đứng sững một chút, ánh mắt này cũng không giống phát hiện hắn không phải Na Tra.

"Ngao Bính?"

"Đùng——"

Cửa đóng lại nhanh chóng. Na Tra ngơ ngác, trước tiên kéo Địa Thử Tinh từ tay áo Ngao Bính ra.

Hành động nhanh nhẹn: "Nói, chuyện gì vậy!?"

Na Tra không nghĩ ra mình làm sai gì. Hôm qua còn ôm hôn hắn, con rồng hôm nay đã lạnh nhạt với hắn.

Nằm dưới đất lê lết đứng dậy, Địa Thử Tinh chỉ cảm thấy mệnh khổ: "Đây là chuyện gì tội nghiệp lại kéo ta vào?"

Na Tra túm lấy nó. Nó đau đến nghiến răng: "Ta... ta không biết nữa..."

"Vừa rồi họ nói gì?"

Địa Thử Tinh đảo mắt vài vòng: "Y chỉ hỏi chuyện Dao Trì, sau đó Thiên Tôn đến."

"Vậy y tức giận cái gì?"

Đuôi Địa Thử Tinh bị Na Tra nắm lắc vài cái. Trong đầu Địa Thử Tinh lập tức hiện lên cảnh tượng yêu hoàng mao bị ném thành thịt nát. Răng đập vào nhau, y nhìn Na Tra: "Ta... ta nghĩ y có lẽ là... ghen rồi..."

Na Tra vặn đuôi Địa Thử Tinh lại hỏi: "Ghen? Ghen là gì?"

Lông đuôi rụng một mảng lớn. Địa Thử Tinh muốn khóc không ra nước mắt, răng lại không kiểm soát được đánh vào nhau: "Cái này... cái này là cách nói của phàm nhân."

"Nói đơn giản, đây là quá mức quan tâm để ý một người sẽ không nhịn được tức giận khi họ thân mật với người khác."

Na Tra dừng tay phá hoại. Vừa buông đuôi Địa Thử Tinh, cửa lại mở. Ngao Bính ngượng ngùng đi qua, kéo tay Na Tra muốn cởi áo hắn.

Na Tra không hiểu nhưng cũng không phản kháng. Ánh mắt trần trụi xâm lược nhìn chằm chằm con rồng trước mặt. Thân hình thon dài, eo nhỏ, da trắng xương cứng, thật sự đẹp mắt.

Lưng truyền đến đau nhói. Ý nghĩ phi phàm này mới triệt để đứt đoạn. Na Tra quay đầu, đúng lúc đối mặt với đôi mắt kia. Ngao Bính trừng mắt hắn một cái.

"Sao lại bị thương?"

Na Tra ngạc nhiên. Hóa hình che đậy của hắn không ai sánh bằng, dù là sư tôn cũng không nhìn ra thật giả. Con rồng này lại biết hắn bị thương chỗ nào.

"Không nói?"

Ngao Bính thoa thuốc, nói: "Có chuyện nói với Pháp Âm, với ta thì không có gì để nói."

"Nhớ tên Pháp Âm, không nhớ tên ta."

Y phát hiện sự che đậy của mình.

Na Tra dù đần độn cũng nghe ra con rồng này sao rồi. Hắn nắm lấy tay người muốn thu lại, nghĩ một lúc, nói vụng về: "Có chuyện nói."

Sau đó là im lặng lâu dài.

Có chuyện nói lại không nói. Ngao Bính căng thẳng lâu lại không nhịn được bật cười: "Không phải ghen, là tức ngươi lại không chăm sóc tốt bản thân, bị thương rồi còn giấu đi."

Na Tra từ từ thở ra hít vào.

"Ngao Bính, ta muốn ngủ."

Hắn chuyển đề tài rất nhanh. Ngao Bính ngây người đáp: "Được."

"Vậy ngươi cũng cởi."

P.S: 1 chap dài zl, tác giả mới viết 3 chap thôi mà t thích nên vẫn hóng làm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro